Tổng Tài Không “Nạnh Nùng” Không Phải Nam Chính Tốt

CHƯƠNG 12: KHẢO SÁT

Thứ hai, Phương Mạt trở lại văn phòng với tâm trạng vui vẻ, tươi cười chào hỏi hai trợ lý, rồi kiểm tra lại công việc trong một tuần mình vắng mặt, vừa muốn đến phòng trà rót một ly nước, cô liền nhìn thấy Triệu Viêm từ văn phòng của Nguyên Hoài Cảnh bước ra.

“Tiền bối, anh?”

Đừng nhắc nữa, một lời khó nói hết.”

Triệu Viêm bất đắc dĩ lắc đầu, rõ ràng không muốn nói rõ chuyện này.

Chẳng lẽ muốn anh ta nói cho Phương Mạt rằng, Nguyên Hoài Cảnh tên này chính là muốn trả thù mình, nhân lúc anh thiếu phòng bị liền trực tiếp dùng keo dán vào tóc anh, khiến anh không còn biện pháp nào khác đành phải đi cắt tóc sao?

Chẳng lẽ còn nói đến việc, anh quá tức giận nên lao vào túm tóc Nguyên Hoài Cảnh, kết quả không cẩn thận đụng vào đồ trang trí trên tủ nên khóe miệng mới có vết tím bầm như này sao?

Dù có là cái nào thì Triệu Viêm cũng không thể nói ra khỏi miệng.

Chỉ có thể bất đắc dĩ mà tạm thời nuốt bực tức xuống, đợi cơ hội sau này trả thù.

Phương Mạt từ một câu nói ngắn ngủi liền có thể nghe ra sự chua xót vô hạn, chỉ có thể an ủi một câu: “Kiểu tóc mới cũng rất đẹp trai”, đọc truyện tại ứng dụng truyenfull online hay, sau đó im lặng trở lại văn phòng, sắp xếp lại chỗ văn kiện cần báo cáo rồi bước đến gõ cửa văn phòng của Nguyên Hoài Cảnh.

Cánh cửa vừa mở ra, Phương Mạt chớp mắt đã cạn ngôn.

Trước đây bên bên cạnh bàn làm việc của Nguyên Hoài Cảnh sẽ là chiếc bàn của Triệu Viêm, vì để tiện nói chuyện trao đổi công việc nên hai người ngồi rất gần nhau, nhưng bây giờ chiếc bàn nhỏ đó lại xuất hiện ở phía còn lại của văn phòng, khoảng cách giữa Triệu Viêm và Nguyên Hoài Cảnh giống như một người ở phía Đông một người ở phía Tây, muốn nói chuyện với nhau e là phải gào khản cả giọng.

Hai người các anh sao giống như học sinh tiểu học giận dỗi nhau vậy chứ?!

Nhưng thấy ánh mắt của Nguyên Hoài Cảnh đảo qua, Phương Mạt lại vờ như không có chuyện gì đi vào văn phòng, bắt đầu báo cáo công việc.

Tuần này không có việc gì đặc biệt quan trọng, chỉ có duy nhất một chuyện tuy không tính là quá quan trọng nhưng lại có chút phiền phức.

“... Cho dù người của chúng ta có thuyết phục như thế nào, thì hộ gia đình đó vẫn sống chết đòi phải trả mười bốn triệu, một xu cũng không được thiếu, Giám đốc Ngũ bên này đưa ra định giá nhiều nhất là mười triệu, tổng giám đốc Nguyên anh xem?”

Lĩnh vực kinh doanh chính của Nguyên thị hiện giờ vẫn là bất động sản, họ có kế hoạch trong năm tới sẽ xây dựng một trung tâm thương mại trên một khu đất nào đó ở ngoại ô phía tây thành phố, quá trình thu mua đất đang diễn ra rất thuận lợi, chỉ có một hộ gia đình thế nào cũng không chịu chuyển đi, nhất quyết đòi cái giá mười bốn triệu.

Hơn nữa vị trí của hộ gia đình này có chút đặc thù, nếu không thể thu mua được thì sẽ có ảnh hưởng nhất định đến việc xây dựng trung tâm thương mại, cấp dưới thì không thể đưa ra quyết định, sau khi báo lên các cấp trên thì cuối cùng cũng đến chỗ Nguyên Hoài Cảnh.

Chênh lệch bốn triệu này, nói nhiều thì cũng không nhiều.

Dù sao nếu muốn thay đổi bản thiết kế hay gì đó, tính tổng những thứ ở giai đoạn hậu kỳ cũng có thể sẽ không chỉ dừng ở con số bốn triệu.

Tuy nhiên nếu cứ đáp ứng nhu cầu của hộ gia đình này, nếu bị các hộ gia đình xung quanh biết được, thì dù hợp đồng đã được ký kết xong thì cũng sẽ có những ảnh hưởng nhất định.

Theo lẽ thường, người trong bộ phận dự án hẳn là có kinh nghiệm khá dày dặn trong chuyện này, vậy mà rắc rối lần này lại đến tận tay Nguyên Hoài Cảnh, có lẽ cũng không còn biện pháp nào khác, bọn họ chỉ đành úp cái nồi này lên đầu ông chủ lớn, lỡ như sau này xảy ra vấn đề gì, họ cũng có thể lấy mệnh lệnh của ông chủ ra làm lá chắn.

Những điều này, đều là do Phương Mạt suy đoán.

Nguyên Hoài Cảnh liếc mắt liền nhìn ra là cấp dưới của mình đang bày trò, nhưng cũng không hề tức giận, chỉ lật xem nội dung bản báo cáo vài lần, bắt đầu suy nghĩ xem làm cách nào để tối đa hóa hiệu quả và lợi ích của chuyện lần này.

Vấn đề này đối với anh vốn cũng không cần quá nhiều thời gian để suy nghĩ, chỉ là…

Nguyên Hoài Cảnh liếc nhìn Phương Mạt và Triệu Viêm, đối với họ thì đây quả là cơ hội không tồi.

Nguyên Hoài Cảnh: “Lịch trình buổi chiều là gì?”

Phương Mạt lập tức mở miệng: “Buổi chiều ngoại trừ một cuộc họp như thường lệ thì không còn sắp xếp gì khác, cuộc họp sẽ bắt đầu lúc hai giờ và kéo dài khoảng một tiếng, nếu muốn đi thành tây, không tắc đường thì sẽ mất khoảng một tiếng rưỡi.”

Nguyên Hoài Cảnh lại suy nghĩ một lúc, rất nhanh liền đưa ra quyết định.

“Đi.”

Anh rất xem trọng dự án lần này, nếu thuận lợi, Nguyên Hoài Cảnh cũng muốn tiếp quản khu đất xung quanh và trực tiếp xây dựng một khu mua sắm phức hợp.

Mà Triệu Viêm và Phương Mạt cũng phải đi khảo sát thực địa một chút, như vậy mới có thể đưa ra phương án giải quyết tốt.

“Được, vậy để tôi đi sắp xếp.”

Phương Mạt gật đầu, xoay người nhìn về phía Triệu Viêm, tài xế lần này sẽ do anh phụ trách.

Lần này, ngoại trừ cô và Nguyên Hoài Cảnh, Giám đốc Ngũ và vài người khác cũng đi cùng, chắc chắn phải dùng đến xe thương vụ.

Triệu Viêm không đứng dậy nhưng cũng nghe được cuộc đối thoại, anh trực tiếp lớn giọng nói: “Tôi biết rồi, sẽ thu xếp ổn!”
Trong nháy mắt, tiếng vang vọng lại ở văn phòng.

Ai không biết còn tưởng giữa Triệu Viêm và Nguyên Hoài Cảnh cách nhau một cả thâm sơn cùng cốc.

Phương Mạt: … Hai người các anh! Có ấu trĩ quá không vậy!

Phương Mạt cạn lời im lặng rời khỏi phòng, cô chỉ là tới làm việc, không phải làm cô trông trẻ, còn muốn cô phụ trách dỗ trẻ em hay sao.

Buổi chiều chưa đến năm giờ, một đoàn người thuận lợi tránh được giờ cao điểm đi đến thành tây.

Mấy năm nay, thủ đô không ngừng mở rộng ra bên ngoài, diện tích ngày càng lớn, nhưng thành tây vẫn chưa theo kịp tốc độ, ở gần thủ đô thì không sao, nhưng mảnh đất mà Nguyên Hoài Cảnh nhìn trúng lại cách rất xa trung tâm thành phố, cũng không quá phồn hoa, thoạt nhìn cũng không có tòa nhà nào cao quá mười tầng.

Lý do chính là vì ở đây giao thông ở mức trung bình.

Chỉ có hai tuyến tàu điện ngầm đi qua khu vực này, quá ít so với tổng lưu lượng giao thông của thủ đô.

Trừ khi là những người thực sự không có tiền, còn lại hầu hết họ sẽ không chọn thuê nhà ở khu vực này, cứ như vậy liền hình thành một vòng luẩn quẩn.

Không có người thì sẽ không có tiếng tăm, không có tiếng tăm thì sẽ không có trung tâm mua sắm lớn, không có trung tâm mua sắm và các tiện ích khác thì người cũng sẽ ít đi.

Trên thực tế chính phủ trước đây cũng đã nghĩ đến việc xây thêm một vài tuyến đường để tận dụng tốt khu vực phía tây của thành phố, nhưng do ở đây có nhiều căn nhà đã cũ, việc phá bỏ và cải tạo cũng rất khó khăn, còn có một số người đề xuất rằng những ngôi nhà cũ này là di tích lịch sử cần được bảo tồn, vậy là việc này cứ bị kéo dài suốt mấy năm nay.

Dự án này của Nguyên Hoài Cảnh cũng được coi là hợp tác với chính phủ, phía chính phủ cũng muốn phát triển khu thành tây này trong tương lai.

Tính ra, tính cả thời gian học đại học thì Phương Mạt đã ở thủ đô được gần bảy năm rồi, nhưng cô thực sự chưa từng đến khu vực này lần nào, khi xe dừng lại cô cảm giác như mình đã đến một thành phố khác.

Trong chốc lát, sự chuyển đổi từ các tòa cao ốc sang thị trấn nhà nhỏ, có chút giống như, quê hương của Phương Mạt?

Đương nhiên, so với quê hương thì ở đây náo nhiệt hơn một chút.

Diện tích đất mà Nguyên thị cần là khoảng mười nghìn mét vuông, mà hộ gia đình kia chiếm khoảng sáu mươi mét vuông, nếu chỉ vì họ mà ảnh hưởng đến tiến độ của cả một hạng mục thì thực sự là mất nhiều hơn được.

Chỉ là không biết Nguyên Hoài Cảnh sẽ xử lý như thế nào?

Nếu đổi lại là mình, mình sẽ làm cách nào nhỉ?

Phương Mạt lập tức cũng muốn trở thành người đưa ra quyết sách, đi một bước phải xem trước mười bước, bây giờ được làm việc bên cạnh Nguyên Hoài Cảnh chính là cơ hội tốt nhất để cô học tập.

“Tổng giám đốc Nguyên, ngài xem, chính là căn nhà hai tầng gạch đỏ ở phía bên kia.”

Giám đốc Ngũ bước lên chỉ chỉ: “Nhà là của hai cha con này, người con trai lớn là chủ căn nhà, anh ta cũng là người nhất quyết không chịu dời đi.”

Tình hình cơ bản Nguyên Hoài Cảnh cũng đã đọc được từ bản báo cáo, lần này anh đến chủ yếu là để xem xét tình hình xung quanh, đồng thời biểu hiện một chút rằng bản thân rất xem trọng dự án lần này, để cho giám đốc Ngũ bọn họ bớt giở mánh khóe.

Để bắt kịp tiến độ ở khu vực này, một số người dân đã chuyển đi nơi khác từ lâu, một số chỗ đã bắt đầu tiến hành phá dỡ, khiến nơi này có chút hoang tàn

“Vị này không phải ông chủ Ngũ sao? Sao hả, các người đồng ý đưa tiền cho tôi rồi chứ?”

Trong lúc mọi người đang im lặng chờ chỉ thị của Nguyên Hoài Cảnh, một giọng nam truyền tới từ sau bức tường thấp.

Mọi người di chuyển tầm mắt, liền nhìn thấy một người đàn ông người dính đầy bụi đất lái chiếc xe điện, có vẻ như người này vừa từ công trường trở về.

Từ những gì anh ta vừa nói, không khó để phán đoán danh tính người đàn ông này.

Giám đốc Ngũ liếc nhìn Nguyên Hoài Cảnh một cái, phát hiện thấy anh không hề có ý định tiếp chuyện, chỉ đành tiến lên một bước: “Anh Chu, giá mà anh đưa ra quả thực quá cao, chúng tôi quả thực không có cách nào đáp ứng được.”

Hai chữ “quả thực” được nhấn mạnh, có thể nghe ra dáng vẻ rất khó xử, mà giám đốc Ngũ nói xong còn nở một nụ cười khổ, quả nhiên kĩ năng diễn xuất trong kinh doanh cũng vô cùng quan trọng.

Con cả nhà họ Chu lại không thèm để ý đến giám đốc Ngũ đang ra vẻ đáng thương, ánh mắt trực tiếp rơi trên người Nguyên Hoài Cảnh, ngữ khí thô lỗ nói: “Đây là ông chủ của anh nhỉ? Nguyên thị các người mỗi năm đóng mấy trăm triệu tiền thuế hả, vậy mà còn để ý mấy triệu này sao?”

“Gia đình tôi chỉ có mỗi căn nhà này, các người cũng biết giá nhà ở thủ đô đắt đỏ như thế nào, nếu chúng tôi lại đi mua nhà thì mười triệu mua được cái gì chứ, chúng tôi cũng khó khăn lắm chứ.”

Tốt lắm, bắt đầu giả bộ đáng thương với nhau.

Theo Phương Mạt biết, giá nhà ở khu vực này là khoảng ba ngàn cho một mét vuông, mười triệu là có thể mua được ba căn nhà rộng khoảng một trăm mét vuông rồi, so với căn nhà sáu mươi mét vuông chật chội ở nơi này thì rộng hơn nhiều.

Đương nhiên một cái là chung cư, một cái là đất của mình, nghiêm túc mà tính toán thì không thể quy đổi thành tương đương như vậy.

Nhưng mười bốn triệu quả thật đã vượt xa giá thị thật của mảnh đất, khu vực xung quanh hầu hết đều trong mức giá từ chín đến mười triệu, đây là mức giá phù hợp và vừa ý đôi bên.

Dù sao tây thành dù có muốn phát triển, cũng không biết phải mất đến mấy năm, hiện tại ở đây làm cái gì cũng không tiện, nếu Nguyên thị muốn khai phá mà giá cả lại hợp lý thì mọi người cơ bản đều sẽ đồng ý.

“Ừm.”

Đối với sự “gợi ý” của con cả Chu, Nguyên Hoài Cảnh chỉ thờ ơ đáp lại một tiếng.

Sau đó liền đi về một hướng khác, đám người giám đốc Ngũ không rõ ông chủ đang làm gì, đành tùy ý ứng phó với tên họ Chu kia một chút rồi đi theo.

Nhưng Triệu Viêm vẫn ở lại.

Phương Mạt nhìn anh ta một cái, liền thấy anh khua khua tay, ý bảo không cần quan tâm đến anh ấy.

Chỗ đất bị phá dỡ không dễ đi lại, Phương Mạt hôm nay cũng không biết sẽ phải đi đến chỗ này, cô còn đi một đôi cao gót năm phân gót nhọn, đi trên con đường không bằng phẳng như vậy, một lúc liền cảm thấy bàn chân đau nhức.

Nhưng cũng không đến mức không chịu đựng nổi.

Dù sao cũng mới chỉ đi một đoạn đường ngắn, Phương Mạt nghĩ sẽ kiên trì thêm một lúc, đến lúc không chịu được nữa thì sẽ nói.

Ai ngờ Nguyên Hoài Cảnh đột nhiên dừng lại, đi đến chỗ Phương Mạt đang đứng, vừa vặn mét phạm vi vòng tròn, sau đó khẽ nhíu mày nhìn cô: “Đi về.”

Phương Mạt sửng sốt.

Giám đốc Ngũ và hai người khác cùng mấy công nhân vừa chạy qua đây cũng ngơ ngác nhìn nhau, sao tự dưng ông chủ lại tức giận rồi?

Ngữ khí này thực sự có điểm không tốt, trực tiếp đuổi người đi rồi.

[Thư ký Phương cũng quá là không biết quan tâm đến thân thể mình rồi phải không? Chân đau thì phải lên xe nghỉ ngơi chứ, quên mất bản thân vừa mới bị thương sao! Những người trẻ tuổi bây giờ thật là, aizz ~]

Nếu không phải cô ấy nghe thấy những lời này, Phương Mạt quả thực cũng tự hỏi không biết bản thân có làm sai ở đâu không.

Nguyên Hoài Cảnh nói chuyện không đầu không đuôi, cũng không thèm giải thích, thái độ còn có chút hung dữ, bất cứ ai cũng không thể nghĩ được rằng anh đang quan tâm người khác đâu nhỉ?

Phương Mạt trong lòng có chút bất đắc dĩ lại có chút buồn cười, người này sao lại có chút khó xử như vậy chứ?

“Cảm ơn tổng giám đốc Nguyên đã quan tâm.” Phương Mạt mỉm cười: “Chân tôi quả thực có hơi đau, xin lỗi vì làm chậm trễ công việc của mọi người.”

Mặc dù Nguyên Hoài Cảnh không ngại bị người khác hiểu nhầm, nhưng Phương Mạt vẫn trực tiếp nói ra rồi, người ta cũng là có ý tốt, cô cũng không muốn khi quay về lại nghe thấy những tin đồn về tính khí thất thường của Nguyên Hoài Cảnh.(Euphoria x TᎽT)

“Ôi trời, chúng tôi không chú ý đến hôm nay thư ký Phương lại đi giày cao gót.”

Giám đốc Ngũ lập tức trả lời: “Vẫn là tổng giám đốc Nguyên luôn quan tâm đến cấp dưới, ha ha ha.”

“Đúng vậy đúng vậy, tôi nghe nói thư ký Phương hai ngày trước mới xin nghỉ phép vì bị thương ở chân? Có nghiêm trọng không? Hay là để tôi cõng cô qua bên kia?”

Phương Mạt đều từ chối họ, mỉm cười nói bản thân có thể tự đi, cũng không ở lại lâu, cô liền trực tiếp vẫy tay với mọi người và quay người đi về phía đỗ xe.

Cũng không xa, đi tầm mười phút là đến rồi, tài xế vẫn đang ngồi trên xe đợi mọi người.

Hơn nữa Phương Mạt ngồi trên xe chưa đến nửa giờ đồng hồ, đám người Nguyên Hoài Cảnh cũng trở lại rồi, sau đó ngay lập tức trở về công ty, chỉ là lần này lại gặp đúng giờ cao điểm lúc tan tầm, đến khi về công ty đã hơn tám giờ tối.

Vội vàng ăn chút cơm tối, tiễn mấy người giám đốc Ngũ rời đi, Phương Mạt vốn dĩ tưởng ngày hôm nay như vậy là kết thúc đi theo Nguyên Hoài Cảnh và Triệu Viêm vào phòng làm việc.

Cô có chút nghi hoặc, còn có việc gì quan trọng cần gọi sao?

Dưới cái nhìn của Nguyên Hoài Cảnh, Triệu Viêm cũng ăn ý không tính toán đến sự tức giận trước đó, trực tiếp ho nhẹ một tiếng: “Học muội, em có nghĩ ra cách gì xử lý nhà họ Chu kia không?”

Thư ký chuyển đổi chức vị không phải là không có, chỉ là muốn làm vậy nhất định phải nỗ lực hơn rất nhiều.

Giống như những gì Phương Mạt đã nghĩ trước đây, cô muốn chuyển từ người thi hành thành người đưa ra quyết sách, quá trình này không phải chỉ là một sự thay đổi đơn thuần về danh tính, mà còn phải có sự thay đổi về góc độ suy nghĩ, v.v.

Cân nhắc đến những điều này, Nguyên Hoài Cảnh quyết định giao chuyện này cho hai người họ xử lý, đương nhiên thi thoảng anh sẽ đưa ra kiến nghị và giúp đỡ một chút.

Vừa hay Triệu Viêm cũng nhân cơ hội này để tăng sự ăn ý với Phương Mạt.

Dù sao thì sau này hai người họ cũng là người phụ trách chủ yếu của công ty, rất nhiều chuyện cũng sẽ do họ thảo luận và đưa ra quyết định, tốt hay xấu đều sẽ do họ gánh vác, Nguyên Hoài Cảnh sẽ chỉ xem kết quả cuối cùng.

Bên này nhân lúc Phương Mạt đang suy nghĩ, Triệu Viêm thuận thế nhìn qua Nguyên Hoài Cảnh.

Anh ta cũng biết tên này đôi lúc nhìn có vẻ không đàng hoàng, nhưng trên thực tế lại rất cẩn thận, đối với người của mình đều rất khoan dung, sẵn sàng dành thời gian quý báu của mình để dạy dỗ họ từng chút một.

Sự việc lần này đại khái trong lòng mỗi người đều có phán đoán, sở dĩ không lập tức xử lý ngay là vì muốn lắng nghe ý kiến và biện pháp của hai người họ, cho họ cơ hội để luyện tập.

Loại “ấm áp” vừa tinh tế vừa ân cần này trong mất rất nhiều người khác căn bản là điều không thể tưởng tượng nổi, đọc truyện tại ứng dụng truyenfull online hay, dù sao trong mắt họ, Nguyên Hoài Cảnh chính là người độc tài, thích làm theo ý mình, làm sao có thể cân nhắc suy nghĩ của cấp dưới?
Dù sao cũng là anh em suốt mấy năm trời, Triệu Viêm cũng không phải loại người nhẫn tâm. chỉ hy vọng về sau tên nhóc này bớt kiếm chuyện với mình đi.

Mà ở bên kia, nhận được ánh mắt của Triệu Viêm, Nguyên Hoài Cảnh lấy điện thoại ra bắt đầu gõ chữ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

[Con trai: Mặc dù dáng vẻ nghiêm túc của cậu rất đẹp trai, nhưng! Hình tượng bây giờ của cậu thực sự rất buồn cười!]

Phía sau còn thêm cả một chuỗi dài “ha ha ha”, ngay lập tức đập vào mắt Triệu Viêm.

Nguyên Hoài Cảnh cái tên khốn này!

Khiến sự mềm lòng của lão tử lập tức biến mất rồi!

Chương kế tiếp