[Trung Khuyển] Chết Dưới Quang Minh Thảo
Chương 14
Trong lúc Kiều Sở đang
chiếu cố Mộc Thanh Phong, đột nhiên có một giọng nói vang lên: “Ta nói này, đại
tiểu thư, cô đang muốn hắn chết sớm hơn đấy à?” "A?” Kiều Sở sửng
sốt, vừa ngẩng đầu lên thì thấy cháu trai của lão Miêu cùng a bà, hắn đang
nghiêng nghiêng dựa vào khung cửa, vẻ mặt thờ ơ. Kiều Sở vừa mới biết được tên
của hắn là Kiều An. "Nếu muốn thừa dịp
hắn không có ý thức giết người diệt khẩu thì không cần phải rắc rối như vậy
đâu." Kiều An đứng thẳng người, vừa đi tới gần vừa nói: "Một đao trực
tiếp hạ xuống, bọn ta chẳng có quan hệ gì với hắn cả, cô chỉ cần đem chăn mền
giặt sạch sẽ, mọi chuyện sẽ như chưa có gì xảy ra.” “Huynh có ý gì..."
Kiều Sở nghe lời này, khẽ nhíu mày, ngoài ý muốn có vài phần chột dạ, nhưng
chính nàng cũng không biết vì sao mình lại chột dạ. "Người còn ngất
xỉu, thế mà cô dám đem thuốc rót vào miệng hắn." Kiều An đi tới trước
giường, cúi đầu nhìn Mộc Thanh Phong, nói: "Còn chưa sặc chết là may rồi.” Kiều Sở nghe thế thì
mới vỡ lẽ, thì ra là lúc hôn mê mà cho ăn thì dễ bị sặc. Chuyện bị sặc này nói
lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, nghiêm trọng thật sự có thể mất mạng.
Nàng chỉ thấy không ít đoạn trong tiểu thuyết truyền hình lúc hôn mê sẽ cho
uống thuốc, nhưng cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng suy xét tới điều này. Kiều
Sở tự biết mình đuối lý, trong lòng áy náy, lại cảm thấy may mắn vì Kiều An
ngăn cản, vội vàng cảm tạ Kiều An. Kiều An nhíu mày, nói một câu: "Không
nghĩ tới đấy, cô cũng coi như hiểu chuyện. " “Nhưng mà, ta làm sao
cũng không đánh thức được huynh ấy." Nói lời cảm ơn xong, Kiều Sở lại lên
tiếng xin giúp đỡ. "Aizz, chuyện này
thì đơn giản." Kiều An cười, trong tay lóe một cái, không biết lấy từ đâu
ra một cây tăm trúc, sau đó tùy ý nói: "Dùng cái này cắm vào móng tay,
nàng biết không, chính là kiểu dùng sức mà cắm xuống đó!” Nụ cười trên mặt hắn
mang theo vài phần thú vị cùng tà ác: "Ngất xỉu cũng phải chịu đau mà tỉnh
lại, không cần phải suy nghĩ nhiều!" Còn chưa nghe xong lời
hắn nói, Kiều Sở đã đem tay Mộc Thanh Phong nắm vào trong tay mình, phòng ngừa
Kiều An thật sự làm như vậy. Kiều An thấy vẻ mặt đề phòng của nàng, nhịn không
được cười ra tiếng, nói: "Không cần như vậy đâu, thế này coi như nhẹ.” Nói
xong, hắn dùng tăm trong tay chỉ chỉ Mộc Thanh Phong, nói: "Đến cô cũng có
thể nhìn ra, hắn ngủ say như vậy thật sự không ổn lắm đâu.” Kiều Sở đương nhiên có
thể nhìn ra. Lúc trước Mộc Thanh Phong còn có phản ứng với kích thích từ bên
ngoài, lúc Kiều Sở đẩy hắn, nói chuyện với hắn còn có thể khiến hô hấp của hắn
tăng thêm. Nhưng bây giờ, dường như hắn càng ngủ càng sâu, hô hấp ngày càng
mỏng, hai má lại đỏ bừng sốt cao giống như đang lấy sinh mệnh của hắn làm nhiên
liệu thiêu đốt, không hề có dấu hiệu giảm bớt. "Ta biết..."
Kiều Sở bất lực, trong con ngươi tràn ngập lo lắng: "Nhưng mà, chắc phải
có phương pháp khác đi." Cầm tăm trúc cắm vào móng tay, chỉ nghĩ thôi cũng
khiến người ta run rẩy rồi, hắn căn bản là đang nói giỡn đi! Nhưng vẻ mặt của Kiều
An lại không mang lại chút cảm giác đùa cợt nào. Hắn thu liễm ý cười trên mặt,
sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Bằng không thì đại tiểu thư à, cô có thể nói
cho ta biết làm sao có thể đánh thức một người đang hôn mê như vậy không?” Trong đầu Kiều Sở nảy
ngay đến hình ảnh của loại thuốc thường xuất trong các tiểu thuyết võ hiệp mà
chỉ cần hít một hơi cũng khiến người ta tỉnh lại. Nghĩ như vậy, nàng lên tiếng
thăm dò: “Liệu có loại thuốc kích thích như vậy không... loại có thể khiến
người ta ngửi vào là tỉnh táo...” “À, cô đang nói đến
loại thuốc khiến lục phủ ngũ tạng người ta đau đến vặn thành một khối đấy hả,
đương nhiên là có, cô muốn dùng nó sao?” Kiều An nhìn nàng, cố ý biểu hiện thần
sắc rất chân thành: "Để hắn dùng loại thuốc này, cô hận hắn như vậy sao?" Tuy rằng thái độ của
Kiều An vẫn luôn mang vẻ đùa giỡn, nhưng Kiều Sở vẫn lĩnh hội được ý tứ của
hắn: "Ý huynh là... Loại thuốc đó sẽ làm cho huynh ấy đau đớn..."
Kiều Sở nhìn cây tăm trúc trong tay Kiều An, càng siết chặt tay Mộc Thanh
Phong: "Không có biện pháp để huynh ấy tỉnh lại sao?" “Không, không,
không." Kiều An khoát tay, thần sắc ung dung nhìn ánh mắt tràn ngập hy
vọng của Kiều Sở khi nghe được câu phủ định của hắn, hắn cười xấu xa, nói:
"Chỉ sợ hắn 'vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại'". Kiều An không hề che giấu
sự tàn ác trong lời nói của mình. Nghe vậy, trong lòng
Kiều Sở trở nên căng thẳng. Nàng trầm mặc trong chốc lát, rồi do dự, động đậy
ngón tay vài lần rồi cuối cùng cũng buông tay Mộc Thanh Phong ra. "Vậy... Được
rồi..." Cô nắm chặt tay mình: "Huynh nhẹ tay một chút..." Biết
rằng nói cũng vô dụng nhưng Kiều Sở vẫn nhịn không được mà nói. Kiều An thấy nàng thỏa
hiệp thì khẽ nhếch môi, nói: "Coi như là hiểu chuyện.” Nói xong, hắn đưa
tay muốn kéo bàn tay đang nắm cổ tay Kiều Sở của Mộc Thanh Phong ra. Nhưng thử
vài lần đều bất lực. Tuy rằng Mộc Thanh Phong không có ý thức, nhưng bàn tay
lại nắm rất chặt. Kiều An cũng không phải là người kiên nhẫn gì, liền dứt khoát
không kéo nữa, hắn nói với Kiều Sở: "Lát nữa nhanh nhẹn một chút! Lúc tiểu
tử này thanh tỉnh, đột nhiên bị đụng phải sẽ rút đao tấn công, lúc này đang hôn
mê mà đột nhiên bị kích thích, không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó nguy
hiểm!" Kiều Sở từng nhìn thấy phản ứng của Mộc Thanh Phong đối với a bà,
lúc này cũng biết Kiều An không phải đang nói đùa. Nàng đau lòng nhìn Mộc Thanh
Phong, mím môi, nghiêm túc chờ đợi. Kiều An dùng một tay
nắm lấy hai cổ tay Mộc Thanh Phong, tận lực khống chế hắn, sau đó lấy tăm trúc
trong tay nhắm ngay ngón tay Mộc Thanh Phong, dùng sức đâm mạnh một cái! Kiều
Sở ở một bên cắn chặt môi, nhìn cây tăm trúc đã cắm xuống nửa đoạn, trong lòng
đau đớn rầu rĩ. Mười ngón tay nối liền với tim, hiển nhiên là Mộc Thanh Phong
khó chịu hơn Kiều Sở nhiều. Đột nhiên bị đau, hắn nặng nề kêu một tiếng, người
chưa tỉnh mà tay đã hành động trước. Rút tay để tăm trúc rơi ra, Mộc Thanh nắm
tay thành quyền, theo bản năng siết chặt cổ tay Kiều Sở, tay kia dùng sức thoát
khỏi kiềm chế của Kiều An rồi hướng mặt hắn mà tấn công. Kiều An nghiêng đầu,
kịp thời tránh được, sau đó nhanh tay khống chế cổ tay Mộc Thanh Phong, dùng
sức làm cho hắn buông lỏng lực đạo, sau đó nhanh tay lẹ mắt chọc tăm trúc dính
máu vào lần nữa! "A a..." Lần
này, Mộc Thanh Phong không có phản ứng quá khích gì, chỉ đè nén đau đớn kêu lên
một tiếng, ngón tay run rẩy. Chỉ chốc lát sau, hắn liền chậm rãi ngẩng đầu,
tỉnh lại. Kiều Sở thấy hắn tỉnh
lại, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. Nàng vội vàng kéo tay Mộc
Thanh Phong ra khỏi tay Kiều An, sau đó đem ngón tay còn đang chảy máu của hắn
đặt ở trong miệng mình nhẹ nhàng mút. Mộc Thanh Phong mở mắt ra, nhìn Kiều An
một chút, lại liếc mắt nhìn ngón tay mình, trong nháy mắt hiểu được tình huống.
Hắn thả lỏng cơ bắp, sau đó nhẹ nhàng cười với Kiều Sở, nói: "Ta không
đau..." “Có quỷ mới tin huynh
không đau! Không cãi ta thì sẽ chết sao!” Kiều Sở đang ngậm vết thương của Mộc
Thanh Phong nên không có biện pháp trả lời, liền ném một cái liếc mắt biểu lộ
suy nghĩ của mình... Kiều An ở bên kia ném
tăm trúc trong tay đi, rồi ung dung ngồi ở một bên, cười nói: "Ta nói này,
ngươi vừa tỉnh lại đã lo cho nữ nhân, đối với ân nhân cứu mạng của mình không
có gì để nói sao?" “Đa tạ." Mộc Thanh
Phong hời hợt một câu rồi không để ý tới hắn nữa, ngược lại chuyên tâm tỉ mỉ
xoa cổ tay cho Kiều Sở. Lúc này, hắn tự vệ theo bản năng nên dùng sức hơi mạnh
khiến cổ tay Kiều Sở đỏ một mảng. Kiều An cũng không so
đo nhiều với hắn, ánh mắt hắn ta cũng nhìn về phía Kiều Sở, cười cười, bỗng
nhiên bật ra một câu đánh giá: "Cẩn thận ngẫm lại, thì mắt nhìn của ngươi
cũng không tồi. Nữ nhân này mặc dù bộ dáng không đẹp lắm, nhưng đáng để đem theo
bên người.” Mộc Thanh Phong lúc này
lại nghiêm túc đáp trả hắn ta. Hắn quay đầu nhìn Kiều An, trong lời nói mang
theo châm chọc: "Kiều huynh thấy Kiều Sở không đẹp chứng tỏ ánh mắt đặt
quá cao, thật sự không phải trình độ mà phàm nhân như ta có thể đạt tới. Chỉ là
chỗ cao ắt sẽ lạnh lẽo, sợ rằng sẽ cô độc cả một đời." Từ trước đến nay,
Mộc Thanh Phong đối đãi với người khác đều vô cùng hiền hòa, rất ít khi lên
tiếng châm chọc, điều này cũng làm cho Kiều Sở có chút kinh ngạc. Kiều An bĩu môi, cũng
không cam lòng yếu thế, nói: "Cái này gọi là “Trong mắt tình nhân hóa Tây
Thi” sao? Còn về việc cô độc cả đời, ta đây không giống Mộc huynh, tới tận bây
giờ cũng chưa từng trải qua cảm giác đấy. Ngược lại Mộc huynh lại rất rõ ràng
nha.” Mộc Thanh Phong sẽ
không bỏ qua cho ai buông lời châm chọc Kiều Sở, nhưng lại mặc kệ mình bị nói.
Quay đầu thấy Kiều Sở còn đang liếm ngón tay mình, hắn an ủi nói: "Không
có việc gì, hắn cũng coi như thủ hạ lưu tình, nếu trực tiếp găm tăm trúc vào
móng tay, nhất định sẽ tỉnh nhanh hơn, nhưng hắn chỉ là cắm vào ngón tay
thôi." Quả là vậy, tuy rằng ngoài miệng Kiều An ăn nói ngoan độc, nhưng
tăm trúc vẫn cắm cách móng tay chút khoảng cách, cho nên móng tay của Mộc Thanh
Phong vẫn còn nguyên vẹn. Kiều Sở mím môi, hướng
Kiều An nói lời cảm ơn. Kiều An nghe xong, nhẹ nhàng nhíu mày, lại nói một câu:
"Coi như hiểu chuyện.” Liếm xong ngón tay Mộc
Thanh Phong, Kiều Sở lại cầm thuốc bôi cho hắn. Nàng đương nhiên vẫn chưa quên
ý định ban đầu là muốn Mộc Thanh Phong tỉnh lại, nàng đem chén thuốc bên cạnh
tới, sờ sờ cảm nhận nhiệt độ. Lâu như vậy, thuốc vốn nóng bỏng hiện tại đã vừa
độ để uống. Mộc Thanh Phong nhìn
tay Kiều Sở, chớp mắt nói: "Ta nằm sấp, tự mình uống thuốc không tiện, bàn
tay ta cũng đang bị thương." Nói xong, hắn còn vung ngón tay bị thương của
mình lên làm chứng. Kiều An ở một bên nghe xong, cười nhạo một tiếng, nói:
"Chậc... nói không biết ngượng, khiến ta nghe phát ngấy hết rồi đây...”
Nói xong hắn liền đi ra ngoài. Kiều Sở nghe Mộc Thanh
Phong nói như vậy, vốn định dùng thìa đút cho hắn, nhưng thấy chén thuốc đen sì
chỉ ngửi thôi đã thấy đắng kia thì liền đỡ bả vai hắn, để cho hắn mau chóng
uống vào. Thấy thần sắc Mộc Thanh Phong có chút thất vọng, nàng thấy có chút
buồn cười, lại lấy mứt cùng đường ra, nhét một miếng mứt vào miệng hắn. Mộc
Thanh Phong cười khẽ: "Còn có đồ ăn ngon nữa hả." “Tất nhiên rồi, thuốc
đắng như vậy mà, ta xin a bà chỗ mứt này đấy.” Kiều Sở nói, nhìn hắn ăn xong
mứt lại nhét cho hắn một viên đường, nàng nghĩ một lát, cảm thấy không đủ nên
lại cho hắn ăn thêm một viên nữa. Mộc Thanh Phong cười cười, tinh nghịch dùng
đầu lưỡi khuấy viên đường trong miệng: "Thật ngọt ngào.” Cho tới bây giờ chưa
từng có ai để ý miệng vết thương của hắn có đau hay không, chưa từng có người
sợ thuốc đắng mà cho hắn ăn kẹo, chưa từng có người đút hắn ăn, càng sẽ không
cố ý lấy đường cho hắn. Mộc Thanh Phong lại
cười rộ lên, nắm lấy tay Kiều Sở dán lên gương mặt nóng bỏng của mình, nhai
viên đường trong miệng rồi lại nói tiếp: "Thật ngọt ngào. " “Điểm này của huynh
khiến người ta ghét nhất đấy.” Kiều Sở nhìn khuôn mặt thỏa mãn của Mộc Thanh
Phong, bỗng nhiên nói như vậy.