[Trung Khuyển] Chết Dưới Quang Minh Thảo
Chương 17
Kiều Sở bị tiếng ồn ào
ngoài cửa đánh thức, Mộc Thanh Phong ở cùng phòng với nàng hiển nhiên đã tỉnh
lại sớm hơn. Lần này, hai người vẫn
ngủ chung phòng nhưng không chung giường. Ngày đó ở nhà lão Miêu, vì Mộc Thanh
Phong muốn dỗ dành Kiều Sở ngủ, mà giường lại rất lớn, cho nên hai người liền
tự nhiên ngủ cùng một chỗ. Bây giờ đến khách điếm, Mộc Thanh Phong chung quy
còn cố kỵ Kiều Sở là một cô nương chưa lập gia đình, liền nhất quyết muốn thuê
thêm một gian phòng. Nhưng Kiều Sở lại lo lắng cho thương thế của Mộc Thanh
Phong, nói như thế nào cũng không chịu đi. Hầu hết mọi thời điểm Mộc Thanh
Phong đều không nói lại Kiều Sở, sau cùng, hai người mỗi người lui một bước,
nhờ chưởng quầy kê thêm một cái giường, thỏa hiệp mỗi người ngủ một giường khác
nhau trong phòng. Mộc Thanh Phong đã sớm
nghe thấy chuyện xảy ra ở bên ngoài rồi, nhưng Kiều Sở lại không hay biết gì,
nàng liền đẩy cửa ra nghe ngóng. Mộc Thanh Phong thấy thế, vội vàng mở miệng
ngăn cản, nói: "Là phiền toái của Kiều An, bên ngoài náo loạn, cô đừng đi
ra ngoài, tránh bị đụng chạm." “Không ổn lắm."
Kiều Sở nhíu nhíu mày, nàng nghe được tiếng cãi vã ở bên ngoài: "Hôm qua
Kiều An mới cứu mạng chúng ta, giờ chúng ra đi ra ngoài khuyên can cũng phải
lẽ. Thân thể Cố cô nương không tốt, lỡ bị ảnh hưởng thì phải làm sao bây giờ." “Vậy ta đi cùng
cô." Mộc Thanh Phong nói xong, không để ý đến vết thương ở mông cùng chân
của mình, cố gắng chống đỡ muốn đứng dậy. “... Huynh mau ngoan
ngoãn nằm đó cho ta!" Kiều Sở thấy thế, cau mày chỉ tay, hung hăng nói. Mộc Thanh Phong liền
ngoan ngoãn nằm sấp ở đó. Sau khi giáo huấn bạn
nhỏ Mộc Thanh Phong không chịu nghe lời xong, Kiều Sở xoay người đẩy cửa ra.
Trông thấy tình cảnh ngoài cửa, Kiều Sở sửng sốt, như thể cho rằng mình còn
đang nằm mơ. Tuy rằng đúng là tính cách và miệng lưỡi của Kiều An đều ác liệt
đến không chịu nổi, nhưng oán niệm của nàng đối với Kiều An còn chưa lớn đến
mức mơ thấy hắn bị đánh đúng không? Ngoài cửa, Kiều An đang
bị một nam nhân trung niên ăn vận giống nho sinh túm lấy cổ áo, người nọ nổi
giận đùng đùng, ra tay không quản nặng nhẹ, dùng sức vô cùng lớn. Kiều An lại
tuyệt không né tránh, để mặc đối phương phát tiết. Cố Minh Xu đứng ở một bên,
cau mày, có ý muốn kéo nam nhân kia ra nhưng lại lực bất tòng tâm. Bên cạnh Cố
Minh Xu là một nữ nhân trung niên phục sức quý phái, nàng đang nắm khăn tay lau
nước mắt, vừa lau vừa sầu não nói: "Lão gia, đừng náo loạn nữa, ngài làm
như thế thì Xu Nhi làm người thế nào đây...” Kiều Sở thấy thế, vội
vàng chạy tới định giúp đỡ, nhưng cũng chỉ tốn công vô ích, ngược lại trong lúc
hỗn loạn còn bị đẩy vài cái, suýt chút nữa thì té ngã. Thảo nào Mộc Thanh Phong
lại nói với nàng "Tránh bị đụng chạm" như vậy, không cho nàng đi ra. Nam nhân kia lại đấm
mấy quyền, có vẻ là mệt mỏi, liền dùng sức đẩy Kiều An về phía trước, chỉ vào
mũi hắn ta tức giận nói: "Cố Chính ta kiếp này chỉ có một nữ nhi, cô nương
gia trong sạch lại bị một tên giang hồ lỗ mãng như ngươi hủy hoại!” Nói xong,
ông quay đầu giận dữ nói với nữ nhân trung niên đang lau nước mắt kia:
"Làm người? Làm người cái gì nữa! Nó đem mặt mũi Cố gia ném đi hết rồi,
còn làm người cái gì nữa!” Hiển nhiên, hai người này chính là cha mẹ Cố Minh
Xu. "Là con muốn huynh
ấy dẫn con đi, chuyện này không có liên quan gì tới huynh ấy." Cố Minh Xu
lúc trước chỉ ở một bên lẳng lặng nghe, lúc này lại bỗng nhiên nói. “Ngươi còn có mặt mũi
nói!” Cố Chính vừa nghe, cơn giận vốn đã nguôi bớt giờ lại bốc lên. Ông giơ tay
lên, dùng sức tát mạnh xuống khuôn mặt mềm mại của Cố Minh Xu. Chỉ là, còn chưa
đụng phải mặt Cố Minh Xu, cổ tay đã bị Kiều An bỗng dưng túm lấy. "Có chuyện gì cứ
nhắm về phía ta là được." Kiều An nắm cổ tay Cố Chính, dùng tay kia lau
khuôn mặt sưng đỏ của mình, đứng chắn trước mặt Cố Minh Xu, nói: "Đó là
con gái ruột của ngài, đánh nàng ngài không đau lòng sao?" “Đau lòng ư? Ta nên
đánh chết cái nữ nhi bất hiếu dám bôi tro trát trấu lên mặt liệt tổ liệt tông
này!" Cố Chính mắng to, liều mạng vùng vẫy cổ tay, nhưng làm thế nào cũng
không tránh khỏi xiềng xích của Kiều An. Ông ấy lại càng tức giận, liền giơ
chân lên, hướng về phía bụng Kiều An đá mấy cước. Kiều An bị đá đến hơi khom
lưng, nhưng vẫn chưa vận công chống cự. “... Đừng tức
giận." Kiều An nhịn đau, nói: "Cố Minh Xu rất coi trọng cha mẹ, hai
người như vậy, nàng ấy cũng chẳng dễ chịu... Là ta lén dẫn nàng ra ngoài, hai
người đừng so đo với nàng ấy.” “Đừng so đo?” Cố Chính
chỉ vào Kiều An, tức giận đến ngón tay phát run: "Cố gia ta đời đời thư
hương, nó lại không muốn nghiên cứu cầm kỳ thư họa, không muốn làm tiểu thư
khuê các, ta chiều nó, ta đồng ý. Nó không muốn đọc thi thư, nhất định phải học
y, phải xuất đầu lộ diện hành y khắp nơi, ta chiều nó, ta đồng ý. Nhưng lần này
thì sao! Nữ nhi bất hiếu này lại dám vụng trộm bỏ chạy cùng một nam nhân giang
hồ lỗ mãng, lại còn qua đêm chung một phòng, thật là không còn chút tự trọng
nào, thể diện của Cố gia đúng là bị ném sạch rồi! Dạy ra nữ nhi như vậy, ta quả
thực hổ thẹn với liệt tổ liệt tông của Cố gia!” Cố Chính nặng nề vỗ
bàn: "Không so đo với nó sao! Ta ngược lại không muốn so đo với nó nữa!
Bây giờ cứ để nó bước ra khỏi cánh cửa này, cũng không cần nhận người cha này
nữa!” Dứt lời, ông ấy phất
tay áo, chỉ vào mũi Cố Minh Xu, nói: "Liệt tổ liệt tông ở trên cao! Từ hôm
nay trở đi, Cố Chính ta cũng Cố Minh Xu chính thức đoạn tuyệt--” Ông ấy còn chưa nói
xong, Kiều An đã phịch một tiếng quỳ xuống, cắt ngang lời Cố Chính. Cố Chính
thấy hắn như vậy, có chút sững sờ, nhất thời không nói gì. Kiều Sở lại càng khó
tin, thật khó tưởng tượng Kiều An, một người tính tình ác liệt không nể nang ai
như hắn lại có thể hạ thấp tự tôn của mình xuống như vậy. Kiều An quỳ gối thẳng
tắp trước mặt Cố Chính, mím môi, nghiêm túc nói: "Là ta lén đem nàng ấy ra
ngoài, là ta để nàng ấy ngủ cùng phòng với ta, đều là ta sai. Ta cùng nàng ấy
chưa hề có tiếp xúc da thịt, nàng ấy không làm sai chuyện gì hết. Nàng ấy là nữ
nhi thân sinh của ngài, xin ngài... cho nàng ấy cơ hội để hiếu thuận với ngài.” Cố Minh Xu ở một bên
lẳng lặng nhìn Kiều An, gương mặt bình tĩnh hiếm khi nổi lên gợn sóng. Nàng ấy
mím môi, đi lên phía trước, yên lặng quỳ gối bên cạnh Kiều An, lại khom người
dập đầu, nhẹ giọng nói với Cố Chính: "Xin phụ thân... xin cha tha thứ cho
tội bất hiếu của nữ nhi.” Cố Chính nhìn hai
người, trên mặt có chút dao động, rồi lại chậm rãi thu lại: “Nữ nhi làm ra cái
chuyện đó còn có tư cách xin ta tha thứ sao!” Ông ấy chỉ vào Cố Minh Xu, mắng:
"Thật không có liêm sỉ. Đừng nói nữa, nói như thế nào ta cũng không giữ
lại nó đâu!” “Lão gia!” Cố phu nhân
vẫn luôn ở một bên lau nước mắt không lên tiếng cuối cùng cũng nhịn không được,
mang theo nức nở ai oán nói: "Không phải nói sẽ lựa lời nói chuyện tử tế
với nữ nhi sao, sao lại biến thành như vậy rồi... Lão gia... sinh mệnh của Xu
Nhi còn bao lâu đâu... Xu Nhi còn sống được bao lâu đâu! Ông không thể để nó
sống yên ổn nốt quãng đời còn lại sao?” Dứt lời, bà nhịn không
được cũng quỳ xuống, ôm lấy Cố Minh Xu, bi ai kêu lên: "Đứa con mệnh khổ
của ta... cái gì ta cũng không muốn quản nữa, thích xem y thư thì có làm sao,
xuất đầu lộ diện hành y thì có làm sao, muốn gả cho người giang hồ thì cũng có
làm sao... chỉ cần con có thể sống thì cái gì ta cũng mặc kệ...” Cố Chính thấy
Cố phu nhân như vậy, hai mắt nhắm lại, hốc mắt cũng chậm rãi phiếm hồng. Kiều Sở đứng hơi xa ở
một bên, có chút ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Cố Minh Xu không còn sống được
bao lâu? Mà mấy người ở đây đối với chuyện này cũng không kinh ngạc, dường như
đã sớm biết chuyện này. Cố Chính đứng đó một
lúc, đột nhiên thở dài, nặng nề phất tay áo, xoay người rời đi. Kiều An thấy Cố Chính
đi rồi liền đỡ Cố Minh Xu, cùng nàng đứng lên, nói: "Trên mặt đất lạnh,
nàng ngược lại chú ý một chút.” Nói xong, lại đi đỡ Cố phu nhân. Kiều Sở cũng
vội vàng chạy tới hỗ trợ. Cố Minh Xu an ủi mẫu
thân đang không ngừng khóc, lại nhìn thoáng qua Kiều An, nói: "Khiến huynh
chịu ủy khuất rồi.” Nàng ấy lại nói: "Ta không nghĩ tới... Huynh lại có
thể chịu đựng được như vậy... Đa tạ.” “Ông ấy sinh nàng, nuôi
nàng, ta tất nhiên nên kính trọng, sao có thể nói là ủy khuất. Hơn nữa, giữa ta
và nàng còn cần phải cảm tạ sao.” Kiều An nói, lại nhíu mày: "Sáng sớm đã
náo loạn lên, nàng mau trở về nghỉ ngơi đi.” Lúc này, Cố Minh Xu
ngược lại rất nghe lời, nàng ấy vừa trấn an Cố phu nhân, vừa theo Kiều An lên
lầu. * "Không nghĩ tới
lại xảy ra chuyện lớn như vậy..." Trở về phòng, trong lòng Kiều Sở còn sợ
hãi nói. "Cố gia là dòng
dõi thư hương, tất nhiên sẽ không thể dung thứ cho nữ nhi không coi trong thanh
danh như vậy.” Mộc Thanh Phong nói, ngữ khí có chút trầm thấp: "Huống hồ,
đa số những người có xuất thân cao đều khinh thường người giang hồ, Cố cô nương
cùng một người giang hồ bỏ trốn, điều này càng làm cho Cố Chính không thể chịu
đựng được." Hắn nói, thần sắc có chút lo lắng. Qua một lúc, hắn đột nhiên
hỏi: "Kiều Sở, nhà cô ở đâu?" “Hả? Sao tự dưng lại
hỏi chuyện này?” “... Ta làm cô nhi đã
quen rồi, nếu không có chuyện hôm nay, ta cũng quên mất điều này." Mộc
Thanh Phong rũ mắt xuống, lo lắng nói: "Gia cảnh nhà cô cũng rất khá giả,
phụ mẫu nhất định cũng nghiêm khắc, không thể giống như nữ nhân trên giang hồ
được...” Cho tới bây giờ hắn vẫn
nhận định Kiều Sở là một tiểu thư bỏ nhà ra đi: "Tình huống của ta và cô
cùng Kiều An bọn họ có chút tương tự. Ta phải nhanh chóng đưa cô về nhà, tránh
cho cô xa nhà quá lâu, phụ mẫu sẽ lo lắng... Nếu cô cũng bị cha mẹ mắng nặng nề
như vậy, hoặc là suýt nữa đoạn tuyệt quan hệ, thì làm sao cô chịu được.” Nói
xong, hắn lại lo Kiều Sở sẽ sợ hãi, nở nụ cười, hứa hẹn: "Không có việc
gì, đại tiểu thư. Đến lúc đó mọi chuyện cứ giao cho ta, cứu người cứu đến cùng,
tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên*, ta nhất định sẽ không để cha mẹ cô trách móc cô."
Ngụ ý là muốn đem hết trách cứ đều đổ lên đầu hắn. *Tiễn Phật tiễn tới Tây
Thiên :làm việc tốt đến cùng "Không phải vấn đề
này..." Kiều Sở chần chờ, không biết nên trả lời như thế nào: "Cha mẹ
ta... Không ở trong thế giới này." Mà ở một thế giới khác có lẽ cả đời này
nàng cũng không thể quay trở lại nữa. Mộc Thanh Phong nghe
xong, hai mắt mở to, nhíu mày, vẻ mặt đau lòng nói: "Xảy ra chuyện gì?
Đang yên đang lành, tại sao lại không còn... Có chuyện gì xảy ra thế?” Nói
xong, hắn siết chặt nắm đấm, thần sắc sắc bén: "Ta nhất định sẽ đòi lại
công đạo cho cô.” Hắn tự nhận với võ công của mình, ít người có thể ngăn cản
được hắn. "A, không như
huynh nghĩ đâu! Ta không có thù gì muốn báo!" Kiều Sở vội vàng xua tay,
nói: "Không nói rõ với huynh được!" Mấy ngày nay, nàng đã nhìn ra Mộc
Thanh Phong rất thông minh, nàng mà nói dối thì khó lòng gạt được hắn. Nhưng
nàng lại càng không thể nói thật, nếu nói là xuyên qua nhất định sẽ bị coi là
người điên. Do dự một lát, nàng liền dứt khoát nhíu mày nói: "Ai nha,
huynh đừng hỏi nữa." “Được rồi...” Mộc Thanh
Phong buông lỏng nắm đấm, thần sắc có chút mất mát. Dừng một chút, hắn nói:
"Về sau, nếu muốn nói thì cứ nói với ta... có chuyện gì xảy ra, ta đều có
thể giúp cô.” “...Được.” Kiều Sở gật
gật đầu.