Tiểu Diêm Vương Cậu Ấy Siêu Túng

Chương 70: Làm việc kiếm tiền nuôi ông xã
Thời Nhạc cố gắng lăng xê công việc ở Địa phủ, cuối cùng cũng có câu lay động được Lục An.

“Tư Diệp dù có sống lâu thế nào đi chăng nữa, về sau vẫn phải tới Địa phủ nha!”

“Hiện tại, chỗ nào ở Địa phủ cũng phải tiêu tiền, nếu đến lúc đó Tư Diệp xuống, hai người các cậu đều nghèo, không mua nổi căn nhà lớn đâu.”

Lục An: “…”

Vẻ mặt Lục An cứng đờ: “Biến thành quỷ cũng cần mua nhà sao?”

Thời Nhạc thở dài: “Cậu không biết đấy thôi, hiện tại Địa phủ đang xây dựng kinh tế, không chỉ mua nhà mà còn rất nhiều thứ khác phải mua.”

“Hiện tại không làm công, sau này uống gió tây à.” (*)

(*) Uống gió tây: Hít gió trời sống qua ngày, tức là sống trong cảnh nghèo khó.

Lục An chưa bao giờ nghĩ tới làm quỷ rồi vẫn phải chịu áp lực tài chính lớn như vậy.

Cậu ấy mím môi, nghĩ tới sau này Tư Diệp qua đời, tới Địa phủ không có tiền sinh hoạt…

“Nhạc Nhạc, tôi làm.”

Cậu nghiêm túc nói: “Tôi nhất định sẽ làm tốt!”

Cậu muốn nỗ lực kiếm tiền, chờ ngày nào đó Tư Diệp mất, hai người bọn họ được đoàn tụ, cậu sẽ nuôi Tư Diệp.

Thời Nhạc vô cùng tán thành với quyết định của cậu ấy, hơn nữa, còn lấy kinh nghiệm của người từng trải, tâm sự: “Tôi nói với cậu rồi, chúng ta thật sự rất giống nhau.”

Thời Nhạc xoa xoa khuôn mặt nhỏ của mình, nói tiếp: “Hiện tại tôi cố gắng làm việc cũng vì muốn sau này kết hôn với Bạc Văn Thời sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.”

Lục An có cùng mục tiêu với cậu, một quỷ, một bánh bao nhỏ nhìn nhau càng thêm đồng cảm.

Cố gắng, chăm chỉ làm việc để kiếm tiền!

Dù sao, lúc ông xã sống ở dương gian cũng không thể nuôi nổi.

Nghĩ đến đó thôi cũng đủ hói đầu.

Dưới gốc cây, Thời Nhạc tâm sự với Lục An hồi lâu.

Mãi đến khi Lục An bình tĩnh lại mới ôm cậu đi, cả một đường trở về biệt thự mà không tốn chút sức lực nào.

Lục An đặt cậu xuống, lại cùng cậu bàn bạc tiếp, kết quả bàn bạc là:

Nếu cuối cùng Tư Diệp vẫn không quên được Lục An, cậu ấy sẽ làm công ở Địa phủ chờ anh ta xuống.

Nếu Tư Diệp có thể bắt đầu một mối quan hệ khác, vậy cũng tốt!

Dù sao, Tư Diệp vẫn còn sống nhiều năm nữa, anh ta có thể quên Lục An mà đến với người mới, Lục An cũng sẽ không trách anh.

Thời Nhạc gật đầu tán thành với ý kiến của Lục An.

Lục An thật sáng suốt, cũng thật tốt bụng. Cậu ấy không lợi dụng tình yêu của Tư Diệp để rủ Tư Diệp chết sớm, về khoản này Thời Nhạc vô cùng tán thưởng.

Lục An rời đi, không quên bảo ngày mai sẽ tới đón cậu đi làm.

Thời Nhạc nhìn cậu ấy đi khuất, sau đó chuẩn bị về phòng ngủ.

Tới cửa phòng, Thời Nhạc nhìn phòng mình rồi lại ngó sang phòng ngủ của Bạc Văn Thời.

Cậu chật vật thu lại móng vuốt đang giơ về phía phòng ngủ của Bạc Văn Thời, kiên định đi về phòng mình.

Chừng nào chưa giải quyết được vấn đề rụng lông, Thời Nhạc nhất quyết không lên giường.

Dù sao cậu vẫn đang ở bản thể bánh bao nhỏ, bị ông xã phát hiện hói đầu thì rất mất mặt.

Thời Nhạc về phòng mình rồi tắm rửa, bò lên trên giường.

Phòng bên cạnh. Bạc Văn Thời nhìn thời gian, lắng nghe động tĩnh ở phòng khách.

Hắn nhíu mày, giờ này rồi mà vẫn chưa thấy đâu.

Lại đợi thêm một lát.

Bạc Văn Thời mãi không thấy bánh bao nhỏ gõ cửa, sau đó lại thấy tin nhắn Wechat của Thời Nhạc.

Hôm nay Nhạc Nhạc đã giàu chưa: “Mèo con nghiêm túc jpg/”

“Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh. Mấy ngày tới anh không cần ngủ cùng với mèo của tôi đâu, dạo này nó cần phải học cách tự lập.”

“Ban ngày cũng không cần để ý đến nó!”

“Làm nhiều cơm một chút, mèo con muốn nhanh lớn.”

Bạc Văn Thời nhìn mấy điều dặn dò một lượt, nhướng mày.

“Đừng lo, tôi chăm sóc Thỏ Nhỏ rất tốt.”

Thời Nhạc: “……”

Thời Nhạc xụ khuôn mặt nhỏ lại, gõ chữ cạch cạch: “Nó không phải Thỏ Nhỏ!!!”

“Gọi là gì?” Bạc Văn Thời hỏi.

Thời Nhạc ngẩn ngơ.

Gọi là gì à? Gọi là Nhạc Nhạc nha!

Nhưng cậu không thể nói ra được, lớp vỏ bọc vốn đã có nguy cơ rồi, lỡ mà bị phanh ra, công sức cậu kêu meo meo lâu như vậy đều đổ sông đổ biển hết.

“Gọi là Nhạc Bảo.”

Thời Nhạc nhân cơ hội nói: “Anh cũng có thể gọi nó là Bảo Bảo hoặc Bảo Bối nha.”

Khóe môi Bạc Văn Thời giật giật.

Nhạc Bảo.

Ha.

“Không gọi, tôi cảm thấy gọi Thỏ Nhỏ rất dễ nghe, cậu không thấy nghe rất đáng yêu sao?”

Thời Nhạc: “Không đáng yêu.”

Thời Nhạc: “Tôi thấy thịt thỏ xào ăn rất ngon.”

Nói đi nói lại hồi lâu, Bạc Văn Thời vẫn như cũ cho rằng tên Thỏ Nhỏ rất hợp với bánh bao, không cần đổi tên khác.

Thời Nhạc không tài nào nói lại được hắn, làm cậu tức muốn chết.

Ngày hôm sau.

Lúc Thời Nhạc ngủ dậy, cuối cùng cũng không bị Bạc Văn Thời xách theo đi làm.

Trong phòng bếp có một nồi cơm to, còn có vài món ăn vẫn còn nóng hổi.

Thời Nhạc thấy Bạc Văn Thời không ở nhà, liền đeo điện thoại lên cổ, không nỡ bỏ xuống.

Cậu chưa kịp ăn sáng, Lục An đã đi tới biệt thự.

“An An!”

Thời Nhạc đang không biết xới cơm ra kiểu gì, lúc nhìn thấy Lục An, hai mắt liền sáng lên.

“Cậu giúp tôi xới cơm được không?”

Thời Nhạc ngẩng khuôn mặt tròn trịa, hết sức lịch sự nói.

Lục An gật đầu, giúp cậu xới cơm, sau đó lại dọn đồ ăn lên bàn.

Thời Nhạc ngồi ăn cơm tất nhiên không thể để cậu ấy đứng đó nhìn được, liền dán một lá bùa, mời cậu ấy cùng ăn sáng.

Bên này hai người ăn sáng trong không khí ấm áp, bên kia, Bạc Văn Thời nhận được điện thoại của Tư Diệp, không tới công ty mà liền đi tìm Tư Diệp.

Trước căn biệt thự.

Tư Diệp đã ngồi bất động cả một đêm, lúc Bạc Văn Thời tìm được anh ta, trong mắt anh ta là sự bình tĩnh nhưng chứa đựng tuyệt vọng chết chóc khiến Bạc Văn Thời bất an.

“Tư Diệp.”

Bạc Văn Thời đứng dậy khỏi xe lăn, bước đến trước mặt Tư Diệp, bàn tay to đỡ lấy bả vai Tư Diệp, trầm giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Tư Diệp nhìn thấy hắn đi tới, trên mặt vẫn không lộ bất kỳ cảm xúc nào như cũ.

Một lúc lâu sau.

Bạc Văn Thời càng chờ càng thấy bất an, lúc này mới nghe thấy anh ta nhẹ nhàng nói một câu.

“An An không cần tôi.”

Tư Diệp nhắm mắt, lúc mở ra đã không thể ngăn nổi những giọt nước mắt.

“Văn Thời, An An của tôi không cần tôi nữa.”

Tư Diệp lặp đi lặp lại lời này, không ngừng nói An An của anh ta không cần anh ta nữa.

Bạc Văn Thời trầm mặc, hắn cũng không biết giờ phút này nên khuyên người bạn của mình thế nào.

Thấy tình hình của Tư Diệp ngày càng tệ, Bạc Văn Thời chỉ có thể gọi Lý Văn, người có kinh nghiệm tới, xem xem có thể khuyên nhủ anh ta không.

Bên này bọn họ bận rộn giúp Tư Diệp ổn định tâm trạng, phía bên kia Thời Nhạc ăn uống no say trong biệt thự, thoải mái để Lục An xoa bộ lông.

Được Lục An chăm sóc bộ lông dày, Thời Nhạc vô cùng dễ chịu.

Cậu ra ngoài mà không cần bước đôi chân ngắn cũn cỡn của mình mà được Lục An bế ra, nhàn nhã đi tới cửa hàng.

“Tô Tô.”

Cậu tới cửa hàng giới thiệu với Tô Tô: “Đây là Lục An, từ giờ Lục An sẽ làm việc ở Địa phủ. Mọi người nhớ làm việc hòa thuận với nhau nha.”

Tô Hồ tò mò nhìn Lục An.

Lục An cũng đồng thời đánh giá cô gái trước mặt.

Nhìn nhau một hồi, Tô Hồ không nhịn được, chủ động bắt chuyện: “Tôi là Tô Hồ, anh gọi tôi là Tô Tô cũng được, anh thật đẹp trai, có người yêu chưa?”

Thời Nhạc: “!!!”

Vẻ mặt Thời Nhạc tràn ngập sửng sốt : “Tô Tô, không phải cô có Lý Văn rồi sao?”

Tô Hồ gật đầu, xong lại lắc đầu: “Lý Văn không phải người yêu của tôi.”

Cô nàng bĩu môi: “Anh ta biết tôi là tiểu hồ ly, lập tức giữ tôi làm thú cưng.”

Đối xử tốt với cô nhưng lại không cho cô lên giường.

Hiện giờ cô không hút được linh khí, cái đuôi thứ chín vừa với mọc ra đã teo lại.

Thời Nhạc: “…”

Thời Nhạc mơ hồ nhận ra tiểu hồ ly là của Lý Văn, còn An An quen Tư Diệp.

Hình như hai người này là bạn bè.

Nếu tiểu hồ ly và An An ở cùng nhau, hai anh bạn kia sẽ phát điên mất.

“Đừng đừng.”

Thời Nhạc ngăn lại nói: “An An có người trong lòng rồi, cậu ấy không thể yêu cô được.”

Tô Hồ cũng chỉ là thuận miệng hỏi thôi.

Thấy Lục An đã có người trong lòng, cô lập tức thay đổi mục tiêu.

Thời Nhạc vẽ một Tụ Linh Trận để Tô Hồ hấp thụ linh khí, sau đó đưa Lục An tới Địa phủ.

“Của cậu.”

Diêm Vương Điện ở Địa phủ vẫn còn mấy cái điện thoại.

Thời Nhạc lấy một cái, đưa cho Lục An: “Di động đã kết nối wifi rồi. Lúc rảnh rỗi có thể lướt mạng.”

Lục An nhận lấy di động, chơi điện thoại một lúc.

Thôi Phán Quan biết cậu mang quỷ trở về nên đến xem một cái.

“Có thể dùng.”

Thôi Phán Quan sau khi kiểm tra lý lịch của Lục An, gật đầu nói: “Vậy từ giờ, Lục An là nhân viên của Địa phủ chúng ta.”

Thời Nhạc “Ừ” một tiếng chắc nịch.

“Thôi Phán Quan, hiện tại chúng ta đang thiếu nhiều quỷ, có rất nhiều vị trí để Lục An lựa chọn.”

Cậu nói rồi ngẩng đầu hỏi Lục An: “Cậu muốn làm việc gì? Là thành quỷ câu hồn hay muốn kinh doanh??”

Lục An suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhạc Nhạc, hay là cậu nói chức vị và các công việc cụ thể của từng vị trí đi?”

Thời Nhạc nghe được yêu cầu của cậu ấy, đầu cũng muốn hói.

“Có rất nhiều vị trí thiếu.”

Cậu giơ vuốt ra đếm: “Cần quỷ đi phát triển di động, cần quỷ đi lập nghiệp, còn quản lý quỷ, còn cần quỷ kiếm tiền nữa vv…”

Lục An nghe đến ngốc luôn.

Thời Nhạc miêu tả thế này khác gì khắp nơi ở Địa phủ đều thiếu quỷ.

Cậu ấy làm việc cho Tư Diệp khá lâu rồi, từ lúc trước khi chết đến khi qua đời, cộng lại cũng được vài năm.

Cho nên, nghe Thời Nhạc nói xong, cậu ấy tỉnh táo lại: “Nhạc Nhạc.”

“Trước tiên chúng ta xem Địa phủ bây giờ phải làm những việc gì, sau đó phân ra các loại công việc rồi phái quỷ đi làm, được không ?”

Thời Nhạc ra sức gật đầu.

Ngày hôm sau, phần lớn thời gian là Thời Nhạc nói, Lục An ghi chép.

Một quỷ một bánh bao nhỏ nghiêm túc làm quy hoạch Địa phủ, nhìn cũng ra ngô ra khoai.

Thôi Phán Quan ở bên cạnh nghe, thầm nghĩ lần này Đại nhân tuyển được quỷ thật hữu dụng.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Nhạc Nhạc & An An: Cố gắng kiếm tiền! Nuôi ông xã!


App TYT & Đại Tỷ team
Chương kế tiếp