Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 36: Nàng tiên ốc đồng biết giết người (3) - Vương phu nhân
Xe ngựa trong tầm mắt càng chạy càng gần, đến trước cổng phủ Ti trưởng, Thổ Đậu kéo dây cương dừng ngựa, từ chỗ ngồi của mã phu nhảy xuống, cung kính xốc rèm xe lên.

Đầu tiên là lấy đồ ăn được bọc trong giấy dầu ra, Dư Thủy Nguyệt liếc nhìn ký hiệu trên giấy, đều là thứ nàng muốn ăn.

Dư Thủy Nguyệt từ nhỏ luyện công vất vả, trong Đồ Hoan giáo cũng không có khái niệm kính già yêu trẻ, được no bụng đã là tốt lắm rồi. Sau khi lớn lên, Dư Thủy Nguyệt mới có thời gian và tinh lực dư thừa để suy xét đến đồ ăn.

Nàng mới phát hiện mình thích ăn đồ ngọt.

Kiếp trước trước khi chết, nàng cũng ăn không ít đồ ngọt, điểm giống nhau đều là Liễu Bạch Chiêu mua cho nàng.

Mỗi lần Dư Thủy Nguyệt ăn đồ ngọt mà Liễu Bạch Chiêu mua cho mình, đáy lòng sẽ dâng lên cảm giác không nói nên lời.

Cho nên “nàng tiên ốc đồng” mang tính trả ơn này, nàng làm hết năm này qua năm khác, sau đó… ngủ ra tình cảm.

Dư Thủy Nguyệt ngẫm lại thấy cũng tốt, cứ thế tiếp tục cũng được.

Gương mặt nàng ngắm mãi không chán như Liễu Bạch Chiêu, thế gian hiếm có.

Huống hồ ai có thể ngờ được rằng thê tử của Liễu đại nhân lại là giáo chủ Đồ Hoan giáo cơ chứ?

Có lẽ bởi vì khuôn mặt này nằm trên mặt Liễu Bạch Chiêu, cho nên nàng mới nhìn nhiều một chút?

Dư Thủy Nguyệt không quen suy nghĩ những chuyện phức tạp như thế này, dứt khoát không suy nghĩ nữa.

Người hầu Mộc Đôn tiếp nhân điểm tâm trong tay Thổ Đậu, hỏi Dư Thủy Nguyệt: “Phu nhân, thứ này để ở đâu?”

Dư Thủy Nguyệt nhìn thấy Dương thị muốn đi đón Liễu Bạch Chiêu, vội vàng đỡ bà ấy, thuận tay giúp bà ấy cột lại khăn quàng lông thú đã rời rạc cho bà ấy.

Dương thị chỉ lộ đôi mắt, còn lại đều bị Dư Thủy Nguyệt bịt kín.

“Chia thành hai phần, đưa một nửa vào phòng lão phu nhân.”

Dương thị cũng thích ăn đồ ăn vặt, nhưng mười mấy năm trước bà chịu khổ nhiều, tính cách hơi mềm mại, muốn ăn gì, muốn thứ gì luôn ngại ngùng không dám nói.

Dư Thủy Nguyệt không cần bà ấy nói, ngày nào nàng muốn ăn đồ ngọt thì trực tiếp chia một nửa cho Dương thị.

Được Thổ Đậu nâng đỡ, Liễu Bạch Chiêu mặc áo khoác lông cáo trắng thò đầu từ trong xe ngựa.

Dưới ánh tà dương đầu mùa đông, khuôn mặt diễm lệ của người thanh niên càng thêm lộng lẫy.

“Mẹ, con đi đỡ Bạch Chiêu một chút. Hoàng Ly, đỡ lão phu nhân.”

Nói rồi, Dư Thủy Nguyệt nhanh chóng bước xuống bậc thang.

Liễu Bạch Chiêu ôm lò đồng trong tay, cát tường như ý bên trên còn là do nàng thêu.

Thấy Liễu Bạch Chiêu muốn xuống xe ngựa, Dư Thủy Nguyệt ra hiệu cho Thổ Đậu tránh ra, dưới ánh mắt không đồng ý của Liễu Bạch Chiêu, nàng thoải mái ôm Liễu Bạch Chiêu cao hơn mình từ trên xe ngựa xuống, nhẹ nhàng đặt trên mặt đất.

Liễu Bạch Chiêu: “…”

Dư Thủy Nguyệt tự nhiên đặt bàn tay lên mu bàn tay trắng bệch của Liễu Bạch Chiêu, khẽ gật đầu: “Tốt lắm, tay rất ấm.”

Thân thể Liễu Bạch Chiêu yếu đuối, đó là nếu so sánh với Dư Thủy Nguyệt, chứ còn so với người bình thường thì cũng chỉ là người thường.

Hắn sợ lạnh, có một năm mùa đông Liễu Bạch Chiêu bị phong hàn, cơ thể lúc nào cũng lạnh lẽo rồi bị sốt thành lò lửa, mặt đỏ bừng, nhắm mắt lại liền rơi lệ.

Khuôn mặt ngày thường như sen tuyết trên núi cao giờ đây tăng thêm một chút quyến rũ, khóe mắt đỏ lựng, sống mũi cao thẳng khẽ chun lại, thoạt nhìn có phần đáng thương.

Ban đầu còn có ý thức, sau này sốt hồ đồ, liền âm thầm chảy nước mắt nước mũi, khàn giọng gọi tên Dư Thủy Nguyệt từng tiếng một.

Dư Thủy Nguyệt ôm tướng công còn cao lớn hơn nàng, điên cuồng rót thuốc cho hắn.

Kể từ lần đó, mùa đông hằng năm, Dư Thủy Nguyệt đều sẽ chuẩn bị đồ vật qua mùa đông cho hắn.

Áo khoác hoặc áo bông giữ ấm là tất yếu, còn có lò sưởi ấm tay, chăn ấm chân, canh gừng, đều phải chuẩn bị đầy đủ.

Bàn tay cầm lò sưởi của Liễu Bạch Chiêu khẽ giật, trở tay một phen, bàn tay trắng đến mức trong suốt liền nắm tay Dư Thủy Nguyệt.

“Nàng sờ mà xem, lòng bàn tay cũng ấm.”

Con ngươi đen như mực của Liễu Bạch Chiêu buông xuống, nhìn mặt bên của thê tử.

Hai người cũng coi như là vợ chồng già, Dư Thủy Nguyệt không hề ngượng ngùng, hài lòng gật đầu, kéo Liễu Bạch Chiêu đi đến chỗ Dương thị.

“Mẹ đã chờ chàng lâu lắm rồi đấy.”

Liễu Bạch Chiêu nắm tay nàng, thong thả chậm rãi rảo bước sau lưng Dư Thủy Nguyệt.

Người trong phủ đã quen nhìn cảnh lão gia và phu nhân tương tác với nhau, có khi Liễu Bạch Chiêu làm việc trong thư phòng đến đêm khuya, ngủ quên mất, Dư Thủy Nguyệt sẽ ôm Liễu Bạch Chiêu đã ngủ say về phòng.

Nói với đám người hầu không ai được lỡ miệng, không thì lòng tự trọng nam nhân của lão gia sẽ bị tổn thương.

Đám tiểu tư nha hoàn: … Phu nhân, ngày thường ngài ôm lão gia xuống xe ngựa… cũng rất tổn thương lòng tự trọng.

Ngày thường Liễu Bạch Chiêu rất ít khi cười, có lẽ là liên quan tới công việc nên cần thiết phải làm được không thể hiện cảm xúc trên mặt.

Dư Thủy Nguyệt cảm thấy cách nói này không đúng, lúc nàng quen biết với Liễu Bạch Chiêu, hắn đã không thích cười rồi, khi đó hắn còn chưa phải là Ti trưởng của Gián Hoàng ti.

Liễu Bạch Chiêu luôn buông mi, cảm giác xa cách lạnh nhạt, rất nhiều người nhìn thấy khí thế bễ nghễ từ bên trong, cho nên nói Liễu Bạch Chiêu tự cho là thanh cao khinh thường người khác.

Thực ra hơi oan ức cho hắn, hắn trời sinh khóe mắt hếch lên, thoạt nhìn đúng là có phần khó gần.

Dư Thủy Nguyệt lại cứ thưởng thức dáng vẻ thanh cao không nhận của ăn xin của hắn, lạnh lùng như sen tuyết trên núi cao, lúc hòa tan mới càng đẹp mắt.

Cùng Dương thị cơm nước xong, hai vợ chồng mới sóng vai trở về trong viện.

“Mấy ngày nữa nàng có muốn đi ngắm mai không?” Liễu Bạch Chiêu nắm tay Dư Thủy Nguyệt bên trong hành lang gấp khúc cũng có ít tuyết rơi xuống, đông lại thành mặt băng trơn trượt.

Dư Thủy Nguyệt không hiểu lạc thú ngắm mai ngắm hoa này, có gì đâu mà xem?

Nàng không sợ lạnh, nhưng Dương thị và Liễu Bạch Chiêu đều sợ lạnh, lạnh đến mức chảy nước mũi, lạc tuyết đông mai càng ngắm càng lạnh, thật không biết đẹp ở chỗ nào.

“Ừ, hôm nào chàng định ngày trước, ta kêu người hầu chuẩn bị đồ đạc.”

Nhưng vẫn phải đi, Dương thị cần ra ngoài đi lại nhiều một chút, công việc của Liễu Bạch Chiêu áp lực lớn cũng cần giải sầu, nàng chỉ là người tiếp khách mà thôi.

Liễu Bạch Chiêu dùng ngón cái vuốt ve mu bàn tay nàng, nói: “Khoảng thời gian kế tiếp ta sẽ rất bận rộn, nếu buổi tối không về kịp thì ta sẽ kêu Thổ Đậu truyền lời về nhà.”

Xem ra vụ án lần này không nhỏ. Dư Thủy Nguyệt nhớ tới lệnh truy nã dán ngoài hoàng thành, hình như liên quan tới tiền triều.

Nghĩ đến mối họa tiền triều, ánh mắt Dư Thủy Nguyệt lóe lên một tia sáng, gật đầu: “Chàng cứ yên tâm, nếu ta nhớ chàng đương nhiên sẽ đi thăm chàng.”

Muốn thăm tướng công nhà mình còn cần lý do sao?

Không cần, nàng muốn thì sẽ đi thăm.

Nhìn mặt mày linh động của thê tử, Liễu Bạch Chiêu xốc áo khoác da cáo của mình, muốn ôm nàng vào lòng.

Hắn vừa xốc lên một khe hở thì đã bị Dư Thủy Nguyệt đè xuống: “Lạnh lắm, đừng xốc, sắp vào sân rồi.”

Liễu Bạch Chiêu: “…”

Hắn chỉ muốn ôm thê tử vào lòng trong đêm tuyết, dưới ánh trăng bạc trên cao để lãng mạn một chút thôi. Tiếc rằng thê tử của hắn sợ hắn bị lạnh.

Liễu Bạch Chiêu xụ mặt, cùng Dư Thủy Nguyệt vào sân của họ.

Vào phòng, hơi ấm trong phòng phả vào mặt, Dư Thủy Nguyệt mới cho phép hắn cởi áo khoác.

Liễu Bạch Chiêu cảm thấy có lẽ nương tử của mình không cảm nhận được sự bất mãn của mình, ai bảo bình thường hắn cũng xụ mặt, thật sự không thể thấy rõ là đang không vui hay rất không vui.

“Chàng xem, ta thêu khăn tay cho chàng nè.”

Bất kể là Hổ Hí Thương Ưng (hổ trêu diều dâu) hay là Miêu Hí Thải Điệp (mèo vờn bươm bướm), Dư Thủy Nguyệt cũng tốn không ít thời gian, muốn tặng thì vẫn phải tặng. Nàng làm chuyện gì cho người khác đều sẽ khiến đối phương biết rõ.

Nàng không thể làm chuyện vĩ đại như âm thầm trả giá, Dư Thủy Nguyệt tự nhận phẩm hạnh của nàng không cao thượng chút nào.

Liễu Bạch Chiêu tiếp nhận khăn tay, khí chất rõ ràng xoa dịu hơn nhiều.

Thấy hình thêu trên khăn, Liễu Bạch Chiêu nhướng mày.

Phong cách thêu thùa của nương tử nhà hắn khác hẳn người thường, đây là sự thật mà hắn đã biết từ lâu.

Đây là hổ? Không đúng, nếu là hổ, Thủy Nguyệt nhất định sẽ thêu chữ “vương (王)” trên trán nó, lại kết hợp với động tác linh hoạt của con vật này… đây là con mèo.

Còn một vật sống phi hành không rõ khác… đầu hơi to, đôi mắt được thêu hơi dữ dằn… nhưng nếu kia là con mèo thì tỷ lệ kích cỡ như này… vồ thiêu thân ư?

Liễu Bạch Chiêu buông mi, nói: “Miêu hí… điệp?”

Dư Thủy Nguyệt gật đầu, nàng biết ngay mà, Liễu Bạch Chiêu tinh mắt nhất cái nhà này.

Đôi mắt Dương thị có tật cũ, Hoàng Ly… chính nàng ta đều không biết thêu, sao hiểu biết về đồ thêu, vẫn là Liễu Bạch Chiêu biết nhìn.

Liễu Bạch Chiêu nhìn biểu cảm của Dư Thủy Nguyệt, ừm, đoán đúng rồi.

Gấp khăn tay cẩn thận, Liễu Bạch Chiêu cất vào tay áo: “Cảm ơn Thủy Nguyệt.”

Tay nghề thêu thùa của nương tử nhà hắn chưa bao giờ đi theo lối thông thường, trong thư pháp có lối viết thảo*, kỹ thuật thêu thùa của Thủy Nguyệt cũng có thể gọi là “lối thêu thảo”.

(*: một kiểu viết thư pháp chữ Hán, hình minh họa:

Phong cách phóng khoáng, không hề kết cấu. Bởi vì là tranh thêu của Dư Thủy Nguyệt nên có ý nghĩa hoàn toàn khác đối với Liễu Bạch Chiêu.

“Canh gà hôm nay rất ngon, tiến bộ hơn lần trước rất nhiều.”

Nhớ lại món canh trong bữa cơm mà Dư Thủy Nguyệt hầm cho mình, Liễu Bạch Chiêu không khỏi khen ngợi hai câu.

Canh ngon hay dở thực sự không liên quan tới nàng, hẳn là vì tay nghề của đại nương nhà bếp tiến bộ. Dư Thủy Nguyệt mặt dày đến mấy cũng không thể quy công hương vị của món canh vào hành thái mà mình xắt.

Dư Thủy Nguyệt: “Ừ, sau này thường xuyên hầm canh cho chàng. Phu nhân của Vương đại nhân nói đại nhân nhà nàng ấy phải uống canh mỗi ngày, không thì sẽ không có tinh thần, chắc hẳn rất có ích.”

Phu nhân quan viên sẽ thường xuyên tìm cớ để tụ tập một chỗ, bình thường là ai mua đồ mới muốn khoe khoang với người khác, hoặc là trong nhà có chuyện tốt gì đó nói ra để người khác hâm mộ một chút.

Dư Thủy Nguyệt thân là ma đầu Ma Giáo sống trong đao kiếm, cực kỳ không kiên nhẫn đối với sở thích của đám đàn bà.

Việc kết giao giữa các phu nhân cũng có chuẩn mực đối nhân xử thế, nếu đại nhân nhà nàng ta quan chức cao thì bình thường phu nhân đó sẽ chiếm vị trí chủ đạo, ngồi ở đó nghe các phu nhân khác tâng bốc nịnh bợ.

Tương ứng, nếu đại nhân nhà nàng ta quan chức thấp, phu nhân đó sẽ ân cần nịnh bợ phu nhân quan cao, còn đối mặt với các phu nhân có tướng công quan chức thấp thì lại là sắc mặt khác.

Nếu chức vị của tướng công hai người chênh lệch lớn thì bình thường sẽ không đụng chạm tới nhau.

Mùi thuốc súng nồng nhất là giữa hai vị phu nhân có tướng công phẩm cấp tương tự.

Vương phu nhân mà Dư Thủy Nguyệt nhắc đến, Vương đại nhân nhà nàng ta là quan viên Tam phẩm của Hình bộ, dựa theo phẩm cấp mà nói thì đích xác tương xứng với Liễu Bạch Chiêu.

Cho nên Vương phu nhân cứ thích âm thầm công khai so bì với Dư Thủy Nguyệt.

Đương nhiên đều là Vương phu nhân đơn phương, nếu Dư Thủy Nguyệt muốn trị nàng ta, thậm chí còn không cần dùng năm ngón tay.

Lần đầu tiên Dư Thủy Nguyệt đồng ý đi dự tiệc trà, Vương phu nhân là người đầu tiên nghênh đón, vẻ mặt tràn đầy hư tình giả ý nói mấy câu với nàng, đánh giá nhan sắc tư thế của nàng, sau đó âm thầm trề môi.

Thấy Dư Thủy Nguyệt im lặng ngồi đó ăn bánh, Vương phu nhân âm thầm cười nàng chưa từng trải đời, trông rất dễ bắt nạt, bèn mang theo một chút ác ý, giả vờ không hiểu hỏi: “Nghe nói Gián Hoàng ti hơn phân nửa đều là hoạn quan, Liễu đại nhân ngày nào cũng ở Gián Hoàng ti, trên người sẽ không dính phải một chút hương vị à?”

Thường xuyên có người nói Liễu Bạch Chiêu cùng một giuộc với hoạn quan, Dư Thủy Nguyệt chưa bao giờ để ý những lời này.

Nàng còn là giáo chủ Ma Giáo đây này, nói ra hù chết đám phu nhân yếu ớt mong manh các nàng.

Vương phu nhân là vợ cả của Vương đại nhân, Vương đại nhân đã cưới nàng ta trước khi thi đậu công danh, sau khi phát đạt cũng không thay đổi tâm ý, là người có tình hiếm hoi.

Năm đó Vương phu nhân mới tham dự tiệc trà cũng bị chèn ép không ít lần, nàng ta trời sinh tính tình mạnh mẽ, sau khi biết rõ người nào có thể đắc tội, người nào không thể đắc tội, nàng ta tựa như một con gà mái tràn đầy ý chí chiến đấu, lao vào cấu xé!

Cấu xé rất nhiều năm, gặp được Dư Thủy Nguyệt cảnh ngộ tương tự với mình, nàng ta không khỏi âm thầm so sánh trong lòng.

Đều là Tam phẩm, Liễu Bạch Chiêu nhỏ hơn lão Vương nhà nàng mười tuổi! Điều đó chứng minh cái gì? Sau này tiền đồ nhất định sẽ rộng lớn hơn lão Vương nhiều!

Lại nhìn Dư Thủy Nguyệt, nghe nói cũng xuất thân từ gia đình ít người ở địa phương, trong nhà mở tiêu cục, công việc làm ăn giang hồ như vậy, đám quyền quý trong kinh đều khinh thường.

Nhưng Dư Thủy Nguyệt không hề luống cuống, trừ ít nói một chút thì không có cử chỉ mất mặt nào, mấy phu nhân quan cao đều khen ngợi nàng rất nhiều.

Vương phu nhân không biết, người mà họ khen ngợi không phải là Dư Thủy Nguyệt, mà là Liễu Bạch Chiêu sau lưng nàng.

So sánh hai bên, Vương phu nhân liền mất thăng bằng tâm lý, muốn bày ra phong thái của người giàu kinh nghiệm để răn dạy phu nhân mới này.

Nghe thấy lời nói của nàng ta, Dư Thủy Nguyệt nâng mí mắt liếc nàng ta một phát, còn không quên nhét một miếng kẹo mạch nha sữa bò vào miệng, thứ này đắt đỏ, còn khó mua.

Khi đó Dư Thủy Nguyệt mới làm “phu nhân quan viên”, không có kinh nghiệm, thỉnh thoảng không khống chế được “khí thế bá vương” trên người, mắt phượng chứa đầy hung quang, lập tức trấn áp Vương phu nhân.

Đối diện với ánh mắt của nàng, Vương phu nhân chợt hoảng hốt trong lòng, không dám nhìn thẳng vào mắt Dư Thủy Nguyệt.

Dư Thủy Nguyệt ma sát ngón cái với ngón trỏ, lớp chai dày phát ra tiếng ma sát nặng nề.

“Vương đại nhân cũng thường xuyên chung sống với tử tù, trên người có mùi người chết không?”

Vương phu nhân nghẹn họng, nàng ta há miệng, không tiếp tục tranh cãi.

Nàng ta thật đúng là nhìn nhầm rồi, Dư Thủy Nguyệt này không hề dễ tính như bề ngoài.

Các phu nhân bên cạnh nghe hai người đối thoại thì đưa mắt nhìn nhau. Không hổ là nương tử của Liễu đại nhân - người có thể làm ra hành động vĩ đại “quân pháp bất vị thân”, tính cách cũng độc đáo giống hệt nhau.

Vương phu nhân không tiếp tục bắt chuyện với Dư Thủy Nguyệt, song duyên phận chính là kỳ diệu như vậy, mỗi lần Dư Thủy Nguyệt dự tiệc, hai người đều sẽ được sắp đặt ngồi cạnh nhau.

Lúc Vương phu nhân muốn đổi chỗ, phu nhân khác sẽ nói: “Vương phu nhân có quan hệ tốt với Liễu phu nhân, vậy thì trò chuyện với nàng ấy nhiều một chút, để nàng ấy khỏi ngượng ngùng.”

Vương phu nhân: … Con mắt nào của các ngươi thấy bọn ta quan hệ tốt? Lúc nàng ta chặn họng ta, các ngươi không nghe thấy hả? Hơn nữa nữ nhân kia cũng không cần ta làm bạn, một mình nàng ta ăn từ đầu tới cuối rất vui vẻ cơ mà!

Các phu nhân khác che miệng cười duyên: “Chẳng phải lúc trước Vương phu nhân với Liễu phu nhân trò chuyện với nhau rất vui hay sao? Chúng ta còn chưa trò chuyện với nàng ấy bao giờ đâu.”

Đúng vậy, Dư Thủy Nguyệt không thích nói chuyện khách sáo, gật đầu môt cái đã coi như chào hỏi.

Vương phu nhân: …

Chương kế tiếp