[Trung Khuyển] Chết Dưới Quang Minh Thảo

Chương 15

“Điểm này của huynh khiến người ta ghét nhất đấy.” Kiều Sở nhìn khuôn mặt thỏa mãn của Mộc Thanh Phong, bỗng nhiên nói như vậy.

Mộc Thanh Phong nghe vậy, chớp mắt mấy cái, có chút không rõ tình huống: "Hả? Sao lại ghét ta..."

"Huynh không cần lúc nào cũng như vậy, ta... vẫn rất muốn gặp huynh." Kiều Sở ngồi xổm xuống, nâng mặt Mộc Thanh Phong lên, để cho hắn nhìn thẳng vào mắt mình: "Huynh đối xử với ta rất tốt, ta cũng không phải người mù, huynh đã chăm sóc ta vô cùng cẩn thận, ta đều biết. Thế nên, ta chăm sóc huynh như vậy là lẽ dĩ nhiên.”

Mộc Thanh Phong xoa xoa mũi, không rõ ý tứ của nàng: "Không phải nói ghét ta sao..."

"Ta chán ghét cái gương mặt lúc nào cũng tỏ vẻ biết ơn kia của huynh. Thật là nhịn không nổi mà, việc ta chăm sóc huynh không phải là chuyện đương nhiên sao, nên là đừng vì thấy ta tốt với huynh một chút đã bày cái vẻ mặt vô cùng cảm kích đó ra, được không? Chuyện ta làm đâu nhiều nhặt gì mà xứng với sự biết ơn của huynh!”

Mộc Thanh Phong ngẩn người, theo bản năng phản bác: "Ta không có..." Rồi lại nhận ra mình quả thật giống với Kiều Sở nói, nên không biết nói cái gì cho phải.

Kiều Sở thấy hắn rối rắm như vậy thì thở dài, nói: "Quên đi, đáng lẽ ta nên chờ huynh quen rồi thì mới nói chứ, không biết vì sao ta lại nhịn không được mà nói ra...” Nàng biết rõ từ nhỏ đến lớn hắn không được người quan tâm, chăm sóc nên mới biến thành bộ dáng như hôm nay: “Sao lúc nào huynh cũng có cách làm ta thấy khó chịu vậy chứ, huynh phải quen dần với việc mọi người đối xử tốt với mình đi thôi... Ta không muốn trở thành nữ thần trong lòng huynh đâu, bình thường như mọi người là được.”

Mộc Thanh Phong nghe nàng nói xong thì trầm mặc trong chốc lát, sau đó thấp giọng đáp ứng: "Ta biết rồi." Hắn dùng hai má nóng bỏng cọ cọ bàn tay mát lạnh của Kiều Sở, cảm thấy nhiệt độ trên mặt giảm xuống một chút. Kiều Sở nhìn hắn giống như chú chó con đang cọ lấy tay nàng, trông ngoan ngoãn vô cùng thì trong lòng lại áy náy.

"Aizz... Ta không nên nói với huynh chuyện này, là ta không nghĩ tới cảm nhận của huynh...” Rõ ràng là chỉ cần lâu ngày tự nhiên tình trạng sẽ ổn hơn, vậy mà cô lại nhịn không được mà oán thán, không hề để ý đến chuyện này sẽ mang đến áp lực cho hắn: "Chính là vì tính tình huynh quá tốt, nên mới dễ bị bắt nạt như thế.” Nói xong, Kiều Sở do dự một chút, sau đó yên lặng đan mười ngón tay với hắn.

Mộc Thanh Phong hơi sửng sốt, sau đó chậm rãi thả tay Kiều Sở ra, nói: "Ai ya, đại tiểu thư cần gì phải tận tâm với ta như vậy." Kỳ thật, theo hắn thấy, Kiều Sở nếu cảm thấy thất vọng nên mới trực tiếp nói với hắn như vậy, nàng căn bản không cần để ý tới cảm thụ của hắn quá nhiều: "Đại tiểu thư không phải đã lo nghĩ cho ta rồi hay sao.”

“... Huynh vẫn luôn như vậy, sớm muộn cũng phải làm ta phải trở nên xấu tính... Tuy rằng tính tình ta vốn cũng không tốt lắm." Kiều Sở nói xong, lại đắp lại chăn cho Mộc Thanh Phong nói: "Uống thuốc xong rồi thì mau ngủ đi, ta đi lấy khăn đắp lên trán cho huynh.” Hắn vẫn còn sốt cao, lúc này chắc đang rất khó chịu, vậy mà nàng còn lôi kéo hắn nói lâu như vậy.

"Cô đi ngủ trước đi, không cần đắp khăn cho ta đâu.” Kiều An tới, thuốc lại đắng như vậy nhất định là bút tích của Cố Minh Xu... Mộc Thanh Phong vuốt tóc Kiều Sở, nói: "Có thuốc của cô ấy thì sẽ nhanh hạ sốt thôi, không cần dùng khăn đắp trán đâu.”

“Ta không buồn ngủ." Nhìn hai má Mộc Thanh Phong vẫn đỏ bừng như cũ, Kiều Sở đáp lại, lại không ngờ đột nhiên bị Mộc Thanh Phong ôm eo kéo mạnh một cái, sau đó liền không chút phản kháng bị đối phương kéo lên giường -  cái tên này còn đang sốt cao sinh bệnh mà sức lực vẫn lớn như vậy!

"Để đại tiểu thư chiếu cố suốt đêm, tiểu nhân làm sao gánh vác cho nổi." Mộc Thanh Phong quay đầu cười nói, thấy vẻ mặt không đồng ý của Kiều Sở thì vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đại tiểu thư, cô thật sự cảm thấy cứ thức chăm sóc ta như vậy ta sẽ vui sao?” Sau đó hắn lại bông đùa: “Không, như vậy ta sẽ sợ hãi đến mức không ngủ được đâu.”

Kiều Sở do dự một chút, thấy hắn vô cùng tin tưởng vào thuốc của Cố Minh Xu, lại ý thức được quả thật không nên áp đặt suy nghĩ của mình lên người hắn nên liền gật đầu đồng ý. Mộc Thanh Phong cười cười, thay nàng lấy chăn. Nhìn Kiều Kiều cởi áo khoác, đắp chăn, nằm bên cạnh mình, tư thái tín nhiệm, trong lòng Mộc Thanh Phong thấy vô cùng thỏa mãn.

"Ngủ đi, đại tiểu thư. Ta sẽ canh chừng." Hắn kéo chăn cho nàng, nhẹ giọng nói, trong giọng nói mang theo sự dịu dàng mà chính hắn cũng không nhận ra.

Ngay khi bầu không khí trong nhà trở nên yên tĩnh, không ai chú ý đến mấy người trên mái nhà.

Trên nóc nhà, không biết từ khi nào có kẻ di dời viên ngói, yên lặng nhìn hai người trong phòng. Người nọ rõ ràng là hành động trong đêm khuya, nhưng lại mặc một thân đỏ thẫm. Đôi mắt đào hoa của hắn tràn đầy âm u, trên mặt lại nở nụ cười ôn hòa vô cùng mâu thuẫn khiến người ta sợ hãi.

Thấy ánh đèn trong phòng đã tắt, hắn lại yên lặng nằm sấp trong chốc lát, không biết đang suy nghĩ cái gì. Một lát sau, hắn nhẹ nhàng ra hiệu, liền có người ở một bên cung kính hành lễ với hắn, sau đó dùng tư thái hèn mọn ôm lấy hắn, nhanh chóng lướt đi.

*

Kiều Sở mở mắt ra, xoa xoa huyệt thái dương đang giật giật. Nàng lại nằm mơ thấy ác mộng.

Mấy ngày gần đây, thỉnh thoảng nàng lại gặp ác mộng như vậy, nói là ác mộng, nhưng chính nàng cũng không rõ giấc mộng này đến tột cùng là ác ở chỗ nào. Trong ấn tượng mơ hồ, nàng chỉ nhớ rõ một bộ xiêm y đỏ thẫm, còn có những lời thì thầm bên tai đầy dịu dàng. Dường như chẳng có gì đáng sợ, nhưng vô hình lại khiến nàng sởn tóc gáy. Kiều Sở không quá muốn nhớ lại giấc mơ kia, nàng xoa xoa bàn tay lạnh lẽo, quay đầu nhìn Mộc Thanh Phong nằm bên cạnh. Hiếm khi Kiều Sở thức dậy sớm như vậy, ngoại trừ gặp ác mộng, phần lớn là vì không yên tâm với tình trạng của Mộc Thanh Phong.

Thuốc đắng thì dã tật, chén thuốc đắng ngắt kia quả nhiên có tác dụng. Kiều Sở thăm dò nhiệt độ trên trán Mộc Thanh Phong, phát hiện hắn đã hạ sốt, khí sắc cũng tốt hơn không ít. Kiều Sở thở phào nhẹ nhõm, vuốt ve mái tóc của Mộc Thanh Phong, sau đó lại nằm xuống bên cạnh hắn ngủ tiếp. Hơi thở của Mộc Thanh Phong khiến nàng thấy yên tâm, cũng không nằm mơ thấy ác mộng nữa.

Mộc Thanh Phong quả thật bị thường thế trên người giày vò đến mệt mỏi, ngay cả thói quen dậy sớm mà hắn rèn luyện khắc khổ bao năm nay, còn sớm hơn cả người được mệnh danh dậy sớm nhất là Mộc Thanh Vân giờ cũng bị bỏ quên, lúc này khó lắm mới được ngủ nướng, hắn ngủ thẳng đến trưa mới tỉnh dậy, còn dậy muộn hơn cả Kiều Sở. Người đã hạ sốt, cũng đã nghỉ ngơi đủ nên hai người chẳng còn lý do gì để lưu lại nữa. Thế nên sau khi Kiều Sở đút Mộc Thanh Phong ăn xong cơm, hai người liền chuẩn bị khởi hành rời đi.

Kiều Sở tìm một bộ y phục rộng rãi cho Mộc Thanh Phong mặc vào, lại giúp hắn lau mặt súc miệng, chải tóc xong, sau đó mới nhờ lão Miêu đỡ Mộc Thanh Phong lên xe ngựa đã sớm chuẩn bị ở bên ngoài. Trong xe ngựa đã sớm được a bà trải đệm thật dày, như vậy thì thân thể sẽ ít phải chịu xóc nảy hơn. Người lái xe cho bọn họ là Kiều An.

Tự biết người một nhà này đối với mình ân trọng như núi, Kiều Sở cùng Mộc Thanh Phong đều trịnh trọng nói cảm tạ.

Xe ngựa vừa xuất phát, Kiều Sở đã triệt để cảm nhận được độ xóc nảy của phương tiện đi lại thời cổ đại. Kiều Sở lo vết thương của Mộc Thanh Phong bị chạm phải nên nàng vội vàng đến ngồi bên cạnh hắn, để hắn dựa sát vào người mình, xem như cố định.

Dọc đường từ nhà lão Miêu đến trấn nhỏ của Cố Minh Xu đều là rừng rậm không người, đường xá cũng không quá xa xôi. Kiều Sở vốn tưởng rằng một đường này có thể bình an vô sự đi qua, sau cùng lại phát hiện, vận khí của bọn họ thật sự không tốt như vậy.

Lúc Kiều Sở còn đang ôm eo Mộc Thanh Phong vì lo hắn sẽ động đến vết thương thì Mộc Thanh Phong lại bỗng nhiên chống người lên, mạnh mẽ kéo nàng sang một bên, bảo vệ vào trong ngực mình. Sau một khắc, một đạo ngân quang xuyên qua toa xe ngựa, nhanh chóng xẹt qua chỗ Kiều Sở vừa ngồi, sau đó nặng nề ghim vào vách xe bên kia. Đó là một phi tiêu khắc hoa văn hình đại bàng, mũi phi tiêu mơ hồ có thể thấy chút màu xanh, hiển nhiên là được tẩm độc.

Mộc Thanh Phong nhanh chóng nhìn lướt qua phi tiêu đang ghim trên vách xe, lúc thấy hoa văn kia thì hơi nhíu mày. Hắn đứng thẳng người lên, một tay gắt gao dùng sức bảo vệ Kiều Sở trong lồng ngực, tay kia rút kiếm ra, chắn ở trước người Kiều Sở còn không quên ở bên tai cô nhẹ giọng trấn an nói: "Không có việc gì, ta ngồi thẳng người sẽ không chạm tới vết thương." Sau đó hắn lại nói: "Võ công của Kiều An cũng không tầm thường, sẽ không có việc gì đâu.”

Tình huống rõ ràng là rất nguy hiểm, nhưng Kiều Sở nằm trong ngực Mộc Thanh Phong lại thấy hết sức an tâm.

Bên ngoài xe ồn ào, thi thoảng Kiều An lại nở một nụ cười châm chọc, dường như không có vấn đề gì lớn. Bên trong xe, vô số ám khí từ bốn phương tám hướng xuyên qua, nhưng đều bị Mộc Thanh Phong một tay đánh lệch. Chỉ dùng một tay vừa múa kiếm lại còn có thể đối phó thành thạo, điều này làm cho Kiều Sở cảm thán lần nữa sự khác biệt về giá trị vũ lực của hai người. Mộc Thanh Phong thậm chí còn có tinh lực oán giận: "Ai nha, đại tiểu thư ở chỗ ta, làm ta thấy khẩn trương..."

"Khẩn trương cái gì chứ."

"Bỏ sót một cái, không là xong rồi." Mộc Thanh Phong nói xong, lại kéo người, tận lực lấy thân thể của mình che chắn cho Kiều Sở. Kiều Sở trong lòng khẽ động, yên lặng vùi mặt vào ngực Mộc Thanh Phong.

Tiếng ồn ào nhanh chóng biến mất, Kiều An giải quyết xong tình huống bên ngoài xe liền vén rèm xe lên, dùng sức đâm vỏ kiếm trong tay vào vai Mộc Thanh Phong, khởi binh hỏi tội: "Tiểu tử ngươi giết bao nhiêu người như thế cũng không biết sao! Thế nào mà lại dẫn theo người của Đông xưởng triều đình tìm tới tận nơi này!” Vẻ mặt của hắn đầy khinh thường, nói tiếp: "Đông xưởng ưng khuyển, trên tiêu mang độc, tốt lắm. "

“Chỉ sợ... Không phải vì ta giết người mà đến." Mộc Thanh Phong nhìn hoa văn hình chim ưng phức tạp trên phi tiêu, đồng tử yên lặng trầm xuống.

"Tóm lại là nhắm vào ngươi." Kiều An nhướng mày. Dứt lời, hắn cũng không hỏi nhiều nữa, liếc mắt nhìn Kiều Sở vẫn còn đang ở trong ngực Mộc Thanh Phong, nói một câu "Chướng hết cả mắt”, sau đó hất rèm, giống như rất ghét bỏ ra khỏi xe.

Mộc Thanh Phong nghe hắn oán giận ngán ngẩm, cười cười, hiểu rõ nói: "Kiều huynh cần gì phải ghen tị như thế, Cố cô nương ở trấn phía trước, cách nơi này không xa."

“Hừ, Cố Minh Xu nàng là hoa sen cao quý, đứng từ xa nhìn được nhưng không thể trêu đùa, đâu giống cọng cỏ đuôi chó của ngươi, ngày ngày ôm ấp, một chút phong phạm cũng không có." Kiều An ở bên ngoài châm chọc nói, cũng không đợi Mộc Thanh Phong phản bác, liền nói tiếp: "Đi nhanh đi. Lão gia tử cùng lão thái thái nhà ta ở cách đây không xa, ta không dám giết người, những người này đều bị đánh ngất xỉu thôi." Hắn giả bộ thành một tên nhóc chưa từng giết người trước mặt gia gia, thái thái đã quá lâu rồi.

"Ghen tị chính là ghen tị, cần gì phải cứng miệng." Mộc Thanh Phong cười cười, buông Kiều Sở ra, lại ghé vào bên cạnh nàng, tiếp tục nói: "Kiều Sở đâu chỉ dùng một đóa hoa sen để hình dung được. Muốn nói đến phong phạm, Kiều Sở làm sao lọt vào mắt Kiều huynh được.” Hắn nói mà hoàn toàn quên mất câu nói lần đầu nói khi gặp Kiều Sở: “Với cái nhan sắc này thì chẳng đáng mấy đồng đâu.”

Kiều Sở yên lặng quay đầu, bày ra dáng vẻ lười bận tâm đến đoạn nói chuyện nhạt nhẽo của bọn họ, nhưng trong lòng lại không khống chế được mà vui vẻ. Chỉ cần là lời nói khó nghe nhằm vào Kiều Sở, Mộc Thanh Phong sẽ đáp trả lại từng câu một, từ đầu đến cuối đều tận tâm bảo vệ nàng.

Xe ngựa tiếp tục đi, chớp mắt đã tới huyện thành. Trong giọng nói của Kiều An mang theo ý cười rõ ràng: "A, đến rồi. Chúng ta trực tiếp đi tới khách điếm*, Cố Minh Xu đang ở đó.”

*(Danh) Nhà trọ, lữ quán. ◎Như: “khách điếm” 客店 nhà trọ, “trụ điếm” 住店 ở nhà trọ. Tiệm, chỗ để chứa đồ cầm đồ, tục gọi nhà trọ là khách điếm 客店.

Chương kế tiếp