Tổng Tài Không “Nạnh Nùng” Không Phải Nam Chính Tốt

CHƯƠNG 10: UY HIẾP

Lời thề vừa dứt, Phương Mạt nhìn thấy đã hơn 5 rưỡi, lát nữa cũng không có việc gì quan trọng phải làm, tâm trạng cô đột nhiên trở nên tốt hơn, cô vừa đi vừa vui vẻ nghĩ sau khi về nhà sẽ tắm rửa thật sạch sẽ, hôm nay thực sự quá mệt mỏi.

"Chị Mạt! Không ổn rồi!"

Cạch ——

Cửa văn phòng đột nhiên bị mở ra, Tiểu Ngô mang theo vẻ mặt lo lắng hét lên: "Giám đốc Lý đó hiện đang ở trên mái nhà kho! Anh ta nói rằng mình sẽ nhảy lầu!"

Mộng tưởng đẹp đẽ của Phương Mạt đột ngột kết thúc, cô ngạc nhiên đến mức ngay cả phản ứng cũng chậm lại một chút.

Giám đốc Lý? Ồ, là Lý Đào, anh chàng bị lôi ra khỏi cuộc họp sáng nay.

Nhảy lầu? Anh ta lấy mạng sống của mình ra để để dọa à?

Mười phút sau, Nguyên Hoài Cảnh dẫn Triệu Viêm, Phương Mạt và những người khác đứng trên sân thượng nhà kho, cùng lúc đó, Lý Đào đang dựa nửa người vào lan can trên mép mái nhà, đọc truyện tại ứng dụng truyenfull - online hay, khuôn mặt dữ tợn 1như thể chỉ cần bước một bước, tay buông lỏng một chút là anh ta sẽ lập tức ngã xuống dưới.

Lúc này đã là khoảng 6 giờ chiều, ánh chiều tà chiếu rọi trên nóc tòa nhà khiến cho sắc mặt của mọi người có vẻ khá ảm đạm.

Cảnh sát, xe cứu thương, ngay cả vị cổ đông là người nhà của giám đốc Lý cũng có mặt, trước khi đến đây, Phương Mạt đã liên lạc với ông ta trước, nói rằng ông ta phải đến đó ngay, nhiệm vụ cấp bách nhất là xoa dịu người này.

"Lý Đào! Có chuyện gì thì có thể từ từ bàn bạc trước mặt Tổng giám đốc Nguyên, mạng người chỉ có một."

Để không chọc tức Lý Đào, Triệu Viêm không bước tới mà chỉ cau mày, cố gắng kéo dài thời gian, đồng thời anh ta cũng suy nghĩ trong lòng cách làm thế nào để đàm phán với Lý Đào.

Nếu Lý Đào không sao thì còn dễ nói, nếu thật sự xảy ra chuyện...

Danh tiếng của Nguyên Thị nhất định sẽ bị ảnh hưởng, hơn nữa vừa rồi Lý Đào còn kiên quyết yêu cầu Nguyên Hoài Cảnh xuất hiện, có thể thấy mục tiêu của người này vẫn là Nguyên Hoài Cảnh, chỉ sợ sau đó sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Không nên trách anh máu lạnh, trái với Lý Đào không ra gì mà còn làm hỏng chuyện, Triệu Viêm phải quan tâm và lo lắng cho Nguyên Hoài Cảnh và Nguyên Thị nhiều hơn.

Triệu Viêm liếc nhìn Nguyên Hoài Cảnh bên cạnh, vẻ mặt anh rất bình tĩnh, người ngoài nhìn đều không thể thấy anh đang nghĩ gì.

Nhưng làm bạn tốt nhiều năm, Triệu Viêm vẫn có thể cảm nhận được sự tức giận bị kìm nén của Nguyên Hoài Cảnh.

"Nguyên Hoài Cảnh!"

Quả nhiên, Lý Đào vừa nhìn thấy Nguyên Hoài Cảnh xuất hiện liền trực tiếp mặc kệ những người xung quanh và lời nói của Triệu Viêm, sắc mặt anh ta càng thêm oán hận.

Không hề nghi ngờ, nếu hiện tại anh ta có một con dao trong tay, người đầu tiên anh ta sẽ đâm chắc chắn sẽ là Nguyên Hoài Cảnh.

"Không phải mày muốn ép chết tao sao! Vậy hôm nay tao sẽ chết cho mày xem! Tao muốn cho tất cả mọi người biết! Mày là cái loại gì! Mày là hung thủ giết người! Mày nhất định sẽ không được chết yên ổn!"

Ngay khi những lời này nói ra, tất cả mọi người có mặt đều bị sốc.

Lý Đào này muốn lấy mạng sống của mình để đổ nước bẩn lên Nguyên Hoài Cảnh!

Nếu như hôm nay, anh ta thật sự xảy ra chuyện, Phương Mạt chắc chắn rằng những lời này trước khi chết sẽ truyền khắp công ty, cho dù không có chứng cứ, nhưng lời nói của con người thật đáng sợ…

Trên đường đến đây Phương Mạt đã liên lạc với giám đốc nhân sự, sau khi nhân viên bảo vệ đưa Lý Đào đi vào buổi sáng, giám đốc nhân sự phụ trách liền liên lạc với anh ta.

Người này chắc chắn sẽ bị sa thải, ngoài tiết lộ bí mật công ty, anh ta còn gây thất thoát nhân lực và tài sản của công ty. Qua những chuyện này, anh ta nhất phải bồi thường một số tiền tổn thất khổng lồ cho công ty, thậm chí là phải nhận án treo.

Cái giới này lớn như vậy, tương lai Lý Đào sẽ rất khó để tìm được việc làm mới .

Nhưng chuyện này cũng là lỗi của anh ta, anh ta đã dám làm chuyện này ngay từ đầu thì phải gánh lấy hậu quả.

Nguyên Thị không phải hội từ thiện, pháp luật nói bồi thường bao nhiêu cũng được, giam mấy ngày cũng không sao, bọn họ sẽ không có bất kỳ dị nghị nào.

Nhưng Lý Đào lại không thể chấp nhận!

Theo ý kiến ​​​​của anh ta, anh ta chỉ lấy 100.000 nhân dân tệ của người khác và chỉ tùy tiện nói vài câu, sao có thể biết sẽ có hậu quả nghiêm trọng như vậy?

Những câu như bồi thường hay không gì gì đó còn không phải là chĩa mũi nhọn về phía Nguyên Hoài Cảnh sao?

Nếu muốn ép anh ta đến chết, thì anh ta cũng sẽ không để cho Nguyên Hoài Cảnh được sống yên ổn!

Sau khi Lý Đào và giám đốc nhân sự chia tay trong không mấy vui vẻ vào buổi chiều, giám đốc nhân sự tưởng rằng anh ta đã về nhà, nhưng không ngờ bằng cách nào đó, người này lại lấy được chìa khóa trên tầng thượng, giờ anh ta định nhảy lầu.

Trong lòng giám đốc nhân sự dâng lên một nỗi chua xót, bất luận chuyện này có kết quả như thế nào, nhất định là mình sẽ gánh tội sơ suất trong nhiệm vụ.

Chỉ hy vọng cuối cùng Lý Đào có thể "bình an vô sự", nếu không, chuyện liên quan đến tính mạng con người này thực sự rất khó giải thích bằng lý.

Khi đó, nếu có đối thủ cạnh tranh thừa nước đục thả câu...

Giám đốc nhân sự nhìn Lý Đào với ánh mắt van xin, làm ơn đừng nhảy!

"Lý Đào! Bây giờ cậu bình tĩnh lại! Cậu có yêu cầu gì thì cứ từ từ bàn bạc, hãy nghĩ đến bố mẹ, vợ con ở nhà của cậu!"

Việc thuyết phục người khác sẽ không trông cậy được vào Nguyên Hoài Cảnh, Triệu Viêm đã cố gắng hết sức để sử dụng "người nhà" để thức tỉnh lý trí của Lý Đào, khi cảm xúc dâng lên thì chuyện gì người ta cũng có thể làm.

Lúc này Phương Mạt cũng nhận được tin nhắn, đệm hơi ở tầng dưới đang được chuẩn bị, cảnh sát cũng sắp đến, vì vậy cô nháy mắt với Triệu Viêm, ra hiệu cho anh ta tiếp tục nói chuyện.

Ngược lại Nguyên Hoài Cảnh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, ngay cả khi Lý Đào mắng mỏ, chửi rủa anh, anh cũng không phản bác hay mất bình tĩnh.

Tất nhiên, lúc này Phương Mạt đang ở gần Nguyên Hoài Cảnh cũng biết người đàn ông này không hề bình tĩnh như bề ngoài.

Nhưng bởi vì Nguyên Hoài Cảnh suy nghĩ quá nhiều và quá phức tạp, hơn nữa lúc này giọng nói của Triệu Viêm quá lớn, Phương Mặc thật ra cũng không nghe rõ, đại đa số đều bị tạp âm lấn át, cô chỉ nghe thấy một câu.

[Cái lão già chết tiệt kia, chín phần mười là do ông ta xúi giục]

—— Có điều gì khuất tất trong chuyện này sao?

Mặc dù lúc này không thích hợp để làm việc riêng, nhưng Phương Mạt không thể không thông cảm cho Nguyên Hoài Cảnh trong một giây.

Xem ra vận khí của anh thật sự không tốt, người tiếp cận anh đều có mục đích của mình, tận lực dẫn dắt Nguyên Thị tiến lên nhưng thanh danh lại không mấy tốt đẹp, không những thế lại có người cố ý ngáng chân.

"Chồng ơi!"

"Con ơi!"

Cuối cùng, người nhà của Lý Đào cũng đã đến.

Nhìn thấy người nhà lo lắng kêu lên, sắc mặt Lý Đào khẽ thay đổi, nhưng anh ta biết nếu mình cứ như vậy mà xuống, chẳng những không đạt được mục đích, mà ngược lại sẽ chọc giận Nguyên Hoài Cảnh.

Dù sao thì đi tới bước này, anh ta cũng không còn mặt mũi nữa, Lý Đào tiến lên nửa bước, anh ta nhìn Nguyên Hoài Cảnh, cười khiêu khích giữa những tiếng "đừng" đau thấu tim của người khác.

"Nếu không muốn Nguyên Thị bị mọi người phỉ báng! Nguyên Hoài Cảnh, mày nhất định phải đáp ứng tao ba điều kiện!"

Đe dọa! Đe dọa một cách trắng trợn!

"Hơn nữa mày phải lấy người nhà của mày ra thề, nếu mày đổi ý, bọn họ sẽ đều không được chết yên thân!"

"Hơn nữa, phải ghi âm!"

Có vẻ như anh ta sợ không chắc chắn, Lý Đào nói thêm.

Người đó nói đúng, nếu mình không nói lời nào thì chắc chắn phải hầu tòa, lấy thế lực của nhà họ Nguyên thì chắc chắn phải bồi thường mấy triệu tệ, đọc truyện tại ứng dụng truyenfull - online hay, hà cớ gì không liều một phen, làm sự việc xé ra to, tới lúc đó khẳng định Nguyên Hoài Cảnh sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Dù sao anh ta cũng có chút tiền, không ở lại thủ đô được thì có thể đến tỉnh khác, cùng lắm thì ra nước ngoài, còn hơn trở thành một kẻ bất lương hoặc phải bán nhà để bồi thường.

Những người khác nghe vậy không khỏi nhíu mày, đây là uy lực của lưu manh sao?

Rõ ràng anh ta phạm sai lầm lại còn muốn ép buộc người khác phải tha thứ chỉ vì tính mạng con người đang bị đe dọa? Này đúng thật là không có đạo lý.

Phương Mạt liếc nhìn Nguyên Hoài Cảnh, mới phát hiện anh cũng liếc nhìn cô, khóe miệng khẽ động.

Đệm — hơi—

Cô nhanh chóng cầm điện thoại lên xem, mới một phút trước, trợ lý đã gửi cho cô một tin nhắn rằng đệm hơi ở dưới đã sẵn sàng.

Phương Mạt lặng lẽ gật đầu với Nguyên Hoài Cảnh, sau đó đang định bình tĩnh lại và "lắng nghe" anh thì cô bỗng thấy Nguyên Hoài Cảnh đi thẳng về phía Lý Đào.

"Tổng giám đốc Nguyên!"

Mọi người giật mình, định ngăn cản nhưng đã chậm một bước, sợ rằng nếu họ đều tiến lên thì sẽ chọc giận Lý Đào, vì thế mọi người xung quanh nhất thời không dám manh động.

Ngược lại, dựa vào cuộc đối thoại vừa rồi, Phương Mạt lớn mật đưa ra một phỏng đoán.

Không phải đâu, sếp à, anh bình tĩnh đi!

Phương Mạt lùi lại một bước, lợi dụng dụng cơ thể của Triệu Viêm và những người khác để che cho mình, cô nhanh chóng gửi tin nhắn cho Tiểu Ngô và những người ở dưới lầu, yêu cầu họ kiểm tra cẩn thận, có lẽ sẽ phải dùng đến miếng đệm hơi này.(App TᎽT)

"Mày, mày đừng đến đây! Tao, tao nhảy thật đấy!"

Khi Nguyên Hoài Cảnh đến gần, tình hình đột ngột thay đổi.

Vốn là Lý Đào hung hăng chiếm thế thượng phong, nhưng bây giờ tên này lại nói lắp bắp, như thể Nguyên Hoài Cảnh là một con quái vật hung ác nào đó.

Lý Đào thực sự muốn chết sao?

Phương Mạt không nghĩ như vậy.

Nhưng họ không thể đánh cược, bởi vì chuyện này rất dễ khiến mọi người làm ầm ĩ lên.

Cảnh sát phía sau đại khái cũng cảm thấy như này không được, đang muốn nói gì đó lại đột nhiên bị Phương Mạt mở miệng nói trước: "Đồng chí cảnh sát yên tâm đi, lầu của nhà kho này không cao, hơn nữa, ở giữa cũng không có vật che đậy, đệm hơi ở dưới đã sẵn sàng, trong trường hợp xấu nhất xảy ra thì vẫn có thể đảm bảo an toàn.”

Đúng vậy, Phương Mạt không những không có ý định ngăn cản Nguyên Hoài Cảnh mà còn tung ra một đòn hỗ trợ.

Nói đến đây, thật ra trong xương cốt của cô cũng có một loại điên cuồng đúng không? Thay vì bị đe dọa và ép buộc, tốt hơn là nên chiến đấu.

Tất nhiên, tiền đề là để đảm bảo an toàn của chính mình.

Tòa nhà này là một nhà kho chuyên dụng trong khuôn viên, diện tích lớn nhưng tầng không cao, tổng cộng chỉ có năm tầng, tuy rằng mỗi tầng đều cao hơn tầng của những tòa nhà bình thường, nhưng nếu Lý Đào lựa chọn tòa nhà này thì nhất định đã có ý đồ riêng.

Lúc này, khoảng cách giữa Nguyên Hoài Cảnh và Lý Đào đã chưa đến một 1 mét.

Một nửa cơ thể của Lý Đào đang lơ lửng ra bên ngoài, người ở dưới đều không dám thở mà nhìn lên.

"Mày, mày. . . Đừng qua đây!"

Nguyên Hoài Cảnh ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục đi về phía trước, thậm chí anh còn khẽ cười với Lý Đào, như muốn nói "Nhảy đi, có bản lĩnh thì nhảy đi!"

Lý Đào lập tức nổi giận, trực tiếp hét lên: "Nguyên Hoài Cảnh! Là mày ép tao!"

Anh ta muốn chết sao? Đương nhiên là không, nhưng có đôi khi con người ta bị dồn đến chân cùng thì cảm xúc rất dễ kích động, nhìn thấy Nguyên Hoài Cảnh không chút động lòng, chút lý trí cuối cùng của Lý Đào cũng bị vắt kiệt.

Sau khi hét lên, Lý Đào buông tay đang nắm lan can và ngã về phía sau.

Ah~ —

Đại đa số mọi người đều hét lên một tiếng, thậm chí còn có vài người sợ hãi mà theo bản năng nhắm mắt lại.

Nhưng Phương Mạt thì không!

Sau khi nghe thấy giọng của Lý Đào, cô đã nhanh chóng chạy về phía trước.

Quả nhiên, tốc độ của Nguyên Hoài Cảnh còn nhanh hơn cả Lý Đào ngã xuống.

Tay phải anh nắm chắc chân trái của Lý Đào, nửa người duỗi ra, trông cực kỳ nguy hiểm.

"Tổng giám đốc Nguyên!"

Phương Mạt theo bản năng dùng hai tay ôm lấy eo Nguyên Hoài Cảnh, cố gắng làm trọng lượng giảm đi, thành công ngăn chặn xu hướng rơi xuống.

Lúc này Lý Đào đang treo ngược trên lan can cũng bị một màn này dọa sợ, nếu như khi trực tiếp ngã xuống mà không có thời gian suy nghĩ, có lẽ anh ta sẽ không cảm thấy sợ, nhưng bây giờ lên không được mà xuống cũng không xong, với độ cao ước chừng 20 mét này cũng đủ để anh ta sợ hết hồn.

"Cứu, cứu mạng! hu hu, tôi không muốn chết! Cứu, cứu với!"

Mọi người lúc này cũng kịp phản ứng lại, sau đó đồng thời lao về phía trước.

Với sự nỗ lực của mọi người, Lý Đào nhanh chóng được kéo lên, nhưng lúc này anh ta rõ ràng đã như người mất trí, cả người ngơ ngác tùy ý để người khác đưa đi, điều chờ đợi Lý Đào đương nhiên là pháp luật.

Hơn nữa, Phương Mạt tin rằng sau trải nghiệm này, Lý Đào sẽ không dám lấy mạng sống của mình để uy hiếp người khác nữa.

"Hai người! Tôi cũng chịu thật! Hai người thật sự cho rằng mình là siêu nhân à?"

Trong văn phòng của Nguyên Hoài Cảnh, Triệu Viêm khoanh tay ghét bỏ nhìn Phương Mạt và Nguyên Hoài Cảnh đang "quang vinh bị thương". Cho dù bên dưới có đệm hơi, tòa nhà cách mặt đất cũng không cao lắm nhưng không ai có thể đảm bảo người nhảy xuống sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Giống như lúc này người chưa ngã xuống nhưng trầy xước là không thể tránh khỏi.

Đặc biệt là hôm nay, vì gặp khách hàng nên Phương Mạt đã đặc biệt đi một đôi giày cao gót, vì ban nãy chạy quá nhanh nên cô đã bị trẹo mắt cá chân.

Lúc đó Phương Mạt không cảm thấy gì, nhưng sau khi Nguyên Hoài Cảnh được những người khác được kéo lên, Phương Mạt mới chú ý tới bàn chân sưng đỏ của mình.

Lúc đó cô mới nhanh chóng chạy đi gặp bác sĩ để kiểm tra, băng bó

Cũng may không ảnh hưởng đến xương, chỉ là bong gân nhẹ, dưỡng thương mấy ngày là sẽ ổn.

So với bàn tay gần như bị trật khớp của Nguyên Hoài Cảnh thì vết thương nhỏ này của Phương Mạt chẳng là gì cả.

Đối mặt với Triệu Viêm đang tức giận, Phương Mạt cùng Nguyên Hoài Cảnh cũng không mở miệng chọc tức anh ta nữa, hai người giống như đang nghe tụng kinh, nhưng thực ra cũng không biết tâm tư đã ở cõi tiên nào.

Điều Nguyên Hoài Cảnh nghĩ đầu tiên là cách để trả ơn "đại lễ" này, sau đó nghĩ đến biểu hiện của Phương Mạt khi đó, trong tình huống đó, hai người chỉ có thể giao tiếp với nhau bằng ánh mắt, nhưng Phương Mạt không chỉ hiểu ý của anh một cách nhanh chóng mà cô còn rất can đảm, xử lý cũng rất gọn gàng.

Loại tâm ý tương thông này! Cũng thật tốt ~

Hơn nữa, người ta thường nói ân cứu mạng nên lấy thân báo đáp, thư ký Phương không có bạn trai, chẳng lẽ đây là ông trời đang ra tín hiệu cho mình sao?

Phương Mạt không hề biết Nguyên Hoài Cảnh đang tính cách lấy oán trả ơn trong lòng, lúc này trong lòng cô cũng có suy nghĩ riêng.

—— Chết tiệt, tại sao cùng là dùng hầu hết thời gian ngồi trong văn phòng, vậy mà tại sao Nguyên Hoài Cảnh lại có cơ bụng cơ chứ?!

Chương kế tiếp