Từ genshin trở lại thế giới ban đầu

chap 7

Trong một đêm không trăng, không sao. Giữ khu rừng mênh mông xuất hiện một đoàn tàu đang hì hục chạy giữa màn đêm. Đôi mắt vàng kim nhìn chiếc hộp gỗ bên cạnh sau đó nhìn hai thanh niên ngồi ở toa kế bên. Chàng trai tóc vàng cố giữ lấy thanh niên đội mặt heo để cậu ta không nghịch ngợm hay tự làm mình đau.

Rengoku Kyojurou ôm tay, cong miệng cười, đúng là tuổi trẻ có nhiều sức sống! Anh cũng không ngờ chúa công đại nhân sẽ phái thêm hai người bọn họ đến hỗ trợ anh, điều anh bất ngờ hơn là chàng trai tóc vàng, Agamatsu Zenitsu lại cõng trên lưng thùng gỗ của Kamado Tanjirou.
Chàng trai Kamado không mang theo em gái cậu ta đi cùng sao? Đúng là ngạc nhiên.
Nhớ đến người con trai tóc đỏ ấy, Rengoku không khỏi cảm thấy kỳ lạ như kiểu tim muốn rớt ra bên ngoài, nhiệt độ cơ thể của anh nóng lên, suy nghĩ không còn rõ ràng khi đối mặt với cậu ta. Rengoku không biết đó là gì, chỉ biết phần Alpha của anh không chán ghét Omega tóc đỏ ấy mà còn muốn bảo vệ. Nó khác với việc bảo vệ nhân loại khỏi lũ quỷ. Rengoku cũng không biết nên giải thích thế nào.
Anh chưa từng có cảm giác như thế đối với bất kỳ người nào ngoại trừ gia đình của mình.
Chuyến tàu chạy êm đềm, chưa có cái gì bất thường xảy ra. Người soát vé cũng đến và khi tấm vé cuối cùng được soát, Rengoku cũng chìm vào giấc ngủ.
Rengoku mơ một giấc mơ, phụ thân anh vẫn cư xử như thường. Trở thành một người đàn ông bê tha sau khi vợ ông mất. Ngay cả việc anh trở thành Viêm Trụ, ông cũng chẳng nói lên một lời tán thưởng hay chú ý đến.
Senjurou, em trai của anh là người mà Rengoku áy náy với nhất. Từ khi trở thành Viêm Trụ, anh cũng ít trở về nhà, để việc chăm sóc cha, chăm sóc nhà cửa cho thằng bé. Rengoku Kyojurou biết cứ một vài tuần lại về nhà một ngày thì chẳng là bao nhiêu thời gian. Anh muốn dành nhiều thời gian cho Senjurou, hướng dẫn thằng bé, dạy bảo thằng bé vì bây giờ...phụ thân đã không còn quan tâm đến hai người bọn họ. Nhưng Rengoku Kyojurou lại hèn nhát không dám đặt chân vào ngôi nhà của mình, cho dù anh đã nói với Senjurou anh sẽ không quan tâm đến lời của phụ thân thì trong tim anh vẫn xuất hiện một vết nứt khiến anh không dám đối diện thực tại.
Nhìn Senjurou vui vẻ khi Rengoku nói muốn dạy bảo thằng bé cách cầm kiếm. Anh cảm thấy lạ lẫm.
Tại sao anh lại ở đây? Khi nãy anh đang ở đâu? Tại sao anh không nhớ mình đã về nhà bằng cách nào?
"Anh hai, sao thế?" Senjurou nhìn anh, đôi mắt thằng bé ngây thơ, nhìn anh đầy lo lắng.
Đúng rồi mùi hương? Tại sao anh không thể ngửi được mùi hương từ người phụ thân của mình?
Bỗng một ngọn lửa hồng bao quanh lấy thân thể Rengoku, khi kết thúc, áo choàng xuất hiện trên vai anh cùng thanh Nhật Luân Đao đỏ thẫm bên hông.
Đúng rồi, anh đang ở trên đoàn tàu! Tất cả những việc trước mắt này chỉ là một giấc mơ!
Huyết Qủy Thuật chắc chắn là như thế!
Rengoku Kyojurou lấy lại tinh thần, đôi mắt anh nhìn Senjurou và xoa đầu nhóc. "Xin lỗi Senjurou, anh hai phải rời đi rồi. Chúng ta sẽ gặp mặt nhau ở thực tại nhé."
Khi Rengoku một lần nữa mở mắt ra, không gian của anh đã thay đổi. Toa tàu biến dạng thành hình thù ghê tởm. Em gái của Tanjirou, Nezuko, đang khẩn trương mà bảo vệ hành khách. Đoàn tàu có 8 toa nhưng nhờ vào tấm khiên của Nezuko mà từng hành khách trên tàu đều được bảo vệ. Nhưng có vẻ bảo vệ một lúc 200 hành khách là quá sức với cô bé vì Rengoku có thể thấy được nét kiệt sức trên gương mặt ấy.
"Thật là-" Rengoku rút ra thanh kiếm của mình, khí thế bừng bừng như ngọn lửa đang phẫn nộ. "Thân là Trụ mà để dễ dàng bị lột bẫy đúng là xấu hổ. Tôi mà có cái hố thì chắc chắn sẽ chui xuống!"
"Chàng trai tóc vàng cùng chàng trai đầu heo, tỉnh dậy và chiến đấu nào! Đây không phải là lúc để ngủ!"
Giọng nói của Rengoku vang khắp toa tàu, chúng đánh thức hai kiếm sĩ đang ngủ say trên ghế.
"Hơi thở của Lửa-Thức thứ nhất: Bất Tri Hỏa!"
Chỉ một chiêu thức Rengoku đã dọn dẹp sạch đống xúc tua ở từng toa với tốc độ chóng mặt. Bốn người, tám toa tàu. Rengoku có thể bảo vệ sáu toa cuối, hai tòa còn lại sẽ để cho Nezuko với tấm khiến của cô bé thì không thành vấn đề, còn hai thiếu niên kia thì lo lịu tên quỷ.
Phán đoạn tình hình nhanh chóng, Rengoku thông báo với mọi người và tất cả bắt đầu hành động.
Zenitsu cùng Inosuke tiến đến vị trí đầu tàu vì nơi đó phát ra cảm giác ghê tởm nhất. Nezuko vì do hành khách cần bảo hộ cũng ít đi nên khi bất khiên bảo vệ cũng không mất sức lực như trước.
Rengoku nhìn thiếu nữ hết mình bảo vệ con người, anh nở nụ cười, khi trở về anh phải nói với chàng trai Kamado rằng anh chấp nhận bọn họ là thành viên của đội sát quỷ. Để có thể trở về nói câu đó, bọn họ cần phải chiến thắng trận chiến này và Rengoku sẽ chắc chắn điều đó.
Anh chính là Viêm Trụ của đội sát quỷ!
....
...
...
Chỉ là không ngờ mọi chuyện còn phức tạp hơn thế. Sau khi Zenitsu cùng Inosuke đã chém chết tên quỷ, đoàn tàu vượt kiểm soát, lệch khỏi đường ray. Nezuko đã dùng hết sức lực của mình bảo hộ tất cả mọi người bằng tấm khiên của cô bé nhưng vì kiệt sức nên vẫn còn vài hành khách không nhận được sự bảo hộ. Cho nên Rengoku đã liên tục xuất chiêu để giảm sóc nảy cho toàn bộ hành khách.
"Mọi người làm rất tốt!" Rengoku ôm tay cười to, tuy kiệt sức nhưng anh không thể hiện ra ngoài vì là đàn anh nên anh phải cho đàn em cảm giác được an tâm. "Mau giúp mọi người ra khỏi tàu, các thành viên của Kakushi sẽ đến hỗ trợ!"
Rengoku nhìn hai thanh niên thay nhau giúp đỡ hành khách, còn Nezuko thì sau khi dùng hết sức lực đã được chàng trai tóc vàng dìu vào thùng gỗ để ngủ.
Chàng trai tóc vàng đúng là làm anh ngạc nhiên bởi tốc độ kinh hoàng, nhanh như một tia chớp, nếu có thể tập luyện thêm một hai năm chắc chắn cậu ta sẽ vượt xa cả anh. Còn chàng trai đội mặt nạ heo cũng xuất sắc không kém, chiêu thức táo bạo, phán đoán chính xác. Hai người bọn họ sẽ trở thành những Trụ Cột tuyệt vời.
Bỗng không khí trầm xuống, trái tim của Rengoku đập thình thịch giống như đang cảnh báo cho chủ nhân của nó, anh nhanh tay cầm lấy thanh Nhật Luân Đao chuẩn bị chiến đấu.
"Hừm, không ngờ tên Hạ Huyền này đã thất bại. Đúng là yếu đuối mà kẻ yếu thì đáng phải chết."
Rengoku nhìn tên qủy vừa xuất hiện, đôi mắt của hắn hiện lên số ba. Hắn chính là Thượng Huyền Tam, vận khí hôm nay của Rengoku đúng là...không ngờ đến đấy. Không chỉ gặp Hạ Huyền mà còn có cả Thượng Huyền.
"Chiến khí của ngươi rất mãnh liệt, ta có một lời đề nghi. Ta là Akaza, muốn thành quỷ không?"
"Ta từ chối!" Rengoku thẳng thừng đáp lại. Cho dù có chết anh cũng không sẽ thành quỷ. "Ta, Rengoku Kyojurou, thân là Viêm Trụ sẽ không quay đầu với ý chí của mình!"
"Cảnh giới của ngươi sắp đạt đến cực hạn, nếu ngươi thành quỷ thì sẽ có nhiều thời gian để rèn luyện và trở nên cường đại hơn! Sao nào Kyojurou, có đồng ý không?"
"Ta từ chối." Rengoku một lần nữa nhấn mạnh. "Hơn nữa ta ghê tởm ngươi."
"Nếu đã thế thì ngươi nên chuẩn bị mà chết đi."
Thượng Huyền Tam bắt đầu công kích không ngừng nghỉ đến anh.
Qúa nhanh đây chính là thưc lực của Thượng Huyền sao? Tốc độ còn muốn nhanh hơn cái chớp mắt. Không được, Rengoku không thể thua cuộc ở chỗ này, vẫn còn nhiều người anh cần bảo vệ. Chàng trai Kamado vẫn còn nợ anh một ân tình cho nên anh nhất định phải trở về để nhận lấy nó!
"Hơi thơ của Lửa-Thức thức ba: Khí Viêm Vạn Trượng!"
Cả hai lao vào chiến đấu kịch liệt, Zenitsu cùng Inosuke sau khi giải cứu được các hành khách cũng tụ tập lại đây.
"Hai đứa đứng yên ở đó!" Rengoku gào lên nhưng tinh thần vẫn tập chung chiến đấu với địch thủ.
Đúng là quá mạnh, nhóm Thượng Huyền không bao giờ thay đổi, điều đó Rengoku đã nghe qua. Bây giờ thì anh đã biết vì sao lại như thế, sức mạnh của bọn chúng khác xa với đám Hạ Huyền. Rengoku Kyojurou ổn định hơi thở, dù kiệt sức anh vẫn phải cố gắng chiến đấu!
Rengoku Kyojurou bị Akaza cho một cú vào mắt trái và một cú đánh vào bụng tuy không xuyên thủng nhưng vẫn gây ảnh hưởng đến cơ thể của anh. Đôi tay cầm kiếm của Rengoku lung lay, không phải vì sợ mà vì đã đến cực hạn.
"Anh Rengoku!" Anh nghe chàng trai tóc vàng hét to lên.
"Tiếp tục chiến đấu nào Rengoku! Ta không hiểu vì sao ngươi lại từ chối thành quỷ. Ngươi chính là kẻ mạnh, một kẻ mạnh được lựa chọn! Cơ thể của nhân loại sẽ khiến ngươi trở nên yếu đuối vì ngươi sẽ già đi!"
"Trở nên già yếu và chết đi, đó mới là vẻ đẹp của sinh vật ngắn ngủi mang tên con người. Bởi vì họ sẽ già đi, bởi vì họ sẽ chết, nên họ mới đẹp đẽ, phi thường và quý giá." Rengoku nắm chặt lại thanh đao, chiến khí của anh lại một nữa bừng phát dữ đội hơn bao giờ hết. "Cho nên ta từ chối trở thành đồng loại của các ngươi!"
Phần Alpha của anh gầm gừ mãnh liệt, nếu như Akaza vẫn là con người có lẽ sẽ bị mùi hương của Rengoku khiến cho chấn động. Mùi hương của Rengoku hiện tại không chỉ đơn giản là phẫn nộ mà còn là lấn áp và sát khí. Âm thanh của Rengoku khiến Zenitsu phải run rẩy và xanh mặt vì âm thanh hiện tại của anh ta như là một con quái vật.
"Hơi thở của Lửa-Thức thứ năm: Viêm Hổ!"
"Phá Hoại Sát-Loạn Thức!"
Rengoku nắm thời cơ, lao đến gần Thượng Huyền Tam với tốc độ nhanh chóng, chỉ có khi ở gần như thế, anh mới có thể chém đứt cổ của hắn!
"Hơi thở của Lửa - Bí kỹ - Thức thứ chín: Luyện Ngục!"
"Phá Hoại Sát-Diệt Thức!"
Thanh kiếm của anh tưởng chừng chém đến được cổ của Thượng Huyền Tam thì bị hắn làm lệch đi, chém một đường từ vai xuống ngực nhưng không vì thế mà Rengoku hoảng loạn, tay nắm chặt kiếm, nhanh chóng thay đổi đường đao chém thẳng từ dưới lên. Thượng Huyền Tam cũng không thua kém, dùng tay còn lại của hắn với ý định đâm xuyên yếu điểm của anh.
Rengoku biết mình sẽ không thoát được chiêu thức nhưng trước khi chết anh cũng phải giết chết Thượng Huyền Tam để mang lại thắng lợi cho dội sát quỷ!
Ngay khi Rengoku đã quyết tâm hy sinh bản thân mình để bảo vệ tất cả mọi người. Sinh tử cận kề trước cặp mắt vàng kim.
Một ngọn lửa đỏ cháy rực, đâm xuyên thân thể của Thượng Huyền Tam khiến hắn bay xa.
"May mà đến kịp lúc. Anh Rengoku, anh đúng là một vị đàn anh tuyệt vời."
Rengoku ngạc nhiên nhìn chàng trai mỉm cười, nụ cười như ánh nắng mặt trời chiếu sáng trong bóng tối. Chàng trai cầm lấy khăn tay, lau đi máu trên gương mặt của anh, động tác dịu dàng và ân cần, mùi hương của chiếc khăn tay cũng như chủ nhân của chúng, thật ấm áp, dễ chịu.
"Nghỉ ngơi đi anh Rengoku, viện binh sắp đến."
"Đợi chút-" Rengoku ý định ngăn chặn Tanjirou lại vì đây chính là trận đánh của anh, hơn nữa thực lực của Thượng Huyền Tam là không thể coi khinh. Một mình chàng trai không thể giết được hắn! Đặc biệt cậu ta là Omega, Rengoku ấn tượng về chiến tích của Tanjirou khi nghe chúa công kể nhưng Thượng Huyền Tam là một con quỷ khác hẳn. Thể chất của Omega vốn không sánh vằng với Alpha, ngay cả anh cũng phải chật vật như thế này thì chàng trai có thể trụ được bao lâu?
Không được, anh phải tiếp tục chiến đấu. Rengoku cắn chặt răng, vốn muốn cầm đao để tiếp tục trận chiến, không để chàng trai tóc đỏ liên lụy nhưng từ đằng sau chàng trai tóc vàng cùng chàng trai đội mũ heo, hai người hai bên kẹp lấy tay anh kéo lùi về sau.
"Hai em làm gì thế!?"
"Tanjirou nhờ tôi cùng tên tóc vàng chăm sóc anh. Ngay cả bổn đại vương mà cũng dám ra lệnh! Nhưng vì là một thủ lĩnh tốt nên tôi mới đồng ý nhờ vả của cậu ta thôi đấy!" Hai bên mũi của chiếc mặt mã xì ra khói.
"Nhưng cậu ta-!"
"Đừng lo cho cậu ta, cái tên đó không chết được đâu." Zenitsu bình tĩnh nói. Rengoku cảm nhận được sự tự tin trong câu nói đó.
Chàng trai Kamado Tanjirou được bọn họ tin tưởng là điều tốt nhưng bọn họ cần phải đánh giá tình hình để kết luận thực tế. Rengoku Kyojurou cần phải đến đó, anh không thể để ai chết tại nơi này.
"Nếu không tin tưởng thi Viêm Trụ đại nhân cứ ngồi quan sát đi." Zenitsu thở dài cũng may Rengoku đã kiệt sức nên cả bọn mới có khả năng giữ anh ta lại. Từ lúc đặt chân lên tàu và ngửi được mùi hương của Viêm Trụ, Zenitsu chỉ muốn rời khỏi tàu cao chạy bay xa. Mùi hương của Rengoku có thể làm bất kỳ Omega nào sợ hãi đồng thời ái mộ, là mùi của kẻ mạnh. May mắn là Rengoku không dùng đến tin tức tố của mình, nếu anh ta mà dùng đến nó thì Zenitsu sẽ không có cơ hội làm phản thế này đâu
Đôi mắt vàng nhìn bóng dáng chàng trai đối diện với Thượng Huyền Tam. Không chút sợ hãi, không chút lùi bước chỉ có kiên định.
Akaza với tốc độ hồi phục đến đáng sợ, đứng sững sờ không chút thương tích. Rengoku Kyojurou lần đầu cảm thấy bản thân quá yếu đuối, anh cần phải mạnh mẽ, anh muốn thực hiện lời hứa với mẫu thân của mình, tiếp tục dùng sức mạnh của mình để bảo hộ kẻ yếu.
Trời sắp sáng, anh mong Tanjirou có thể cầm chân đến khi ấy.
_______________
Tanjirou vươn tay thu hồi cây thương của mình đang cắm trên phần vai của Thương Huyền Tam. Đôi mắt của cậu ta quan sát đối phương và đánh giá, đối phương rất mạnh. Nhưng ít ra đối thủ của cậu không phải là Xiao hay bất kỳ tiên nhân nào, điều đó cũng đủ khiến Tanjirou tự tin hơn một chút.
Kamado Tanjirou đã vào sinh ra tử với Aether khắp gần khắp bảy lục địa, đã chiến đấu với các Chấp Hành Quan cấp cao, quái vật, tà thần khác nhau. Cậu ta không kêu ngạo nghĩ rằng mình có thể đánh thắng Thượng Huyền Tam nhưng ít ra cũng có thể cầm chân hắn.
"Chiến khí này!" Thượng Huyền Tam, Akaza lần đầu tiên nhìn thấy chiến khí mãnh liệt như thế, chiến khí còn muốn hơn Rengoku Kyojurou khi nãy. Tên này không phải dạng dễ xơ, Akaza ngập ngừng nghĩ. HIện tại hắn cảm thấy hắn như là một con mồi cho một rồng.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy như thế, tên đó đã đạt đến cảnh giới muốn hơn hắn. Là một kẻ mạnh,...là tên sẽ gây khó dẽ cho Chúa Qủy sau này.
"Đúng thế, đúng thế! Đây mới là đối thủ mà ta luôn tìm kiếm." Akaza bỗng cười khoái trá, dù hắn cảm thấy bị uy hiếp nhưng nghĩ đến trận chiến với kẻ mạnh, hắn lại ham thích không thôi! Dục vọng của hắn chính là trở nên cường đại, nếu hắn có thể đánh bại được tên này hắn sẽ càng cường đại hơn!
"Đến đây nào, hãy chiến đấu với tất cả những gì mà ngươi có!"
Tanjirou giữ im lặng nhìn Thượng Huyền Tam lải nhải. Tên này mắc chứng cuồng chiến giống Childe à? Cậu ta thở dài mệt mỏi, nghĩ đến cứ hai hôm Childe lại một lần thách đấu với cậu khi cậu mới 15 tuổi, hội chúng PTSD lại muốn nổi lên.
Người ta hay nói kẻ lao vào đánh trước là kẻ hay thua nhưng mà Tanjirou thật sự không nhịn được cái tính cách cuồng chiến như tên Fatui nào đó!
Cậu bắt đầu vung thương chiến đấu với Thượng Huyền Tam. Ngọn lửa của Điệu Vũ Hỏa Thần luôn bóc cháy trên lưỡi thương. Mỗi một đường cậu ta đâm tới đều trúng ngay chỗ hiểm của Qủy, chính là phần cổ.
"Tanjirou hiện tại chiếm thế thượng vong, mong là cậu ta sẽ giữ vững như thế cho đến cuối cùng." Zenitsu nhìn chằm chằm vào trận chiến, trong lòng thầm cầu mong Tanjirou sẽ chiến thắng.
"Hừ, sẽ có một ngày bổn đại vương sẽ mạnh như Gonpachirou!"
"Là Tanjirou, thằng đầu heo!"
Rengoku mở to đôi mắt nhìn trận chiến trước mắt mình, Kamado Tanjirou cầm trường thương chiến đấu cứ như đang khiêu vũ. Từng động tác uyển chuyển cực kỳ xinh đẹp, không sơ hở, không dư thừa, nó khiến cho Rengoku suy nghĩ, Kamado Tanjirou đã học những chiêu thức này từ nơi nào.
"Đòn đó đau đấy." Zenitsu run người khi thấy Tanjirou cho một cú đập gậy vào đầu Thượng Huyền Tam khiến đầu hắn dập mạnh xuống đất, như thế thôi thì không nói gì nhưng cú đánh của Tanjirou mạnh đến độ khiến lòng đất thủng một lỗ thật to.
"Sức lực quá mạnh." Inosuke ngập ngừng đánh giá.
Rengoku cũng không biết nói gì ngoài cảm thán, anh chợt nhớ lại lúc anh mời chàng trai tập luyện nhưng bị từ chối vì phải gặp chủ công đại nhân. Nếu lúc ấy Tanjirou đồng ý thì sẽ như thế nào nhỉ?
"Khốn kiếp." Akaza cắn môi, lại tránh một đòn do Tanjirou đâm tới. "Huyết Qủy Thuật-La Châm!"
Dĩ nhiên Tanjirou nhanh chóng phá giải nó, một đường lao thẳng tấp đến chỗ Akaza chặt đôi thân thể của hắn ta.
"Không thể nào.." Akaza kinh hãi một chút sau đó nhờ vào tốc độ phục hồi mà gắn liền hai thân thể lại với nhau. Cái tên đó vẫn còn chưa tung hết sức! Akaza thầm nghĩ, nhìn đôi mắt đỏ rực cùng mái tóc đang cháy lên như ngọn lửa.
"Nè, nói cho ta nghe xem Thượng Huyền, tại sao ngươi nhất định phải trở nên cường đại?" Tanjirou đột nhiên hỏi, trong suốt trận chiến tên quỷ đó không ngừng nói trở nên muốn cường đại, muốn cậu trở thành quỷ để có thể mạnh mẽ hơn. Tanjirou biết mỗi một dục vọng của quỷ điều xuất phát từ mong muốn khi còn là nhân loại.
Giống như Rui, mong muốn một gia đình, nên chấp mê bất ngộ với nó. Hay Hạ Huyền Tam, Wakuraba, khi còn là nhân loại vì không kịp thời đưa thuốc cho người mẹ của mình nên khiến bà ấy không qua khỏi cơn bênh, cho nên hắn luôn mong muốn mình có thể nhanh hơn, chạy nhanh hơn để bắt kịp thứ gì đó. Nhưng vì là quỷ, ký ức nhân loại đã bị xóa sổ nên bọn họ không nhớ mục đích thật sự chính là gì.
"Trả lời ta đi Thượng Huyền Tam, rốt cục ngươi muốn trở nên cường đại là vì điều gì."
"Dĩ nhiên..dĩ nhiên là-!" Akaza tự nhiên không thể trả lời câu hỏi của tên tóc đỏ ấy, tại sao hắn ta lại không trả lời được! Suốt mấy trăm năm qua, hắn điều muốn trở nên cường đại, mục đích của hắn chỉ là trở nên cường đại, hắn muốn trở thành Thượng Huyền Nhất sau đó càng mạnh mẽ hơn Chúa Qủy, sau đó, sau đó...Sau đó chính là gì?
"Im miệng đi. Ta không cần một tên như ngươi dạy đời!" Akaza tức tối, đòn đánh càng trở nên nham hiểm hơn trước. Hắn sẽ không vì một câu hỏi vớ vấn mà lâm vào trầm tư, hắn chỉ cần trở nên mạnh mẽ, trở nên càng mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn mọi thứ trên thế gian!
"Ngươi đã quên. Vậy để ta hỏi lại một câu khác, trước khi trở thành quỷ, ngươi có người quan trọng?" Tanjirou dùng thân trường thương đỡ lấy đòn tấn công của Akaza, đôi mắt của cậu ta nhìn Thượng Huyền Tam đầy bi thương. Akaza không thích ánh mắt ấy, hắn ta chính là kẻ mạnh! Mà kẻ mạnh thì không cần sự thương hại của những người khác!
"Thằng nhãi, ngươi làm ta rất bực bội!" Akaza bỗng gào lên một tiếng khiến bầu cả không gian xung quanh rung động theo. "Chung Thức: Thanh Ngân Loạn Tàn Quang!"
Không khí xung quanh lay động mạnh mẽ khiến vận tốc gió cũng trở nên mạnh bất thường, chúng thổi bay những tảng đá vụn đến khắp nơi. Chiêu thức quá dữ dội.
"Không ổn!" Rengoku nhìn những vật cản bay về phương hướng của họ, tay cầm đao quyết định chém đút để bảo hộ hai đàn em của đội sát quỷ. Nhưng Nezuko đã nhanh chóng đứng chắn trước Rengoku và mở lên vòng bảo hộ.
"Thiếu nữ!" Rengoku nhìn tấm khiên vững chắc che chắn mọi thứ bay đến chỗ bọn họ. "Làm tốt lắm thiếu nữ Kamado! Anh đây cũng phải vào giúp anh hai của em. Tên Thượng Huyền Tam phát cuồng rồi."
Nhưng tay áo của Rengoku lại bị kéo lại, Rengoku thắc mắc nhìn Nezuko.
"Sao vậy, Nezuko. Chúng ta phải vào giúp Tanjirou, không thì cậu ta chết mất!" Zenitsu sợ hãi hét lên, tuy cậu ta sợ chết nhưng đồng bạn đang ở bên ngoài gặp nguy hiểm, cậu không thể đứng nhìn được.
"Đúng thế! Bổn vương không thể để người hầu bị thương được!"
Nezuko lắc lắc đầu, ngón tay cô ấy chỉ chỉ vào Tanjirou rồi ra hiệu bằng cử chỉ.
"Chàng trai Kamado còn có chiêu thức khác?" Rengoku đoán mò qua hành động của Nezuko, với bộ não nhanh nhạy nắm bắt tình huống thì anh cũng đoán được vài phần.
Nezuko gật đầu, sau đó lại làm ra một loạt động tác khác. Sau đó cô bé chợt nhớ mình có thể viết mà!
"Vũ khí bự, xung quanh nguy hiểm, mọi người nên ở trong khiên." Zenitsu đọc lên.
Ca ba người bọn họ khó hiểu khi đọc dòng chữ ngắn gọn của Neuzko. Sau đó nhìn lại trận đấu của Kamado Tanjirou bọn họ lập tức hiểu được, Nezuko muốn nói đến là gì.
Mỗi lần Tanjirou vung thương, một loạt những cây thương khác lại xuất hiện, chúng theo chiều hướng của Tanjirou mà công kích Thượng Huyền Tam, từ lòng đất, từ không trung. Thượng Huyền Tam không đường để lui vì Tanjirou ra đòn liên tục. Bọn họ thì kinh ngạc nhìn thiếu niên tóc đỏ rực ấy áp đảo Thượng Huyền bằng chiêu thức mà chưa bao giờ thấy qua.
"Tanjirou đúng là quá mạnh." Zenitsu đánh giá, cậu ta nuốt nước bọt.
Sau đó trận chiến kết thúc, khi Tanjirou triệu hồi một cây thương khổng lồ đâm thẳng từ trên xuống, xuyên qua người Thượng Huyền Tam, cắm sâu vào lòng đất, không để cho hắn ta chạy thoát.
"Không thể nào? Ta không thể thua ở đây." Akaza cảm nhận ngọn lửa từ cây thương đang dần đốt cháy cơ thể mình. Hắn phải thoát khỏi đây, hắn vẫn chưa đạt đến cảnh giới tối thượng, hắn còn có thể trở nên mạnh mẽ hơn bây giờ. Phải thoát, phải thoát, phải-
"Phu quân"
Trong tiềm thức của Akaza bỗng vang lên một giọng nói dịu dàng, đó là ai, đó là ai? Tại sao nó lại quen thuộc đến như thế.
"Phu quân, đủ rồi. Chàng không cần cố chấp nữa."
Akaza nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp đứng đối diện anh, đôi mắt của cô ta dịu dàng nhìn hắn, trên môi nở nụ cười ấm áp. Là ai? Tại sao Akaza lại cảm thấy đau nhói khi thấy cô ta?
"Chúng ta trở về thôi phu quân."
Bàn tay của cô ấy giữ lấy gương mặt của Akaza, đôi mắt hồng ngập nước nhưng trên môi vẫn mỉm cười. "Thiếp đã luôn đợi chàng, Hakuji."
Thình thịch. Giống như một con suốt bị tắt nghẽn nay vật cản đã được phá vỡ và từng dòng nước bắt đầu di chuyển thoát khỏi nơi đã giam cầm chúng. Ký ức của Akaza ùa về như dòng nước đó, mãnh liệt, chân thực.
"Koyuki." Akaza nói. "Koyuki!"
Đúng thế, cô ấy chính là Koyuki, người mà hắn yêu thương nhất. Tại sao hắn lại quên được! Tại sao hắn có thể quên được!? Người luôn ở đó vì hắn cho dù trên giường bệnh, người mà hắn đã thất bại để bảo vệ.
Akaza nhắm mặt lại, một giọng nói khác vang vảng lên trong đầu hắn. Đó là giọng nói của kẻ đã biến hắn thành hiện tại, kẻ đã khiến hắn quên hết mọi thứ khi còn là nhân loại. Chúa Qủy. Lời nói của hắn như một loại bùa chú khiến Akaza khó cưỡng chế lại.
"Không! Ta không thể từ bỏ ngay bây giờ, ta sẽ trở thành kẻ mạnh nhất trên thế gian!"
Koyuki ôm chầm lấy thân thể của Akaza. "Chàng đã làm đủ rồi, đến lúc chúng ta nên nghỉ ngơi thôi."
Lần này, Akaza không còn giãy giụa, dù Koyuki đã chết nhưng tại sao...Cái ôm của cô ấy vẫn ấm áp đến lạ thường. Akaza nhắm mắt lại, vươn tay ôm lấy cơ thể mảnh mai của Koyuki vì bệnh tật. Làn da của hắn trở lại thành làn da của nhân loại. Đôi mắt màu vàng cũng biến trở về màu xanh.
"Không! Thượng Huyền Tam, ngươi trở về đây cho ta!"
Akaza, không Hakuji lời đi lời cảnh báo phẫn nộ ấy. Hắn nắm lấy bàn tay của người hắn trân quý, lần này hắn nhất quyết không rời khỏi Koyuki một lần nữa, cho dù là phải xuống địa ngục.
"Kết thúc rồi." Tanjirou thu hồi vũ khí lại, nhìn Thượng Huyền Tam dần dần tan biến. Đôi mắt của hắn lần đầu tiên hiện lên vẻ ôn nhu cùng nụ cười mãn nguyện như đàng cảm ơn Tanjirou. "Mong kiếp sau ngươi sẽ có cuộc sống hạnh phúc."
Tanjirou biết Thượng Huyền Tam không phải là do cậu ta giết mà do chính hắn ta giết. Chắc hẳn trong phút chốc vừa rồi, Thượng Huyền Tam đã nhớ lại ký ức thời nhân loại và tự kết liễu mình. Qủy đúng là một loại sinh vật đáng thương và đáng trách.
Kibutsuji Muzan, Tanjirou nhất định sẽ tiêu diệt hắn để vòng lặp đau khổ kết thúc!
Thân thể của Tanjirou gục ngã xuống nền đất, trong trận chiến vừa rồi Thượng Huyền Tam cũng gây thương tích cho cậu khá nhiều, cậu đã cố gắng cầm máu nhất có thể, sức lực hiện tại cũng đã không còn,...cho nên máu lại chảy ra.
"Chàng trai Kamado!" Người chạy đến chỗ Tanjirou đầu tiên chính là Rengoku Kyojurou. Anh ta ôm lấy Tanjirou vào lòng ngực, nhìn máu chảy ra dần dần từ những vết cắt. Rengoku càng ôm chặt thiếu niên, máu chảy quá nhiều cậu ta sẽ bị chết vì mất máu!
"Tỉnh táo, Tanjirou!" Cho dù Rengoku cố gắng bao nhiêu lần nhưng Tanjirou đã ngất xỉu. Anh cắn môi, không nuối tiếc xé xuống áo choàng của mình để băng bó cho Tanjirou.
Ánh nắng mặt trời dần ló lên, đội cứu hộ rốt cục cũng đến.
"Thưa Viêm Trụ đại nhân, xin để chúng tôi chữa thương cho Ngày Trụ." Một đội viên của Kakushi lên tiếng nhưng Rengoku không nghe thấy, phần Alpha của anh ta nói rằng phải bảo hộ Tanjirou, phải giữ chặt lấy cậu ta, nếu rời khỏi vòng tay của anh thì Omega của anh sẽ gặp nguy hiểm.
"Này! Tên mắt sáng chói kia, ngươi mau bỏ Kentarou ra!" Inosuke lập tức kéo Rengoku ra khỏi người Tanjirou. Dĩ nhiên chàng trai đầu heo nhận lại được tiếng gầm gừ dữ tợn từ vị Viêm Trụ, mùi hương Alpha càng nồng hơn khi cảm thấy Omega của mình đang muốn bị người khác cướp khỏi tay anh.
"Tỉnh táo lại, anh có muốn Tanjirou chết không!?" Zenitsu cố gắng ním thở, mùi Alpha quá nồng đậm khiến cậu ta chán ghét và run sợ. Nhưng để Tanjirou có thể được chữa trị kịp thời, cậu cố gắng đè nén phần Omega lại, giúp đỡ Inosuke chặn lại Rengoku. Dù phải nhìn gương mặt nổi gân cùng đôi mắt sắc bén đáng sợ của anh ta.
Lời nói của Zenitsu giống như tiếng cảnh tỉnh cho Rengoku, dây gân trên trán của Rengoku cũng lặn xuống, mùi hương Alpha thu dần lại.
"Xin lỗi hai đứa, anh quá chớn." Rengoku mệt mỏi nói, anh bị sao thế này? Phần Alpha của Rengoku chưa bao giờ bị mất kiểm soát như thế, nhưng kể từ khi gặp Tanjirou thì nó dường như thay đổi.
Zenitsu thở dài, rốt cục cũng không phải hít mùi tin tức tố đó. Cậu ta có thể nghe âm thanh từ trái tim của Rengoku, âm thanh dữ dội muốn bảo hộ Tanjirou bằng mọi giá. Chẳng lẽ...Zenitsu suy đoán.
"Chúng ta nhanh chân trở về Điệp Phủ! Chắc mọi người cũng mệt rồi." Rengoku khôi phục lại trạng thái vui tươi của anh ta nhưng Zenitsu vẫn có thể nhận ra đôi mắt của anh ta cứ vài phút lại nhìn về phía Tanjirou.
"Nezuko, có vẻ anh trai em sắp gặp đại nạn rồi." Zenitsu nói cho người con gái tóc dài kế bên mình. Nhìn Nezuko nghiêng đầu sang một bên khó hiểu, Zenitsu cũng đành phải nhịn nói.
"Monitsu, chúng ta nhất định phải trở nên mạnh hơn."
"Hử?"
"Cái tên đó, vượt xa chúng ta rất nhiều."
Zenitsu đồng ý, Tanjirou như là một cấp bậc khác hẳn với bọn họ, giống như là người đã chiến đấu rất nhiều năm. Quan trọng hơn hết Tanjirou là một Omega, nhưng cậu ta cũng chẳng lo khi những người khác biết cậu ta là Omega. Cậu ta giống như xem cái giới tính thứ 2 cũng bình thường như giới tính nam nữ. Zenitsu hâm mộ điều đó, Tanjirou chắc hẳn đã sống ở một nơi nào đó mà định kiến về Alpha, Beta và Omega là không có.
Zenitsu siết chặt tay mình, cậu ta quyết định sẽ đuổi theo kịp Tanjirou, muốn trở thành đồng đội đáng tin cậy có thể sánh bước cùng. Zenitsu sẽ không sợ hãi hay giấu giếm gì nữa! Cậu sẽ không để định kiếm khiền chế tâm chí mình
Chương kế tiếp