Trở Về 1988

Chương 24: Sô-cô-la nhân rượu
Chuyện Mễ Dương được nhảy lớp tới đột nhiên đến độ Bạch Lạc Xuyên vẫn chưa chuẩn bị chút nào cả.

Lần đầu tiên bé không nói chuyện với Mễ Dương, đến khi chạng vạng cũng một mình vác mặt về nhà trước.

Đến tối, Bạch Lạc Xuyên cũng không xuống tầng ăn cơm, dì bảo mẫu có lên gọi thì không đáp, bà Bạch gõ cửa cũng không thưa, một mình ngồi buồn trong phòng không phản ứng lại với ai hết.

Bà Bạch cũng mù mờ đoán chắc là con trai gặp phải chuyện gì không vui ở trường học rồi, cân nhắc xem lát nữa có nên gọi điện hỏi giáo viên ở trường hỏi thăm xem sao, dù sao cũng là con trai cưng của nhà, nên thật sự bà cũng thấy lo lắm.

Ăn cơm tối xong, bà Bạch còn chưa kịp gọi điện hỏi thăm thì đã có vị khách nhỏ tới thăm nhà rồi.

Mễ Dương ôm gối ngủ của mình đứng ngoài cửa, cười nói: “Cô ơi, cháu tới tìm Bạch Lạc Xuyên ạ, hôm nay cháu có thể ở lại nhà cô không ạ?”

Bà Bạch vui mừng khôn xiết, vội vàng bảo cậu mau vào nhà, bà nói: “Tất nhiên là được rồi. À bé ngoan này, cô đang lo cho tiểu Bạch lắm, cháu có biết không, nay Lạc Xuyên về nhà cái là chẳng để ý tới ai cả cũng không ăn cơm, tự nhốt mình ở trong phòng ấy. Cháu cùng lớp với nó, cháu có thể nói cho cô biết là hôm nay nó gặp phải chuyện gì không vui đúng không? Có phải bị thầy cô giáo phê bình đúng không?”

Mễ Dương suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Dạ không có, hay để cháu hỏi giúp cô được không ạ?”

Bà Bạch: “Được được, cháu mau lên đi.”

Thế là Mễ Dương liền ôm gối đi lên trên tầng, bà Bạch còn bảo cậu cầm theo ly nước trái cây đi lên, dặn dò bảo nếu không ăn cơm tối thì ít nhiều gì cũng phải uống chút nước, không là mẹ đau lòng lắm.

Mễ Dương đi lên, gõ cửa phòng, gọi người bên trong: “Bạch Lạc Xuyên? Bạch Lạc Xuyên mau mở cửa cho tớ đi.”

Trong phòng yên ắng hồi lâu rồi khóa cửa mới vang lên tiếng vang “cùm cụp” nho nhỏ, cửa được mở ra.

Mễ Dương khẽ đẩy cửa ra, trong phòng tối đen không bật đèn. Thế là cậu mới sờ soạng đi tìm bật công tắc đèn. May là bình thường số lần tới đây cũng nhiều nên không bị vấp mấy món đồ chơi dưới sàn. Mở đèn lên, liền nhìn thấy cậu chủ Bạch đang ngồi trên giường giận dỗi, úp mặt vào gối, nhìn đúng kiểu “Tớ không muốn nói chuyện với cậu đâu”.

Mễ Dương đặt ly nước trái cây lên ngăn tủ cạnh giường của bé, khẽ ho một tiếng rồi mới nhẹ nhàng đặt gối của mình bên cạnh bé.

Bạch Lạc Xuyên nghe thấy tiếng động mới quay đầu nhìn thoáng qua thấy cái gối thì ngồi dậy, vẫn nhăn mày như cũ, hỏi cậu: “Cậu tới đây làm gì nữa? Không phải là muốn đi rồi à?”

Mễ Dương ngồi ở mép giường, nói chuyện với nhóc: “Không có đâu mà, chúng mình vẫn còn học chung trường mà.”

Bạch Lạc Xuyên nói: “Nhưng không còn cùng lớp, cũng không còn ngồi cùng bàn nữa, cậu cũng chẳng nói với tớ câu nào cả, chính xác là cậu muốn chạy khỏi tớ còn gì.”

Mễ Dương nghiêng đầu nhìn bé, chọc chọc gương mặt bé, sau đó lại bị cậu chủ Bạch thiếu kiên nhẫn vỗ cái bép, lại chọc chọc mặt bé tiếp thì bị bé tức giận trừng mắt. Mễ Dương bị bé chọc cười, dỗ dành: “Do cô giáo bất ngờ gọi tớ đi làm bài thôi, chứ tớ cũng không nghĩ là sẽ nhảy lớp nhanh như vậy đâu. Không phải bình thường cậu thích nhất là khoe khoang thành tích của tớ tốt à? Sao giờ biểu hiện của tớ xuất sắc như vậy, cậu lại tỏ vẻ không vui chứ?”

Bạch Lạc Xuyên thấy trong lòng rất chua xót, quay đầu không muốn nói chuyện với cậu nữa. Mễ Dương sờ gối đầu của mình, làm bộ muốn cầm nó lên, còn nói: “Nếu cậu đã không hoan nghênh tớ thì tớ nên về nhà thì hơn…”

Còn chưa dứt lời thì có một bàn tay nhỏ xinh khác đè cái gối xuống không cho cậu rời đi, Bạch Lạc Xuyên quay đầu nhìn cậu rồi nói: “Không được đi.”

Lần này hốc mắt của bé cũng đỏ hết cả lên rồi.

Lòng Mễ Dương mềm nhũn, đặt gối ngủ của mình song song với gối của Bạch Lạc Xuyên, vỗ vỗ cái gối rồi nói: “Không đi, hôm nay tớ ngủ lại đây.”

Lúc này sắc mặt Bạch Lạc Xuyên mới dịu xuống.

Mễ Dương nhìn sang ngăn tủ nhỏ cạnh giường, thấy để trên đó có không ít đồ ăn vặt, thế là nói: “Tớ đói bụng quá, muốn ăn chút gì đó.”

Lúc giận dỗi thì Bạch Lạc Xuyên tuyệt đối không chịu chủ động cúi đầu ăn cái gì hết, nhưng chỉ cần Mễ Dương kêu đói thì bé lập tức đứng dậy cầm lấy hộp kẹo đi lại đây, mở ra thì thấy bên trong là đủ các loại kẹo, kiểu gì cũng có, còn có cả bánh nữa.

Mễ Dương cầm bánh lên, mở ra cắn một miếng nhỏ, đôi mắt sáng rực, miệng nói: “Chà cái này ăn ngon cực, cậu ăn thử không?”

Bạch Lạc Xuyên muốn từ chối, nhưng bánh đã để ngay cạnh miệng rồi thế là bé vẫn cố mà cắn hai miếng. Ăn miếng thứ nhất rồi miếng thứ hai cũng không khó khăn cho lắm. Dù sao thì trẻ con không chịu đói bao giờ, không ăn cơm tối nên vẫn có chút khó chịu. Thế là cuối cùng bé cũng ăn ba cái bánh, uống cốc nước trái cây mà Mễ Dương mang lên. Mễ Dương cũng ăn một cái kẹo sô-cô-la, cắn một miếng, sô-cô-la tan hết thì mới nếm ra nhân là mùi rượu rum nhẹ, nhưng kẹo đã nuốt xuống cả rồi, chỉ còn lại vị rượu nhàn nhạt còn đọng lại trong khoang miệng.

Mễ Dương liếm liếm khóe môi, người hơi ấm ấm như được rượu hun nóng, hương vị cũng không tồi.

Nếu Mễ Dương đã đồng ý sẽ ngủ lại, thế là đi vào phòng tắm nhỏ ở trong phòng để vệ sinh cá nhân. Cậu chủ Bạch theo chân Mễ Dương, chính mắt nhìn thấy cậu rửa mặt đánh răng rồi lại vòng đi thay đồ ngủ các thứ rồi nằm xuống bên cạnh mình, chỉ lo người ta chạy mất.

Bé cứ nhìn cậu chằm chằm, nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn cứ lạnh tanh, đại khái là vẫn còn đang giận dỗi nên không nói chuyện nhiều với Mễ Dương, không còn bộ dáng hoạt bát như ngày thường.

Bé không hé răng, Mễ Dương liền chủ động nói với bé: “Tớ biết bọc bìa sách rồi đấy.”

Bạch Lạc Xuyên vẫn còn tức giận nên không nói lời nào.

Mễ Dương nắm lấy tay bé, ngón tay móc lấy đung đưa qua lại, cánh tay cứng đờ của người kia dần dần mềm ra, cũng lắc lư theo hai ba cái. Mễ Dương cười tủm tỉm nói: “Chờ tới học kỳ sau được phát sách mới, tớ bọc bìa sách cho cậu nhé, được không?”

Bạch Lạc Xuyên buồn một hồi lâu, mới xoay người lại ôm lấy cậu rồi nói: “Được.”

Mễ Dương lại lắc lắc tay nhỏ của bé, nói: “Tớ nghe thấy giáo viên chủ nhiệm nói là muốn cho tớ vào 3-1 , ngày mai sẽ mời mẹ tớ đến trường học để nói chuyện này.”

Đôi tay nhỏ kia khẽ siết chặt lại, Mễ Dương khẽ trấn an bé: “Lớp đó ở ngay trên tầng của lớp mình luôn, gần lắm luôn ấy. Chỉ cần leo hết một tầng cái cầu thang ngay cạnh lớp mình là đến rồi. Tan học rồi tớ lại xuống với cậu được không?”

Bạch Lạc Xuyên bắt lấy tay cậu, nói: “Được.”

Mễ Dương nghe thấy nhóc nói như thế thì như được uống một viên an thần vậy, cậu biết là cậu chủ nhỏ này sẽ không náo loạn nữa.

Tuy là trong bóng tối không nhìn rõ được gương mặt của bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên. Nhưng Mễ Dương vẫn quay sang ôm lấy bé coi như là cổ vũ. Cậu cảm thấy cậu chủ nhỏ này lớn lên tuy có hơi cứng đầu nhưng tổng thể thì vẫn ngoan ngoãn. Cậu dỗ ngọt hai ba câu là nghe theo ngay, rất là hiểu chuyện, so với cậu chủ Bạch khi lớn dễ dỗ dành hơn nhiều.

Mễ Dương chậc lưỡi, viên sô-cô-la nhân rượu rum kia thật sự rất ngọt, buổi tối lúc đánh răng vẫn là còn đọng lại mùi rượu nhàn nhạt.

Cũng không biết có phải bị chút rượu này ảnh hưởng hay không, Mễ Dương lại mơ thấy một giấc mơ.

Cậu mơ thấy người đã lâu không mơ thấy.

Trong giấc mơ, cậu quay về nhà cũ của nhà họ Bạch, lúc mà Bạch Lạc Xuyên đính hôn. Chỉ là những người xung quanh đã mù mờ không rõ trong trí nhớ, hoặc cũng có thể do đang hơi say trong giấc mơ, đầu óc mê muội nên không thể nhớ ra được nhưng gương mặt thân thiện nhưng lại giống nhau đến kỳ cục.

Cậu uống rượu xong, vốn dĩ đã không uống được nhiều rượu, bản thân lại bị cảm. Lúc được Bạch Lạc Xuyên đỡ lên tầng thì cậu chẳng còn sức lực gì nên chỉ có thể dựa hẳn vào người anh, vừa ôm vừa đỡ đi lên tầng.

Bạch Lạc Xuyên nói với cậu rất nhiều điều, Mễ Dương có nghe thấy nhưng tai cậu như bị ai nhét thêm cục bông vậy, nghe được hai ba câu mà chẳng hiểu anh nói gì cả. Bạch Lạc Xuyên không buông bỏ, cố chấp dán sát vào tai cậu. Hơi thở của Bạch Lạc Xuyên phả bên tai Mễ Dương khiến cậu ngứa đến khó chịu, nhịn không được mà khẽ đẩy anh ra. Cậu nói: “Tôi chẳng hiểu gì cả, rốt cuộc anh có ý gì?”

Trong hành lang tối đen Bạch Lạc Xuyên đẩy cậu sát vào vách tường, người cũng dán sát lại. Đôi mắt hừng hực như lửa. Trong một khoảnh khắc, Mễ Dương bỗng cảm thấy hình như anh muốn đánh mình. Nhưng cậu còn chưa kịp phòng ngự thì Bạch Lạc Xuyên đã hôn cậu rồi, giọng nói khàn khàn phả lên môi cậu: “Chính là ý như này đấy.”

Cảnh trong mơ mờ ảo, rung lắc vô cùng. Đầu Mễ Dương choáng váng vô cùng, đến vách tường cũng không đỡ được, cảm giác như sắp ngã vậy.

Ký ức của cậu đứt quãng, nhưng Bạch Lạc Xuyên vẫn luôn ở đó.

Sau khoảng không đen tối dài ngoằng ngoẵng, Mễ Dương cảm thấy ngực mình nặng nề vô cùng. Cậu chậm rãi mở mắt ra thì thấy quả nhiên là người kia đang đè lên người mình, cánh tay người kia đè lên hai sườn mình, lúc cậu nhìn thì khuôn mặt đẹp trai kia nở nụ cười nhẹ.

“Đừng ngủ nữa, nói chuyện với em một lát đi.”

Mễ Dương nghe rồi mới bừng tỉnh nhận ra chính là giọng mình. Cậu không ngờ bản thân cậu có thể nói chuyện một cách nhỏ nhẹ như thế, giống như đang làm nũng với Bạch Lạc Xuyên vậy.

Cậu chủ Bạch khá là thích bộ dạng này của cậu: “Ừm, không ngủ nữa, nói chuyện với em.” Anh mỉm cười, rồi từ tốn mở miệng: “Hầy, kiếp sau anhchỉ muốn bản thân ngốc nghếch một chút, không cần nghĩ nhiều mệt mỏi thế này. Lúc đó em sẽ quan tâm chăm lo cho tôi, còn anh không cần để ý tới gì cả, chỉ cần ăn ngon uống tốt, sống một đời an lành…”

“Được.”

Bạch Lạc Xuyên cong mắt cười rộ lên, môi dán lên môi cậu, đôi môi khô khốc chạm vào nhau, anh nói: “Em hứa rồi đấy.”

Mễ Dương khẽ động môi, cố gắng tách cánh môi ra một chút, đáp lại bằng cách chạm vào đầu lưỡi anh: “Ừm, em hứa rồi.”



Lúc Mễ Dương tỉnh lại thì tim vẫn còn đập nhanh thình thịch. Tay cậu sờ soạng một lúc, phân không rõ được đâu là cảm xúc thật. Có sợ hãi, nhưng lại không phải là tất cả. Mặc dù tỉnh lại nhưng cậu vẫn nếm được mùi vị ngọt ngào kia.

Ở trong giấc mơ, cậu chủ động hôn môi, còn là đáp lại nụ hôn kia.

Mễ Dương giơ tay lên nhìn lại, tuy không phải còn như đứa trẻ sơ sinh nhưng quả thực đã “co” lại rất nhiều, dù sao thì cậu vẫn mới chỉ là học sinh tiểu học thôi. Cậu cảm giác mình đã quên chuyện gì đó vô cùng quan trọng, nhưng lại không thể nào nhớ ra được. Mễ Dương quay đầu lại nhìn cậu nhóc nhỏ bé nằm bên cạnh, trong lòng ngổn ngang.

Chẳng lẽ cậu, đã thích Bạch Lạc Xuyên rồi sao?
Chương kế tiếp