Trộm Phu

Chương 10: Sáng sớm(H)
Quý Nam thể lực không tốt như Phùng Viễn,ngủ cả một đoạn đường vẫn chưa tỉnh,mà Phùng Viễn một người ba mươi tuổi gặp phải Quý Nam liền yêu đương cuồng nhiệt như mấy tiểu hài tử miệng còn hôi sữa,lên xe cũng không đặt y xuống mà ôm trên người,nhìn y bị hắn ép buộc đến bộ dáng này cũng có chút áy náy,ôm người thường thường hôn xuống một ngụm,chờ xe lái thẳng vào đại trạch Phùng gia mới chịu thu liễm một chút

Toà nhà chìm trong ánh hồng hoàng hôn,trên tường loang lổ vệt sáng như từng tầng tơ lụa phủ lên.Vương mụ cầm đèn lồng nhỏ đứng chờ trước cửa,nhìn thấy Phùng Viễn ôm người đi xuống,không nhịn được đùa hắn "Gia,vết thương của ngài xem ra hồi phục rất tốt"

Vương mụ hầu hạ tại Phùng trạch đã lâu, tự nhiên nói chuyện không mang theo nhiều kiêng dè như vậy,Phùng Viễn cũng không sinh khí,nhẹ giọng nói:"Đợi lát nữa lại nói chuyện,tiểu bảo bối của ta còn đang ngủ"

"Yêu, rốt cuộc chịu mang về đây?" Vương mụ mang theo đèn lồng nhìn Phùng Viễn cao hứng,"Ta phải nhanh đi cùng bọn hắn nói chuyện này,chúng ta rốt cuộc bên tai có thể được thanh tịnh ."

Quý Nam trong lòng Phùng Viễn mơ hồ kêu một tiếng "Anh rể" lại quay mặt qua tiếp tục ngủ

Phùng Viễn ở nụ cười,quay qua trừng Vương mụ khiến bà đừng lên tiếng,Vương mụ vội vàng che miệng lại cầm đèn lồng chiếu sáng bậc thang cho Phùng Viễn đi,mắt vụng trộm ngắm Quý Nam đang ngủ say,còn chưa thấy rõ mặt mày đã vui vẻ hớn hở,này so ra còn vui hơn cả Phùng Viễn

Phùng trạch so với Quý trạch lớn hơn,khắp nơi gọn gàng,vào cửa cũng không có đồ gì trang trí gì,trên tường chỉ treo mấy khẩu súng,rất doạ người.Phùng Viễn đi không tới vài bước đã tới nơi lại lui về,do dự xem có nên trước lúc Quý Nam tỉnh dậy cho người dọn cất hay không,sau lại nghĩ lá gan Quý Nam cũng không có nhỏ như vậy liền từ bỏ,ôm người ngồi trên sô pha ngắm khuôn mặt ngủ say của y

Vương mụ rón ra rón rén bưng bát canh hạt sen đến:"Tỉnh lại khẳng định đói"

Phùng Viễn nhướn mày nói:"Như thế nào cũng không cho ta một chén?"

"Ngươi uống cái gì mà uống," Vương mụ cười mắng hắn "Là người lớn,còn cùng đứa nhỏ giành canh uống"

"So với ta cũng chỉ nhỏ hơn vài tuổi,như thế nào so......" Phùng Viễn ngoài miệng nói như vậy,tay ôm Quý Nam lại không buông,cúi người hôn hôn chóp mũi ẩm ướt của y,tâm lập tức mềm mại như mặt nước lăn tăn gợn sóng

Vương mụ bụm mặt chạy ra ngoài,thẳng kêu:"Không biết ngượng ngùng."

Phùng Viễn hôn một ngụm thấy không đủ lại cúi đầu hôn môi Quý Nam,đem người hôn đến mơ mơ màng màng tỉnh ngủ.Đập vào mắt Quý Nam đầu tiên là chùm đèn hoa lệ lung lay treo trên đầu,tay ôm cổ Phùng Viễn ngồi dậy,giọng mềm dính kêu một tiếng "Anh rể" sau đó mới phát giác không thích hợp,ngoảnh đầu nhìn ngó xung quanh

"Anh.....Anh đưa em đến nhà của anh?" Quý Nam hoảng sợ ôm cánh tay Phùng Viễn nói năng lắp bắp "Anh......Anh như thế nào không nói trước với em một tiếng......."

"Còn rất thông minh." Phùng Viễn tựa lưng vào ghế ngồi khen y "Nhìn thế nào ra đây là nhà của anh?"

"Trừ anh ra,ai lại treo trên tường toàn là súng?" Quý Nam vội vã bò xuống khỏi chân Phùng Viễn,vội vàng muốn đi

Phùng Viễn thò tay đem người vớt trở về trên người "Chạy đi chỗ nào? Bên ngoài tối lửa tắt đèn"

"Em cùng anh ở chỗ này thành ra cái gì!" Quý Nam đỏ mặt,đẩy mặt Phùng Viễn ra,vừa quay đầu thấy Vương mụ trốn ngay cạnh cửa che miệng cười trộm.'Phụt' một tiếng y đỏ bừng cả mặt,chôn đầu trong lòng Phùng Viễn không lên tiếng

"Vương mụ ngươi đừng có doạ y sợ" Phùng Viễn nhẹ nhàng vỗ Quý Nam vừa tức giận vừa buồn cười "Không phải nói đi sao,như thế nào lại trở về?"

"Hảo tâm mang thêm cho ngươi bát canh,không cần sinh khí" Vương mụ cầm chén đặt trên bàn cảm khái,lời nói cho Phùng Viễn nghe ánh mắt lại đặt trên người Quý Nam "Gia,ngài cũng không giới thiệu vị tiểu thiếu gia này một chút"

Quý Nam nghe được nhe răng cắn lấy lỗ tai Phùng Viễn,đem người cắn đến kêu lên mới nhả ra

"Bảo bối,em như thế nào nói cắn liền cắn?" Phùng Viễn dở khóc dở cười "Đau chết mất"

Vương mụ ở một bên mở miệng mắng: "Xứng đáng."

"Được,ta đáng đời" Phùng Viễn cũng không nề hà ôm Quý Nam hôn miệng y một lát mới buông tay

Quý Nam như trước xấu hổ đến nói không nên lời nói,hận không thể đem mặt chôn ở trong hõm vai Phùng Viễn một đời không ngẩng đầu.Vương mụ nhịn không được bưng chén canh hạt sen lại đây bảo Phùng Viễn đút y uống,chọc cho Phùng Viễn bật cười: "Làm cái gì a,Tiểu Nam so với ta quý giá hơn như vậy?"

"Ngươi muốn uống thì uống,không uống ta cho Tiểu Hắc" Vương mụ trợn trắng mắt không phản ứng Phùng Viễn

"...... Tiểu Hắc?" Quý Nam ghé vào đầu vai Phùng Viễn lặng lẽ hỏi "Tiểu Hắc là ai?"

"Là con chó nuôi canh cửa" Phùng Viễn tức giận đến lười nói chuyện,Quý Nam lại cười ra tiếng,ôm Phùng Viễn cười đến ngửa tới ngửa lui,khóe mắt đều tràn ra lệ

"Tiểu Hắc liền Tiểu Hắc đi,bảo bối của anh vui vẻ là được" Phùng Viễn bất đắc dĩ bưng lên bát canh hạt sen đút Quý Nam uống.Quý nam một buổi chiều cũng chưa ăn cái gì, còn bị phùng xa ép buộc lâu như vậy tự nhiên là đói,im lặng uống hơn phân nửa bát,ngẩng đầu ngại ngùng cười cười:"Cám ơn Vương mụ"

"Ai nha tiểu thiếu gia của ta a!" Vương mụ mừng rỡ không khép miệng "Miệng thật ngọt,nếu gia chúng ta khi dễ ngươi cũng đừng chịu đựng a, dùng sức mà cắn,cắn hai lỗ tai hắn......"

"Ngươi đừng có nói bậy!" Phùng Viễn dở khóc dở cười đuổi nàng đi "Dạy loạn cái gì?"

Vương mụ lúc này mới cẩn thận mỗi bước đi ra,lúc ra đến gần cửa quay đầu lại dặn Phùng Viễn buổi tối nhớ thêm vài chậu than tránh để Quý Nam bị lạnh

"Còn phải chờ ngươi nói?" Phùng Viễn ước gì nàng đi mau chút,nói xong vừa cúi đầu thấy Quý Nam đang bưng lấy bát đối với mình nở nụ cười,mi nhãn cong cong,hai khoé môi đều câu lên

Phùng Viễn nhìn thẳng y một lát,cũng cười,rồi cứ như vậy ngồi ôm y không nhúc nhích.Quý nam nhìn màn đêm một lát liền thu tầm mắt,đem ngụm canh cuối cùng trong chén uống xong,ngón tay mảnh khảnh vuốt ve miệng bát không nói lời nào,sâu trong con ngươi bị ánh đèn ngoài cửa sổ soi sáng. Nhiều ngày chiếu cố Phùng Viễn vào buổi tối ngủ không được tốt lúc này có hơi mơ màng. Phùng Viễn càng nhìn y càng cảm thấy vui vẻ,ôm người sát vào trong ngực,đem Quý Nam ấn vào lòng thoả mãn thở ra một hơi

Quý nam ngoan ngoãn tựa vào trong lòng Phùng Viễn,cánh tay vòng qua ôm chặt eo anh rể,lỗ tai dán tại lồng ngực Phùng Viễn ngưng thần lắng nghe,nhịp tim trầm ổn khiến hốc mắt y bỗng thấy cay cay

"Đừng khóc" Phùng Viễn như là biết y suy nghĩ cái gì,bàn tay phủ lên che lại ánh mắt Quý Nam "Anh đau lòng"

Quý nam đem tay Phùng Viễn đẩy ra,ngồi dậy nói:"Em mới không khóc"

Phùng Viễn tựa lưng vào ghế ngồi nhìn y,ánh mắt thâm tình làm Quý Nam lập tức liền nói không ra lời,lăng lăng lại gần đem đôi môi dán lên khoé miệng Phùng Viễn cùng hắn hôn môi

Nháo một lát như vật thời gian cũng đã muộn,Phùng Viễn dẫn y đi về phòng ngủ,tìm kiện quần áo ngủ sạch sẽ cho Quý Nam mặc,chính mình ngồi bên cạnh bàn đem đèn bàn bật sáng lên.Thời gian Phùng Viễn nằm viện sự vụ trong nhà chất một đống,bây giờ đang rảnh liền muốn bắt tay xử lý. Quý Nam đổi xong quần áo ghé lên giường nhưng không ngủ,nâng cằm nhìn Phùng Viễn bên kia,hai chân bắt chéo phía sau lúc ẩn lúc hiện

"Vừa nãy không phải buồn ngủ lắm sao?" Phùng Viễn vặn đèn tối xuống một chút "Như thế nào còn không ngủ?"

"...... Anh không ngủ?" Quý Nam nhấc chăn lên chui vào,cuộn tròn thân mình lui thành một cục

"Lạnh?" Phùng Viễn buông sổ sách đi đến bên giường,đem tay mò vào trong chăn tìm được tay Quý Nam sờ sờ "Thật đúng là lạnh" Nói xong đem cả chăn cả người ôm vào lòng "Mau ngủ chút,sớm mai anh đưa em tới trường"

Phùng Viễn không nói Quý Nam thật đúng là quên chuyện này,vội vàng nhắm mắt lại ngủ, cũng là ban ngày đã quá mệt mỏi,một thoáng chốc liền ngủ,đầu gác tại đầu vai Phùng Viễn.Phùng Viễn đem người thả về trên giường,xỏ đôi dép lê đi đến bên cạnh bàn đem cuốn sách cầm trong tay,nheo lại ánh mắt bắt đầu kiểm tra

Sổ sách này không phải của Phùng gia,mà đầy đủ bên trong là toàn bộ sinh ý lớn nhỏ của Triệu gia

Quý Nam ngày hôm sau tỉnh sớm, mở mắt nhìn thấy Phùng Viễn ngồi ở bên cạnh bàn nhíu mi trầm tư,y ôm chăn ngồi dậy:"Anh rể,anh không ngủ?"

"Tỉnh?" Phùng Viễn thanh âm có chút khàn, lấy lại tinh thần nhìn Quý Nam cười cười.

Quý Nam cúi đầu xem trên giường,bên cạnh chỗ y sạch sẽ không một chút loạn liền biết Phùng Viễn một đêm không ngủ,trong lòng cảm thấy khó chịu liền xốc chăn đi chân trần qua xem vết thương bên hông Phùng Viễn

Vết thương do súng gây ra đã tốt lên,chính là mũi chỉ khâu còn chưa lành hẳn

"Tiểu tổ tông......" Phùng Viễn hoảng sợ,đem người ôm vào lòng "Có lạnh hay không? Cũng không biết mang dép vào"

Quý Nam ngồi trên đùi Phùng Viễn mím môi không nói lời nào,cũng không cáu kỉnh,bộ dáng cứng người bất động

Phùng Viễn đem mặt vùi vào ngực Quý Nam hít sâu một hơi "Để anh rể ôm em một cái" Lúc ngửi được hương sữa trên người y bỗng nhớ tới ngày hôm qua ở trên người Quý Nam hút ra sữa,nhất thời nổi lên tà tính,nghiêng đầu vụng trộm ngắm bộ ngực của Quý Nam

Cách tầng áo sơ mi trắng,mơ hồ có thể thấy núm vủ đỏ tươi,hai bầu ngực cong lên một độ cong mê người.Phùng Viễn lặng lẽ lấy tay cởi khuy áo Quý Nam bị y phát hiện hung hăng đánh cho một cái.Phùng Viễn vẫn không từ bỏ ý định ngừng cởi,Quý Nam bất mãn 'Hừ' một tiếng hắn liền cứng rắn đem người đặt lên bàn làm việc,cởi hết khuy áo y vùi đầu ngậm một bên đầu vú

Quý Nam ngay từ đầu còn thờ ơ,đến lúc Phùng Viễn mãi không có dừng lại,liếm cho đầu vú y thấm ướt,cương cứng không chịu nổi,hai chân y đặt tại bên hông anh rể ưỡn ngực thở dốc. Buổi chiều hôm qua y bị hút ra sữa trong thời điểm ý thức đã mơ hồ,căn bản không nhớ rõ cảm giác đó là như thế nào,hôm nay bị bú hút chỉ cảm thấy hai vú trướng lên,núm vú cứng vô cùng,hoa huyệt bên dưới cũng trở nên ẩm ướt

Phùng Viễn ra sức hút một lát nhưng cái gì cũng không có,nhớ tới hôm qua đâm chọc hoa huyệt vài cái mới có sữa uống,liền đưa tay xoa nắn âm hộ Quý Nam,nhanh nhẹn cởi thắt lưng kéo quần xuống,động thân tiến vào động nhỏ

Quý Nam nằm ở trên bàn mở rộng chân kêu sợ hãi một tiếng,hai vú phun ra chút dịch sữa trắng đục,Phùng Viễn vội vàng lại gần liếm,ngậm núm vú dùng lực mút vào mấy hơi,cảm giác lại không có sữa liền thẳng lưng va chạm mấy cái,Quý Nam thấy trước ngực trướng đau,hoa huyệt lại bị dương cụ lớn đâm đến tê tê dại dại,ôm đầu Phùng Viễn lấy chân đá đá hắn: "Đừng......Đừng nháo, còn muốn đi học"

"Để anh thương em một lát thôi" Phùng Viễn tách mở hai phiến mông lớn Quý Nam mạnh mẽ đâm rút,đem người trên bàn đâm đến trước sau đều kích thích,dâm thủy ấm áp tí ta tí tách rơi trên sàn nhà,giây lát sau lại chảy xuống tinh dịch đậm sệt

Phùng Viễn thấy Quý Nam chấp nhận,lại luyến tiếc sáng sớm ép buộc y quá mức,liền đem tính khí cắm trong hoa huyệt tăng tốc độ đâm chọc,thay phiên mút vào hai bên núm vú chảy sửa. Quý Nam dần dần lấy lại tinh thần,bụng nóng vô cùng,Phùng Viễn đâm vào rất sâu,y không dám dộng,cả người bị húc đến vô lực,không nghĩ có thể ngăn cản được Phùng Viễn,dứt khoát ghé vào đầu vai Phùng Viễn ủy ủy khuất khuất nhìn cảnh xuân ngoài cửa sổ

May mà tiếng đập cửa giải cứu y,Phùng Viễn không tình nguyện đem người buông ra,liếm sạch sữa trên ngực y,ôm Quý Nam đi rửa mặt,đem quần áo mặc vào cho cả hai lúc này mới đi mở cửa

Vương mụ bưng điểm tâm đi vào trong phòng,vừa thấy hốc mắt Quý Nam ửng đỏ liền cái gì cũng đều minh bạch:"Ngài liền đem người ép buộc thế,ngày mai đem người doạ chạy,tìm ai khóc đây?"

"Sao có thể" Phùng Viễn đem sữa trong bàn ăn đưa cho Quý Nam,xoa xoa tóc của y "Tiểu Nam luyến tiếc ta"

"Ai luyến tiếc anh?" Quý Nam nhanh chóng 'Hừ' một tiếng "Mặt dày"

Vương mụ lặng lẽ đi ra,lưu lại hai người đang làm ầm ĩ

"Thật bỏ được?" Phùng Viễn bỗng nhiên đến gần trước mặt Quý Nam nhẹ giọng hỏi "Anh rể đem em để lại trong nhà,không tức giận?"

"Anh đi của anh,em mới mặc kệ đấy" Quý Nam nghĩ Phùng Viễn đang cùng mình đùa giỡn,y cũng không kéo xuống được mặt mũi chịu thua,uống sữa xong liền cắm đầu đi ra ngoài,đứng dưới mái hiên xoay người nhìn Phùng Viễn kêu "Có đi hay không a?"

Đáy mắt Quý Nam ánh lên tươi đẹp của cảnh xuân,áo khoác ở trong gió nhẹ nhẹ nhàng đung đưa,thời tiết tuy rằng chuyển ấm,nhưng vẫn còn hơi lạnh,y thường thường xoa xoa tay hà vào một hơi,môi ướt sũng,hơi thở ra biến thành một vòng khói trắng lượn lờ bên môi

Phùng Viễn yên lặng nhìn một lát,vô thanh thở dài,lẩm bẩm:"Anh chỗ nào bỏ được?" Chân dài sải bước qua,cánh tay khoát lên đầu vai Quý Nam "Đi,anh rể đưa em đến trường"

Thời điểm Phùng Viễn chạy xe đến gần trường học,thử hỏi Quý Nam:"Đừng trở về?"

Quý Nam ngẩn người một lát mới hiểu được Phùng Viễn đang nói cái gì "Như vậy sao được,quần áo gì cũng đều không có"

"Anh đã bảo Vương mụ dẫn người qua lấy"

"Vậy anh còn hỏi em làm cái gì?" Quý Nam trừng mắt liếc nhìn Phùng Viễn thế nhưng khóe miệng lại đang mỉm cười,xem ra là nguyện ý

Phùng Viễn đem Quý Nam đưa đến cổng trường,kéo cổ tay y không cho người đi,thẳng đến lúc Quý Nam sắp muộn giờ học mới lại gần cầu y hôn mình một chút

"Bị người thấy thì làm sao?" Quý Nam ngoài miệng nói như vậy,kì thật lại là nhào qua hôn hôn hai má Phùng Viễn,đỏ mặt nhảy xuống xe,cũng không quay đầu lại mà chạy nhanh vào

Phùng Viễn ghé vào trên tay lái nhìn bóng dáng y đi xa,thì thầm "Thời điểm nhớ em anh có cái an ủi" Sau đò hừ hừ một tiểu khúc láu xe rời đi

Hôm nay tan trường không phải Phùng Viễn đón Quý Nam về,Vương mụ mang theo tài xế tới chờ y tan học,nhìn thấy Quý Nam cao hứng vô cùng,lôi kéo tay y nói không ngừng,nói nếu nhi tử của mình còn sống chắc cũng lớn bằng Quý Nam

Quý Nam cha mẹ đều sớm qua đời ,Quý gia chỉ còn lại hai người y cùng chị gái,nghe xong lời này không khỏi cùng Vương mụ thêm thân cận,kìm lòng không đậu nghĩ nếu mẹ mình còn sống sẽ tốt bao nhiêu,nghĩ đến mũi liền chua xót,mở miệng một tiếng lại một tiếng "Vương mụ". Gọi đến là thân thiết,cũng quên mất chuyện Phùng Viễn,lúc về đến Phùng trạch mới phản ứng lại,hỏi xong liền biết người này thế mà chạy tới tận tỉnh khác xử lý sự tình,phải tới một tháng mới trở về

Quý Nam nghe xong không có gì phản ứng gì,ăn cơm chiều Vương mụ làm xong trở về phòng ngủ,ghé vào trên giường nằm một lát, gối đầu liền bị nước mắt thấm ướt

"Ai nói em bỏ được ......" Quý Nam lau nước mắt ngồi dậy,phòng ngủ bên trong tối như mực,một điểm ánh sáng đều không có,y cũng lười bật đèn,cứ như vậy sờ soạng ngồi ở trên giường "Đem em lưu lại một mình,cũng không nói trước một tiếng."

Lúc đang nói thầm điện thoại vang lên,Quý Nam hoảng sợ,ngốc lăng nghe một lát mới mạnh mẽ nhào qua nghe,Phùng Viễn vên kia nghe âm thanh y khụt khịt trầm mặc hồi lâu mới khẽ gọi: "Tiểu Nam"

Quý Nam muộn thanh khó chịu "Ân" một tiếng.

"Nhớ anh không?"

"Lười nhớ" Quý Nam trong lòng nghẹn khí,cố ý chèn ép hắn,vừa nói xong nước mắt lại thi nhau rơi xuống,tiếng nói khàn khàn một điểm thuyết phục cũng không có "Như thế nào.....Như thế nào đi cũng không cùng em nói một tiếng?"

"Nói rồi em chịu cho anh đi sao?" Phùng Viễn đau lòng đến không chịu được,vừa dỗ vừa lừa y "Chỉ có một tháng,anh rể xử lý sự tình bên này ổn liền về thương em"

"Nói nghe thật nhẹ nhàng......" Quý Nam hít hít mũi oán giận "Tận một tháng lận"

Phùng Viễn ở đầu kia điện thoại đầu cúi cười rộ lên,thanh âm từ trong microphone truyền đến có chút mơ hồ: "Buổi sáng không phải muốn đuổi anh đi sao? Hiện tại lại luyến tiếc"

"Anh...... Anh cẩn thận một chút" Quý Nam muốn tắt máy lại luyến tiếc,ngập ngừng dặn dò hắn "Đừng lại bị thương"

"Không có em chiếu cố anh,anh chỗ nào dám bị thương?" Phùng Viễn cách điện thoại dừng một chút "Đúng rồi, kỳ thật anh và chị gái em......!!!!!!

Điện thoại bị đứt đoạn,nửa câu sau của Phùng Viễn bị kẹt trong cổ họng không nói ra được,nhấc chân đá vào cạnh bàn,mắng hoả kế đang đứng phía sau "Cái thứ này là đồ hỏng?".

Mà Nuý Nam lăng lăng đứng trong phòng ngủ tối đen thò tay không thấy năm,vui sướng khi cùng Phùng Viễn một chỗ nhất thời tiêu tán không còn một điểm,hiện thực máu chảy đầm đìa đặt trước mặt y -- Phùng Viễn đối với y rất tốt thì hắn cũng là anh rể của y

Quý Nam đặt điện thoại xuống,dọc theo lưng bàn ngồi bệt xuống đất,ôm đầu gối đem đầu chôn ở trong cánh tay,hồi lâu cũng không có động đậy,một lát sau bên trong phòng truyền đến tiếng nức nở kìm nén.
Chương kế tiếp