Tôi Cứ Làm Trò Con Bò Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Thí Mạng

CHƯƠNG 17: VẢ MẶT LẦN 17

Hệ thống hoảng sợ hỏi:

- Quỳnh Quỳnh, chị đang nói thật hay giả vậy?

- Sao? Không được hả? - Lục Quỳnh nhướng mày nói.

- Không được!!! - Hệ thống nói siêu siêu siêu lớn tiếng.

- Tại sao? - Lục Quỳnh thật ra cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi nhưng nghe được hệ thống nói lại khiến cô không khỏi tò mò một chút: - Không phải mày vẫn luôn muốn tao trở thành kiểu mà người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở sao?

- Đó là vì…

- Đàn chị…

Hệ thống vừa tính phản bác lại nhưng đã bị Trần Niệm An cắt ngang. Trần Niệm An khẽ cúi đầu đi tới bên cạnh cô rồi nhẹ nhàng hỏi:

- Có phải vừa nãy em làm cho chị sợ không?

Cậu biết rõ lúc mình đua xe thì sẽ để lộ ra tính cách vẫn luôn bị cậu giấu diếm, hoàn toàn khác với bình thường. Thêm vào đó việc chạy xe với tốc độ nhanh làm cậu cũng hơi lo lắng đàn chị bị dọa cho sợ hãi.

Lục Quỳnh nhìn chàng trai trẻ cao lớn tinh thần phấn chấn dưới ánh trăng, không hiểu sao lại cảm thấy hơi nóng. Cô lắc đầu trả lời:

- Không.

Trần Niệm An nhìn vẻ mặt vẫn không ổn lắm của cô, mặt mày cũng trầm xuống hận không thể vẫy đuôi xoay vòng vòng quanh Lục Quỳnh:

- Đàn chị, chị cười một cái đi.

- Chị có chuyện gì thì nói với em nha.

Lục Quỳnh: …

Cô cũng không thể nói là mình đang muốn cơ thể của cậu ta được, hệ thống không cho phép…

Lục Quỳnh nhìn Trần Niệm An cứ như chú gà con đang vỗ cánh phành phạch phành phạch không khỏi cảm thấy hài hước. Cô đẩy đầu của cậu ra xa, nói:

- Cách tôi xa một chút. Em không thấy là tôi bị choáng do say xe nên sắc mặt mới kém sao? Để cho tôi khí thở không khí trong lành không tốt hơn à?

Trần Niệm An quan sát chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của cô một hồi rồi lấy một viên chocolate từ trong túi ra cho cô:

- Đàn chị, ăn kẹo sẽ đỡ hơn.

- Là do em nóng lòng muốn thắng mà không để ý tới chị, xin lỗi.

Lục Quỳnh nhận lấy viên kẹo, bất giác nhận ra từ quan trọng trong câu nói của Trần Niệm An.

Trời mẹ! Mải mê thèm muốn cơ thể người ta mà quên mất tên khốn Chu Minh Hãn.

Lục Quỳnh suy nghĩ một hồi rồi quẳng hết mấy cái ý nghĩ ngổn ngang nãy giờ ra khỏi đầu, vỗ vào vai Trần Niệm An khen ngợi lần phát huy xuất sắc này của cậu:

- Niệm An à, cho dù sau này tôi ngồi trên xe của em có thể sẽ chửi thề nhưng lần này em thật sự rất lợi hại!

Trần Niệm An: … Em sẽ coi như là chị đang khen em.

Lục Quỳnh cũng không quan tâm Trần Niệm An có trả lời mình hay không.  Ánh mắt của cô chuẩn xác nhìn thẳng vào Chu Minh Hãn và Quý Xảo Xảo đang định lén lút bỏ đi cùng với Chu Lệ Na. Lục Quỳnh đi nhanh tới chặn trước mặt ba người đó.

- Sao nào? Muốn chạy nữa hả? - Lục Quỳnh khoanh tay trước ngực hỏi.

- Cô… - Chu Minh Hãn không có gì để nói mà lẳng lặng nhìn Lục Quỳnh. Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thua, nhưng bảo anh ta gọi Lục Quỳnh là ba thì tuyệt đối không có khả năng. Xưa kia có Câu Tiễn nằm gai nếm mật, còn bây giờ anh ta vì để bảo vệ tôn nghiêm của bản thân mà lén lút bỏ của chạy lấy người thì cũng có sao. Lén lút bỏ chạy rồi người ta không tìm thấy anh ta đành phải chịu thôi, đây cùng lắm chỉ là một trò đùa. Nhưng nếu anh ta thật sự gọi Lục Quỳnh là ba thì nỗi nhục này sẽ theo anh ta suốt đời mất.

- Tôi đồng ý với cô. Sau này tuyệt đối sẽ không làm phiền cô nữa. Như vậy vẫn chưa đủ sao? - Chu Minh Hãn liếc nhìn cô như đang bố thí.

Từ đầu tới cuối, anh ta chưa từng để Lục Quỳnh vào trong mắt. Chẳng qua chỉ là một giống cái không quyền không thế, không biết xấu hổ được cái mồm mép nhanh nhẹn mà thôi. Trước đây là do anh ta đã quá nhẹ tay với cô rồi, còn hôm nay sau khi rời khỏi đây anh ta có vô vàn biện pháp để xử cô.

Đương nhiên là Lục Quỳnh sẽ không để anh ta như ý. Bởi vì hôm nay cô cũng tính giải quyết Chu Minh Hãn, kể cả tất cả các ý định trong đầu anh ta. Nếu không thì cô cũng không làm lớn chuyện tới vậy. Loại người như bọn họ chỉ muốn thể diện trước mặt người khác, còn sau lưng người khác hoặc khi không có ai là lập tức tùy ý xằng bậy. Điều Lục Quỳnh muốn là xé bỏ lớp mặt nạ này của bọn họ, để cho mọi người nhìn thấy bộ mặt thật dơ bẩn ấy mà không dám làm xằng làm bậy nữa.

– Bạn đang đọc truyện “Tôi cứ làm trò con bò sau khi xuyên thành nữ phụ thí mạng” được edit và đăng tải miễn phí trên ứng dụng T Y T. Đọc truyện tại T Y T để ủng hộ các nhóm dịch phát triển. –

Cuộc giằng co của mấy người bọn họ đã làm cho mọi người chú ý, bắt đầu tụ tập về phía bên này. Chu Minh Hãn nhìn thấy đông người lập tức muốn bỏ đi. Khi anh ta muốn đi ngang Lục Quỳnh để rời đi thì lại tiếp tục bị Lục Quỳnh ngăn lại.

- Rốt cuộc là cô muốn cái gì?

Chu Minh Hãn uy hiếp Lục Quỳnh nói:

- Cô có tin tôi có thể khiến cho cô nghỉ học ở Lạc Già không? Cô tốn hết bao nhiêu công sức mới có thể thi vào Lạc Già, còn chưa câu được tên con ông cháu cha nào mà phải không?

Lục Quỳnh bị lời của Chu Minh Hãn làm cho bật cười, không nhịn được mà thầm phỉ nhổ với hệ thống:

- Không phải là trong sách nói nhân vật nam chính rất thông minh sao? Sao mà càng nói càng cảm thấy anh ta không thông minh lắm vậy? Không phải đen mặt thì là uy hiếp, sao mà cái loại nhà giàu mới nổi ỷ vào trong nhà có chút tiền thì phách lối không chịu được này lại được nhiều em gái thích hay vậy?

Cô thật sự không ngờ tới lại có người nôn nóng đưa cơ hội vả mặt tới cho cô nữa.

Trần Niệm An biến mất tự khi nào lại bất ngờ xuất hiện. Cậu hơi thở dốc rồi đưa micro trong tay cho Lục Quỳnh sau đó đứng ra phía sau cô. Lục Quỳnh giơ micro trong tay lên, dương dương tự đắc lên tiếng trước khuôn mặt dần dần chuyển đen của ba người Chu Minh Hãn:

- Chu Minh Hãn, anh thua, còn không mau lại đây gọi ba sao?

Âm thanh đi qua loa truyền ra ngoài thu hút mấy người xung quanh đang hóng hớt ở phía xa lại gần, rất nhanh đã vây kín bọn họ.

- Lục Quỳnh! - Chu Minh Hãn nghiến răng nghiến lợi nhìn Lục Quỳnh nói: - Tôi khuyên cô đừng nên làm lớn chuyện.

Lục Quỳnh nhìn anh ta kinh ngạc nói:

- Anh nói anh muốn quang minh chính đại gọi tôi một tiếng ba? Được thôi, gọi đi.

Chu Minh Hãn: …

Với tình hình này, Chu Minh Hãn rơi vào tình cảnh tiến không được mà lùi cũng chẳng xong. Nếu anh ta gọi, chắc chắn rất mất mặt. Nhưng nếu anh ta không gọi thì Chu gia sẽ mất hết mặt mũi. Người thừa kế tương lai của Chu gia không giữ chữ tín không phải là chuyện nhỏ. Đột nhiên, anh ta cảm nhận được Quý Xảo Xảo đang nắm chặt lấy cánh tay anh ta. Chợt anh ta cảm giác như cô gái bên cạnh đang tiếp sức mạnh cho mình làm áp lực trong lòng anh ta cũng giảm bớt.

- Minh Hãn, chúng ta nhận thua đi.

Quý Xảo Xảo là một đóa bạch liên cũng coi như là có chút IQ. Qua mọi chuyện vào tối nay, cô ta hiểu được một sự thật là Chu Minh Hãn chắc có lẽ đấu không lại Lục Quỳnh. Huống hồ bây giờ sau lưng Lục Quỳnh có một Trần Niệm An có thể lên tiếng vì cô bất cứ lúc nào, thậm chí bối cảnh có khi còn lợi hại hơn Chu gia. Cô ta thật sự không thể hiểu được, sao Chu Minh Hãn cứ hết lần này tới lần khác gây sự với Lục Quỳnh để rồi lại bị Lục Quỳnh đảo ngược tình thế. Nhưng với tình hình bây giờ, Chu Minh Hãn nhận thua là lựa chọn tốt nhất. Thẳng thắn nhận thua có khi lại khiến người ta có ấn tượng tốt với mình hơn.

Lúc này cô ta cũng quên rằng khi nãy mình cũng nói những lời bức ép Lục Quỳnh giống vậy. Đôi mắt cô ta ngấn lệ nói với Chu Minh Hãn:

- Minh Hãn, mặc dù anh thua nhưng anh vẫn mãi là Minh Hãn dũng cảm nhất lòng em.

Chu Minh Hãn nghe vậy liền cảm động, dường như được lời nói của Quý Xảo Xảo tiếp thêm dũng khí. Anh ta sâu sắc nhìn Quý Xảo Xảo, trong mắt toàn là cảm động nói:

- Cảm ơn em, Quý Xảo Xảo.

Lục Quỳnh đứng nhìn hai người anh anh em em mà rùng mình nổi da gà, quay sang lảm nhảm với Trần Niệm An:

- Sao đột nhiên hai người đó lại chuyển sang phim thần tượng rồi?

Tình huống này cứ như được xem một bộ phim xã hội đen mạo hiểm gay cấn, đang xem tới khúc cao trào lại tự nhiên chuyển sang phim thần tượng dung tục, không đầu không đuôi vậy.

Trần Niệm An thấp giọng cười nói:

- Đàn chị, chị có thể chuyển trở lại mà.

Lục Quỳnh nhướng mày, lại tiếp tục trung thành với vai diễn nữ phụ độc ác tối nay của mình. Bằng giọng điệu cợt nhả của người trong giang hồ, cô nói với đôi uyên ương đang anh anh em em trong đám người:

- Chuẩn bị xong chưa vậy? Bắt đầu được chưa?

Chu Minh Hãn nhìn quần chúng vây quanh đang bắt đầu xì xào bàn tán, rồi nhắm mắt lại bày ra dáng vẻ anh dũng hy sinh. Anh ta nắm chặt tay Quý Xảo Xảo, ánh mắt sâu xa, vẻ mặt nghiêm túc, gằn giọng nói:

- Ba!

Xung quanh lập tức yên tĩnh lại rồi tức thì phá lên cười.

Lục Quỳnh bị dáng vẻ này của anh ta chọc cười đau cả bụng. Cô cầm micro, cố gắng nghiêm túc nói:

- Chu Minh Hãn, cuộc đánh cược tối nay anh có thực hiện hay không?

Chu Minh Hãn nhắm mắt, nghĩ đến chuyện mất mặt nhất tối nay anh ta cũng đã làm, bèn bình mẻ không sợ nứt nói:

- Tôi làm.

- Tốt. Vậy thì từ nay về sau, bất kể là ở đâu, anh thấy tôi là phải đi vòng qua! Không vòng qua thì phải gọi tôi là ba. Nếu như anh lại tiếp tục ác ý nói xấu tôi thì tôi có quyền đấm vỡ mỏ anh.

- Tất cả mọi người có mặt ở đây làm chứng.

*****

Buổi đua xe cuối cùng cũng kết thúc, Lục Quỳnh nhìn cô và Trần Niệm An chỉ còn một chiếc xe liền yên lặng rồi ân cần chạy tới bên ghế lái:

- Đàn em, để tôi lái cho!

Sau khi Trần Niệm An ngồi lên xe mới phát hiện có điều không đúng. Cậu ngập ngừng nói:

- Đàn chị, tốc độ xe này….

Lục Quỳnh nhìn vào đồng hồ vận tốc xe, cười rồi từ từ giảm vận tốc xe từ 20 km/h xuống nói:

- Có phải quá nhanh hay không? Không sao, để tôi đi chậm lại.

Trần Niệm An: …

Trần Niệm An nhìn từng chiếc từng chiếc xe lướt qua quanh mình, bất đắc dĩ nói:

- 20 km/h… hình như hơi chậm nhỉ?

Lục Quỳnh nghe vậy bèn nhìn cậu nói:

- À, lần trước tôi chạy 20 km/h vẫn có người giả bị đụng ngất ngay trước xe tôi đấy, tôi sợ.

Trần Niệm An: Chị ấy tới cùng với cơn tức giận say xe đến muộn.

Ngược lại, Lục Quỳnh không tức giận. Cô chỉ đơn giản là cảm thấy với phương thức lái xe này của đàn em cần phải được chủ nghĩa xã hội đào tạo lại. Nếu không thì với tốc độ xe đó có ngày bay lên trời à. Vốn dĩ cơ thể đã không tốt lại còn không biết quý trọng cái mạng nữa.

Dưới khuôn mặt kinh ngạc rồi bắt đầu nghi ngờ của Trần Niệm An, cô bắt đầu phương thức giáo dục nhức óc của mình:

- Cậu đã từng nghe qua nhắc nhở của bộ giao thông khu ba Bắc Kinh chưa:

- Giao thông ngàn vạn điều, an toàn là số một. Lái xe không theo luật, người thân lệ hai hàng!

- Giảm xuống tốc độ lái xe an toàn là điều hết sức quan trọng!

- You see see you one day day!

Trần Niệm An: … Ngôn ngữ vừa khiến người khác không thở nổi lại vừa quen thuộc.

Trần Niệm An không biết trả lời sao nên chỉ gật đầu cười đồng ý, vừa không có vẻ qua loa lấy lệ lại vừa thể hiện sự tôn trọng.

Lục Quỳnh thấy cậu có vẻ đã nhận ra sai lầm của bản thân thì tâm trạng rất tốt, ngâm nga khúc hát và cười:

- Cậu xem biểu hiện tối nay tôi nghệ biết bao! Vả mặt hàm súc biết bao!

Trần Niệm An không biết đang nghĩ gì mà sững sờ, vô thức hỏi câu hỏi thẳng nam:

- Hàm súc chỗ nào?

- Tôi nói đoạn tướng thanh* đó! – Lục Quỳnh kinh ngạc – Cậu không nghe ra được sao?

(*Tướng thanh: một thể loại kịch nói của Trung Quốc.)

Trần Niệm An ngộ ra nhớ lại đoạn tướng thanh đó của Lục Quỳnh, cười nói:

- Vâng, hôm nay đàn chị rất lợi hại, vả mặt vả rất hay!

Hình như do Trần Niệm An tiếp xúc với Lục Quỳnh lâu ngày, dần dần bị Lục Quỳnh hóa. Bây giờ cũng đã bắt đầu mở miệng ngậm miệng là cược. Lục Quỳnh nhìn cậu rồi thở dài, bắt đầu tỏ ra cực kỳ chán nản.

- Sao lại thở dài rồi?

- Thật ra thì có khi giả vờ vả mặt quá nhiều, nên đang nghĩ rằng, nếu như tôi là người thường thì tốt biết mấy.

Trần Niệm An: … Đây có phải là đang được lợi còn khoe mẽ không.Vô tình làm màu quả nhiên là tuyệt đối trí mạng.

Chương kế tiếp