Tôi Muốn Đi Sờ Cá Ở Cục Yêu Quái

Chương 15
Tân Vân Mậu được cô khen ngợi, cuối cùng anh cũng tìm về được vị trí không lâu trước đây, sắc mặt hoàn toàn không có bất kỳ thay đổi gì, hừ một tiếng như có như không: "Cũng không tệ lắm."

“Vậy việc quản lý vườn trà kia?”

Tân Vân Mậu cau mày: "Tôi sẽ cân nhắc."

Sở Trĩ Thủy nhìn thoáng qua đã hiểu anh sắp buông lỏng, cô nhân lúc rèn sắt khi còn nóng, đề nghị: “Lát nữa làm xong chúng ta lái xe trở về văn phòng, ghé qua mua trà trái cây nhé.”

“Tại sao?”

“Tôi có cảm giác rằng anh thích trà trái cây.” Sở Trĩ Thủy mỉm cười: “Vừa lúc lái xe ngang qua, thực ra trong cửa hàng còn có đồ tráng miệng, đến lúc đó chọn mua một vài món, buổi chiều có thể ăn cùng với Kim Du."

Tân Vân Mậu nhướng mày vui vẻ: "Lần này là cố tình mua cho tôi, còn cô ấy chỉ là thuận tay mang về sao?"

"Anh có thể chọn món mình thích trong cửa hàng." Sở Trĩ Thủy không trả lời trực tiếp mà nói một cách chân thành: "Trước đây tôi không thường xuyên ra ngoài cùng mọi người nên cũng không xác định được nên chọn theo khẩu vị nào, mỗi lần đều chỉ có thể thử rồi mua. Hôm nay có anh đến đây thì tốt rồi."

Tân Vân Mậu vẫn muốn tiếp tục giận dỗi, ai ngờ chỉ năm ba câu của cô đã cắt ngang, làm cho anh bị dỗ dành đến mức cả người đều vô cùng sung sướng.

Thái độ của Sở Trĩ Thủy ngoan ngoãn mà đúng mực, Tân Vân Mậu không thể tìm ra chỗ xấu nào, trong lúc mơ màng đã đáp ứng yêu cầu của cô.

Trong vườn trà, Tiểu Hoàng và Tiểu Hắc co ro trong góc như những con chim cút, chúng trơ mắt nhìn thanh niên tóc đen dùng yêu khí tưới cây trà, lại còn nghe thấy đối phương hứa hẹn sau này sẽ đúng giờ đến kiểm tra tình hình thường xuyên thì sắc mặt như cục đất, lòng như đám tro tàn, cảm giác được sâu sắc rằng tương lai của chúng sẽ là một mảnh u ám.

Làm sao mà anh ta có thể dễ dàng thực hiện được nguyện vọng của con người như thế?

Họ không muốn lúc nào cũng phải đối mặt với yêu quái được phong thần sở hữu Long Cốt Tán trong tay!

Có lẽ Tân Vân Mậu cảm nhận được ánh mắt u oán của hai con yêu quái, anh quay đầu nhìn chúng một cách lạnh lùng rồi thản nhiên hỏi: "Bọn họ dùng có tốt không?"

"Bọn họ..." Sở Trĩ Thủy liếc nhìn hai con quỷ: "Còn sài được, có chuyện gì vậy?"

"Dùng không tốt thì đốt cháy."

Sở Trĩ Thủy nhìn thấy cách đó không xa, hai con yêu quái run lên vì sợ hãi, khuyên nhủ: "Đừng, có dùng là được rồi."

Tân Vân Mậu dùng yêu khí để tưới vườn trà nên rất nhanh lớp sương mù mỏng manh đả bao phủ lấy cây trà, yêu khí sau khi bị thổi đến hóa thành một trận tí tách, những hơi nước mềm nhẹ mà mịn màng.

Sở Trĩ Thủy cảm nhận được những hạt mưa mát lạnh, cô định quay vào nhà lấy ô nhưng không ngờ lại có người đi trước một bước. Chỉ nghe phạch một tiếng, mặt ô được căng ra, ngẩng đầu liền nhìn thấy chiếc ô xanh đen che mưa cho cô.

Cô phát hiện hơn nửa chiếc ô đang nghiêng về phía mình vì vậy cô vội vàng nói: "Chuyển nó qua phía anh đi, anh sắp bị ướt rồi.”

“Đây vốn dĩ là yêu khí nên cho dù tôi có bị ướt cũng không sao.”

Tân Vân Mậu một tay cầm ô, tiếp tục dẫn cô đi về phía trước.

Sở Trĩ Thủy vẫn nhớ lúc nãy hai bàn tay của anh còn trống trơn, không biết anh lấy ra chiếc ô màu xanh đen từ đâu ra, nghiêm túc xem xét cấu tạo của cây dù. Tay cầm của chiếc ô giống như một khúc xương dữ tợn mà mạnh mẽ kéo căng mặt giấy màu xanh lam, giống như bị ngọn lửa Tam Muội Chân thiêu đốt, mặt ô đều bị những mảng cháy màu đen bao trùm, vẻ ngoài xấu xí.

“Chiếc ô này được gọi là Long Cốt Tán sao?” Sở Trĩ Thủy hỏi, nhớ lại tiếng kêu của con quái vật tóc trắng ngày hôm đó.

"Hình như bọn họ gọi như vậy."

"Vậy anh gọi nó là gì?"

"Tôi hình như..." Tân Vân Mậu dừng một chút thẳng thắn nói: "Không gọi nó, hoặc gọi là ô."

Sở Trĩ Thủy chớp mắt, cảm thấy nó rất mới mẻ: "Vậy nên anh là rồng sao?"

“Tất nhiên là không phải.” Tân Vân Mậu liếc nhìn cô, dường như bị lời nói của cô làm cho bật cười: “Rõ ràng là cô đang cung phụng tôi, thế mà lại không biết tôi là gì?”

"Làm sao mà tôi biết được?" Sở Trị Thủy nói đầy vô tội: “Chính anh là người một hai bắt tôi phải làm cái gì mà tín đồ gì đó, anh lại không hiểu rằng tôi rõ ràng không phải yêu quái.

Nói đến đây, đến bây giờ cô vẫn không hiểu tại sao mình lại muốn cung phụng anh?

Tân Vân Mậu quay đầu lại, anh cảm thấy tức giận khó hiểu: "Quên đi, lẽ ra tôi phải biết..."

Sở Trĩ Thủy tò mò hỏi: "Vậy cuối cùng anh là cái gì? Anh nói thẳng với tôi thì chẳng phải tôi sẽ biết rồi sao."

"Nói cho cô biết cũng không có ý nghĩa gì." Giọng điệu của Tân Vân Mậu rất thờ ơ: “Dù sao cô cũng là người chỉ thích nhìn mặt, cô vẫn luôn mơ ước cái “túi da” của tôi, cho dù tôi là cái gì thì vẻ bề ngoài vẫn không thay đổi."

" ... "

Sở Trĩ Thủy không hiểu tại sao mình lại bị “bôi đen”, cô hít một hơi thật sâu, không nề hà mà nói: "Không phải, tôi không hiểu tại sao anh luôn nghĩ về tôi như vậy nhưng tôi chưa bao giờ làm điều gì trái lương tâm với anh cả đúng không?"

Tân Vân Mậu lại vô cùng chắc chắn: “Cô chưa làm điều đó nhưng cô đã nghĩ về nó.”

“... Nói thật, anh không cảm thấy mình nghĩ quá tốt về bản thân sao?" Sở Trĩ Thủy nhìn vẻ mặt có chút thay đổi của anh, dẫn dắt từng bước: "Được rồi, tôi thừa nhận anh có phần đẹp trai nhưng bây giờ thông tin phát triển như vậy, trên mạng có một đống video về những anh chàng đẹp trai, cũng có rất nhiều ngôi sao nam dựa vào giá trị nhan sắc bản thân, tôi cũng không phải chưa từng thấy người đẹp trai, anh có từng nghĩ đến là anh suy nghĩ hơi quá hay không.”

Cô nói ra sự thật lại giảng giải đạo lý, ý đồ phá vỡ sự tự luyến của anh.

Anh cười nhạo một tiếng: “Làm sao có thể?”

“Tại sao lại không thể?”

Nụ cười trên mặt Tần Vân Mậu dần biến mất, đáy mắt anh phát ra ánh sáng lập lòe: "Được rồi, bây giờ cô nói một cái tên, cô nghĩ ngôi sao loài người nào mạnh hơn tôi?"

“Sao nam à?” Sở Trĩ Thủy bị hỏi như vậy làm cho cô có chút bối rối: “Tôi nghĩ lại xem...”

“Không thể nói được sao?”

“Không phải, tôi không phải người hay theo đuổi thần tượng nên không để ý đến những thứ này."

"Vậy thì tìm một người bên cạnh cô, cô đã bao giờ thấy ai đó mạnh hơn tôi chưa?"

"..." Sở Trĩ Thủy nghẹn ngào, sau khi cân nhắc về hai người cô bình tĩnh nói: "Chờ một chút, bây giờ tôi lập tức lên google, nhận biết các sao nam đang nổi tiếng rồi nói cho anh biết."

Tân Vân Mậu lộ ra nụ cười tự mãn: "Người nổi tiếng không thể nói ra còn những người xung quanh cô cũng không thể nói ra, vậy cô vẫn nghĩ tôi nói điều vô căn cứ à?"

Sở Trĩ Thủy đau đầu phản bác lại: “Đây hoàn toàn là hiểu lầm, không phải vấn đề của tôi.”

“Vậy thì là vấn đề của ai?” Anh lười biếng nói: “Chẳng lẽ là vấn đề của tôi, trách tôi hóa thành người lâu như vậy sao?"

Tân Vân Mậu nhìn cô bằng ánh mắt thâm sâu khó đoán, còn mang theo chút đắc ý nho nhỏ vì nắm chắc thắng lợi, hận không thể trưng ra dáng vẻ cả mặt đều ghi "Tôi đã nhìn thấu em" vô cùng gợi đòn.

Rõ ràng là muốn dỗi anh, không ngờ lại bị anh phản kích, làm cho cô bây giờ giống như thật sự muốn gây rối.

"Dù sao cũng không phải vấn đề của tôi..." Sở Trĩ Thủy bị anh chọc ngoáy đến mức thẹn quá hóa giận, chỉ có thể cắn răng, tức muốn hộc máu nói: " Là vấn đề của bọn đàn ông các anh!"

Tân Vân Mậu nghe những lời cô nói thì vô cùng ngạc nhiên: "?"

Sau khi cô nói không chút lựa lời, lại càng đúng tình hợp lý nói tiếp: "Đều là do đàn ông các anh không được, nếu anh yêu cầu tôi nói tên của những phụ nữ xinh đẹp, tôi có thể nói liền mười người ngay tại chỗ, lái xe vào thành phố trong vòng ba giây là có thể tìm thấy một người đẹp, nhưng số cậu trai có vẻ ngoài đoan chính lại ít đến đáng thương, hoàn toàn không thể so sánh với con gái!"

Biểu cảm của Tân Vân Mậu vô cùng vi diệu: "Lý do này cũng quá gượng ép rồi đó..."

"Gượng ép hồi nào, đây là thực tế, anh tưởng mình xuất sắc lắm sao?" Đó là bởi vì trình độ của nam giới quá kém cỏi, nếu không yêu quái nam các anh làm sao có thể kiêu ngạo được?"

" ... "

"Nếu tôi là một người đàn ông, tôi sẽ mạnh hơn anh gấp vạn lần." Sở Trĩ Thủy vô cảm kết luận: "Đúng vậy, không phải anh xuất sắc. tất cả đều dựa vào yếu tố bên ngoài hỗ trợ."

"Cô nói cái gì?" Tân Vân Mậu tức đến mức đau đầu, lạnh lùng nói: "Cô không biết trình độ của tôi trong đám yêu quái!"

Sở Trĩ Thủy cười nhạo: "Anh cũng không biết trình độ của tôi trong thế giới loài người, nếu năm đó anh thi tham gia thi đại học chung với tôi, anh sẽ hiểu rõ chênh lệch giữa hai chúng ta lớn đến bao nhiêu."

“???”

Ánh mắt Tân Vân Mậu thâm sâu, anh nhìn cô đầy oán hận, giọng điệu mang theo chút phẫn uất: "Vừa rồi cô không nói như vậy."

Khi cô yêu cầu anh làm việc không có như vậy.

Sở Trĩ Thủy nghĩ đến việc anh vừa tưới xong vườn trà, sắc mặt cô liền thay đổi, ho nhẹ hai tiếng, dịu dàng nói: "Đã muộn rồi, anh muốn ăn gì? Trên đường đi mua một ít được không?"

Ngọn lửa chiến tranh đã được dập tắt kịp thời nên không cháy lan rộng thêm.

Sau khi một người và một yêu quái rời khỏi vườn trà, đầu tiên họ mua trà trái cây và bánh ngọt, sau đó đậu xe trước cửa hàng tiện lợi. Trên đường không có nhà hàng nào tử tế, Sở Trĩ Thủy có thể ăn đồ ăn vặt là no nhưng cô cảm thấy Tân Vân Mậu cao như vậy, có lẽ vẫn cần một bữa ăn chính.

Cửa hàng tiện lợi không có nhiều khách, không gian tuy nhỏ nhưng có nhiều ánh sáng, người bán hàng đang ngồi nghịch điện thoại.

"Gần đây không có quán nào ngon hết, giữa trưa cũng chỉ ăn qua loa, anh có muốn ăn cơm hộp không?" Sỡ Trĩ Thủy nhìn thấy anh đang đi dạo trước kệ hàng, lại nói tiếp: "Bên kia có món lẩu oden đó, còn có thể mua đồ ăn vặt."

Tân Vân Mậu có vẻ như lần đầu tiên bước vào một cửa hàng tiện lợi, anh hoang mang loanh quanh bên trong, cuối cùng đi theo sát cô, lắc lư đến chỗ tủ lạnh.

Sở Trĩ Thủy chưa bao giờ thấy anh ăn cơm, vì vậy cô lấy cơm nắm mận từ trên kệ xuống, lại nhìn anh cũng làm theo cô lấy một cái, nhắc nhở: "Bên kia có cá ngừ đại dương kìa."

Tân Vân Mậu liếc nhìn cô: "Thích cá như vậy sao, cái gì cũng đề cập đến nó?"

"..."

Cô cảm thấy vấn đề này chỗ nào cũng là bẫy, chỉ lỡ đãng một chút là gió bão nổi lên.

Cô phát hiện mình thường xuyên bị anh kích thích đến lộ ra bộ mặt thật, mới vừa quen biết không bao lâu đã bị lộ chuyện cô miệng lưỡi sắc bén, rõ ràng là đã lăn lê bò lết nhiều năm trên chức trường, lại bị anh làm lộ ra tính hiếu thắng của mình, vậy mà lại công khai tranh chấp xem ai mạnh hơn.

Sở Trĩ Thủy không có ý định tiếp tục đấu võ mồm với anh nên chỉ im lặng chờ anh chọn đồ ăn xong. Nhưng mà, Tân Vân Mậu dạo một vòng trước các kệ hàng, cuối cùng chỉ cầm nắm cơm mận trong tay, lặng lẽ đặt nó lên quầy thu ngân.

"Chỉ ăn ít như vậy thôi sao? Buổi chiều không đói à?" Sở Trĩ Thủy rất ngạc nhiên, cô đang định tính tiền, trấn an nói: "Anh không cần phải lo lắng, muốn cái gì thì cứ chọn."

Cô chỉ nghĩ có lẽ anh không mang theo ví tiền, cảm thấy có chút ngượng ngùng nên chọn lúc thích hợp thu liễm lại bớt.

Tân Vân Mậu lắc đầu.

"Được rồi, vậy trên đường nếu anh nhìn thấy món nào khác muốn ăn thì cứ nói."

Điều Tân Vân Mậu không nói là thật ra anh không cần ăn cơm, lấy cơm nắm chỉ đơn thuần là tò mò hương vị cô chọn như thế nào mà thôi.

Cả hai đều không chọn hâm nóng cơm nắm, họ đứng trước cửa hàng tiện lợi xé bao bì.

Sở Trĩ Thủy nhẹ nhàng kéo một cái, lộ ra nắm cơm bọc rong biển hoàn hảo không vỡ chút nào, vừa lúc có thể đẩy bao bì lên ăn.

Tân Vân Mậu lại rất lộn xộn, anh cau mày mở lớp giấy plastic ra thì thấy rong biển và túi bao bì trong suốt được kẹp vào nhau, toàn bộ nắm cơm đều bị anh mở đến lung tung lộn xộn.

“Cái này phải xé từ giữa.” Sở Trĩ Thủy thấy tay chân anh luống cuống, cô đưa cơm nắm trong tay ra, buồn cười nói: “Vừa nãy tôi quên nói với anh, anh ăn cái này đi.”

"Không cần..."

Tân Vân Mậu chưa kịp nói xong, nắm cơm trong tay anh đã bị lấy đi, thay thế bằng cơm nắm đã được bóc ra hoàn hảo.

Sở Trĩ Thủy thành thạo mở nắm cơm còn lại ra, từ từ cắn miếng đầu tiên, nhấm nháp nắm cơm có vẻ ngoài chênh lệch hẳn, cun4ng không trao đổi lại cơm nắm với anh.

Tân Vân Mậu không ngờ cô lại nhanh như vậy, anh rút tay lại, mím môi: "Cô giống như thường xuyên làm như vậy."

"Cái gì?” Cô thản nhiên thưởng thức đồ ăn như thể không có việc gì, nhai kĩ nuốt chậm không giống như đang ở trong cửa hàng tiện lợi mà lại ưu nhã và tự tại như ở nhà hàng Ngọc trai đen.

Tân Vân Mậu cảm thấy rằng con cá đã đúng về một điều, tự trên người Sở Trĩ Thủy có một sự quý khí, không phải là khoe xa hoa khoe giàu có mà là thành thạo mọi việc, còn có cả sự chây lười cực độ. Mặc dù cô ra tay giúp đỡ người khác nhưng giơ tay nhấc chân lại tự nhiên tùy ý, hoàn toàn là trạng thái không để trong lỏng.

“Chăm sóc người khác theo thói quen.” Anh bình tĩnh nói: “Không phải cũng đối xử như vậy với con cá kia sao.”

“Đây mà gọi là chăm sóc gì chứ?” Sở Trĩ Thủy sửng sốt: “Chỉ là một nắm cơm mà thôi, không cần nói quá lên vậy đâu.”

Tân Vân Mậu không nói gì.

Sở Trĩ Thủy đang cắn cơm nắm thấy lại anh đứng yên không nói gì, cô không khỏi hơi nhíu mày lộ ra vẻ chần chừ muốn nói lại thôi.

Tân Vân Mậu nhìn thấy chút biểu cảm nhỏ của cô, hỏi: "Cô muốn nói gì?"

"Thôi, không nói, nói nữa lại cãi nhau..." Tốt hơn hết là cô không nên tìm thêm bất cứ phiền phức gì.

Nhưng cô không nghĩ tới, càng che giấu thì càng lộ, càng làm cho người khác muốn biết.

Tân Vân Mậu cố chấp nói: “Cô nói đi.”

Cô khá chột dạ: “Nói xong anh sẽ buộc tội tôi cố tình chọc giận anh.”

“Cứ nói đi.” Anh thề son sắt cam đoan: “Chỉ lần này thôi tôi sẽ không trách cô.”

Sở Trĩ Thủy nghĩ đến những áo tưởng hoang đường từ trước đến nay của anh, nghi ngờ có phải những lời nói việc làm của mình đã làm anh hiểu lầm hay không, đến chuyện nhỏ này mà cũng coi như vô cùng quan trọng, lẩm bẩm: "Tôi đang nghĩ anh cũng thật đáng thương, chưa bao giờ được người khác chăm sóc cho nên mới nói quá lên như vậy?"

Nếu không trao đổi cơm nắm thì có là chuyện gì lớn đâu chứ.

Công bằng mà nói cô cảm thấy lời này như đổ dầu vào lửa, nói ra thật sự rất xúc phạm.

Tân Vân Mậu lại không hề khó chịu, ánh mắt anh sâu thẳm không có bất kỳ gợn sóng nào, nói: "Đúng thật là chưa từng có."

Lông mi của cô khẽ động: “... Câu trả lời này của anh làm tôi không thể nào tiếp lời được."

Đây là lần đầu tiên Tân Vân Mậu được ăn cơm nắm, anh thong thả ung dung thưởng thức, chậm rãi cảm nhận vị mơ lan tỏa trên đầu lưỡi, kích thích từng tế bào vị giác đã ngủ say lâu nay. Vị tươi mát, chua và ngọt nhẹ hòa quyện vào nhau tạo ra cảm giác mới lạ và hấp dẫn.

Sau khi ăn xong, anh mở miệng nói: “Tôi muốn thêm một cái nữa.”

“Đi lấy đi, tôi nghĩ anh chưa no đâu.”

Hai người lại lần nữa tính tiền, Tân Vân Mậu đưa cơm nắm cho người bên cạnh, nhìn cô chằm chằm không nói một lời nào như thể đang chờ đợi điều gì đó.

Sở Trĩ Thủy không phàn nàn gì, cô tùy ý xé mở bao bì, một tay đưa lại cho anh rồi thản nhiên nói: "Ăn xong đi rồi về."

Ngón tay cầm nắm cơm của cô trắng nõn, móng tay màu hồng nhạt mượt mà mà tính tế, thật sự rất dễ làm con người ta hoảng hốt.

“Ừm.”

Anh lặng lẽ ăn xong cái thứ hai, chỉ cảm thấy nó chua và ngọt hơn cái đầu.

Tại khoa Phát Triển Kinh tế, Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu mang theo bữa trà chiều trở lại, gọi Kim Du đang ở trong văn phòng tới lấy.

Kim Du vui vẻ chạy đến, theo lệ thường trả tiền lại cho Sở Trĩ Thủy, sau khi bị cô uyển chuyển cự tuyệt mới mới cảm ơn rồi nhận lấy bánh ngọt. Bánh kem tươi mới vừa vào miệng, cô ấy chợt nhớ tới chuyện chính, phồng má nói: "Đúng rồi, Hồ cục vừa mới đến tìm cô."

Sở Trĩ Thủy: "Tìm tôi sao?"

"Nói là có chút việc."

"Được, vậy để tôi đi một chuyến." Sở Trĩ Thủy tiện tay lấy lọ bánh quy mới mua từ trong túi ra, cô nghĩ nghĩ rồi lại bỏ lại: "Kim Du, lần trước cô để trà xanh ở đâu vậy?"

"Tôi cất nó ở trong ngăn tủ, giờ tôi lấy cho cô."

"Lấy hộ tôi hai hộp nhé, cảm ơn cô."

"Được." Kim Du nghi ngờ hỏi: "Hai hộp? Cô định làm gì sao?"

"Tặng quà không tặng phong bì cho Hồ cục." Sở Trĩ Thủy nhìn thấy đôi mắt tròn xoe của cô ấy, trấn an: "Không sao đâu, đưa chút quà này cũng không làm cho Hồ cục phải vào đồn cảnh sát đâu."

" ...Tôi không sợ chuyện này."

Sở Trĩ Thủy lên đường với hai hộp trà trên tay, không biết Hồ Thần Thụy có việc gì vậy nên cô chỉ mang theo chút đồ để phòng bất trắc.

Trong đơn vị công tác, không thể không “vuốt mặt”* trước mặt lãnh đạo, chuyện này cho thấy có vẻ không tích cực trong công tác nhưng cũng không thể “vuốt mặt” quá mức trước mặt lãnh đạo, rất dễ bị đào ra thành tật xấu. Tóm lại, để nắm chắc được độ hảo cảm, không quá xa cách cũng không quá gần gũi mới có thể tiếp tục sinh tồn.

*ý chỉ nịnh nọt, tặng quà

Sở Trĩ Thủy đứng trước văn phòng cuc trưởng, điều chỉnh vẻ mặt xong rồi mới nhẹ nhàng gõ cửa, nghe thấy tiếng phản hồi của Hồ cục, lúc này mới từ từ đẩy cửa bước vào.

“Tiểu Sở đến rồi.” Hồ Thần Thụy ân cần nói: “Buổi sáng tôi có đến tìm cô nhưng lại không có cô ở đó.”

Tâm trạng của ông nhìn có vẻ không tồi, hẳn không phải là chuyện xấu.

“Buổi sáng tôi đến xem bên chỗ vườn trà.” Sở Trĩ Thủy giải thích xong. nhẹ giọng nói: “Sau đó có mang theo chút đồ về cho ông…”

“Này! Cái này không thích hợp!” Hồ Thần Thụy nhìn thấy bình trà trên bàn liền vội vàng từ chối.

"Không phải, đây là sản phẩm mới của chi nhánh Khai Khoa, được hái từ vườn trà, gần đây mọi người đều bận rộn vì cái này." Sở Trĩ Thủy dịu dàng cười nói: "Ông có thể thử một lần, cũng đưa ra chút kiến nghị giúp chúng tôi xem còn có thể cải thiện ở chỗ nào nữa."

"Đây đều là do mọi người làm sao?" Hồ Thần Thụy cầm một hộp trà lên, anh ta nhìn thấy tên thương hiệu "Quan Cục" trên nhãn thì kinh ngạc cảm thán: "Ra hình ra dáng đấy, nhìn cũng không tệ."

"Chỉ là hàng mẫu thôi, nếu ông cảm thấy không phù hợp chỗ nào thì có thể tiếp tục chỉnh sửa cải thiện."

"Tôi thấy nó khá tốt rồi." Hồ Thần Thụy nói với vẻ hài lòng: "Tôi tìm cô cũng là để thảo luận về chuyện này, mọi chắc cũng đã liên lạc với bên Ngân Hải, hôm qua cục trưởng Diệp đã điện thoại cho tôi thảo luận về sản phẩm mới của phòng các cô, có vẻ như cô vẫn chưa ký đơn đặt hàng phải không?”

Cục trưởng Diệp là lãnh đạo của Cục quan sát Ngân Hải, tương đương với vị trí với Hồ Thần Thụy ở Cục Hòe Giang.

Sở Trĩ Thủy chợt hiểu mọi chuyện, đây là lãnh đạo vượt cấp thúc giục đẩy nhanh tiến độ, sau khi Cục Ngân Hải quyết định đặt hàng trà, năm lần bảy lượt hỏi vể việc này, muốn biết sản lượng cũng như giá cả của trà xanh Quan Cục. Lúc đó, cô không thể tìm ra sự khác biệt giữa hai loại trà xanh, lại thấy rằng bên kia quá gấp nên đương nhiên cũng không trả lời ngay lập tức chỉ lịch sự như thường lệ, cho đến nay cũng chưa báo giá.

Tất nhiên, cô vẫn có chút tâm tư nhỏ mặc cả giá, muốn lôi kéo và đánh thẳng vào tâm lý, ai mà ngờ được rằng Diệp cục lại gọi điện đến.

Sở Trĩ Thủy vội vàng nói: "Đúng vậy lúc trước có một vài vấn đề cần phải giải quyết, hiện tại đã giải quyết gần như ổn thỏa, rất nhanh thôi là có thể..."

"Không vội không vội, Tiểu Sở cô cũng đừng nên tăng ca, người trẻ tuổi thì nên thư giãn nhẹ nhàng một chút." Hồ Thần Thụy vội xua tay: "Loại đơn vị như chúng ta hiệu suất có chậm một chút cũng là chuyện bình thường!"

Sở Trĩ Thủy: "?"

Hồ Thần Thụy ho nhẹ hai tiếng, quan tâm nói: "Quan hệ của chúng ta với Cục Ngân Hải cũng không tệ. Tôi nghe nói rằng mọi người còn chưa định giá, cứ nghiên cứu thị trường, làm từng bước từng bước là được rồi, không cần làm việc vất vả quá mức, suốt ngày chỉ nhớ đến công việc."

Cả hai bên đều không phải đồ ngốc, Sở Trĩ Thủy càng hiểu rõ hơn.

"Quan hệ không tệ" tương đương với "đơn đặt hàng sẽ không chạy mất", "nghiên cứu thị trường" tương đương với "Hiện tại cô không tàn nhẫn coi tiền như rác tôi sẽ không hài lòng" và "từng bước" có nghĩa là "Đưa giá cao hơn cho tôi hoặc kéo họ vào chỗ chết."

Sở Trĩ Thủy nhìn ánh mắt tỏa ra ánh sáng lấp lánh của Hồ Cục, cô mới phản ứng lại: "Tôi hiểu rồi, chủ yếu là tôi sợ Diệp Cục chiếu cố việc kinh doanh của chúng ta quá mức, mơ màng hồ đồ mua đi mất, không vì phút bốc đồng tiêu sài hoang phí, bình tĩnh một chút trước khi định giá, không làm lãng phí tài nguyên..."

"Đúng vậy, đúng vậy." Hồ Thần Thụy vỗ tay: "Ôi, mỗi lần tôi nói chuyện với cô đều cảm thấy vô cùng dễ dàng!"

Sở Trĩ Thủy đi theo sau khiêm tốn hỏi: "Vậy ông nghĩ giá cả như thế nào là hợp lý?"

Hồ Thần Thụy đảo mắt, hỏi ngược lại: "Bây giờ giá cao nhất trên thị trường là bao nhiêu?"

Sở Trĩ Thủy im lặng vài giây, cô không ngờ con cáo già lại thâm hiểm như vậy khéo léo đáp: "Hồ cục, giá trà xanh trên thị trường khác nhau tùy thuộc vào chất lượng và tay nghề, nếu tự ý đưa ra giá bừa bãi có thể sẽ làm nhiễu loạn thị trường."

“Tôi nghe qua ý của Diệp Cục nói, bọn họ đều muốn mua." Hồ Thần Thụy nói một cách hùng hồn đầy lý lẽ: "Trà của chúng ta là bán cho yêu quái, chỉ cần nó không tràn vào thị trường của con người, vậy thì cũng không gọi là làm nhiễu loạn giá cả thị trường, cũng sẽ không bị các bộ phận giám sát thị trường tìm đến gây phiền toái!"

" ... "

Trời ạ, vẫn là đồng loại tàn nhẫn chém nhau, cái này đúng là không đối xử với quái vật như con người.
Chương kế tiếp