Trở Về 1988

Chương 25: Sói con
Sau khi Mễ Dương ôm gối đầu rời đi, Bạch Lạc Xuyên cũng chịu xuống lầu ăn bữa sáng.

Tuy bà Bạch không hỏi ra được chuyện đã xảy ra ở trường học, nhưng thấy bé chịu ăn cơm, cô ấy cũng yên tâm rất nhiều, có điều do vẫn lo lắng con trai mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì ở trường, cô ấy vốn định chờ hai ngày nữa lại gọi điện thoại hỏi giáo viên, nào biết vào lúc ăn cơm chiều, cả sảnh lớn bộ đội đều đã biết chuyện Mễ Dương nhảy lớp.

Đặc biệt là đám trẻ con lớp một bằng tuổi với Mễ Dương, thế là trong nháy mắt Mễ Dương đã thành ví dụ xuất sắc "con nhà người ta" trong miệng các bà mẹ.

Lúc này bà Bạch cũng hiểu được lý do vì sao hôm qua con mình lại cáu kỉnh, cô ấy cố ý dặn các dì bảo mẫu làm thêm mấy món mà Bạch Lạc Xuyên thích ăn, còn mua thêm một cái bánh kem nhỏ về dỗ bé.

Bạch Lạc Xuyên không có hứng thú ăn uống lắm, mới ăn hơn phân nửa chén cơm, bé đã buông chén bảo: “Mẹ ơi, con muốn đi học lớp học thêm.”

Bà Bạch sửng sốt: “Con nói sao?”

Bạch Lạc Xuyên nói: “Con hỏi Mễ Dương rồi, cậu ấy bảo ai muốn nâng cao thành tích đều phải đi học lớp học thêm hết.”

Bà Bạch dè dặt nói: “Lạc Xuyên à, con đừng quá để ý chuyện đó, học từ từ cũng tốt mà, con mới khai giảng vào lớp một không bao lâu...”

Bạch Lạc Xuyên lắc đầu nói: “Con không chịu, con cũng muốn nhảy lớp.”

Bà Bạch nói: “Muốn nhảy lớp thì con phải học thật giỏi, phải học rất thêm rất nhiều kiến thức đấy.”

Bạch Lạc Xuyên nhìn cô ấy, kiên quyết nói: “Con sẽ học.”

Thấy bé kiên trì như vậy, bà Bạch cũng khó lòng từ chối, nhưng mà xung quanh đây khá hẻo lánh, cũng không có lớp học thêm nào, cùng lắm cũng chỉ có lớp học một hai tuần do các giáo viên mở vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè là có thể tạm gọi là "học thêm" thôi. Bà Bạch không vừa lòng lắm, thế là cô ấy nhờ người nhà mời riêng một vị gia sư từ Thượng Hải tới dạy kèm cho con trai mình.

Vị gia sư này là giáo viên ưu tú cấp tỉnh đã về hưu tên là Ngụy Hiền, hai đứa con của ông ấy đều đã đi định cư ở nước ngoài, chỉ có ông ấy vẫn quyến luyến quê hương cho nên mới ở lại. Ngụy Hiền vốn muốn hưởng thụ tháng ngày về hưu nhàn nhã, cho dù là trường trung học trọng điểm có mời thì ông ấy cũng không tính quay về dạy, nhưng có điều do mang ơn của nhà họ Lạc, bởi vậy khi người nhà họ Lạc tới mời, ông ấy cũng thong thả thu xếp hành lý đến đây.

Ông cụ Bạch nghe nói chuyện này xong còn cố ý gọi điện thoại tới cổ vũ cho cháu trai của mình, còn hứa hẹn tặng không ít quà. Bản thân lão thủ trưởng không được học hành bao nhiêu, bởi thế ông ấy rất mong con cháu của mình có thể văn võ song toàn, đặc biệt là cháu trai một duy nhất trong nhà như Bạch Lạc Xuyên, tính cách và tính tình của bé giống ông ấy nhất, bởi vậy ông ấy càng xem càng thích, chỉ hận không thể nâng niu bé trong lòng bàn tay để yêu thương.

Thầy giáo Ngụy ở luôn lại nhà họ Bạch, phòng của ông ấy là một phòng trống ở lầu hai, bọn họ chọn phòng này là để tiện cho việc dạy kèm Bạch Lạc Xuyên của ông ấy, bởi vì mỗi khi bé tan học về xong là sẽ vào phòng đọc sách đối diện đó để làm bài, lúc này ông ấy sẽ dạy kèm cho bé mấy tiếng đồng hồ.

Lúc ông ấy tới nơi mới biết học sinh của mình chỉ mới là học sinh tiểu học, tuy có chút dở khóc dở cười nhưng ông ấy vẫn là kiên nhẫn cho Bạch Lạc Xuyên làm vài bài tập nhỏ để thử trình độ, dù Bạch Lạc Xuyên làm rất nghiêm túc nhưng vẫn sai vài bài. Thầy giáo Ngụy kiên nhẫn dạy hai ngày, chờ lúc cho bé kiểm tra lại thì kết quả đã khác xa lúc trước, cậu chủ Bạch chỉ ham chơi thôi, nhưng một khi bé nghiêm túc lên thì sức học tựa như một miếng bọt biển hút nước vậy, điều này làm thầy giáo Ngụy khá là kinh ngạc, thế là ông ấy cũng chậm rãi nâng độ khó lên cho bé.

Bà Bạch nghe thầy giáo Ngụy nói như vậy cũng mừng thầm trong lòng, thế là nhân cơ hội cho bé học thêm mấy môn, trong đó còn có một môn là ngoại ngữ.

Lúc học môn này, Bạch Lạc Xuyên ngẩng đầu hỏi cô ấy: “Bé ngoan cũng học môn này sao ạ?”

Bà Bạch nghiêm túc đáp: “Đúng thế, thằng bé cũng học môn này.”

Bạch Lạc Xuyên bắt đầu mím môi nghiêm túc học, rõ ràng chỉ là một đứa bé nhưng bé lại vô cùng liều mạng, như thể chỉ hận không thể nhai nuốt hết chồng sách trên bàn vậy. Mới không tới hai ngày, bà Bạch đã xót con không thôi, thế là bảo giáo viên giảm bớt hai tiết học cho bé, nào biết chuyện này lại làm Bạch Lạc Xuyên giận dỗi một phen, bé mím môi ngẩng đầu nhìn mẹ mình, ánh mắt cực kỳ cố chấp: “Con muốn học.”

Bà Bạch không còn cách nào, chỉ đành đổi về thời khóa biểu ban đầu.

Ban đầu thầy giáo Ngụy không có hứng thú lắm với công việc gia sư này, nhưng từ sau việc đó, ông ấy lập tức xốc lại tinh thần, dạy dỗ bé càng thêm tỉ mỉ hơn.

Bên kia, Mễ Dương cõng cặp sách nhỏ của mình đi vào lớp 3-1.

Mới vừa tiến vào văn phòng giáo viên ở lầu hai, cậu đã chạm mặt một người quen. Giáo viên lớp 3 làm công tác trao đổi với giáo viên cũ của cậu là một cô giáo tầm năm mươi tuổi, mái tóc ngắn uốn xoăn, trên mũi đeo một bộ mắt kính gọng mạ vàng, chỉ nhìn tướng mạo thì có vẻ là kiểu người nghiêm khắc và không thích cười, nhìn qua khá giống kiểu mẫu chung của mấy giáo viên chủ nhiệm.

Giáo viên trẻ tuổi dắt Mễ Dương tới cười nói: “Xin chào cô giáo Vương, là cậu học sinh này đây, hiệu trưởng đã đồng ý để cậu bé tới lớp 3 học rồi, sau này phiền cô chăm nom cậu bé nhiều hơn nhé.”

Cô giáo Vương cúi đầu nhìn Mễ Dương một cái, thấy vóc người bé xíu xiu của cậu thì lập tức nhíu mày nói: “Mới bao lớn đây? Tuổi nhỏ thế này mà đưa sang lớp của tôi thì chẳng khác nào thêm gánh nặng cho lớp tôi cả.”

Giáo viên trẻ tuổi có hơi xấu hổ, vội vàng giải thích: “Nhưng cậu bé thông minh lắm, làm bài tập không sai chỗ nào...”

cô giáo Vương khoát tay, bộ dáng cực kỳ thiếu kiên nhẫn: “Thông minh là một chuyện, tuổi lại là chuyện khác, mấy năm trước TV cũng có chiếu cái gì mà đội thiếu niên, rồi mười hai tuổi đã vào đại học đó thôi, nhưng kết quả vẫn bị cho thôi học, không phải sao? Kỹ năng tự chăm sóc bản thân không liên quan đến thông minh hay không, cậu bé còn nhỏ, lỡ trong giờ học lại khóc toáng lên thì phải làm sao bây giờ? Tôi muốn gọi điện mời phụ huynh của cậu bé tới để cho cậu bé về lại lớp 1, mấy người gây phiền toái cho lớp lớn quá.”

Giáo viên trẻ tuổi bị bà ta nói nặng nói nhẹ một hồi, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng nhưng lại không dám nói gì.

Cô giáo Vương tức giận trong lòng nhưng lại không thể nói với ban lãnh đạo của trường, vì vậy mới lấy người giáo viên trẻ tuổi này làm nơi trút giận. Bởi vì Mễ Dương được hiệu trưởng tự mình ký tên đồng ý cho nhảy lớp, bà ta không dám cho cậu quay về lớp 1 thật, chỉ đành cắn răng nhận người học sinh này.

Mễ Dương nhìn bà ta, suy nghĩ một hồi mới nhớ ra người này là ai.

Vào ngày đầu tiên tới trường học, cậu bị người giáo viên này quở trách vì ăn bánh nướng mè, không ngờ lần này lại gặp bà ta nữa.

Cô giáo Vương dắt Mễ Dương vào lớp, trong lớp lập tức xôn xao lên, không ít ánh mắt tò mò đều dán chặt lên người Mễ Dương, còn có người nói “cậu ấy nhỏ xíu”, câu này làm cả lớp cười ầm lên.

Cô giáo Vương cầm đồ lau bảng gõ lên bàn, nói: “Yên lặng!”

Chờ trong lớp yên tĩnh lại, bà ta mới nói: “Hẳn là mọi người đã nghe qua rồi nhỉ, đây là học sinh mới chuyển tới lớp của chúng ta, bây giờ chúng ta để cậu ấy tự giới thiệu bản thân nào.”

Mễ Dương đứng trên bục giảng, cố gắng nghĩ ra một bài tự giới thiệu phiên bản học sinh tiểu học: “Chào mọi người, tớ tên là Mễ Dương, năm nay 7 tuổi. Sở thích là làm thủ công và viết chữ, rất vui vì có thể học chung lớp với mọi người, sau này mong được mọi người quan tâm nhiều hơn nhé!”

Bạn học trong lớp đều là những đứa trẻ chín tuổi, tuy còn khá tò mò về cậu nhưng bọn họ vẫn rất nể tình vỗ tay bôm bốp, bầu không khí trong lớp không tồi chút nào.

Cô giáo Vương cũng không có đối xử đặc biệt với Mễ Dương, lúc xếp chỗ ngồi, bà ta cũng xếp giống các học sinh chuyển lớp khác, để cậu ngồi ở hàng thứ năm, vị trí sát cửa sổ, đó vốn là một chỗ ngồi trống. Bà ta khom lưng nói với cậu: “Lớp của chúng ta xếp chỗ ngồi dựa theo hạng thi chứ không giống với lớp 1 của em, em là học sinh chuyển lớp muộn, cho nên giờ cứ ngồi tạm ở một vị trí trống đi, chờ sau lần thi kế thì chúng ta xếp chỗ ngồi lại nhé.”

Mễ Dương cõng cặp sách của mình ngồi vào chỗ, liên tục gật đầu.

Cậu không muốn ngồi ở hàng đầu đâu, tuy những hàng đầu thường là vị trí của học sinh giỏi, hơn nữa hàng thứ nhất còn là chỗ mà các giáo viên hay xếp cho học sinh yêu thích của mình ngồi, nhưng ngồi hàng đầu quả thật không khác gì ăn bụi phấn thay cơm cả! Mỗi khi xong một tiết học là trên mặt chỉ toàn là phấn với phấn thôi.

Thấy cậu ngoan ngoãn nghe lời như vậy, cô giáo Vương vừa lòng hơn một ít, lúc này mới xoay người rời đi.

Chờ cô giáo Vương đi xa, bạn cùng bàn mới của cậu lập tức tò mò quay đầu sang, dùng đôi mắt sáng long lanh đánh giá cậu.

Mễ Dương cũng ngẩng đầu nhìn về phía đó, cậu bé lớn hơn cậu hai tuổi này có một đôi mắt đen nhánh lóng lánh, tóc và lông mày cũng khá rậm, khuôn mặt nhỏ còn chưa nẩy nở đã toát ra nét tuấn tú khí phách, nhìn qua như một gốc bạch dương đang được đà phát triển. Giống với những đứa trẻ lớn lên từ biên giới khác, cậu bé này cũng có một làn da màu lúa mì nom rất khỏe mạnh, khi cười rộ lên còn lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, hai chiếc răng nanh nhòn nhọn hệt như một con sói con với lớp da lông mượt mà.

Có điều hành vi của cậu bé này lại không đứng đắn như diện mạo của mình chút nào, chỉ thấy cậu bé thử duỗi tay, huých nhẹ Mễ Dương: “Nè, nhóc con!”

Mễ Dương: “?”

“Cậu nói cậu thích viết chữ hả? Vậy cậu thử viết cho tớ xem đi.” Ngón tay của cậu bé kia dừng lại ở trên mặt của Mễ Dương, sau đó cười xấu xe véo véo nhẹ khuôn mặt mềm mại của cậu: “Nếu viết đẹp thì sau này bài tập của tớ đều cho cậu làm hết luôn.”

Mễ Dương: “...!!”
Chương kế tiếp