Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 35: Nàng tiên ốc đồng biết giết người (2) - Nghe lời nương
Trong phòng ấm áp, than không khói đang cháy hừng hực trong bếp lò.

Hoàng Ly dùng móc cời than, tro than rơi lách tách trên mặt đất, từng đốm lửa đỏ cháy hết, xếp thành một đống tro nho nhỏ.

“Thủy Nguyệt, thêu xong chưa?”

Trên sạp dài trong phòng đặt một chiếc bàn gỗ hoàng hoa lê, một người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi ngồi bên trái.

Dường như đôi mắt người phụ nữ không được tốt cho lắm, nhìn một lát sẽ nhanh chóng chớp mắt mấy cái.

Thói quen chớp mắt tích lũy qua tháng ngày khiến khóe mắt của người phụ nữ xuất hiện mấy nếp nhăn vừa dài vừa sâu.

Người phụ nữ ôm một con mèo trắng béo mập trên đùi, rướn cổ nhìn về phía nữ tử tên là “Thủy Nguyệt” bên cạnh. Nữ tử đang cầm khung thêu, cẩn thận xe chỉ luồn kim.

Thủy Nguyệt thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, dáng người cao gầy, cao hơn nữ tử bình thường một chút, hàng lông mày dài trông rất mạnh mẽ, lúc khẽ nhíu lại có chút khí thế không giận mà uy.

Thủy Nguyệt cầm khung thêu trên tay, ánh mắt nghiêm túc sắc bén, ai không biết còn tưởng nàng đang làm chuyện gì quan trọng cần phải suy nghĩ cặn kẽ.

“Rồi.”

Thu kim thắt chỉ, Thủy Nguyệt như ném khoai lang phỏng tay nào đó, nhét khăn tay đã thêu xong vào tay người phụ nữ.

“Mẹ, người nhìn xem.”

Người phụ nữ chính là mẹ ruột của Liễu Bạch Chiêu, Dương thị.

Năm đó Liễu Bạch Chiêu thi đậu công danh, việc làm đầu tiên chính là đưa Dư Thủy Nguyệt và mẹ của hắn rời đi, để khỏi bị người khác chì chiết.

Dương thị khẽ nheo mắt, quan sát nửa khắc rồi cười nói: “Tay nghề thêu của Thủy Nguyệt càng ngày càng tốt, bức Mãnh Hổ Đấu Ưng này thêu giống y hệt, nhất là tư thái hung mãnh của chim ưng, thêu rất là sống động.”

Thực ra tay nghề thêu của Dư Thủy Nguyệt không thể gọi là tốt, thậm chí có thể nói là sơ sài, song Dương thị khen ngợi cũng không trái lương tâm, đã tốt hơn tranh thêu trước kia của Dư Thủy Nguyệt rất nhiều.

Bàn tay bưng trà của Dư Thủy Nguyệt dừng lại một lát, sau đó nâng ly trà lên uống một hơi cạn sạch.

Nàng có một đôi mắt phượng, con ngươi hơi lớn, thoạt nhìn rất có linh tính, nếu híp mắt lại, đôi mắt sẽ có vẻ rất có sức ép.

Dư Thủy Nguyệt liếc nhìn “chim ưng” được Dương thị luôn miệng khen ngợi, hơi nghiêng đầu, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc.

“Đã là canh giờ này rồi à.”

Dương thị buông khăn tay thêu xong, muốn ôm mèo béo đứng dậy, nhưng con mèo này quá nặng, Dương thị không bế lên được.

Một bàn tay vươn ra từ bên phải, Dư Thủy Nguyệt xách da sau gáy của cục bột trắng, nhấc bổng nó lên. Cục bột trắng mở đôi mắt tròn xoe, kinh ngạc nhìn về phía Dư Thủy Nguyệt, bắt đầu giãy dụa dữ dội.

Dư Thủy Nguyệt vốn định ném nó xuống đất, nhưng Dương thị ở bên cạnh, nàng bèn trở cổ tay ôm lên đầu gối, đè con mèo béo xuống.

“Bạch Đoàn Tử nặng quá, sắp bế không nổi nữa rồi.” Dương thị nhìn Bạch Đoàn Tử “ngoan ngoãn” nằm trên đầu gối Dư Thủy Nguyệt, cười nói.

Dương thị được nha hoàn đỡ đứng dậy, nói: “Mẹ đi dạo một lát, ngồi cả buổi chiều rồi, chân bị tê rần hét cả.” Bà nhìn tà dương bên ngoài, nói tiếp: “Bạch Chiêu cũng sắp về rồi.”

Dư Thủy Nguyệt gật đầu: “Con vào bếp xem một chút rồi sẽ cùng mẹ ra ngoài đón chàng ấy.”

Dương thị ừ một tiếng, được nha hoàn đỡ chậm rãi đi ra ngoài.

Thấy Dương thị ra ngoài, Dư Thủy Nguyệt thả lỏng bàn tay, Bạch Đoàn Tử bị bắt đặt trên đầu gối nàng lập tức nhảy xuống, vắt chân chạy ra ngoài.

Mặc dù con mèo này là do nàng mua về, nhưng lại chẳng thân với nàng chút nào.

Cũng chẳng trách được Bạch Đoàn Tử, Dư Thủy Nguyệt không hề trân trọng động vật nhỏ như Dương thị, mèo chó đáng yêu trong mắt nàng cũng chỉ có địa vị ngang hàng với gà vịt cá mà thôi.

Có lẽ còn không bằng gà vịt cá, bởi vì không ăn được.

Ăn thịt Bạch Đoàn Tử, Dương thị sẽ khóc ngất xỉu.

Hoàng Ly tai thính mắt tinh, sau khi xác nhận ngoài phòng trừ Bách Tước không còn ai khác thì thong thả bước đến bên cạnh Dư Thủy Nguyệt, hơi khom lưng ôm quyền nói: “Bẩm giáo chủ, Trương Tiêu đã chết rồi.”

Dư Thủy Nguyệt cầm khăn tay quan sát tỉ mỉ, đáp: “Ừ.”

“Chẳng qua… Lúc nhóm Từ Đạt từ sông đào bảo vệ thành trở về, trùng hợp gặp phải hai đình vệ của Thông Thiên đình, đánh giá họ mấy lần.”

Dư Thủy Nguyệt ngẩng đầu, mắt phượng nhìn về phía trán Hoàng Ly, không rõ là giận hay vui.

Bị Dư Thủy Nguyệt nhìn chằm chằm kiểu đó, không được mấy giây, Hoàng Ly bắt đầu thấp thỏm.

“Giáo chủ thứ tội.” Nói đoạn, Hoàng Ly lập tức quỳ xuống, hai tay đặt trên mặt đất, trán đập “cốp” lên sàn nhà.”

Giáo chủ của họ thoạt nhìn trầm tĩnh nhã nhặn, thực tế tính cách rất nóng nảy, tựa như nuốt một quả cầu lửa trong bụng, không biết khi nào sẽ phun ra.

Bách Tước đứng ở cửa thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng thực tế lại đang nhìn tà dương dần dần lặn xuống, nhẹ nhàng nuốt nước bọt.

Trong phòng lặng ngắt như tờ, Dư Thủy Nguyệt im lặng một lát rồi nói: “Lần sau chú ý.”

Nghe vậy, không riêng Hoàng Ly, ngay cả Bách Tước đứng ở cửa cũng cẩn thận thở hổn hển một hơi.

Dư Thủy Nguyệt chậm rãi tháo khăn tay ra khung thêu, quan sát bức thêu trên khăn tay, hỏi Hoàng Ly: “Làm sạch sẽ chưa?”

Hoàng Ly gật đầu lia lịa: “Không để lại dấu vết.”

Dư Thủy Nguyệt gật đầu, cầm khăn tay hỏi Hoàng Ly: “Ngươi xem đây là gì?”

Hoàng Ly không rõ, nghi hoặc hỏi: “Không phải là mãnh hổ đấu ưng à?”

Dư Thủy Nguyệt bỏ khăn tay xuống.

Nàng thêu là miêu hí thải điệp (mèo vờn bươm bướm).

Nàng nghi hoặc, chẳng lẽ thêu đầu bươm bướm quá lớn?

Nhắc đến Trương Tiêu hôm qua bị Dư Thủy Nguyệt phái người đi giết, thật đúng không phải là thứ tốt lành gì.

Ỷ vào quyền lực của cha hắn, cộng thêm thân tỷ tỷ là mỹ nhân của Hoàng thượng nên ngày ngày ăn chơi đàng điếm. Nếu chỉ thích ngủ lầu xanh thì còn không sao, nhưng hắn có cái tật thích chiếm đoạt dân nữ.

Hắn đã từng bức tử hai người phụ nữ nhà lành, dưới sự xử lý của cha và tỷ tỷ của hắn, hắn đều bình yên vô sự tránh thoát tội lỗi, tiếp tục tiêu dao làm đệ tử hoàn khố.

Lần gần đây nhất là trong lúc tụ tập với đám hồ bằng cẩu hữu, hắn nhất thời động kinh, mượn men rượu lỡ lời ra sức mắng một người, chính là Ti trưởng Gián Hoàng ti, Liễu Bạch Chiêu.

Hắn mắng Liễu Bạch Chiêu cũng không phải là vì bảo vệ chính nghĩa, mà vì một kỹ nữ mà hắn thích lại vô cùng chung tình với khuôn mặt của Liễu Bạch Chiêu, còn khen ngợi một câu trước mặt Trương Tiêu.

Ban đầu chửi cho đã miệng trên bàn rượu, hôm sau Trương Tiêu cũng nghĩ lại mà sợ, dù sao nếu truy cứu đến cùng thì tội nhục mạ mệnh quan triều đình sẽ bị ăn gậy.

Nhưng không ngờ hắn không chờ thấy ăn gậy, trái lại có mấy văn nhân nghèo kiết xác vì thế mà khen ngợi hắn.

Họ không dám mắng, nhưng có thể cổ vũ người khác mắng, họ nghe!

Trương Tiêu trước giờ vẫn luôn bị cha mắng nhiếc, lần đầu tiên được người khác tâng bốc, trái tim tự ti đến cực hạn lại mãnh liệt hy vọng được người khác tán thành tức khắc bành trướng.

Sau đó liền làm một chuyện lớn!

Về nhà chọn ngày lành giờ tốt, hô bằng gọi hữu, tề tựu trà lâu, trước mắt bao người mắng chửi Liễu Bạch Chiêu nói có sách mách có chứng!

Chuyện này đương nhiên truyền tới tai Liễu Bạch Chiêu. Người mắng hắn rất nhiều, hắn cũng chẳng bận tâm, chẳng qua nhớ kỹ tên của hai cha con này, có cơ hội vẫn phải “báo đáp” một chút, “thóp” của Trương Tiêu túm một phát là trúng ngay.

Nhưng còn không chờ hắn ra tay điều tra, Trương Tiêu đã chết.

Nguyên nhân là vì Dư Thủy Nguyệt cũng nghe được chuyện này.

Thành thân với Liễu Bạch Chiêu mấy năm nay, không thể không nói đã ngủ ra chút cảm tình…

Dư Thủy Nguyệt biết rõ cách làm người của Liễu Bạch Chiêu.

Hắn ra tay độc ác, nhưng tấm lòng lại không thể nói là tàn nhẫn.

Nếu không có bằng chứng thiết thực, hắn chưa bao giờ sẽ tàn hại trung lương.

Cho nên người mắng Liễu Bạch Chiêu, không phải là văn nhân nghèo kiết xác chẳng làm được việc gì thì cũng không phải là hạng người tốt lành gì.

Bất kể là hạng người nào, Dư Thủy Nguyệt ra tay đều sẽ không nương tay.

Lại hỏi thăm cách làm người của Trương Tiêu, Dư Thủy Nguyệt ngắm cảnh tuyết ngày đông ngoài cửa sổ, trực tiếp bâng quơ nói với Hoàng Ly: “Làm thịt.”

Mấy năm nay Liễu Bạch Chiêu điều tra không ít vụ án đắc tội người khác, đừng nói là mắng hắn, dùng thủ đoạn với hắn chỗ nào cũng có.

Có một lần người hầu quét sân mở cổng vào lúc sáng sớm, lập tức hoảng sợ đến mức ngồi bệt xuống đất.

Bởi vì trước cổng Liễu phủ, mười mấy con chuột bị mổ bụng nằm ngang dọc.

Khi đó Liễu Bạch Chiêu đã ém chuyện này xuống, nói với người hầu đừng để Dư Thủy Nguyệt và Dương thị biết, sợ hai người họ hoảng loạn.

Song Dư Thủy Nguyệt vẫn biết, nàng biết Liễu Bạch Chiêu sẽ không nhàn rỗi, nhưng nàng càng nhanh tay hơn, vào đêm hôm đó lập tức ra tay.

Liễu Bạch Chiêu cũng nhanh chóng điều tra ra là ai làm, bởi vì trò đùa dai vụng về này hiển nhiên không phải là người có tâm kế sẽ làm ra.

Kẻ ném chuột là con trai út của một vị quan viên. Vị quan viên này vì một vụ án mà bị phán lưu đày cả nhà, chỉ có đứa con út mười mấy tuổi này ở lại kinh thành.

Kỳ lạ là khi Liễu Bạch Chiêu đi bắt đứa con út này thì lại không thấy cậu ta đâu. Liễu Bạch Chiêu còn tưởng đứa con út bởi vì làm chuyện ngu xuẩn, sợ bị mình trả thù nên bỏ trốn.

Thực tế chân tướng là ngay đêm hôm đó Dư Thủy Nguyệt đã phái thuộc hạ đuổi con út ra khỏi kinh thành, đưa đi “đoàn viên” với cha mẹ cậu ta.

Dư Thủy Nguyệt cảm thấy lưu đày uống gió chịu khổ một chút sẽ có ích cho quá trình trưởng thành của trẻ con.

Cho nên trong kinh thành còn có lời đồn đãi âm thầm lan truyền.

Ai đối nghịch với Liễu Bạch Chiêu, dường như đều sẽ không có kết cục tốt đẹp.

“Phu nhân, canh gà đã hầm xong rồi.”

Dư Thủy Nguyệt đứng dậy, phủi trường bào màu xanh, giày đế mềm đi trong phòng còn được, đi trên mặt đất lại không thoải mái. Nàng đã mang rất nhiều năm mà vẫn không quen.

Vào nhà bếp, đám người hầu đều ngừng công việc trong tay tiến lên vấn an.

Dư Thủy Nguyệt giơ tay lên, đi đến bên cạnh thớt xắt đồ ăn, thành thạo cầm con dao rộng bằng lòng bàn tay, xắt hành lá tươi mới đã rửa sạch thành từng khúc nhỏ.

Bàn tay Dư Thủy Nguyệt không đẹp, lòng bàn tay là vết chai rất dày, vừa thấy đã biết là người quen làm việc.

Nếu có người luyện võ quan sát kỹ thì sẽ phát hiện.

Vết chai đó hình thành không phải do làm việc nhà, mà là bị mài ra từ những thứ làm bằng sắt như ám khí binh khí.

Cẩn thận rải hành thơm vào canh gà sôi ùng ục, Dư Thủy Nguyệt nói: “Bày thức ăn đi.”

Nàng đã hứa hôm nay sẽ hầm canh cho hắn, canh này vẫn là nàng hỏi cách làm từ Vương phu nhân.

Nhưng nàng vẫn không biết làm.

Trừ xắt đồ ăn, nàng không có chút kỹ năng nấu nướng nào.

Dư Thủy Nguyệt nhìn lớp hành xanh biếc.

Được rồi, canh này coi như nàng nấu.

Ra nhị tiến viện*, Dương thị đã chờ ở cổng lớn, tay phải đè trên khung cửa, ngón áp út hơi co lại.

(*Nhị tiến viện: Một loại hình tứ hợp viện của Trung Quốc, kết cấu như hình chữ Nhật (日), phải đi qua hai cánh cửa để vào trong sân. Tương tự như vậy, nhất tiến viện có hình chữ khẩu (口) chỉ có một cửa, tam tiến viện hình chữ Mục (目) tức là có ba cửa vào.)

Ngón áp út tay phải của Dương thị bị tàn phế, bởi vì từng bị người khác bẻ gãy.

Dư Thủy Nguyệt từng kêu đại phu trong giáo khám cho bà ấy mấy lần.

Lúc giới thiệu cho Dương thị và Liễu Bạch Chiêu, nàng đương nhiên không thể nói đại phu này là người trong giáo của nàng, chỉ nói là con trai bạn thân của trưởng bối trong nhà.

Liễu Bạch Chiêu còn quan sát đại phu một lát, Dư Thủy Nguyệt chỉ sợ hắn sẽ phát hiện manh mối nào đó. Ánh mắt Liễu Bạch Chiêu cực kỳ sắc bén, luôn có thể chú ý tới chi tiết bị người khác bỏ qua.

May mà Liễu Bạch Chiêu không nói gì, còn trả tiền khám cho đại phu nhiều hơn một chút.

Đại phu trong giáo họ Tiền, Tiền đại phu đương nhiên không dám nhận, hôm sau kêu Hoàng Ly trả về, lại về đến tay Dư Thủy Nguyệt.

Dư Thủy Nguyệt kêu Hoàng Ly trả tiền cho đại phu, truyền lời: “Tướng công của giáo chủ cho thì cứ nhận lấy, chữa trị cẩn thận.”

Tiền đại phu: Cho dù không trả tiền, hắn cũng sẽ chữa trị cẩn thận!

Nếu là đại phu khác khám ngón tay cho Dương thị thì chắc sẽ không trông cậy được gì, may mà gặp Tiền đại phu. Đại phu trong các môn phái võ lâm, không bàn tới cái khác, chỉ riêng khoa chấn thương chỉnh hình đều là chuyên nghiệp trong chuyên nghiệp.

Chữa thêm hai năm nữa thì sẽ không có vấn đề gì.

“Thủy Nguyệt, lại đây, có thể thấy xe ngựa của Bạch Chiêu rồi kìa.” Dương thị vẫy tay cười gọi nàng.

Chỉ cần Liễu Bạch Chiêu đi làm, cho dù trễ đến mấy, Dương thị cũng sẽ kêu Dư Thủy Nguyệt đi đón Liễu Bạch Chiêu với bà.

Mỗi lần trên đường về nội viện, Dư Thủy Nguyệt đỡ bà bên trái, Liễu Bạch Chiêu đỡ bên phải, Dương thị sẽ cười cứ như ăn tết.

Dư Thủy Nguyệt làm người hai kiếp đều không có mẹ, cho nên trong chuyện nhỏ này đều sẽ chiều ý Dương thị.

Nàng từng thấy mẹ của Hoàng Ly đứng trong sân luyện võ trong giáo, hai tay chống nạnh, lông mày dựng đứng, chửi Hoàng Ly như mụ đàn bà chanh chua.

Hoàng Ly, người có thể tay không đón ám khí đanh mặt, không dám cãi lại một chữ, chỉ có thể tức giận nhỏ giọng lẩm bẩm: “May mà mẹ là mẹ của con, không thì…”

Cái gọi là mẹ, không phải là để chiều theo hay sao?

Dư Thủy Nguyệt thầm nghĩ.



Vở kịch nhỏ:

Dư Thủy Nguyệt: Ai dám đụng vào tướng công của ta?

Chương kế tiếp