Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 96: Cơm trái du
Hai người đi một vòng, chủ đề lại quay về Tạ Dược Tiến.

Từ Sương: “Khả năng đơn vị bọn anh phân bổ nhà ở không lớn, anh nghĩ Tạ Dược Tiến phải tự mình tìm cách.”

Quán ăn quốc doanh mặc dù là quán ăn do nhà nước quản lý, nhưng bản thân nó không phải là một đơn vị riêng biệt mà là một chuỗi hệ thống, việc phân bổ nhà ở cũng được sắp xếp cùng đơn vị lớn. Đưa chỉ tiêu xuống thì Vạn Quốc Đống mới nói ai được chia, ai không được; không có chỉ tiêu thì Vạn Quốc Đống không có khả năng xin giúp Tạ Dược Tiến.

Nhất là tuổi nghề hiện tại của Tạ Dược Tiến không đủ, ráng thêm vài năm nữa thì may ra có cơ hội.

Từ Sương: “Chỉ là đối tượng kia của cậu ta không biết có sẵn lòng hay không thôi.”

Tạ Dược Tiến khoe khoang với mọi người trong tiệm, nói đối tượng mà anh ta nhắm trúng là công nhân chính thức của xưởng sản xuất ấm giữ nhiệt trên trấn, hiện tại đã là công nhân bậc ba rồi.

Cấp bậc của công xưởng là từ cấp một đến cấp tám, công nhân bậc ba coi như là khá rồi, tiền lương mỗi tháng hẳn là cao hơn Tạ Dược Tiến.

Tạ Dược Tiến tìm được một đối tượng tốt như vậy, gần đây mua cái xe đạp, hết sức tự hào đắc ý.

Vương Anh nhìn Từ Sương chăm chú, đến nỗi Từ Sương thấy hơi hoang mang: “Em nhìn anh làm gì?”

Vương Anh nhào vào lòng Từ Sương: “Em thấy tâm trạng anh không vui.”

Từ Sương thở dài, trong lòng có chút dư vị khó tả: “Chắc là vì cảm thấy người như Tạ Dược Tiến sau này có lẽ sống rất tốt.”

Anh nói không đầu không đuôi, nhưng ngay lập tức Vương Anh liền hiểu.

Mặc dù Từ Sương trầm tính ít nói, nhưng không phải anh không để tâm chuyện xung quanh mình, tiếp xúc càng nhiều Vương Anh càng cảm nhận được tính cách kiên trì của Từ Sương.

Chẳng hạn như lúc anh nấu ăn mình muốn thêm thứ gì vào, thì anh sẽ thêm thứ đó. Nếu món nấu ra không có gia vị tương tự hay khó ăn, thì Từ Sương thà đổi cách làm, còn không nữa là thôi khỏi làm.

Mặc dù anh có đầu cơ chút ít nhưng đều là đồ hàng thật giá thật, chưa từng giở trò mánh khoé.

Anh cảm thấy phải dựa vào năng lực của bản thân để kiếm cơm, đó là bổn phận, làm việc cho nhà nước dù không chiếm được chút lợi lộc nào, đó cũng là trách nhiệm và nghĩa vụ.

Dù bây giờ Tạ Dược Tiến có làm chuyện thất trách, nhưng tiền vốn tích luỹ vẫn nhanh hơn anh kiếm được.

Từ Sương đi làm ròng rã mấy năm trời, vất vả mạo hiểm để có tiền tiết kiệm. Còn Tạ Dược Tiến làm được nhiêu đó tiền chỉ trong một mùa đông mà không cần làm việc tất bật ngược xuôi như anh.

Điều khiến anh thấy khó chịu hơn là từ Vạn Quốc Đống cho đến các nhân viên trong tiệm, ai ai cũng có thái độ niềm nở với Tạ Dược Tiến.

Nhất là đám nhân viên phục vụ, trước kia khi Từ Sương còn ở trong tiệm, quán xuyến mọi việc có trật tự đâu ra đó, giảm bớt giúp họ biết bao nhiêu phiền hà, nhưng họ thái độ của họ với anh chỉ dừng ở mức cảm ơn.

Còn bây giờ ai cũng quý mến Tạ Dược Tiến.

Trong tình cảnh này, thú thật là tâm trạng Từ Sương không vui nổi.

Vương Anh quả quyết: “Anh không sai. Sai là do hoàn cảnh.”

Hành vi của Tạ Dược Tiến tất nhiên là sẽ hài lòng mọi người, bạn đi phát tiền cho người ta, người ta đương nhiên thấy vui. Nhưng những người này họ không biết động não, cũng chẳng tự hỏi tại sao Tạ Dược Tiến lại phát tiền cho họ, mà không phải là Từ Sương.

Nhận được lợi lộc từ Tạ Dược Tiến nghĩa là cả bọn đã trở thành đồng loã.

Tạ Dược Tiến muốn san sẻ lợi lộc với Từ Sương, chỉ dựa vào anh ta mà muốn lôi kéo Từ Sương á?

Vương Anh: “Em thích dáng vẻ hiện tại của anh, anh không cần phải thay đổi gì cả.”

Trên đời này không chỉ có mỗi Tạ Dược Tiến, kẻ khôn ranh, khéo đưa đẩy có rất nhiều. Nhưng Vương Anh cảm thấy chính vì cái tính bướng bỉnh này của Từ Sương, mới khiến anh đạt được sự thành công khác Tạ Dược Tiến.

Đối với người có đầu óc linh hoạt như Tạ Dược Tiến, miễn không gặp thất bại thì đương nhiên sẽ có cuộc sống tốt.

Nhưng người thông minh như tạ Dược Tiến, Vương Anh đã gặp nhiều rồi, người có tính cách như Từ Sương, Vương Anh cũng gặp vài người giống vậy, những người đó không hẳn là ai cũng phú quý giàu sang, nhưng trong lĩnh vực nào đó họ lại đạt được địa vị có tiếng nói nhất định. Chung sống cùng nhau rồi thì không còn có cảm giác lo lắng không yên như trước đây.

Nói chung là những gì bạn đạt được đều từ sự kiên trì nỗ lực và cố chấp của bản thân mà nên, muốn tâm tịnh thì lòng phải yên.

Lời Vương Anh nói khiến đôi mắt Từ Sương ánh lên tia sáng, nhưng điểm đặt của anh không nằm ở sự tin tưởng cô dành cho anh, mà là…

Đây là lần đầu tiên Vương Anh nói thích anh một cách chắc chắn như vậy.

Mắt Từ Sương sáng rực, Vương Anh ngượng ngùng sáp đến gần, hôn lên mặt Từ Sương một cái.

Đây là tình thú nhỏ nhoi gần đây của hai người họ, Từ Sương vừa thấy Vương Anh hun hít Tiểu Thạch Đầu một cái, liền đưa ra cái yêu cầu quái lạ này.

Lần đầu tiên Vương Anh có suy nghĩ rằng sao tên này lại dính người thế chứ, sau đấy hai người thường trao nhau cái hôn ngọt lịm như mật đường. May cho họ là nhà có tường cao cổng kín, chứ không bị người ta nhìn thấy là bới làng nước ôi rồi.

Trời đã sang Xuân, sau khi Từ Sương trờ về tiệm ăn là bận liên miên, người trên trấn đến ủng hộ rất đông, chân giò om bán hết nồi này đến nồi khác. Đến khi lượng khách đến quán bớt đông, sau núi cũng dần dần lộ ra từng mảng xanh biêng biếc.

Vương Anh và Từ Sương lại lên núi lần nữa.

Ngoài bắt cá, Vương Anh còn tìm thấy nhiều loại rau dại trên núi.

Trên cây du cao cao là từng chùm quả du đầy ắp, còn có mấy cây hoè sắp trổ bông, dưới đất mọc rau cải dại.

Từ Sương hiểu ngay: “Chỗ này hơi chệch hướng, có lẽ là sót lại rồi.”

Người trong đại đội nóng lòng muốn lên núi, mùa đông vừa qua, có vài nhà lương thực đã cạn đáy, chờ tới đợt phát lương thực còn khá lâu. Đành dựa vào núi để kiếm cái ăn qua ngày.

Trong núi có cây du, người lớn bảo bọn trẻ lên hái về ăn, có cây nào hái cây đó.

Những quả còn lại nằm ở vị trí tương đối sâu, rất khó hái.

Từ Sương ngẩng đầu nhìn cây du còn sót lại: “Chúng ta hái hết đi.”

Còn chần chừ nữa là đến lúc người khác lên núi, tìm được cái cây này dễ ợt, rồi tìm ra ao cá gần đấy mới là vấn đề.

Vương Anh cũng nghĩ vậy, hai người ngắt sạch cây du, hái đầy hai giỏ mang về.

Từ Sương để một giỏ ở nhà, giỏ kia gửi cho Trần Đông ở trên huyện, kèm thêm mấy con cá.

Số trái du giữ lại, Từ Sương chế biến thành nhiều món khác nhau.

Đầu tiên là cơm trái du, trong nhà không thiếu lương thực, Từ Sương không dùng mỗi bột bắp giống mọi người thường làm, mà trộn lẫn bột bắp với bột mì, đổ trái du được rửa sạch sẽ nhúng vào bột, bỏ vào nồi hấp.

Cơm trái du hấp lên toả ra mùi thơm lừng, cho vào một thìa sốt tỏi, chút dầu ớt, mùi vị chẳng kém cơm bình thường là bao.

Tiếp đến còn mày mò một số cách nấu khác, như là gói trái du vào miếng củ cải bào mỏng, xào trái du với trứng gà, trải trái du lên bánh kếp……

Vương Anh ăn thấy có vị ngọt vừa phải, đưa qua chỗ Tiền Cúc Hoa và Trình Thục Phân một ít cơm trái du, Trình Ngọc ăn thử xong hai mắt sáng bừng lên.

“Ngon quá!”

Cô từng ăn cơm trái du ở thành phố Tứ Cửu, nhưng cơm ở đó chỉ trộn với muối thôi, không đậm đà bằng bát cơm này!

Vị tỏi không lấn át được hương thơm thoang thoảng của trái du, bột mì kết hợp cùng trái du rất bắt vị, ăn vào miệng khá thơm, dẻo mềm.

Vẻ mặt của Đại nha đầu với Nhị nha đầu tràn đầy thoả mãn, gò má hốc hác của hai đứa giờ đã có thêm tí da thịt, trông rất đáng yêu.

Vương Anh lau vụn cơm dính trên mặt Nhị nha đầu, con bé cũng hiểu chuyện cảm ơn cô.

Vương Anh khá bất ngờ, bàn tay ngứa ngáy xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé.

Tiền Cúc Hoa vui vẻ nói: “May mà có cô giáo Trình, hễ tôi bận là Trình Ngọc giúp tôi chăm sóc hai đứa nó, cô giáo Trình phụ giúp một tay.”

Sau khi Tiền Cúc Hoa chuyển đến đây, chị ta mới nhận ra rằng phần tử xấu mà mọi người nói thực ra không xấu xa đến thế.

Trình Thục Phân là một người hát kịch, nhưng trên người lại mang phong thái của người trí thức, cử chỉ nhã nhặn.

Trong một lần tình cờ, Tiền Cúc Hoa thấy Trình Thục Phân dạy Trình Ngọc đọc thơ, khiến chị ta cực kỳ hâm mộ. Chị ta chỉ biết được mấy chữ, ngay cả tên con gái cũng đặt theo thứ tự từ lớn đến bé, thế nên đối với người có văn hoá chị ta luôn giữ thái độ ngưỡng mộ.

Thế là không lâu sau, người theo Trình Thục Phân học thơ nhiều thêm hai đứa, Đại nha đầu và Nhị nha đầu đều học rất nghiêm túc. Đại nha đầu vừa bế em út vừa nghe giảng, mấy đứa trẻ cũng nhanh chóng thân quen nhau.

Tiền Cúc Hoa nghĩ, cuộc sống hiện tại mới đúng nghĩa là cuộc sống.

Không có con trai, không có đàn ông, ngày tháng trôi qua dễ dàng hơn rất nhiều.

Chị ta có thể cho ba đứa con ăn ngon hơn, thi thoảng Trình Ngọc mang sang nhà một con thỏ hoặc là chuột đồng.

Trình Thục Phân không biết sơ chế những thứ này, Tiền Cúc Hoa thì không ngại!

Chị ta quen tay xử lý nhanh nhẹn, rồi hai nhà cùng nhau nấu cơm chung.

Nghe đâu hàng xóm cách xa một trăm mét, nhưng thực tế là họ qua lại còn thường xuyên hơn nhà họ hàng trong đại đội nữa là.

Tiền Cúc Hoa không sợ người ta chỉ trỏ nói mình có dính đáng với phần tử xấu, chị ta một thân một mình nuôi ba đứa con gái sao mà có thể lôi đi nhốt lại được?

Điền Hữu Phúc sẽ không làm ra loại chuyện như thế, bên xã cũng không dám.

Năm ngoái ở huyện nào đó có người phê bình chỉ trích một goá phụ dẫn theo mấy đứa con, kết quả dồn chị ta vào chỗ chết, ảnh hưởng của chuyện này rất nặng nề, các đại đội xung quanh đều không dám làm theo.

Hơn nữa, sau khi lên kế hoạch nuôi lợn, ở chỗ này càng không có ai tới lui. Nuôi lợn bẩn là thế, mùi hôi thối xộc lên ai đâu mà ngửi cho hết.

Vương Anh: “Chuồng lợn bên này xây xong xuôi hết rồi, lợn con được đưa đến chưa?”

Tiền Cúc Hoa háo hức: “Đưa tới rồi, sáu con khoẻ mạnh chắc nịch.”

Vương Anh đi qua nhìn thử, thấy Tiền Cúc Hoa đã làm một cái máng đổ đầy nước dựa theo ý tưởng của cô.

Máng thức ăn trong chuồng được nối trực tiếp với máng nước, bên ngoài máng nước có một cái đập để chặn dòng nước. Ở giữa có một cái ao nhỏ lõm xuống.

Vương Anh len lén đổ vào ao vài vốc nước suối linh.

Cả nhà Tiền Cúc Hoa cũng dùng nước trong này sinh hoạt, bên trên có cái lều và ván gỗ che chắn nên không sợ nước bị bẩn.

Đổ nước xong, Vương Anh yên tâm hẳn.

Lâu lâu cô ghé qua đây một lần là được, cô nghĩ vấn đề này không to tát.

Vương Anh thấy sắp đến lúc rồi, khi nào dê con đưa tới.

Cô dẫn Trình Ngọc vào núi.
Chương kế tiếp