Trở Về 1988

Chương 189: [Ngoại truyện] Chút tình ghen tuông
Bạch Lạc Xuyên bận rộn công việc, số tiệc xã giao nhất định phải đi đang dần tăng lên.

Vì mối quan hệ giữa Mễ Dương và bà cụ Chiêm, người nhà họ Chiêm cũng rất khách khí với anh, hợp tác làm ăn cũng nhiều hơn, tiếp xúc với nhau cũng thường xuyên hơn. Những người khác của Lạc thị cũng ghen tị, nhưng không dễ thay đổi ai, nhà họ Chiêm chỉ giao thiệp với một mình giám đốc Tiểu Bạch, có mấy khi Lạc Giang Cảnh đích thân ra mặt, hiệu quả cũng không tốt bằng Bạch Lạc Xuyên .

Có mấy người dò hỏi một chút tin tức, cũng hùa theo mua mấy món đồ cũ của Lê Viện gửi cho Chiêm Vanh, nhưng đối phương nhận gì trả nấy, cũng chẳng thấy lợi lộc gì.

Những người đó còn đang vò đầu bứt tai nghĩ không ra, có người cười nhạo nói: "Đừng nghĩ những biện pháp đường vòng, vô dụng thôi, ngay cả mặt của vị từ công ty chi nhánh Bắc Kinh ông cũng chưa thấy, tìm đồ tặng có tâm hơn ông, tặng đồ cũng nhiều hơn ông. Còn đích thân đến hai chuyến để thăm hỏi, lúc ở hội nghị thượng đỉnh gặp mặt anh Chiêm người ta ngay cả tên cũng không nhớ rõ.”

Người phụ trách công ty chi nhánh Bắc Kinh là giám đốc Khang, cũng là một lão làng trong công ty, bình thường ông ta rất coi trọng bản thân, không ngờ lại âm thầm chịu đựng ở đây.

Nghĩ đến việc tặng quà như vậy, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều: "Sao, giám đốc Khang cũng không tìm ra biện pháp?"

"Đúng vậy, rất nhiều người trong chuỗi vốn ở nước ngoài đều đang mở to mắt dòm ngó, có bao nhiêu người có thể thuyết phục được những người nước ngoài kia? Anh em nhà họ Chiêm người nào cũng thông minh, tính toán rõ ràng! Cũng không biết người thừa kế của chúng ta cho nhà họ Chiêm uống thuốc mê gì nữa... "

"Ông ghen tị?"

"Ghen tị? Không chỉ vậy, cậu đi hỏi xem, có bao nhiêu người trong công ty không ghen tị."

...

Mọi tin tức trong công ty đều lan truyền nhanh chóng, còn nhanh hơn so với lúc giám đốc Tiểu Bạch vừa mới đến, các tiền bối khác bắt đầu lo lắng không biết mình có con gái đến tuổi lấy chồng hay không, bởi vì Bạch Lạc Xuyên luôn là người đưa cơm cho Mễ Trạch Hải, quan hệ lúc thường của hai người bọn họ nhìn cũng tốt, còn có người lén lút đến hỏi Mễ Trạch Hải: "Giám đốc Bạch của chúng ta đã có bạn gái chưa?"

Khóe miệng Mễ Trạch Hải giật giật hồi lâu, mới nặn ra một câu: "Chưa có bạn gái."

Người nọ lập tức thả lỏng vẻ mặt: "Vậy thì tốt rồi, con bé của nhà tôi năm nay cũng sẽ đến công ty thực tập, xem ra vẫn còn cơ hội."

Mễ Trạch Hải không vui lắm, nói: "Ông không lo lắng người ta đã kết hôn rồi sao?"

Đối phương cười ha hả nói: "Không thể nào, chưa phát thiệp mời mà! Hơn nữa ở tuổi này của chúng thích chơi bời thích mới lạ, thế nào cũng phải tự do hơn hai năm nữa, bây giờ sao có thể kết hôn được chứ." Ông ta còn vỗ vai Mễ Trạch Hải, cảm khái nói: "Ông Mễ à, tư tưởng của ông cũng nên tiến bộ một chút đi, lạc hậu quá!"

Mễ Trạch Hải: "..."

Mễ Trạch Hải thầm nghĩ, thằng ranh con đó từ nhỏ đã thích quấn lấy con trai ngoan của mình, cũng không biết đã nhẫn nhịn được bao lâu, cho đến sau khi tốt nghiệp ra trường mới nói cho bọn họ biết, nhưng mà mấy năm trước mới theo đuổi được, chỉ sợ từ hồi cấp ba đã để ý Mễ Dương nhà bọn họ.

Thật ra suy nghĩ của ông ấy cũng tiến bộ, nhưng thời gian giám đốc Tiểu Bạch đính hôn sớm hơn ông ấy dự kiến, vậy tại sao không để cho vị tiến bộ kia đi chứ!

Trong lòng Mễ Trạch Hải oán thầm như vậy, nhưng trên mặt lại không dám biểu lộ một chút nào, duy trì vẻ mặt nghiêm nghị, như thể mình không có chút hứng thú nào với chuyện này.

Dự án cải tạo thành phố cũ đã thu hút sự chú ý của nhiều công ty, trong lúc nhất thời các loại gặp gỡ trao đổi cũng tăng lên.

Bạch Lạc Xuyên và Mễ Trạch Hải cùng nhau đi tham dự một cuộc họp, buổi tối chạy tới ba quán rượu, chút thời gian uống trà cuối cùng đều dùng để nói chuyện công việc, rất bận rộn.

Bạch Lạc Xuyên còn trẻ, tràn đầy năng lượng, không có dấu hiệu mệt mỏi, nhưng Mễ Trạch Hải cũng có tuổi, sau khi uống rượu thì hơi mệt mỏi, cho nên để anh đi giao lưu với những người đó, còn bản thân ở lại thưởng thức trà đạo.

Bọn họ đến một biệt thự tư nhân, diện tích hai nghìn mét vuông, trong đó có một nửa là sân, chủ nhân có gu thẩm mỹ rất tốt, bài trí cũng độc đáo.

Và chủ nhân của biệt thự này vừa hay cũng họ Chiêm.

Chiêm Vanh kéo Bạch Lạc Xuyên qua, giới thiệu anh với người khác: "Đây là anh ba của tôi. Anh ấy về nước khá sớm, làm nghề buôn bán đồ cổ, cậu ở đây có việc gì thì tìm anh ấy, anh ấy quen biết rất nhiều người."

Anh Chiêm kia nhìn khoảng độ năm mươi tuổi cũng khách sáo bắt tay với Bạch Lạc Xuyên, cười ha hả nói: "Đúng vậy, cậu có việc gì thì cứ đến tìm tôi. Mẹ tôi có nhắc đến cậu và Mễ Dương với tôi, sáng sớm đã muốn gặp hai người. À đúng rồi, hôm nay Mễ Dương không tới cùng cậu sao?"

Bạch Lạc Xuyên nói: "Chào chú ba, hai ngày nay Mễ Dương bận sửa mấy thứ, bà cụ tìm được mấy quyển kinh kịch cũ, giao cho người khác thì không yên tâm nên mang đến cho Mễ Dương sửa một chút."

Chiêm Tam nghe anh nói như vậy, ý cười trên mặt càng thêm sâu, không ngừng cảm tạ, nói: "Bà cụ cũng đã già, có lúc giống như một đứa trẻ lớn tuổi, cảm ơn hai người đã không ngại phiền giúp bà ấy, cảm ơn."

Bạch Lạc Xuyên cười nói: "Chú ba đừng nói vậy, việc nên làm mà."

Sau khi bà cụ Chiêm rời khỏi trấn Sơn Hải, bà ta vẫn giữ liên lạc với Mễ Dương, thương yêu cậu giống như cháu ruột, gửi cho cậu đủ thứ đồ, có khi là hai chiếc khuy măng sét bằng đá quý, có khi lại là một hộp bánh gạo đường nâu, lý do lại càng đơn giản, là do lúc ăn sáng bà cụ thấy mùi vị không tồi, nên để cho người gửi ngay trong ngày, nhất định phải để cho Mễ Dương ăn thử.

Tính tình Mễ Dương tốt, người cũng kiên nhẫn, nói gì cũng ấm áp hòa nhã, rất hợp với bà cụ Chiêm.

Nhà họ Chiêm luôn chiều theo bà cụ, bà cụ hài lòng, bọn họ hạnh phúc hơn bất cứ điều gì khác.

Bạch Lạc Xuyên và anh em nhà họ Chiêm có thể tán gẫu phần lớn về công việc, nhưng nói đến Mễ Dương và bà cụ Chiêm, lại giống như bắc cầu nối nói chuyện gia đình, có chút ý vị hơn, hai bên trở nên thân thiết hơn nhiều, nói qua mấy câu đã có ấn tượng tốt về nhau.

Bạch Lạc Xuyên giả vờ như lơ đãng cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, thầm nghĩ hôm nay nói chuyện cũng tốt, có lẽ có thể trở về khách sạn sớm một chút.

Anh ở bên ngoài bôn ba đã bảy tám ngày rồi, hôm nay anh thật sự nhịn không được lén lút giấu người trong khách sạn.

Lúc nãy gửi tin nhắn cho Mễ Dương, nói đang trên đường đến khách sạn, lúc này chắc cũng sắp tới rồi. Nghĩ đến buổi tối trở về sẽ gặp được Mễ Dương, khóe môi của cậu chủ Bạch không nhịn được nhếch lên, nhưng rất nhanh lại ngước mắt nhìn về chỗ uống trà ở lầu hai của quán trà nhỏ, chuyện Mễ Dương tới đây cũng không nói với Mễ Trạch Hải, anh đem người giấu trong phòng của mình, đừng để bị phát hiện mới tốt.

Dù sao cũng mới kết hôn, anh thật sự vô cùng nhớ nhung.

Mễ Dương đến khách sạn, đang check in thì tình cờ gặp người quen ở quầy lễ tân của khách sạn.

Ngô Sương đeo một cặp kính râm rộng che gần hết khuôn mặt, tay cầm thẻ phòng đang định quay người rời đi thì chạm mặt Mễ Dương.

Mễ Dương chớp mắt mấy cái, nhìn thấy cô ấy thì nở nụ cười.

Ngô Sương đứng đó nhưng trái lại rất hào phóng hỏi: "Cậu tới tìm Bạch Lạc Xuyên?"

Mễ Dương gật đầu, cười nói: “Cô tìm Chiêm Vanh sao?”

Ngô Sương: "Đúng vậy, nhưng tôi không thể ở nhà anh ấy, tôi ở khách sạn một mình là ổn rồi."

Cô ấy ở một bên đợi Mễ Dương làm thủ tục nhận phòng xong, cùng cậu lên lầu. Ngô Sương kéo trên tay một chiếc vali lớn, trong tay còn mang theo một chiếc túi quần áo nửa trong suốt, bên trong trông giống như một bộ lễ phục dạ hội, làn váy rất dài, cô ấy ôm đi đường không tiện, Mễ Dương bèn giúp cô ấy mang tất cả lên phòng.

Ngô Sương vẫn đeo cặp kính râm đó, mãi cho đến khi vào phòng mới tháo ra.

Mễ Dương tò mò nhìn: "Bây giờ đeo kính râm buổi tối rất phổ biến?"

Ngô Sương cười nói: "Sao có thể chứ, tôi sợ người ta nhận ra, công ty của cha tôi cũng phái người tới đây họp, đại khái phải mấy ngày, cẩn thận đề phòng một chút vẫn tốt hơn."

Mễ Dương gật đầu, cậu hiểu Ngô Sương rất rõ, huống chi chuyện của cô ấy và Chiêm Vanh còn chưa nói cho ông tổng Ngô biết, cậu và Bạch Lạc Xuyên đã kết hôn, xa nhau mấy ngày mà đã đuổi theo nhau có hơi xấu hổ cũng không tiện để cho người trong nhà biết. Nhưng mà tháng này cậu tương đối rảnh rỗi, mấy quyển sách mà bà cụ Chiêm giao phó cũng dễ xử lý, lúc Bạch Lạc Xuyên gọi điện thoại năn nỉ cậu qua đây, cậu cũng rất vui vẻ đồng ý.

Mễ Dương giúp cô ấy cầm quần áo, đứng dậy rời đi, Ngô Sương lại ngăn cậu lại nói: “Mễ Dương, cậu đợi một chút, trước tiên giúp tôi xem mặc bộ lễ phục nào đẹp hơn?” Cô ấy giơ hai bộ lễ phục váy dài ướm lên người tạo dáng các thứ, một chiếc là váy màu xanh ngọc bích dài hở lưng, chiếc còn lại là váy đuôi cá màu trắng, cả hai đều đẹp.

Mễ Dương chỉ cái váy màu xanh nói: "Cái này không tồi."

Lúc này Ngô Sương lập tức vào bên trong phòng thay đồ, còn mang cả giày phối cùng, mặc xong cả người tràn đầy khí chất quyến rũ, tràn đầy hào quang. Cô ấy cầm túi xách, trên tóc cài một chiếc kẹp tóc kim cương tôn lên gương mặt rạng rỡ, nhướng mày cười với Mễ Dương: “Thế nào, tôi mặc thế này ra ngoài có được không?”

Mễ Dương nhìn cô ấy từ trên xuống dưới, nghiêm túc gật đầu nói: "Có thể, rất đẹp, cô mặc như vậy đi đâu đấy?"

Ngô Sương nói: “Đi gặp Chiêm Vanh, cậu không đến tiệc rượu nhà của anh ấy sao?”

Mễ Dương lắc đầu, cười nói: "Không đi, tôi mệt, ở khách sạn nghỉ ngơi mới được, cuộc gặp gỡ này của cô cũng phô trương quá đi, tôi còn tưởng cô đi tham dự sự kiện quan trọng nào đó, cô trông giống như ngôi sao vậy."

Ngô Sương hừ một tiếng: "Coi như là sự kiện quan trọng đi, tôi nghe nói tối nay còn mời mấy ngôi sao nữ."

Mễ Dương phì cười: "Tôi dám khẳng định lần này cô không phải đến gặp anh Chiêm, mà là để so nhan sắc, nhưng mà cô đừng lo, cô nhất định là người đẹp nhất trong mắt anh Chiêm."

Ngô Sương mân mê gấu váy, nghiêm túc nói: "Tôi không phải không yên tâm, ngôi sao nữ lần này tới rất xinh đẹp, cũng rất nổi tiếng, tên là Khâu Lan, những tin đồn với đủ loại doanh nhân giàu có ở bên ngoài vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Tôi vẫn muốn đích thân quan sát ở bên cạnh mới yên tâm, tối hôm nay tôi sẽ không cho cô ấy cơ hội chụp ảnh chung, anh Chiêm là một người trung thực như vậy, làm sao anh ấy có thể đối phó với các ngôi sao nữ.”

Mễ Dương vốn chỉ nghe thôi, lại nghe đến cái tên này, bèn khô khan nói: "Cái gì? Hôm nay Khâu Lam cũng tới?"

Ngô Sương cau mày nói: "Đúng rồi, cậu sẽ không nói với tôi cậu là fan của Khâu Lam đó chứ?"

Mễ Dương lắc đầu: "Cũng không tính, nếu không thì tôi đi qua đó cùng với cô."

Ngô Sương kinh ngạc nói: "Thật sao? Tại sao đột nhiên đi tới đó? Không phải cậu vừa mới nói muốn nghỉ ngơi sao?"

Mễ Dương quanh co nói: "Cũng, cũng không mệt lắm, tôi đi cùng cô."

Cậu biết Khâu Lam không phải từ TV, kiếp trước Bạch Lạc Xuyên mang theo một ngôi sao đến dự tiệc cùng họ, người đó chính là Khâu Lam. Nói chung, cuộc gặp gỡ giữa Bạch Lạc Xuyên và Khâu Lam đã muộn một hai năm... Sắc mặt Mễ Dương phức tạp, trong lòng chợt sinh ra cảm giác khủng hoảng, Ngô Sương chỉ đề phòng mà thôi. Khi đó Bạch Lạc Xuyên thật sự đã bị đồn là có quan hệ tình cảm với Khâu Lam.

Bây giờ Mễ Dương đương nhiên tin tưởng cậu chủ Bạch, nhưng trong lòng giống như vẫn luôn có một bàn tay nhỏ bé cào, muốn đi đến đó xem.

Ngô Sương không nghĩ nhiều, hài lòng nói: “Cũng đúng lúc, tôi cần một chàng trai đi cùng, Chiêm Vanh cũng không biết tôi tới.” Cô ấy đánh giá Mễ Dương, sau đó lắc đầu nói: "Nhưng quần áo của của cậu không hợp."

Mễ Dương: “Sao vậy?”

Ngô Sương liếc cậu một cái, nói: "Vừa nhìn là biết cậu chưa có kinh nghiệm, lúc này tham gia loại tiệc rượu kia nhất định phải có chiến bào. Đi thôi, kinh nghiệm của tôi phong phú, dù sao trước đây khi phối hợp trang sức cũng từng cân nhắc những thứ này, tôi cũng mang theo một số quần áo phù hợp, nhưng tôi vẫn cần mua quần áo mới, chúng ta ra ngoài xem."

Ngô Sương đưa Mễ Dương đi mua một bộ lễ phục, trong khách sạn có một cửa hàng veston cao cấp trái lại cũng khá tiện lợi, dáng người Mễ Dương chuẩn, trời sinh giống như giá áo, mặc cái gì nhìn cũng đẹp, Ngô Sương chỉ phối hợp một chút, từ một chàng trai vui vẻ tỏa nắng đã thay đổi thành một cậu chủ cao quý, lúc cười rộ lên, ấm áp đến mức khiến tim người ta tan chảy.

Ngô Sương đặc biệt hài lòng: "Vậy bộ này đi, thời gian cũng không kịp rồi, nếu không cậu có thể thử hai bộ khác, đều rất thích hợp với cậu."

Mễ Dương rút tấm thẻ màu đen quẹt thanh toán, sau đó hỏi cô ấy: “Cô có muốn mua chút trang sức không?”

Ngô Sương lắc đầu nói: "Không cần, tôi có mang theo."

Chiếc túi xách mà Ngô Sương mang theo bên người giống như một chiếc hộp bảo bối, ngoài bộ trang sức đầy đủ cần dùng, cô ấy còn phối cho Mễ Dương một đôi khuy măng sét kim cương, rất tinh xảo và đẹp mắt.

Mễ Dương trêu cô ấy, nói: “Cô thế này, trông giống như ôm vàng bạc châu báu bỏ trốn vậy”.

Ngô Sương nói: "Tôi sẽ không bỏ trốn."

Cô ấy cài khuy măng sét cho Mễ Dương, ngẩng đầu vuốt ve cà vạt của Mễ Dương, vẻ mặt nghiêm túc: “Cả đời này tôi chỉ kết hôn một lần, phải quang minh chính đại đứng ở chỗ cao, nhận sự chúc phúc của mọi người.” Cô ấy ngẩng đầu nhìn Mễ Dương, cười nói: "Đây là tôi xứng đáng. Người biết trân trọng và kiên trì sẽ luôn nhận được điều tốt nhất, phải không?"

Mễ Dương cũng cười, giơ tay ra hiệu cách mời, nói với cô ấy: "Phải, không biết tôi có vinh hạnh được làm sứ giả hộ hoa trước một đoạn thời gian ngắn không?"

Ngô Sương nắm cánh tay của cậu, nhưng vừa mới đi tới cửa khách sạn đã hơi phát điên.

Ngô Sương: "... Cậu đừng nói là muốn tôi mặc bộ lễ phục này ngồi taxi đến đó nha."

Mễ Dương sờ chóp mũi một chút, không nói gì.

Ngô Sương xoa thái dương: "Bạch Lạc Xuyên không để xe cho cậu dùng à?"

Mễ Dương qua loa nói: “Anh ấy, có chút bất tiện cho anh ấy, nhưng ngày mai sẽ ổn thôi.” Bây giờ đi qua đó cậu nhất định sẽ đụng phải Mễ Trạch Hải, ngày mai có thể quang minh chính đại làm người một nhà.

Ngô Sương vô cùng đau đầu: "Nhưng ngày mai tôi sẽ không mặc lễ phục ra ngoài, quên đi, chúng ta cứ như vậy đi."

Trên đường đi ngồi trong xe, Ngô Sương sâu xa nói: "Thật ra cái này so với tôi tưởng tượng tốt hơn nhiều."

Mễ Dương chăm chú lắng nghe.

Ngô Sương: "Tôi nhớ có một lần ở Bắc Kinh, tôi cũng hỏi mượn xe của cậu, cậu cho tôi chìa khóa xe đạp."

Chương kế tiếp