[Trung Khuyển] Chết Dưới Quang Minh Thảo
Chương 16
Lúc vào trong trấn,
Kiều An không vội vàng đi tới khách điếm*, mà rẽ một vòng chạy tới một cửa hàng
bán điểm tâm. Không lâu sau, hắn trở về, ném một túi bánh bao cùng một hộp điểm
tâm đóng gói tinh xảo vào trong xe, sau đó mới lái xe ngựa, vòng quanh, chậm
rãi đi về phía khách điếm. Thị trấn không lớn, bọn
họ rất nhanh liền đến trước cửa khách điếm. Kiều An giúp Kiều Sở đỡ Mộc Thanh
Phong xuống xe, đi vào bên trong khách điếm. Hắn một bên đỡ Mộc Thanh Phong đi
lên lầu, một bên nói với Kiều Sở: "Về sau đừng có hỏi quá nhiều như nhà
quê mới lên thị trấn, ngàn dặm quanh đây không tìm thấy ai có y thuật tốt hơn
Cố Minh Xu đâu, sau khi nàng ấy kê đơn thuốc châm cứu sẽ đi ngủ, Mộc Thanh
Phong nhất định sẽ không có chuyện gì, cô không cần làm phiền nàng ấy nữa.” Kiều Sở còn chưa trả
lời, Mộc Thanh Phong ở bên cạnh đã xen vào, nói: "Nếu huynh lo lắng Cố cô
nương bị mệt thì cứ nói thẳng là được, cần gì phải động khẩu với Kiều Sở.” Nói
xong hắn lại giải thích với Kiều Sở: "Thân thể Cố cô nương không tốt, phần
lớn là sau khi kê phương thuốc hoặc châm cứu xong sẽ nghỉ ngơi, không có chuyện
gì gấp thì tốt nhất không nên đi tìm nàng.” Ba người dễ dàng đi đến
cửa phòng, đẩy cửa ra, một mùi thuốc nồng nặc liền đập vào mặt. Trong phòng,
một cô nương ngồi ngay ngắn trên chiếc bàn giữa phòng, đang chuyên chú lật xem
một quyển y thư. Cô nương kia mặc bạch y, quanh thân được khói thuốc lượn lờ
bao lấy, khuôn mặt xinh đẹp có chút như ẩn như hiện. Thấy Kiều Sở đẩy cửa, ánh
mắt nàng nhẹ nhàng đảo qua, nói: "Mời ngồi.” Kiều Sở còn chưa trả
lời, Kiều An lại cau mày đi tới trước, không vui nói: "Ta biết ngay là
không thể để nàng tùy tiện rời xa ta được mà! Không phải là ta bảo nàng nằm
trên giường sao, sao lại đi xuống rồi? Còn nữa, sao lại thay thuốc xông khói?
Là để chữa bệnh cho hắn sao?” Hắn nói xong liền chỉ tay vào Mộc Thanh Phong. "Ta mới là đại
phu, chứ không phải huynh." Cô nương kia yên lặng nhìn hắn một cái rồi
nói. Cô nương ấy hiển nhiên chính là Cố Minh Xu. Nhìn thấy Kiều Sở đang đỡ Mộc
Thanh Phong di chuyển đến bên giường, Cố Minh Xu hơi nhíu mày, hướng Kiều An
dặn dò: "Đưa huynh ấy lên giường đi." Kiều An nghe lời đi tới, vừa đi
vừa nói: "Ta thấy hắn cũng không có chuyện gì, nàng tùy tiện nhìn một chút
là được rồi, xem xong thì đi ngủ đi!” Dìu Mộc Thanh Phong lên giường xong, hắn
ta lại từ trong ngực lấy ra hộp điểm tâm cố ý đi đường vòng để mua, động tác
tùy ý đưa cho Cố Minh Xu, nói: "Thuận tiện mua cho nàng." “Để ở đó đi." Cố
Minh Xu nâng cằm lên, nói, thoạt nhìn cũng không thèm để ý. Nàng ấy đã buông y
thư xuống, sự tập trung đặt hết lên người Mộc Thanh Phong. Kiều An bĩu môi, nghe
lời đặt điểm tâm sang một bên. Hắn vẫn bất mãn với chuyện thuốc hun khói trong
phòng, liền nói: "Ta sang phòng bên cạnh dọn dẹp, châm thuốc xông, nàng
xem bệnh cho hắn xong thì sang phòng bên nghỉ ngơi.” Nói xong, hắn liền đi đến
tủ bên cạnh lục lọi lấy thuốc xông. Mộc Thanh Phong nằm
trên giường có vẻ rất kháng cự. Hắn nắm lấy vạt áo mình, nói với Cố Minh Xu:
"Miệng vết thương dù sao cũng chỉ có vậy, cô kê cho ta chút thuốc bôi
ngoài da là được, không cần phải nhìn đâu.” Hắn bị thương ở chân, sao có thể
không biết xấu hổ lột đồ ra cho Cố Minh Xu nhìn được. Kiều An nghe vậy thì cũng
ở một bên xen vào nói: "Ta thấy cũng chẳng còn đáng ngại đâu, nàng kê cho
hắn ít thuốc rồi điều trị thêm một chút là được.” “Ta mới là đại
phu." Cố Minh Xu nói với Kiều An, sau đó nói với Mộc Thanh Phong:
"Trước đây, ta cũng không phải chưa từng chữa thương cho huynh, sao giờ
lại tự nhiên như vậy.” Nói xong, nàng ấy chú ý tới ánh mắt của Mộc Thanh Phong,
thỉnh thoảng hắn lại nhìn về phía Kiều Sở ở bên cạnh, vẻ mặt như trượng phu lo
lắng bị thê tử hiểu lầm thì nàng ấy liền minh bạch. "Cô nương
này." Nàng ấy hỏi Kiều Sở: "Cô có phiền không nếu ta kiểm tra vết
thương của huynh ấy?" Mộc Thanh Phong bị thương nặng như vậy, Kiều Sở
đương nhiên không ngại, thậm chí còn hỗ trợ nàng ấy cởi áo của Mộc Thanh Phong
ra. Điều này làm cho Mộc Thanh Phong có chút mất mát, hắn nằm sấp xuống, bộ
dáng ủy khuất, tùy ý để Kiều Sở cởi quần áo cho hắn. Kiều An ở một bên xem
kịch, nói chen vào: "Trước kia cũng đâu phải là chưa từng xem qua. Như thế
nào, ngươi sợ nha đầu xấu xí kia sẽ không vui khi ngươi để nữ nhân khác nhìn
mông sao?” Nói xong, hắn lại hơi thu ý cười, nói: "Ngươi cho rằng ta cũng
vui vẻ để Cố Minh Xu nhìn những thứ này sao." “Ta là đại phu, làm sao
có thể tùy tiện như vậy với bệnh nhân được.” Cố Minh Xu hơi nhíu mày, không cần
Mộc Thanh Phong lên tiếng đã sửa lại cách nói của Kiều An trước. "Vâng,
vâng." Kiều An đáp, phất phất tay, cầm thuốc xông xuống lầu. Thấy Mộc Thanh Phong đã
cởi bỏ quần áo, Cố Minh Xu cúi người xuống, dùng sức ấn lên vết thương của Mộc
Thanh Phong. Kiều Sở ở một bên thấy Mộc Thanh Phong chịu đau đớn mà cứng đờ
thân thể, nhịn không được nói với Cố Minh Xu: "Nhẹ một chút. Cô nhẹ tay
một chút..." Cố Minh Xu cũng không động đậy, bình tĩnh ấn hết vết thương,
lúc này mới đứng thẳng người lên, bình tĩnh nói: "Chưa bị thương đến gân
cốt, bên trong lại chảy máu nghiêm trọng, thân thể cũng không ổn, cả trong lẫn
ngoài đều phải dùng thuốc, không thể thiếu được.” Dứt lời, nàng ấy ngồi sang
một bên kê đơn thuốc. Lúc nàng ấy vết thương
kê đơn thuốc, Kiều An đã quay trở lại. Hắn đi vào cửa, ngồi bên cạnh Cố Minh
Xu. Thấy nàng ấy đang kê đơn thuốc, hắn nhíu mày nói: "Sao lại trì hoãn
lâu như vậy. Được rồi, bọn họ làm tiêu tốn nhiều thời gian của nàng quá, kê đơn
xong thì sang phòng bên nghỉ ngơi thôi. Ta đã xông thuốc cho nàng rồi.” Hắn vừa
nói xong thì Cố Minh Xu cũng vừa vặn viết xong phương thuốc, nàng ấy không chút
hoang mang nhìn lại một lần nữa, sau đó mới đem phương thuốc giao cho Kiều An,
nói: "Theo lượng bốc thuốc, lúc sắc thuốc thì phải căn lửa cho thật
chuẩn.” “Biết rồi, ta đã làm
sai bao giờ chưa?” Kiều An nhận toa thuốc, lại đưa tay đỡ nàng ấy, nói:
"Đi ngủ thôi!" Cố Minh Xu chậm rãi đứng dậy, sau đó cầm y thư lúc nãy
chưa đọc xong ở trên bàn lên, lúc này mới muốn đi. Kiều An thấy vậy, nhíu nhíu
mày, đoạt lấy cuốn sách, nói: "Ngủ đi! Ngày mai lại đọc.” “Trời sáng rồi."
Cố Minh Xu đưa tay về phía Kiều An, lẳng lặng nói: "Quyển y thư kia, ta
còn chưa đọc xong." Kiều An cau mày, nhượng bộ một bước, nói: "Vậy đi
ngủ hai canh giờ, sau đó ta sẽ cho nàng xem." “Ta không thể lãng phí
hai canh giờ được.” Cố Minh Xu nhìn Kiều An, trong đôi mắt có chút không vui.
Kiều An nghe vậy, con ngươi chợt lóe lên, mím chặt miệng. Hắn nhìn Cố Minh Xu,
ngón tay theo bản năng vuốt ve gáy sách. Một lát sau, hắn thở dài như thỏa
hiệp, nói: "Được rồi... Ta sẽ đi cùng nàng." “Huynh đi sắc thuốc
đi." Cố Minh Xu nói. “... Nàng thực sự không
chịu thỏa hiệp với ta chút nào.” Kiều An suy sụp mặt mày, thần sắc có chút mất
mát nói không nên lời: "Ở trong lòng nàng, nghiên cứu y thuật là trên hết.
Dưới y thuật là bệnh nhân, dưới bệnh nhân là cha mẹ, dưới cha mẹ là ngao du bốn
bể, dưới bốn bể có thể có một chỗ cho ta không? Còn cả một chỗ cho riêng nàng
nữa?” Hắn đưa sách qua, lúc nói những lời này, trên mặt hiếm khi hiện lên vẻ
khổ sở nói không nên lời. Cố Minh Xu nhận lấy
sách, cũng không nói thêm gì, cầm điểm tâm Kiều An mang theo trên bàn, sa đó
rời khỏi phòng. Kiều An thì lẳng lặng
đứng trong phòng một lát, sau đó bỏ lại một câu "Ta đi lấy thuốc" rồi
rời đi. “... Hắn cũng không dễ
dàng gì, ở trong lòng Cố cô nương, chỗ cho nữ nhi tình trường cùng sinh mệnh
của mình quá nhỏ." Mộc Thanh Phong thấy Kiều An rời đi, cảm thán một câu:
"Mà hai thứ này ở trong lòng Kiều An lại quá nặng.” Dứt lời, hắn nhìn Kiều
Sở ở bên cạnh. Trước khi bị cuộc đối thoại giữa Kiều An và Cố Minh Xu làm gián
đoạn, Kiều Sở còn đang xem vết thương cho Mộc Thanh Phong, vừa xem vừa hỏi hắn
uống thuốc xong muốn ăn kẹo gì. "Kẹo gì cũng được.
Tiền đều ở trong tay nải, cô thích ăn cái nào thì đi mua, ta ăn theo cô.” Mộc
Thanh Phong nhẹ nhàng cười, trả lời nàng. So sánh một chút thì cuộc đời của hắn
ngọt ngào như vậy, chẳng qua chỉ là chút thuốc đắng, đâu cần phải thêm đường. * Đình đài. Lầu các*. Ao
sen. *Một tòa nhà trong khu
danh lam thắng cảnh hoặc sân, bốn cạnh mái hình vuông, hình lục giác hoặc hình
bát giác, thường là hai tầng, cửa sổ xung quanh, nhiều tòa nhà ở trên cao, có
thể nhìn từ trên cao xuống. Bên cạnh ao sen, một
nam nhân áo đỏ ngồi trên chiếc ghế gỗ có bánh xe, thần sắc tùy ý nhìn đăm đăm
xuống đàn cá chép dưới nước, khóe miệng mang theo ý cười. Trong ao có rất nhiều
cá chép, bọn chúng to hơn cá chép bình thường rất nhiều, màu sắc đều cực kỳ rực
rỡ. Nam nhân ngồi ở bên hồ không lâu, bọn chúng liền bơi tới, tụ tập dưới chân
hắn, như thể biết sẽ có người đến cho chúng ăn. Chỉ chốc lát sau, dưới chân hắn
đã tập trung một đàn cá lớn, số lượng nhiều đến mức khiến cho người ta sinh ra
ảo giác, nếu trượt chân rơi vào trong nước sẽ bị chúng phân chia sạch sẽ. "Đói à?" Nam
nhân áo đỏ kia cúi đầu, nhẹ giọng mở miệng nói với đàn cá trong ao, ngữ điệu
hết sức dịu dàng: "Như vậy đi, các ngươi làm chút chuyện thú vị cho ta
xem, ta liền cho các ngươi ăn." Lũ cá đương nhiên nghe không hiểu lời hắn
nói, chỉ biết quây quanh chân hắn không ngừng vẫy đuôi, hắn liền tự mình trầm
tư. Một lát sau, hắn giống như nhớ tới chuyện gì thú vị, khẽ mỉm cười, nói:
"Lần này cho các ngươi ăn trước vậy.” Nói như vậy, hắn phất phất tay, phân
phó nói: "Bắt một con lên cho ta.” Dứt lời, liền có người từ phía sau bước
lên phía trước, thình lình thò tay xuống đàn cá trong ao, vớt lên một con cá
chép đỏ như máu, cung kính dâng lên tay hắn. Cá trong tay trơn tuột,
như thể muốn thoát khỏi tay hắn, thế rồi hắn liền đem ngón tay thọc vào mang
cá, thưởng thức dáng vẻ vùng vẫy của nó trong tay. Sau khi nhìn đủ rồi, hắn dứt
khoát xé đầu con cá chép trong tay. Đầu cá bị xé ra tách rời khỏi thân thể, rơi
xuống nước, miệng cá còn đang cố chấp một đóng mở, đám đồng loại cũ của nó bu
tới, ngấu nghiến cái đầu còn đang há ra của nó. "Không cần biết là
người hay là cá, chỉ cần có chút mồi nhử, đều sẽ không chút do dự mà tự chém
giết lẫn nhau." Nam nhân kia nhìn một màn này, hài lòng cười phá lên, nói:
"Thú vị lắm, vậy thì đều thưởng hết cho các ngươi.” Nói xong, hắn xé nốt
thân cá còn đang giãy giụa trong tay, từng chút từng chút ném vào trong hồ, mỉm
cười nhìn đàn cá tìm ăn mà tới. Sau khi kiên nhẫn xé
thịt cá xong, nam nhân lắc lắc máu tươi trên tay, rất nhanh liền có người bưng
nước rửa tay cho hắn. Hắn yên lặng rửa tay, hứng thú nhìn vết máu tươi của con
cá dần dần biến mất trên tay. Rửa tay xong, suy nghĩ của hắn lại không biết bay
đi đâu. Sau khi lấy khăn lau
tay, hắn tựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Gió đầu thu mát mẻ khoan
khoái, hắn nhắm mắt lại, im lặng hồi lâu, rồi lại mở mắt. Đàn cá dưới chân đã
tản đi, máu trong ao cũng biến mất không còn bóng dáng: "Ném một người
xuống đấy, liệu có biến mất nhanh như vậy không?" Hắn nhìn chằm chằm vào
mặt nước, có chút thích thú lẩm bẩm nói. Dừng một lát, hắn lại tự nhủ: "Cổ
sẽ không gạt người... Cho nên thật sự có nữ nhân như vậy sao... Nữ nhân vì nam
nhân bị thương một chút mà thật lòng khóc nức nở..." Nói xong, hắn ta ngẩng
đầu nhìn lên bầu trời, tiếp tục nói: "Người bị đau cũng đâu phải nàng, sao
nàng lại khóc... Nhất định là giả, nàng ta chỉ đang gạt người mà thôi. Chỉ cần
cho ăn thì bầu bạn thôi có là gì, nàng nhất định sẽ rất nghe lời.” Dứt lời, hắn
lại nhẹ nhàng nhắm mắt lại, không biết đang suy nghĩ cái gì. Một lúc lâu sau, người
nam nhân kia lại nhẹ giọng nói: "A... Tại sao ngươi luôn sống sung sướng
hơn ta... Thực sự muốn ở trước mặt ngươi, xé nàng thành từng mảnh nhỏ, ném
xuống nước cho cá ăn. Lúc đó, ta xem ngươi còn có thể cười vui vẻ như vậy
không?" Ngữ khí nhu hòa mà lại nham hiểm: "Nhưng mà, loại chuyện này
phải để đến cuối cùng. Trước mắt còn có rất nhiều chuyện thú vị để làm..."