Tiểu Diêm Vương Cậu Ấy Siêu Túng

Chương 71: Bánh bao nhỏ tủi thân
Chờ đến khi Thời Nhạc và Lục An tạm thời nghỉ ngơi, Thời Nhạc ngồi phịch ở trên mặt bàn, lộ bụng nhỏ để Lục An xoa xoa.

“An An.”

Thời Nhạc thoải mái híp mắt, lười biếng nói: “Tôi biết nên để cậu làm gì rồi.”

Bàn tay đang xoa bụng nhỏ của Lục An chợt dừng lại, cậu ấy hỏi: "Muốn tôi làm gì?”

“Tạm thời làm trợ lý cho tôi đi, chính là hai chúng ta cùng nhau xây dựng Địa phủ.”

Lục An chần chờ nói: “Tôi sợ tôi làm không tốt……”

Cậu hiểu ý của Thời Nhạc là muốn coi cậu như phó lãnh đạo, tuy cậu từng thấy Tư Diệp làm việc để quản lý công ty rất nhiều lần, xem như có chút kinh nghiệm.

Nhưng nếu thật sự để cậu ra tay, cậu sợ ——

“Tăng lương.”

Thời Nhạc đánh gãy suy nghĩ của cậu, bình tĩnh nói.

Lục An: “……”

Lục An: “Được.”

Thân làm quỷ công nên phát huy tinh thần làm việc, không sợ khổ không sợ mệt, vì tiền lương dũng cảm tiến lên.

Thời Nhạc xác định chức vị của Lục An, sau đó lại bàn bạc cụ thể với cậu ấy về tiền lương đãi ngộ.

Thật ra Lục An không thiếu tiền, sau khi cậu chết, Tư Diệp đã đốt cho cậu rất nhiều tiền giấy.

Còn có cả nhà lớn nữa.

Nghiêm túc mà nói, thật ra Lục An được xem như là tên quỷ giàu ngầm.

Thế nhưng Lục An rất có ý thức chịu khó, nhất là khi thấy Thời Nhạc thân là Diêm Vương Gia nhưng vẫn chăm chỉ làm việc kiếm tiền, cậu càng không dám tiêu xài hoang phí hơn.

Nhỡ đâu đến lúc Tư Diệp cũng qua đời, không ai đốt tiền giấy cho bọn họ, họ muốn sinh hoạt cũng không thể sống mỗi ngày bằng tiền tiết kiệm được.

Bận rộn ở địa phủ đến tận khi trời tối.

Thời Nhạc duỗi người một cái, dựa vào bả vai Lục An, khi chuẩn bị rời đi cậu đột nhiên nhớ tới điều gì đó.

“An An, cậu đi trước đi.”

Thời Nhạc bò từ trên vai Lục An xuống, nhảy lên bàn rồi nói: “Tôi còn việc khác phải làm, lát nữa tôi sẽ bảo người khác đưa tôi về.”

Lục An do dự: “Nếu không thì tôi ở lại chờ cậu.”

Thời Nhạc lắc đầu.

“Bây giờ trời cũng đã tối rồi, cậu có thể lén lút đi thăm Tư Diệp một chút, chỉ cần ngày mai nhớ đi làm là được.”

Lục An nhấp môi dưới.

Đúng là cậu muốn lén lút đi thăm Tư Diệp, nhưng khi bị Thời Nhạc nói ra thì rõ ràng chẳng còn gì là “Lén lút.”

Sau khi Thời Nhạc thúc giục cậu ấy rời đi, cậu không gọi ai mà tự mình đi đến nhà giam của Địa phủ.

Nơi này giam giữ Bạc Nhuy, đã lâu rồi Thời Nhạc không giáo huấn cô ta.

Thôi Phán Quan nói Bạc Nhuy đã thành thật hơn từ lâu rồi, cuộn tròn nhốt mình trong lao, không còn làm trò nữa.

Nhưng Thời Nhạc không tin lắm.

Con nhóc điên máu tươi đầy tay kia, không thể nào đột nhiên ngoan ngoãn như vậy được.

Rất nhanh.

Thời Nhạc đến trước nhà lao giam giữ Bạc Nhuy, giống như lời của Thôi Phán Quan nói, Bạc Nhuy đang nửa nằm trên mặt đất ở một góc của đại lao, cả người bị trói chặt bằng dây thừng.

“Này.”

Thời Nhạc đứng trước cửa nhà giam gọi cô ta một tiếng: “Tôi tới thăm cô đây!”

Bạc Nhuy ở góc phòng nghe thấy giọng của cậu, đôi mắt vốn vô thần không đến vài giây đã nhanh chóng khôi phục lại ánh sáng.

Cùng lúc đó.

Trong một căn phòng tại dương gian, Liễu Diệu mặc váy trắng đột nhiên mềm oặt ngã quỵ xuống đất.

“Cậu đến rồi à.”

Âm thanh hơi khàn khàn phát ra từ cổ họng của Bạc Nhuy, cô ta chậm rãi đứng dậy khỏi mặt đất, đôi mắt màu đỏ tươi kia khi đối diện với Thời Nhạc vẫn tràn ngập oán độc như xưa.

Nhất là sau khi nhìn thấy bản thể của Thời Nhạc, trong ánh mắt Bạc Nhuy ngoài oán hận còn hiện lên ghen ghét nồng đậm.

Thật không công bằng.

Dựa vào cái gì mà tên ác ma này có thể có một cái túi da tốt như vậy.

Mà cô ta chẳng có gì cả!

Thời Nhạc nâng khuôn mặt nhỏ lên nhìn Bạc Nhuy lúc này đang nhăn mặt, cậu thẳng thắn ra: “Hình như cô xấu hơn so với lần trước.”

“Ây, tôi có hơi khó hiểu, tại sao cô lại xấu như vậy nhỉ?”

“Là trời sinh sao?”

“Cô có ý định phẫu thuật thẩm mỹ không?”

Thời Nhạc luyên thuyên không ngừng, ép Bạc Nhuy đến nỗi không thể nhịn được nữa, trực tiếp lao thẳng về phía cậu.

Thời Nhạc khiếp sợ.

“Cô vẫn còn phản kháng nữa à?!”

Thật là không thể tin được!

Bị nhốt ở đây lâu như vậy, căn bản là không ngoan chút nào.

Cửa đại lao bị mở ra một khe nhỏ, Thời Nhạc nhẹ nhàng linh hoạt chui vào, không hề khách khí mà giơ móng vuốt cào Bạc Nhuy.

Mấy ngày nay cậu bị Bạc Văn Thời bắt nạt mỗi ngày, vừa lúc tức giận không ít.

Thật đúng lúc mà.

Bạc Nhuy có thể làm bao cát cho cậu.

Thời Nhạc cào Bạc Nhuy không lâu thì nhanh chóng nhận ra có gì đó không đúng lắm.

Cậu dùng móng vuốt dẫm lên người Bạc Nhuy, trong giọng nói cũng mang theo chút lệ ý hiếm thấy: “Cô đã làm gì ở đây?!”

Tuy rằng Bạc Nhuy đã cố ý che giấu, nhưng vừa rồi Thời Nhạc nhạy bén phát hiện thực lực của cô ta rõ ràng lợi hại hơn trước nhiều!

Trong mắt Bạc Nhuy tràn ngập hận ý, cô ta cười lạnh: "Tôi làm gì ư? Bị nhốt ở đây thì tôi có thể làm gì chứ?”

Thời Nhạc bình tĩnh nhìn cô ta, cảm giác nguy cơ trong lòng bất giác tăng lên.

Không được.

Cậu không thể nhốt Bạc Nhuy ở nơi này nữa.

Với tên điên này cậu nhất định phải để dưới mí mắt mới có thể an tâm.

“Cô chờ đấy.”

Thời Nhạc lại cào thêm hai cái, lúc này mới nhảy từ người cô ta xuống: “Tôi sẽ quay lại nhanh thôi.”

Bây giờ cậu phải đi nghĩ cách chuyển Bạc Nhuy ra khỏi nhà giam, đổi đến một nơi khác thích hợp với cô ta hơn.

Thời Nhạc chân trước vừa đi thì Bạc Nhuy bị cậu đè trên mặt đất đánh một trận bỗng cười một tiếng.

Ha.

Địa phủ này trước kia không nhốt được cô, hiện tại càng không nhốt được.

Muốn triệt để chơi chết cô, trừ khi người đó tỉnh lại.

Bạc Nhuy chậm rãi nhắm hai mắt lại, tưởng tượng hình dáng người đó, mê muội nói: “Nhìn tôi đi, cầu xin ngài……”

Sảnh phụ trong điện Diêm Vương.

“Thôi Phán Quan.”

Thời Nhạc đi từ trong nhà giam ra tìm được Thôi Phán Quan. Sau đó nói chuyện của Bạc Nhuy với y.

“Chắc chắn cô ta đã làm gì đó trong nhà giam rồi.”

Thời Nhạc trực tiếp hỏi: “Còn biện pháp giam giữ hoặc là nhằm vào cô ta khác không?”

Lần trước Thời Nhạc đã lật tung phòng sách của Địa phủ lên nhưng vẫn không tìm được gì.

Thậm chí kiếp trước của Bạc Nhuy cậu cũng không biết.

Ánh mắt Thôi Phán Quan chợt lóe lên, cuối cùng chỉ ậm ờ nói: “Tôi sẽ suy nghĩ lại biện pháp nhằm vào Bạc Nhuy một chút.”

Thời Nhạc nghiêm túc gật cái đầu nhỏ, đồng thời duỗi móng vuốt nắm lấy y: “Nhất định anh phải suy nghĩ cho kỹ đấy.”

Tên điên kia thật sự giống như quả bom không hẹn giờ, không biết sẽ nổ lúc nào.

Sau khi rời khỏi Địa phủ, Thời Nhạc không vội quay về biệt thự.

Cậu và Tô Hồ đi tìm bà lão ở cuối phố, chỉ nhìn thoáng qua một cái Thời Nhạc đã vui vẻ giơ đệm thịt nhỏ lên chào bà: “Meo!”

Bà lão nhìn thấy cậu cũng rất vui.

Có điều rõ ràng là không vui lắm.

“Tô Tô.”

Bà lão không nhịn được lướt ánh mắt nhìn về phía sau lưng cô: “Nhạc Nhạc còn bận rộn bên ngoài sao?”

Tô Hồ cúi đầu nhìn bánh bao nhỏ trong ngực, thầm nghĩ Nhạc Nhạc đang ở đây này.

Nhưng cô thật sự không thể nói ra.

“Nhạc Nhạc đi xa nhà không biết khi nào mới về ạ.”

Tô Hồ khoe bánh bao nhỏ cho bà ấy xem: “Bà có thể coi đây là Nhạc Nhạc, dù sao cả hai đều đáng yêu như nhau.”

Bà lão cười, bà vỗ vỗ cánh tay Tô Hồ chia sẻ bí mật nhỏ với cô.

"Ta nói với cháu nè, nếu muốn khen Nhạc Nhạc thì không chỉ khen thằng bé đáng yêu thôi đâu.”

Bà cười tủm tỉm nói: “Cháu phải khen cậu ấy đẹp trai, dũng mãnh, nghe như thế thằng bé sẽ rất vui vẻ.”

Tô Hồ: “?”

Tô Hồ ngẩn người, khó hiểu nói: “Sao phải khen cậu ấy như vậy, cậu ấy không biết tự hiểu lấy mình sao?”

Mặc kệ là hình người hay là bản thể, cô cảm thấy Thời Nhạc không chút liên quan gì tới hai chữ dũng mãnh.

Bà lão oán trách nói: “Nếu để Nhạc Nhạc nghe thấy những gì cháu nói thì chắc chắn thằng bé sẽ trở mặt đó.”

Tô Hồ nghẹn lại.

Cô cúi đầu, quả nhiên bánh bao nhỏ ngồi trên đùi đang căm tức nhìn cô.

Tô Hồ: “……”

Tô Hồ một lời khó nói hết nhìn Thời Nhạc đang trừng mình.

Mẹ nó, bánh bao nhỏ này thật sự không biết tự hiểu lấy mình mà.

Nán lại ở chỗ bà lão một hồi lâu, Thời Nhạc ăn mấy miếng điểm tâm xong thì mới đi ra ngoài.

Nhưng cũng không đi xa.

Bởi vì Địa phủ cần điện thoại số lượng lớn, cho nên chỉ có mình bà lão làm thì chắc chắn là cung không đủ cầu.

Nếu muốn điện thoại có thể xuất hàng với số lượng lớn thì Thời Nhạc cần phải tiếp tục đặt hàng.

Phố Bạch chuyên kinh doanh về mảng đồ dành cho người chết, tuy người làm điện thoại giấy không nhiều nhưng thứ này cũng khá dễ làm.

Tô Hồ thay Thời Nhạc bàn chuyện làm ăn với những người này, sau khi quyết định đặt vài đơn hàng thì mới kết thúc công việc.

“Tô Tô.”

Thời Nhạc được cô ôm đến lối ra vào của phố Bạch, họ vừa đi vừa nói chuyện: “Cô livestream bán được bảy tám món đồ cổ, hiện tại fans cửa hàng nhỏ trên Taobao của chúng ta cũng được xem là nhiều, đợi đến cuối tháng tôi sẽ phát thưởng cho cô.”

Tô Hồ không từ chối.

Cô đã sớm đã nhìn ra bánh bao nhỏ mình đang ôm không phải bánh bao nhỏ bình thường.

Được phát thưởng, đối với cô mà nói đó chắc chắn là phần thưởng rất tốt.

“Cảm ơn cậu.”

Tô Hồ là một tiểu hồ ly lễ phép, lập tức nói cảm ơn với Thời Nhạc.

Hai người đi đến đầu phố phố Bạch.

Thời Nhạc muốn đi ké xe, vì cậu biết ngày nào Lý Văn cũng đến đón Tô Hồ tan làm.

Nhưng lần này bọn họ đứng ở đầu phố đợi một hồi lâu, đến lúc Thời Nhạc uể oải ngáp một cái.

Bóng dáng Lý Văn vẫn không hề xuất hiện.

Nhưng thật ra vẫn có rất nhiều chiếc xe khác đi qua, chủ xe đa phần là đàn ông.

Dáng dấp Tô Hồ rất đẹp, còn ôm một bánh bao nhỏ trắng như tuyết trong ngực, đứng trên phố cũng khiến người ta không dời nổi mắt.

Khi những chủ xe đó đến bắt chuyện thì không đợi Tô Hồ đối phó, Thời Nhạc đã giơ móng vuốt lên, hung hăng hướng về phía đối phương gầm nhẹ, làm bộ muốn cào người.

Cậu dọa người ta đi mất làm Tô Hồ có chút buồn bực: “Nhạc Nhạc, cậu đuổi họ đi làm gì?”

Thời Nhạc ngẩng đầu nhìn cô trả lời: “Tôi biết nhìn tướng mạo, mấy người vừa rồi đến bắt chuyện đều mang ý xấu với cô đó!”

Tô Hồ gật gật đầu: “Tôi biết mà.”

Nhưng cô là hồ ly, cho dù mấy gã đàn ông kia có ý đồ xấu thì cũng không thể làm cô ăn thiệt được.

Sau khi Thời Nhạc nghe thấy suy nghĩ của cô thì nghiêm túc chỉnh sửa: “Không được.”

“Vấn đề không phải là có ăn thiệt hay không, tuy cô là hồ ly nhưng cũng chỉ là tiểu hồ ly mà thôi.”

“Không được để những người xấu đó đến gần cô, biết chưa?”

Thời gian Tô Hồ ở nhân gian cũng không lâu, thậm chí cô còn đang trong quá trình học tập cảm xúc buồn vui của con người.

Theo như lời Thời Nhạc nói, cô vẫn chỉ là tiểu hồ ly mà thôi.

"Được rồi.”

Bị Thời Nhạc giáo huấn nửa ngày, Tô Hồ cuối cùng cũng đồng ý nói: “Tôi sẽ không để người khác tiếp cận mình.”

“Tốt!”

Thời Nhạc thấy cô nghe lời thì vui vẻ nói: “Ngày mai tôi sẽ để cô hút nhiều linh khí hơn một chút.”

Đứng ở đầu phố bị gió thổi một hồi.

Thời Nhạc đã chịu không nổi.

“Quên đi.”

Cậu ủ rũ mà nói: “Để tôi tự về thôi.”

Thật vất vả tưởng rằng được đi ké xe, kết quả là chờ sống chờ chết vẫn chưa thấy người.

Tô Hồ gọi điện thoại cho Lý Văn, đối phương cũng không biết đang bận việc gì mà chậm chạp mãi không trả lời.

Không còn cách nào khác, Tô Hồ cũng không muốn để cho bánh bao nhỏ này tự dùng cái chân vừa ngắn vừa nhỏ chạy về nhà, nên đã trực tiếp gọi taxi.

Ngồi taxi trở về biệt thự.

Rõ ràng đã rất muộn nhưng Bạc Văn Thời cũng không có mặt ở biệt thự

Thời Nhạc về nhà không thấy người ta cũng chẳng thấy cơm, bánh bao nhỏ thực sự rất tủi thân.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Đến đây.


App TYT & Đại Tỷ team
Chương kế tiếp