Thiên Kim Thật Toàn Năng Ở Hệ Thống Đia Phủ

Chương 08: Điều tra thân thế giúp Trương Nhã Lệ.

Edit: Hahahjhj1410


 

Lý Lạc Phàm ngồi ở trên bàn cơm ăn điểm tâm mỹ vị ngon miệng, ba con quỷ lại tinh thần run run đi bận bịu chuyện của bọn họ.


 

Trần Bằng Cương cầm tiền mà Lý Lạc Phàm đưa cho đi mua nguyên liệu nấu ăn, có "Thân thể" anh ấy không hề sợ hãi ánh nắng mặt trời, rốt cuộc có thể đi lại dưới ánh mặt trời. Bất quá thân là quỷ anh ấy vẫn rất có tự giác của quỷ, Trần Bằng Cương không dám rời nhà quá xa, miễn cho gặp phải việc gì đó không thể khống chế khiến cho Lý Lạc Phàm thêm phiền toái, may mà ở chỗ cách nhà bên cạnh khoảng mấy trăm mét liền có một cái chợ sáng, chẳng những có rau dưa mới mẻ, đủ các loại thịt, còn có các loại hải sản tươi sống đầy đủ cho Trần Bằng Cương chọn mua .


 

Vương Mạt thì làm công việc ở trong nhà, buổi tối lúc Lý Lạc Phàm ngủ anh ấy không thuận tiện tiến vào phòng cô, hiện tại rốt cuộc có thể bắt đầu công việc của anh ấy. Trước tiên lấy ra các môn bài thi của Lý Lạc Phàm nhìn một lần, quen thuộc chữ viết rồi bắt đầu cầm bút viết xuống bài thi, chủ yếu nhất là anh ấy cần lý giải một chút trình độ hiện tại của Lý Lạc Phàm.


 

Sau khi lật mấy bộ bài thi, Vương Mạt có chút kinh ngạc phát hiện phàm là bài thi mà Lý Lạc Phàm viết qua cũng phát hiện rất ít lỗi sai, cho dù những đề khó kia rất lớn cũng là như thế. Hơn nữa Lý Lạc Phàm giải đề ý nghĩ rõ ràng, trình tự rõ ràng, vừa thấy chính là loại hình học bá, nếu anh ấy là lão sư khẳng định cũng thích học sinh như vậy.


 

" thành tích học tập của cô không tệ a." Vương Mạt cầm bài thi ra khỏi phòng nhìn Lý Lạc Phàm: " Đề khó như vậy mà cô cũng có thể giải ra, như thế nào ở trường học còn lấy không được đệ nhất a? Trường học các cô giáo trình đều nghiêm trọng như thế sao?"


 

Lý Lạc Phàm một bên húp sùm sụp mì thịt bò thơm nức một bên khoát tay: " Tôi không dám thi  đệ nhất, đừng nhìn trường học của chúng tôi vị trí không cao, nhưng mà lại là trường trọng điểm ở tỉnh, hàng năm trạng nguyên tỉnh đều là hạt giống đứng đầu của trường học. Tôi nếu là phát huy thi đệ nhất trường học khẳng định hy vọng tôi có thể giành lấy cái vị trí trạng nguyên tỉnh nào đó, đến lúc đó đừng nói cúp học xin nghỉ, phỏng chừng so với các bạn học khác lại được cho nhiều thêm một bộ bài thi, việc lỗ vốn như thế tôi mới mặc kệ á."


 

Từ nhỏ chính là học sinh hạnh kiểm tốt, Vương Mạt chấn kinh: " Cô vì sao lại cúp học?"


 

" Này không phải nói nhảm a! Anh không biết tôi mấy năm trước buổi tối sống có bao nhiêu khó khăn đâu, trên cơ bản thường thường liền phải bắt lệ quỷ một lần, còn phải đến địa phủ học tập đạo pháp, học tập thuật số, ban ngày tôi không được cúp học ngủ bù à, bằng không tôi đều sớm mệt chết đi được."


 

Vương Mạt chậc chậc tán dương: " Vậy cô thật đúng là có thiên phú học tập."


 

" Chủ yếu là vài vị lão sư dạy tốt." Lý Lạc Phàm cười hắc hắc nói: " Tùy theo tài năng tới đâu mà dạy còn một chọi một, tất cả dạy học luyện tập đều là căn cứ tình huống của tôi mà chế tạo chuyên môn, cho nên học tập hiệu suất liền cao."


 

Vương Mạt sáng tỏ: " Được, tôi đây đem bài thi làm xong cho cô làm ra điểm mong muốn, cô trở về xem một chút liền được."


 

Lý Lạc Phàm làm động tác ok, chờ sau khi đem đồ ăn còn dư lại vài hớp ăn xong lại đem canh uống cạn, lúc này mới phát hiện sáng sớm đến giờ cũng không thấy Trương Nhã Lệ.


 

Buông bát xuống rồi lau miệng, Lý Lạc Phàm lần lượt từng phòng dạo qua một vòng, lập tức kinh ngạc đến suýt nữa cằm đều rớt xuống. Buổi sáng lúc rời giường cô liền phát hiện phòng mình đặc biệt sạch sẽ, phòng ăn nền gạch cũng được lau bóng lưỡng, nhưng xem xong phòng của cô thì mới biết được cái gì gọi là không dính một hạt bụi.


 

Tựa như phòng ngủ của sư phụ, tuy rằng cô mỗi tuần đều sẽ cố định một ngày lại đây quét dọn, nhưng bởi vì nguyên nhân không ai ở nên nơi này tro bụi vẫn so với phòng khác nhiều hơn chút. Nhưng hiện tại vô luận là trên bàn hay là trên ngăn tủ đều lau sạch trong suốt, sàn ánh sáng đổi mới hoàn toàn, Lý Lạc Phàm cũng không dám đi vào, sợ phá hủy hết thảy sự hoàn mỹ này.


 

Ở trong phòng không tìm được Trương Nhã Lệ, Lý Lạc Phàm lại đi ra trong sân, lúc này mới phát hiện lúc này Trương Nhã Lệ đang tô màu cho một căn phòng ở bằng giấy các tông.


 

" Nhã Lệ, đang bận cái gì vậy?" Lý Lạc Phàm đi qua vừa thấy lập tức "U oa" một tiếng. Trong sân góc tây bắc phía dưới tàng cây hòe lớn đã bày xong ba căn "Phòng ở". Một căn là kiểu Trung Quốc hình biệt viện, chẳng những đình đài lầu các đầy đủ mọi thứ, ngay cả cầu nhỏ nước chảy cũng vây quanh ở trong đó, căn thứ hai là trường phái tây dương lâu, mang theo chút phong tình Tây Dương, ở phía trước phòng vẽ đầy hoa cỏ tinh xảo, căn thứ ba là phòng thuê nho nhỏ, không phải rất lớn nhưng bối cảnh lại rất ấm áp, ở phía trước phòng còn có đặt một cái xích đu nho nhỏ.


 

Trương Nhã Lệ vẽ cho xong một bút cuối cùng, trên mặt tái nhợt nở nụ cười sáng lạn: " Lạc Phàm, cô xem đây là phòng của tôi nè."


 

Lý Lạc Phàm ngồi xổm xuống nhìn xem kia căn phòng ở nho nhỏ, không khỏi có chút buồn bực: " Cô như thế nào không làm cho bản thân cô lớn hơn một chút? Là giấy các tông không đủ sao?"


 

Trương Nhã Lệ ngượng ngùng nở nụ cười: " Không phải, tôi liền cảm thấy phòng ở nhỏ nhỏ là tốt rồi, như vậy tôi sẽ không cảm thấy sợ hãi, còn có thể có mái nhà ấm áp."


 

" Cô thích liền tốt!" Lý Lạc Phàm cho trên mỗi cái phòng ở đều thả một tấm lá bùa, khẽ niệm pháp chú, lá bùa bốc cháy lên mang theo ba căn phòng ở giấy các tông hóa thành tro tàn. Dù đang bị người bình thường nhìn cũng không nhìn tới trong tầm nhìn, ba căn âm trạch xinh đẹp đột ngột từ mặt đất mọc lên, vẻ ngoài cùng phòng ở bằng giấy được Nhã Lệ làm giống nhau như đúc.


 

Nhìn đến bản thân có âm trạch, Trương Nhã Lệ trên mặt tái nhợt nở rộ ra tươi cười sáng lạn: " Bên trong nội thất tôi đều làm xong hết, cô muốn hay không cùng tôi đi vào tham quan một chút?"


 

Lý Lạc Phàm nhẹ gật đầu dựa vào cây hòe khoanh chân ngồi xuống và nhắm hai mắt lại. Vài giây sau, một bóng dáng trong suốt từ trong thân thể chui ra. Trương Nhã Lệ thấy thế cũng đem thân thể người giấy cởi ra, hai cái hồn phách tại dưới bóng cây hòe lớn nắm tay nhảy nhót vào nhà Trương Nhã Lệ.


 

Trong thế giới Âm hồn, thứ gì được cắt từ giấy tạo ra tất cả đều biến thành hiện thực. Trước cửa nhà Trương Nhã Lệ hai chậu cây hoa quế tản ra hương thơm ngọt ngào, xích đu theo gió nhẹ nhàng đong đưa. Đẩy cửa phòng ra, là một phòng khách nhỏ và một phòng ngủ theo kết cấu, trong phòng khách không có sô pha TV chỉ có một cái máy may mới tinh cùng một cái bàn lớn, bên trong là phòng ngủ, giường đơn cùng một cái sô pha nhỏ rất mềm mại dành cho một người, màu sắc là màu vàng nhàn nhạt tạo cho căn phòng âm u thêm một vòng màu sắc sáng rực rỡ.


 

Lý Lạc Phàm sờ sờ đầu Trương Nhã Lệ, tuy rằng cô gái này lớn hơn mấy tuổi so với chính cô, nhưng cô nhìn lại cảm thấy cô gái này thật khiến người ta đau lòng.


 

Bị sờ soạng đầu Trương Nhã Lệ càng vui vẻ hơn, cô ấy mang theo nụ cười ngại ngùng nhìn Lý Lạc Phàm cầu xin: " Có thể hay không cho tôi một ít vải vóc cho âm hồn, Trần Bằng Cương cùng Vương Mạt quần áo về sau liền để tôi làm cho. Mặt khác nếu cô không ghét bỏ thì nói với tôi, quần áo bốn mùa của cô tôi cũng đều nhận thầu, tôi sẽ thiết kế ra quần áo thích hợp nhất cho cô."


 

Lý Lạc Phàm nâng mặt lên, này là quỷ ở chỗ nào mà cô gọi trở về đến rõ ràng là ốc đồng cô nương đẹp nhất.


 

*


 

Ốc đồng cô nương tài giỏi như thế, Lý Lạc Phàm cảm giác mình cũng không thể phụ lòng cô gái này, trước quay trở về thân thể rồi lại lấy một ít tiền đưa Trương Nhã Lệ đi mua vải, chính cô thì trước tiên đi gặp mẹ của Trương Nhã Lệ.


 

Cái thành phố nhỏ này vốn là không lớn, Lý Lạc Phàm cưỡi xe đạp chừng hai mươi phút đã đến nhà Trương Nhã Lệ. Đây là một tòa nhà kiểu cũ có sáu tầng lầu, ban công là nửa đóng kín, xem ngoài tường loang lổ phỏng chừng ít nhất phải hai mươi lăm năm trước .


 

Lý Lạc Phàm ngẩng đầu nhìn hướng phòng ở tầng năm, cửa sổ nhỏ đóng, bên cạnh khoảng cách nửa mét chính là ban công nửa đóng kín nếu là lúc cơ thể linh hoạt còn thật sự có thể bước qua chỉ tiếc...


 

" Cô gái, cô nhìn cái gì thế?" Một bà lão hơn sáu mươi tuổi hướng lên trên nhìn thoáng qua, kéo cánh tay Lý Lạc Phàm hướng bên cạnh đi hai bước rồi thấp giọng nói ra: " Đừng xem nữa, tuần trước trên đấy rớt xuống một cô gái, vừa lúc nện ở trên chỗ vừa rồi cô đứng."


 

Lý Lạc Phàm quay đầu nhìn xem vừa rồi mặt đất xi măng mà cô đạp qua, loáng thoáng còn mang theo một chút huyết sắc.


 

hành động thở dài mà Lý Lạc Phàm không thể nhận ra, sau đó lôi kéo bà lão ngồi ở trên ghế đá dưới tàng cây, từ trong túi của cô lấy ra một túi hạt dưa đặt lên bàn: " Bà bà, bà biết đó là cô gái nhà ai sao?"


 

" Thế nào mà không biết được, là căn hộ phía đông tầng năm, cô gái kia gọi Trương Nhã Lệ mẹ cô gái gọi Trương Xuân Lan." Bà lão cắn hạt dưa tốc độ nhanh, nói chuyện tốc độ càng nhanh: " Đứa bé kia khá tốt, từ nhỏ rất thành thật nhu thuận lại còn nghe lời, nhưng mẹ cô bé không hài lòng, ngại cô bé học tập không giỏi, luôn luôn đánh chửi cô bé. Sau này Trương Nhã Lệ rất cố gắng thi đậu vào đại học, mẹ cô bé lại ngại cô bé thi vào đại học không tốt, đem cô bé đuổi ra cửa nhà, lần này đến ba bốn năm cô bé không dễ dàng mới dám trở về một chuyến, nhưng mẹ cô bé muốn cô bé thi nhân viên công vụ, kết quả cô bé dưới cơn giận dữ nhảy lầu tự sát."


 

Lý Lạc Phàm ngồi cắn hạt dưa nghe đến bị hảo huyền: " Nhảy lầu?"


 

" Không phải nhảy lầu chẳng lẽ là trượt chân rớt xuống?" Bà lão đem vỏ hạt dưa phun ra: " Người lớn như vậy không có việc gì cũng sẽ không leo cửa sổ chơi, mẹ cô bé cũng nói là nhảy lầu tự sát."


 

Lý Lạc Phàm có chút nheo mắt, ngẩng đầu hướng lên trên nhìn nhìn: " Tôi như thế nào cảm giác  mẹ cô ấy đối với cô ấy không được tốt như thế đâu? Là mẹ ruột sao?"


 

Bà lão cắn hạt dưa tốc độ rõ ràng chần chờ một chút, trong ánh mắt cũng nhiều thêm vài phần hoài nghi: " Ai, cô nói như vậy làm ta cũng nghi ngờ, cô nói nào có bà mẹ đối với con như vậy. Bất quá có phải con ruột hay không ta còn thật không biết, thời điểm nhà bọn họ chuyển đến Tiểu Nhã Lệ đều đã ba tuổi, chỉ hai mẹ con cô bé nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy qua cha cô bé."


 

Lý Lạc Phàm hỏi một câu giống như vô tình: " Kia Trương Nhã Lệ thật sự không có, mẹ cô ấy một người có phải hay không rất khó chịu, có phải hay không liền ở nhà một mình buồn bực?"


 

" Kia thật không có, mỗi ngày đều đi ra ngoài, sáng sớm hôm nay ta còn nhìn thấy cô ấy ra ngoài đấy." Bà lão suy nghĩ một chút nói ra: " Dự đoán khoảng cỡ một giờ liền trở về."


 

Hỏi thăm không sai biệt lắm, Lý Lạc Phàm đem vỏ hạt dưa thu dọn một chút, còn dư lại hạt dưa liền đưa cho bà lão: " Bà bà, bà ăn tại đây, tôi có việc đi trước."


 

" Lại đến chơi a." Bà lão chào hỏi vừa quay đầu lại, lại thấy được hàng xóm vội vàng vẫy tay: " Lại đây ăn hạt dưa tán gẫu."

Lý Lạc Phàm xung quanh tòa nhà này dạo qua một vòng, thừa dịp thời điểm nhóm bác gái trò chuyện khí thế ngất trời chợt lóe thân đi vào cửa tòa nhà, đến tầng năm gõ cửa, quả nhiên theo như lời bà lão nói không có người ở nhà.


 

Lý Lạc Phàm tại băng ghế đổi giày ngay cửa ra vào ngồi xuống, nhắm mắt lại hồn phách ly thể bay ra, xoay người nhìn một chút thân thể chính cô:  Hô hấp bình thường, làn da cũng rất nhuận đỏ đồng dạng giống như là ngủ, chính là có hàng xóm đi ngang qua cũng sẽ không bị dọa đến.


 

Hồn phách xuyên cửa mà vào, tiến vào phòng khách Lý Lạc Phàm liền bị bừa bộn đầy đất dọa đến như thư bị xé bỏ, khung ảnh bị đập vỡ, quần áo bị cắt thành mảnh vụn, nhiều hơn là ảnh chụp bị xé nát.


 

Lý Lạc Phàm nhìn một vòng xung quanh, ánh mắt dừng ở trên một tấm ảnh chụp cũ bị xé thành hai nửa, một bên là một người phụ nữ trẻ tuổi ôm một cô bé hai ba tuổi, nửa kia thì là một người đàn ông ôm một cậu bé cùng tuổi giống vậy.


 

Trên ảnh chụp người phụ nữ trẻ tuổi tướng mạo lại cùng Trương Nhã Lệ có vài phần giống nhau, từ cách xem tướng vừa mới học qua nhìn xem thử thì người này chính là mẹ ruột của Trương Nhã Lệ.


 

Tác giả có chuyện nói:


 

A, ta thích Trương Nhã Lệ cái cô gái tốt bụng này.


 

*


 

Mới nhất bình luận:


 

【 thích Nhã Lệ như vậy ốc đồng cô nương a 】


 

【 cứu mạng ốc đồng cô nương quá tốt a chảy xuống hâm mộ nước mắt 】


 

【 Lý Lạc Phàm nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt dừng ở trên một tấm ảnh chụp cũ xé thành hai nửa một bên là một nữ nhân trẻ tuổi ôm một cái hai ba tuổi tiểu nữ hài, nửa kia thì là một nam nhân ôm một cái đồng dạng niên kỷ nam hài. Cái câu chuyện gì thế? 】


 

【 nàng mụ mụ không phải buôn người đi, trước kia có cái phim truyền hình chính là buôn người xem nữ hài lớn rất nhớ cho nhi tử đương con dâu nuôi từ bé liền lưu lại nuôi lớn 】


 

【 nhìn mình loạn thất bát tao phòng, ai không thích cô nương tốt đâu. 】


 

【 đây là ta muốn sinh hoạt, có người nấu cơm có người thu thập có người họa trọng điểm! 】


 

【 này mẹ là mẹ ruột sao, khuê nữ bị chính mình bức tử , một chút đều không khó qua 】


 

【? Không phải thân sinh ? Đoạt lấy đến ? 】


 

【 ta cũng rất thích tiểu cô nương này! Nếu như không có ngoài ý muốn, nàng hẳn là sẽ là nội trợ cùng thủ công nghề nghiệp ngưu nhân 】


 

- xong -..


 

12/11/2023.

Chương kế tiếp