Trở Về 1988

Chương 46: “Bệnh nhân”
Bà Bạch và Lạc Giang Viện cũng bị giật mình, ánh mắt bà Bạch còn mang vẻ lo lắng, tầm nhìn hướng về con trai mình nhiều hơn. Lạc Giang Viện thì ngồi trên sô pha ánh mắt mang theo vẻ tò mò nhìn về phí Mễ Dương. Cô ấy đến ở một thời gian, vẫn luôn cảm thấy Mễ Dương hiền dịu hiểu chuyện, chưa từng thấy đứa bé này nói chuyện lớn tiếng với ai, sao có thể “báo thù”?

Bạn nhỏ Quý Bách An bên cạnh nhịn không được, khoa tay múa chân kể lại với mọi người một lần, cuối cùng còn cảm thán một câu: “Tốt thật đấy, con cũng muốn có người ra mặt thay con đánh tên đó một trận như vậy, đúng là quá khí phách!”

Lạc Giang Viện dở khóc dở cười, gõ nhẹ đầu nhóc ấy một cái: “Lại dùng từ ngữ lung tung rồi, có ai miêu tả giống con không.”

Bạn nhỏ Quý Bách An giương đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Mễ Dương, lòng tràn ngập chờ mong.

Nãy giờ Bạch Lạc Xuyên vẫn luôn chăm chú lắng nghe, mặt mày nghiêm túc, ánh mắt cũng hướng về Mễ Dương. Trái lại, Mễ Dương đứng yên tại chỗ rất nghiêm chỉnh, chẳng hề giống vị quân sư nhí đã chỉ tay năm ngón các bạn đánh hội đồng người ta gì cả.

Nghe xong, bà Bạch cũng hướng ánh mắt về phía Mễ Dương, cô ấy là người trí thức, bình thường gặp phải chuyện như vậy cũng sẽ tức giận, nhưng nếu không có Mễ Dương dẫn theo đám nhóc kia tới trước cửa nhà người ta đòi công bằng, người lớn như các cô thật sự không tiện đứng ra tranh luận, nên giờ nghe vậy cô ấy cũng thấy hả giận lắm.

Trên đường tới đó, ông cụ Bạch mới nghe một nửa, nên giờ cũng chăm chú nghe xong toàn bộ câu chuyện, cuối cùng khi nhận ra con cháu nhà mình không chịu thiệt thì tâm trạng mới thoải mái hơn đôi chút. Đặc biệt là lúc nghe thấy Mễ Dương hù dọa đám nhóc con, ông cụ không kiềm được mà lắc đầu cười, nói: “Mấy lời này nghe giống Lạc Xuyên nói thật đấy.”

Bà Bạch cũng nở nụ cười, đáp: “Cha không biết đó thôi, Dương Dương là đứa nhỏ rất thật thà, từ bé đã theo sau Lạc Xuyên, những thứ này nhất định là do Lạc Xuyên dạy, hồi còn nhỏ lúc nào thằng bé cũng kè kè theo Lạc Xuyên học nói hết đấy.”

Bạch Lạc Xuyên khá là đắc ý, gật đầu nói: “Đúng vậy đó ạ.”

Bà Bạch bật cười, ấn đầu cậu một cái nói: “Con còn còn đắc ý!”

Ông cụ Bạch vui vẻ hỏi Mễ Dương: “Con từng học nói với Lạc Xuyên sao?”

Mễ Dương: “... Vâng ạ.”

Ông cụ Bạch bật cười ha hả: “Đừng sợ, đừng sợ, ông hỏi con một chút, lúc đó con chỉ nhét đất thôi, hà cớ gì lại dọa bạn nhỏ người ta vậy?”

Mễ Dương nói: “Bởi vì miệng cậu ta thối, không sạch sẽ. Hơn nữa con dọa cậu ta, nếu cậu ta sợ tức là cũng biết điều cậu ta làm là nguy hiểm.” Cậu vừa nói vừa nghĩ, lúc đó cậu tức quá nên không suy nghĩ gì nhiều, bây giờ phải tốn công nghĩ lý do bù vào: “Cha còn từng kể đôi lúc dã ngoại trong rừng, không tìm được nguồn nước sạch thì có thể dùng vôi lọc nước, nhưng tuyệt đối không được để vôi tiếp xúc trực tiếp với da thịt, bằng không sẽ cực kỳ nguy hiểm. Con muốn dạy câu ta một trận, nhưng cha mẹ lại nói không thể làm người khác bị thương... ông nội Bạch, con làm đúng không?”

“Làm đúng lắm.” Ông cụ Bạch mỉm cười gật đầu: “Mễ Trạch Hải dạy dỗ con rất tốt, trẻ con bây giờ là phải giống như con, đứa nhỏ xuất thân từ quân khu dã chiến chúng ta nhất định phải có kiến thức nền tảng về dã ngoại mới được.”

Ông cụ Bạch mười hai tuổi đã vác súng đi nhập ngũ, thời đó đứa bé tám tuổi năm đã được xem như nửa người lớn, khổ cực gì cũng từng nếm qua, nên giờ cũng không có thói nuông chiều con cháu trong nhà. Bằng không ngày thường ông cụ cũng sẽ không dẫn theo cháu trai lên núi huấn luyện. Thế nên nếu nói là Bạch Lạc Xuyên đánh nhau, ông cụ sẽ tin, trái lại nghe thấy một người ngày thường nhã nhặn như Mễ Dương lại đột ngột bùng nổ, ông cụ thật có hơi kinh ngạc, sau đó lại càng thêm yêu thích cậu nhóc này.

Làm việc có lý lẽ, có bằng chứng rõ ràng, không nóng vội kiếm chuyện với người khác, nhưng vẫn giữ vững được nguyên tắc không để bản thân chịu thiệt thời, đúng là một đứa bé ngoan.

Bình thường ông cụ Bạch cảm thấy tính tình cháu trai nhà mình hơi nóng nảy, nhưng giờ nhìn Mễ Dương, ông cụ lại phát hiện cậu đúng là một khối đá mài đao rất tốt, hai người cho nhau mài giũa, bù đắp một chút thì lại vừa khéo.

Ôm tâm tư như vậy, ánh mắt ông cụ nhìn Mễ Dương cũng hiền hòa hơn không ít. Ông lấy một cây bút từ trong túi mình ra, đưa cho cậu, nói: “Cầm lấy, đây là phần thưởng hôm nay của con.”

Bà Bạch đứng bên cạnh nhỏ giọng nói: “Cha, bọn trẻ đánh nhau lại thưởng quà thì có đúng hay không...”

Lời còn chưa dứt, ông cụ Bạch liền khoát tay áo nói: “Chuyện ở đây phải nghe theo cha, ai có lý, ai làm tốt, cha thưởng cho người đó. Người của nhà họ Bạch chúng ta, có thể chịu khổ nhưng tuyệt đối không chịu thiệt!”

Mễ Dương ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn nhận lấy cây bút kia, khuyến mãi thêm được đôi bàn tay thô ráp của ông cụ Bạch xoa đầu. Tiếng cười vang dội của ông cụ truyền tới từ trên đỉnh đầu.

Mễ Dương ngẩng đầu hỏi: “Ông Bạch ơi, Lý Mậu bảo cha con bị thương, đang nằm trong bệnh viện, rốt cuộc cha con bị làm sao vậy?”

Ông cụ Bạch thoáng trầm ngâm, cũng không gạt cậu, nói: “Dương Dương, con là một đứa bé hiểu chuyện, ông sẽ nói cho con biết. Trong đợt huấn luyện thực chiến, cha con không may bị thương nhẹ, mảnh đạn đã được lấy ra, tình hình cũng dần ổn định lại rồi. Hiện tại mẹ con đang ở bệnh viện chăm sóc cha con, tầm hơn một tháng nữa là sẽ xuất viện.” Ông cụ vỗ vai cậu an ủi: “Con đừng lo, giờ đã không sao nữa rồi, nếu con muốn gặp họ, ông có thể bảo tài xế chở con tới đó, con có muốn đi không?”

Mễ Dương nghiêm túc suy nghĩ một hồi, vẫn lắc đầu nói: “Thôi ạ, con đi cũng không giúp được gì, vẫn nên ở nhà chờ họ về thì hơn.”

Ông cụ Bạch rất vui, xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu nói: “Con đúng là một đứa bé ngoan.”

Lúc Mễ Dương lên tầng, trong lòng vẫn có chút lo lắng, đời trước chưa từng xảy ra chuyện này, nên cậu cũng không biết cha cậu bị thương nặng cỡ nào. Nhưng theo giọng điệu khi Trình Thanh gọi điện tới lần trước, cũng như những lời an ủi của ông cụ Bạch ban nãy thì hình như thời kỳ nguy hiểm của cha đã qua.

Mễ Dương thở dài, cậu cảm thấy cha mình lăn lộn trong bộ đội cũng không dễ dàng.

Sau vụ hội đồng hôm nay, người lớn trong nhà không cho mấy đứa nhóc ra ngoài chơi nữa, Bạch Lạc Xuyên muốn dưỡng bệnh, Mễ Dương ngồi bên cạnh chơi với cậu, bạn nhỏ Quý Bách An cũng muốn ngồi cùng nhưng lại bị cậu chủ Bạch đuổi thẳng cổ ra ngoài, cậu chủ Bạch híp mắt bảo: “Anh không quen để người khác vào phòng ngủ.”

Quý Bách An chen chân đứng ở cửa, vừa ngó vào trong vừa nói: “Vậy Mễ Dương thì sao? Cậu ấy không chỉ vào mà còn ngủ luôn ở trong nữa kìa!”

Bạch Lạc Xuyên nói: “Cậu ấy không phải người ngoài.”

Quý Bách An còn muốn chen vào trong: “Em cũng không phải... anh họ, anh cho em vào đi mà, em sẽ không nói gì hết, chỉ ngồi thôi cũng không được sao?”

Bạch Lạc Xuyên nói: “Vậy cậu có hứa sẽ nghe lời không?”

Quý Bách An lập tức nói: “Hứa!”

Bạch Lạc Xuyên lạnh lùng nói: “Thế thì bây giờ cậu hãy buông tay, lui về phía sau một bước.”

Bạn nhỏ Quý Bách An thật sự buông nắm cửa ra, lui về phía sau một bước nhỏ, còn chưa kịp phản ứng lại thì cửa gỗ trước mặt đã đóng lại cái “rầm” ngay trước mặt cậu.

Quý Bách An đứng bên ngoài cào cửa, cậu chủ Bạch coi như không nghe thấy, nằm trên giường nhỏ nhắm mắt nghỉ ngơi, Mễ Dương nhìn thoáng qua cửa, sau đó học theo nhóc leo lên giường lật sách, định tìm câu chuyện cổ tích thú vị nào đó đọc cho nhóc nghe.

Bạch Lạc Xuyên nghe tiếng cậu lật sách thì không nằm yên nổi nữa, vội lật người sang, cố ý hỏi cậu: “Sao hôm nay học được cách đánh nhau với người khác vậy?”

Mễ Dương cúi đầu, vừa đọc sách vừa nói: “Bởi vì cậu ta ném vôi vào cậu, hành động đó nguy hiểm lắm nên tớ mới nổi giận.”

Bạch Lạc Xuyên bỗng vui mừng hớn hở.

Nhóc nằm đó đắc ý một lúc, lại đưa tay túm lấy Mễ Dương, bảo cậu kề sát vào mắt mình. Mễ Dương thuận theo,vừa quỳ trên giường vừa ngẩng đầu nhìn nhóc, đôi mắt đen trắng rõ ràng, không có tia máu, nhìn không ra chuyện gì.

Hai mắt Bạch Lạc Xuyên nhìn chằm chằm cậu không chớp, nghiêm túc nói: “Có rất nhiều người mắng cậu như vậy hả?”

Mễ Dương không hiểu: “Hả?”

Bạch Lạc Xuyên nói: “Cậu chơi với tớ, bọn họ mắng cậu, sao cậu không nói cho tớ biết?”

Mễ Dương lắc đầu nói: “Không sao, chỉ có mỗi nhà đó thôi, hơn nữa cũng không phải chuyện lớn.”

Bạch Lạc Xuyên nhìn cậu một hồi, bỗng đắc ý nói: “Bởi vì tớ bị thương mới là chuyện lớn đúng không?”

Mễ Dương: “?”

Bạch Lạc Xuyên vui vẻ cười rộ lên, tự mình cười một hồi, lại bắt đầu dùng thân phận bệnh nhân để sai bảo Mễ Dương làm việc: “Tớ muốn nghe câu chuyện thứ năm, cậu đọc cho tớ nghe đi.”

Mễ Dương nói: “Nhưng hôm qua đã đọc rồi.”

Bạch Lạc Xuyên nhăn chóp mũi, hừ một tiếng nói: “Tớ mặc kệ, tớ muốn nghe truyện đó cơ.”

Mễ Dương lập tức lật đến trang kia đọc cho cậu, trí nhớ Bạch Lạc Xuyên rất tốt, có một số chỗ nhóc đã thuộc lòng, Mễ Dương đọc sai một hai chữ nhóc đều nhận ra hết, nhắm mắt chỉ cho cậu. Mễ Dương tức giận, mỉm cười đẩy sách cho cậu ấy: “Cậu tự đọc đi, tớ không đọc nữa.”

Bạch Lạc Xuyên nhoài người lên cái gối nhỏ của Mễ Dương, mỉm cười theo cậu. Lông mi của nhóc rất dài, rũ xuống tạo thành một mảng bóng râm nho nhỏ. Nhóc lười biếng nhắm mắt, nói: “Vậy thì không đọc nữa, cậu đi lấy hai ly nước trái cây đi, chúng ta cùng uống, tớ khát rồi.”

Buổi tối, Bạch Kính Vinh trở về.

Bà Bạch không nhắc tới chuyện này trên bàn cơm, đợi đến khi trở về phòng ngủ mới từ tốn kể lại với anh ấy một lần, người nhà họ Lạc cũng có tính thiên vị, bảo vệ con cái, ở ngoài không nói gì, nhưng khi vào phòng ngủ, ở trước mặt chồng, cô ấy lại nhịn không được mà lẩm bẩm vài câu, ngoại trừ đôi ba lời trách móc nhà đoàn trưởng Lý, thì những câu lo lắng còn lại đều nghiêng về vấn đề học hành của con trai.

Bà Bạch ngồi trên bàn trang điểm, vừa chải tóc vừa nói: “Lạc Xuyên như vậy không được, tình trạng này rất bất lợi đến việc học của thằng bé, em lo lắng sau này nó đến Thượng Hải sẽ không theo kịp.” Cô ấy nhíu mày: “Trước kia em còn cảm thấy trường tiểu học này tính ra cũng khá tốt, nếu muốn học thêm gì đó, đợi đến khi lên trung học cơ sở rồi bắt đầu cũng không muộn, với lại chúng ta còn mời thầy giáo Ngụy về dạy cho thằng bé, hẳn sẽ không kém những đứa trẻ ở nơi khác, nhưng bây giờ...”

Bạch Kính Vinh là người rất kiệm lời, chỉ ngẩng đầu nhìn vợ, ánh mắt dịu dàng: “Em muốn chuyển trường cho Lạc Xuyên, phải không?”

Bà Bạch ngồi ở đó thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía chồng: “Lạc Xuyên không thể tiếp tục ở lại đây nữa.”

Bạch Kính Vinh nói: “Chuyện này cứ từ từ rồi tính, cha vẫn còn chút việc cần làm.”

Bà Bạch cắn môi, gật đầu.

Mễ Dương một trận thành danh, bọn nhỏ trong sân lớn không ít thì nhiều cũng tham dự vào chuyện này nên không đứa nào nói xấu Mễ Dương cả, trái lại còn học theo cách nói chuyện ngang ngược của con cháu nhà đoàn trưởng Lý về diễn lại cho cha mẹ xem. Nghe đứa nhỏ nhà mình kể vậy, phần đông các bậc phụ huynh khác cũng có ý kiến với nhà đoàn trưởng Lý, đặc biệt Mễ Dương còn là học sinh ưu tú nhảy cấp, nhân duyên của vợ chồng Mễ Trạch Hải với hàng xóm cũng tốt, thế nên trong lòng các bậc phụ huynh vốn đã có quan niệm tới trước làm chủ thì giờ lại càng nghiêng về phía Mễ Dương.

Cuộc sống của đoàn trưởng Lý cũng không dễ chịu, dù không có ai cố ý ngáng đường anh ta, nhưng cũng không thiếu đưa ra các yêu cầu nghiêm khác về một số chuyện thường ngày. Năng lực nghiệp vụ của anh ta bình thường, sau lại bề bộn nhiều việc nên bận tới sứt đầu mẻ trán, đừng nói là thăng cấp, không bị giáng chức là đã may mắn lắm rồi. Không bao lâu sau, bởi vì một lỗi sai trong công tác, anh ta đã bị phái tới nơi khác. Trải qua cuộc sống nghèo túng suốt mấy năm, anh ta bị thuyên chuyển về địa phương, rồi dần dần không còn nghe thấy tin tức gì nữa.
Chương kế tiếp