Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 33: Thụ tinh này không ăn chay (33) - Vẽ kết thúc
Chu Vân Nghiên hiểu tính cách của Huyết Tiên, thực ra bản tính của nàng có hơi lạnh nhạt, ngoài hắn ra thì đều không hứng thú với người và việc khác lắm.

Nói rõ ràng chút, đối với Huyết Tiên mà nói, tất cả vật sống chia thành hai loại, Chu Vân Nghiên và vật sống khác có thể ăn được.

Chu Vân Nghiên có chút lo lắng rằng nàng sẽ không được tự nhiên trước các nữ quyến, hoặc là nghe không hiểu một số lời khách sáo, bởi vậy lúc nào cũng chú ý tới hành động của nàng.

Ai ngờ đây, lão thái quân với Huyết Tiên lại vừa gặp mà đã như quen biết từ lâu.

Hồi còn trẻ lão thái quân cũng là một nữ trung hào kiệt xinh đẹp, bởi vậy rất thích tính cách hào phóng thoải mái này của Huyết Tiên.

Từ trong thư của Chu Vân Nghiên biết được Huyết Tiên là “cô nhi”, lão thái quân cảm thấy đứa trẻ này đáng thương, ánh mắt nhìn nàng cũng có sự quan tâm.

Buổi tối khi cả nhà cùng dùng bữa, Huyết Tiên ngẫm nghĩ một lát, sau đó liền học theo dáng vẻ của con người mà gắp đồ ăn cho lão thái quân.

Dù sao thì nàng cũng đã ăn cơm cùng lão thái thái rất nhiều năm, không có ai có thể hiểu lão thái quân thích ăn gì hơn nàng nữa. Trước đây đều là lão thái quân thấy gì ngon thì nàng mới thử theo.

Chu Vân Nghiên há mồm trợn mắt nhìn lão thái quân cười tươi rói, cảm thấy suy nghĩ của mình đều là dư thừa.

Bởi vì thời gian quay lại lần này gấp gáp mà lại nhiều việc quan trọng, cho nên ngày hôm sau sau khi về nhà thì vẫn luôn bận, tuy rằng hôn phục đã làm xong, nhưng vẫn cần điều chỉnh một chút.

Bận tới như vậy, nhưng lão thái quân còn trích được thời gian mời Huyết Tiên xem kịch.

Lần xem kịch này lại càng đáng sợ!

Sở thích của Huyết Tiên và lão thái quân giống nhau tới kinh người, đến cả điểm tán tưởng cũng giống nhau tới ăn ý.

Chu Vân Nghiên ngấm ngầm lấy làm kì lạ, Huyết Tiên nói nhàn nhạt: “Ta và tiểu lão thái thái này...” Nhớ tới lời sửa lại của Chu Vân Nghiên, Huyết Tiên nói: “Ta và tổ mẫu của chàng xem kịch cùng nhau mấy chục năm, đương nhiên là biết sở thích của bà ấy.”

Chu Vân Nghiên á khẩu không trả lời được.

Không chỉ là tổ mẫu, quan hệ qua lại của Huyết Tiên với nữ quyến khác trong phủ Tướng quân cũng rất tốt.

Nói thế nào nhỉ, hùng ưng giang cánh bay trên thảo nguyên và chim hoàng yến nuôi trong nhà, không cùng một chủng loại.

Chu Vân Nghiên phát hiện thấy mấy đường muội của mình nhìn thấy Huyết Tiên, thậm chí còn xấu hổ đỏ mặt.

Chu Vân Nghiên: ...

Đợi sau khi hai người thành thân xong, lúc lên đường quay trở về biên quan, các nữ quyến lưu luyến tiễn Huyết Tiên đi, lão thái quân khóc nhiều nhất, còn hơn cả lúc tiễn Chu Vân Nghiên.

Chu Vân Nghiên cảm thấy hắn vô cùng dư thừa.

Nhưng Huyết Tiên được người thân trong nhà yêu quý, Chu Vân Nghiên rất hưởng thụ.

Về tới biên quan, khi mọi người nhìn thấy Huyết Tiên mặc nữ trang, không có gì bất ngờ, đều kinh ngạc ngây người rồi.

Khi Huyết Tiên mặc đồ nam đã tuấn tú, tới lức mặc đồ nữ lại càng khiến người khác phải rớt tròng mắt hơn, Thủ Tri huyện đi đi lại lại đánh giá trên dưới hai lần rồi vẫn không dám tin vào mắt mình.

Mày Chu Vân Nghiên cũng cau lại, trực tiếp chặn trước người Huyết Tiên không vui nói: “Nam nữ khác biệt.”

Thủ Tri huyện vội vàng xin lỗi: “Thực sự quá kinh ngạc, đường đột rồi, xin lỗi xin lỗi.”

Chu Vân Nghiên đã nghĩ xong lý do từ lâu, cứ nói Huyết Tiên là nương tử tương lai của mình, nhưng trước khi thành hôn không tiện nói.

Thủ Tri huyện nghĩ, chả trách khi đó y hỏi Chu Vân Nghiên năm sau Huyết huynh có còn tới đây không, Chu Vân Nghiên lại chắc chắn như vậy, hóa ra chuyện là như thế này!

Huyết công tử một sớm từ nam biến thành nữ, khiến trái tim của rất nhiều nữ tử biên quan vỡ nát, cùng với đó, đám đàn ông vốn đã sa vào vẻ đẹp thịnh thế của Huyết Tiên liền sôi trào!

Thế là, Chu Thiếu tướng quân bận rộn lại có thêm một việc, lúc nào cũng phải đề phòng đám nam nhân dòm ngó thê tử mình!

Mà đám nam nhân biên quan cũng chẳng dám làm gì, một là kiêng dè giá trị vũ lực của Chu Vân Nghiên, hai là biết được Huyết Tiên cũng không dễ ở chung, quên mất người ta tay không bắn chim ưng à?

Quên mất cũng không sao, đi nhìn đám nam nhân đào hồ phân đi, bây giờ nhìn thấy Huyết Tiên đều vô thức run rẩy đó...

Cho nên mọi người cùng lắm là trộm ngắm mấy cái thôi, Chu Thiếu tướng quân bảo vệ kĩ lắm!

Chu Vân Nghiên thực sự là nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan... ngậm trong miệng rất tốt, người khác không nhìn thấy được.

Khuôn mặt Chu Thiếu tướng quân đỏ lên.

Huyết Tiên tới biên quan mùa xuân năm thứ hai, lại bắt đầu một năm cày bừa vụ xuân mới, năm nay cày bừa vụ quân do nàng dẫn đầu, làm rất rực rỡ... Nói chính xác là, nàng ở bên ruộng nói, những người khác làm rất rực rỡ.

Đám nam nhi đào hố phân là tích cực nhất, bọn họ trải qua vất vả lao động thời gian dài như vậy, đã thay đổi phương hướng cuộc đời kiên định không dời.

Từ một “đám đánh nhau lừa gạt” biến thành “hán tử nhà nông dầm mưa dãi nắng”, khác biệt là gì, chính là nếu bọn họ cố gắng làm việc thì sẽ không bị Huyết Tiên dạy “làm người” nữa.

Chu Vân Nghiên lại cảm khái thêm một lần nữa, nương tử của hắn vậy mà còn bận hơi Tướng quân trấn quan là hắn đây!

Biên quan quá hòa bình, hắn trừ luyện binh ra... thì chính là dẫn các binh sĩ đi giúp trồng cây, còn có thể nhìn Huyết Tiên thêm chút.

Bởi vì những việc của thành thân, đại kế cạo đầu của Chu Vân Nghiên phải lùi lại gần một năm.

Sau buổi chiều của mùa thu mát lạnh, cái đầu toàn tóc của hắn cuối cùng vẫn bị Huyết Tiên cạo đi.

Đỉnh đầu mát lạnh, điều này khiến Chu Vân Nghiên rất không quen, sờ hai cái đã muốn đội tóc giả.

Huyết Tiên đoạt lấy tóc giả, vẻ mặt hứng thú liếc nhìn hắn.

Khuôn mặt tuấn tú của Chu Vân Nghiên cứng đờ: “Đừng nghịch, đưa ta đi.”

Huyết Tiên chớp hàng lông mi dài, nói: “Vân Nghiên, chàng gọi ta là nữ thí chủ nghe xem nào.”

Chu Vân Nghiên: “...”

Đang muốn làm gì vậy?

Huyết Tiên cũng không nôn nóng, cầm bộ tóc giả nói: “Chàng không gọi ta là nữ thí chủ, ta sẽ không trả cho nàng.”

Chu Vân Nghiên đường đường một nam nhi tốt, không biết vì sao lại vô cùng xấu hổ.

“... Nữ thí chủ, được rồi, mau trả cho ta.”

Đôi mắt Huyết Tiên “bụp” một cái sáng quắc lên, cành cây “soạt” vươn ra từ dưới váy.

Trực giác Chu Vân Nghiên thấy không ổn, hai tay chặn trước người, vội vàng nói: “Đừng nghịch nhé.”

“Sư phụ, sư phụ có thích ngửi mùi hoa không.” Huyết Tiên tới gần, cành cây quấn lên bờ vai dày rộng của Chu Vân Nghiên, đôi mắt sáng lấp lánh nói.

Chu Vân Nghiên thực sự không dám nhìn thẳng vào ba chữ “ngửi mùi hoa” này, căng da đầu nói: “Huyết Tiên, đừng nghịch.”

“Đừng gọi ta là Huyết Tiên, gọi ta là nữ thí chủ.”

Chu Vân Nghiên: “...”

Chu Vân Nghiên cảm thấy mình rất bực bội, rõ ràng biết mình không nên nghịch ngợm hùa theo Huyết Tiên, nhưng lại cứ có một luồng nhiệt xông thẳng vào cơ thể.

Chu Vân Nghiên cắn răng hàm sau, mặc kệ đi, bây giờ hắn chỉ muốn dạy dỗ nữ thí chủ này tôn trọng đầu trọc như thế nào thôi!

Không đợi hắn động, “nữ thí chủ” đã động trước: “Sư phụ, người xuất gia như sư phụ có sợ tinh quái không?”

Bây giờ hắn chẳng sợ cái gì cả!

Bế Huyết Tiên lên, Chu Vân Nghiên sải rộng bước chân đi vào trong phòng, nói: “Ta ở trong miếu chính là để chăm sóc cây cỏ đó!”

Nương tử nhà mình, có gì mà hắn phải tránh né chứ!

Từ đó về sau, Huyết Tiên chỉ cần cởi bộ tóc giả của hắn xuống, Chu Vân Nghiên lập tức như bị “sư phụ làm cỏ” nhập thân vậy, hình thành phản ứng dây chuyền.

Sau này Chu Vân Nghiên phát hiện, trong quyển thoại bản mà Huyết Tiên đọc, có một quyển tên là “Nữ thí chủ và sư phụ hoàn tục”.

Chu Vân Nghiên: ...

Hắn cũng không biết, nên bảo nàng ít đọc đi hay là đọc nhiều hơn nữa…

Thời gian thấm thoát trôi, dường như chớp mắt đã tới ngày Chu Vân Nghiên và Huyết Tiên rời khỏi biên quan.

Thủ Tri huyện đã rời đi trước một năm rồi, bởi vì biên quan được cải tạo tốt đẹp, lần sau y được phân tới một nơi giàu có đông đúc.

Khi y nhận được điều lệnh thì có chút hoang mang, y không ngờ rằng mình sẽ tới một nơi tốt như vậy, có thể là bị ngược ở biên quan quen rồi, cũng có thể là nhìn một nơi trong tay mình thay đổi rất lớn trong một năm rất có cảm giác thành tựu, y lại không muốn tới nơi giàu đến chảy mỡ kia cho lắm.

Chu Vân Nghiên lại khuyên hắn, nơi giàu có đông đúc không hề dễ quản lý như biên quan, ngoài phải đấu mưu với đại hộ nơi đó ra thì còn phải qua lại với các quan trên dưới, đều là cả một môn học vấn.

Nơi nghèo có thể cải thiện, nơi giàu có thể xử lý chính trị, con đường của y mới càng đi càng rộng.

Thủ Tri huyện nghe xong lời cổ vũ, liền nói đùa: “Cùng lắm thì lại bị phái về biên quan thôi, cũng tốt lắm, haha.”

Chu Vân Nghiên thấy tâm tính y rộng rãi hơn trước đây rất nhiều, nghĩ chắc hẳn đi đâu cũng sẽ không khó làm quá.

Mà đúng như Chu Vân Nghiên suy nghĩ, con đường này của Thủ Tri huyện càng đi càng thuận lợi, quan càng làm càng lớn, điều khó có được nhất là không quên bản tâm.

Sau này, y còn dẫn đầu làm mậu dịch biên quan, cải thiện hoàn cảnh đời sống của nhân dân biên quan càng nhiều hơn, nhưng đây đều là chuyện sau này.

Đợi Chu Vân Nghiên và Huyết Tiên rời khỏi biên cương, hoàn cảnh nơi đó thực sự như những gì Huyết Tiên nói ban đầu: Trong tầm mắt đều là ốc đảo, cát vàng đất hoang biến thành đồng ruộng.

Rừng cây sen đất bạt ngàn ở biên giới trở thành tượng trưng của biên cảnh, cây sen đất tăng nhiều lên, mọi người ở biên quan càng thích loại cây này.

Trên trang sức ở đầu, trang sức ở quần áo, chỗ nào cũng thấy hình đóa hoa sen đất.

Đóa hoa lớn, diễm lệ, dễ sống, còn không dễ đổ... đến cả bão cát cũng không làm gì được.

Công đức lớn ngập trời này... Huyết Tiên chẳng hề bận tâm, mỗi ngày trừ xây dựng, thì chính là quấn lấy Chu Vân Nghiên sống sung sướng.

Độn Địa Hổ thì lại hiểu ra được một chút, năm đó Phật Tổ nói rằng “cây này có cơ duyên”, có phải chính là tạo phúc biên quan không?

Độn Địa Hổ có bảy bà vợ đều chạy hết rồi, cũng không trầm mê vào “đông con đông cháu” nữa, cảm thấy một người một yêu tinh giống như Huyết Tiên cũng rất tốt, không cần phùng má giả làm người mập nữa.

Bây giờ Độn Địa Hổ một lòng ở bên chuột đào đất lông dài của hắn, một lân lông dài xõa tung đó khiến hắn chết mê! Nghĩ rằng đợi Huyết Tiên về kinh thành rồi, hắn ta cũng sẽ dẫn cả chuột đào đất lông dài theo, còn đặt tên cho nàng ta, Xuyên Địa Long!

Xuyên Địa Long, Độn Địa Hổ, tuyệt phối.

Khi Chu Vân Nghiên và Huyết Tiên rời khỏi biên quan, bách tính lưu luyến không thôi, đưa tiễn mười tám dặm.

Huyết Tiên nhìn những khuôn mặt quen thuộc, vừa cười vừa khóc tiễn nàng, hình như nàng bỗng nhiêu hiểu điều gì đó rồi.

“Chúng ta sẽ còn tới thăm bọn họ chứ.”

Đôi mắt không có cảm xúc của Huyết Tiên nhàn nhạt nhìn bách tính, nói với Chu Vân Nghiên bên cạnh.

Chu Vân Nghiên có hơi kinh ngạc mà nhướng mày lên, sau đó mỉm cười: “Có chứ.”

Năm thứ hai về tới kinh thành, Huyết Tiên sống ở hậu trạch có thể coi như cá gặp nước, lão thái quân cả ngày đều coi nàng là bảo bối.

Có một ngày, Chu Vân Nghiên về nhà, Huyết Tiên dẫn hắn tới hậu viện ngắm hoa.

Nhìn hoa sen đất cao cao, Chu Vân Nghiên mặt đỏ tai hồng, thành thân nhiều năm vậy rồi, hắn vẫn dễ dàng... xấu hổ như vậy.

“Ta còn chưa tắm gội.” Chu Vân Nghiên liếc ngọn cây cao cao, nói ám chỉ.

Huyết Tiên nhìn hắn một cái, vươn tay chỉ vào đầu ngọn cây nói: “Chàng nhìn đóa hoa kia đi.”

Chu Vân Nghiên: ... Ngắm hoa thật đấy à.

Hắn hắng giọng, ngước mắt nhìn lên, có nụ hoa vừa to vừa hồng, khiến hắn nhìn mà trong lòng ấm áp.

Kì lạ, bình thường hắn ngắm hoa trong lòng cũng đâu có ấm áp đâu.

“Đẹp.” Chu Vân Nghiên cảm khái rằng.

Huyết Tiên gật đầu: “Đương nhiên rồi, đó là con của chúng ta đấy.”

“Ồ.” Chu Vân Nghiên đáp một tiếng.

Ba giây sau.

“Con?!!” Chu Thiếu tướng quân nghiêm túc suýt chút nữa thì quát thất thanh.

Để không có gì khác người thường, từ ngày đó, bụng của Huyết Tiên dần dần to lên.

Chu Vân Nghiên còn bận hơn nàng, trừ chăm sóc nàng, còn phải tới hậu viện tưới nước cho nụ hoa kia, vừa tưới nước còn vừa nói chuyện.

“Phụ thân mẫu thân đều đang đợi con nở hoa đó.”

Gã sai vặt đi qua: ... Thiếu Tướng quân đang nói gì vậy?

Mười tháng sau, hoa nở rồi, một em bé mềm mại cũng “oa oa” ra đời.

Đợi khi Huyết Tiên và Chu Vân Nghiên sống hàng ngàn hàng vạn năm, cuối cùng Chu Vân Nghiên cũng hiểu được lời Độn Địa Hổ nói khi đó.

May mà sau này hắn không chế được số lượng con của hắn và Huyết Tiên.

Nếu không, chắc sẽ như Đào Lý vậy... khắp thiên hạ luôn.

Đợi cơ thể phàm thai của Chu Vân Nghiên tới độ tuổi nhất định, hắn quyết định khi bản thân còn có thể cử động, trước khi tuổi già sức yếu, dùng cơ thể này của mình, đi nhiều nơi với Huyết Tiên hơn.

Thế là giao phó hết những chuyện thế tục này cho con trai cả.

Con trai cả: ... Hai người cứ thế buông tay mặc kệ như vậy à?

Tính cách của con trai cả cũng không biết là giống ai, tuy rằng là nửa người nửa tinh, nhưng từ nhỏ cậu bé đã không muốn làm người, chỉ muốn làm một cái cây…

Tới khi con trai cả hơi hiểu chuyện hơn một chút, biết được mình không thể làm cây, khóc mấy ngày trời, cuối cùng cũng khóc cho Huyết Tiên bực bội, dùng cành cây che mặt đánh nó một trận, thế là nó im re ngoan ngoãn luôn.

Huyết Tiên nhìn chằm chằm con trai cả như có điều suy nghĩ: “Không hổ là con trai chúng ta, giống y như lúc chàng còn bé.”

Chu Vân Nghiên: ... Ý nàng là chuyện phụ thân ta đánh ta đúng không?

Chuyện trong nhà đều đưa hết cho con trai cả, hai phu thê thoải mái mặc kệ đi ngao du.

Mỗi khi bọn họ tới một nơi, Chu Vân Nghiên đều gửi thư về nhà.

Nhiều năm sau, đợi cơ thể của Chu Vân Nghiên cuối cùng cũng không duy trì được nữa, Huyết Tiên đổi sang cơ thể bằng gỗ đã chuẩn bị từ sớm cho hắn.

Thế là, Chu Vân Nghiên phát hiện, hắn cũng có thể đưa cành cây ra... Chu Vân Nghiên nhướng mày, nhanh chóng tìm được nhiều cách chơi bằng cành cây giữa phu thê.

Chu Vân Nghiên tuổi tâm lí đã một đống, vừa mặc niệm liêm sỉ tuổi già khó giữ trong lòng, vừa... làm không biết mệt.

Hết cách rồi, ai bảo vợ hắn là một thụ tinh ham chơi chứ?

...

Nguyệt Lão nối tơ hồng xong, đập đập cái eo già của mình.

Cuối cùng cũng nối xong nhân duyên của thụ tinh rồi.

Nếu không, để ai liên lụy thụ tinh này thì hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Lấy một đoạn tơ hồng tới, Nguyệt Lão sờ tỉ mỉ, thở dài một tiếng!

Nữ tử này, mệnh tới lúc chết rồi mới có nhân duyên! Chưa đợi khởi nhân duyên thì nàng đã chết rồi!

Nguyệt Lão kéo sợi tơ này, vốn dĩ tưởng rằng tơ hỏng, không cứu được nữa. Ai ngờ đâu, sợi tơ này lại dài gấp đôi sợi tơ bình thường!

ồ, thế này làm người hai đời à.

Lông mày Nguyệt Lão giật giật, cứu được rồi.

Nhưng đuôi sợi tơ hồng của nữ tử này, vậy mà còn run rẩy móc lấy một đầu sợi đã hỏng.

Đầu sợi, thông thường đều là hoa đào nát lấy mạng người.

Nguyệt Lão cau mày, trong ba nghìn thế giới nhỏ thường có nhân duyên cưỡng ép như vậy.

Hết cách rồi, ai bảo những thế giới nhỏ này có cách hình thành cực kỳ kì lạ chứ. Có cái thành từ sách, có cái hóa thành từ truyền thuyết, còn có cái hình thành từ những ảo tưởng trong đầu của sinh linh trên thế gian.

Nguyệt Lão nhìn sang một đầu khác, đời thứ nhất của nữ tử này, mạng không còn lại bao lâu thì gặp được nhân duyên. Trùng hợp là, người kia cũng là mạng cô độc.

Tốt quá rồi, hai người cô độc, đúng lúc có thể cùng sống với nhau!

Còn về cái đầu sợi hỏng kia... thì để nữ tử kia tự quyết định đi vậy!



Lời tác giả:

Câu chuyện của Huyết Tiên và Chu Vân Nghiên đã kết thúc rồi.



Câu chuyện tiếp theo

Là một câu chuyện cưới trước yêu sau? Báo ơn?

Chương kế tiếp