Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 34: Nàng tiên ốc đồng biết giết người (1) - Mặt phù dung …
Trong địa lao âm u, tù nhân đầu tóc rối bời mặt mũi bẩn thỉu quỳ trên mặt đất lạnh lẽo cứng rắn, hai tay bị khóa bằng gông gỗ trước người, không thể động đậy.

Các Ti thị trong Gián Hoàng ti phụ trách thẩm vấn, ai nấy đều là người am hiểu hành hình.

Kẹp ngón lột móng, xé da thịt sống, khắc mặt móc mắt, toàn biết những thứ khiến người ta vừa nghe đã không nhịn được mà rụt vai nhắm mắt vì đau đớn.

Ti thị đứng trước mặt phạm nhân mặt không biểu cảm giơ búa sắt lóe hàn quang, nói bằng giọng bình thản: “Nếu Chung đại nhân cố tình không nói, tiểu nhân đành phải đắc tội.”

Chung đại nhân khoảng chừng năm mươi tuổi, vóc dáng trung đẳng, từ khi vào địa lao của Gián Hoàng ti vẫn luôn ồn ào đòi gặp Hoàng thượng.

Các ti thị của Gián Hoàng ti đã nghe những lời này quá nhiều, đám đại nhân trong địa lao này, mười người thì có chín người đòi gặp Hoàng thượng, nhưng không chịu nói chuyện đàng hoàng với họ.

Giọng nói khô khan của ti thị vang lên: “Nói vậy Chung đại nhân cũng biết, nếu không phải Hoàng thượng đích thân hạ lệnh thì ngài cũng không thể nào đến chỗ bọn ta đâu.”

Chung đại nhân khóe mắt muốn nứt trừng búa sắt trong tay ti thị, điên cuồng hô: “Gián Hoàng ti các ngươi lạm dụng hình pháp! Coi mạng người như cỏ rác!”

Nghe vậy, ti thị cung kính nhìn về phía nam nhân ngồi trên ghế cao, chờ hắn ra lệnh.

Đại hình, vẫn phải có lễ gặp mặt trước.

Một nam nhân ngồi trong bóng tối, sau một lát im lặng, chỉ nghe hắn từ tốn nói: “Có phải lạm dụng hình pháp hay không đều có Hoàng thượng phán xét, nếu Chung đại nhân chịu khai báo rõ ràng, bổn ti cũng không muốn khiến ngài đã lớn tuổi mà còn phải chịu khổ.”

Chung đại nhân hiển nhiên không cảm kích hắn, ông ta giận trừng nam nhân ngồi trong bóng tối, chửi ầm lên: “Liễu Bạch Chiêu, ngươi là đồ gian nịnh cả ngày trà trộn với hoạn quan! Lúc lão phu đi theo Tiên hoàng đền đáp triều đình, ngươi vẫn còn nằm trong bụng bà mẹ bị chồng bỏ kia kìa! Đừng giả mù sa mưa! Nếu lão phu chết trong địa lao này, nhất định sẽ biến thành lệ quỷ đòi mạng chó của ngươi! Khiến ngươi không thể chết tử tế, đoạn tử tuyệt tôn!”

Người ngồi trong bóng râm chính là Liễu Bạch Chiêu bị mắng “đoạn tử tuyệt tôn, không thể chết tử tế”.

Nghe người khác chửi đổng trước mặt mình, ngay cả lông mày của Liễu Bạch Chiêu cũng không nhúc nhích một chút.

Tay phải khớp xương rõ ràng xoay nhẫn bạch ngọt trên ngón cái tay trái, màu da của Liễu Bạch Chiêu hiện ra màu trắng bệch không một giọt máu, cứ như thể sẽ hòa làm một với nhẫn bạch ngọc kia.

Màu da tái nhợt khiến lông mày và con ngươi của hắn vừa đen vừa sáng, sống mũi cao thẳng và mặt mày phác thảo ra dung mạo như được tạo hóa đắp nặn, chẳng qua trông hơi gầy yếu.

Lời thóa mạ như chó sủa của Chung đại nhân dường như không thể lọt vào tai hắn.

Quan phục của Gián Hoàng ti lấy màu đen làm nền, đằng sau là bức tranh thêu lớn thể hiện bằng tài nghệ tinh xảo của tú nương, thần thú Đế Thính.

Đế Thính là thần thú nằm dưới án của Địa Tạng Vương Bồ Tát, đầu hổ tai chó đuôi sư tử, có thể nghe thấy vạn vật trên thế gian. Dựa theo kinh Phật mà nói, nguyên thân của Đế Thính là con chó.

Chó, là biểu tượng của sự trung thành.

Ti trưởng của Gián Hoàng ti Liễu Bạch Chiêu, mặc dù mới Tam phẩm, nhưng Gián Hoàng ti lại có quyền có thể trực tiếp tiến gián Hoàng thượng.

Triều đình quan viên có hiềm nghi, thậm chí là những chuyện lớn nhỏ của thành viên hoàng thất, đều có thể nhìn thấy bóng dáng của Gián Hoàng ti.

Gián Hoàng ti là một trong ba ti lệ thuộc dưới trướng Thông Thiên đình.

Thông Thiên đình và hai ti còn lại đều ẩn giấu ngoài tầm mắt mọi người. Mọi người chỉ biết rằng người nắm giữ Thông Thiên đình là Đức công công, tâm phúc của Hoàng thượng.

Còn lại họ không biết gì cả.

Có thể nói, Gián Hoàng ti chính là biển hiện hành tẩu bên ngoài của nhất đình tam ti này.

Gián Hoàng ti ở ngoài sáng, Thông Thiên đình nằm trong tối.

Cho nên thường xuyên sẽ có một số văn nhân thanh liêm tự cho mình là hơn người say rượu rồi lớn tiếng trách cứ Liễu Bạch Chiêu, nói hắn cả ngày làm bạn với hoạn quan, trơ trẽn vô liêm sỉ.

Những lời này chỉ cần là văn nhân đều thích nghe, nhất là những văn nhân thất bại buồn đời. Nhưng họ cũng chỉ dám nói cho đã mồm lúc say rượu thôi, chứ giữa thanh thiên bạch nhật, có những lời vẫn khó mà nói được.

Liễu Bạch Chiêu nhẹ nhàng nâng tay phải, ngón trỏ gõ lên mặt bàn, ống tay áo thêu phạm thiên thải vân kề sát cổ tay khẽ lay động.

Ti thị hành hình hiểu rõ gật đầu, giơ búa sắt lên cao trong ánh mắt hoảng sợ vì lỡ nhanh mồm nhanh miệng của Chung đại nhân.

Đối với Chung đại nhân mà nói, giây phút búa sắt đập xuống dường như bị kéo dài đến vô hạn, bên trên búa sắt cứ như thể còn dư lại huyết nhục chưa được lau sạch.

Theo búa sắt đánh xuống, tiếng mẩu xương ngón tay vỡ vụn vang lên trong địa lao, vang vọng trong mật thất rộng lớn, sau đó là tiếng kêu rên thảm thiết thống khổ của phạm nhân.

Tiếng kêu đó không giống người, trái lại giống tiếng kêu rên của dã thú.

Chung đại nhân vừa cãi lại không lựa lời lúc này đã không còn chút thể diện nào, nước mũi nước miếng chảy tứ tung, mùi khai thối truyền đến, lại là mất khống chế.

Trong địa lao chỉ có một cửa thông gió nho nhỏ, Liễu Bạch Chiêu nâng mí mắt.

Bên ngoài tà dương đỏ thẫm, không ngờ đã là lúc này rồi.

“Băng bó ngón tay cho Chung đại nhân, ngày mai bổn ti lại đến.”

Liễu Bạch Chiêu đứng dậy, phẩy áo quan bị nhăn vì ngồi, sống lưng thẳng thắn, đôi mắt lạnh nhạt dừng trên người Chung đại nhân mấy giây, nói: “Hoàng thượng chỉ muốn biết cuốn sách của lệnh công tử từ đâu mà có, Chung đại nhân chỉ cần khai báo nơi đi của lệnh công tử, bổn ti cam đoan sẽ không đụng vào một cọng lông của lệnh công tử.”

Chung đại nhân thở hổn hển như trâu già, mồ hôi lạnh chảy xuống từ thái dương. Nghe vậy, ông ta cười lạnh nói: “So với rơi vào tay ngươi, chi bằng để nó chết nơi tha hương!”

Rất tốt, có khí khái.

Liễu Bạch Chiêu buông mi, ti thị đằng sau mắt nhìn mũi mũi nhìn chân tiến lên, nhanh nhẹn phủ áo choàng lông cáo trắng cho hắn.

Đây là phu nhân của hắn ân cần dặn dò.

Liễu Bạch Chiêu ra ngoài vào ngày đông cần thiết mặc áo khoác, không thì sợ hắn sẽ bị nhiễm phong hàn.

“Trông chừng Chung đại nhân kỹ một chút, nếu có yêu cầu gì, các ngươi đều ghi lại.”

Ý của Liễu Bạch Chiêu là trông chừng ông ta, đừng để ông ta tự sát. Có yêu cầu gì cũng đừng chấp thuận, báo cáo cho hắn là được.

Đám ti thị đi theo Liễu Bạch Chiêu nhiều năm, đương nhiên hiểu được ý của hắn.

Cửa sắt nặng nề chậm rãi khép kín sau lưng, Liễu Bạch Chiêu cất bước đi ra địa lao, tàn dương bên ngoài nhìn như nóng rực, lại không có một chút nhiệt độ.

“Điều tra được gì rồi?”

Ti thị đi theo sau lưng Liễu Bạch Chiêu tiến lên một bước, khom lưng nói: “Nhị nhi tử của Chung đại nhân ngày thường chơi bời lêu lổng kết giao bạn bè khắp nơi, tiểu nhân đang phái người đi hỏi thăm từng nhà. Nghe nói nhị nhi tử của Chung đại nhân có tiếng hiếu thuận với Chung đại nhân, năm ngoái sinh nhật năm mươi tuổi của Chung đại nhân, y còn đích thân đến nơi sản xuất ngọc để đào ngọc thạch, tìm danh gia điêu khắc một đôi thanh tùng cho Chung đại nhân.”

Nhìn mây đỏ nơi xa, Liễu Bạch Chiêu suy tư một lát rồi nói: “Treo mảnh ngón tay của Chung đại nhân trước cổng hoàng thành, cứ đặt bên cạnh lệnh truy nã nhi tử của ông ta, nhớ kỹ, phải đính kèm thiếp văn, phải làm cho người ta biết đây là đầu ngón tay của ai, bị đập nát vì ai.”

Có đứa con trai hiếu thuận nào thấy cha mình đang chịu khổ trong địa lao vì mình mà còn có thể thờ ơ?

Ti thị nhận lệnh, nói: “Bẩm đại nhân, vậy mảnh ngón tay đó bôi thuốc chống phân thủy không?”

Liễu Bạch Chiêu: “Không cần.”

Cứ để ngón tay đó thối rữa tự nhiên, xem thử lòng hiếu thảo kia có chịu nổi hay không.

Chung quy, ngay cả tội lớn là khôi phục tiền triều mà nhị nhi tử của Chung đại nhân cũng dám nhúng tay vào, vậy thì chẳng khác nào đặt toàn bộ tính mạng của Chung gia vào ván cược xa hoa này.

Sống chết do trời, không thể đổi ý.

Hoàng thượng kiêng kỵ nhất chính là người và chuyện của tiền triều, bởi vì đương kim hoàng thất có một bí mật mà ai nấy đều biết.

Năm đó sau khi Thái tổ đánh vào kinh thành, phủ định sự thống trị của tiền triều, mới phát hiện hoàng tôn của tiền triều đã trốn thoát khỏi hoàng thành ngay dưới con mắt của họ, mất tích kèm theo đó, còn có trấn quốc ngọc tỉ.

Chuyện này đã trở thành một khúc mắc trong lòng Thái tổ.

Đương kim Thánh thượng từ nhỏ đã bị Thái tổ mưa dầm thấm đất, đương nhiên cũng kế thừa chấp niệm này, hơn nữa còn có xu hướng càng ngày càng nghiêm trọng.

Chuyện lần này là do một quyển sách gợi lên.

Nhị nhi tử của Chung đại nhân - Chung Khánh Hòa không biết từ đâu mang đến một cuốn sách phản loạn tuyên dương khôi phục tiền triều, sau khi đọc xong cứ như không còn bình thường, hợp tác với đám hồ bằng cẩu hữu của gã, mỗi ngày lén lút tuyên truyền ngôn luận đại nghịch bất đạo là khôi phục tiền triều.

Còn đặt một cái tên ra vẻ đạo mạo cho họ, gọi là Sừ Gian Quang Phục Hội.

Trong chữ “Gian” này, bao gồm Đức công công chưởng quản Thông Thiên đình và Ti trưởng Liễu Bạch Chiêu của Gián Hoàng ti.

Vốn dĩ cái hội bé tí của họ sẽ không bị người khác phát hiện, mấu chốt ở chỗ đám hồ bằng cẩu hữu của Chung Khánh Hòa quá nhát gan, không lâu sau đã có một người không thể chịu nổi áp lực, tố cáo Chung Khánh Hòa, còn nộp cuốn sách phản loạn đó làm vật chứng.

Hoàng thượng vốn dĩ tuổi trẻ nông nổi, lại có chấp niệm không nhỏ đối với tiền triều, lập tức gọi Liễu Bạch Chiêu đến.

Tra!

Không được bỏ sót bất cứ ai!

Chung Khánh Hòa cũng không phải là kẻ ngốc, sau khi phát hiện sách phản của mình bị trộm, ngay hôm đó đã bỏ trốn.

Nghe vậy, Hoàng thượng giận tím mặt!

Ra lệnh cho Liễu Bạch Chiêu trong vòng một tháng phải tìm được tung tích của Chung Khánh Hòa, quan trọng nhất là phải điều tra rõ cuốn sách kia xuất xứ từ tay ai, lại truyền đến tay Chung Khánh Hòa bằng cách nào.

Long ỷ của đương kim Thánh thượng coi như ngồi vững vàng, nhưng cũng không thoải mái được như người khác nghĩ.

Đầu tiên chưa kể đến thù cũ với tiền triều, chỉ riêng đám tam triều nguyên lão đã cùng Thái tổ phủ định tiền triều cũng đủ khiến đương kim Thánh thượng ăn cho hết.

Cậy già lên mặt, mặt dày vô sỉ, chỉ dựa vào quầng sáng khai quốc công thần trên người họ cũng đủ để họ cười dài đến già.

Khi Hoàng thượng đưa ra đủ loại quyết định, nhất định sẽ bị vướng chân vướng tay, càng không cần phải nói tới đám đệ tử quan lại dựa vào gia thế mà nằm không hưởng lộc, cả một đám chỉ là lũ dòi bọ sống bám vào nguyên lão.

Tiên hoàng đi quá sớm, chưa kịp “qua cầu rút ván”.

Các lão thần thức thời đã sớm cáo lão về quê, về nhà ngậm kẹo đùa cháu. Chung quy họ đi theo từ Thái tổ tới Tiên hoàng đã là hai đời. Vua nào triều thần nấy, triều sau những người mới đi lên, họ cũng nên thoái vị.

Nhưng có những người lại đứng yên không chịu xê dịch.

Sau khi Tiên hoàng đi về cõi tiên, đám người không chịu xê dịch kia lại càng không chủ động cáo lão về quê.

Đương kim Thánh thượng nhẫn nại đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì công huân khai quốc trên người họ.

Cho nên đương kim Thánh thượng cần một thanh đao để đối phó với đám người cậy già lên mặt, “dòi bọ trong xương” trong triều đình.

Chính là nhất đình tam ti này.

Liễu Bạch Chiêu có thể hoành hành ngang ngược được như thế chính là vì hắn cam tâm tình nguyện làm một thanh đao trong tay Hoàng thượng.

Mỏng, nhưng sắc bén.

Thân là đao của Hoàng thượng, phải chuẩn bị giác ngộ tương ứng, các vị ở trên đều có khả năng trở thành cục đá làm vỡ đao của hắn.

Một ngày kia, nếu hắn đánh mất sự tín nhiệm của Hoàng thượng, vậy thì chắc chắn Liễu Bạch Chiêu hắn sẽ không có kết cục tốt.

Khi Liễu Bạch Chiêu vừa trở thành Ti trưởng của Gián Hoàng ti đã tiếp nhận một vụ án hối lộ liên quan tới quan lớn trong triều.

Nếu nhắc đến quan lớn này thì còn có chút quan hệ với Liễu Bạch Chiêu.

Người trong triều mặt ngoài không nói gì, nhưng trong lòng đều chờ xem trò cười của hắn.

Ngay khi tất cả mọi người cho rằng Liễu Bạch Chiêu sẽ khó xử, gương mặt phù dung lạnh lùng của hắn đanh lại, không nói một lời điều tra vụ án rõ ràng, ngay cả số tiền hối lộ cũng bị mò ra rành mạch.

Trực tiếp biểu diễn cho người trong thiên hạ xem “quân pháp bất vị thân*” đúng tiêu chuẩn sách giáo khoa!

(*: Vì việc nước không quản tình thân.)

Không sai, dựa theo vai vế mà nói, hắn phải gọi vị quan lớn này là ông ngoại.

Chẳng qua ông ngoại này không có chút quan hệ huyết thống nào với hắn cả.

Từ nay Liễu Bạch Chiêu càng đi trên con đường “quân pháp bất vị thân” này càng xa. Đầu tiên là đưa ông ngoại hắn về nhà dưỡng lão, ngay sau đó liền kéo con trai cả của ông ngoại hắn, cũng chính là đại cữu của hắn xuống dưới.

Lý do là tò mò ra ngoài uống hoa tửu*, còn “trùng hợp” bị đồng nghiệp gặp phải, chẳng những gặp phải mà còn lao vào đánh nhau vì một nữ nhân phong trần.

(*: Uống rượu có kỹ nữ phục vụ)

Loại gièm pha này, nhà ai cũng sẽ không lôi ra ngoài cho người khác xem.

Gia tộc làm quan, để ý nhất là thanh danh.

Liễu Bạch Chiêu thì ngược lại, trong tấu chương buộc tội đại cữu của hắn lại viết sống động như thật.

Chẳng những miêu tả đại cữu của hắn vì gái hồng lâu mà thắt lưng buộc bụng vung tiền như rác như thế nào, còn từ các mặt khác viết hắn “đánh đập tàn nhẫn” với người khác ra sao!

Trong văn còn sử dụng bút pháp mộc mạc miêu tả: “… Tiếng la hét của y lúc đánh nhau vì nữ tử phong trần trong xuân lâu, còn to hơn cả tiếng thổi kèm xona trong nhà có tang lễ…”

Văn võ bá quan: “…”

Thật độc ác.

Nhà ai có người làm quan kiểu này, phần mộ tổ tiên đều phải tự bốc cháy!

Song cũng có người âm thầm nói, quan hệ giữa Liễu Bạch Chiêu và cha đẻ vốn không được tốt, hắn làm thế là đang mượn việc công trả thù riêng!

Kết quả thì sao? Hôm sau Liễu Bạch Chiêu liền dâng thư cho Hoàng thượng.

Đầu tiên là nói mình làm việc cho Hoàng thượng, một lòng chỉ mong công chính, mong không thẹn với trời, không thẹn với đất, không thẹn với sự tín nhiệm của Hoàng thượng!

Sau đó lại nói, cho dù hắn đã chấp pháp theo lẽ công bằng như vậy, ấy thế mà vẫn có người âm thầm chửi bới hắn! Nói hắn không phân biệt được công và tư!

Hắn oan ức!

Người thân phạm tội, hắn đau lòng khó xử, nhưng so với đại nghĩa quốc gia, Liễu Bạch Chiêu hắn phải kìm nén nỗi đau mà chọn đại nghĩa! Làm việc thanh chính liêm khiết như thế mà vẫn có người nghi ngờ hắn!

Hoàng thượng cũng từng nghe nói về chuyện giữa Liễu Bạch Chiêu và cha ruột của hắn, nhưng Liễu Bạch Chiêu xác thực là làm việc theo phép công, bất kể có phải là người thân nhà mình hay không, hắn đều không bỏ qua…

Cho nên Hoàng thượng nổi giận đùng đùng một trận, làm chỗ chống lưng vững chắc cho Liễu Bạch Chiêu một hồi.

Sau lần đó, Liễu Bạch Chiêu liền ngừng quân pháp bất vị thân.

Không phải hắn cố ý tránh người thân, muốn cho những người khác “được hưởng thụ chung”, mà là vì cả nhà cha ruột của hắn đã cun cút lại rồi, không thể soi mói được một sai lầm nào.

Một lớp tuyết trắng mỏng manh đọng trên mặt đất, Liễu Bạch Chiêu vóc dáng cao lớn, chẳng qua hơi gầy yếu, lại phối hợp với gương mặt mỹ nhân trắng bệch, khiến người ta vừa thấy đã nổi da gà.

"Còn một chuyện nữa.” Ti thị chần chờ nói.

“Con trai của Hộ bộ Trương đại nhân, Trương Tiêu, hôm qua say rượu ngã xuống sông đào bảo vệ thành, sáng nay mới bị phát hiện.”

Liễu Bạch Chiêu suy nghĩ một lát mới nhớ là Trương Tiêu nào.

Chung quy mấy ngày trước, người này còn ở trong trà lâu trích dẫn điển cố điển tích mà mắng hắn.

Liễu Bạch Chiêu nhìn về phía trước: “Có điểm gì bất thường à?”

Ti thị: “Trùng hợp là đêm qua đình vệ của Thông Thiên đình cũng ở gần đó, thấy mấy kẻ như người trong võ lâm, hình như là Đồ Hoan giáo.”

Đồ Hoan giáo có sòng bạc và ngọc thạch lâu ở kinh thành, những môn phái võ lâm có uy tín danh dự này đều được ghi chép trong sổ nhỏ của Gián Hoàng ti.

Người đời chỉ biết Gián Hoàng ti lệ thuộc vào Thông Thiên đình, người chưởng quản Thông Thiên đình là Đức công công.

Chứ không biết hai ti còn lại cộng gộp vào đều không có quyền lực bằng Gián Hoàng ti.

Cho nên Thông Thiên đình này, mặc dù là do Đức công công chưởng quản, nhưng thực tế người nắm quyền lực chân chính là Liễu Bạch Chiêu.

Chuyện nhỏ chuyện lớn, đều phải qua tai hắn.

Cây to đón gió, Hoàng thượng mới cố ý đặt Đức công công vào vị trí này để giúp Liễu Bạch Chiêu phân tán hỏa lực, coi như là tấm lòng trân trọng đối với thần tử tâm phúc.

Nghe thấy là Đồ Hoan giáo, Liễu Bạch Chiêu ngừng một lát, nói: “Chuyện này không liên quan tới chúng ta, nói với Đức công công là đừng nhúng tay.”

“Vâng.” Ti thị cúi đầu lui ra.

Liễu Bạch Chiêu cất bước đi ra ngoài.

Tiếng chân giẫm lên tuyết “lẹp bẹp lẹp bẹp” quanh quẩn bên trong khu vực bị tường đen bao phủ bên ngoài địa lao.

Bước ra cánh cổng đỏ thắm, người hầu đứng chờ bên ngoài tiến lên trước, cung kính dâng lò đồng sưởi tay cho Liễu Bạch Chiêu.

Vải bọc màu vàng sữa quấn quanh lò đồng, bên trên thêu bốn chữ đỏ au Cát Tường Như Ý, nét chữ mượt mà, thêu thùa bình thường, thoạt nhìn hơi non nớt, không phù hợp với địa lao sau lưng Liễu Bạch Chiêu chút nào.

Tựa như một con gà con mới ra khỏi vỏ, bị đặt trong lồng sắt nhốt mãnh hổ.

Liễu Bạch Chiêu tiếp nhận lò đồng, ấm áp thỏa đáng.

Ngón tay vuốt ve bốn chữ “Cát Tường Như Ý” một chút, dưới sự nâng đỡ của người hầu, bước chân lên xe ngựa.

Lúc rèm cửa sắp buông xuống, Liễu Bạch Chiêu ôm lò đồng, hơi khép mi mắt nói: “Đi vòng qua đường lớn Bắc Tước.”

Người hầu tên là Thổ Đậu, đi theo Liễu Bạch Chiêu đã mấy năm, nghe vậy thì vội đáp lời, ngẫm nghĩ rồi nói thêm một câu: “Hôm qua phu nhân nói muốn ăn quẩy thừng giòn.”

Nghe vậy, Liễu Bạch Chiêu gật đầu: “Đi mua quẩy thừng giòn trước.”

Lại đi vòng qua đường lớn Bắc Tước, mua chè đào và bánh cuốn sợi cho nàng ấy.

Bụng phẳng lì như thế, không biết sao lại chứa được nhiều đồ ăn đến vậy.

Nhớ tới người trong nhà, gương mặt như tuyết trắng của Liễu Bạch Chiêu dịu đi một chút.

Thổ Đậu buông rèm, kéo dây thừng điều khiển ngựa, nhẹ nhàng vung lên.

Trong lòng không khỏi cảm thán, ngày nào lão gia đều đanh mặt.

Chỉ khi nào nhắc tới phu nhân thì mới thấy đuôi lông mày của hắn giãn ra.

Chương kế tiếp