Tôi Muốn Đi Sờ Cá Ở Cục Yêu Quái

Chương 16
Có lẽ đã nhận ra được biểu cảm vi diệu của cô, Hồ Thần Thụy còn nói thêm hai câu: "Tiểu Sở, có lẽ cô không biết nhiều về tình hình trong cục, cục chúng ta và cục Ngân Hải vẫn luôn có quan hệ rất tốt. Mấy năm nay, chi phí kinh doanh của cục không thể thiếu sự giúp đỡ của người ta, hơn nữa cục trưởng Diệp thường hay tán gẫu với tôi về các vấn đề kinh doanh, lúc trước cũng là ông ấy đưa ra lời khuyên cho khoa phát triển kinh tế. Bọn họ có thu nhập không ít, cho nên tình hình kinh tế khá dư dả. "

Sở Trĩ Thủy gật đầu: "Quả thực là vậy, tôi nghe nói nhân viên của cục Ngân Hải làm tốt lắm."

"Ai nha, không phải là bởi vì vị trí địa lý tốt hay sao, so về nghiệp vụ thì thật sự không bằng chúng ta ..."

Hồ Thần Thụy nói: "Tóm lại, cô không cần phải lo lắng chuyện đó!"

Sở Trĩ Thủy dường như đã hiểu ra, mặc dù Hồ Thần Thụy đã nói quan hệ giữa hai cục rất tốt, còn nhận được hỗ trợ chi phí kinh doanh của bên kia, nhưng tất nhiên ngoài mặt phải nở nụ cười mới có thể đổi lấy. Có lẽ trước đây ông ấy không ít lần bị cục trưởng Diệp chèn ép, cho nên hiện tại trong lòng vẫn còn một chút oán giận, khó trách ra giá không hề thương tiếc.

Cục trưởng Hồ và cục trưởng Diệp có cùng cấp bậc, nhưng thành phố Hoài Giang kém phát triển hơn nhiều so với thành phố Ngân Hải, cho nên lợi ích ở những mặt khác đương nhiên không thể so sánh được. Điều này cũng giống như việc Sở Trĩ Thủy bị chặt chém tiền lương lúc ở thành phố Hoài Giang. Cho dù thực lực của cục trưởng Hồ và những yêu quái kia mạnh hơn so với cục Ngân Hải, nhưng vẫn yếu thế về phương diện kiếm tiền.

Sở Trĩ Thủy hiểu được mảnh ghép này liền đáp: "Được rồi, nếu không thì ông hãy cho tôi xem thử chất lượng trà, sau đó nghiên cứu nên định giá như thế nào được không? Hoặc ông có thể cho tôi một khoảng giá, chúng ta trở về cân nhắc lại cũng được."

Nếu Hồ Thần Thụy hiểu rõ về tình hình kinh tế của cục Ngân Hải, vậy cô có thể đẩy lùi lợi thế của cục trưởng Diệp và báo giá cho những yêu quái khác.

"Được rồi, bây giờ chúng ta cứ bàn bạc đi, không cần phải quay về mới bàn lại nữa!"

Hồ Thần Thụy từ dưới bàn trà lấy ra một bộ ấm trà sạch sẽ, trực tiếp đun nước để chuẩn bị pha trà, rồi mở hộp trà ra. Sở Trĩ Thủy đưa tay ra muốn giúp đỡ nhưng lại bị cục trưởng Hồ lịch sự từ chối, hiển nhiên tay nghề pha trà của ông ấy điêu luyện hơn nhiều.

Ngay khi rót nước nóng vào liền có khói trắng lượn lờ, những lá trà đang cuộn tròn cũng duỗi ra hóa thành một ấm trà trong veo và thơm mùi trà.

Chóp mũi của Hồ Thần Thụy khẽ nhúc nhích, ông ấy đột nhiên thẳng lưng, ngừng pha trà, hỏi: "Lá trà của các cô được làm như thế nào?"

“Tân Vân Mậu đã tưới vườn trà bằng yêu khí, nghe nói nếu làm vậy những lá trà mọc ra sẽ có tác dụng tẩm bổ cho yêu quái.”

Sở Trĩ Thủy thành thật nói: “Nhưng tôi không biết có phải thật hay không nữa.”

Là con người nên cô không hề nhạy cảm với yêu khí, vì vậy cô chỉ có thể nếm được lá trà có vị ngon, nhưng lại không có được sự kinh diễm như yêu quái.

“Cô vẫn luôn gọi thẳng tên cậu ấy như thế này à?”

Hồ Thần Thụy muốn nói lại thôi, cau mày nói: “Không đúng, không ngờ cậu ấy lại làm việc này, làm sao cậu ấy có thể bằng lòng được chứ?”

Sở Trĩ Thủy nghi ngờ nói: "Có gì đâu, tại sao anh ta lại không bằng lòng làm công việc do bộ phận sắp xếp chứ?"

Hồ Thần Thụy nhìn cô một cách kì lạ, thấy dáng vẻ không thèm để ý của cô ông ấy lập tức cảm thấy kính nể, tận đáy lòng nói: "Tiểu Sở, cô đúng là có tài quản lý đội ngũ. Lúc trước cục nhận cô đúng là không hề sai mà. "

Người ta nói em bé mới sinh sẽ không sợ quỷ, đơn giản là vì chúng là người đầu tiên dám nghĩ dám làm.

"Ông quá khen rồi."

"Vậy thì không có vấn đề gì khi đặt giá cao nữa. Giá trị trà lần này khác nhau."

Không lâu sau, một người và một yêu đã thương lượng giá cả xong.

Hồ Thần Thụy thật sự đã định giá cao ngất trời, Sở Trĩ Thủy âm thầm quy đổi, ngoại trừ chi phí và thuế, mục tiêu nhỏ đã gần đạt được, hơn nữa còn lãi gần một trăm vạn. Nếu cuối năm đổi thành tiền thưởng chia đều cho các tháng trong năm, lương bình quân của mỗi người 5.000 mỗi tháng sẽ không có vấn đề gì.

Đương nhiên cô cũng có thể dành một chút tài chính để phát triển sản phẩm mới và cố gắng tạo dựng tên tuổi trong thời gian còn lại của năm.

Hồ Thần Thụy hết lời khen ngợi khả năng kiếm tiền của Sở Trĩ Thủy: "Tiểu Sở, đáng ra hai mươi năm trước tôi nên tuyển cô vào cục, nếu vậy sổ sách của cục chúng ta có lẽ đã đẹp hơn rất nhiều!"

Sở Trĩ Thủy: "Cục trưởng Hồ, 20 năm trước tôi còn đang học mẫu giáo. Thuê trẻ em làm việc là bất hợp pháp đấy ạ."

“Đúng là như vậy.”

Hồ Thần Thụy ấm áp gật đầu: “Không sao cả, vài chục năm tới đây cục nhất định sẽ cân nhắc đề cử cô nhiều hơn. Dù sao thì chúng tôi cũng không có thời gian khẩn cấp như cô, 50 hoặc 60 tuổi là về hưu được rồi. "

"...Cám ơn ông đã xem xét."

Sau khi hai bên nói chuyện về giá cả xong xuôi, Hồ Thần Thụy vẫn liên tục xác nhận xem Tân Vân Mậu có thật là đã đồng ý làm việc trong thời gian dài hay không, sau đó ông ấy mới hoàn toàn yên tâm và trò chuyện với Sở Trĩ Thủy về tình hình gần đây.

"Gần đây đã quen thuộc chưa? Nếu có gì thắc mắc cứ nói với tôi. Nếu không liên lạc được với tôi thì tìm Hi Minh cũng được."

“Trước mắt mọi thứ đều ổn.”

Sở Trĩ Thủy trả lời xong, cô chợt nhớ ra điều gì đó, tò mò hỏi: “Đúng rồi, ông có biết bản thể của Tân Vân Mậu là gì không?

Hồ Thần Thụy cười khổ: "Cô gọi thẳng tên của cậu ấy như vậy rồi tại sao lại không hỏi thẳng mặt cậu ấy?"

"Tôi đã trực tiếp hỏi anh ấy rồi nhưng anh ấy không nói cho tôi."

Sở Trĩ Thủy muốn điều tra một số việc, nhưng cô không muốn hỏi Tân Vân Mậu, vì như thế sẽ giống như cô quá mức quan tâm đến anh. Cô sẽ không bao giờ cho anh cơ hội tự cao, vì vậy cô chỉ đơn giản quay vào một góc và hỏi cục trưởng Hồ, để tránh bị chế giễu một lần nữa.

"Tiểu Sở à, có lẽ cô không biết một chuyện, tên của yêu quái khác với con người vì nó ẩn chứa năng lực đặc biệt."

Hồ Thần Thụy uyển chuyển nói: "Cho nên khi cô gọi tên cậu ấy, hôm nay có lẽ không tiện nói cho cô được rồi."

Sở Trĩ Thủy cứng đờ một chút: "Không tiện nói có nghĩa là..."

Hồ Thần Thụy cười tủm tỉm nói: "Gọi thẳng tên cậu ấy giống như đang gọi vào số điện thoại của cậu ấy vậy. Cậu ấy có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng ta hiện tại. Cậu ấy không muốn nói với cô, nhưng tôi lại thay mặt để nói như vậy thật sự không được lễ phép cho lắm."

Đương nhiên điều mà cục trưởng Hồ không đề cập đến chính là hầu hết yêu quái đều sẽ không nhàm chán mà đi nghe ngóng đâu, bởi vì chuyện này thực sự tốn rất nhiều thời gian và công sức.

Sở Trĩ Thủy: "..."

Thảo nào họ chưa từng gọi tên Tân Vân Mậu. Làm sao lại có một giả thiết đáng xấu hổ như vậy được chứ!?

Cô vốn dĩ sợ anh đắc ý nên mới lén hỏi, nhưng hiện tại cô càng giống có tật giật mình, giấu đầu hở đuôi hơn. Ứớc chừng bây giờ anh đang thấy vui vẻ ở phòng làm việc rồi.

Hồ Thần Thụy thấy sắc mặt cô không ổn liền vội vàng an ủi: "Không sao đâu, cô đừng có áp lực tâm lý, biết đâu không bị nghe thấy thì sao."

Sở Trĩ Thủy càng cảm thấy ngột ngạt hơn, yếu ớt nói: "Đây là Định luật Murphy."

Trong cuộc sống nếu sợ một điều gì đó nhất định nó sẽ đến.

Khi Sở Trĩ Thủy từ phòng cục trưởng trở về, cô đứng trước cửa khoa phát triển kinh tế, không bước vào ngay mà vờ như vô tình liếc nhìn xung quanh.

Kim Du không có trong phòng, có lẽ đã đến bộ phận hậu cần để chuyển đồ, bên trong chỉ còn lại Tân Vân Mậu đang nằm trên bàn nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Đôi lông mi đen nhánh của anh lặng lẽ rũ xuống, không biết có phải là do tưới trà mệt mỏi hay không mà giống như đã rơi vào giấc mộng êm đẹp.

Sở Trĩ Thủy thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận mở cửa sau đó rón ra rón rén về chỗ ngồi, không dám sơ ý. Đang lúc cô nghĩ mình đúng là may mắn thì đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt ở sau lưng, lập tức lộp bộp trong lòng một tiếng.

Tân Vân Mậu thong thả vươn vai, anh nhẹ nhàng mở mắt liền nhìn thấy bóng lưng cứng đờ của Sở Trĩ Thủy. Thấy vậy anh chỉ đơn giản nghiêng đầu quan sát, nhìn chằm chằm cô không nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ gì.

Sở Trĩ Thủy giả vờ bình tĩnh: "Làm anh thức giấc à?"

Tân Vân Mậu không nói gì.

Cô tiếp tục trấn an: "Anh ngủ tiếp đi."

Tốt nhất là nên hoàn toàn chìm vào giấc ngủ và không đề cập đến bất cứ điều gì.

Không may là điều gì đến sẽ phải đến.

“Cô muốn hiểu về tôi đến vậy sao?”

Giọng điệu của anh có chút mơ màng buồn ngủ, nhưng rõ ràng đã nghe được cuộc trò chuyện lúc nãy, nhẹ nhàng nói: “Không biết bản thể của tôi nhưng lại sợ tôi tức giận cho nên lén hỏi người khác phải không?”

Sự xấu hổ của Sở Trĩ Thủy đột nhiên dâng lên: "Anh hiểu lầm rồi."

“Tôi lại hiểu lầm à?”

Tân Vân Mậu cười nói: “Hiểu lầm cô cũng nhiều quá nhỉ, một ngày có tận hai lần.”

Sở Trĩ Thủy cau mày nói: "Chẳng qua là hôm nay trùng hợp có nhiều hiểu lầm mà thôi."

"Chuyện này mà cô cũng cần hỏi Hồ Thần Thụy à? Nếu như cô thật sự tò mò, vậy chỉ cần cô hứa sẽ phục vụ tôi thật tốt thì tôi có thể rộng lòng từ bi nói cho cô biết."

"..."

Sỉ nhục! Thật sự là một sự sỉ nhục lớn!

Nếu sau này cô còn tò mò về chuyện của anh thì cô sẽ là chó.

Sở Trĩ Thủy muốn nhanh chóng thoát khỏi sự ngượng ngùng này cho nên nhanh chóng chuyển chủ đề: "Anh nhắc tên của cục trưởng Hồ sẽ không bị nghe thấy chứ?"

“Ông ta không thể nghe thấy.” Thái độ của Tân Vân Mậu rất chắc chắn.

"Tại sao? Không phải là tên cũng ẩn chứa sức mạnh, khi nhắc đến sẽ bị nghe thấy à?"

Sở Trĩ Thủy nghi ngờ nói: "Khoan đã, lần trước có phải anh cũng nghe thấy không? Nhưng lần đó tôi không hề nhắc đến tên anh."

Cô đã từng phàn nàn với Kim Du về trò chiến tranh lạnh trẻ con, nhưng lần đó cô không hề nói tên thật của Tân Vân Mậu, nhưng vẫn bị anh nghe thấy một cách khó hiểu.

Tân Vân Mậu nghẹn họng "... Có à?"

"Sao lại không có? Lần đó tôi chưa nói tên của anh, nhưng anh vẫn nghe thấy được, còn giễu cợt tôi trẻ con nữa."

Sở Trĩ Thủy bối rối: "Quy tắc gọi tên của các anh là gì? Tại sao tôi không hiểu gì cả?"

“Cô nhớ nhầm rồi.”

Ánh mắt Tân Vân Mậu có chút mập mờ, đột nhiên trở nên khó chịu, anh kiên định nói: “Hơn nữa tôi không giống vậy.”

“Tôi chỉ hỏi anh có hai câu, tại sao anh lại nóng nảy như vậy chứ?”

Sở Trĩ Thủy nhướng mày: “Không cần gọi tên vẫn có thể nghe được, giống như nuôi dưỡng thực vật, cũng là kỹ năng độc nhất vô nhị của anh đúng không?”

“Xem như là vậy đi.”

Anh cụp mắt xuống: “… Tôi không có nóng nảy.”

Sở Trĩ Thủy không hề nghi ngờ anh, chỉ cho rằng đó là thiên phú bẩm sinh của anh, còn khó hiểu tại sao lần này anh lại không nói nhảm nhiều như trước nữa.

Tân Vân Mậu thấy cô không tiếp tục điều tra nữa, vẻ mặt căng thẳng lúc này mới thả lỏng.

Đây làm gì là kỹ năng độc nhất vô nhị của anh chứ? Không thể nói đúng là cô quá tò mò rồi, đoạn thời gian đó anh đặt quá nhiều sự chú ý, thậm chí không cần nhắc đến tên mà chỉ cần miêu tả về anh thì anh đã đặc biệt chú ý đến rồi.

Tên của yêu quái có chứa sức mạnh, bọn họ quả thực có thể nghe thấy người khác nói chuyện, nhưng gần như sẽ không quan tâm hay để ý, nếu không cứ online cả ngày như vậy sẽ kiệt sức mất. Nói chung, việc cầu trời khấn Phật một khi đã ứng nghiệm chính là do lương tâm, cho dù là ai cũng sẽ không mỗi giờ mỗi phút đáp lại tín đồ đâu.

Tân Vân Mậu cảm thấy nếu để cô biết chuyện này thì quá xấu hổ rồi. Đó hoàn toàn không có được sự kiêu ngạo của một thần quân, cho nên anh đương nhiên không muốn nói về nó.

Tổng sản lượng trà xanh nhãn hiệu Quan Cục không nhiều lắm, vì là sản phẩm nội bộ nên nó đã được bán cho Cục quan sát Ngân Hải với giá cao. Sau khi khoa phát triển kinh tế và bên kia làm xong quy trình kiểm tra đối chiếu, rất nhanh đã ký hợp đồng và nhận được đợt cọc đầu tiên. Tiếp theo chỉ cần dùng số tiền đặt cọc để sản xuất thêm và hoàn thành tất cả các đơn hàng trà xanh đang có, như vậy liền có thể nhận lại toàn bộ số tiền.

Việc huy động vốn cần có sự phê duyệt của bộ phận tài chính, Sở Trĩ Thủy đã nghe Kim Du nói về hiệu suất của chuyện này cho nên đặc biệt chuẩn bị trước đơn xin.

Phòng tài vụ và phòng quan sát nằm trên tầng hai của tòa nhà văn phòng, khác với sự yên tĩnh của các tầng còn lại thì hành lang tầng hai có vẻ ồn ào.

Ngay khi Sở Trĩ Thủy bước lên tầng hai liền nhìn thấy những bóng người đang đi xuyên qua hành lang dài hẹp, bọn họ đều là những yêu quái hình người bị bao phủ bởi yêu khí đen tối. Không thể nhìn rõ được gương mặt của bọn họ, khi họ bước đi chỉ để lại những tàn ảnh màu đen, giống như những tông đồ của Minh giới đến và đi không hề để lại dấu vết.

Áo choàng màu đen, cúc áo bạc in hình con mắt trên ngực và yêu khí u ám quỷ dị không bao giờ biến mất là đặc điểm của những nhân viên ở phòng quan sát.

Mặc dù Sở Trĩ Thủy đã được phổ cập khoa học về chức trách ở cục từ lâu, nhưng lần đầu tiên lên tầng 2 cô vẫn không thích ứng được, bởi vì khung cảnh ở đây quá âm u và nhiệt độ cũng rất thấp. Kim Du và Tân Vân Mậu ngày thường không khác gì con người, thậm chí họ còn không tùy ý phóng thích yêu khí của mình, đôi khi còn khiến cô quên mất mình đang làm việc trong môi trường đặc biệt.

Muốn đến phòng tài vụ thì phải đi qua phòng quan sát, cửa phòng quan sát lúc này đang đóng lại, nhưng có một âm thanh kì lạ phát ra từ đó, dường như đang trộn lẫn tiếng kêu thảm thiết. Có điều không lâu sau đã trở nên hoàn toàn yên tĩnh.

Sở Trĩ Thủy vờ như không nghe thấy, cô tăng nhanh tốc độ muốn một hơi đi qua phòng quan sát, nhưng cố tình cửa phòng lại mở ra. Trước mặt cô là một đám yêu quái mặc đồ đen, bọn họ từ trong phòng quan sát đi ra, gương mặt bị yêu khí quanh quẩn che lại và xung quanh mơ hồ có sương mù màu đen.

"Phiền chết đi được, tên yêu nhân sâm kia rất am hiểu thuật độn thổ, ở trong núi thật sự phát huy rất tốt."

"Thời hạn của cục trưởng Hồ đang đến gần, tôi phải làm sao bây giờ?"

"Sếp Miêu, anh có nghe thấy không?"

Sở Trĩ Thủy đi ngang qua họ và mơ hồ nghe thấy cuộc trò chuyện trong màn sương đen. Cô bước thẳng đến phòng tài chính bên cạnh, không để ý đến ánh mắt ở bên cạnh.

Mãi cho đến khi cánh cửa phòng tài vụ nhẹ nhàng đóng lại, yêu quái mặc áo choàng đen đi đầu mới quay lại: "Tôi đang nghe đây, bắt đầu tìm kiếm từ phía đông đi, ép ông ta phải rời khỏi núi."

Hành lang lầu hai có rất nhiều bóng đen nhưng phòng tài vụ lại khá bình thường, không khác gì một văn phòng bình thường.

Một yêu quái nữ trong phòng vừa gõ bàn phím vừa mở miệng than thở: “Phòng bên cạnh ồn ào quá đi, sao chỗ chúng ta phải ở cạnh bọn họ chứ?”

"Đừng nói nữa, khoản bồi thường của họ đã vượt quá tiêu chuẩn một lần nữa vào tháng trước và sổ sách lần này trông không được tốt."

"Còn từ nhà ăn điều động thì sao?"

"Còn điều động nữa à? Lão Ngưu sẽ tức giận đó?"

"Xin chào, xin hỏi trưởng phòng Hạ có ở đây không?"

Nhóm yêu quái nữ đang tán gẫu nghe vậy liền sửng sốt, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Sở Trĩ Thủy, vội vàng thu hồi một bụng tức giận sau đó luống cuống tay chân chỉ hướng: "Trưởng phòng Hạ đang ở căn phòng nhỏ bên trong..."

“Cảm ơn.” Sở Trĩ Thủy cầm báo cáo bước vào.

"Là nhân loại à? Hình như là nhân loại đó?"

"Không ngờ năm nay lại có nhân loại vào cục!?"

Sở Trĩ Thủy nghe thấy mấy lời thì thầm sau lưng mình liền dừng lại sau đó cô xoay người, ân cần nói: "Xin lỗi, vừa rồi tôi quên chào hỏi. Tôi là Sở Trĩ Thủy đến từ bộ phận phát triển kinh tế, tôi vừa vào cục cách đây không lâu. Tôi đúng thật là con người. "

Hai yêu quái không ngờ cô nghe được vội dừng lại, sắc mặt lập tức đỏ bừng.

"Thực xin lỗi, chúng tôi không có ý gì cả chỉ là quá bất ngờ mà thôi. Tôi không ngờ có người đến đây cho nên mới thắc mắc trong lòng ..."

Họ điên cuồng xua tay: "Không đúng, nói như vậy cũng không đúng! "

Sở Trĩ Thủy: "Không sao đâu, thật ra tôi chỉ định khai phá nhưng lại thiếu một chút tiền."

"Vậy thì cô thật tuyệt vời. Tôi đã làm ở cục hơn một trăm năm rồi và tôi vẫn luôn luẩn quẩn trong lòng về việc thiếu tiền."

"..."

Sau khi Sở Trĩ Thủy làm quen với các cô gái ở phòng tài vụ xong, cô liền đi đến căn phòng trong cùng và tìm trưởng phòng bộ phận tài chính là Hạ Thọ Qúy.

Nhóm yêu quái nữ nói rằng trưởng phòng của họ tai không được thính và suy nghĩ hồ đồ, nhưng Sở Trĩ Thủy không coi trọng điều đó. Đợi đến khi cô thật sự nhìn thấy trưởng phòng Hạ thì cô mới nhận ra rằng yêu quái không đề ra tuổi về hưu quả nhiên là không ổn.

Hạ Thọ Quý là một ông già có dáng người gầy guộc, một mình ông ta ở trong căn phòng nhỏ, thẫn thờ nhìn chằm chằm vào màn hình, chậm rãi gõ bàn phím. Cảnh tượng này trông giống như một bức tranh tĩnh vậy.

Sở Trĩ Thủy lịch sự đưa báo cáo: "Trưởng phòng Hạ, tôi là Sở Trĩ Thủy đến từ bộ phận phát triển kinh tế. Tôi muốn phiền ông phê duyệt một khoản chi phí. Đây là danh sách do cục trưởng Hồ ký."

Hạ Thọ Qúy chậm rãi quay đầu lại: "Danh sách gì cơ?"

Sở Trĩ Thủy giải thích: "Bộ phận phát triển kinh tế đang khai thác kinh phí, chúng tôi cần phải trả trước một số tiền cho việc sản xuất đơn đặt hàng với cục Ngân Hải."

Hạ Thọ Quý bối rối: "Bộ phận gì cơ?"

Sở Trĩ Thủy kiên nhẫn nói: "Bộ phận phát triển kinh tế, có lẽ cục trưởng Hồ đã nói qua với ông..."

Hạ Thọ Quý sững sờ: "Cục trưởng gì cơ?"

"... Cục trưởng Hồ, cục trưởng Hồ Thần Thụy."

"Hồ gì cơ?"

"..."

Chẳng trách Kim Du nói rằng hiệu quả công việc của bộ phận tài chính rất thấp, thì ra là do lần nào cũng phải làm những việc như "Mã cái gì Mai cơ? Đông Mai gì cơ? Mã Đông gì cơ?"

Hạ Thọ Qúy thấy cô ấy không nói gì liền rung đùi đắc ý, ánh mắt ngơ ngác nói: "Tôi già rồi, trí nhớ không còn tốt nữa."

Sở Trĩ Thủy đỡ trán: "... Bỏ đi, ông giúp tôi kiểm tra khoản tiền mà cục Ngân Hải chuyển đến trước đi. Họ nói gần đây đã chuyển tiền đặt cọc vào tài khoản của công ty."

Lần này ông ta lại nghe rất rõ ràng, Hạ Thọ Quý không nói nhiều liền bắt đầu kiểm tra. Lúc ông ta nhìn thấy con số khổng lồ trên màn hình liền run rẩy quay người lại kinh ngạc nhìn cô, sau đó xác nhận lại lần nữa: "... Cục Ngân Hải chuyển tiền đến à?"

“Đúng vậy, ông giúp tôi xem đã chuyển vào tài khoản chưa, lẽ ra hai ngày trước tôi nên kêu khoản thanh toán đầu tiên.”

Sở Trĩ Thủy nghi ngờ hỏi: “Còn chưa tới sao?”

"Tới rồi tới rồi--"

Đôi mắt đờ đẫn của Hạ Thọ Qúy sáng lên, thậm chí động tác gõ bàn phím của ông ta còn trở nên nhanh chóng và mạnh mẽ, và háo hức nói: "Lúc nãy trưởng phòng Sở muốn phê duyệt đơn gì?"

"... Đơn xin tài trợ chi phí sản xuất."

Hạ Thọ Qúy đã thay đổi sự chậm chạp của mình và bắt đầu nhanh chóng làm việc.

Bởi vì Sở Trĩ Thủy nói rằng khoản thanh toán cuối cùng sẽ chỉ được thực hiện sau khi sản phẩm được giao, cho nên ông ta liền nhanh chóng gõ bàn phím, sợ sẽ làm chậm trễ sự nghiệp kiếm tiền vĩ đại của bộ phận phát triển kinh tế.

Sau khi Sở Trĩ Thủy hoàn thành các thủ tục, cô như lọt vào màn sương mù mà bước ra, không hiểu nổi sắc mặt thay đổi như kịch Tứ Xuyên của trưởng phòng Hạ.

Khi nhân viên bộ phận quan sát đứng bên ngoài thấy cô đi ra, anh ta lập tức cầm bản báo cáo gõ cửa, bước vào căn phòng nhỏ nơi Hạ Thọ Quý đang ở.

Không lâu sau cuộc nói chuyện giữa hai con yêu quái liền truyền ra ngoài và đến tai Sở Trĩ Thủy.

"Trưởng phòng Hạ, đây là hóa đơn bồi thường trên núi ngày hôm qua ..."

"Núi gì cơ?"

"Không phải núi mà là hóa đơn bồi thường, sếp Miêu nhờ tôi đưa cho ông xem."

"Sếp nào cơ?"

"Là sếp Miêu, sau đó bồi thường hóa đơn-"

"Mầm gì cơ?"

"Không phải là mầm cây, là hóa đơn bồi thường... Sao mỗi lần đều phải tốn sức như vậy chứ."

Sở Trĩ Thủy đứng ở cửa, nghe xong câu nói quen thuộc, cô chợt hiểu ra điều gì đó.

Một lúc sau, nhóm yêu quái nữ của bộ phận tài chính nhìn thấy Sở Trĩ Thủy trở về liền thuận miệng hỏi: "Hôm nay sếp Hạ còn hồ đồ nữa không?"

“Đầu óc trưởng phòng của mọi người không hề hồ đồ, có điều cần phải nạp tiền đúng chỗ.”

Sở Trĩ Thủy suy nghĩ vài giây: “Giống như tải phần mềm vậy. Bình thường đều tải rất lâu nhưng khi kích hoạt thẻ thành viên, tốc độ sẽ trở nên nhanh chóng hơn mà thôi."

"?"
Chương kế tiếp