[Trung Khuyển] Chết Dưới Quang Minh Thảo

Chương 13

Dường như là bị ầm ĩ lúc trước hao tổn hết chút sức lực cuối cùng, sau khi được Kiều Sở dìu lên giường không lâu, Mộc Thanh Phong liền gắt gao nắm lấy cổ tay nàng rồi nặng nề mê man. Lúc màn đêm buông xuống, nhiệt độ cơ thể của hắn cũng dần dần tăng cao, hai má đỏ bừng, trán cũng trở nên nóng bỏng.

Một bên cổ tay Kiều Sở bị Mộc Thanh Phong nắm chặt, không gỡ ra được nên không tiện chiếu cố, đành phải nhờ a bà nhúng khăn vào nước lạnh vắt kỹ, sau đó tự mình nhận lấy. Mộc Thanh Phong nằm sấp, không thể đặt khăn tay lên trán hắn, Kiều Sở liền dùng tay ấn thẳng lên trên.

A bà dò xét nhiệt độ trên má hắn, khẽ thở dài, nói: "Lão già kia của ta nói không sai mà... Đêm nay nhất định là một đêm vất vả của hắn. Sau đó bà lại trấn an Kiều Sở: “Chỉ là vận khí của hai ngươi cũng rất tốt, chúng ta vừa vặn có thể mời một vị thần y tới, nên cô cũng không cần quá lo lắng đâu.”

“Thần y sao?” Kiều Sở hỏi.

"Là cô nương mà cháu trai A An của ta thích, tên là Cố Minh Xu." A bà trả lời, trên mặt có chút đắc trí: "Đừng thấy nàng tuổi còn nhỏ mà nghi ngờ, nàng là khuê tú của đại gia, y thuật quả thực bất phàm, trước kia ta theo lão già vào Nam ra Bắc bao nhiêu năm, gặp được người có y thuật như nàng quả là hiếm thấy. Cô nương tốt như vậy, ánh mắt của A An thật tốt.”

Kiều Sở nghe xong, trong lòng có chút an ủi, vội vàng hướng a bà nói cảm ơn, lại vội vàng hỏi: “Vậy... Khi nào cô ấy có thể tới đây khám bệnh thế?"

Vẻ mặt của a bà nặng nề, trên mặt có chút không đành lòng, nhưng vẫn nói: "Hiện tại, nàng ấy còn chưa tới được. Mộc Kim tính tình đa nghi, nếu đã đuổi tiểu tử này ra khỏi môn phái, ta cùng lão đầu tử lại thu nhận các ngươi đã là chuyện vô cùng nguy hiểm. Nếu lại dẫn nàng đến, có ý giúp đỡ rõ ràng như thế, chỉ sợ sẽ liên lụy đến hai người bọn ta." Thấy sắc mặt Kiều Sở càng ngày càng trầm xuống, bà lại an ủi nói: "Chỉ là, ta đã để cháu trai của ta đến chỗ Cố nha đầu xin phương thuốc, đêm nay sắc cho hắn uống nhất định sẽ không có gì đáng ngại đâu, chờ tới trời sáng, dẫn hắn đến chỗ Cố nha đầu điều trị thật tốt là được.”

Kiều Sở nghe xong, mím môi, khẽ gật đầu.

"Ưm..." Mộc Thanh Phong vẫn đang sốt cao bỗng nhiên rên rỉ một tiếng, rõ ràng là ngủ cũng không thoải mái. Hắn cau chặt mày lại, chỉ chốc lát sau liền đứt quãng kêu lên. Lúc đầu, hắn chỉ phát ra những âm thanh vô nghĩa, sau đó từ từ nói thành lời: "Đau..." Nghe thấy hắn kêu đau, Kiều Sở cúi người xuống, ôm vai hắn, nhẹ nhàng an ủi. Hắn lại không dễ dàng bình tĩnh như vậy. Đau đớn khiến hắn nhịn không nổi mà hừ hai tiếng rồi vô thức lẩm bẩm: "Đừng đánh... Đau... Đệ tử biết sai rồi..." Đồng tử chuyển động kịch liệt như bị nỗi đau đớn từ thân thể giày vò tới mức nằm mơ thấy ác mộng. Hắn rơi vào im lặng một chốc, rồi lông mày lại nhíu lại, thanh âm khàn khàn lẩm bẩm: "Đừng... Đừng ghét ta... Ai có thể đi cùng ta đây..." Dừng một chút, vẻ mặt của hắn thoạt nhìn rất khổ sở, nói: "Ta không muốn giết người nữa... Sư phụ... Ta không muốn giết người nữa..." Âm cuối cùng bất lực như một tiếng thở dài.

Kiều Sở ở một bên nghe được thì thấy vô cùng khó chịu, nàng lại ôm hắn, sau đó giống như dỗ dành mèo con, đưa tay ra vuốt ve từng chút từng chút từ đỉnh đầu hắn đến sống lưng, đồng thời dán vào bên tai hắn nhẹ giọng an ủi: "Không có việc gì... Không sao đâu... Không đau nữa... Không đau..." Lúc trước an ủi hắn không có hiệu quả, giờ đây vuốt ve đỉnh đầu cùng sống lưng hắn như vậy ngoài ý muốn lại có tác dụng. Dưới sự vỗ về của Kiều Sở, Mộc Thanh Phong dần dần an tĩnh lại, chốc lát sau, nhãn cầu liền thôi chuyển động, có lẽ là đã thoát khỏi cơn ác mộng.

A bà ở một bên quan sát hết thảy, thần sắc có chút phức tạp, nói: "Trước kia ta cứ nghĩ hắn là một con dao giết người, vô dục vô tình vô tâm, mỗi ngày đều trưng vẻ mặt tươi cười giả dối, tâm ngoan thủ lạt làm cho người ta phiền muộn. Không nghĩ tới, hiện tại xem ra... Hắn cũng đã trải qua một quãng thời gian khó khăn.”

“Trước kia a bà nghĩ như vậy sao?” Kiều Sở một bên vỗ lưng Mộc Thanh Phong, một bên nói: "Ta thì ngược lại hoàn toàn, có thể bởi vì ban đầu không biết huynh ấy làm cái gì, nên ta cảm thấy huynh ấy là người tốt, quen biết thêm một chút thì nhận ra rằng, kỳ thật, huynh ấy vô cùng cô đơn. Còn có, có đôi khi nhìn huynh ấy cười, ta còn cảm thấy huynh ấy thật ra đang khổ sở không chịu nổi nhưng vẫn cứ cậy mạnh dùng khuôn mặt tươi cười che giấu.”

A bà nghe Kiều Sở nói, dừng lại trong chốc lát, bỗng nhiên nở nụ cười, nói: "Khó trách tiểu tử này lại đặt hy vọng vào ngươi, đổi lại là ta, ta cũng không thể rời khỏi ngươi." Lại nhìn Mộc Thanh Phong nằm trên giường còn đang nắm chặt cổ tay Kiều Sở, nói: "Tuy rằng nói hiện tại ta vẫn không muốn gặp tiểu tử này, nhưng ta cảm thấy hắn cũng là người mà, không biết trước kia hắn đã trải qua những gì nữa.” Bà lại nghĩ đến câu "Ta không muốn giết người nữa" của Mộc Thanh Phong, thở dài một tiếng, tiếp tục nói: "Cẩn thận ngẫm lại, tính ra, hắn cũng chỉ mới mười tám mười chín tuổi, còn nhỏ hơn cháu trai ta một tuổi, vẫn là một tiểu tử chưa trưởng thành, vậy mà không biết đã phải trải qua chuyện gì, sao lại phải chịu những lỗi lầm như thế..."

Kiều Sở mím môi, nắm lấy bàn tay đang nắm cổ tay nàng của Mộc Thanh Phong, nhẹ giọng nói: "Ta sẽ đối xử thật tốt với huynh ấy." Sau đó giọng điệu nàng trở nên nghiêm túc: "Nhưng mà chuyện giết người này không đúng, ta không thể tùy tiện đồng tình được... Ta cũng sẽ cố hết sức để làm việc thiện, cùng huynh ấy trả nợ.”

A bà thấy vẻ mặt kiên định của Kiều Sở, cười rộ lên: "Cô nương tốt..." Bà lại nói: "Nhiều năm như vậy, hắn đã phải chịu quá nhiều tội lỗi, nhưng lại chưa từng thấy có người thương hắn... Ai nha, ta cũng không có quan hệ gì với tiểu tử này, nói cái này có tác dụng gì chứ." Bà bỗng nhiên lắc đầu, không nói nữa.

Trong lòng Kiều Sở lại rất rõ ràng, a bà nhất định là mềm lòng với Mộc Thanh Phong rồi nên mới nói những lời này. Còn mỗi giây mỗi phút, Kiều Sở đối với Mộc Thanh Phong đều mềm lòng. Sau đó nàng gật đầu, nghiêm túc nói: "Đúng vậy, ta biết..." Nàng đắp chăn cho Mộc Thanh Phong "Ta đến đây để thương huynh ấy..."

A bà nghe nàng nói chuyện, bỗng nhiên cười rộ lên, buông lời trêu chọc: "Chậc chậc, nghe cô bé này nói mà xem, dịu dàng muốn tan thành nước rồi!”

Kiều Sở bị nói trúng tâm tư, ngượng đến đỏ mặt, nói: "Không phải vậy đâu a!" Nàng thật sự không để ý giọng điệu lúc nói chuyện của mình như thế nào. A bà mỉm cười, không tranh cãi với nàng nữa.

Chớp mắt đã tới khuya.

Mặc dù a bà đã nhiều lần thúc giục Kiều Sở nghỉ ngơi, nhưng nàng thật sự không muốn nghỉ chút nào. Từ sau khi thoát khỏi ác mộng, Mộc Thanh Phong ngủ rất an ổn, nhưng về sau lại yên tĩnh quá mức. Mắt thấy hô hấp của hắn dần trở nên yếu ớt, thần sắc nhợt nhạt Kiều Sở ở bên cạnh vô cùng sốt ruột: “Không phải đã hứa là ngày mai sẽ thức dậy đúng giờ sao, huynh mà ham ngủ quá không thèm dậy thì ta sẽ hỏi tội huynh!” Kiều Sở nhịn không được nói, đồng thời dùng sức lay người hắn, cuối cùng làm hô hấp của hắn trở nên nặng nề hơn một chút.

Lúc Kiều Sở đang lo lắng về tình trạng của Mộc Thanh Phong thì bên ngoài gian phòng bỗng nhiên truyền đến thanh âm của lão Miêu: "Tiểu tử thối kia cuối cùng đã trở lại rồi." Không bước chân ra khỏi nhà một bước nhưng lại nắm rõ trong lòng bàn tay tình huống xung quanh, đây cũng là tuyệt kỹ khiến các nhân sĩ võ lâm phải ngả mũ thán phục của lão Miêu.

Biết "tiểu tử thối" mà lão Miêu nói chính là cháu trai của ông cùng a bà, quan trọng hơn là hắn sẽ đem phương thuốc của vị thần y cô nương kia về nên trong lòng Kiều Sở rất vui mừng, giống như lúc tuyệt vọng lại nắm được cọng dây cứu mạng vậy.

 “Huynh nằm ở đây ngoan ngoãn chờ ta, không được xảy ra chuyện gì đâu đấy, ta đi rồi sẽ lập tức trở về!” Nàng cúi đầu thì thầm bên tai Mộc Thanh Phong đang nằm mê man, lại sờ sờ đầu hắn, sau đó mới vội vàng chạy ra ngoài.

Đẩy cửa ra, quả nhiên nhìn thấy có bóng người từ đằng xa, Kiều Sở nghênh đón vô cùng ân cần. Dưới ánh đèn lờ mờ, Kiều Sở khó khăn lắm mới có thể nhìn ra đối phương là một thanh niên thân hình cao gầy, một tay cầm thuốc một tay cầm kiếm, dáng vẻ có chút bất cần đời.

"Ai ya, hồng nhan họa thủy khiến cái tên tuân thủ quy củ nhất phái Côn Luân Huyền Phố phạm phải sai lầm trong lời đồn chính là cô sao?” Vừa mới chạm mặt Kiều Sở, thanh niên kia liền nhìn nàng, rồi mở miệng nói” "Chậc, ánh mắt của Mộc Thanh Phong có vẻ cũng không được tốt cho lắm nhỉ.”

Với tính tình của Kiều Sở, nếu là bình thường, nàng nhất định sẽ không để yên mà phải châm chọc lại mấy câu mới vừa. Nhưng lúc này, Mộc Thanh Phong vẫn còn nằm ở bên trong, thuốc lại ở trong tay người ta, nàng nào dám bật lại. Nàng tha thiết nhìn hắn, nói: “Huynh đi đường vất vả rồi...Thuốc có thể đưa ta được không? Tình trạng của Mộc Thanh Phong không được ổn, ta phải nhanh chóng sắc thuốc cho huynh ấy.”

Thanh niên kia nghe vậy, nhướng mày, dáng vẻ có chút kinh ngạc, nói: "Tiểu tử kia đã giết bao nhiêu người, cô biết hết rồi sao?” Thấy vẻ mặt Kiều Sở không có gì bất thường, hắn nói: "Xem ra là biết rồi. Để tránh cho cô ngày sau thất vọng, ta có lòng tốt nhắc nhở, đừng thấy tiểu tử kia biết giết người, không có bên trên phân phó thì ngay cả một con kiến hắn cũng không bóp, nên dựa vào việc giết người để kiếm là không thể nào. Nghèo rớt mồng tơi, căn bản chẳng có gì để dựa dẫm.”

“Ta không có ý đồ gì với huynh ấy cả." Tuy rằng không có kiên nhẫn với sự suy diễn lung tung của hắn nhưng Kiều cũng chỉ có thể đè nén, sau đó nhẫn nại: "Mong muốn của ta chính là không để cho huynh ấy chết.”

Thanh niên kia lại nhướng mày, không nói gì nữa, thuận tay ném thuốc về phía Kiều Sở. Kiều Sở vội vàng luống cuống tay chân bắt lấy, ôm thuốc vội vàng nói cảm ơn, quay đầu chạy vào trong phòng, thiếu chút nữa là ngã một cái.

"Aizz, thế đạo dạo này đúng là thay đổi rồi." Thanh niên kia nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang chạy như bay chẳng để ý hình tượng gì của Kiều Sở, nhẹ giọng cười nói.

*

Sốt ruột là một chuyện, nhưng Kiều Sở không biết sắc thuốc, cũng không biết nên đút thuốc cho Mộc Thanh Phong đang ngủ say như thế nào nên nàng đành phải nhờ a bà hướng dẫn.

Dưới sự trợ giúp và chỉ đạo của a bà, Kiều Sở vất vả lắm mới sắc xong thuốc, sau đó chịu đựng cái nóng bưng thuốc đến phòng Mộc Thanh Phong, lại không biết kế tiếp nên làm như thế nào. Trong lúc Kiều Sở không có ở đây, hơi thở của Mộc Thanh Phong dường như yếu hơn một chút, trầm tĩnh như một đứa đang say giấc. Sự trầm  tĩnh này lại càng làm cho Kiều Sở thấy bất an.

Bất luận Kiều Sở có gọi hay lay người Mộc Thanh Phong thế nào cũng không đánh thức được hắn, nàng do dự một chút, liền thử nhẹ nhàng nâng thân trên Mộc Thanh Phong lên, tìm một cái đệm lót xuống. Sau đó dời chén thuốc đến gần, nàng dùng thìa múc thuốc, thổi cho bớt nóng rồi cẩn thận đem thuốc đút vào miệng Mộc Thanh Phong.

Trong lúc Kiều Sở đang chiếu cố Mộc Thanh Phong, đột nhiên có một giọng nói vang lên: “Ta nói này, đại tiểu thư, cô đang muốn hắn chết sớm hơn đấy à?”

Chương kế tiếp