Tôi Cứ Làm Trò Con Bò Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Thí Mạng

CHƯƠNG 16: VẢ MẶT LẦN 16

- Ừm hứm! - Lục Quỳnh đứng trên bục cao nhìn xuống, giả vờ hắng giọng hai ba nhịp rồi mới nói: - Trước khi bắt đầu vòng đua đặc biệt này, tôi có mấy lời muốn nói.

Ánh mắt của những người tụ tập xem đua xe không khỏi bị cô hấp dẫn.

- Vào một đêm nọ trời quang mây tạnh, có một anh chàng khờ khạo tên Chu Minh Hãn đòi đánh cược với cô gái tên Lục Quỳnh.

Nói đoạn, Lục Quỳnh dồn khí xuống phần đan điền bắt đầu dùng giọng nhịp nhàng như đang ngâm thơ:

- Tên khờ thua không chịu phạt, không chịu kêu cha cũng chẳng gọi mẹ

Anh ta còn đòi đánh cược lần nữa, Lục Quỳnh bèn gọi người tới giúp đỡ

Lần cá cược trước không có ai làm chứng, lần này cá cược mong mọi người minh chứng cho

Bà con cô bác bốn phương tám hướng, để anh ta biết ai mới là ba anh ta.

Chẳng biết là ai bên dưới lên tiếng trước, người họ hét lên “được". Sau đó là tiếng vỗ tay vang lên hết tràng này đến tràng khác.

Lục Quỳnh kiêu ngạo nhướng mày với Trần Niệm An đứng cách đám người không xa cũng đang vỗ tay theo, bắt đầu màn hài độc thoại của mình:

- Nghe bảo đa số những người tới đây đêm nay là sinh viên của Lạc Già, thế thì chắc chắn tất cả mọi người đều biết tôi nhỉ? - Lục Quỳnh cười nói: - Tôi đây, tôi là nhân vật xuất hiện trong những tin đồn của Lạc Già dạo gần đây đây. Chuyện gì tôi làm, mọi người cũng nên nhận thức rõ ràng.

- Tôi biết cô ta! Cô ta tên Lục Quỳnh.

- Biết, vừa nói tới cái tên này là tôi biết cổ rồi.

Lục Quỳnh nghe tiếng nói vọng lên từ bên dưới, cô nâng tay lên:

- Bắt đầu bữa tiệc hôm nay xảy ra chuyện gì chắc chắn mọi người cũng biết cả rồi đúng không?

- Có một tên đần độn tên Chu Minh Hãn, đầu óc đã không được bình thường mà cái miệng cũng chẳng sạch sẽ. Vừa vào cửa đã tới tìm tôi sinh sự.

- Anh ta cứ gây rối hết lần này đến lần khác, sau đó cãi không lại còn bị tôi vả vào má trái.

- Thế nhưng anh ta ngu mà, anh ta thấy không cam lòng. - Lục Quỳnh tỏ ra đau đầu, nói: - Hồi nãy ngay tại chỗ này, anh ta lại chìa cái má phải của anh ta ra đây, nói là muốn đánh cược với tôi. Nếu anh ta thua, mỗi lần gặp tôi anh ta sẽ đi đường vòng, đụng trúng tôi thì phải gọi tôi là ba; Nếu tôi thua, tôi phải quỳ xuống xin lỗi anh ta và bạn gái của anh ta.

- Tôi nghĩ chuyện này khó mà làm được! Tôi sắp làm ba của anh ta rồi thì làm sao có thể quỳ xuống trước mặt con trai được chứ? Vì vậy tôi tuỳ tiện chọn một con số, cho anh ta tâm phục khẩu phục.

- Chẳng biết có phải là vì bị tôi vả mặt liên tiếp hay không, mà da mặt của tên ngốc này càng lúc càng dày! - Lục Quỳnh lộ vẻ đau đớn tột cùng, nói: - Anh ta trở mặt không chịu mình thua, rồi lại trở mặt không nhận người ba này!

Những người bên dưới bị cô chọc cho phì cười, vừa cười vừa hét:

- Như vậy không được! Phải nhận ba chứ!

Lục Quỳnh mỉm cười nhìn sắc mặt tối sầm của đám người Chu Minh Hãn, nói tiếp:

- Nhận thì tất nhiên là phải nhận rồi, ai bảo tôi là ba của anh ta làm chi đúng không? Con trai bướng bỉnh, đòi cược thêm một lần nữa nhưng là tự mình ra đua. Tôi thắng thì anh ta mới chịu chung tiền, ta thua thì lần cược trước không tính. Phận làm ba thì còn có thể thế nào? Tôi đành khoan dung chơi với anh ta thôi.

Dứt lời, cô quay sang nói với Chu Minh Hãn:

- Chu Minh Hãn à, con có nghe thấy không? Ba chơi với con thêm một ván nữa, coi như ba đã chiều con rồi. Lát nữa con mà thua thì con lên bục nhận sai với ba, như vậy mới là đạo hiếu nha con. 

Đáp lại Lục Quỳnh là sắc mặt đen ngòm của Chu Minh Hãn và tiếng đóng cửa xem “sầm", đi kèm một tràng tiếng cười bên dưới sân khấu.

Lục Quỳnh chắp tay, nói:

- Vậy mời khán giả bên dưới làm chứng cho ván cược này, chúng ta cùng xem cuối cùng ai thắng ai thua.

Hồi nãy không ai làm chứng, có kẻ da mặt dày như bức tường. Bây giờ tất cả mọi người đều biết chuyện nhảm nhí này, Lục Quỳnh muốn xem bọn họ còn dám chơi xấu hay không.

Lục Quỳnh: Hôm nay không muốn cũng phải gọi tôi là ba!

Nghĩ vậy, Lục Quỳnh tung tăng nhảy nhót tới cạnh chiếc xe mà Trần Niệm An đã chọn. Trần Niệm An dựa vào chiếc xe vẫy tay với cô, gương mặt điển trai tươi rói. Trong màn đêm đen, trông cực kỳ chói loá:

- Chị ơi, tới đây. Em kéo chị giành hạng nhất.

Lục Quỳnh mới vừa làm màu xong, buồn bực trong lòng vơi đi một nửa. Lúc này lại ngắm nhìn gương mặt của Trần Niệm An, buồn bực tiếp tục tan biến. Vì vậy cô cẩn thận thắt chặt dây an toàn, thận trọng nói:

- Đàn em, cuộc đua lần này không có yêu cầu nào khác,yêu cầu hàng đầu của chúng ta là toàn mạng! Không được hạng nhất cũng không thành vấn đề nhé!

Trần Niệm An khẽ cười, chậm rãi nói:

- Yên tâm nào, em là tay đua xe chuyên nghiệp. Trong xe có cả trà kỷ tử nóng, rất an toàn.

- Về phần hạng nhất, đàn chị là đại ca của em, có người dám khiêu khích chị thì tất nhiên em phải gìn giữ tôn nghiêm cho chị. Sao có thể để tuột hạng nhất cơ chứ?

Lục Quỳnh thầm nghĩ: … Không ngờ có một ngày tôi bị Trần Niệm An nói tới không còn lời gì để nói.

Lục Quỳnh còn chưa kịp càm ràm xong, trọng tài đã huýt sáo. Cô cảm nhận được những chiếc xe thể thao quanh mình đang cùng đồng hành với chiếc mà cô đang ngồi gầm rú lao vào màn đêm đen tối.

– Bạn đang đọc truyện “Tôi cứ làm trò con bò sau khi xuyên thành nữ phụ thí mạng” được edit và đăng tải miễn phí trên ứng dụng T Y T. Đọc truyện tại T Y T để ủng hộ các nhóm dịch phát triển. –

Xe chạy chưa đầy 2 phút Lục Quỳnh lập tức hối hận, cô bụm chặt ngực cố nén không để bản thân hét lên.

Từ lúc bắt đầu vào trận, Trần Niệm An thật sự cứ như đổi thành một người khác. Nét mặt ôn hoà và dịu dàng thường ngày của cậu chuyển sang sắc bén và ngạo nghễ. Khoé môi nhếch lên nụ cười hưng phấn, thao tác linh hoạt thay đổi theo cú ngoặt của đường đua cứ như cậu và xe hoà thành một thể. Cảnh sắc thi nhau lui nhanh về phía sau, tiếng động cơ xe ầm vang bên trong màn đêm yên tĩnh, chấn động khiến màng nhĩ Lục Quỳnh ù đi. Cảm giác không trọng lực do tốc độ quá nhanh cũng khiến cô thấy không khỏe. Có chút kích thích, lại có một chút khó chịu.

Lục Quỳnh nắm chặt cửa xe, nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Lần sau tôi mà còn ngồi xe của em nữa thì tôi mang họ em luôn.

Trần Niệm An mỉm cười liếc nhìn Lục Quỳnh, nói:

- Thế thì có lẽ đàn chị phải sửa họ rồi.

Lục Quỳnh thầm nghĩ: Chỉ mới chạm vào chiếc xe, khí chất thay đổi thì thôi, sao đến tính cách cũng thay đổi vậy? Trần Niệm An ôn tồn dịu dàng đâu rồi?

Lục Quỳnh - người không bao giờ chịu lỗ, tiếp tục nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Nếu tôi lại ngồi xe của em thì cho dù có là ban đêm tôi cũng đi mua vé đứng cho rồi!

Trần Niệm An: Sao lại có người bướng bỉnh như vậy cơ chứ?

Trần Niệm An nhanh chóng bỏ rơi chiếc xe đằng sau, chỉ còn giằng co với Chu Minh Hãn bên cạnh thôi.

Chu Minh Hãn dám thi thố với người khác đương nhiên anh ta cũng có chút ít tài cán. Trong lúc đua xe, anh ta vẫn có tâm trạng ném cho Lục Quỳnh một nụ cười lạnh thông qua cánh cửa sổ xe.

Hai chiếc ô tô va chạm với nhau một chút đều sẽ sinh ra phản ứng rất lớn ở vị trí va chạm. Lục Quỳnh sợ hãi nắm chặt tay vịn trên xe, nói không nên lời chứ đừng nói gì đến việc để ý Chu Minh Hãn đang thỏa mãn nở nụ cười miệt thị mà anh ta ấp ủ bấy lâu nay.

Nhìn thấy phía trước là một ngã rẽ, Chu Minh Hãn bên cạnh bất giác giảm tốc độ xuống. Lục Quỳnh lại thấy gương mặt Trần Niệm An lộ ra nụ cười vừa kiêu ngạo lại vừa điên cuồng, cậu nhấc chân giẫm lên chân ga trong vẻ mặt có chút hoảng sợ của Lục Quỳnh rồi hai tay bất thình lình xoay bánh lái.

Ma sát mãnh liệt giữa chiếc xe thể thao màu đỏ và mặt đất tạo ra âm thanh chói tai rất to. Trần Niệm An nắm chặt cơ hội giẫm chân ga thêm lần nữa. Chiếc xe thể thao vút đi thật nhanh một cách tuyệt đẹp, hoàn toàn bỏ xa Chu Minh Hãn. Lục Quỳnh ngồi trong xe hít vào mấy hơi thật sâu mới bình tĩnh lại.

Nội tâm Lục Quỳnh: Đàn em đột nhiên hăng máu quá đi, sợ tới mức suýt chút nữa là chết ngay tại đây rồi!

*****

Chiếc xe thể thao màu đỏ rực lửa cán đích trong sự hoan hô của khán giả, Trần Niệm An ngồi trong xe thở hắt ra một hơi. Cậu nhìn vẻ mặt bần thần của Lục Quỳnh, sau đó giúp cô lau đi giọt nước mắt nhỏ đọng lại trên khóe mắt không biết là do lúc nãy kích động hay là do bị dọa cho sợ. Hai mắt của cậu tỏa sáng lấp lánh, ánh lên sự vui vẻ và kiêu ngạo mà Lục Quỳnh chưa từng nhìn thấy. Cậu hưng phấn chồm người qua nói với Lục Quỳnh:

- Đàn chị, chị coi, em bảo là chúng ta có thể thắng mà!

Lục Quỳnh vẫn còn đắm chìm trong cảm giác kích thì của trò chơi này. Trong khoảnh khắc bị choáng ngợp trước sự gương mặt đẹp trai bất thình lình chồm tới, cô lập tức đẩy cậu ra và đi xuống xe mà không lộ ra một cảm xúc nào. Bỏ lại Trần Niệm An có chút lúng túng.

Cô đứng ở trong bóng đêm một hồi để bình tĩnh lại. Sau khi khôi phục bình tĩnh sau màn kích  thích thì cô bỗng cảm thấy hơi hơi hưng phấn. Cô nhỏ giọng nói với hệ thống:

- Thống ơi, tao không biết tao có say nắng hay không nữa. Nhưng mà bây giờ tao cảm thấy hồi đầu mày nói đúng rồi, tao thèm cơ thể cậu ấy. Hệ thống: !!! Chuyện gì đã xảy ra với chị vậy Quỳnh chó?

Chương kế tiếp