[Trung Khuyển] Chết Dưới Quang Minh Thảo
Chương 12
Kiều Sở chưa bao giờ
chiếu cố chuyện gì tận tâm tận lực như vậy, cho dù trong tay cầm bảo vật giá
trị liên thành cũng chưa chắc được nàng săn sóc như lúc nàng lau vết thương cho
Mộc Thanh Phong. Mà Mộc Thanh Phong cũng vô cùng phối hợp, mặc kệ bị Kiều Sở
không có kinh nghiệm giày vò như thế nào, hắn đều tận lực thả lỏng cơ bắp không
lộn xộn, không gây thêm phiền toái gì cho Kiều Sở. "Huynh thấy đau
thì nói với ta, đừng nhẫn nhịn." Kiều Sở lại ngược lại, không muốn nhìn
thấy hắn nén đau, nói: "Đau thì kêu ra thôi, nén nhịn thật sự không tốt.” Mộc Thanh Phong thở hổn
hển, quay đầu cười với nàng: "Nói như nào cô mới tin là ta không đau
đây." Khẩu khí có chút giống tiểu hài tử đang làm nũng, lời nói ra lại là
cậy mạnh không giống làm nũng chút nào. Trong khoảng thời gian
bôi thuốc, mồ hôi hắn túa ra ướt đẫm tấm chăn dưới thân, hắn nắm tay không
buông, miệng vết thương vừa bị đụng phải mũi chân liền run rẩy không ngừng, đau
như vậy mà hắn còn mạnh miệng nói không. Kiều Sở mím môi, thấy hắn khổ sở như
vậy, liền không đành lòng động thủ, nàng dừng lại, đưa tay nhẹ nhàng sờ đầu hắn
như vuốt ve mèo con, lại sờ lưng hắn an ủi một lát. Mộc Thanh Phong rất
thích để cho nàng sờ đầu và lưng hắn, lúc được vuốt ve hắn nhắm mắt lại, ngoan
ngoãn nằm sấp ở đó, nhẹ nhàng hừ hừ hai tiếng, thoạt nhìn thật đúng là có chút
giống mèo con đang tận hưởng sủng ái. Sau khi Kiều Sở buông tay ra, hắn có vẻ
chưa thỏa mãn, thấp giọng lẩm bẩm một câu: "Bây giờ, đúng thật là được
'người khác' vuốt ve.” Cuối cùng cũng bôi xong
thuốc, so với Kiều Sở vẫn luôn cẩn thận khẩn trương bôi thuốc thì Mộc Thanh
Phong còn mệt mỏi hơn nhiều. Kiều Sở thấy hắn như vậy, cũng không dám đổi đệm
cho hắn. Nàng cầm chăn sạch sẽ lót cho hắn, nhẹ nhàng vỗ về, thúc giục hắn ngủ
một lát. Kiều Sở cảm thấy, lúc này mình thật sự coi Mộc Thanh Phong là hài tử
mà dỗ dành. Ngay lúc Mộc Thanh
Phong định chơi xấu không muốn ngủ với Kiều Sở, a bà bỗng nhiên bưng một chén
canh cá lớn đi vào. Kiều Sở vừa nhìn thấy a bà, vội vàng cười chào hỏi, lại
thấy đối phương bưng canh nấu thành màu trắng sữa, xa xa có thể ngửi thấy mùi
thơm, trong lòng cảm động, lại nắm lấy tay a bà nhu thuận nói cảm tạ. Mộc Thanh
Phong cũng có vẻ cảm kích, thần sắc lại mang theo vài phần hiểu rõ. A bà nhìn
thoáng qua Mộc Thanh Phong, tránh ánh mắt của hắn, sau đó chậm rãi nâng ánh
mắt, đem chén đặt sang một bên, bắt đầu nhiệt tình hỏi thăm tình huống của Mộc
Thanh Phong với Kiều Sở, lại thúc giục hai người nhanh chóng ăn cá uống canh
bồi bổ thân thể. Kiều Sở đương nhiên sẽ
không từ chối, người bị thương cần protein, nếu a bà không cho, nàng cũng mặt
dày mày dạn đi xin. Xoay người đi bưng chén, Kiều Sở ngồi bên cạnh Mộc Thanh
Phong, cầm đũa, lấy thịt cá ra, tự nhiên đưa đến bên miệng hắn. Mộc Thanh Phong
cười cười, cũng không đề cập đến mình không bị thương đến tay, hé răng chờ Kiều
Sở đút. A bà ngồi ở một bên,
nhìn hai người Kiều Sở cùng Mộc Thanh Phong. Kiều Sở thỉnh thoảng thay đũa và
thìa, cho Mộc Thanh Phong ăn cơm rồi lại đút canh, còn thường xuyên lau khóe
miệng cho hắn, so với chăm sóc tiểu hài tử còn cẩn thận hơn. Mộc Thanh Phong
cũng thúc giục Kiều Kiệt ăn, khóe miệng cười tươi, ánh mắt nhìn Kiều Sở mềm
nhũn... Mộc Thanh Phong rất hay cười, nhưng bà rất ít khi thấy hắn cười chân
thật như vậy, cũng chưa từng thấy hắn dùng ánh mắt như vậy nhìn ai. Bà nhịn
không được thở dài trong lòng, mắt thấy hai người đã ăn sạch sẽ đồ ăn, a bà
nhìn sắc trời bên ngoài, đứng lên, cười nói: "Sắc trời vẫn còn sớm, các
ngươi định khi nào khởi hành?" Lệnh đuổi khách đột nhiên vang lên. "A?" Kiều Sở
nghe vậy, nhất thời có chút phản ứng không kịp, đáp: "Đại khái là qua vài
ngày nữa đi, Mộc Thanh Phong bị thương nặng như vậy..." "Làm sao có thể
được." Trên mặt a bà vẫn mang theo ý cười: "Ở đây chỉ có thuốc trị
thương thông thường, vết thương nặng như vậy nằm vài ngày cũng không khỏi. Theo
ta thấy, thừa dịp sắc trời còn sớm, hai người các ngươi vẫn là nhanh chóng khởi
hành vào thành, tìm y quán tốt xem một chút, tránh để cho vết thương trở nặng
thêm.” "A?” Kiều Sở vẫn
cho rằng a bà đang nói đùa: "Huynh ấy bị thương nặng như vậy, lúc này làm
sao có thể động đậy được." Nhưng mà, không đợi a bà trả lời, Mộc Thanh
Phong lại đột nhiên mở miệng, hình như đã sớm có chuẩn bị, hắn đáp ứng nói:
"Vâng, chúng ta sẽ đi ngay." Lại gật gật đầu, cung kính nói:
"Cảm tạ hai vị tiền bối thu nhận. Thứ cho vãn bối thân thể bất tiện, không
thể hành lễ đàng hoàng." Nói xong, hắn chống người muốn đứng lên. “Huynh đừng lộn xộn!”
Kiều Sở thấy thế, vội vàng quở trách hắn một câu, nắm lấy cánh tay hắn đè hắn
xuống. Đến giờ thì Kiều Sở cũng hiểu được, a bà thật sự đang hạ lệnh đuổi
khách. Tuy rằng không rõ là vì sao, nhưng Kiều Sở tuyệt đối không thể để cho
Mộc Thanh Phong xuống giường lúc này được, hơn nữa hắn còn đang mang theo
thương tích nặng như vậy. Thấy Mộc Thanh Phong vẫn nghe lời nàng, nằm sấp xuống
trước, Kiều Sở vội vàng chạy đến trước mặt a bà, nũng nịu cầu xin: "Vì sao
không để chúng ta ở lại đây... Cầu xin người, hai chúng ta khẳng định sẽ không
gây thêm phiền toái cho ngài, tiền ăn ở chúng ta sẽ trả, những thứ đã dùng qua
ta đều đi rửa sạch sẽ cho ngài, ngài làm gì ta đều có thể hỗ trợ... Xin hãy để
chúng ta ở lại thêm hai ngày nữa được không?” A bà trông thì hòa ái,
nhưng vẫn rất kiên định với lệnh đuổi khách kia. Trên mặt bà vẫn luôn cười, lời
nói trong miệng đều là quan tâm, nhưng thái độ lại rất kiên quyết, bất luận như
thế nào cũng không muốn để cho Mộc Thanh Phong hai người ở lại, nguyên nhân thế
nào cũng không thể hỏi ra. Lúc Kiều Sở còn đang
dây dưa với a bà, lão Miêu bỗng nhiên đi vào. Không giống như a bà nhiệt tình,
từ khi nhìn thấy lão Miêu lần đầu tiên, ông vẫn luôn lạnh mặt làm cho Kiều Sở
có chút sợ ông. Nhưng mà lúc này, Kiều Sở cũng không để ý mình sợ hay không sợ,
cô nghĩ ông trụ cột trong nhà, hẳn là lời nói sẽ có trọng lượng, vội vàng cầu
khẩn: "A công, cầu xin người... Hãy cho chúng ta ở lại đây thêm hai ngày,
chỉ hai ngày thôi." Tuy rằng thoạt nhìn ông không dễ nói chuyện, nhưng
biết đâu cầu xin nhiều một chút, không chừng sẽ có kết quả. Điều khiến Kiều Sở
không nghĩ tới chính là, lão Miêu lẳng lặng nhìn cô cùng Mộc Thanh Phong một
cái, thật sự mở miệng nói với a bà: "Thôi, để cho bọn họ ở lại đi, không
có chuyện gì đâu." Không ngờ lão Miêu luôn lạnh mặt lại dễ nói chuyện như
vậy. (Mầm nhỏ xinh xinh x T Y T) Đối mặt với trượng phu
của mình, khuôn mặt của a bà đột nhiên trở nên kích động: "Ở lại sao! Chỉ
ở lại thôi sao!" Ngữ khí của bà kịch liệt hẳn lên, hoàn toàn không dáng vẻ
ôn hòa khi nói chuyện với Kiều Sở: "Ông còn ngại ở dưới chân Huyền Phố này
quá gần? Còn muốn bị Mộc Kim đuổi xa hơn sao? Hay là ông muốn bị diệt
khẩu?" Ngữ điệu càng nói càng cao, đến cuối cùng dứt khoát biến thành
khiển trách lão Miêu. Kiều Sở bị giọng điệu
của a bà làm cho hoảng sợ, sau đó nàng hiểu được, lời này của bà kỳ thật là nói
cho nàng nghe. Đây là đang nói cho nàng biết, bọn họ ở lại chỗ này sẽ tạo thành
phiền toái cho hai vợ chồng bọn họ, nên thái độ của bà rất kiên định, nhất định
phải để cho nàng cùng Mộc Thanh Phong sớm rời đi. Lão Miêu thấy a bà kích
động, thở dài, chậm rãi nói tiếp với bà: "Nếu bình thường ta cũng sẽ không
giữ hắn lại. Chỉ là lần này, tiểu tử này thật sự bị thương quá nặng... Ta thấy
bộ dạng của hắn, hơn phân nửa là bị đánh cho thừa sống thiếu chết, có thể chống
đỡ đến tận bây giờ, cũng không biết là lấy động lực từ đâu. Đừng nhìn bây giờ
thấy hắn như có tinh thần, nhưng bên trong đã rất nguy cấp, tình huống thật sự
rất hung hiểm. Đêm nay đi ngủ, thần trí thả lỏng, nhất định sẽ rất khó chịu. Bà
còn muốn để hắn một đường xóc nảy, không được tĩnh dưỡng cẩn thận, sợ rằng
không chỉ ngủ không ngon, ngay cả tính mạng cũng chẳng còn nữa!” Kiều Sở ở một bên lắng
nghe, nhất thời không hiểu rõ ý của lão Miêu là gì. Là nói Mộc Thanh Phong có
khả năng chết sao? Ý thức được điểm này, trong lòng Kiều Sở trở nên căng thẳng,
đại não còn chưa kịp phản ứng, đầu gối đã cong mạnh một cái, thân thể quỳ xuống
trước một bước: “Cầu xin người, ít nhất để cho huynh ấy ở lại một đêm!” Nàng
kêu lên, trong lời nói đã có chút nức nở. “Kiều Sở!” Mộc Thanh
Phong ở trên giường thấy nàng quỳ xuống thì hô mạnh một tiếng, không chút suy
nghĩ liền lăn xuống giường. Vết thương bị ảnh hưởng làm cho hắn đau đến mức
trước mắt tối sầm, nhất thời đứng cũng không nổi, hắn cũng mặc kệ, dứt khoát lê
đầu gối đến bên cạnh Kiều Sở, dùng lực nâng nàng dậy. Mộc Thanh Phong cứ nghĩ
mình sẽ tức quở trách Kiều Sở không tự trọng, nhưng lại không ngờ chính mình
vừa mở miệng giọng điệu liền trở nên nhẹ nhàng: "Cô không cần vì ta như
vậy..." Trong lòng vừa chua xót vừa khó chịu, không biết là đắng hay là
ngọt, hắn nắm cổ tay nàng an ủi: "Ta sẽ không chết, ta cam đoan với
cô." Sau đó lại cười khẽ: "Nói đùa chứ, nếu không có ta ở đây, cô làm
sao mà nuôi sống bản thân được, lỡ có chết đói trên đường cũng không ai quản.
Thế thì làm sao ta bỏ lại cô mà chết được.” Kiều Sở không rảnh bận
tâm đến những thứ khác, vội vàng ngồi xổm xuống ôm Mộc Thanh Phong. Nàng vừa
kiểm tra vết thương của hắn, vừa giơ tay lên đã hướng tới đầu hắn, liều mạng
mắng: "Huynh điên rồi sao! Đột nhiên chạy xuống để làm gì! Nhìn kìa! Nhìn
kìa! Lại chảy máu nữa rồi!" Người bị khiển trách ngược lại trở thành hắn.
Lão Miêu cùng a bà đứng ở một bên, thấy Kiều Sở bỗng nhiên động thủ với Mộc Thanh
Phong mà Mộc Thanh Phong lại không có chút phản ứng đặc biệt nào thì có chút
kinh ngạc. Mộc Thanh Phong cười
cười, thành thật quỳ ở đó tùy ý để Kiều Sở đánh. Sau khi Kiều Sở phát tiết đủ
rồi, Mộc Thanh Phong chần chờ một chút, sau đó nhẹ nhàng ôm Kiều Sở vào trong
ngực, vỗ vỗ. Tuy rằng như vậy đối với nữ hài tử rất thất lễ, nhưng nàng đã ôm
hắn nhiều lần như vậy, đại khái cũng sẽ không phản đối hắn ôm nàng một lần đi. "Sợ cái gì, ta
không chết được, ta thề với cô đấy.” Hắn vỗ lưng Kiều Sở, hứa hẹn. Sau đó, hắn
đem đầu Kiều Sở ấn vào ngực mình, không cho nàng lên tiếng, lúc này mới gật đầu
với lão Miêu cùng a bà, cung kính nói: "Đa tạ hai vị tiền bối tạm thời thu
nhận. Vãn bối biết sẽ mang đến phiền toái cho tiền bối, ngay từ đầu chưa từng
nghĩ tới ở lại lâu. Kiều Sở cô nương thất lễ như vậy cũng là bởi vì lo lắng cho
ta, hai vị tiền bối nếu muốn so đo sự mạo phạm của nàng, cứ tính trên đầu
ta." Kiều Sở muốn nói chuyện, Mộc Thanh Phong lại ngăn cản nàng, không cho
nàng nói nữa. A bà nhìn hai người bọn
họ, bỗng nhiên giơ tay vỗ lên đầu Mộc Thanh Phong. Cơ hồ là trong nháy mắt, Mộc
Thanh Phong mạnh mẽ né tránh, sát ý trong mắt bỗng dưng tăng vọt, mười ngón tay
tạo thành chưởng, tức khắc tạo thành sát chiêu! Nhưng mà ngay sau đó, hắn liền
thu hồi động tác, có chút không được tự nhiên. Đây là phản ứng theo
bản năng của hắn, gần như không thể khống chế. Bất luận kẻ nào nếu đột nhiên có
ý đồ đụng chạm vào vị trí yếu hại của thân thể như đầu, cổ hoặc ngực của hắn,
hắn đều sẽ theo bản năng tạo thành sát ý như vậy. Cho dù không phải vị trí yếu
hại, lúc mới quen Kiều Sở, bị nàng kéo tay áo mấy lần, hắn cũng sinh ra phản
ứng tự vệ như vậy. "Chính bởi vì vậy,
tiểu tử ngươi mới làm cho người ta chán ghét." A bà gạt lão Miêu trong
nháy mắt bảo vệ trước mặt bà ra, nhìn Mộc Thanh Phong đã thu hồi sát chiêu,
nói: "Ta vẫn luôn cảm thấy, ngươi chính là một con dao bị mài đến sắc bén
vô cùng, ai đụng vào một cái đều bị thương. Cho nên ta vẫn không muốn gặp
ngươi, trước đây vốn cũng không muốn để ngươi vào cửa. Chỉ là không nghĩ tới,
bên cạnh ngươi lại có thêm một tiểu cô nương... Cô bé ấy làm cho ngươi trông
giống như một con người chân chính." Không cần lúc nào cũng mang theo nụ
cười giả dối, ánh mắt cũng trở về đúng lứa tuổi thiếu niên, thậm chí bị Kiều Sở
động thủ vào đầu cũng không còn sát ý. Nói xong, bà lại nhìn
thoáng qua hốc mắt ửng hồng của Kiều Sở đang quỳ xuống cầu xin bà, thở dài,
nói: "Nàng còn chịu quỳ xuống cầu xin cho ngươi, tiểu cô nương chắc sợ hãi
không ít." Dừng một chút bà lại nói: "Nói nhiều như vậy, nếu bây giờ
đều là ngươi đã bình thường trở lại, cô nương này lại cầu tình như thế... Lão
bà tử ta không phải người tâm địa sắt đá, cũng không thể cứ như vậy nhìn ngươi
chết đi. Tối nay, các ngươi ở lại đây đi, ngày mai lại tính sau.” Mộc Thanh Phong nghe
vậy, có chút không thể tin được, Kiều Sở mừng rỡ, vội vàng liên tục nói cảm ơn.
Trong lòng thả lỏng, ngược lại nước mắt lại chảy ra, a bà nhìn mà thở dài, trên
mặt cũng khôi phục dáng vẻ hiền lành, nói: "Nói cho cùng thì vô tội nhất
chính là cô nương này, sợ hãi rồi sao?" Mộc Thanh Phong vội
vàng cúi đầu lau nước mắt cho nàng, lúc Kiều Sở khóc vì hắn, trong lòng hắn rất
vui, nàng khóc nhiều như vậy chính là đau lòng. "Tại sao cứ khóc
mãi vậy, ta đây không phải là không có việc gì sao..." Hắn vẫn ôm Kiều Sở,
lúc này để cho Kiều Sở tựa vào người hắn. Kiều Sở lại không chịu dựa vào, từ
trong ngực hắn đi ra, cẩn thận đỡ hắn lên giường, vừa đi vừa hung dữ: "Bảo
huynh đừng lộn xộn huynh lại coi như gió thoảng bên tai! Giờ vết thương trở nên
nghiêm trọng hơn rồi, tối nay phải làm sao đây!” Trong đầu nàng vẫn còn văng
vẳng câu nói “đến mạng cũng chẳng còn” của lão Miêu. Thấy vẻ mặt lo lắng của
Kiều Sở, Mộc Thanh Phong nhếch môi, cực kỳ nghiêm túc nói với nàng: "Ngày
mai, ta nhất định sẽ rời giường đúng giờ mà.” Sau đó hắn lại nói thêm:
"Những gì ta đã nói, nhất định sẽ không nuốt lời.”