Tiểu Diêm Vương Cậu Ấy Siêu Túng

Chương 69: Đến làm công nha!
Sau khi Thời Nhạc giận dữ tắt điện thoại vẫn cảm thấy không xả được cơn tức ra ngoài.

Chỉ hận không thể viết một phong thư bỏ cha ngay tại chỗ!

Mà trên Bất Tri Sơn, La Lễ còn chưa kịp bày tỏ tình thương của cha tràn đầy này xong: “?”

Hắn quay đầu nhìn Thời Hạ, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy hoang mang: “Sao nhóc con tắt điện thoại của anh rồi?”

Thời Hạ xoa đầu hắn, thở dài: “Anh tinh tế một chút đi.”

Thật là dẫm lên vảy ngược của con trai quá chuẩn xác.

“Không phải.”

La Lễ còn đang khó hiểu: “Mấy lời anh nói vừa nãy có sai đâu.”

Nhóc con nhà hắn bị hói, phận làm cha đưa cho con cái mũ chẳng lẽ còn chưa đủ tình thương của cha à?

Thời Hạ đã lười đến nỗi không muốn khai thông với hắn về vấn đề này nữa.

Xem như y đã nhìn ra, La Lễ và nhóc con có lẽ .là trời sinh tương khắc, muốn cha hiền con thảo, dự tính rằng trong một thời gian ngắn là không thể nhìn thấy được.

Trong phòng.

Thời Nhạc giấu điện thoại đi, khuôn mặt tròn nhỏ banh ra bắt đầu hờn dỗi hồi lâu.

Đến tận khi bên ngoài vang lên âm thanh của Bạc Văn Thời, cậu mới bò xuống giường.

“Ăn cơm.”

Bạc Văn Thời nghĩ tới giữa trưa cậu ăn xong rồi đi ngủ luôn, cơ bản là không tiêu hao gì, cho nên không làm quá nhiều cơm chiều.

Dù sao thì ăn xong cơm chiều lại đi ngủ tiếp.

Cả ngày chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, cũng không thể coi cái bánh bao nhỏ này thành heo mà nuôi được.

“Meo!”

Thời Nhạc xử lý hai chén cháo, bất mãn dùng móng vuốt vỗ lên bàn.

Còn muốn ăn nữa.

Bạc Văn Thời nhìn cái chén của cậu đã trống không, đáy mắt xẹt qua một tia phức tạp: “Không cảm thấy ăn không tiêu à?”

Hình thể của bánh bao nhỏ này không lớn, nhưng cậu đã ăn hai chén cháo, một cái bánh bao lớn, cộng thêm bao nhiêu thịt rồi.

Bây giờ lại còn đòi thêm cơm.

Thời Nhạc sờ bụng, sờ xong, không rên một tiếng bò lên đùi Bạc Văn Thời, bảo hắn sờ.

Bụng còn chưa căng tròn đâu, cậu còn có thể ăn tiếp.

Bạc Văn Thời duỗi tay sờ soạng cái bụng nhỏ mềm mụp, cũng không biết là cảm thấy cậu chưa no hay là bị cái bụng mềm này mê hoặc, tóm lại, hắn lại cho bánh bao đang xin cơm này một chén cháo đầy.

Thời Nhạc thuận lợi có được cơm ăn, chôn đầu nhỏ, ăn rất nghiêm túc.

Mỗi lần Bạc Văn Thời cùng ăn cơm với cậu, cảm giác muốn ăn đều tốt hơn trước kia rất nhiều.

Không có cách nào.

Mặc kệ là cậu nhóc hay là bánh bao nào đó, mỗi khi ăn cơm đều giống như mukbang hóa thân vậy.

Khiến cho người nào nhìn thấy cũng ăn nhiều thêm một chút.

Sau khi ăn cơm xong.

Bạc Văn Thời nói là vào phòng sách làm việc, nhưng trên thực tế lại xoay người đi đến phòng tập thể hình trong biệt thự.

Thiết bị trong phòng tập thể hình rất đầy đủ, cái gì cũng có. Từ sau khi Thời Nhạc vào ở, mỗi lần Bạc Văn Thời tới phòng tập thể hình đều có thói quen khóa cửa.

Hiện tại hắn giả vờ tàn phế, còn có thể ngăn chặn thế công của nhóc lưu manh kia một chút.

Khá tốt.

Bạc Văn Thời chảy mồ hôi trong phòng tập thể hình, dáng người rắn chắc, cơ bụng quyến rũ, còn có đôi chân dài nhìn không sót gì trên máy chạy bộ.

Nếu Thời Nhạc thấy được, đoán chừng sẽ ngay lập tức bổ nhào vào trong ngực hắn sờ cơ bụng.

Đáng tiếc.

Lúc này Thời Nhạc không có thời gian đi xem xem Bạc Văn Thời ở đâu.

Cậu lét lút chạy ra khỏi biệt thự, mục đích thẳng tới tòa âm trạch kia của Tư Diệp.

Dã quỷ xung quanh âm trạch sau một đợt săn bắt của Phạm Vô Cứu ngày hôm qua, hôm nay đã chẳng còn lại bao nhiêu.

“An An!”

Sau khi Thời Nhạc chạy đến cửa, thở phì phò, gân cổ lên gọi.

Gọi vài tiếng, Lục An cuối cùng cũng đi ra.

Thời Nhạc nhìn thấy cậu ta, vội vàng tiến tới: “Ôm.”

Bởi vì hiện tại Thời Nhạc vẫn chỉ có thể duy trì bộ dáng bánh bao nhỏ, cho nên khi cậu ra ngoài ngay cả xe cũng không gọi được.

Không có tài xế nào dám chở một cục bông biết nói cả.

Mà cậu lại không phải yêu quái biết bay, ra ngoài có thể bay cái vèo là đến.

Muốn tìm người, à không, tìm quỷ, Thời Nhạc chỉ có thể hự hự chạy tới.

Chạy nhanh còn có thể lăn thêm mấy vòng.

Lục An nhìn đám lông dính bẩn trên người cậu, không hề ghét bỏ mà khom lưng ôm cậu lên.

“Hôm nay tinh thần của Tư Diệp không tốt lắm, đã đi ngủ rồi.”

Lục An ôm Thời Nhạc vào phòng, cúi đầu nói với cậu.

Thời Nhạc dán bùa ẩn thân lên người mình, để mặc Lục An vừa ôm vừa vuốt lông cậu.

“Ừ! Thế thì càng dễ.”

Thời Nhạc khen ngợi nói: “Bất cứ lúc nào tôi cũng có thể giải trừ cấm chế cho hai người, đợi lát nữa tôi vẽ mấy lá bùa để cậu dán lên, cậu sẽ biến thành siêu lợi hại.”

Vì miêu tả nó lợi hại đến cỡ nào, Thời Nhạc còn chỉ tòa âm trạch này: “Những thứ ở đây, bao gồm cả phòng ở, cậu đều có thể hủy diệt hết.”

Đây là âm trạch.

Cả trong lẫn ngoài không có chỗ nào may mắn cả.

Nếu có thể huỷ hoại hoàn toàn mới là có lợi với thân thể của Tư Diệp nhất.

Lục An gật đầu.

Ánh mắt cậu ta đánh giá khắp nơi trong âm trạch, âm khí ở nơi này rất nặng, vì để tiện cho việc nuôi quỷ còn bày kha khá món đồ tụ âm.

Tư Diệp đợi ở chỗ này, thân thể chắc chắn cực kì không thoải mái, nhưng trừ khi anh ấy bất đắc dĩ phải ra ngoài thì thời gian khác cũng không rời khỏi nơi này.

Giường ở đây, còn có cái bàn bị cậu ta không cẩn thận gặm mất một góc nhỏ đều là vật mà khi cậu ta và Tư Diệp còn ở chung với nhau từng dùng.

Thậm chí.

Tủ quần áo của Tư Diệp vẫn giống như trước kia, trong đó bày quần áo của hai người.

Mỗi ngày vào buổi sáng, sau khi Tư Diệp rời giường đều sẽ mặc cho cậu một bộ quần áo, rồi lại lẩm bẩm lầu bầu nói với cậu về thời tiết, hoặc là những việc vặt hằng ngày.

Trên bàn cơm vẫn luôn để chén đũa của cậu, đồ ăn cũng là khẩu vị mà cậu thích.

Mỗi lần Lục An trơ mắt nhìn Tư Diệp làm những thứ này, nhìn hắn ôm không khí, lại giả vờ như đang ôm mình, đều cảm thấy bản thân dù đã chết một lần...

Lại như đang phải chịu nỗi đau lăng trì.

“Nhạc Nhạc.”

Lục An nhìn bánh bao nhỏ đang được cậu vuốt lông đến nỗi sắp ngáy ngủ, nhẹ giọng hỏi: “Đợi lát nữa anh ấy sẽ nhìn thấy tôi sao?”

Thời Nhạc nghe thấy câu hỏi của cậu ta, hơi khó hiểu.

Vài giây sau, Thời Nhạc điên cuồng lắc cái đầu dưa, lắc đến nỗi tỉnh cả ngủ.

“Nếu cậu muốn cho anh ta nhìn thấy, thì có thể để anh ta thấy.”

Thời Nhạc giao quyền lựa chọn cho cậu ta: “Nếu cậu không muốn để anh ta thấy, tôi cũng có thể khiến cậu không bị nhìn thấy.”

Lục An trầm tư một lát, trả lời: “Vậy cứ để anh ấy thấy đi.”

“Đợi lát nữa cậu trốn thật kĩ vào.”

Nếu cứ không lộ mặt hủy hoại tất cả những thứ này thì chắc chắn Tư Diệp sẽ nổi điên mất.

Chi bằng để Tư Diệp tận mắt nhìn thấy, nhìn thấy người huỷ hoại tất cả là mình.

Đến lúc đó cũng đỡ phải liên lụy đến Nhạc Nhạc.

Thời Nhạc không có bất kì dị nghị gì đối với lựa chọn của cậu ta, đây là chuyện giữa Lục An và Tư Diệp, cậu không có lập trường phát biểu ý kiến.

Một quỷ một bánh bao lại thấp giọng nói chuyện thêm một lúc lâu.

Cuối cùng.

Lục An không lãng phí thời gian thêm nữa, cậu ta mở miệng nói: “Nhạc Nhạc, tôi chuẩn bị xong rồi.”

Thời Nhạc ngưỡng khuôn mặt tròn nhỏ lên, nghiêm túc nhắc nhở: “Đã bắt đầu thì không thể đổi ý được nữa đâu.”

“Ừ, không đổi ý.”

Lục An suy xét rất rõ ràng chuyện mà mình sắp phải làm.

Thời Nhạc thấy thế, nhảy xuống từ trong ngực cậu ta, lấy máu ở đầu ngón tay Lục An làm dẫn, bài trừ cấm chế Tư Diệp hạ trên người cậu.

Rất nhanh cấm chế đã được giải trừ, Thời Nhạc lại vẽ bùa trên không trung lần nữa.

Lá bùa trong suốt ẩn chứa lực lượng cường đại, lực lượng này đều bị Thời Nhạc tạm thời khóa lại trong cơ thể Lục An, để cậu ta tùy ý sử dụng.

Không biết qua bao lâu.

Nhìn qua thì thân thể Lục An vẫn đơn bạc như cũ, nhưng gương mặt kia lại như được tẩm bổ càng thêm giống người sống.

“Nhạc Nhạc.” Cậu ta nhẹ giọng nói: “Đi ra ngoài, trốn đi.”

Thời Nhạc gật đầu, không hề có do dự nào, nhanh như chớp chạy ra ngoài âm trạch, miễn cho lát nữa lan đến gần mình.

Có điều dù chạy cũng không chạy quá xa.

Chạy xa sẽ không thể xem tiếp theo sẽ xảy ra cái gì ở hiện trường.

“Choang...”

Trong phòng ngủ, có tiếng thứ gì đó không cẩn thận bị động vào rồi rơi vỡ.

Tư Diệp đã nhận ra không thích hợp, bừng tỉnh lại từ trong mộng.

Lục An bình tĩnh lại, trong khi Tư Diệp còn chưa phản ứng kịp, trực tiếp chuyển dời anh ta đến đất trống trên sân.

Ngay sau đó.

Âm phong khởi, Lục An lui ra phía sau mấy mét, ngay trước mặt Tư Diệp, chợt ngửa đầu, phát ra tiếng kêu chói tai.

Trong tiếng kêu của cậu có không ít đồ đều bị làm vỡ.

Lục An còn không bỏ qua, tính toán huỷ hoại nền móng của âm trạch.

“An An.”

Cậu ta vừa định xoay người thì Tư Diệp đứng ở trong sân cuối cùng phục hồi lại tinh thần từ nỗi khiếp sợ, run giọng gọi cậu một tiếng.

Lục An không đáp lại.

Hốc mắt Tư Diệp đỏ hồng, anh ta nhìn chòng chọc vào Lục An, tiếng nói phát nghẹn: “Anh biết mà. Anh biết mà, em vẫn còn ở bên cạnh anh.”

“An An.”

Kẻ điên máu lạnh trong mắt người ngoài kia, giờ phút này lại dùng giọng điệu cực kì hèn mọn nhẹ giọng nói với quỷ hồn của người yêu đã chết: “Anh nhớ em lắm.”

“Mỗi một ngày, mỗi một giờ, mỗi một phút, chỉ cần anh tỉnh táo, anh đều nhớ đến em.”

“Coi như anh xin em.”

Tư Diệp đi về phía trước, hắn nhìn chằm chằm Lục An, trong giọng nói khàn khàn tràn đầy cầu xin: “Em dẫn anh đi cùng, có được không?”

“Không được.”

Đầu ngón tay Lục An ghim chặt vào lòng bàn tay, cậu cố nén lại xúc động muốn ôm Tư Diệp, bước chân lùi ra sau mấy bước: “Tư Diệp, em không muốn mang anh đi.”

“Em muốn đi đầu thai.”

Lục An trấn định nói ra lời nói dối, giọng điệu bình tĩnh: “Tuổi thọ của anh còn rất dài, không có em, cuộc đời của anh cũng sẽ nghênh đón một người mới.”

“Cả đời quá dài.”

Giọng nói của cậu rất nhẹ: “Đừng vì em mà chậm trễ cả đời.”

Câu nói vừa dứt.

Lục An cũng không thèm nhìn vẻ mặt của Tư Diệp ra sao, cậu quyết tuyệt xoay người, không chút chần chờ phá hủy nền móng của cả tòa âm trạch.

Tiếng đổ vỡ vang lên ầm ầm.

Đôi mắt Tư Diệp đỏ như máu, tiếng rống giận tràn ra từ trong cổ họng anh ta, giống như nỗi tuyệt vọng của con thú bị vây khốn: “Đừng mà!!!”

Tòa âm trạch này, tuyệt không thể hủy!

Nếu như bị huỷ, anh ta sẽ không thể gặp lại An An của anh nữa.

Nhưng Lục An lại không bởi vì anh ta ngăn cản mà mềm chút nào.

Cậu từng nói với Nhạc Nhạc, đã quyết định rồi thì sẽ không hối hận.

“An An, An An……”

Đối với việc âm trạch sụp đổ, Tư Diệp bất lực, bất lực tựa như khi đối mặt với việc Lục An tránh né anh ta.

Anh ta chỉ có thể thống khổ gọi tên Lục An, muốn bảo cậu đừng vứt bỏ anh ta như thế.

Nhưng từ đầu đến cuối Lục An không hề dao động chút nào.

Không có cấm chế, âm trạch bị huỷ.

Lục An làm xong tất cả, bước chân ngừng ở trước mặt anh ta.

“Tư Diệp.”

Cậu ta giơ tay chạm lên mặt Tư Diệp, nửa khuôn mặt đáng sợ kia ở trong mắt cậu giống như không hề tồn tại.

“Hẹn gặp lại.”

Có một nụ hôn ôn rơi trên vết sẹo đáng sợ kia, chợt, như con bướm vỗ cánh, thoáng lướt qua.

Thân thể Lục An tan đi cùng với nụ hôn từ biệt kia.

Hốc mắt Tư Diệp đỏ bừng, những giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống.

Anh ta quỳ trên mặt đất, để mặc cảm xúc bi thống và tuyệt vọng bao phủ cả người mình.

Bên ngoài tòa nhà.

Thời Nhạc xem hết toàn bộ quá trình, không dám lên tiếng.

Vây xem người khác thất tình gì gì đó, cậu có hơi chột dạ.

Hơn nữa Lục An đã rất đau lòng rồi, Thời Nhạc lại không có kinh nghiệm an ủi người khác, kinh nghiệm an ủi quỷ cũng chỉ có một chút ở trên người Tô Chu mà thôi.

Hơn nữa, An An không phải tên Tô Chu tham ăn kia.

Que nướng và lẩu đều không thể an ủi được cậu ấy.

Thời Nhạc không dám lên tiếng, lại không biết an ủi người khác, đành phải yên lặng kéo ống quần Lục An, chờ đến khi Lục An rũ mắt nhìn cậu, cậu vươn móng vuốt ra, muốn ôm một cái, còn hào phóng cho Lục An sờ bộ lông trắng muốt của mình.

Tui sờ cực kì thích nha.

Đừng khổ sở nha.

Lục An ôm cậu, ngồi dưới một cây đại thụ, hoãn một lúc lâu vẫn không thể bình tĩnh lại được.

Tư Diệp cực kỳ bi thương, chẳng lẽ cậu không phải thừa nhận điều đó ư.

Thời Nhạc dựa vào trong ngực Lục An, đã cống hiến cả cái bụng nhỏ mềm mụp ra rồi mà vẫn chưa an ủi được cậu ấy.

Cậu cảm thấy mình lại sắp sầu đến nỗi rụng lông rồi.

“An An.”

Thời Nhạc không từ bỏ, nỗ lực an ủi Lục An mà cậu rất thích: “Cậu đừng quá khổ sở mà, sau này cậu vẫn có thể nhìn thấy Tư Diệp.”

“Tôi, tôi có thể thuê cậu làm công ở Địa phủ! Cái loại mà có tiền lương ấy.”

Lục An giật mình.

Cậu ta nhìn bánh bao nhỏ trong lòng mình, lặp lại câu nói: “Làm công cho Địa phủ ư?”

Thời Nhạc gật đầu.

“Đúng vậy, làm công cho Địa phủ, là cái loại viên chức đấy, có biên chế!”

Thời Nhạc thân là người làm công số một của Địa phủ, Tiểu Diêm Vương Gia đương nhiệm, lập tức phổ cập khoa học cho cậu ta về phúc lợi của nhân viên: “Hiện tại nhậm chức còn có thể được nhận điện thoại miễn phí nha.”

Lục An: “……”

Lục An mê mang.

Bây giờ Địa phủ đã bắt đầu đi lên con đường phát triển khoa học kỹ thuật rồi à?

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Nhạc Nhạc: Người làm công số một Địa Phủ!


App TYT & Đại Tỷ team
Chương kế tiếp