Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 27: Thụ tinh này không ăn chay (27) - Rửa những nhành cây
Sau khi trận bão cát tan, Thủ Tri huyện chạy ngay đến xem những cây non được trồng lần trước.

Y không dám tin vào mắt mình nữa, bao nhiêu cây non như vậy mà không một cây nào chết, đều đứng ngay hàng thẳng lối trên lớp cát vàng. Mặc dù phần lá cây thì hơi tơi tả, cứ như bị ai đó nhổ trọc đầu vậy.

Cùng lúc ấy, ở trong ngôi viện của phủ Tướng quân trấn quan, Chu Vân Nghiên đang dời bồn nước lớn ra ngoài phòng tắm. Cũng chẳng phải để hắn tắm, mà hắn muốn rửa những nhánh cây của Huyết Tiên.

Chu Vân Nghiên đã muốn nhắc đến chuyện này từ lâu rồi. Mấy cành cây kia của Huyết Tiên hằng ngày ăn vào đủ thứ, chui vào đủ nơi. Thường xuyên đâm xuống đất thì đã đành, đằng này đâm xuống đất xong lại muốn chui vào miệng hắn...

Đúng lúc bây giờ nắng đẹp trời trong, khí trời bên ngoài cũng chẳng lạnh, vô cùng thích hợp để cọ rửa cho những nhánh cây của thụ tinh.

Chu Vân Nghiên tất bật đổ nước vào bồn nước, những nhánh cây của Huyết Tiên cũng chẳng ngơi tay, chúng chốc chốc lại ve vãn lỗ tai hắn, chốc chốc lại lượn những vòng tròn trên yết hầu hắn. Từ xa nhìn vào thì những nhánh cây đó trông cứ như được mọc ra từ trên người Chu Vân Nghiên vậy.

Chu Vân Nghiên nhẫn nhịn sự “quấy rối” của người bạn đời. Cuối cùng hắn cũng đã đổ ngập nước vào chiếc bồn to tướng.

Huyết Tiên chậm rãi bước đến, nàng nheo mắt lại rồi nói: “Chàng thật sự muốn tắm cho ta sao?”

Chu Vân Nghiên: “... Khụ, không phải là tắm cho nàng, mà là rửa những nhánh cây kia của nàng.”

Huyết Tiên định bảo rằng chẳng phải đằng nào cũng như nhau sao, những nhánh cây ấy đều là thân thể nàng cơ mà.

Một người một yêu tinh trố mắt nhìn nhau một lát, Chu Vân Nghiên xắn tay áo lên để lộ cánh tay lực lưỡng, hắn bảo: “Nàng chìa mấy nhánh cây ra đi.”

Huyết Tiên dán mắt vào cánh tay của hắn, nàng nói: “Chìa ra mấy nhánh?”

Chu Vân Nghiên lúc này mới nhận ra vấn đề, hắn sững sờ: “Nàng có mấy nhánh?”

Huyết Tiên chớp chớp mắt: “Ta không đếm nổi.”

Chu Vân Nghiên chợt nghẹn lại: “Thế nàng đưa những nhánh thường dùng ra đi.”

Chính là những nhánh cây mà thường ngày vẫn thích chui vào quần áo hắn, thích lăn qua lộn lại trong lòng bàn tay hắn tựa như con cá trạch ấy.

Những tiếng xào xạc vang lên, từ dưới váy Huyết Tiên vươn ra những bảy tám nhánh cây. Dưới sự quan sát của Chu Vân Nghiên thì bề ngoài của những nhánh cây ấy trông có điểm khác biệt nhưng cũng không quá nhiều. Bởi vốn dĩ không thể phân rõ được nhánh nào là nhánh nào, nhưng độ dài ngắn thì lại khác nhau.

Hắn rửa xong một nhánh rồi bỏ ra, thế là chúng lẫn lộn vào nhau ngay, chẳng phân biệt được rằng nhánh nào rửa, nhánh nào chưa.

Chu Vân Nghiên hỏi nàng: “Huyết Tiên, nàng có thể phân rõ được nhánh nào là nhánh nào không?”

Huyết Tiên đương nhiên nhiên có thể phân định được rạch ròi, cũng giống như tay và chân của mình vậy, dù giống nhau cỡ nào cũng chẳng nhầm lẫn được.

Nhưng Huyết Tiên muốn để Chu Vân Nghiên tự phân biệt những nhánh cây của nàng.

Nàng ngẫm nghĩ rồi xoay cổ tay một cái, một cành cây xuất hiện trên tay nàng. Nàng đưa nó cho Chu Vân Nghiên rồi bảo: “Chàng viết số lên cho chúng đi.”

Chu Vân Nghiên cầm lấy cành cây, hắn thắc mắc: “Viết bằng cái này sao?”

Huyết Tiên gật đầu, chìa một nhánh cây ra để hắn thử viết lên: “Đây chính là nhánh cây mà vào đêm đó, chàng thổi một cái nó liền nở hoa đấy.”

Chu Vân Nghiên chợt nhớ lại khung cảnh hôm ấy, tai hắn râm ran nóng lên. Hắn nghĩ ngợi đôi chút rồi nói: “Vậy gọi nhánh này là Hoa Hoa nhé.”

Dù Chu Vân Nghiên có đặt tên gì cho nhánh cây của Huyết Tiên thì cũng đều khiến nàng rộn ràng lòng vui. Bất kể là thứ gì, một khi nó được trao cho một cái tên thì nó đều sẽ trở nên khác đi.

Cánh tay phải của hắn tì chặt lấy nhánh cây, hắn lấy tinh thần một hồi lâu mới trịnh trọng viết lên: “Hoa Hoa”.

Khi cành cây chạm khắc lên bề mặt của nhánh cây mang lại một cảm giác trơn mượt vô cùng kì diệu, tựa như hắn đang cầm chiếc bút lông viết chữ lên nhành cây vậy. Hai chữ “Hoa Hoa” hiện lên màu vàng ánh kim, nét chữ của Chu Vân Nghiên phóng khoáng, mang khí chất như một đóa hoa thanh long.

Chu Vân Nghê thoáng chốc đã tỉ mỉ viết xong, hắn có phần không ưng bụng nói: “Chữ của ta không đẹp cho lắm.”

Huyết Tiên thu lại nhánh cây rồi đưa đưa lại gần mà nhìn ngắm: “Đẹp hơn chữ ta viết.” Nàng ngắm nghía nó như thể có được một món đồ chơi mới.

Những nhánh cây còn lại áp lại gần Chu Vân Nghiên, tuy biết rằng những cánh cây ấy đều được Huyết Tiên khống chế, nhưng nhìn thoạt ngang thì chúng giống như một đám trẻ vòi kẹo vậy.

Chu Vân Nghiên miệng nhoẻn cười, kéo một nhánh cây trong số chúng lại, hắn hỏi Huyết Tiên: “Nhánh này thì sao?”

Huyết Tiên bảo: “Nhánh này thường chui vào áo choàng của chàng đấy.”

Chu Vân Nghiên: “...”

Gọi nó là Đồ Đăng Tử* được không nhỉ?

(*: Nhân vật xuất hiện trong một tác phẩm của tác giả Tống Ngọc thời Tam Quốc, đại diện cho sự háo sắc.)

Cuối cùng thì nhánh cây ấy được đặt tên là “Nghịch ngợm”. Hai nhánh cây thường lăn lộn trong lòng bàn tay Chu Vân Nghiên được gọi với cái tên “Niêm Niêm” và “Hồ Hồ”*... Vẫn còn một nhánh cuối cùng, Chu Vân Nghiên hỏi: “Nhánh này thì sao?”

(*: hàm ý dính như keo, như hồ.)

Huyết Tiên suy nghĩ, nhánh cây này thực sự chưa từng chạm vào Chu Vân Nghiên, nó chỉ xuất hiện trước mặt hắn duy nhất một lần.

“Là nhánh cây đã chia nhau xơi tái cái người lần trước.” Người được nhắc đến chính là tên thám tử Thiên Lý Thủ.

Trong lòng Chu Vân Nghiên không khỏi nổi lên những cảm giác phức tạp, ngẫm nghĩ hồi lâu, hắn nói: “Gọi nó là Thanh Đạo Phu* đi.”

*: Người quét đường

Chu Vân Nghiên chợt nghĩ đến: “Vậy còn những nhánh cây khác ngày đó cũng chia nhau ăn tên thám tử đó đâu?” Ánh mắt hắn lướt qua những cái tên trên nhánh cây.

Hắn thấy “Niêm Niêm”, “Hồ Hồ”, “Hoa Hoa” và nhiều nhánh cây nữa lũ lượt giơ lên, Huyết Tiên bảo: “Ngoài chúng ra thì còn có hai nhánh nữa.”

Chu Vân Nghiên: ...

Dù cái tên có đáng yêu đến cỡ nào thì cũng không thay đổi được bản chất hút máu của chúng.

Sau khi đặt tên xong cho những nhánh cây, Chu Thiếu tướng quân đã có thể dội nước lên chúng, hắn rửa cho Hoa Hoa trước tiên.

Chu Vân Nghiên không dám dùng bàn chải để cọ rửa, hắn sợ sẽ là chà rách cả vỏ cây. Hắn chỉ dùng miếng vải nhúng nước rồi chà từ từ, những nhánh cây còn lại thì được ngâm vào trong nước.

Chúng mặc sức vùng vẫy trong chậu nước như những con rắn nước lần đầu tiên xuống nước vậy.

Huyết Tiên ngồi trên chiếc ghế cao cao để tiện đưa những nhánh cánh vào bồn nước. Nàng nhìn vào bồn nước gỗ to đùng và nói: “Ta cũng muốn vào trong đấy.”

Chu Vân Nghiên: “... Không được.”

Giữa thanh thiên bạch nhật, nàng sao có thể ngâm bồn giữa viện thế này chứ, Chu Vân Nghiên nhất định sẽ không đồng ý.

“Chúng là một phần thân thể của ta, chúng đều được vào tắm, sao ta lại không được chứ.”

Chu Vân Nghiên thở dài: “Chúng là nhánh cây, còn nàng giờ đang trong hình dáng con người. Là người thì chẳng thể tắm bồn giữa viện như thế được.”

Huyết Tiên ngẫm nghĩ mới nhớ ra hình như nàng chưa từng thấy Chu Vân Nghiên tắm thì phải.

Từ khi trong nhà có Huyết Tiên, Chu Vân Nghiên nào dám tắm ở nhà, cùng lắm hắn chỉ dội nước cho ướt mình như một trận tốc chiến.

“Vân Nghiên, lần sau chàng tắm cho ta xem đi.”

Huyết Tiên thản nhiên nói ra câu ấy. Chu Vân Nghiên xém chút đã thở không lên hơi, một luồng khí nóng xông thẳng lên khiến mặt hắn đỏ bừng.

Chu Vân Nghiên dứt khoát ngậm miệng lại, cặm cụi kì kì cọ cọ.

Huyết Tiên chợt đổi ý, nàng đảo mắt nói: “Tắm chung được không? Chẳng phải loài người vẫn thường có câu “uyên ương hí thủy”* hay sao? Rồi còn “Giao cảnh uyên ương”** nữa...”

*: nghĩa gốc là đôi chim uyên ương vờn nhau trong nước, ẩn dụ cho đời sống vợ chồng mặn nồng.

**: nghĩa gốc là đôi chim uyên ương đan chéo cổ vào nhau, ẩn dụ cho hình ảnh tình phu thê ân ái, mặn mà.

Chu Vân Nghiên chẳng thể nghe tiếp được nữa, hắn đưa tay bịt miệng Huyết Tiên lại: “Nói đến đây được rồi, đừng nói bậy bạ nữa.”

Huyết Tiên thấy gương mặt hắn ngập trong sự ngượng ngùng, nàng đưa bàn tay nhỏ nhắn tựa lên mu bàn tay thô rộng của hắn, đôi mắt tròn long lanh, bảo: “Ta không nói bậy bạ đâu, ta muốn tắm cùng Vân Nghiên thật mà.”

Sao Chu Vân Nghiên có thể nói gì nữa, hắn chẳng thể nói được gì cả. Hắn giữ nét mặt dạn mày dày, cố lay lắt không để nó sụp đổ.

Suy nghĩ của Huyết Tiên đơn giản chỉ là hai người tắm rửa kì cọ cho nhau thôi.

Vân Nghiên kì cọ cho những cành cây của nàng, còn nàng kì lưng cho Chu Vân Nghiên, giống nhau cả thôi mà.

Chu Vân Nghiên sờ sờ kì cọ cho những nhánh cây của nàng, nàng có thấy ngượng đâu, sao Chu Vân Nghiên lại thấy ngượng chứ.

Huyết Tiên ngẫm nghĩ rồi khẽ động đậy những nhánh cây.

Chu Vân Nghiên vẫn luôn tay chà tay cọ thì chợt cảm nhận được những nhánh cây ở trong tay càng lúc càng mềm... Sau đó, những nhành cây sũng nước sậm màu đang dần trở nên nhạt hơn, cuối cùng biến thành một đôi chân dài.

Đôi chân này đã quá quen với Chu Vân Nghiên rồi, dẫu sao thì lúc Huyết Tiên ngủ, hai chân và hai tay nàng đều quấn lấy người hắn.

Mỗi sáng tinh mơ tỉnh giấc, hắn nhìn lên bụng mình thì đều nhìn thấy một cái chân đè lên, hắn đã làm được đến cảnh giới chẳng thay đổi sắc mặt luôn rồi, nghiễm nhiên hắn có thể nhớ được dáng vẻ đôi chân ấy.

Hắn lẳng lặng bỏ đôi chân trong tay vào làn nước… trông rất giống thi thế bị phân giải.

Chu Vân Nghiên nhắm nghiền mắt lại, thầm nhủ tại sao mình lại nghĩ ra yêu cầu ngu ngốc này chứ, lại đi muốn kì rửa những nhánh cây của Huyết Tiên.

Hắn nói trong bất lực: “Nàng biến lại đi.”

“Đôi chân gãy” của Huyết Tiên chính là do Hoa Hoa biến thành, nó chẳng thấy bộ dạng của mình trông đáng kinh hãi đến mức nào, vẫn cứ bơi qua bơi lại trong thùng nước như một cái xác trôi.

Chu Vân Nghiên: “...”

“Chúng đều là một phần thân thể của ta mà, chỉ là biến thành hình dạng của người thôi.”

“Nàng biến lại thành nhành cây đi, nếu không ta không thể rửa được đâu.”

Có cảm giác như trong thoại bản linh dị vậy, trông vừa ướt át vừa đáng sợ.

Huyết Tiên quan sát kỹ càng Chu Vân Nghiên suốt một hồi lâu, sau đấy tiến lại gần nhìn chằm chằm vào hắn: “Chàng lại ngượng đấy à?”

Chu Vân Nghiên lấy miếng vải lau đi chỗ nước trên tay: “Nếu nàng không biến lại thì ta không rửa nữa.”

Huyết Tiên nhìn hắn một lát, ngay giây sau, những nhánh cây đều quấn quanh lên người hắn. Chu Vân Nghiên thầm than không ổn rồi, sau đó Huyết Tiên lập tức lôi cả hắn và nàng vào trong bồn nước to tướng.

Huyết Tiên còn hùng hồn nói: “Để tự ta tắm cũng được, chàng ở đây với ta, ta tắm cho chàng luôn.”

Chu Vân Nghiên nào cần nàng tắm cho, hắn liền lùi người về phía cạnh bồn: “Huyết Tiên, nàng để ta đi ra đi! Thế này chẳng ra thể thống gì cả!”

Huyết Tiên chẳng màng đến cái gì gọi là thể thống. Những nhánh cây như những con rắn nước ca hoan mà kéo nhau rẽ nước về phía Chu Vân Nghiên.

Lúc Thủ Tri huyện đến, Chu Vân Nghiên vừa mới được Huyết Tiên kì cọ sạch sẽ, thậm chí đến những vệt nhơ trong mũi cũng được rửa sạch.

Chu Vân Nghiên bị kì cọ trong sự ép buộc, vẻ mặt cuộc sống này không còn gì luyến tiếc nữa, hắn cảm thấy Huyết Tiên đã gột sạch mọi sự trơ trẽn trong hắn rồi.

Huyết Tiên ngửi thấy mùi bên ngoài cửa thì liền thu những nhánh cây lại, nàng thuận tay hút khô nước cho chiếc áo choàng của Chu Vân Nghiên, nàng còn chỉnh lại tà áo cho hắn. Chính nàng cũng tự biến mình thành một chàng trai thanh cao tuấn tú.

Khi vừa thu xếp xong, cánh cổng lớn được đẩy toang. Thủ Tri huyện với dáng hình vừa đen vừa gầy bước vào trong.

Dù sao Chu Vân Nghiên cũng vừa mới vờn nước cùng thụ tinh nên cũng có chút chột dạ, liền ngẩng cổ lên che đi phần chột dạ đấy, bước ra đón.

Sau khi Thủ Tri huyện gật đầu một cái với hắn xong thì liền đi lướt qua hắn, nhìn Huyết Tiên với vẻ đầy cảm kích: “Huyết huynh à!”

Thấy cánh tay Thủ Tri huyện sắp sửa đặt lên người Huyết Tiên, Chu Vân Nghiên liền chen vào, lặng lẽ để Thủ Tri huyện nhào hụt.

“Có chuyện gì mà vui thế?” Chu Vân Nghiên tiếp lời.

Mặt mày Thủ Tri huyện đầy hớn hả, nói những cây non kia không có một cây nào bị đổ cả, quả thực là một chuyện vô cùng đáng mừng.

Sau đó hắn ta lại vòng vo hỏi liệu Huyết Tiên có thể giúp trồng thêm một lứa cây nữa không. Nếu có thể thì giúp tìm thêm cả mấy nguồn nước nữa.

Huyết Tiên đã chấp nhận giúp chuyện trồng cây nên sẽ không nuốt lời. Còn chuyện tìm nguồn nước thì nàng đâu có đồng ý. Thấy vẻ mặt Chu Vân Nghiên ngập tràn kỳ vọng, nàng liền dùng giọng nói chỉ hai người nghe được nói với hắn: “Nếu chàng đồng ý “uyên ương hí thủy” với ta thì ta sẽ nhận lời ngay.”

Chu Vân Nghiên ho sặc sụa.

Thủ Tri huyện: “Vân Nghiên huynh, sức khỏe vẫn ổn chứ?”

Chu Vân Nghiên phất tay: “Ta không sao”. Chỉ là nhức đầu thôi.

Huyết Tiên chẳng thấy hứng thú với ai ngoài Chu Vân Nghiên. Cho dù người đó là Thủ Tri huyện hay là phú hộ giàu nhất thì cũng đều như nhau, nàng đều chẳng để vào mắt.

Ngày hôm sau, Huyết Tiên dẫn Độn Địa Hổ đi trồng ruộng hoa màu. Huyết Tiên bảo Độn Địa Hổ ghi lại những hạt giống này thích ăn gì, có những nhu cầu gì.

Độn Địa Hổ không biết chữ, hắn cầm bút lông vẽ rồng vẽ phượng lên quyển sổ, đều là những ký tự mà con người không thể hiểu nổi.

“Sống ở trần gian mà lại không biết chữ sao?” Huyết Tiên liếc nhìn hắn rồi nói.

Độn Địa Hồ gật đầu lia lịa: “Đại nhân nói chí phải, từ hôm nay trở đi ta sẽ chuyên tâm học chữ.”

Hắn oán thầm trong bụng, ta là một con chuột đất thì học chữ làm gì chứ? Biết được chữ “gạo” với chữ “mỡ” chẳng phải đủ rồi sao?

Nhưng hắn nhất định không dám nói những lời này trước mặt Huyết Tiên, vẫn phải như một tên tùy tùng, hỏi hạt bông với những hạt giống kia: “Huyết Tiên đại nhân hỏi các ngươi thích ăn gì?”

Đám cây cỏ sợ sệt rụt rè trước Huyết Tiên, có hạt bảo: “Thích ăn tro than.”

Huyết Tiên: “Tro than?”

Hạt giống lương thực nói trong sự run sợ: “Là phần tro tàn sau khi đốt cỏ và đồ gỗ.”

Độn Địa Hổ thầm nghĩ, đồ gỗ chẳng phải là cây sao? Huyết Tiên cũng là cây, suy đi tính lại chẳng phải nó muốn ăn Huyết Tiên sao?

Độn Địa Hổ trừng mắt nhìn nó, dáng vẻ như một gã sai vặt: “To gan! Ngươi lại dám thèm ăn...”

Chẳng đợi hắn nói xong, Huyết Tiên đã lên tiếng: “Câm miệng.”

Độn Địa Hổ lập tức buông lời: “Đại nhân, ngài nghe nó nói đi kìa, nó muốn ăn tro than!” Không phải ăn sống mà là thiêu thành tro!

Huyết Tiên cụp mắt xuống, thong thả nói: “Cây lương thực ăn tro than thì sẽ cho hạt cho củ, ngươi lại ăn những hạt những củ đó, thế chẳng phải ngươi cũng ăn tro than sao?”

Độn Địa Hổ: “...”

Huyết Tiên nhạt giọng bảo: “Lẽ trời luân hồi, vạn vật đều nằm trong một chuỗi khép kín, ngươi đừng quá soi xét như thế.”

Độn Địa Hổ nhìn thụ tinh ngàn năm bên cạnh, bỗng thấy nàng thoáng chốc trở nên “già đầu” hơn rất nhiều.

Huyết Tiên bảo: “Cho nên, ta ăn chuột đồng cũng là một chuỗi trong số đó.”

Độn Địa Hổ: “... Đại nhân nói chí phải.”

Đáng khinh!

Từng cây một đều được hắn dò hỏi, về đồ ăn hầu hết đều giống nhau, mãi cho đến khi khẩu vị của một hạt giống khiến Độn Địa Hổ được mở mang tầm mắt.

Huyết Tiên cũng khẽ nhướng mày.

Độn Địa Hổ chẳng thể hiểu nổi: “Ngươi thích ăn gì cơ? Ăn phân? Sao ngươi lại thích ăn thứ đó được?”

Hạt giống ngượng ngùng đáp: “Chúng ta đều thích ăn thứ đó mà.”

Độn Địa Hổ lại nghĩ đến cách suy luận của Huyết Tiên, hạt giống ăn phân, đến khi chúng cho ra hạt, củ thì lại được hắn ta ăn vào...

Huyết Tiên chẳng màng đến sắc mặt tái xanh tái nhạt của Độn Địa Hổ, nàng vẫn dò hỏi cặn kẽ những hạt giống để biết nhu cầu của chúng. Nàng phải tìm người đào một chiếc hố chứa phân trước đã.

Nàng dư sức dùng những nhành cây để đào, làm thế còn vừa nhanh vừa tiện, nhưng Chu Vân Nghiên không cho nàng vươn những nhánh cây ra khi ở bên ngoài phủ tướng quân, mà con Độn Địa Hổ này thì lại chẳng đủ dùng.

Lúc Huyết Tiên đang định hỏi Thủ Tri huyện để gọi thêm người thì nào ngờ nàng lại bắt gặp bốn kẻ giữa đêm khuya đang rình mò ở phủ Tướng quân trấn quan!

Huyết Tiên thầm nghĩ, may thật, đúng lúc nàng đang cần người để đào hố.

Chương kế tiếp