Tổng Tài Không “Nạnh Nùng” Không Phải Nam Chính Tốt

CHƯƠNG 11: ĂN CƠM DÃ NGOẠI

Vụ việc của Lý Đào cũng không vì thế mà vén được bức màn che lên.

Đúng như Nguyên Hoài Cảnh nghĩ, chắc chắn có người đứng sau xúi giục Lý Đào, nếu không anh ta đã không nghĩ ra chiêu tổn hại như vậy. Về phần là ai, trong đầu Nguyên Hoài Cảnh đại khái đã có đáp án, nhưng lão hồ ly kia rất gian xảo, muốn bắt được thóp của ông ta thì còn phải từ từ tính.

Bây giờ phải giải quyết chuyện của Lý Đào trước, thời điểm anh ta chọn rất vừa vặn, vừa đúng lúc tan làm, thế nên rất nhiều nhân viên của Nguyên Thị nhìn thấy cảnh này, đây hẳn là đã có kế hoạch sẵn.

Một số bên truyền thông kia chắc hẳn là cũng muốn xã giao một chút.

Tổng giám đốc Nguyên Thị đã đích thân “cứu người”, lại nói nhà tư bản máu lạnh, đâu thể biện minh được phải không?

Tất nhiên những chuyện này tạm thời không liên quan gì đến Phương Mạt.

Xét đến cái chân bị thương cô, hẳn là cô cũng đã phải trải qua một trận "kinh hãi" (theo lời Triệu Viêm thì là như vậy), Nguyên Hoài Cảnh đã hào phóng cho Phương Mạt nghỉ phép bốn ngày có lương, đồng thời trực tiếp yêu cầu bộ phận nhân sự tăng cho Phương Mạt một tháng tiền thưởng.

Nhân tiện trong thời gian Phương Mạt ở nhà dưỡng thương, cô giao mọi việc cho hai trợ lý để kiểm tra kỹ năng của hai người.

Dù sao một công ty lớn như vậy cũng không thể vì một người mà ngưng hoạt động.

Leng keng —

Phương Mạt đang nằm trên ghế sô pha, nghe thấy tiếng chuông cửa, cô chậm rãi di chuyển đến trước cửa. Phương Mạt nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc qua đôi mắt mèo, đó là tài xế của Nguyên Hoài Cảnh.

"Cô Phương."

Sau khi mở cửa, phía sau tài xế còn có người giúp việc nhà họ Nguyên đang xách đồ ăn.

Hóa ra, xét thấy Phương Mạt ở một mình không tiện, Nguyên Hoài Cảnh đã tốt bụng tài trợ người giúp việc nhà mình cho cô, người này sẽ phụ trách nấu nướng và dọn dẹp cho Phương Mạt, không những thế, nếu cần lau mình Phương Mạt cũng có thể nhờ người này, dù sao thì người giúp việc này cũng có nhiều kinh nghiệm chăm sóc người khác.

Nhưng thật ra Phương Mạt cảm thấy không cần thiết lắm, cũng không phải chân cô không động đậy được, hơn nữa miệng vẫn có thể nói, muốn ăn có thể gọi đồ ăn giao đến tận nhà, nhưng lời từ chối vừa muốn nói ra lại thu về trước ánh mắt không tán thành của Triệu Viêm.

Rõ ràng đàn anh cũng không lớn hơn mình mấy tuổi, vì sao vô cớ lại có ảo giác uy nghiêm của người lớn hơn?

Nhưng mà sự ngượng ngập vừa nãy đã biến thành sự ngạc nhiên và vui sướng sau khi nếm thử bữa ăn dinh dưỡng do người dì này nấu.

Phương Mạt ngạc nhiên trước độ ngon của thức ăn, cô thầm mừng vì mình đã không từ chối.

Rõ ràng cũng rau xanh như bình thường, tại sao mùi vị không chỉ có giòn mà còn có chút ngọt, hoàn toàn phản khoa học!

Với một tấm lòng biết ơn, Phương Mạt đã ăn hết cả ba món mặn và một món canh, suýt chút nữa no đến vỡ bụng.

Lúc này cô nhìn bóng lưng dì đang rửa bát trong bếp, trong lòng không khỏi thở dài: Đây chính là cuộc sống mà mình mơ ước! Nếu cứ tiếp tục thế này trong bốn ngày, mình chắc chắn sẽ tăng cân mất!

Nghĩ thì là như vậy, nhưng khi dì hỏi chiều có muốn ăn vặt không, Phương Mạt lại không do dự mà gật đầu cũng không quên thả một vài câu khen ngợi cho dì giúp việc, dì ấy được khen đến mặt mày hớn hở, trực tiếp lấy ra bản lĩnh gia truyền để thu phục Phương Mạt.

Béo thì béo, bỏ lỡ món ngon lần này thì không biết bao giờ mới được ăn.

Mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy cho đến ngày thứ bảy.

Chân của Phương Mạt đã lành hẳn, bây giờ cô có thể đi lại bình thường mà không gặp vấn đề gì. Vừa hay tuần trước Phương Mạt đã đồng ý đi dã ngoại với Nguyên Dịch An, cô không muốn thất hẹn, đọc truyện tại ứng dụng truyenfull online hay, hơn nữa dự báo thời tiết đã nói thời tiết hôm nay rất tốt, vì vậy sau khi nói chuyện với Triệu Viêm vài câu, Phương Mạt liền ở nhà đợi họ đến đón họ.

Điểm đến vừa vặn cùng hướng với nhà Phương Mạt, trực tiếp tới đón cô sẽ nhanh hơn.

Hơn nữa, Nguyên Dịch An dường như rất tò mò về nhà của Phương Mạt, cậu bé thận trọng hỏi liệu mình có thể đến thăm cô không.

Phương Mạt không từ chối, vì cơ bản nhà cô cũng không có gì mờ ám.

Dì giúp việc vừa mới tổng vệ sinh xong, ngôi nhà trong thoáng chốc đã được dọn dẹp rất sạch sẽ.

Thậm chí cả những tấm áp phích và gấu bông thủ công đó Phương Mạt cũng không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ là cô không trưng bày nó ở công ty, cũng không cảm thấy việc yêu thích thế giới giả tưởng có gì đáng xấu hổ.

Sếp cũng không thể kiểm soát sở thích của nhân viên phải không?

Vì vậy, khi đám người Nguyên Dịch An bước vào căn nhà nhỏ của Phương Mạt, họ lập tức bị bức tường thu hút.

“Đàn em à.” Triệu Viêm nhìn bức tường cười nói: “Anh còn tưởng sau khi em đi làm rồi thì sẽ không thích mấy thứ này nữa chứ.”

Triệu Viêm và Phương Mạt đều thuộc hội sinh viên, nhưng khi đó, một người là sinh viên năm cuối còn một người sinh viên năm nhất, vì vậy cũng không tiếp xúc quá nhiều.

Nhưng Triệu Viêm cũng biết rằng Phương Mạt đã tham gia câu lạc bộ manga anime, bởi vì đôi khi, nếu hoạt động của hai bên mâu thuẫn thì Phương Mạt sẽ tùy theo tình hình để xin anh ta nghỉ phép.

Chỉ là sau khi Phương Mạt vào Nguyên Thị, phong cách của cô luôn là phong cách công sở tiêu chuẩn, không có bất kỳ vật nào liên quan đến yếu tố giả tưởng, Triệu Viêm nghĩ rằng cô không thích những thứ đó nữa, nhưng không ngờ.

Nhìn vào bộ sưu tập phong phú trước mắt có thể biết Phương Mạt đã tiêu không ít tiền vào đây, Triệu Viêm biết Phương Mạt có chấp niệm mua nhà của riêng mình, thứ khiến cô có thể trích ra số tiền này cũng đủ để thấy rõ rằng đó là đam mê bất hủ.

Nguyên Hoài Cảnh ở một bên cũng không có ý kiến ​​gì, anh liếc một cái liền nhìn thẳng về phía trước, thoạt nhìn có vẻ hờ hững, nhưng vì khi Phương Mạt mở cửa cho họ vào, cô vừa vặn ở trong phạm vi một mét với Nguyên Hoài Cảnh....

Phương Mạt biền bị tập kích bởi 500 con vịt*.

[Ấy! Thư ký Phương có sở thích này sao?]

[Chết rồi chết rồi, đó không phải là Bruce sao? Mình cũng thích ông ấy!]

[Ahhh! Có cả Thái Thái nữa! Thái Thái vạn tuế! Thư ký Phương , trẫm tuyên bố cô là người thứ hai có gu nhất trên thế giới!]

Phương Mạt: ... Cảm ơn rất nhiều vì lời khen của ngài.

Qua vài lần đọc suy nghĩ của Nguyên Hoài Cảnh trước đó, Phương Mạt cũng biết Nguyên Hoài Cảnh là một cậu bé thích chơi game, không đúng, là chàng trai thì đúng hơn, không ngờ anh chàng này còn mê cả thế giới giả tưởng?

Thấy anh đang đọc tên từng nhân vật trong lòng, không cần nghĩ cũng biết anh nhất định đã lăn lội với những thứ này trong khoảng thời gian không ngắn.

Có câu nói như nào nhỉ?

Miễn là cậu cũng thích XXX, thì chúng ta chính chị em khác cha khác mẹ!

Nghĩ như vậy, Phương Mạt lại thấy khuôn mặt cứng nhắc của Nguyên Hoài Cảnh mặt đột nhiên trở nên dịu dàng đi trông thấy.

Nhà của Phương Mạt rất nhỏ, cả căn nhà của cô có khi còn không rộng bằng căn phòng lớn của Nguyên Dịch An, vì thế mấy người chỉ nhìn lướt qua mà không vào ngồi, nhìn xong liền trực tiếp xuất phát.

Nhưng thật ra Nguyên Dịch An phát hiện ra rằng Phương Mạt vẫn có một khía cạnh "trẻ con" như vậy, cậu đã thầm nghĩ trong lòng về món quà sẽ tặng cho chị Phương vào ngày sinh nhật của cô.

Địa điểm dã ngoại là do quản gia Nguyên cẩn thận lựa chọn, đó phải là nơi không có quá nhiều người, phong cảnh đẹp, tốt nhất là có cây xanh, có nước và những thứ cơ bản để tiện cắm trại.

Cuối cùng, một trang viên tư nhân đã được chọn. (Lưu ý: thuộc sở hữu của nhà họ Nguyên)

Biệt thự của nhà họ Nguyên thực ra rất lớn, hoàn toàn đáp ứng được những yêu cầu này, nhưng cả Nguyên Hoài Cảnh và Nguyên Dịch An đều lớn lên ở đó, nhìn lâu cũng đã thấy chán.

Hơn nữa trang viên này mới được mua vào năm ngoái, ngay cả Nguyên Hoài Cảnh cũng mới đến đây một lần, sau đó nhà họ Nguyên mời người về cải tạo lại, trồng rất nhiều cây hoa quế, hiện tại lại chính là mùa hoa quế.

Cũng giống như khi Phương Mạt biết rằng địa điểm dã ngoại là một nơi như vậy, cô đã thầm phàn nàn trong lòng: Người đàn ông giàu có độc ác này!

Chuyến dã ngoại trong suy nghĩ của cô là mọi người tìm một công viên, trải vài chiếc khăn trải bàn, bày thức ăn, tán gẫu, thưởng ngoạn phong cảnh, không ngờ kẻ có tiền lại còn có một buổi “dã ngoại” hoang dã lạ thường như vậy!

Khi xe chạy vào trang viên, Phương Mạt chỉ cảm thấy rằng mình đang đi vào một công viên cảnh quan, khắp nơi đều là cảnh đẹp, trong không khí tràn ngập hương hoa quế.

Quan trọng nhất là ở đây rất ít người và yên tĩnh!

Ở thủ đô, nơi mỗi tấc đất quý hơn vàng, rất khó tìm được một nơi như vậy!

Mặc dù có đôi Phương Mạt cũng thích sự ồn ào và đến một số điểm tham quan nổi tiếng, nhưng phần lớn thời gian cô vẫn thích yên tĩnh, lặng lẽ thưởng thức hoa và đồ ăn ngon, cảm nhận vẻ đẹp của thiên nhiên mới là tinh túy của "dã ngoại"!

"Chị Phương!"

Nguyên Dịch An thở hổn hển, cậu bé nở nụ cười và đưa một chiếc ghế gấp cho Phương Mạt: "Chị ngồi yên, phần còn cứ lại để em!"

Phương Mạt đột nhiên bị cậu bé 8 tuổi có đầy năng lực bạn trai làm cho ngạc nhiên, cô nói: "Chân của chị đã khỏi rồi, không phải An An muốn thả diều sao? Chị đưa em đi."

Nguyên nhân chủ yếu của lần ra ngoài này là vì thỏa mãn mong muốn của Nguyên Dịch An, vì thế trước khi tới đây, Phương Mạt và Triệu Viêm đã nghiêm túc chuẩn bị rất nhiều thứ, đương nhiên là Phương Mạt đến cạnh Nguyên Dịch An dò hỏi bóng gió, sau đó Triệu Viêm sẽ đi chuẩn bị.(App TᎽT)

Sau khi biết từ bé đến giờ Nguyên Dịch An chưa bao giờ được thả diều, Phương Mạt đã trực tiếp sắp xếp!

Tuổi thơ không thả diều là không trọn vẹn!

Mặc dù cô không thể vận động mạnh, nhưng nếu cổ vũ và vỗ tay để khuấy động bầu không khí thì chắc chắn không có vấn đề gì.

Về phần Nguyên Hoài Cảnh dù sao cũng là người lớn, muốn làm gì thì làm, Phương Mạt và Triệu Viêm không có thời gian chăm sóc cho anh, đúng lúc để cho anh thưởng thức nhàn nhã một chút.

Trực tiếp cùng quản gia ở biệt thự đặt ghế xếp và dù che nắng bên hồ, đủ loại nước trái cây, dụng cụ câu cá đều chuẩn bị xong, xem ra anh đã bắt đầu tiến vào cuộc sống của một người đàn ông trung niên, nhưng thực chất anh chàng này đang bí mật cầm điện thoại chơi game.

Trong khoảng thời gian này, Triệu Viêm chủ động tới nhìn một hồi, sau khi phát hiện ra hành động của Nguyên Hoài Cảnh, anh ta không nói nên lời phàn nàn: “Thà rằng về nhà chơi, ra chỗ khác chơi game thú vị hơn sao?"

Lúc này Nguyên Hoài Cảnh vừa mới chơi xong một ván, anh liếc mắt nhìn Phương Mạt cùng Nguyên Dịch An đã chạy sang bên kia, hoàn toàn không có khả năng chú ý đến mình, trong nháy mắt Nguyên Hoài Cảnh liền trở về bản tính vốn có, anh nhìn Triệu Viêm, tặc lưỡi một cái rồi lắc đầu.

"Lão Triệu, chuyện này cậu không hiểu rồi. Người có tiền như tôi đều thích làm giả nghèo giả khổ, suốt ngày ở trong nhà chẳng phải rất lãng phí trang viên mới mua của tôi sao?"

Triệu Viêm: "..."

Không thể phản bác?

Phải nói rằng Nguyên Hoài Cảnh nhận thức về chính mình quá chuẩn xác!

Tuy nhiên, Triệu Viêm lờ mờ cảm thấy rằng mình đang bị ai đó chế giễu thế nhưng cũng không dễ dàng nhận thua, ngay sau đó Triệu Viêm đảo mắt nhìn Nguyên Hoài Cảnh, sau khi bỏ lại một câu "Vậy thì ngài tiếp tục ngồi đây giả vờ một mình",Triệu Viêm liền chạy nhanh về phía Nguyên Dịch An và Phương Mạt.

Chơi với đám người Nguyên Dịch An chắc chắn thú vị hơn nhiều, nếu như tiếp tục đối mặt với bộ mặt không biết xấu hổ Nguyên Hoài Cảnh, Triệu Viêm sợ rằng mình sẽ không nhịn được mà lao lên đánh anh mất.

Trước đây, Triệu Viêm còn lo lắng rằng Nguyên Hoài Cảnh sẽ thực sự mắc bệnh nếu cứ tiếp tục tách ra như vậy, nhưng bây giờ xem ra ...

Ha ha, loại người này xứng đáng!

Sau khoảng nửa tiếng thả diều, cả người Nguyên Dịch An mồ hôi nhễ nhại, đã gần đến giờ ăn trưa.

Phương Mạt dắt cậu đến lều của họ, từ xa xa đã ngửi thấy mùi thịt nướng thơm phức.

“Oa!” Hai người đồng thời kêu lên.

"Đàn anh, tay nghề của anh thật lợi hại!"

"Chú Triệu, thơm quá!"

Dù chưa ăn nhưng chỉ cần nhìn xiên thịt xèo xèo và mùi thơm hấp dẫn cũng biết Triệu Viêm là người có tay nghề.

Đối mặt với những lời khen chân thành này, Triệu Viêm cười toe toét: "Hai người đến đúng lúc lắm, nếm thử đi, xiên nướng khi còn nóng rất ngon."

Ở tuổi của Nguyên Dịch An, thỉnh thoảng ăn thịt nướng cũng không vấn đề gì, sau khi biết cả hai đều không ăn được cay, Triệu Viêm cũng không bỏ quá nhiều ớt, nhưng khi nhìn thấy Nguyên Hoài Cảnh đang chậm rãi bước về phía này, trong lòng không khỏi suy nghĩ.

"Tổng giám đốc, mời ngài nếm thử tay nghề của tôi!"

Vừa đến nơi, Triệu Viêm đã đưa đĩa thịt xiên nướng trong tay cho Nguyên Hoài Cảnh, còn ân cần gỡ que ra, chỉ dùng đũa để gắp, trên mặt còn nở nụ cười rạng rỡ.

Nguyên Hoài Cảnh không kịp từ chối, xiên thịt trong tay nóng hổi cùng mùi thơm xông thẳng về phía anh.

Nguyên Hoài Cảnh khựng lại: Có! Âm! Mưu!

Nhìn thấy nụ cười "đáng khinh" của Triệu Viêm, anh không muốn chạm vào xiên thịt.

"Chú! Mau ăn đi~ "

Ai ngờ lúc này Nguyên Dịch An đột nhiên lên tiếng, trên miệng dính chút dầu mỡ, nhưng hai mắt lại long lanh nhìn Nguyên Hoài Cảnh.

"Xiên nướng của chú Triệu ngon lắm!"

Phương Mạt đang ăn cũng gật đầu liên tục, dùng hành động chứng minh lời nói của Nguyên Dịch An.

Đối mặt với ánh mắt chăm chú và mong đợi của cháu trai, Nguyên Hoài Cảnh hết lần này đến lần khác nhìn xiên thịt nướng bề ngoài có vẻ không có vấn đề gì, nếu anh còn chần chừ nữa thì trông không phù hợp với tính cách của anh cho lắm! Anh không thể nói rằng mình nghi ngờ rằng Triệu Viêm gài bẫy mình được?

Gắp lên, bỏ vào miệng, nhai!

Oanh ——

Trong nháy mắt, Nguyên Hoài Cảnh giống như nhìn thấy tận thế, tay cầm đũa khẽ run, gân xanh đột nhiên nổi lên.

Rốt cuộc Triệu Viêm đã cho bao nhiêu ớt vào đó! Rõ ràng nhìn bề ngoài không đỏ lắm!

[Không được! Phải —— nhịn!]

Cố nén cơn đau trong miệng như núi lửa phun trào, làn da trắng nõn của Nguyên Hoài Cảnh đột nhiên đỏ bừng, giờ phút này anh rất muốn không màng hình tượng nhổ hết thức ăn trong miệng ra, nhưng mà! Nguyên Dịch An vẫn đang nhìn anh!

"Chú ơi có ngon không chú?"

"… Ngon."

Nguyên Hoài Cảnh quay đầu sang một bên, anh không muốn mọi người nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình, đọc truyện tại ứng dụng truyenfull online hay, chữ ngon này gần như phát ra từ kẽ răng, đồng thời ở góc độ Nguyên Dịch An không thấy được, anh cố hết sức dùng ánh mắt nhìn chằm chằm như muốn giết chết Triệu Viêm.

Triệu Viêm không hề sợ hãi, thậm chí còn nở nụ cười khoe tám chiếc răng trắng tinh với Nguyên Hoài Cảnh, như muốn nói: "Có bản lĩnh thì đánh tôi đi!"

Mặc dù không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, nhưng Phương Mạt lại cảm thấy bầu không khí khá kỳ lạ. Cô lặng lẽ quay người, cô không có hứng thú tham gia vào mấy trò của hai người đàn ông ấu trĩ này, vì vậy tốt hơn hết là giả vờ như không biết gì cả.

—Ừm, xiên nướng ngon thật đấy ~

Chương kế tiếp