Tư Tàng

Chương 12

Đây là lần đầu tiên tôi phát hiện ra ngôi trường lớn như vậy.

Nhìn thế nào cũng không thấy anh.

—< Nhật ký quan sát thiếu niên>

-

Tiệc nướng bên bãi biển kết thúc

Buổi hẹn hò thứ tư lặng lẽ đến.

Mối quan hệ giữa sáu khách mời dần trở nên rõ ràng, nhưng cũng âm thầm khó phân biệt. Phương Nghiên rõ ràng có tình cảm với Trần Mộ Dã, nhưng lại không thể thắng nổi thế tấn công mãnh liệt của Qúy Hòa Dã. Tô Duy Anh lại rất bình lặng, sau hai ngày mất mát vì Qúy Hòa Dã cũng thuận theo tự nhiên kết đôi với Trang Tinh, không nhìn ra hướng đi tình cảm.

Dòng cảm của Trình Tây rất yếu, mũi tên duy nhất chỉ nhắm vào Trần Mộ Dã.

Mà khách nam được hoan nghênh nhất trong chương trình là Trần Mộ Dã lại không thích một ai.

Tổ chương trình không biết đã rụng bao nhiêu tóc để thúc đẩy quan hệ của bọn họ, từ lúc bắt đầu đến tận bậy giờ vẫn chưa nhìn ra một cặp nào tỏa sáng, trong nhóm suýt nữa hét lên – mấy người là người kém cỏi nhất tôi từng mang theo.

Bởi vậy, thiết kế hẹn hò lần này có thể được gọi là giống với tuần trăng mật.

Kế hoạch được chia ra: chuyến đi hai ngày một đêm đến biệt thự suối nước nóng, cắm trại trên một hòn đảo nhỏ trên biển và nhảy bungee trên cao.

Từ lúc vào đoàn, đây là lần đầu tiên qua đêm ở bên ngoài.

Mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trên mặt cũng không che giấu được nhàn nhạt chờ mong, lần này hình thức mời hẹn hò cũng khác trước, trong phòng khách trực tiếp đặt một tấm bảng đen nhỏ, mỗi lần hẹn hò sẽ điền vào đây.

Đầu tiên, khách nữ chọn điểm đến cô ấy muốn đi, còn đặt ảnh của mình bên cạnh, sau đó chàng trai bắt đầu chọn — nơi mình muốn đến... hoặc vị khách nữ mà mình muốn hẹn hò.

Sau khi phát hiện kế hoạch dụ dỗ vô dụng, tổ tiết mục trực tiếp leo thang xung đột, không làm ra chuyện quyết không bỏ qua.

Trong phòng khách, mấy người vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm tấm bảng đen trước mặt, mỗi người đều có suy nghĩ của mình.

“Ai chọn trước?”Lần này Phương Nghiên không hành động trước, mà nhìn mọi người, khiêm tốn cười hỏi.

“Không ai chọn sao?” Tô Duy Anh nhìn xung quanh, dứt khoát nói: “Vậy tôi chọn trước.”

Nói xong, cô ấy đi thẳng về phía trước, xé miếng dán có khuôn mặt mình bên cạnh bảng đen, nhìn một lúc rồi dán vào suối nước nóng sau sơn trang.

"Gần đây đúng là rất cần thư giãn. Ngâm mình trong suối nước nóng vào mùa đông thật tuyệt. Tôi đặt chỗ trước." Cô ấy dán xong xoay người lại với mọi người, tươi cười vui vẻ tựa như chiếm được món hời lớn.

Phương Nghiên quay đầu nhìn Trình Tây, cười hỏi: “Em chọn trước hay chị chọn?”

Trình Tây nghe cô ấy hỏi như vậy, nhìn vào bảng đen, không chút do dự đi qua lựa chọn cắm trại.

“Em muốn đi ngắm sao.” Cô cười giải thích với mọi người.

Cuối cùng chỉ còn lại trò nhảy bungee, Phương Nghiên đi lên dán ảnh mình lên, gật đầu: “Đúng lúc thời gian này muốn đi nhảy bungee.”

Nhìn có vẻ rất hài lòng.

Khách nữ chọn xong sẽ đến lượt khách nam, các chàng trai cũng khiêm nhường một hồi, Trang Tinh vốn không quen tranh đoạt nên nhướn mày ra hiệu cho hai người, vốn còn tưởng là Qúy Hòa Dã trực tiếp tấn công, ai ngờ, người đứng ra trước lại là Trần Mộ Dã.

Anh đi lên trước, gỡ miếng dán của chính mình ra, gần như không cần suy nghĩ, động tác tùy tiện dán lên ảnh của Tô Duy Anh.

“Hình như tôi đều đã đi cùng với hai vị khách nữ.” Anh dùng giọng điệu bình thường cùng nụ cười nhẹ giải thích.

Trong phòng khách lập tức rơi vào yên tĩnh, đặc biệt là Phương Nghiên, sắc mặt vô cùng không tốt, một lát sau, mới cười nhạt một tiếng, im lặng không nói.

Trình Tây không dám để lộ sự sự kỳ lạ trong lòng, chỉ cụp mắt, âm thầm siết chặt ngón tay, xung quanh trống rỗng, tựa như đang một thân một mình giữa vùng hoang dã.

Trần Mộ Dã cũng hoàn thành cả lựa chọn của Qúy Mộ Dã, từ đầu đến cuối cậu đều chọn Phương Nghiên, dán ảnh lên hình nhảy bungee.

Trang Tinh dễ tính, tự động trở thành bạn đồng hành với Trình Tây.

Chia nhóm xong, không khí vẫn còn rất kỳ lạ, không biết là ai nói trước.

“Không bằng chúng ta trở về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai còn phải dậy sớm.”

Người trong phòng khách tản đi, màn đêm lại trở về tĩnh mịch, nhưng dư vị trong lòng vẫn chưa tiêu tan, từng gợn sóng trào ra.

Trở về phòng nghỉ ngơi, khoảng mười giờ tối, đài thông báo trong vườn từ khi lắp đặt đến giờ vẫn chưa vang lên, đột nhiên phát ra một thông báo đêm khuya.

[ Xin lưu ý có người sử dụng thẻ đặc biệt, đối tượng hẹn hò ngày mai sẽ thay đổi, xin hãy chú ý đến tin nhắn trên điện thoại, nội dung trên xin phép lặp lại một lần nữa. Xin lưu ý……]

Thông báo này được phát ba lần, đủ để tất cả khách mời trong biệt thự nghe rõ ràng, Trình Tây từ kinh ngạc chuyển sang bối rối, Tô Duy Anh cùng phòng đưa mắt nhìn nhau, không ai hiểu chuyện gì xảy ra.

“Là ai dùng……” Tô Duy Anh lẩm bẩm hỏi.

Tổ tiết mục có quy định, trong lúc tham gia chương trình mỗi vị khách sẽ được trang bị thêm một tấm thẻ quyền lợi, có thể thự hiện một yêu cầu.

Từ khi tham gia đến giờ, đây là lần đầu tiên có người sử dụng tấm thẻ này.

Nghi ngờ của hai người rất nhanh đã được giải đáp.

Không đến hai phút, điện thoại Trình Tây nhận được một tin nhắn, thông báo đối tượng hẹn hò ngày mai của cô được đổi từ Trang Tinh sang Qúy Hòa Dã, địa điểm hẹn hò không thay đổi.

Trình Tây mở to mắt kinh ngạc, đợi hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.

trợn to mắt, khiếp sợ khó tiêu, hồi lâu không hoàn hồn.

“Đổi thành Quý Hòa Dã…… Cái gì?!” Tô Duy Anh nghiêng người nhìn qua, biểu cảm giống như bị sét đánh, mở môi ngạc nhiên.

“Chẳng lẽ là Phương Nghiên đổi sao?”

“Trời ạ……” Cô ấy ngơ ngác không tin được, nghĩ tới cái gì, sắc mặt đột nhiên trở nên phức tạp.

“Tiểu Dã…… Không biết bây giờ thế nào?” Tô Duy Anh lo lắng nói.

“Chắc không sao đâu.” Trình Tây cuối cùng cũng tiêu hóa xong chuyện này, nuốt nước bọt nói: “Dù sao Phương Nghiên cũng chưa bao giờ nói rõ chị ấy có tình cảm như thế nào.”

“Là người trưởng thành, chút thất bại này có thể chấp nhận được.”

“Nhưng có lẽ bây giờ sẽ hơi khó chịu.” Cô không quên bổ sung thêm.

“Cũng đúng.” Tô Duy Anh thở dài: “Trong tiết mục này có ai không phải chịu một chút tổn thương.”

“Tình cảm đơn phương là chuyện rất bình thường.”

Cô nhanh chóng bình tĩnh trở lại, lần này Trình Tây bị chuyện này ảnh hưởng, tâm trạng không tốt. Tưởng tượng đến đối tượng cắm trại của mình đổi từ Trang Tinh thành Qúy Hòa Dã, còn phải cùng cậu trải qua hai ngày một đêm, Trình Tây có hơi lo âu.

Cô không phải người hoạt bát biết khuấy động không khí, thời gian này quan sát xung quanh, rõ ràng Qúy Hòa Dã cũng là người như cô, hai bọn họ ngồi ngốc chung với nhau, Trình Tây lo lắng hai người ở chung hai ngày quá mức nhàm chán, cuối cùng sẽ bị cắt thành hai phút.

Mười giờ sáng, mọi người cùng nhau xuất phát.

Cùng lúc đó, Trần Mộ Dã từ trên lầu đi xuống, ăn mặc giản dị, đầu tóc không chải chuốt, sợi tóc lòa xòa trên trán, khuôn mặt tuấn tú tắm trong ánh ban mai.

Tô Duy Anh thấy anh xuống lầu, vội vàng ăn xong hai miếng đồ ăn vặt, nói với anh: “Tôi lập tức xong ngay.”

“Không cần vội.” Trần Mộ Dã tới phòng bếp pha cà phê, Tô Duy Anh ăn xong liền đi tới lấy hành lý.

Tối hôm qua cô ấy dọn đồ, Trình Tây đã biết bên trong có lẽ có đồ bơi, chống nắng, còn có váy áo xinh đẹp.

Không biết vì sao nước cam trong miệng càng ngày càng đắng, Trình Tây nói với Qúy Hòa Dã: "Em cũng lên thu dọn đồ đạc, đợi lát nữa chúng ta sẽ xuất phát.”

Lần nữa đi xuống, bên dưới không còn chỉ có hai người, Trần Mộ Dã và Tô Duy Anh xuất phát, hai người Trang Tinh cũng chuẩn bị, phòng khách yên tĩnh thoải mái, Qúy Mộ Dã mặc áo khoác quần túi hộp màu đen đứng chờ ở cửa, cúi đầu chơi điện thoại.

“Em không sao.” Cô cầm túi vải bạt đi tới, nghe thấy giọng nói của cô, Qúy Hòa Dã cất di động, ngẩng đầu gật đầu:“Được, vậy chúng ta đi thôi.”

Địa điểm cắm trại nằm trên một hòn đảo nhỏ gần đó, lái xe mất ba giờ, trên đường đi, đi qua cây cầu dài màu đỏ vượt biển, biển xanh to lớn, Trình Tây đột nhiên cảm thấy đầu óc rộng mở.

Tổ tiết mục đã tỉ mỉ lựa chọn từ trước, phong cảnh trên đảo rất tốt, đến địa điểm cắm trại, rừng biển hòa nhau, mặt đất bằng phẳng, bãi biển rải rác đá ngầm, cách bờ biển hơi xa có thể nhìn thấy kiến trúc trong thành phố.

Quý Hòa Dã rõ ràng đã có kinh nghiệm cắm trại, vừa đến đã kiểm tra địa hình xung quanh, chọn một khoảng đất trống thích hợp, bắt đầu đặt nền móng dựng lều, Trình Tây đi bên cạnh giúp đỡ.

Hai người đều bận việc, làm xong việc, tình hình cũng không có vẻ quá xấu hổ.

Tới gần chạng vạng, địa điểm cắm trại đã hình thành, hai chiếc lều ngủ được dựng dưới tán cây, trên khoảng đất trống giáp bãi biển phía trước, có một chiếc lều lộ thiên, bên dưới có ghế cắm trại, Trình Tây đặt trái cây lên bàn.

Biết hôm nay phải ra ngoài cắm trại, cô cố ý làm rất nhiều đồ ăn mang đi có bánh mì sandwich, trái cây cắt lát, cánh gà nướng... còn có nước cam tươi vắt.

Gió biển hiu hiu, hai người bận bịu cả buổi chiều ngồi dưới lều, nhìn ra biển, vừa ăn vừa ngắm phong cảnh xa xăm.

“Đột nhiên cảm thấy ra ngoài chơi cũng không tệ.” Trình Tây uống một ngụm nước cam, cầm ly cảm thán.

“Đúng không, phong cảnh nơi này rất tốt.” Quý Hòa Dã trải thảm trên mặt đất, khoanh chân ngồi xuống, hai tay tùy ý đặt trên đầu gối.

Cậu cũng như cô, uống một cốc nước cam.

Chỉ đơn giản là lấp đầy bụng, còn cần hoàn thành nhiệm vụ của chương trình “truy tìm kho báu trên đảo.”

Nghe có vẻ khó tin, nhưng phần thưởng là nhu yếu phẩm trên đảo, chính là nhu cầu cấp bách hiện tại.

Trình Tây nhận bản đồ vẽ tay của tổ chương trình, cô và Qúy Hòa Dã đi dọc theo đoạn đường ven biển.

Trên đảo có rừng cây, phong cảnh bên trên bọn họ còn chưa xem qua.

Con đường săn tìm kho báu về cơ bản là một vòng quanh đảo, tất cả những điểm có thể xuất hiện vật tư chỉ là những điểm để check in. Đúng lúc mặt trời dần lặn, địa hình trên đảo không cao, leo lên đỉnh núi rất dễ dàng.

Mặt trời lặn phản chiếu biển đỏ, rừng cây trên đảo hiện rõ trong tầm mắt, thành phố sừng sững ở phía xa, bóng hải âu hòa cùng màu biển.

Giờ khắc này, Trình Tây đã quên mất chương trình, quên mất mục đích xã giao, chỉ nhớ kỳ hình ảnh lúc nào.

Bóng chim cô đơn trong đêm, trời xanh một màu.

Tựa như cảnh tượng được miêu tả trong thơ.

Có lẽ tại thời điểm này, những người xung quanh cô cũng cảm thấy như vậy.

“Rất đẹp.” Quý Hòa Dã thở dài, không khỏi cúi đầu tự giễu cười nói: “Vốn dĩ ngày hôm qua tâm tình không tốt, nhưng bây giờ nghĩ lại, đời người chính là những trải nghiệm.”

“Không thẹn với lòng là được.” Trình Tây quay đầu nghiêm túc nói với cậu.

Ban đêm, nhiệt độ bên bờ biển giảm đột ngột.

Bờ biển đốt lửa trại, màn đêm im lặng, tiếng sóng rõ ràng, Qúy Hòa Dã lấy đàn guitar, tự đàn tự hát.

Giọng hát rõ ràng từ tính, trầm trầm có sức hút khó tả, đàn hát không hề thua kém gì các nhạc sĩ tự do trên Internet, là một loại hưởng thụ trong đêm yên tĩnh, Trình Tây dường như được nghe một buổi hòa nhạc miễn phí.

Cô không tiếc lời khen ngợi, nói hết lòng mình, Qúy Hòa Dã chỉ cười hỏi cô: “Em có thích bài hát nào hay không?”

“Em hầu như đều nghe những bài hát cũ.” Trình Tây cười ngại ngùng, cô thích nghe những bài hát xưa cũ, phim nhựa cũng vậy, một bộ võ lâm ngoại truyện mười năm không thay đổi, Đào An luôn nói cô y như một bà lão thời cổ đại.

“Nói anh nghe xem.” Quý Hòa Dã nghe xong cũng không cười nhạo cô, chỉ nghiêng đầu kiên nhẫn hỏi.

Trình Tây suy nghĩ cẩn thân, nói ra: “Thiên Thiên khuyết ca.”

Nếu cô nhớ không lầm, Qúy Hoà Dã là người Quảng Đông, lúc trong phòng khách đã dạy bọn họ tiếng Quảng Đông, phát âm rất tiêu chuẩn.

Quả nhiên, cậu nghe xong, cúi đầu cười một cái, đánh đàn ghi ta.

Lúc cậu hát tiếng Quảng Đông có một nét duyên rất đặc biệt, âm điệu rõ ràng, giai điệu quen thuộc lại mang theo sức sống của thời đại.

Nghe Quý Hòa Dã hát khác với Trần Mộ Dã.

Người trước đơn thuần là tán thưởng, còn người sau trộn lẫn quá nhiều cảm xúc khó giải thích, âm nhạc trở thành phông nền, không có thời gian để trải nghiệm chi tiết.

Không biết không khí đã bắt đầu hài hòa thoải mái từ lúc nào, Qúy Hòa Dã chơi đến một đoạn nhạc đệm, Trình Tây có thể tham gia vào.

Lúc đầu, Trình Tây còn chưa thả lòng, Qúy Hòa Dã còn nghiêm túc khen cô: “Lần trước nghe em hát rất hay.”

Hai người ngồi trên bãi biển dưới ánh sao, xung quanh là đống lửa trại, ngồi trong lều, khẽ hát theo giai điệu của cây đàn ghi ta, thỉnh thoảng lại cười rộ lên.

Ban đêm vô cùng ấm áp, vừa tiếc nuối vừa trọn vẹn.

Ngày hôm sau trở về, đã đến giữa trưa. Ngắm bình minh trên biển, ăn hải sản ngư dân trên đảo đánh bắt, chuyến đi đảo hai ngày một đêm đã kết thúc thành công.

Trình Tây và Quý Hòa Dã trở lại biệt thự, mới biết mình là nhóm thứ hai quay về.

Người về đầu tiên là Trần Mộ Dã và Tô Duy Anh.

Trong phòng khách, bốn người ngồi cùng nhau, bắt đầu chia sẻ trải nghiệm hai ngày qua. Tô Duy Anh nói suối nước nóng ở sơn trang rất tốt, tính bảo mật cũng tốt, nam nữ tách riêng, buổi sáng bọn họ còn đi tới vườn cây ăn quả.

Tuy Trình Tây nghe nói nam nữ tách riêng ngâm suối nước nóng, nhưng vẫn có chút khó hiểu, lại không dám lên tiếng, chỉ nói tới chuyện hai người đàn ghita, trong lúc đó không quên khen ngợi khả năng đàn hát của Qúy Hòa Dã.

“Anh Tiểu Dã rất giỏi.” Trình Tây tổng kết một câu cuối cùng, tính cô dịu dàng, gương mặt trắng nõn, lúc khen ngợi trong mắt có tha thiết chân tình, rất có tính thuyết phục.

Tô Duy Anh không nén được, còn ồn ào bắt cậu biểu diễn một bài ngay tại chỗ.

Quý Hòa Dã vẫn chưa mang đàn về phòng, nghe nói như vậy chỉ có thể bất đắc dĩ lấy ra, mân mê dây đàn.

“Vậy tôi đánh một đoạn.”

Cậu hát một bản nhạc quen thuộc, cổ điển trầm lắng, giai điệu du dương, độc đáo, vừa dứt lời, xung quanh lập tức vang lên những tràng pháo tay.

Tô Duy Anh đặc biệt nhiệt tình, hưng phấn kêu lên: “Siêu hay, Tiểu Dã chính là đại minh tinh.”

“Đúng vậy, anh ấy hát rất hay.” Giữa tiếng cười nói, Trình Tây chân thành cảm thán một câu. Câu nói nhỏ nhẹ hỗn loạn trong tiếng cười của Tô Duy Anh, Trần Mộ Dã ngồi đối diện lại nghe thấy rõ ràng.

Anh còn nhớ, lần trước hai người ở trong phòng hát, cô cũng nói một câu như vậy.

Ánh sáng tối tăm, hình ảnh trên màn hình chập chờn, anh cầm micro trong tay hát xong, đã thấy ánh mắt người bên cạnh sáng lên, mơ hồ có hưng phấn tán thưởng.

“Anh hát rất hay.”

Không ngờ cảnh tượng thay đổi, câu nói đó lại xuất hiện, nhưng lần này nam chính trong mắt cô không phải là anh.

Chương kế tiếp