[Trung Khuyển] Chết Dưới Quang Minh Thảo

Chương 18

Đình đài. Lầu các. Hồ sen.

Mộc Tình miết mồ hôi trong lòng bàn tay, thân thể vẫn có chút phát run. Hít sâu một hơi, sau đó run rẩy thở ra ngoài, hắn cố gắng chống đỡ lá gan, đến gần hồ. Nam nhân ngồi bên hồ làm cho người ta nhịn không được run rẩy, hắn đối với người nọ cực kỳ cung kính quỳ xuống, hành lễ nói: "Thuộc hạ gặp qua đốc chủ.”

“Ừ." Nam nhân ngồi bên hồ ngữ điệu nhàn nhạt đáp một tiếng. Hôm nay hắn vẫn vận một thân đỏ thắm, tôn lên gương mặt tuấn mỹ như ngọc. Hắn "Ừ" một tiếng sau đó liền không nói thêm lời nào, đôi mắt hoa đào chỉ tùy ý nhìn đàn cá trong hồ, như thể không có Mộc Tình ở bên cạnh.

Điều này làm cho trán Mộc Tình đổ mồ hôi lạnh. Dừng một chút, hắn cúi người xuống, tạ tội nói: "Thuộc hạ làm việc tắc trách, xin đốc chủ trách phạt!"

“Ừ.” Nam tử mặc bộ y phục màu hồng được xưng là đốc chủ lại nhẹ nhàng ừ một tiếng, sau đó lại không có động tĩnh.

Yết hầu của Mộc Tình lăn lên lăn xuống, chờ một lát, đợi một lát, trong lòng càng thêm khẩn trương, liền cân nhắc xin chỉ thị: "Thuộc hạ biết tội, thuộc hạ liền đi hình đường lĩnh phạt.”

Nam tử kia tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, từ chối cho ý kiến. Một lát sau, hắn mới mở mắt, ngữ điệu ôn hòa nói: "Ngươi còn biết đường trở lại sao?”

Mồ hôi lạnh ở trán Mộc Tình rốt cuộc cũng rơi xuống. Hắn vội vàng cúi người dập đầu một cái, nói: "Thuộc hạ là muốn tận lực bù đắp! Chỉ là Mộc Thanh Phong kia rất khó chọc, không nghĩ tới Kiều An lại ở đây... Thỉnh đốc chủ cho thuộc hạ một cơ hội, thuộc hạ hôm nay liền lấy thủ cấp của Kiều Sở!"

Nam tử kia nghe vậy, bỗng nhiên nhếch khóe miệng, sau đó càng nhếch càng lớn, cuối cùng nhịn không được cười ra tiếng.

"Nghe kìa, nghe kìa." Hắn cười quay đầu, ngữ điệu vui vẻ, thần sắc lại cực kỳ âm u: "Người không biết còn tưởng rằng Mộc Tình thiếu hiệp của chúng ta muốn đi giết là ai! Để ngươi đi giết Mộc Thanh Phong, ngươi tự biết không có bản lĩnh này, không dám đi làm. Để ngươi đi giết một tiểu nha đầu không biết võ công, ngươi sợ tay sợ chân, sợ Mộc Thanh Phong, còn sợ Côn Luân Huyền Phố, lăn qua lăn lại mấy ngày cũng không báo được tin vui nào.”

Nam tử kia hơi híp mắt lại, tiếp tục nói: "Sau đó còn muốn tới tìm ta đòi người. Ta đối tốt với ngươi, liền cho ngươi mười mấy tên. Nhưng cứ như vậy, ngươi còn không giết chết được một tiểu nha đầu, hiện tại còn muốn ta cho ngươi một cơ hội." Hắn càng cười càng lớn tiếng: "Vậy nếu ta để ngươi đi lấy mạng nam nhân nào biết chút võ công, chắc ngươi sẽ chờ tới tận kiếp sau nhỉ?”

“Sẽ không đâu, thuộc hạ..." Mộc Tinh còn muốn nói cái gì, lại bị nam tử kia mở miệng cắt đứt, nói: "Ngươi sẽ... Ta nói ngươi sẽ chờ tới kiếp sau, thì ngươi cứ chờ tới kiếp sau đi.” Vẫn là ngữ điệu nhẹ nhàng mà nhu hòa, lại làm cho người ta nghe được sởn tóc gáy.

Mộc Tinh nghe ra ý tứ trong lời nói của nam tử, mồ hôi bỗng dưng rơi xuống. Thần sắc hắn hoảng sợ, vội vàng mở miệng cầu xin tha thứ nói: "Đốc chủ! Xin đốc chủ cho thuộc hạ một cơ hội, thuộc hạ chỉ cầu có thể vì đốc chủ kết cỏ ngậm vành*, làm thân trâu ngựa! Xin đốc chủ ân điển!"

*Kết cỏ ngậm vành: đền ơn đáp nghĩa

“Chậc chậc, nhìn xem, ngươi gấp gáp thành bộ dáng gì rồi kìa." Nam tử khẽ cười nhìn hắn, nói: "Phía dưới còn có hai lạng thịt, sao so với ta còn không giống nam nhân hơn chứ?” Nói xong, hắn giơ chân lên, đá nhẹ Mộc Tình, lại nói: "Nhìn đã thấy phiền. Kết cỏ ngậm vành thì không cần, ta thấy ngươi cũng không làm được. Một thân thịt thối có thể cho cá của ta ăn là đủ rồi... Đi đi.” Lời hắn vừa dứt, liền có người kịp thời tiến lên, che miệng Mộc Tinh lại, mạnh mẽ mang hắn đi.

"Nhớ phải cắt miếng tươi nhất, cá của ta thích ăn đồ tươi sống." Nam tử dời ánh mắt vào hồ sen, lười biếng ra lệnh.

Mộc Tình xưa nay cùng Mộc Thanh Phong có quan hệ tốt, nhưng nói ra, nếu bảo hắn giết Mộc Thanh Phong, hắn liền đi giết, bảo hắn giết nữ nhân của Mộc Thanh Phong, hắn cũng đi giết. Con người không phải đều như vậy sao, tựa như một ao cá chép kia, dù có cố gắng bao lần cũng chỉ cố tìm lợi tránh hại mà thôi. Nam tử kia nghĩ như vậy, chậm rãi nhếch khóe miệng, nở nụ cười. Cái trò khiến người ta phản bội huynh đệ bằng hữu hay người thân này, hắn ta chơi mãi không biết chán, hết sức vui vẻ.

Trò chơi của Mộc Tình kết thúc, trò chơi mới muốn bắt đầu rồi.

Nam tử gõ nhẹ vào xe lăn, dặn dò: "Đi đi.”

*

Kiều Sở lại gặp ác mộng, là một giấc mơ nàng đã từng mơ. Trong mộng, trước mắt vẫn là y phục đỏ thẫm, bên tai vẫn là những lời thủ thỉ ôn hòa. Rõ ràng là mộng cảnh không rõ ý nghĩa, lại làm cho tay chân nàng lạnh lẽo, hết sức bất an. Trong lúc bất an mãnh liệt nhất, nàng bỗng dưng mở mắt, thở dốc vài hơi, không biết vì sao mình lại sợ hãi cảnh tượng trong mộng như vậy. Nàng thậm chí không thể suy đoán những gì mộng cảnh vụn vặt trong giấc mơ của mình đang muốn thể hiện cái gì.

Cảm giác tay chân lạnh lẽo không dễ chịu, nàng co rút thân thể lại, nhưng vẫn thấy nhiệt độ trong chăn không đủ. Cảm giác bất an trong lòng vẫn không cách nào nguôi ngoai, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mộc Thanh Phong vẫn còn đang ngủ say cách đó không xa. Sau khi do dự một chút, nàng đứng lên, mang giày vào, rón rén đi về phía Mộc Thanh Phong. Sự hiện diện của Mộc Thanh Phong luôn có thể khiến nàng an tâm, chăn Mộc Thanh Phong... chắc cũng rất ấm áp.

Kiều Sở tâm tình sung sướng tưởng tượng đưa tay vào chăn bông ấm áp của Mộc Thanh Phong, sau đó yên lặng thu hồi cảm giác tội lỗi khi dễ người tốt bụng, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Mộc Thanh Phong. Nhưng mà, ngay lúc nàng định khom lưng vén chăn lên, Mộc Thanh Phong bỗng nhiên mở mắt: "Thế nào? Đại tiểu thư có việc gì sao?" Mộc Thanh Phong chớp chớp mắt, ánh mắt trong sáng.

"Ách... Huynh không ngủ sao..." Kiều Sở có chút ngượng ngùng. Nàng lại không biết, Mộc Thanh Phong không phải là "không ngủ", mà là bởi vì ngủ rất nông mà thính lực lại cực tốt, hơn nữa lúc nào cũng duy trì cảnh giác, cho nên trong nháy mắt khi nàng thức dậy đã bị nàng đánh thức.

"Không phải." Mộc Thanh Phong đáp một tiếng, nhìn Kiều Sở, lại hơi nhíu nhíu mày: "Buổi sáng còn lạnh, không nên mặc đồ mỏng như vậy đi tới đi lui. Sinh bệnh rồi còn không phải để ta chăm sóc cô sao?”

“Chính là bị lạnh đấy." Kiều Sở đặt bàn tay lạnh lẽo lên chiếc cổ ấm áp của hắn, lại nói: "Còn gặp ác mộng..." Chính nàng cũng không ý thức được ý tứ làm nũng trong ngữ điệu của mình.

"Ác mộng? Đừng chú ý chuyện đó. Giấc mơ, tất cả đều ngược lại. Có ta ở bên cạnh, cô sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Mộc Thanh Phong vừa an ủi nàng, vừa rời khỏi chăn của mình, nói: "Chăn của cô lạnh rồi sao? Ôm qua đây đổi cho ta, cô nằm chỗ ta này.”  Thấy Kiểu Sở có vẻ do dự, hắn lại cười nói: "Ai ya, đại tiểu thư, cho dù trên người có thương tích cũng như nhau cả thôi, người tập võ chúng ta nào sợ lạnh. Bởi vì khí huyết lưu thông nhanh hơn người bình thường, chúng ta còn sợ nóng quá đây này.”

Tuy rằng không biết Mộc Thanh Phong có phải đang lừa mình hay không, nhưng Kiều Sở không chịu nổi sự cám dỗ của chiếc chăn ấm áp, xoay người ôm chăn của mình lại đây, sau đó cẩn thận đắp lên người Mộc Thanh Phong đã chui ra khỏi chăn. Đưa tay vén chăn cho Mộc Thanh Phong xong, nàng liền nóng lòng chui vào trong chăn ấm áp vừa mới bị bỏ trống.

"A... Thật hạnh phúc..." Trong nháy mắt được ấm áp vây quanh, Kiều Sở nhịn không được rụt người cuộn tròn trong chăn. Mộc Thanh Phong ở bên cạnh bất đắc dĩ thở dài, nói: "Chỉ có chút tiền đồ này... Mặt mũi tiểu thư khuê các khắp thiên hạ đều bị cô vứt đi hết rồi."

“Ta mặc kệ. A, thật thoải mái... Vậy, ta ngủ tiếp đây, chúc ngủ ngon.” Nói xong, nàng liền vùi đầu vào trong chăn ngủ tiếp. Mộc Thanh Phong ở bên cạnh nàng, xảy ra chuyện gì hắn đều sẽ thay nàng giải quyết. Nhận thức như vậy khiến nàng hết sức an tâm.

"Đừng để bị ngạt thở..." Mộc Thanh Phong thấy nàng như vậy, thở dài, đưa tay vén chăn xuống một chút, lại tỉ mỉ đè hết khe hở của chăn lại. Cảm thấy khuôn mặt Kiều Sở cũng lạnh, hắn nhịn không được vươn bàn tay ấm áp che mặt nàng lại, một lát sau, lại giống như bị điện giật mà rụt trở về. Nàng vẫn là một cô nương trong sạch, làm sao hắn có thể động tay động chân với nàng như vậy!

Hắn đấm vào bả vai mình một cái để tỏ vẻ cảnh cáo, hắn nằm ở một bên, lại không khống chế được ảo tưởng của mình. Hiện tại, hai người bọn họ vẫn là cô nam quả nữ, còn phải kiêng kỵ nam nữ chung phòng, vậy về sau thì sao... Nàng liệu có sẵn lòng thành thân với hắn không? Nếu nàng muốn... Nếu như bọn họ có thể thành thân, vậy hắn có thể tự nhiên sưởi ấm gương mặt nàng.

Đương nhiên, đến lúc đó, hắn cũng không cần chui ra khỏi chăn, mà có thể tùy ý kéo nàng vào chăn của mình, ôm nàng vào trong lòng, sau đó sưởi ấm cơ thể nàng từng chút từng chút một.

Nghĩ như vậy, hắn nhịn không được cười thầm, đáy lòng tràn đầy cảm giác thỏa mãn. Lần đầu tiên hắn muốn cưới một cô gái như thế, muốn dùng phương thức vẻ vang nhất nghênh đón nàng vào cửa, muốn chiếu cáo với toàn bộ thiên hạ nàng thuộc về hắn, chỉ thuộc về một mình hắn mà thôi, muốn ôm nàng vào lòng một khắc cũng chẳng buông, muốn cùng nàng thân mật trong không gian chỉ có hai người bọn họ, muốn thủ thỉ tâm tình những lời ngọt ngào với nàng, muốn cùng nàng tâm sự...

Còn muốn để nàng tiến vào những giấc mộng xuân khó nói nên lời của hắn, khiến người ta mặt đỏ tai hồng, để nàng cùng hắn...

Mộc Thanh Phong nghĩ đến đây, khuôn mặt vốn đã phiếm hồng bỗng dưng lăn nóng lên, lại hung hăng đấm mình một quyền. Sao hắn có thể có suy nghĩ báng bổ như vậy với nàng được chứ! Nhưng sự cảnh báo ấy không đủ để ngăn chặn tưởng tượng xa xôi của hắn. Hắn cắn môi, không dám nhìn nàng nữa, hết lần này tới lần khác, vùi hai má nóng bỏng vào trong chăn.

Lúc này hắn còn không biết, đây là sự ấm áp cuối cùng của hắn ngày hôm nay.

*

Mộc Thanh Phong ngủ thêm không lâu, thói quen huấn luyện nghiêm khắc khiến hắn có ngủ muộn đến đâu cũng có thể dậy sớm. Vừa mới tỉnh dậy, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là gương mặt của Kiều Sở. Khóe môi không tự chủ được mà nhếch lên, hắn cọ cọ gối đầu, nhìn chằm chằm Kiều Sở như còn chưa đủ.

Ngoài cửa, Cố lão gia cùng Cố phu nhân đã đón nữ nhi đi, Kiều An cách vách cũng ngả mình xuống giường, hồi lâu cũng không muốn nhúc nhích.

Kiều Sở ngủ rất say. Mãi cho đến khi tiểu nhị đến gõ cửa hỏi về cơm trưa, Kiệt Sở mới mơ hồ tỉnh lại.

"Đói mới thèm tỉnh, thật có phong cách của đại tiểu thư." Mộc Thanh Phong ở một bên cười nàng, lại thúc giục nàng đứng lên: "Mau dậy ăn cơm thôi, đừng để đói quá." Quả thực cưng chiều nàng như một đứa trẻ.

Bởi vì ngủ nhiều quá, Kiều Sở cảm thấy có chút đau đầu, càu nhàu không muốn đứng lên, muốn Mộc Thanh Phong xoa huyệt thái dương đau nhức cho nàng. Mộc Thanh Phong ở bên cạnh nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ, cười nói: "Ngủ nhiều quá nên đau đầu... Đại tiểu thư, đây đúng là thân thể nha hoàn mà mệnh tiểu thư, có phúc phận cũng không hưởng thụ nổi.” Hắn vừa nói, vừa đưa tay cẩn thận nhẹ nhàng xoa bóp cho nàng.

Người tập võ luôn có thể nắm chắc tốc độ của cơ thể con người, vì vậy Kiều Sở được hầu hạ vô cùng thoải mái. Mộc Thanh Phong nhìn bộ dáng say sưa của Kiều Sở, nhịn không được nhẹ nhàng cười.

Lúc này hắn còn không biết, đây là hạnh phúc cuối cùng của hắn ngày hôm nay.

Thân thể bỗng nhiên nhạy cảm cảm nhận được một trận khí tức lạnh lẽo thấu xương, Mộc Thanh Phong gần như ngay lập tức đứng thẳng dậy, bảo vệ Kiều Sở vào trong ngực. Ánh mắt hắn sắc bén, kiếm cũng không biết đã ở trong tay tự lúc nào.

"Haizz... Quen biết hơn mười năm, không cần đề phòng như vậy chứ. Nhiều năm như vậy không gặp, vừa gặp mặt liền bày ra dáng vẻ này, dù có là ta cũng cảm thấy rất thương tâm." Vài giây sau khi Mộc Thanh Phong toàn thân cảnh giác, cửa bỗng nhiên bị chậm rãi đẩy ra, thanh âm ôn hòa cùng với tiếng mở cửa cót két vang lên: "Yên tâm đi, ta không muốn làm gì cả. Ta chỉ đến xem sao ngươi vẫn còn sống mà thôi.”

Ở trong ngực Mộc Thanh Phong, Kiều Sở bỗng dưng mở to hai mắt.

Chương kế tiếp