Tiểu Diêm Vương Cậu Ấy Siêu Túng

Chương 68: Cha hư.
“Lạch cạch-”

Cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, Bạc Văn Thời ngước mắt, đúng lúc nhìn thấy mèo con đang nằm cuộn tròn chổng mông lên không biết đang làm gì.

Nghe thấy tiếng mở cửa, mèo con chợt giật mình, quay đầu lại trợn tròn đôi mắt nhìn hắn.

“Mi đang làm cái gì vậy?”

Bạc Văn Thời không thể hiểu được cái dáng lồi lõm này của cậu, vì thế hắn đi đến chuẩn bị nhìn kỹ.

Hắn vừa đến gần, Thời Nhạc hồi hộp đến mức cuộn móng vuốt lại, vội phủi vài cái rồi kéo chăn lên cho mình.

Chăn còn vừa đủ để che lông trên ga trải giường mà cậu chưa kịp nhặt lên.

Bạc Văn Thời: “?”

Bạc Văn Thời nhìn thấy cậu ở trong chăn để chỉ lộ ra đôi mắt tròn xoe, hắn càng bối rối hơn.

Thời Nhạc không đợi hắn mở miệng nói, đôi mắt cậu đã nhắm lại, bắt đầu giả bộ ngủ.

Không chỉ có giả bộ ngủ mà trong lòng còn không ngừng lảm nhảm:

“Nhanh lên nhanh lên nhanh lên.”

Cậu còn chưa kịp nhặt lại lông cậu không cẩn thận làm rơi!

Phải nhặt nhanh!

Bạc Văn Thời nhìn bánh bao nhỏ còn lộ ra đôi mắt giả vờ ngủ, không kiêng nể vươn tay ôm bánh bao nhỏ từ trong chăn ra.

“Đừng ngủ nữa.”

Hắn để bánh bao nhỏ ngồi trên giường, rồi vươn đầu ngón tay gẩy gẩy bánh bao nhỏ này như đang gẩy đồ chơi.

Thời Nhạc không ngồi vững lắm, bị hắn gẩy đẩy thì ngã trái ngã phải.

“Meo!”

Cậu nghiêm túc meo meo, trên mặt bánh bao tỏ vẻ trách móc.

Tại sao không cho cậu một chút tự do chứ?!

Đến nhặt lông cũng không có thời gian nhặt.

Thời Nhạc căm giận thầm nghĩ, chuyện này thật quá đáng.

“Tôm hùm đất hôm nay ngon không?” Bạc Văn Thời quá đáng, vừa đến đã cố ý hỏi cậu về tôm hùm đất.

Sau khi làm hết hai bàn tôm hùm đất của người ta, lúc này bụng còn phồng lên.

Cậu xị mặt, giãy giụa: “Meo!”

Tôm hùm đất ăn ngon, nhưng có là hai bàn tôm hùm đất cũng không thể xem tôi như món đồ chơi được.

Bạc Văn Thời xách cậu lên giữa không trung, còn quơ quơ: “Bây giờ không có người ngoài, ngao một tiếng cho ta nghe chút.”

Thời Nhạc “....”

Thời Nhạc không ngao.

Huống hồ bây giờ không có tôm hùm đất, nên cậu sẽ không ngao.

Nhưng Bạc Văn Thời lại lạnh nhạt nói: “Nếu mi không ngao, ta sẽ không thả mi ra.”

Câu uy hiếp này, rất là rõ ràng.

Thời Nhạc muốn nhanh chóng nhặt lông, chỉ có thể khuất phục “Ngao” một tiếng.

Bạc Văn Thời nghe cậu ngao xong, đáy mắt xẹt qua chút sung sướng, quả nhiên bực bội vừa rồi trong lòng bị giảm bớt không ít.

Ở trong phòng nghỉ một lát.

Khi Bạc Văn Thời trở ra, đã hoàn toàn trở lại trạng thái làm việc.

Mà cậu lại bị vuốt lông, bánh bao nhỏ còn bị bắt kêu ngao, khuôn mặt nhỏ đờ đẫn nằm liệt trên giường, cậu thấy bản thân thật mệt mỏi.

Thư thả một lúc.

Thời Nhạc lấy lại tinh thần, ngồi trên giường nhặt lông.

Có thể là vừa rồi bị Bạc Văn Thời vuốt lông, Thời Nhạc nhìn lông trên giường còn nhiều hơn lúc trước, mắt tròn xoe rưng rưng nước mắt.

Ba.

Con bị hói rồi!

Thời Nhạc nhặt lông xong, nước mắt đã lã chã rơi vài giọt.

Cậu giơ móng vuốt lên lau nước mắt, dùng giấy vệ sinh ở đầu giường bọc nhúm lông đã nhặt được vào, lúc này mới vứt vào thùng rác.

Vứt lông xong, Thời Nhạc hít hít mũi rồi nhảy xuống giường.

Cậu không dám ngủ trên giường, sợ sẽ bị rụng lông.

Tâm trạng Thời Nhạc buồn rầu, chuyển chỗ đến ghế sô pha ở bên ngoài, cuộn mình thành cục bông trắng.

Bạc Văn Thời đang tập trung tinh thần xử lý công việc trên máy tính, bỗng nhiên nghe được vài tiếng nức nở.

Hắn ngẩn ra.

Chợt, ánh mắt Bạc Văn Thời chuyển từ màn hình máy tính đến bên trên ghế sô pha.

Lúc này bánh bao nhỏ trên ghế sô pha đang dùng móng vuốt ôm lấy đầu ngủ say. Nhưng không biết trong giấc mơ mơ thấy gì mà khiến bánh bao nhỏ đau khổ cứ chốc lát lại nức nở một tiếng.

Tiếng nức nở mềm mại kia làm Bạc Văn Thời nghe thấy mà nhíu mày.

Chẳng lẽ.

Là do lúc nãy mình đùa giỡn quá đáng?

Hắn di chuyển xe lăn đi tới, rồi bế bánh bao nhỏ còn đang tủi thân trong mơ lên.

“Thỏ con?”

“Nhạc Nhạc?”

Gọi không tỉnh.

Bạc Văn Thời càng cau mày chặt hơn, hắn để bánh bao nhỏ trong ngực, khi làm việc cũng không buông tay.

Thời gian trôi qua từng chút một.

Mãi đến khi Thời Nhạc tỉnh dậy, cậu đã không còn ở công ty.

Sắc trời bên ngoài tối tăm, chất liệu vải Bạc Văn Thời mặc mang theo mùi hương lành lạnh đặc biệt của hắn.

Chóp mũi Thời Nhạc bị kích thích, sau đó chậm rãi mở to mắt.

“Meo.”

Cậu mơ màng kêu một tiếng.

Đúng lúc này xe dừng lại, Bạc Văn Thời đưa cậu đến biệt thự, cụp mắt nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch vừa mới tỉnh ngủ của cậu, không nhịn được hỏi: “Mi mơ thấy cái gì mà khóc đáng thương như vậy?”

Thời Nhạc: “...”

Gương mặt tròn nhỏ của Thời Nhạc càng ngơ ngác hơn.

Mình khóc?

Mình đã khóc trong giấc mơ của mình?

Mình đã khóc trong mơ còn bị Bạc Văn Thời nghe thấy?

Sau khi trải qua một loạt các hoạt động tâm lý, toàn bộ bánh bao Thời Nhạc trông như một gói cảm xúc vừa mới được phát hành.

Tự kỷ jpg/

Bị Bạc Văn Thời nghe thấy mình khóc khi nằm mơ, không hay ho chút nào!

Bạc Văn Thời thấy cậu không hé răng, nhướng mày: “Bây giờ mới biết rụt rè e thẹn?”

Thời Nhạc đưa vuốt cào một cái, giọng điệu hung dữ: “Meo!”

Anh đừng nói mấy lời đó.

Không muốn nghe chút nào.

Bạc Văn Thời nắm lấy móng vuốt cào tới hắn chơi đùa.

Trên móng vuốt có thịt lót, đẹp và sờ tốt.

Cơm chiều cũng làm ăn ở nhà, khi Bạc Văn Thời nấu cơm, Thời Nhạc tận dụng khoảng thời gian trống này, lén lút lấy điện thoại chỗ Phạm Vô Cứu.

“Phạm đại ca.”

Thời Nhạc ngoan ngoãn ngồi dưới đất, ngẩng gương mặt tròn nhỏ nhìn Phạm Vô Cứu: “Hôm nay tôi muốn xin được làm một chuyện, có thể sẽ không có thời gian câu hồn.”

Phạm Vô Cứu không để Bạc Văn Thời thấy y, trước mắt thì hai người họ đều ở trong phòng của Thời Nhạc.

Nghe được yêu cầu của Thời Nhạc, Phạm Vô Cứu hỏi: “Cậu muốn làm gì?”

“Tôi muốn đi giải quyết chuyện của Lục An.”

Lục An là quỷ, Thời Nhạc làm Diêm Vương gia, đi giải quyết một chút cũng là lẽ thường.

Nghĩ thông suốt chuyện này, Phạm Vô Cứu gật đầu: “Được, cần tôi đi cùng ngài không?”

Thời Nhạc lắc đầu: “Không cần, một mình tôi đi cũng được!”

Phạm Vô Cứu cũng không phải người rảnh rỗi mấy, nghe vậy, y lại gật đầu cũng ân cần dặn dò: “Vậy khi đại nhân ra ngoài phải chú ý an toàn.”

“Được.”

Đuổi Phạm Vô Cứu đi, Thời Nhạc đặt cả hai cái điện thoại lên trên giường.

Bộ điện thoại đó của âm phủ, cậu thêm wechat của vài người, không, vài quỷ.

Bây giờ, tin nhắn Wechat đa số là của Tô Chu.

“Đại nhân, tôi muốn ăn xiên nướng.”

“Đại nhân, tôi muốn ăn lẩu!”

“Đại nhân, tôi muốn ăn….”

Thời Nhạc trơ mắt nhìn đối phương cưỡng ép biến khung nói chuyện thành thực đơn.

Báo tên đồ ăn xong, bên kia còn spam hức hức hức.

“Hức! Sao đại nhân không để ý đến tôi?”

Móng vuốt Thời Nhạc xoa xoa mặt, Chu à, đại nhân của anh cũng không phải anh trai nhỏ cơm hộp vạn năng đâu.

Phớt lờ tin nhắn của Tô Chu, Thời Nhạc lại xem tin nhắn của người khác.

Vẫn còn may, chưa có chuyện gì lớn.

Cậu trả lời lại tin nhắn, trả lời xong, nóng lòng gọi video cho Thời Hạ.

Trước khi gọi video, Thời Nhạc còn cố tình đóng chặt cửa.

Lần này Thời Hạ bắt máy rất nhanh.

Sau khi kết nối, đối diện màn hình còn có cha đang mặc quần áo màu đỏ thẫm.

Thời Nhạc quan sát cha, cảm thấy cha như một con chim công đang xòe đuôi.

“Nhạc Nhạc, con vẫn chưa biến trở lại được à?”

Thời Hạ nhìn bánh bao nhỏ trắng nõn trên màn hình, cau mày.

Thời Nhạc gật đầu có hơi đáng thương, gật xong, còn hít hít cái mũi nhỏ.

“Ba ơi.”

Cậu nghiêng cơ thể về phía trước một chút cho Thời Hạ nhìn thấy: “Ba nhìn đi, lông của con rụng rồi.”

Thời Hạ: “...”

Thời Hạ nhìn lông trắng của cậu, “Ồ” một tiếng.

Thời Nhạc vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra với mình. Bây giờ không biến thành người được, lông còn bị rụng, nên đau khổ vô cùng.

Thời Hạ nhìn bộ dáng lã chã chực khóc của nhóc con nhà mình, y cảm thấy như cậu có thể khóc thành tiếng ngay lập tức.

“Ngoan nhóc con không khóc.”

Thời Hạ vội vàng dỗ dành cậu nói: “Rụng lông là hiện tượng bình thường, không phải sợ.”

“Không hề bình thường chút nào.”

Thời Nhạc uất ức lên án nói: “Bây giờ con vẫn chưa tới kỳ rụng lông.”

Mỗi năm cậu đều sẽ có một khoảng thời gian vào kỳ rụng lông, nhưng năm nay nó đã qua từ lâu rồi, khoảng cách sang năm mới còn rất sớm.

Không có lý nào, kỳ rụng lông lại tới nữa.

Thời Hạ cũng không hiểu vì sao cậu lại đột nhiên rụng lông, suy nghĩ nửa ngày, chỉ có thể kết luận: “Nhóc con, có thể con đã trở nên mạnh hơn.”

Thời Nhạc: ?”

Cái kiểu lừa dối thiếu chân thành gì đây, chẳng lẽ ba cậu cũng lướt internet.

Rồi, mọi người trên mạng lan truyền một câu: “Tôi trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng đầu tôi cũng hói rồi.”

Thời Nhạc không muốn đầu bị hói.

Cậu thà từ bỏ việc trở nên mạnh mẽ!

Bây giờ, đây cũng chỉ là suy đoán của Thời hạ, y cân nhắc nói: “Nhạc Nhạc, theo suy đoán lúc trước của ba, tạm thời con không thể biến về hình người là chuyện bình thường.”

Tình huống này từng xảy ra rồi, nên Thời Hạ mới không lo lắng như vậy.

“Nhưng hiện tại, nếu còn có trạng thái rụng lông.” Thời Hạ chần chừ nói: “Vậy có thể là cơ thể xảy ra vài vấn đề nhỏ, có lẽ kỳ trưởng thành vẫn chưa qua hoặc gần đây linh lực con tăng cao.”

“Tóm lại, không cần phải sợ.”

Thời Hạ an ủi nói, đối với việc Thời Nhạc bị rụng lông vẫn không để ý bao nhiêu.

Tâm trạng cậu vẫn suy sút như cũ.

Cậu cũng đâu còn nhỏ.

Nhưng cậu đã sắp hói rồi.

Khi định ngắt điện thoại, La Lễ còn mạnh mẽ bắt chuyện với nhóc con.

“Nhóc con ngoan.”

Có lẽ hắn muốn bày tỏ tình cảm của mình, cho nên vô cùng quan tâm nói với Thời Nhạc: “Cho dù con hói, cha cũng vẫn thương con.”

“Nếu không, cha mua cho con mấy cái nón? Hoặc là mua cho con mấy bộ đồ nhỏ, con hói chỗ nào thì nói với cha một tiếng, cha dựa vào đó mà mua cho con-”

Chưa kịp nói lời quan tâm xong, Thời Nhạc đã tức giận tắt điện thoại.

Cha hư!

Cha mới bị hói đến mức phải đội nón đó!


App TYT & Đại Tỷ team
Chương kế tiếp