Tiểu Diêm Vương Cậu Ấy Siêu Túng

Chương 204: Không thiếu.

Bạc Văn Thời “Ừm” một tiếng, không đứng bàn chuyện ở chỗ đó nữa.

Hắn liếc mắt nhìn xung quanh, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở một quán trà phía bên phải.

“Vào ngồi một chút.”

Bạc Văn Thời dẫn đầu, mấy người họ cùng vào quán trà ngồi.

Trà trong quán một bình 308 tệ, Bạc Văn Thời đang định gọi một bình, Bạch Lang lại đè menu xuống, ngăn cản hắn: “Một bình trà hoa cúc 1008 tệ, mấy người có quan hệ gì với cục quản lý giá?”

Người phục vụ: “……”

Người phục vụ mỉm cười: “Hoa cúc của chúng tôi không phải hoa cúc dại ven đường đâu.”

“Hà.” Bạch Lang nhàn nhạt nói: “Trên núi bọn tôi, đầu thôn có đứa nhóc đào hoa cúc dại phơi khô rồi bán chỉ có 5 đồng 8 một cân.”

“Giá mua vào của mấy người bao nhiêu? Đắt quá thì tôi có thể đề xuất đi vào thôn bọn tôi thu.”

Người phục vụ bị chọc tức cũng không mất đi nụ cười thương nghiệp: “Thưa ngài, cửa hàng chúng tôi ở ngoài mặt tiền nên khó tránh khỏi việc giá sẽ hơi đắt.”

Anh ta cũng rất vui vẻ tính toán chi phí cùng với Bạch Lang.

Trong lúc hai người đang nói chuyện phiếm, người phục vụ dường như sắp khóc đến nơi luôn rồi.

Giọng Bạch Lang dừng lại, bỗng nhiên dưới ánh mắt xin tha của người phục vụ, quay đầu lại hỏi Bạc Văn Thời: “Đúng rồi, bữa này là cậu mời hay Văn Nghệ mời?”

“Tôi mời.”

Bạch Lang gật đầu, cầm lấy bút bắt đầu viết soạt soạt lên tờ giấy ghi đơn.

“Mấy thứ này mang lên hết đi.”

Người phục vụ thấy y cuối cùng cũng viết vào thực đơn, kích động đến nỗi nói không nên lời cầm menu xoay người rời đi.

Không bao lâu, người phục vụ đưa đồ ăn Bạch Lang gọi lên.

Bạch Lang phụ trách ăn ăn ăn, uống uống uống. Bạc Văn Thời thì đang gọi ai đó.

Về phần Văn Nghệ thì mải nhìn Bạch Lang ăn ăn uống uống không rời mắt được.

Phượng hoàng nhỏ nhàm chán vô cùng, cậu ta pi pi pi với Bạc Văn Thời.

“Tôi bay ra xem một chút, nói không chừng tôi có thể lén trộm Tùy Tâm.”

Bạc Văn Thời nghe vậy, cũng không ngăn cản cậu ta mà để cậu ta bay đi.

Sau khi phượng hoàng nhỏ bay đi, Bạc Văn Thời tiếp tục việc của mình.

Mạng lưới quan hệ của hắn rất rộng, cái nơi Hắc Tam Tầng kia, chỉ cần hắn muốn đi tất nhiên là có thể đi.

Rất nhanh sau đó, hắn đã tìm được vị khách quen.

Khách quen kia cũng không phải ai xa lạ, mà chính là Lý Văn cả ngày chăm sóc tiểu hồ ly dưỡng thai.

Lý Văn nhận được tin ức phía hắn, nói với Tô Hồ một tiếng rồi lập tức chạy tới.

Tô Hồ cũng mong anh ta có thể đi, từ vụ việc trong đoàn phim, Lý Văn luôn trông coi cô rất cẩn thận, sợ cô ấy lại xảy ra sơ xuất gì đó.

“Văn Thời.”

Lý Văn sắp làm cha, lại suốt ngày gần gũi với tiểu hồ ly nhà mình nên cả người anh ta đều phát ra ánh sáng.

Anh ta vừa qua tới đã lấy một ít kẹo ngọt từ trong túi phát cho bọn họ.

“Cho mấy người được hưởng một chút niềm vui.”

Lý Văn cười nói: “Đây là kẹo tôi tự mình chọn mua, tôi ăn thử qua rồi rất ngọt.”

Bạc Văn Thời chẳng có chút hứng thú nào đối với chuyện ăn kẹo.

Hắn nhét kẹo vào trong túi, tính toán đem về cho Thời Nhạc ăn.

Lý Văn nhìn đội hình này của bọn họ, cũng có chút buồn bực: “Sao Nhạc Nhạc lại không tới?”

“Nhạc Nhạc ở nhà ngủ.”

Bạc Văn Thời đang nói thì tiếng điện thoại vang lên, chính là Thời Nhạc vốn đang ở nhà ngủ.

“Ông xã.”

Thời Nhạc ngủ trong phòng chính của biệt thự, ngủ được một nửa lại bị ác mộng đánh thức, giọng nói cũng có chút tủi thân: “Anh ở đâu vậy?”

“Anh đang ở ngoài.”

Bạc Văn Thời nghe giọng cậu có chút không đúng, không quan tâm bên cạnh có người ngoài hay không, lập tức nói nhẹ lại, dỗ cậu: “Cục cưng bây giờ còn sớm, ngủ thêm chút nữa anh mang đồ ăn về cho em.”

“Không cần.”

Ác mộng thật là đáng sợ, khiến Thời Nhạc sợ đến mức sau lưng toát ra một lớp mồ hôi lạnh.

Cậu nũng nịu nói: “Em muốn đi tìm anh.”

Bạc Văn Thời không muốn để cậu đến đây lúc này, nhưng Thời Nhạc kiên trì muốn đến gặp hắn, Bạc Văn Thời cũng không thể ép buộc quá.

“Để anh gửi địa chỉ qua cho em.”

Bạc Văn Thời có chút bất đắc dĩ: “Em tự kêu xe chở tới? Hay là anh đón em?”

“Không cần đón.”

Thời Nhạc biết hắn nhất định là đang bận nên không muốn hắn tới đón.

Cậu ngồi dậy từ trên giường, tỉnh táo một chút rồi mới thay quần áo, mở địa chỉ Bạc Văn Thời gửi qua, đón taxi đi tìm người.

“Nhạc Nhạc muốn tới?” Bạch Lang lên tiếng hỏi.

“Ừm.”

Nghe thấy lời này, Bạch Lang liếc mắt qua Văn Nghệ, tựa như là muốn đi.

Cái thằng nhóc Nhạc Nhạc kia quá cay độc, nếu nhìn thấy y và Văn Nghệ ở chung một chỗ nhất định sẽ làm mù mắt mình.

Có thể Văn Nghệ không hiểu được y ám chỉ gì, Bạch Lang nhéo anh ta một cái, hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục ăn kẹo ngọt.

Văn Nghệ vô cớ bị nhéo: “?”

Mình lại làm gì sai rồi.

Thời Nhạc nói muốn tới, Bạc Văn Thời chỉ có thể ở chỗ này chờ thêm một chút.

Bằng không, bọn họ đi Hắc Tam Tầng, Thời Nhạc tới cũng không ai đón.

Cũng may tốc độ của Thời Nhạc cũng rất nhanh, chờ tầm nửa tiếng, người đã đến quán trà.

Bạc Văn Thời đứng dậy thấy cậu mặt còn đỏ bừng, cau mày.

“Có phải còn chưa tỉnh ngủ hay không?”

Hắn vươn tay, định xem nhiệt độ trên trán của Thời Nhạc.

Thời Nhạc đưa mặt chôn vào lòng ngực hắn, rầu rĩ nói: “Tỉnh rồi.”

“Em vừa rồi nằm mơ, mơ thấy em đâm chết anh.” Thời Nhạc ngay thẳng nói: “Em bị dọa cho tỉnh luôn nên muốn đến tìm anh.”

Bạc Văn Thời nghẹn họng.

Cái giấc mơ của Thời Nhạc……

“Không sợ.”

Thấy nhóc con trong lòng còn sợ hãi, Bạc Văn Thời dỗ dành hôn lên trán cậu, an ủi cậu: “Mơ thường trái ngược với hiện thực, em ——”

“Trái ngược?”

Thời Nhạc khía cạnh sáng suốt, sắc bén đặt câu hỏi: “Anh định nói, ở hiện thực, hẳn là anh đâm em chết sao?”

Bạc Văn Thời gõ gõ đầu cậu: “Nói bậy. Anh là nói, cảnh trong mơ trái ngược, vậy chứng tỏ em không đâm anh.”

“Nè, hai vị.”

Chờ Bạc Văn Thời dỗ Thời Nhạc một lúc sau, Lý Văn tìm kiếm cảm giác tồn tại.

Anh ta lấy kẹo ngọt còn dư lại trong túi, đưa tất cả cho Thời Nhạc.

“Cho cậu.”

Nhét kẹo xong, Lý Văn vỗ vỗ bả vai Bạc Văn Thời: “Đi thôi, không phải nói muốn đi Hắc Tam Tầng sao, bây giờ chúng ta đi qua không chừng còn có thể xem náo nhiệt.”

“Ông chủ Hắc Tam Tầng đâu?” Bạc Văn Thời hỏi: “Tôi muốn gặp ông ta.”

Lý Văn cười cười: “Ông ta ít khi dùng điện thoại. Nhưng phần lớn thời gian ông ta đều thích ở tầng ba, chúng ta qua đó khả năng phần trăm gặp được ông ta.”

Chỉ cần có thể nhìn thấy người, phương pháp không quan trọng mấy.

Bạc Văn Thời dắt Thời Nhạc, được vị “Khách quen” Lý Văn dẫn vào tầng thứ ba.

Đi vào, Thời Nhạc lập tức nghe được một tiếng rống chấn động điếc cả tai.

Mở ra tầng ba là sàn đấu kèm theo tiếng đánh nhau kịch liệt.

“Nơi này có thể đặt tiền cược.”

Lý Văn theo chân bọn họ giới thiệu nói: “Nếu có thể thắng nhiều, phất lên nhanh chóng cũng là chuyện dễ dàng.”

“Đương nhiên, cũng có người vì thua quá nhiều mà táng gia bại sản.”

Bạc Văn Thời nhìn anh ta: “Cậu là loại nào?”

“Tôi loại nào cũng không phải.”

Lý Văn đắc ý nói: “Tôi là có phí lên sân.”

Anh ta chỉ lên sàn đấu: “Thấy không? Trước kia, tôi đứng ở vị trí đó.”

Việc này có chút ngoài dự tính của Bạc Văn Thời, hắn không nghĩ tới Lý Văn đến nơi này đấu quyền anh.

“Có khoảng thời gian tôi cảm thấy quá áp lực, cho nên muốn tìm một con đường phát tiết.”

Tới đánh quyền, cũng coi như là một loại phát tiết.

Loại sàn đấu phi pháp này, lên sàn sống hy chết còn phải xem mệnh số.

Lý Văn đánh ở chỗ này rất lâu, phí ra sân của anh ta cũng không tồi.

“Cậu nếu có hứng thú, về sau cũng có thể tới thử xem, cảm giác cũng không tệ lắm.”

“Anh ấy sẽ không thử.”

Lý Văn vừa mới đưa ra đề nghị, Thời Nhạc đã trừng anh ta: “Ông xã tôi mới không đến nơi này để bị đánh đâu!”

Đánh quyền trên sàn cho dù có giỏi đến mấy, cũng không thể nào từ đầu đến cuối đều không bị thương.

Ông xã nhà cậu đẹp như vậy, lỡ như bị thương, vậy không phải thua thiệt chết sao.

Thời Nhạc che chắn cho Bạc Văn Thời đến lợi hại, Lý Văn sờ sờ cái mũi không nhắc đến cái kiến nghị này nữa.

Diện tích tầng ba rất lớn, Lý Văn mang theo bọn họ, tìm thử một vòng.

Có người biết Lý Văn, còn chào hỏi anh ta.

“Thấy lão Cao không?”

Lão Cao là biệt hiệu của ông chủ.

“Ở phía trước.”

Lý Văn một đường hỏi một đường tìm, trước khi tìm được người Thời Nhạc kéo Bạc Văn Thời.

“Ông xã.”

Thời Nhạc duỗi tay chỉ về một hướng: “Cái nhóc kia đã trưởng thành chưa?”

Bạc Văn Thời theo hướng cậu chỉ nhìn qua, chỉ thấy ở trên một sàn đấu cùng một người đàn ông da đen cường trán là một cậu thanh niên gầy yếu.

“Không biết.”

Bạc Văn Thời nhìn cậu thanh niên bị đánh đến lảo đảo, đáy mắt lạnh lẽo: “Đợi lát nữa để Lý Văn đi tra.”

“Được.”

Đây chỉ là một cậu nhóc, sau khi Lý Văn tra giúp bọn họ nói rằng cậu nhóc kia dùng một cái chứng minh giả, thân phận giả tất nhiên là mười tám tuổi, nhưng Lý Văn lại nói tiếp cậu nhóc kia mới có mười sáu, là cô nhi.

Cha là một gã đàn ông thối nát, lừa một cô gái trẻ sinh ra một đứa con trai, sau khi sinh xong thì ông ta lại có khuynh hướng bạo lực gia đình.

Mẹ cậu nhóc không nhịn nổi, đánh chết cha cậu mà bản thân cũng bị thương nặng, không thể kịp đến bệnh viện đã trút hơi thở cuối cùng.

Từ đây, đứa cô nhi này không ai quản vì muốn sống nên cái gì cũng làm.

Cậu nhóc có một người bạn độc ác, giống như một con sói con bị người ta lừa đến sàn đấu phi pháp này, đã đánh quyền ở đây được một thời gian, số trận thắng cũng không ít.

Bạc Văn Thời nghe đến đây, không lộ mặt mà ẩn danh giúp đỡ cậu nhóc để cậu ta có thể quay về trường học.

Chú sói nhỏ không học theo người cha thối tha của cậu ta, ngược lại giống mẹ cậu ta, rễ không tốt nhưng cây không xấu, sau khi đưa đi học vô cùng cố gắng chỉ có điều tính tình vẫn còn lầm lì.

“Văn Thời.”

Lòng vòng ở Hắc Tam Tầng một hồi, mắt Lý Văn sáng lên, cuối cùng cũng tìm được người rồi: “Nhìn đi, ở bên đó.”

Lão Cao có diện mạo bình thường, cho dù có ném vào biển người cũng không tìm ra được.

Lý Văn dẫn theo mấy người Bạc Văn Thời, bước đi đến trước mặt lão Cao.

“Lão Cao, đã lâu không gặp.”

“Là có đoạn thời gian không gặp.” Lão Cao híp mắt, ánh mắt dừng ở mấy gương mặt ở phía sau anh ta, cười cười: “Ở đây mà cậu còn mang cho tôi không ít người đó.”

“Là bạn của tôi.”

Lý Văn cười giới thiệu Bạc Văn Thời, chưa nói gì nhưng lão Cao cũng không phải người kiến thức hạn hẹp, lúc ông ta nhìn thấy Bạc Văn Thời đã nhận ra hắn.

Vài phút sau, mấy người họ đi đến chỗ khác.

Bạc Văn Thời nói rõ ý đồ đến: “Tôi nghe nói ở chỗ ông có một thanh kiếm, tôi muốn mua lại nó.”

“Kiếm?”

“Đúng vậy.” Bạc Văn Thời đem bức vẽ Tùy Tâm đưa cho lão Cao xem.

Không ngờ khi lão Cao xem xong, nụ cười tủm tỉm kia không hề giảm, lại nói tiếp: “Không khéo, tôi đây không có thanh kiếm này.”

Lời vừa ra, mấy người ở đây trong lòng đều trầm xuống.

Bạc Văn Thời tìm tới nơi này, tất nhiên là xác định chỗ lão Cao có thanh kiếm này.

Nhưng bây giờ đối phương lại phủ nhận, vậy thì thái độ rất rõ ràng——

Ông ta không tính bán lại thanh kiếm này, thậm chí cũng không định cho Bạc Văn Thời xem.

“Ngài Cao.”

Giọng nói Bạc Văn Thời nhàn nhạt, không nghe ra cảm xúc: “Tôi thật sự thích thanh kiếm kia, nếu ông đồng ý bán lại thanh kiếm cho tôi thì có thể tùy ý ra điều kiện.”

Lão Cao lắc đầu, không hề có dấu hiệu dao động: “Tôi không thiếu tiền, cái gì cũng không thiếu.”

Chương kế tiếp