Tư Tàng

Chương 18

Vẫn luôn bỏ lỡ với anh.

—<Nhật ký quan sát thiếu niên C>

-

Dưới ánh đèn, màn đêm tĩnh mịch.

Trình Tây không nhìn rõ biểu cảm trên mặt Trần Mộ Dã có thay đổi hay không, anh chỉ dừng lại vài giây, quay sang gọi người bên trong.

“Trang Tinh.”

Từ bên trong vang lên tiếng đáp lại: “Ơi ——”

Trần Mộ Dã mím môi, lại nhìn Trình Tây, nói: "Có người tìm.”

"Cái gì?! Có người tìm tôi, không phải có người tìm ta hẹn hò chứ? Tôi cũng có người hẹn sao…..?” Nói nhảm một hồi mới nhìn thấy Trình Tây, tiếng nói đột nhiên im bặt, Trang Tinh sửng sốt vài giây, sau đó cong môi cười quen thuộc gọi tên cô.

“Tiểu Cam Tử——”

Trần Mộ Dã xoay người rời đi, nhường chỗ cho hai người bọn họ, Trình Tây và Trang Tinh đứng ở cửa, thấp giọng nói vài câu, cuộc hẹn ngày mai cứ như vậy mà hoàn thành.

Cuối cùng, cô nhìn cậu, nhẹ giọng nói một câu: ‘Vậy em về trước.”

“Được rồi.” Trang Tinh vẫn cười toe toét, ánh mắt dán chặt vào cô.

Trình Tây không nói gì nữa, chỉ gật đầu với cậu, đang định quay trở lại phòng, chợt nghe cậu nói: "Em tới hẹn anh, anh rất vui."

Đêm nay, xác định là một đêm mất ngủ.

Trình Tây nhìn trần nhà tối đen như mực, mắt cô không nhìn thấy gì, trong phòng yên tĩnh, không nhịn được hỏi Tô Duy Anh bên cạnh.

“Tiểu Anh, chị không nghĩ tới việc thay đổi lựa chọn của mình sao?”

Cô ấy cũng chưa ngủ, nghe tiếng Trình Tây hỏi, không lập tức lên tiếng,hình như đang do dự. đi.”

“…… Nghĩ chứ.”

“Nhưng thật sự thích một người có thể dễ dàng buông tay như vậy sao, dù sao cũng nên thử tiến tới một lần, cho dù có đầu rơi máu chảy cũng xem như cam tâm.”

“Cũng đúng.” Trình Tây mở to hai mắt trong bóng đêm, khẽ thở dài.

“Thích một món đồ, sao có thể dễ dàng bỏ cuộc”

Cô ấy chỉ có mấy ngày ngắn ngủi đã không thể buông tay.

Trình Tây trải qua một đoạn thời gian dài mấy năm, phần yêu thích này đã biến thành thói quen, hòa cùng hơi thở, mỗi một phút một giây đều tồn tại.

Lần hẹn hò này của tổ tiết mục đã được nâng cấp.

Có lẽ để mô phỏng tiêu chuẩn thử nghiệm "mọi cặp đôi đều phải đi một mình", toàn bộ hành trình lần này sẽ do các khách mời nam sắp xếp và xây dựng, tổ chương trình sẽ cung cấp kinh phí, bao gồm cả vé máy bay không giới hạn.

Trang Tinh nhìn tới đây, cảm thán liên tục, không thể tin được kêu thành tiếng: “Trời ạ, lần này tổ tiết mục đổ nhiều máu thật đấy.”

“Là đi đâu cũng được sao?” Cậu lại không nhịn được phát bệnh, lập tức gọi điện cho PD, người ở bên kia lại tàn nhẫn bác bỏ.

“Chỉ có hai ngày một đêm, vé máy bay của một người chỉ trong vòng một nghìn.”

“………” Trang Tinh không nói nên lời, lộ ra vẻ ghét bỏ.

“Vậy có khác gì tham quan ở xung quanh đây?”

“…… Ít nhất quyền lựa chọn cũng lớn hơn chứ?”

“Ha ha, cảm ơn.”

Cúp điện thoại, Trang Tinh đảo mắt nhìn Trần Mộ Dã trên bàn làm việc. Anh lặng lẽ ngồi đó, nhìn xuống điện thoại, mặt không cảm xúc.

“Các cậu đi đâu vậy?” Buổi tối trong ký túc xá nam bắt đầu nói chuyện, bình thường Trang Tinh tìm Trần Mộ Dã nói chuyện, anh còn miễn cưỡng phản ứng lại mấy câu, hôm nay, ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên.

“Không biết.” Lát sau, mới lạnh nhạt nói một câu.

“Tôi cũng không có ý tưởng gì, chi bằng hỏi Tiểu Cam Tử một chút, xem khách mời nữ có ý kiến gì không?” Cậu vừa nói liền làm ngay, động tác nhanh chóng, chờ Trần Mộ Dã phản ứng lại, trong phòng đã vang lên tiếng Trình Tây.

“…Xin chào?”Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, âm cuối hơi kéo dài, hình như vừa thức dậy.

“Ngủ rồi sao?” Trang Tinh nhịn không được thấp giọng hỏi, không hiểu sao khiến người khác nghe được có vài phần dịu dàng.

“Còn chưa. Có chuyện gì sao?” Giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như cũ, còn có tiếng sột soạt mơ hồ, hình như bên kia có người ngồi dậy.

“Không có việc gì, anh chỉ muốn hỏi em ngày mai muốn đi đâu, để chuẩn bị lên kế hoạch.” Trang Tinh tùy tiện nói, không chút e dè.

Trần Mộ Dã đột nhiên phát hiện mình đang chăm chú nghe hai bọn họ nói chuyện, có hơi giật mình, hoàn hồn lại xoa nhẹ lông mày.

Còn đang do dự có nên dùng tai nghe cản lại hay không, di động đột nhiên rung lên nhận được một tin nhắn mới.

[Ngày mai anh muốn đi đâu vậy? Đêm nay chúng ta có nên thảo luận trước một chút hay không?] là Chi Chi. Phía sau là một icon tươi cười như bình thường.

Trần Mộ Dã cụp mắt xuống, im lặng không nói, một lúc sau, đầu dây bên kia hình như không đợi được nữa, liền trực tiếp gọi điện thoại tới.

“Em, em nhìn thấy chị Nghiên và Chu tổng thảo luận hành trình ngày mai, cho nên muốn hỏi anh một chút, đêm nay chúng ta có nên nói trước hay không?”

Giọng nói của cô ấy càng ngày càng nhỏ đi, sau khi đi thẳng vào vấn đề, từ tin đã dần cạn hết, biến thành thận trọng..

Trần Mộ Dã cố hết sức trả lời nhẹ nhàng: “Có thể.”

“Em muốn đi đâu?” Hắn hỏi tiếp.

“Tôi đi đâu cũng được, em có nơi nào đặc biệt muốn đi hay không~” Nghe anh nói xong, giọng điệu của Chi Chi lại trở nên hưng phấn, mong chờ hỏi anh.

“Cứ nghe ý của em trước đi, sau đó lại thảo luận.”

Thanh âm của Trần Mộ Dã không quá lớn, nhưng ở cùng phòng rất khó có thể bỏ qua.

Trình Tây đột nhiên nghe được tiếng nói của anh truyền ra từ điện thoại Trang Tinh, không nhịn được dừng lại.

“Sao vậy?” Thấy cô đột nhiên im lặng, Trang Tinh hỏi.

“Không có gì.” Trình Tây dừng một chút, mới nói: “Anh cứ nói tiếp đi.”

Trong cùng một phòng, cả hai bên đều nghe điện thoại, cách nhau bởi những người khác nhau, hai người đều nghe thấy giọng nói của đối phương truyền qua điện thoại.

Trình Tây thỉnh thoảng nghe thấy Trần Mộ Dã nói chuyện, chỉ nghe ra vài từ, giao lưu của anh và Chi Chi có vẻ vô cùng ngắn gọn, đa phần là người bên kia nói, giống nhau.

Trang Tinh đang lảm nhảm sắp xếp một đống kế hoạch, Trình Tây không có quá nhiều ý kiến, hai người xác định được điểm đến cuối cùng, Trình Tây liền lấy cớ muốn đi ngủ.

“Được, đi ngủ sớm một chút.” Trang Tinh không quên dặn dò.

“Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Nghe thấy bên kia chúc nhau ngủ ngon, Trần Mộ Dã rốt cuộc cũng hết kiên nhẫn, bên kia Chi Chi còn đang thích thú ngắm xem các điểm du lịch, Trần Mộ Dã lại không nhịn được cắt ngang.

“Chúng ta dự kiến ​​đích đến là Xuân Nghiêu phải không?” Thanh âm ôn hòa bình tĩnh, nhưng thái độ lại trực tiếp, Chi Chi sửng sốt một hồi, gật đầu nói: “Đúng vậy…”

“Vậy những chuyện khác để ngày mai thảo luận có được không?” Giọng điệu rõ ràng là đang thảo luận, nhưng Chi Chi không tìm được chỗ nào để thay đổi, chỉ có thể đồng ý.

“Được……”

“Vậy nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai gặp.”

“Ngày mai gặp.”

Anh vừa nói xong lời này, cô ấy lập tức cảm thấy khá hơn, cúp điện thoại ôm vào trong ngực, trên mặt nở nụ cười.

Phương Nghiên ở cùng phòng cũng vừa nói chuyện với Chu Tuế Phóng xong, liếc mắt nhìn qua cô ấy, không khỏi nhắc nhở một câu.

“Ra ngoài với Trần Mộ Dã, tốt nhất không nên kỳ vọng quá nhiều.”

“Vì sao? Chị Tiểu Nghiên, hai người từng hẹn hò rồi sao?” Chi Chi lấy lại tinh thần, ngồi trên ghế, mở to mắt hỏi.

“Cũng gần như vậy.” Phương Nghiên ngẩng đầu suy nghĩ, không xác định: “Hình như chưa từng thành công lần nào, mỗi lần quay về mọi người đều rất mệt mỏi.”

“Hả……?” Chi Chi suy nghĩ một lát: “Có quá nhiều kế hoạch sao?”

“Có lẽ.” Phương Nghiên cuối cùng kết luận.

“Trần Mộ Dã không phải người thích ra ngoài chơi đùa, hơn nữa anh ấy cũng không quá để ý tới cảm xúc của phụ nữ bên cạnh.”

“Có lẽ đây là tích cách của những người đẹp trai.”

Chi Chi nghe xong, vẻ mặt buồn bã, đột nhiên có chút áp lực, "Khó quá."

Cô ấy là một người lạc quan điển hình, rất nhanh liền nghĩ tới, tự cổ vũ mình: "Quên đi, vậy em sẽ nhịn anh ấy.”

Phương Nghiên lắc lắc nắm tay nhỏ của cô ấy, nghiêm mặt nói: “Cố lên.”

Ngày hẹn hò.

Bốn đôi khách mời, bốn điểm đến khác nhau.

Trình Tây và Trang Tinh đến một làng du lịch ở Giang Nam, khách sạn sừng sững giữa núi rừng, có thể ngắm bình minh trên biển mây, dưới chân núi có những ngôi làng cổ kính , vườn chè, di sản văn hóa phi vật thể...

Hành trình hai ngày đã được sắp xếp đầy đủ, những nơi có thể ngắm cảnh không bỏ sót cái nào.

Trang Tinh vô cùng hài lòng, Trình Tây cũng đồng tình, hơn nữa hai người đã tối đa hóa gía trị kinh phí lần này của tổ tiết mục, vé máy bay khứ hồi mỗi người một nghìn, khoảng cách ngắn lại có nhiều điểm đến. Theo như cô biết, không có nhiều khách có hành trình được thiết kế hợp lý như vậy.

Trên đời không có bức tường nào kín gió.

Buổi sáng, điểm đến của khách mời đều được công bố.

Phương Nghiên và Chu Tuế Phong tới một thành phố phía bắc, có sân trượt tuyết tự nhiên và các tác phẩm điêu khắc trên băng, khuyết điểm suy nhất chính là đường xá xa xôi, đường đi cơ bản đã tốn mất một ngày, nếu không có gì thay đổi, buổi chiều máy bay hạ cánh sẽ đi xem cách tác phẩm trên băng. Ngày hôm sau sẽ đi trượt tuyết, tối đó sẽ lên máy bay về luôn.

Tuy đặc biệt, nhưng cũng rất vội vàng.

Chỉ phù hợp với những người dư thừa tinh lực như bọn họ.

Tô Duy Anh cùng Quý Hòa Dã chuẩn bị đi lặn biển, bay đến một thành phố ở cực nam, ưu điểm là khoảng cách ngắn, nhược điểm là họ vẫn ở gần biển.

Về phần Trần Mộ Dã và Chi Chi……

Hôm qua Trình Tây đã nghe thoáng qua quyết định của hai người, hai người quyết định đến thủ phủ trong tỉnh, một thành cổ ngàn năm tuổi, cảm nhận văn hóa ẩm thực.

Bởi vì thành phố ngay kế bên, chỉ cần ngồi tàu hai giờ đã đến nơi, hành trình có vẻ cũng rất nhẹ nhàng.

…… Nhưng hợp với anh.

Mà Chi Chi cũng không thấy oán trách, buổi sáng vui vẻ ra ngoài, ăn mặc như một người yêu mùa hè.

Trang Tinh ở bên cạnh không ngừng lắc đầu.

“Đáng tiếc……”

Trình Tây khó hiểu nhìn cậu: “?”

Giây tiếp theo, cậu quay đầu giải thích: “Gặp người không biết phong tình.”

Cô coi như đồng ý.

Ăn sáng xong, hai người rời khỏi phòng nhỏ lên đường, vé máy bay đặt trước mười giờ, cho nên còn rất nhiều thời gian. Trang Tinh là một người bạn đồng hành rất tốt, suốt chặng đường giúp cô kéo vali, kiểm tra vé, còn không quên quan tâm hỏi thăm.

Sau hơn một giờ bay, máy bay hạ cánh, xe đặt trước đã chờ sẵn bên ngoài từ sớm, đi qua khu nội thành, đường nhựa vòng vèo, núi rừng xung quanh trùng điệp, màu xanh càng lúc càng dày đặc, hương vị tươi mát độc nhất vô nhị xuất hiện trong không khí.

Khách sạn ở trên đỉnh núi, có hai phòng, sân bên ngoài thông nhau, vừa mở cửa ra, sương mù từ trên núi thổi vào mặt, nhìn không thấy điểm cuối, tâm trạng cũng thoải mái tự do hơn.

Vừa mới thu dọn đồ đạc xong, liền có tiếng gõ cửa, Trang Tinh ăn mặc giản dị văn nhã dựa vào khung cửa, mời cô cùng xuống núi thăm làng cổ.

……

Ngôi làng ở dưới chân núi, những tòa nhà cổ kính được xây dựng bên sông, vô số ánh men sứ canh, từ cầu vòm đi vào, hai bên đều là nhà dân, một số đã được chuyển đổi thành cửa hàng, bên ngoài chất đầy đồ sứ.

Có nhiều hình dạng khác nhau, tay nghề tinh xảo, giá cũng rất rẻ, Trình Tây ngồi xổm xuống kiểm tra từng cái một, yêu thích không muốn buông tay, đợi đến khi bước ra ngoài, trong tay đã ôm một đống lớn.

“Ngày mai trở về, đúng lúc mang về làm quà kỷ niệm cho mọi người.”

“Hình như mỗi lần em ra ngoài, đều không quên mang quà cho người trong nhà.” Trang Tinh nhìn thấy cảnh này vừa đi sang một bên vừa nói. Trang Tinh phản ứng lại "... hình như đều đi cùng với anh.”

"Vừa vặn có thể đi thăm thú một ít địa phương thú vị. Lần trước cùng Tiểu Dã ra đảo, nơi đó không có gì cả."

“Nói như vậy, xem như chúng ta cũng có vài phần duyên phận.” Cậu đột nhiên cười với cô nói, đôi mắt hoa đào cong cong, lộ ra một chút phong tình lãng tử.

Trình Tây giật mình, cố gắng nhớ lại những gì mình đã làm trong phòng nhỏ, sững sờ nói: "Hình như với ai anhcũng có duyên phận.”

Trang Tinh: “……?”

Cô dùng câu cũ của cậu nói trước: “Đi qua vạn bụi hoa, không dính một phiến lá.”

“…………”

Trang Tinh cạn lời.

Cậu không thể nhịn được nữa: “Dưa hấu, em thật không hiểu phong tình.”

“…………”

“Anh đủ rồi.” Trình Tây đang ôm đồ sứ, không nhịn được trừng mắt.

Buổi tối, khách sạn mang trái cây tươi và rượu mơ đến cho bọn họ, trong đĩa trái cây còn có dưa hấu. Trên sân thượng, Trang Tinh ngồi trên ghế mây trắng mỉm cười chỉ vào đĩa trái cây.

“Nhìn kìa,dưa hấu nhỏ.”

Trình Tây: “……?”

Cô mở to hai mắt, ủ rũ hai giây rồi phản bác: "Tinh tinh lớn."

“?”Trang Tinh không thể tin vươn ngón tay:“Anh đây đẹp như vậy, giống tinh tinh chỗ nào.”

Trình Tây ôm tay, ung dung nói: “Có qua có lại.”

Cậu giơ hai tay đầu hàng: "Được, được, anh nhận thua."

Trình Tây không khỏi ngẩng đầu cười. Ban đêm trong núi, trái cây ngọt ngào, gió đêm mát lạnh, rượu trái cây sảng khoái dễ chịu. Lần này cô không say, chỉ nhấp vài ngụm, hôm sau dậy sớm đón biển mây cùng bình minh trên núi.

Trang Tinh mang theo máy ánh, chụp ảnh làm kỷ niệm. Ở khách sạn ăn sáng xong, gần giữa trưa, hai người chậm rãi đi đến sân bay, trên chuyến bay trở về, Trình Tây lại ngủ một giấc, khi tỉnh lại, cửa sổ đã biến thành một mảnh xanh thẳm.

Buổi tối, mọi người trong phòng nhỏ đều tập trung lại, ngoại trừ Phương Nghiên và Chu Tuế Phóng vẫn còn trên đường trở về.

Có vẻ mọi người đều chơi rất vui vẻ, từng người chia sẻ quà cùng ảnh chụp với nhau, Trang Tinh lấy máy ảnh ra, từng đợt cảm thán không ngừng vang lên, mặt trời trong biển mây tựa như mộng ảo, đẹp tựa tiên cảnh nhân gian, lướt đến ảnh cuối cùng, Tô Duy Anh còn bất ngờ kêu lên.

“Trời đất, Cam Tử siêu đẹp, y như tiên nữ.”

Buổi sáng, Trang Tinh cầm máy ảnh ra chụp phong cảnh, thuận tiện chụp cho cô mấy tấm, Trình Tây đã xem qua, đúng là rất đẹp, cô còn bảo cậu chia sẻ cho mình, lưu trong di động.

Trong ảnh, cô không cố ý nhìn vào máy ảnh, hướng về phía mặt trời mọc, mặc váy trắng, khoác áo lông, hình như nghe thấy ai gọi liền quay đầu lại.

Khoảnh khắc này được lưu lại trong ống kính.

Vừa lúc một trận gió thổi tới, làn váy trắng bay lên, hòa cùng biển sương mù, khuôn mặt cô gái đắm chìm trong ánh vàng, mái tóc đen khẽ tung bay, một tia sáng mềm mại giữa hai lông mày của cô ấy, không giống màu sắc của nhân gian, mà tựa như tinh linh cuốn theo gió.

“Cam Tử tuy có hơi đơn giản, nhưng đúng là rất xinh đẹp.” Trang Tinh đắc ý nhận xét.

“Còn phải là nhờ nhiếp ảnh Trang thiên tài này sao.”

Trình Tây không thể chịu được màn trình diễn khoa trương của cậu, duỗi tay che miệng cậu, cầu xin: "Câm miệng đi, xin anh đó."

Người xem cười ồ lên, thậm chí còn trêu chọc hai người, Chi Chi lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ: "Tốt quá, tôi cũng muốn đi ngắm biển mây.”

Vừa nói, ánh mắt không khỏi hướng về phía Trần Mộ Dã, anh đang cúi đầu nhìn điện thoại, hình như đang giải quyết chuyện gì đó.

Có lẽ là do chuyến đi lần này ngắn, thời gian vừa đủ, khi Chi Chi và Trần Mộ Dã trở về, bầu không khí của hai người vẫn thoải mái như thường, thậm chí trên mặt Chi Chi còn lộ ra một tia vui vẻ, đứng bên cạnh Trần Mộ Dã còn có một loại cảm giác đáng yêu như chim nhỏ nép vào người.

Trình Tây nhớ rõ cảm giác của mình lúc đó.

Thật giống như, trái tim tưởng chừng đã mất cảm giác từ lâu lại đột nhiên bị một mũi kim đâm nhẹ vào.

Một cơn đau nhẹ nhàng nhưng kéo quá dài

Sau khi xem ảnh và chia quà lưu niệm, Trình Tây đưa ra, đến lượt Trần Mộ Dã, chính là một chén trà đơn giản tao nhã.

Cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt đồ trước mặt anh, sau đó rời đi cùng người bên cạnh.

“Tiểu Dã, em cố ý chọn cho anh một cái ly.”

Giọng nói của cô gái cách đó không xa truyền đến rõ ràng, Trần Mộ Dã nhìn tách trà trên bàn, nhất thời không nói gì. Cố gắng bỏ qua cảm giác khác thường trong lòng, nhưng cảm giác khó chịu đó vẫn không ngừng dâng lên tràn vào trái tim, khó có thể hô hấp.

Thật lâu sau, anh mới thở nhẹ ra một hơi, nhắm mắt xoa trán, lần đầu tiên cảm nhận được lực sát thương của tình cảm.

Lần hẹn hò này kết thúc, mối quan hệ của mọi người trong phòng nhỏ tiến vào giai đoạn giằng có kỳ lạ, không có đôi nào phát triển thuận lợi.

Phương Nghiên và Chu Tuế Phong nhìn qua có vẻ thân thiết, nhưng trước sau cũng không có gì tiến triển. Qúy Hòa Dã và Tô Duy Anh vẫn duy trì tình cảm không mặn không nhạt như thường. Chi Chi vẫn đơn phương theo đuổi Trần Mộ Dã. Trang Tinh tinh tế cẩn thận. Trình Tây ôn hòa, ngoại trừ Trần Mộ Dã cũng chưa từng phát triển thêm với người khác, tình cảm của hai người qua chuyện lần trước có lẽ đã đi đến kết cục xấu nhất.

Tổ chương trình nơm nớp lo sợ, sợ kỳ này kết thúc, cuối cùng không có cặp nào thành đôi, toàn bộ chương trình sẽ trở thành bi kịch.

[# hành tinh nhỏ ẩn giấu trong vũ trụ#]

[Mở cánh cửa đó ra, hiện tại và tương lại, hiểu những điều anh ấy(cô ấy) không biết.]

Liên kết ban đầu được đặt ở cuối đã được đưa lên.

Các manh mối liên quan được lưu trữ trong một hành tinh, mọi người có thể chọn đối tượng họ muốn biết và mở thế giới bên trong của người kia.

Tối hôm sau nhận được nhiệm vụ kia, từng người tiến vào một căn phòng, đến lượt Trình Tây cô rất bình tĩnh, không cần nghi ngờ, các hành tinh trong phòng vừa sáng lên, cô đã chon cái có tên Trần Mộ Dã.

Bên trong chính là một cái USB.

Trong phòng có máy chiếu.

[Nội tâm của anh ấy có liên quan đến quá khứ.]

Màn hình chậm rãi phát phụ đề, dòng đầu tiên kết thúc, sau đó màn hình lóe lên, Trần Mộ Dã xuất hiện ở trong video.

Đó là cảnh chuẩn bị ban đầu của tổ tiết mục, một chiếc bàn tròn có cây xanh, anh ngồi trên ghế sô pha, đối diện với máy quay.

Trình Tây còn nhớ rõ, tổ chương trình đã yêu cầu bọn họ chọn một khoảng thời gian trong quá khứ, hiện tại và tương lai, sau đó mô tả những người và những điều quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

Có thể là hồi ức, có thể là cuộc sống hiện tại, cũng có thể là mong đợi về tương lai.

Không có giới hạn, trò chuyện thông thường.

Trình Tây hơi ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm vào người trên màn hình trước mặt không chớp mắt, thấy Trần Mộ Dã hơi khựng lại, mở miệng.

“Người quan trọng nhất chính là bà ngoại của tôi.”

“Khi tôi còn nhỏ, bố mẹ bận rộn công việc, mấy tháng mới hiếm khi được gặp mặt một lần, lúc đầu tôi còn mong chờ bọn họ trở về, lâu dần, đã đợi tới mức ở cùng bọn họ cũng không được tự nhiên.”

“Những năm tiểu học được sống với bà ngoại là khoảng thời gian bình thường ít ỏi trong tuổi thơ của tôi. Tôi rất cảm ơn bà, ít nhất bà đã cho tôi biết thế nào là tình cảm gia đình".

“Sau đó, tôi đã dùng một thời gian rất dài để học cách trở thành một người bình thường, nhưng thật không may, cho đến bây giờ, vẫn không cách nào trị được.”

……

Đoạn video ngắn vài phút kết thúc tại đây.

Trình Tây không lập tức rời đi, cô đứng đối diện với bức tường trống hồi lâu, cô nghĩ đến bà lão đi tập tễnh đó, mỗi lần gặp mặt, Trần Mộ Dã đều ở bên cạnh đỡ bà, cúi người nghiêm túc nghe bà nói chuyện.

Khi đó cô thầm nghĩ.

Tình cảm anh và bà ngoại thật tốt.

Một người ưu tú được mọi người chú ý ở trường, ở nhà cũng hiếu thuận chu đáo, dường như không thể tìm được chút khuyết điểm trên người anh.

Hoá ra, bất kể thứ gì cũng không thể hoàn hảo như vẻ bề ngoài, ngay cả mặt trăng cũng có lúc tròn lúc khuyết, con người sao có thể không có khuyết điểm.

Trình Tây rời đi, nhưng không phát hiện, sau khi cô rời đi, trong phòng có một người khác tiến vào.

Tại vị trí vừa rồi, Trần Mộ Dã hơi nhìn quanh một vòng, như có điều gì đó đang suy nghĩ.

Không lâu sau, anh vươn tay, tháo tên Trình Tây.

Màn hình rung lên, ngay sau đó, cô gái xuất hiện trong video.

“…… Đó là một người rất quan trọng với tôi.”

“Lúc còn học cấp ba, tôi từng trải qua một đoạn thời gian vô cùng đen tối tự ti, anh ấy xuất hiện, thay đổi cứu vớt tôi.”

“Tôi rất cảm ơn anh ấy. Điều tôi hối tiếc nhất chính là mình đã không đủ can đảm nói cho anh biết tên của mình.”

……

“Trong chương trình này, hy vọng tôi có thể dũng cảm thêm một chút.”

Sự lựa chọn của mọi người trong căn phòng này sẽ được niêm phong như một bí mật, không có ai biết.

Lúc xuống lầu, mọi người đều ngồi trong phòng khách, mỗi người một biểu cảm, che giấu suy nghĩ.

Trần Mộ Dã đi tới, tùy ý chọn một chỗ ngồi xuống, mọi người xung quanh đang tán gẫu, nhưng không ai đề cập đến chuyện xảy ra tối nay, trên bề mặt bình tĩnh đang ẩn nấp từng cơn sóng ngầm.

Anh nghe thấy Trang Tinh bên cạnh thân mật gọi tên cô, không e dè đặt câu hỏi: “Dưa hấu nhỏ, em đi nhìn lén ai vậy?”

Mọi người đồng thời tò mò nhìn qua.

Trình Tây im lặng, nhìn chằm chằm về phía bên này, vừa lúc Trần Mộ Dã cũng ngước mắt lên, ánh mắt ngoài ý muốn giao nhau trong đám đông ồn ào.

Im lặng hai giây, cô quay đầu đi nhìn về phía Trang Tinh.

“Không nói cho anh biết.”

Chương kế tiếp