Trở Về 1988

Chương 45: Trả thù
Chương 45: Trả thù

Ông cụ Bạch đã dẫn theo người tới, Quý Bách An đi theo bên cạnh ông ấy, nhóc ấy vừa đi vừa chỉ vào mấy đứa nhóc lấm lem bùn đất kia nói gì đó: “Ông nội Bạch, là bọn họ đấy ạ, bọn họ cầm một đống bột vôi rải lên người của anh họ và Mễ Dương, dính đầy lên mặt luôn, siêu nguy hiểm!”

Ông cụ Bạch có việc đột xuất cho nên tiện đường tới đây một chuyến, bên người còn có lính cảnh vệ đi theo, nghe thấy nhóc ấy nói như vậy, sắc mặt ông ấy càng thêm khó coi. Ông cụ Bạch ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tầm mắt rất nhanh đã dừng lại trên người của người lớn duy nhất ở đây: “Là con nhà cô làm ra chuyện này đúng không?”

Người phụ nữ kia cứng đờ nhìn về phía lão thủ trưởng thoạt nhìn rất uy nghiêm nọ, cô ta tới từ nông thôn, cho nên cũng không rõ về cấp bậc quân hàm, thấy ông cụ được nhiều người đi theo bảo vệ thì không nhịn được có phần sợ hãi, nhưng khi nhìn thoáng qua đứa con trai đang phun mấy thứ đen sì từ trong miệng ra, cô ta lại bắt đầu chau mày la lối khóc toáng lên: “Cho… cho dù đúng là con tôi rải vôi thật, nhưng còn con của phó đoàn trưởng Mễ thì sao? Chẳng lẽ Mễ Dương nó không có sai sao?” Cô ta vừa nói vừa kéo con trai mình sang, dùng tay xoa mặt cho cậu ta rồi hét lên: "Ông xem thằng nhỏ Mễ Dương này ác độc cỡ nào nè, nó ép con trai nhà tôi ăn vôi đấy, là vôi đó mấy người biết không! Ăn vào sẽ làm người bị bỏng chết, một đứa trẻ mới từng ấy tuổi đầu mà sao ác quá vậy hả!”

Ông cụ Bạch quay đầu lại nhìn về phía đám nhóc tì, hỏi: “Mễ Dương, con ép nó ăn vôi à?”

Mễ Dương đã quen với ông cụ rồi, tuy bình thường nhìn ông cụ Bạch rất nghiêm túc, nhưng khi chỉ có cậu và Bạch Lạc Xuyên thì ông ấy hoàn toàn là một người ông hiền lành, bởi vậy cậu cũng không sợ ông ấy, đứng ra thản nhiên nói: “Thưa ông nội Bạch, con không có ạ, con chỉ ép cậu ta ăn một nắm đất thôi.”

Người cháu trai béo da đen đứng ở cửa nhỏ giọng hô: “Mày nói dối, tao thấy rõ ràng là vôi mà!”

Người phụ nữ cũng đã phát hiện không thích hợp, cô ta bẻ miệng con trai mình ra nhìn, phát hiện bên trong ngoại trừ đen thui ra thì không xảy ra phản ứng gì lạ cả, cho nên thật sự chỉ là đất mà không phải vôi.

Đức nhóc đầu têu bắt nạt Mễ Dương tên là Lý Mậu, ban nãy cậu ta đánh nhau thua, bây giờ còn bị mẹ mình bẻ miệng ra nhìn, trong lòng cậu ta uất ức cực kỳ, thế là há miệng hét lên: “Ban nãy tao rải vôi, cho nên dù là đất thì cũng bị dính vôi, rõ ràng là mày muốn ép tao ăn vôi, mày là đồ xấu xa độc ác!”

Người phụ nữ muốn che miệng con mình lại cũng không còn kịp rồi, con trai cô ta đã khai hết cả ra, mặt cô ta lúc đỏ lúc trắng, chỉ có thể tát mạnh một cái lên lưng của con mình, cú tát lần này dùng sức rất mạnh, thế là cậu ta lập tức khóc òa lên.

Mễ Dương cũng không quan tâm cô ta dạy dỗ con mình kiểu gì, cậu muốn tới đòi lại công bằng, cho nên phải nói rõ sự thật ra. Cậu chỉ vào túi quần của đứa nhóc đang khóc đó, nói: “Cậu ta móc bột vôi từ túi quần ra, cho nên trước đó hẳn là đã giấu bột vôi bên trong, bây giờ chúng ta kiểm tra nhất định sẽ phát hiện bột phấn còn sót lại. Nếu cô không tin thì có thể tự kiểm tra túi trước, đương nhiên cháu cũng có thể cho cô xem túi của cháu và các bạn.” Mễ Dương nói xong lập tức kéo ngược túi quần của mình ra cho cô ta xem, sau đó lại nói với đám trẻ xung quanh: "Mọi người cũng lộn ngược túi ra đi, để mẹ của Lý Mậu nhìn xem có bột vôi hay không.”

Người phụ nữ kia không kịp ngăn cản, đám trẻ con trong đại viên này đều nghe lời Mễ Dương, thế là đồng loạt lộn ngược túi ra cho mọi người xem, trừ bỏ trong túi của một vài đứa có rớt mấy viên kẹo ra thì túi của những người khác đều sạch sẽ, không hề có một chút bột phấn màu trắng nào.

Lý Mậu lại không dám, cậu ta che túi mình liên tục lùi về phía sau, quả thật không cần nói cũng hiểu.

Mễ Dương đứng ở kia, cậu ngửa đầu nói với ông cụ Bạch: “Ông nội Bạch ơi, trong túi quần bên phải của Lý Mậu có bột vôi đó, trong lòng bàn tay của cậu ta cũng có, với hai bằng chứng này thì có phải là có thể chứng minh được cậu ta dùng bột vôi rải lên người của người khác không ạ?”

Người phụ nữ còn tưởng cãi lại nhưng lại bị tiếng hừ thật lớn của ông cụ Bạch cắt ngang: “Đúng thế!”

Người phụ nữ nhỏ giọng nói: “Ông thủ trưởng lớn già đầu rồi, đáng lẽ không nên chấp nhặt với trẻ con mới đúng chứ, hơn nữa cũng không thấy ai bị thương gì nặng mà...”

“Không thấy? Không thấy là đúng rồi, bởi vì cháu trai của tôi đã được đưa vào bệnh viện khám, nếu nó mà xảy ra chuyện gì thì cô cứ chờ đó cho tôi!” Ông cụ Bạch lạnh lùng nói: "Bớt dùng mấy cái gông xiềng đạo đức đó áp lên người tôi đi, Đại Cách mạng Văn hóa vô sản đã kết thúc rồi, các người còn tưởng mình là Vệ binh đỏ chắc, chỉ bằng một cái miệng mà còn tưởng tùy tiện gán tội cho tôi à? Bây giờ mọi người đều bình đẳng, tôi đứng ở đây là với tư cách người nhà của đứa nhỏ, mà đã là người nhà thì chẳng phân biệt ai lớn ai nhỏ đâu! Bởi vì tôi là lãnh đạo nên cô mới ở đây làm ra vẻ đáng thương với tôi, còn nếu tôi là người thường thì sao, thì phải cắn răng bị ức hiếp à? Trên đời này không có đạo lý như vậy đâu nhé.”

Người phụ nữ bị ông cụ Bạch răn dạy đến xấu hổ đỏ bừng mặt, tuy cô ta không dám giương oai nữa nhưng trong lòng vẫn ôm một cục tức, thế là nhịn không được nói: “Vậy còn Mễ Dương thì sao, Mễ Dương vô duyên vô cớ dẫn theo một đám nít ranh tới đánh con trai tôi mà coi được à? Đông người giỏi quá ha, còn dám ép con tôi ăn đất cơ đấy!”

Còn không chờ ông cụ Bạch mở miệng, đám nhóc tì đứng bên cạnh đã không vui trước rồi, bọn họ nghe rõ hết đấy, tư lệnh Bạch đã bị hại phải vào bệnh viện rồi mà giờ những người đó còn muốn hãm hại cả sĩ quan phụ tá Mễ của bọn chúng nữa!

Đám trẻ nhịn không được, bắt đầu nháo nhào lên: “Ông nội Bạch ơi, ông đừng nghe bọn họ nói, rõ ràng là bọn họ ăn hiếp Mễ Dương trước đấy ạ!”

“Đúng vậy, là bốn anh em này nè! Bình thường bọn họ thường xuyên tới kiếm chuyện với Mễ Dương, khi nào thấy chúng cháu có đông người thì chạy, còn lúc ít người thì luôn lại chọc Mễ Dương!”

“Bọn họ ra tay trước, hơn nữa Lý Mậu còn trù ẻo là cha của Mễ Dương sắp chết nữa, cháu nghe rõ ràng luôn!”

“Cháu cũng nghe nữa, đám người Lý Mậu nói xấu cha của Mễ Dương, bọn họ còn mắng người nữa!”

...

Bao nhiêu cái miệng nói làm người phụ nữ kia không kịp trở tay, cô ta gấp tới mức đổ mồ hôi hột, vội nói: “Đừng có nói bừa, Lý Mậu nhà tôi chưa bao giờ nói tục hết!”

“Ai nói? Cậu ta nói thế này với Mễ Dương nè.” Cậu bé ban nãy chạy đi tìm người tới giúp rất thông minh, bé bắt chước lại từ địa phương mà Lý Mậu nói trước đó, không thể không nói là bắt chước rất giống, ngay cả ngữ điệu cũng học được nốt: "Lần trước khi Lý Mậu nói từ này, mẹ cháu nói đây là câu chửi thô tục, trẻ ngoan không thể nghe, nghe nhiều sẽ bị hỏng tai đó!”

Mấy đứa trẻ khác lập tức nhao nhao nói hùa theo: “Đúng đó, là câu mà Lý Mậu từng nói qua!”

Đám trẻ con không hiểu câu này có nghĩa là gì, nhưng người lớn vừa nghe là hiểu ngay, bên cạnh ông cụ Bạch cũng có mấy anh lính cảnh vệ biết nói tiếng địa phương, tuy âm sắc không giống câu này lắm nhưng vừa nghe xong họ đã sầm mặt lại, nhiêu đó cũng đủ biết đây không phải câu gì hay ho.

Bởi vì chuyện bên này làm lớn cho nên đã có người tới thông báo cho đoàn trưởng Lý, bảo anh ta mau về nhà. Chờ anh ta về đến nơi cũng vừa lúc thấy cảnh tượng này. Anh ta đổ mồ hôi hột, lúc trước ỷ vào việc cả nhà của Mễ Trạch Hải tốt tính không so đo, nên lúc ở nhà anh ta thường mắng như thế vài lần mỗi khi say rượu. Người lớn trong nhà nói thường xuyên như thế thì đương nhiên trẻ con cũng sẽ học theo, ai mà ngờ lần này nó lại còn dùng câu này đi mắng chửi người khác để rồi chọc phải họa lớn.

Đoàn trưởng Lý vội vàng đi tới, nhỏ giọng nói: “Thưa cựu thủ trưởng, là nhã chúng tôi sai, tôi xin lỗi ngài.”

Người phụ nữ kia đang ôm chặt con trai mình, thấy thế còn tính mở miệng cãi tiếp, đáng tiếc lại bị đoàn trưởng Lý quay sang trừng mắt một cái: “Còn không mau dắt con về đi, cô xem bình thường cô dạy con kiểu gì mà nó lại thành ra như vậy, còn ra thể thống gì nữa, hả!”

Người phụ nữ không phục, thấy chồng mình tới đây thì cô ta càng không muốn đi về, cảnh này làm đoàn trưởng Lý sốt ruột muốn chết, nhưng anh ta nháy mắt ra hiệu mãi cũng không ăn thua.

Ông cụ Bạch sầm mặt nói: “Tôi không so đo với con trẻ, nhưng tôi muốn nói chuyện với người làm phụ huynh như hai người. Trẻ con không biết gì, cho nên nếu nó đã nói ra câu đó nghĩa là nó đã nghe và học theo từ người lớn, cho nên đây là trách nhiệm của cậu.”

Đoàn trưởng Lý lúng túng nói: “Thật ra đây là câu cửa miệng thôi ạ, ở chỗ chúng tôi cũng toàn quen miệng nói chơi chứ không… không có ý gì khác đâu.”

Ông cụ Bạch cười lạnh: “Ồ, nếu chỉ là quen miệng nói chơi, không có ý gì khác, vậy được.” Ông ấy chỉ vào đứa nhóc trong miệng toàn đất đang đứng trước người của mẹ mình, nói: "Cháu xoay người lại nhìn cha mẹ mình, sau đó nói câu đó mười lần đi.”

Sắc mặt của đoàn trưởng Lý và vợ anh ta xấu hẳn, anh ta miễn cưỡng cười nói: “Thưa thủ trưởng, chuyện này cũng không tốt lắm đâu ạ...”

Ông cụ Bạch quát lớn: “Nói!”

Ông cụ Bạch là người đã từng lên chiến trường, khí thế của ông ấy gây áp lực rất lớn, một khi giận lên thì đừng nói là trẻ con, ngay cả người lớn cũng không dám lỗ mãng, đứa nhóc kia lập tức òa khóc, hơn nữa còn không dám khóc lớn, chỉ có thể thút thít muốn trốn sau người của mẹ mình. Thấy người phụ nữ lại chuẩn bị la lối khóc lóc, ông cụ Bạch trừng mắt một cái, cô ta sợ hết hồn, thế là đứng đờ ra đó không dám nhúc nhích.

Lúc này ông cụ Bạch mới hỏi: “Sao không nói? Các người tưởng tôi dễ bị lừa lắm à?”

Đoàn trưởng Lý vã mồ hôi như tắm: “Tôi nào dám ạ.”

Ông cụ Bạch liếc vợ chồng họ một cái, lạnh lùng nói: “Tôi đã cho các người cơ hội để giải thích, là chính các người không biết trân trọng nó. La lối khóc lóc không làm được tích sự gì trước mặt tôi đâu, đã làm sai thì phải bị phạt, cha thiếu nợ thì con trả, nhưng nếu con phạm lỗi thì cha cũng đừng hòng chối bỏ trách nhiệm, nếu các người còn dám la lối thì tôi cho lính cảnh vệ bắt hai người đi vào phòng giam để dạy dỗ lại một phen!”

Ông ấy vừa nói xong, lính cảnh vệ sau lưng lập tức tiến lên một bước, người phụ nữ không còn dám hó hé gì nữa, chui rúc sau lưng chồng mình, líu ríu nói hai câu nhỏ như tiếng muỗi vo ve: “Không có, tôi đâu có tính ngụy biện hay la lối khóc lóc gì đâu…”

Sắc mặt của đoàn trưởng Lý cũng lúc đỏ lúc trắng: “Tôi xin lỗi.”

Ông cụ Bạch nhìn anh ta: “Chỉ xin lỗi bọn trẻ thôi à?”

Đoàn trưởng Lý cắn môi đáp: “Thưa không, tôi cũng xin lỗi cả đồng chí Mễ Trạch Hải nữa ạ.”

Ông cụ Bạch cười xì một tiếng: “Tốt lắm, nhớ viết một phong thư xin lỗi gửi tới sư đoàn! Tôi thấy cậu huấn luyện quá ít, cho nên cả ngày mới toàn làm những chuyện vô bổ, thật đúng là hết nói nổi! Nếu làm không được thì đừng làm nữa, cút về quê mà làm ruộng đi!”

Hai vợ chồng của đoàn trưởng Lý cúi đầu không dám hé răng.

Ông cụ Bạch dẫn đám trẻ rời đi, cũng bảo lính cảnh vệ đưa những đứa trẻ khác về nhà, dặn họ phải giải thích rõ chuyện hôm nay cho phụ huynh của các bé, tránh cho những kẻ đâm thọt sau lưng có cơ hội đổi trắng thay đen. Ông ấy dắt Mễ Dương về, lúc về đến nhà thì Bạch Lạc Xuyên cũng đã trở về từ bệnh viện, bác sĩ đã xem qua đôi mắt cho nhóc, phát hiện không sao hết, thế là chỉ kê đơn một ít nước thuốc và nước rửa mắt, bảo hai ngày sau lại tới tái khám.

Nhìn đống giấy tờ bệnh viện mà lính cảnh vệ đưa sang, ông cụ Bạch rút tờ hóa đơn viện phí ra nói với người này: “Cậu đem cái này tới nhà của đoàn trưởng Lý, bảo nhà anh ta trả tiền thuốc men, nhớ kỹ, không được lấy nhiều hơn một đồng, nhưng cũng không thể lấy ít hơn một đồng.”

Lính cảnh vệ giơ tay chào: “Vâng ạ!”

Ông cụ Bạch lại vẫy tay bảo Bạch Lạc Xuyên lại đây, nghiêm túc nhìn nhóc rồi hỏi: “Lạc Xuyên à, cháu còn chỗ nào cảm thấy không khỏe không? Nếu có thì cháu nhất định phải nói cho ông nội nghe nhé, tuyệt đối không được để có chuyện gì, đôi mắt quý giá lắm, sau này chúng ta phải dùng nó cả đời đấy.”

Bạch Lạc Xuyên cười một chút, lắc đầu nói: “Cháu không sao đâu ông nội.”

Bạch Lạc Xuyên nhìn về phía Mễ Dương, trong ánh mắt không kiềm được mang theo một ít lo lắng, ông cụ Bạch thấy vậy cười xòa: “Cháu còn lo cho thằng bé à? Hôm nay Dương Dương giỏi lắm đấy, lúc ông đến nó còn đang “báo thù” cho cháu kia mà!”

Đôi mắt của cậu chủ Bạch sáng rực lên, nhóc chờ mong hỏi Mễ Dương: “Thật sao? Cậu làm những gì, không bị thương chứ?”

Mễ Dương cười tủm tỉm mà lắc đầu, ngoan ngoãn đứng ở đó, nhìn qua vẫn là một bé ngoan và hiền lành như xưa.
Chương kế tiếp