Trở Về 1988

Chương 26: Kiểm tra
Mễ Dương nhìn lướt qua quyển sách giáo khoa nhóc ấy đặt trên bàn, trên đó viết tên của nhóc: Đường Kiêu.

Đường Kiêu đẩy một tờ giấy qua chỗ cậu, thật sự bảo cậu viết vài chữ cho cậu nhóc nhìn. Khóe miệng Mễ Dương giần giật, nhấc tay trái lên viết hai chữ, là tên của Đường Kiêu, hơi nhiều nét bút, đã vậy cậu còn cố tình ngẩng đầu lên vừa nhìn vừa viết, nom chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.

Đường Kiêu nhíu mày, hỏi: “Cậu thuận tay trái à?”

Mễ Dương gật gật đầu, trước đây chữ của cậu rất đẹp, tay phải mới luyện viết được khoảng một tháng, mặc dù không được mềm mại như trước đây, thế nhưng chỉ cần nhìn nét chữ là có thể đoán ra cậu đã luyện nhiều năm. Đến khi tay phải gần như hoàn toàn khôi phục, Mễ Dương bắt đầu đổi sang cầm bút bằng tay trái. Trước đây cậu chưa từng viết bằng tay trái, luyện tập từ nhỏ thế này thú vị biết bao nhiêu, hơn nữa cậu viết chữ như vậy thì sẽ không quá nổi bật trong đám trẻ con.

Đường Kiêu lại bảo cậu viết thêm hai chữ “ngữ văn”, Mễ Dương viết theo lời nhóc, đẹp hơn vừa rồi một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.

Đường Kiêu hình như có hơi thất vọng, cảm thấy cậu bạn cùng bàn đam mê viết lách này cũng chẳng viết đẹp mấy, không thể san sẻ bài tập với mình được nên nhanh chóng mất đi hứng thú, quay đầu về chỗ ngồi giở sách ra học.

Mễ Dương thở phào nhẹ nhõm, ngồi ngay ngắn, bắt đầu nghe giảng.

Đối với Mễ Dương, chương trình học năm thứ ba chẳng khác nào trò trẻ con, hết sức đơn giản. Thế nhưng cậu vừa mới nhảy lớp, phải làm quen một thời gian rồi mới chuẩn bị cho bước tiếp theo, thế nên Mễ Dương cố gắng hết sức ra vẻ mình là học sinh ngoan, tập trung nghe giảng với tư thế ngồi ngay ngắn, thỉnh thoảng giơ tay đặt câu hỏi, còn dùng tay trái làm bài tập một cách nghiêm túc.

Cậu ngồi hơi xa, bạn học ngồi phía trước cao hơn cậu, thế nhưng Mễ Dương chẳng bận tâm chút nào, cậu ngó đầu là thấy được bảng, hơn nữa dù chỉ nghe không nhìn thì cậu vẫn hoàn toàn có thể theo kịp, dù sao cũng chỉ là chương trình dành cho học sinh cấp một.

Đường Kiêu vô cùng tò mò về cậu, đặc biệt là khi nhìn chữ cậu viết bằng tay trái càng ngày càng đẹp, sự chú ý của nhóc cũng từ từ chuyển sang người Mễ Dương, có lúc còn choàng vai bá cổ cậu, gọi cậu là “nhóc thiên tài”.

Đường Kiêu đè lên cánh tay Mễ Dương khiến tay cậu không vững, đầu bút chì trong tay gãy cái “rắc” một tiếng. Cậu ngẩng đầu nhìn Đường Kiêu, rất muốn bày ra dáng vẻ của người lớn, mắng nhóc một trận, thế nhưng bây giờ trông cậu không có tí uy hiếp nào, ngẩng đầu cố gắng mở to hai mắt nhìn người khác như thế, chẳng khác bị bắt nạt mà không dám lên tiếng, đặc biệt là đôi mắt như cún con kia, hơi rũ xuống một chút, Đường Kiêu nhìn vậy cũng thấy ngượng ngùng.

Đường Kiêu sờ sờ chóp mũi, cầm một cây bút của mình đưa cho cậu, nói: “Dùng của tớ đi, bây giờ còn ai dùng bút chì gỗ nữa, tớ cho cậu dùng chiếc bút chì bấm này, ngòi chì 0.5 đấy, siêu nhỏ luôn…”

Mễ Dương lắc đầu một cái, nói: “Không cần đâu, tớ có mà.”

Nói xong cậu lại bắt đầu gọt bút chì, thế nhưng Đường Kiêu không nghe lời, giành lấy chiếc bút chì gỗ trong tay cậu rồi đưa cái bút chì bấm kia cho cậu nói: “Cậu cứ cầm mà dùng, chẳng đáng bao nhiêu tiền.” Từ lúc bạn cùng bàn này bước vào, nhóc đã để ý hết rồi. Mễ Dương dùng một chiếc túi đeo vai quân dụng cũ mèm, mấy thứ văn phòng phẩm đều thuộc loại rẻ nhất, hơn nữa Đường Kiêu cũng chưa từng thấy Mễ Dương mang đồ ăn vặt theo quá hai lần. Đường Kiêu tự động vẽ ra trong đầu hình ảnh nhóc đáng thương nghèo khổ, rồi lại thấy người cậu nhỏ xíu ngồi đó vô cùng ngoan ngoãn, không kìm được nhét cậu vào dưới cánh chim của mình, cảm thấy bản thân phải bảo vệ che chở cho nhóc cùng bàn.

Mễ Dương chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục viết chữ bằng chiếc bút chì bấm kia, nhưng ngòi nhỏ quá, viết chữ to hơn trông hơi xấu.

Đường Kiêu lại hết sức hài lòng, vừa gọt bút chì giúp cậu, vừa khen ngợi: “Chuẩn rồi, tiến bộ nhanh ra phết, nhìn cậu thế này thì luyện thêm hai tuần nữa là có thể làm bài tập giúp tớ.”

Mễ Dương: “...”

Chữ ông anh này xấu đau xấu đớn cỡ nào mà có thể thốt ra được câu như vậy thế.

Mễ Dương ngẩng đầu lia mắt qua, quyển sách bài tập kia của Đường Kiêu vừa được mở ra, sai một lỗi chính tả bị thầy giáo phạt chép lại một trăm lần, cùng một chữ mà có thể nhìn thấy cả trăm cách viết, cái nào cũng xấu đến bất thường.

Mễ Dương nghĩ thầm, vẫn phải nhanh chóng luyện chữ cho ra hồn, cậu không muốn chữ viết của mình giống như Đường Kiêu, thế thì xấu hổ lắm. Cậu Đường Kiêu này còn chẳng viết đẹp bằng cậu chủ Bạch!

Đến giờ tan học, Bạch Lạc Xuyên đứng ở cửa chờ cậu. Họ không thể đi vào lớp khác một cách tùy tiện, bé đành phải đứng ở cửa nhờ người khác gọi Mễ Dương một tiếng.

Hôm nào tan học mấy đứa nhóc lớn như Đường Kiêu cũng phải chơi bời một lúc, nhóc cầm cặp sách đứng lên nhìn cậu chủ nhỏ sạch sẽ tươm tất đứng ở cửa kia, lập tức nháy mắt mấy cái với Mễ Dương, cười nói: “Ôi, Dương Dương, anh của cậu tới đón cậu kìa.”

Mễ Dương lập tức thu dọn sách vở, lấy đồ bước ra cửa, đi về nhà cùng cậu chủ Bạch.

Lúc Đường Kiêu đi ngang qua trên hành lang, nhóc ấy hỏi hai người: “Hai cậu có cần tớ đưa về không? Hôm nay tớ đi xe.”

Bạch Lạc Xuyên nắm tay Mễ Dương, chắn ở phía trước nói: “Không cần, tớ có xe.”

Đường Kiêu nhún nhún vai, nói: “Vậy thôi.”

Sau khi ra khỏi khuôn viên trường, Đường Kiêu và đám bạn cùng mua đồ ăn vặt ngoài cổng trường, chúng thấy một chiếc xe Jeep chạy tới từ xa, vệ sĩ bước xuống, chưa đầy hai phút đã bước tới nhận lấy cặp sách trong tay hai đứa nhỏ, lái xe chở chúng đi.

Đám trẻ con bên cạnh òa lên một tiếng, Đường Kiêu đang mải ăn ô mai thì một đứa nhóc mập nói với nhóc: “Ối, anh Kiêu, anh có nhìn thấy không? Đó chính là cậu chủ Bạch, từ lúc khai giảng đến giờ, không ngày nào là nó không có vệ sĩ lái xe tới đón, ngầu vãi đạn!”

Một đứa khác hỏi: “Đứa đi cùng kia là ai thế? Nhà nó có hai đứa hay sao?”

Nhóc mập nói: “Làm gì có chuyện đó, bây giờ nó là con một, chắc chắn đứa nhóc đi cùng chỉ chơi thân với cậu chủ Bạch thôi!” Nó chép miệng, ô mai chua quá khiến nó nhe răng nhếch miệng: “Ghen tị quá đi, chắc chắn là có thể ăn được nhiều món ngon!”

“Ha ha, ai như cậu, ngày nào cũng chỉ biết ăn thôi!”

Đường Kiêu nhìn mà lông mày nhăn tít lại: “Nhà Mễ Dương ở kế bên cậu ta.”

Nhóc mập kinh ngạc nói: “Hả? Đứa nhóc kia là Mễ Dương á, đứa nhảy lớp ấy hả?”

Đường Kiêu gật gật đầu, hứng tám chuyện bay biến, mua bừa một ít sô-cô-la rồi dẫn đám nhóc đi.

Trong khi đó, Mễ Dương ngồi trên xe đang bị giữ chặt tay lật qua lật lại để kiểm tra.

Bạch Lạc Xuyên nói: “Tại sao tay cậu lại đỏ?”

Mễ Dương nói: “Lúc viết bút chì tớ không để ý, lần sau tớ sẽ cẩn thận hơn.” Đây là một tật xấu của cậu, tư thế cầm bút không chuẩn, dễ có vết chai.

Bạch Lạc Xuyên vẫn đang kiểm tra, Mễ Dương thẳng thắn xòe hai tay mình ra trước mặt bé, lắc lắc hai lần, nói: “Không có chuyện gì thật mà, không ai bắt nạt tớ cả.”

Bạch Lạc Xuyên hừ một tiếng, xem như mục kiểm tra hôm nay đã kết thúc.

Lần này Mễ Dương không vội chạy về nhà mình nữa. Trình Thanh thi đậu y tá, mấy ngày nay phải tăng ca suốt, có lúc còn phải trực đêm, thành ra nhà cậu ăn cơm tối muộn hơn hai tiếng. Có đôi khi cả Mễ Trạch Hải cũng bận công việc, ăn bánh mì thay cơm cũng là chuyện bình thường. Bây giờ thì Mễ Dương sẽ đến nhà cậu chủ Bạch làm bài tập, tiện thể học ké một hai tiết của thầy Ngụy, sau đó khoảng tám giờ mới về nhà.

Cậu sang nhà họ Bạch mười lần thì tám lần bị bà Bạch giữ lại ăn cơm, lúc có cậu ở đó, cậu chủ Bạch cũng ăn ngon miệng hơn nhiều, số lần múc cơm vào bát cũng tăng.

Bà Bạch thấy vậy thì vô cùng vui mừng, càng cố gắng làm nhiều món ngon cho hai người.

Ngày hôm nay Mễ Dương cũng ở lại nhà họ Bạch ăn cơm tối. Cơm nước xong xuôi, đặt bát nhỏ xuống cái là hai đứa nhỏ bị thầy Ngụy đưa lên phòng sách tầng hai, mỗi người ngồi một bàn nhỏ bắt đầu học bài.
Chương kế tiếp