Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 84: Cùng nhau phát tài
Từ Sương để vợ và mẹ tự quyết, chờ hai mẹ con thảo luận rôm rả rồi đưa ra dự định, anh mới nói chen vào: “Tối nay nhà mình muốn ăn sủi cảo nhân gì?”

Từ lão thái không có ý kiến, nhưng cũng thắc mắc, sủi cải nào mà chẳng giống nhau? Cải thảo thịt lợn, Dưa chua thịt lợn, Hành lá thịt lợn, Củ cải thịt lợn. Nhân chay thì có rau hẹ trứng gà, nhưng mùa này không có trứng, không làm sủi cảo chay được.

Vương Anh chộn rộn: “Có thể làm một ít nhân cá dưa chua không?”

Từ lão thái: “Cá dưa chua? Cá với dưa chua mà cũng làm nhân được sao?”

Vương Anh gật đầu lia lịa: “Gói bánh bao cá dưa chua cũng ngon lắm……”

Vương Anh nhớ tới mùi vị bánh bao cá dưa chua được ăn ở kiếp trước mà muốn chảy nước miếng.

“Nhân bánh cho thêm miếng ớt, vị vừa chua vừa cay!”

Vương Anh cứ thế mường tượng hương ra hương vị chua chua cay tê ấy, Từ Sương nghiêng đầu suy nghĩ một hồi liền thuận theo ý cô: “Được, vậy làm một phần nhân cải thảo thịt lợn, thêm một phần nhân cá dưa chua.”

Vương Anh không thích ăn nhân củ cải thịt lợn, nên là dùng cải thảo gói với thịt lợn, cải chua làm nhân với cá.

Từ lão thái không giống người khác mang vẻ thận trọng của người lớn tuổi khi thấy đám thanh niên làm bừa, ngược lại bà khá tò mò: “Mẹ chưa từng ăn thử loại nhân này, chúng ta chuẩn bị nhiều chút, dư ra để gói mấy cái bánh bao ăn thử.”

Từ Sương chuẩn bị bữa cơm Giao Thừa, Vương Anh và Từ lão thái cũng không rảnh rỗi, hai người vừa trò chuyện vừa phụ giúp một tay.

Tài bếp núc của Vương Anh mặc dù không thể hiện cho Từ lão thái xem, nhưng trong lòng Từ Sương cũng có chút suy đoán, trước kia lúc Vương Anh còn ở một mình, cô thà đi mua nước kho thịt về chứ không tự nấu cơm ăn, có thể thấy trình độ nấu nướng nằm ở mức tàm tạm.

Thế là công việc được giao cho Vương Anh là bóc vỏ tỏi với bóp vỏ đậu phộng.

Từ lão thái thì khá hơn, có thể giúp nhào bột.

Ba người bận rộn trong nhà bếp, Từ Sương cạo vảy, ướp một lớp gia vị lên cá, rồi bỏ dưa chua vào chảo cho thêm chút ớt vào xào lên, thịt cá được trụng qua nước sôi, tiếp tục bỏ thịt cá đã chín vào chảo xào cùng dưa chua. Cuối cùng cho ra một mẻ nhân có vị chua của dưa, vị cay the the của ớt, thịt cá trăng trắng tách nhỏ lẫn vào trong nhân cực kỳ rõ ràng.

Sủi cảo thỏi vàng gói được mười mấy cái, gói được một nửa thì Từ lão thái mới chợt nhớ: “Quên gói mấy đồng tiền vào rồi!”

Từ lão thái gom được ba đồng xu, bỏ vào nước sôi rửa thật sạch, rồi bóc ra gói vào sủi cảo.

“Để xem nhà mình năm nay ai ăn được cái có tiền, sang năm có tiền dư dả.”

Vương Anh dồn hết sức nhìn chằm chằm vào mấy cái sủi cảo, như thể đang cố gắng ghi nhớ bề ngoài của nó.

Từ Sương nhịn không nổi nữa đã phì cười.

Vương Anh thật sự rất muốn kiếm tiền, khoảng thời gian này cô ở nhà không tiêu xài cũng không thêm được đồng nào, chờ sang năm mới, chỉ may một bộ đồ mỏng thôi mà đã bay mất một khoản rồi, cô còn tiếc không nỡ chi, chỗ tiền hơn 300 đồng trong tay, sao có thể giữ mãi mà không chi tiêu được?

Cho nên phải nghĩ cách để tích tiền chứ!

Lúc trời chạng vạng, có người đến gõ cửa, Từ lão thái vừa nghe tiếng gõ cửa thì tâm tình hốt hoảng.

Lần trước chuẩn bị ăn lẩu thì cũng có người đến, rốt cuộc nồi lẩu đó bị bỏ phí.

Lần trước trước nữa là vào đêm Giao Thừa có người đến, khiến Vương Anh thức trắng cả đêm.

Bữa cơm Giao Thừa năm nay, gặp trường hợp ấy lần nữa chắc cô chịu không nổi mất!

Vương Anh hồi hộp đi ra mở cửa, vừa mở cửa thấy Đại nha đầu thì giật cả mình.

“Sao vậy? Mẹ em không khoẻ sao?”

Vương Anh thầm nghĩ không phải chứ, hôm qua cô vừa mới qua khám cho Tiền Cúc Hoa, cũng kê thuốc rồi, không đến mức hôm nay lại có vấn đề đâu nhỉ!

Lẽ nào là mẹ chồng chị ta nhân dịp đêm Giao Thừa tới gây lộn?

Đại nha đầu lắc đầu, trên gương mặt nhỏ nhắn hiện lên nét vui vẻ hiếm thấy.

“Mẹ em với em gái đều ổn ạ, mẹ bảo em sang đây đưa đồ ăn cho chị! Chị à, cảm ơn chị!”

Vương Anh an tâm rồi, xoa đầu người bạn nhỏ: “Chị không thiếu đồ ăn đâu, em mang về ăn đi.”

Cả nhà một đều đau ốm, con còn nhỏ, mà bảo con bé qua nhà người ta đưa đồ ăn, khiến cô thấy có chút áy náy.

Xong đại nha đầu mím môi, không nói tiếng nào để túi giấy lại rồi chạy đi, nhanh đến nỗi Vương Anh còn không đuổi kịp!

Cô đành gọi í ới theo: “Chạy chậm thôi!”

Ôm túi giấy quay lại nhà bếp, Từ lão thái thấy cô quay về không có việc gì thì yên tâm hẳn. Có trời mới biết, vừa rồi bà nghe thấy tiếng Đại nha đầu thì tim như muốn nhảy ra ngoài, may mắn không xảy ra chuyện như bà ấy nghĩ, mẹ con Tiền Cúc Hoa thực sự rất đáng thương.

Nhưng bà cũng thương con dâu!

Chuyến này chạy đi chạy về mấy bận, sức đâu mà chịu được cơ chứ!

Từ lão thái nghĩ, qua ít hôm nữa phải tìm đội trưởng thương lượng tí, mau chóng tìm một nữ chủ nhiệm mới, mấy công việc này đáng ra nên là chủ nhiệm xử lý mới phải.

Vương Anh đưa túi giấy có Từ Sương, Từ Sương mở ra xem, bên trong là một cái đùi gà sống to tướng.

Vương Anh thấy vấn đề này có hơi hóc búa, món quà này hơi quý à nha.

Từ lão thái bảo Vương Anh cứ yên tâm nhận lấy: “Cúc Hoa này tuy tính hơn thua, nhưng không phải người ngốc. Hai con gà nhà cô ta nuôi, tới lúc ra ở riêng nếu còn giữ lại trong nhà, chắc chắn là cãi nhau ì xèo chia cho ai, không bằng thừa dịp lúc này chưa tách ra ở riêng, cô ta phải làm thịt gà ăn trước …”

Vương Anh vỗ trán một cái, thật là!

Không phải nhà Tiền Cúc Hoa có hai con gà đấy sao?

Mặc dù sức khỏe chị ta không ổn, tốt nhất là giữ gà lại đẻ trứng ăn. Nhưng nếu tới lúc chia nhà ra ở riêng mà không giành được miếng nào, thì chẳng thà bây giờ mổ gà luôn, đúng lúc cần điều dưỡng sức khoẻ, đợi tới mùa xuân lại bắt gà con về nuôi.

Vương Anh nhìn cái đùi gà to đùng kia, trong lòng gào thét muốn ăn gà kho.

Vốn dĩ trong nhà còn dư lại nửa con để làm gà xào cay, thế nên Từ Sương đã nhọc lòng tìm người đổi chút ớt về đây.

Bây giờ có thêm cái đùi gà to thế kia, Vương Anh nhớ lại món mình từng ăn ở kiếp trước.

Từ Sương nghe cách làm đại khái một lượt, không do dự đã đáp ứng: “Ừm, đồ ăn tối nay cũng nhiều, để mai nấu được không?”

Vương Anh gật đầu đồng ý, món chính tối nay là sủi cảo, mà gà kho ăn với sủi cảo đâu có hợp nhau, gà kho phải ăn cùng cơm trắng cơ!

Ngày mai ăn mới đúng bài!

Bận rộn trong bếp một hồi, Từ Sương lần lượt đặt các món nấu xong lên bàn ăn, gà xào cay, dùng màu đỏ của ớt khô phủ quanh miếng thịt, thịt gà chìm ngập trong sắc đỏ au rất bắt mắt, hương cay nồng tê tê.

Thịt thỏ chế biến thành món thỏ xào lăn xé sợi, xé thịt thỏ khô thành từng sợi, sau khi xào sơ thì bỏ khoai tây khô vào đảo đều. Còn có món cá sốt chua ngọt vểnh đuôi, Từ Sương tìm một quả sơn tra đặt vào miệng con cá, vừa nhìn liền cảm nhận được vui mừng có thừa (*).

(*)有余 ở đây nghĩa là “có dư, có thừa”; do cách phát âm của con cá “鱼” và dư thừa “余” trong tiếng Trung đồng âm - đều đọc là /yú/; thế nên người Trung Quốc quan niệm vào dịp giao thừa, đầu năm phải ăn cá; như thế sang năm của ăn của để sẽ “ăn không hết, dùng không hỏng”. Ở đoạn văn này là chỉ chuyện vui nối tiếp mãi không dứt.

Thịt lợn sau khi làm sủi cảo vẫn còn dư lại một miếng, Từ Sương nấu thịt kho tàu, ít rượu vàng còn trong nhà cho hết vào, không cần thêm nước, như thế thịt lợn kho sẽ mềm da rục thịt.

Ngoài các món thịt ra, Từ Sương còn nấu thêm vài món chay, tổng cộng bốn chay bốn mặn là tám món.

Ba người ngồi trước bàn ăn, một bàn đầy ắp khiến người ta thấy vui vẻ.

Từ lão thái tự rót cho mình ít rượu vàng, chúc Vương Anh vài câu may mắn. Vương Anh cùng Từ Sương mỗi người cũng chúc lại Từ lão thái đôi ba câu. Mặc dù ít người, nhưng bầu không khí vẫn hòa thuận náo nhiệt như thuở nào.

Xong thủ tục khai tiệc mọi người cầm đũa lên, Vương Anh gắp một miếng thịt kho, cắn một ngụm thôi mà sắp khóc luôn rồi. Chính là cái hương vị này!

Khẩu vị của cô thiên hướng ăn ngọt, Từ Sương thêm nhiều đường chút, thành ra thịt kho tàu cực kỳ thấm vị, phần mỡ gần như là tan ngay trong miệng, nước thịt đậm đà.

Lại nếm thử một miếng cá sốt chua ngọt, thịt cá dù từng được rã đông, nhưng vẫn giữ được độ tươi ngon chắc thịt, vị chua ngọt vừa miệng.

Cô phải hít hà vì vị cay nồng của gà xào ớt.

Phù, thịt gà sau khi xào qua dầu ăn vào thoang thoảng hương khói xém.

Sủi cảo nhân cá dưa chua là món khiến Vương Anh mong đợi nhất, không phụ sự kỳ vọng mòn mỏi của cả nhà. Trong vị chua xen lẫn chút cay, vị của dưa chua kích thích mọi giác quan trong khoang miệng, thịt cá mềm mềm, dung hoà cùng vị chua của dưa càng làm nổi bật lên sự tươi ngon của món ăn.

Từ lão thái vô cùng kinh ngại: “Món này ăn ngon đấy chứ!”

Ăn vào không hề cảm nhận được vị ớn ngấy của dầu mỡ, chua vừa tới, thịt cá cũng mềm.

Ăn mãi ăn mãi, Vương Anh ôi chao một tiếng, nhả miếng sủi cảo làm cộm răng ra.

Một đồng xu sáng bóng rơi vào cái bát.

Từ lão thái cười ha ha: “Xem kìa, năm tới Anh nha đầu sắp phát tài rồi.”

Đang nói, Từ lão thái bỗng ôi chao một tiếng, trong bát lại nhiều thêm một đồng xu.

Vương Anh bật cười: “Cùng nhau phát tài thôi.”

Tiếp đến còn một cái cuối cùng, hai người cùng nhìn chằm chằm vào miếng sủi cảo trong bát của Từ Sương, anh thong thả ung dung, chuẩn xác gắp sủi cảo từ trong bát ra: “Đây.”

Vương Anh không tin: “Anh đâu có ăn hết!”

Từ Sương gắp sủi cảo bỏ vào bát của cô: “Em ăn thay anh.”

Vương Anh đẩy qua đẩy lại vài lần, cuối cùng tự ăn luôn, đúng y, quả nhiên có một đồng xu rơi ra.

Từ lão thái: “Tốt tốt tốt, cả nhà mình cùng phát tài.”

Con trai con dâu như nhau cả, sau này ai phát tài cũng tốt hết.

===

Editor: #gocnanni Đã có tag TN Team gòi hen!!! Mọi người ấn vào tag để ủng hộ và tìm đọc các truyện khác do nhà làm nhoaaaaa!! Mãi yêu!!!
Chương kế tiếp