Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 37: Nàng tiên ốc đồng biết giết người (4) - Vương đối vương
Sau khi hai người “ngồi cùng bàn” lâu ngày, Vương phu nhân phát hiện Dư Thủy Nguyệt đúng là một quái nhân.

Tiệc trà một nửa thời gian ăn uống, một nửa thời gian ngồi ngẩn người, thỉnh thoảng còn lải nhải một hai câu gì đó, nhìn kiểu gì cũng thấy không bình thường.

Vương phu nhân tự động vẽ một đường “Sở Hà Hán Giới” vô hình giữa hai người, đời sau gọi là tuyến 38 (*).

(*) Tuyến 38: Hay còn gọi là đường ranh giới quân sự, đường đình chiến (Tiếng Anh: 38th Parallel), ranh giới phân chia địa phận giữa Nam – Bắc Triều Tiên.

Thực tế Dư Thủy Nguyệt đang đọc thuộc lòng tâm pháp, ngồi ở đó điều dưỡng nội tức.

Ngày này, Vương phu nhân và một vị phu nhân khác bên cạnh trò chuyện nấu nướng, ý tưởng ban đầu của nàng ta là muốn khoe với người khác tay nghề nấu nướng của mình, làm dạ dày của Vương đại nhân nhà nàng ta bị nàng ta nắm chặt trong tay, mỗi ngày đều phải uống canh do nàng ta nấu.

Vương phu nhân xuất thân chợ búa, so sánh với phu nhân nhà giàu khác thì không có gì đáng để khoe khoang, cho nên sẽ thường xuyên tự tâng bốc bản thân.

Lần trước nàng ta khoe gần đây mình đang phỏng theo bút tích danh gia, đây là trò phong nhã, còn có thể tôi luyện tâm tính sở thích.

Viết chữ cần phải tĩnh tâm mà luyện tập, nhưng Vương phu nhân tính sốt sắng, không tĩnh tâm được.

Viết được một lát thì phải giật tóc, lúc Vương đại nhân trở về thấy phu nhân nhà mình, mái tóc đen đều xù hết cả lên, còn tưởng là nữ tù chạy vào nhà mình.

Trước tiệc trà lần này, Vương phu nhân ở nhà suy nghĩ mấy ngày, quyết định khoe khoang tay nghề hầm canh của mình. Dù sao cũng nấu ăn bao nhiêu năm, thật đúng là rất có tâm đắc.

Dư Thủy Nguyệt ngồi bên cạnh rất ít nói chuyện với nàng ta vừa cắn bánh hồ điệp, vừa lại gần hỏi: “Ngươi biết hầm canh à?”

Vương phu nhân hơi sợ nàng, nhưng lại muốn khoe khoang, thế là ưỡn thẳng lưng như gà mái: “Biết chứ, Vương đại nhân nhà ta mỗi ngày đều phải uống canh ta nấu!”

Dư Thủy Nguyệt vừa ăn điểm tâm vừa nói: “Canh bổ dưỡng lắm sao?”

Nàng không biết gì về việc bếp núc, thành thân bao nhiêu năm cũng không xảy ra kỳ tích.

Liễu Bạch Chiêu vốn yếu ớt, trái lại có thể hầm ít canh cho hắn bổ dưỡng một chút, Dương thị cũng có thể uống một hai bát.

Thấy vẻ mặt đầy “bội phục” của Dư Thủy Nguyệt, Vương phu nhân không khỏi lâng lâng, kiêu ngạo nói: “Ta biết năm mươi tám loại canh, từ sọ não tới bàn chân, có thể bồi bổ đến tận kẽ xương.”

Dư Thủy Nguyệt hiểu rõ gật đầu, bưng trà lên uống một ngụm, nói với Hoàng Ly đứng bên cạnh: “Lấy giấy bút đến đây.”

Vương phu nhân cảnh giác hỏi: “Làm gì?”

Chẳng lẽ nữ nhân này đòi cách nấu canh? Da mặt dày cỡ này cơ à?

Dư Thủy Nguyệt: “Ngươi nói cho ta biết một chút, ta không tham, mười loại canh là được.” Nàng bắt chước cách dùng từ của Vương phu nhân: “Ta cũng muốn cho Liễu đại nhân nhà ta mỗi ngày đều uống canh ta nấu.”

Đúng là da mặt dày cỡ này!

Vương phu nhân không khỏi bị nghẹn, đôi mắt to tròn chớp chớp, nói: “… Đây… đây đều là tay nghề gia truyền ta học từ nhà mẹ đẻ.”

Có nghĩa là độc môn tuyệt học, không tiện nói cho người ngoài. Nàng ta cũng không ngờ Dư Thủy Nguyệt lại há miệng đòi biết.

Dư Thủy Nguyệt: “Nhà ngươi mở tiệm canh hả?”

Nàng nhớ rõ cha của Vương phu nhân làm nhân viên thu chi của tiệm vải, không liên quan tới tiệm canh. Gốc gác của các phu nhân trong kinh thành, nàng đã sớm phái thuộc hạ đi điều tra cặn kẽ.

Vương phu nhân: “… Không phải.”

“Không buôn bán thì không coi như chặn đường phát tài của người khác, ta yên tâm rồi, Vương phu nhân cũng yên tâm, ta chỉ hầm canh ở nhà chứ không tiết lộ cho người ngoài đầu. Trong lòng ta nhớ ân của Vương phu nhân, sau này có cơ hội, chắc chắn sẽ có qua có lại.”

Hoàng Ly mượn giấy bút mang đến, Dư Thủy Nguyệt trực tiếp đưa cho Vương phu nhân, thái độ không cho phép từ chối, trên mặt còn mang theo nụ cười hiếm hoi.

Vương phu nhân siết chặt khăn tay, thật sự là vừa giận vừa hối hận, đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại, đã được tâng bốc đến mức này, nàng ta cũng không tiện từ chối.

Gì mà nhớ ân của nàng ta chứ? Nàng ta không cần!

Vương phu nhân thở hổn hển trừng bút mực giấy nghiên trước mắt, khó tin nói: “Ta tự viết ư?”

Chẳng những bắt nàng ta cho cách làm mà còn để nàng ta tự viết?!

Dư Thủy Nguyệt nói bằng giọng đương nhiên: “Chữ viết của ta nguệch ngoạc, chẳng phải tiệc trà lần trước Vương phu nhân nói gần đây đang phỏng theo bút tích danh gia hay sao? Vừa lúc cho ta học tập.”

Vương phu nhân: … Đó là nàng ta chém gió thôi mà!

Nàng ta không có thiên phú viết chữ, bao nhiêu năm qua cũng chỉ có thể nói là chữ viết tinh tế mà thôi.

“Vẫn là Liễu phu nhân tự viết đi. Hôm nay tay ta hơi đau.” Vương phu nhân chột dạ nói.

Ánh mắt Dư Thủy Nguyệt khẽ động, đuôi lông mày trầm xuống, bày ra vẻ mặt thân thiết: “Mau cho ta nhìn xem, chẳng giấu gì Vương phu nhân, nhà ta cũng có gia truyền tuyệt học, ấy là xem thương cân động cốt. Lúc nãy còn nói có qua có lại, không ngờ lại có cơ hội nhanh đến thế, mau vươn tay cho ta xem thử.”

Giả vờ muốn kéo cổ tay mũm mĩm của Vương phu nhân.

Năm đó nàng luyện công, tay chân ngã gãy là chuyện bình thường, năm này qua tháng nọ gãy xương nối xương, thật đúng là thành nửa thầy thuốc nối xương. Hai năm nay Tiền đại phu khám ngón tay cho Dương thị, nàng cũng đi theo nghe được không ít.

Đỉnh đầu Vương phu nhân đều sắp bốc khói, Dư Thủy Nguyệt này nghe không hiểu nàng ta đang nói thật hay nói dối à!

“Không cần, ổn rồi, để ta viết vậy.” Vương phu nhân miễn cưỡng giữ nguyên nụ cười cứng đờ, tiếp nhận bút lông trong tay Dư Thủy Nguyệt: “Không đau lắm đâu, viết mấy chữ vẫn được, chẳng qua chữ viết sẽ không đẹp cho lắm.” Vương phu nhân nổi lên ý xấu, liền muốn viết chữ như gà bới.

“Không sao, dù gì Vương phu nhân cũng là người từng phỏng thư pháp danh gia, chắc chắn chữ viết sẽ không xấu đến nỗi nào. Sau này ta sẽ muốn ngắm nghía, mà chắc các phu nhân khác cũng sẽ muốn ngắm một phen. Yên tâm, ta cùng lắm chỉ cho các nàng xem một món canh thôi. Hoàng Ly, mài mực cho Vương phu nhân.”

Dư Thủy Nguyệt cảnh cáo mấy câu nhắc nhở Vương phu nhân, mình chém gió thì phải tự hoàn thiện, nếu đã lập đền thờ thì ngày nào cũng phải lập, lúc nào cũng phải lập.

Lúc này Vương phu nhân chỉ muốn ném bút lên mặt nàng thôi! Mọi người đều xem thì nàng ta còn viết chữ như gà bới kiểu gì? Không muốn nhiều lời với Dư Thủy Nguyệt, Vương phu nhân cắm mặt bắt đầu múa bút thành văn.

Nghĩ đến lời chém gió của mình, Vương phu nhân viết từng nét một, viết còn đẹp hơn bình thường.

Dư Thủy Nguyệt thấy, hài lòng gật đầu, cầm một miếng bánh hồ điệp bắt chước động tác điệu đà của Vương phu nhân nhét vào miệng, còn cười với nàng ta.

Nhìn đến mức Vương phu nhân khóe mắt muốn nứt, nghiến răng nghiến lợi.

Trong mắt các phu nhân khác thì thành “hữu nghị” giữa Vương phu nhân và Liễu phu nhân càng lúc càng tốt hơn.

Liễu Bạch Chiêu thật sự không biết trong bát canh hắn uống còn có một câu chuyện nhỏ như vậy. Gián Hoàng ti và Hình bộ thường xuyên giao thiệp với nhau, công việc cũng có rất nhiều liên hệ.

Liễu Bạch Chiêu biết Vương đại nhân Tam phẩm này.

Vóc dáng không cao, thân thể cường tráng, rất ít nói chuyện.

Đặc điểm này của quan viên Hình bộ rất giống với Gián Hoàng ti, kín miệng.

Chuyện họ tiếp xúc mỗi ngày đều không thể tùy ý nói lung tung, lâu ngày đương nhiên sẽ trở nên ít nói.

Dư Thủy Nguyệt không có bạn bè ở kinh thành, bình thường chưa bao giờ đi dạo phố tụ hội với phu nhân nhà khác, cho nên cũng chưa bao giờ nhắc đến phu nhân nhà khác, chuyện “trao đổi tay nghề nấu nướng” kiểu này vẫn là lần đầu tiên.

“Ban ngày nàng ở nhà nếu phiền muộn thì có thể thường xuyên ra ngoài đi dạo với Vương phu nhân.”

Liễu Bạch Chiêu chưa bao giờ gò bó nàng, muốn ra ngoài thì ra ngoài, đều chiều ý nàng.

Hắn nào biết có lần hắn mới ra ngoài, Dư Thủy Nguyệt liền mượn cớ muốn ngủ bù với Dương thị, sau đó nhón chân nhảy lên xà nhà, lập tức ra ngoài.

Đồ Hoan giáo có một sòng bạc và ngọc thạch lâu ở kinh thành, bởi vì tổng bộ của Đồ Hoan giáo ở Tây Thành, đặc sản nơi đó chính là ngọc thạch, mỗi lần ngọc thạch từ Tây Thành vận chuyển đến kinh thành, giáo đồ của Đồ Hoan giáo vận chuyển ngọc thạch đều sẽ tới gặp Hoàng Ly để báo cáo tình hình trong giáo gần đây.

Hơn một trăm người trong giáo đều cần ăn cơm, không kinh doanh một chút thì sẽ chết đói. Môn phái võ lâm đứng đắn đều có thể chiêu mộ đồ đệ rộng khắp, thu kinh phí học võ của họ.

Trưởng bối trong nhà đám đồ đệ kia không thiếu tiền, đào vàng thật lẫn bạc trắng từng đống từng đống ra bên ngoài.

Còn Đồ Hoan giáo bọn họ xét từ cội nguồn chính là Ma Giáo, bởi vì bà tổ khai giáo luyện loại công pháp không thể phơi bày ra ánh sáng.

Xuyên Đỉnh Chưởng mà Dư Thủy Nguyệt am hiểu cũng cực kỳ bá đạo, chưởng phong mang theo dẻo dai chém vào thiên linh cái của con người, dư ba lan tràn khắp xương sống, chỉ nghe mấy tiếng “bốp bốp bốp” giòn tan, nhẹ thì tê liệt, nặng thì óc văng khắp nơi, trực tiếp đi gặp Diêm Vương.

Công pháp bá đạo cỡ này, danh môn chính phái sẽ không luyện.

Con cái nhà ai luyện võ lại đưa đến ma giáo? Tâm tư sơ sẩy đến vậy sao? Học xong làm gì? Làm hại dân chúng? Đến nha môn đá quán? Hay là phá hoàng thành?

Cho nên Đồ Hoan giáo rất nghèo. Lúc Dư Thủy Nguyệt còn nhỏ vẫn cho rằng khắp thiên hạ đều túng quẫn, sau này mới biết chỉ có Đồ Hoan giáo bọn họ nghèo khổ thôi!

Con người sống trong hoàn cảnh khắc nghiệt đến cực hạn, bình thường sẽ mài giũa tính cách bền gan vững chí, cho dù Đồ Hoan giáo nghèo đến mức này cũng không ảnh hưởng đám quỷ nghèo này luyện công, còn càng luyện càng tốt, đạt đến cảnh giới cao.

Sau khi Dư Thủy Nguyệt tiếp nhận Đồ Hoan giáo, nàng mới bắt đầu chăm chú giúp Đồ Hoan giáo kiếm tiền.

Có tiền, trình độ võ học tổng thể của giáo đều không thấp, Đồ Hoan giáo đương nhiên sẽ có địa vị trong võ lâm, chẳng qua bởi vì người trong giáo luyện đủ loại công pháp nên họ vẫn không thể bước vào ngưỡng cửa của môn phái đứng đắn, đừng nói là cửa, cách cổng còn xa ấy chứ…

Nghe thấy Liễu Bạch Chiêu nói vậy, Dư Thủy Nguyệt đáp: “Ta biết rồi.”

Nếu nàng thường xuyên hẹn Vương phu nhân ra ngoài, có lẽ Vương phu nhân sẽ từ gà mái xù lông nổi giận thành gà ngọc trai tròn trịa mất.

“Thủy Nguyệt, nàng từng nghe nói tới Đồ Hoan giáo bao giờ chưa?” Liễu Bạch Chiêu bỗng hỏi.

Liễu Bạch Chiêu thay áo trắng mặc ở nhà, mặt trắng áo trắng, thoạt nhìn tựa như mỹ nhân làm bằng gốm sứ.

Mỹ nhân hơi khép mắt, hàng mi dài che khuất ánh mắt.

Dư Thủy Nguyệt cầm ấm trà, đang định rót trà cho hắn.

“Đồ Hoan giáo? Biết chứ, tiêu cục trong nhà sẽ thường xuyên chở đồ cho họ.” Dư Thủy Nguyệt rót nửa ly trà cho hắn.

Liễu Bạch Chiêu uống trà nhiều sẽ mất ngủ, nhưng sau bữa cơm hắn lại thích uống ít trà để tráng miệng, mỗi lần Dư Thủy Nguyệt đều sẽ rót nửa ly cho hắn để uống cho đỡ thèm.

“Đồ Hoan giáo sao vậy?” Dư Thủy Nguyệt hứng thú hỏi, tầm mắt đối diện với Liễu Bạch Chiêu, muốn nhìn thấy gì đó.

“Không sao cả, chẳng qua gần đây sòng bạc hơi gây chú ý một chút. Nhớ tới quê Thủy Nguyệt cũng ở Tây Thành, ta tò mò mới hỏi một chút.” Liễu Bạch Chiêu bưng ly trà khẽ nhấp một ngụm.

“Họ còn có sòng bạc ở kinh thành à? Ta không biết cơ đấy.” Dư Thủy Nguyệt nói: “Ta chỉ biết họ có ngọc thạch lâu ở kinh thành, lúc phụ thân vận chuyển ngọc thạch giúp họ, kêu trong nhà tiện thể mang ít đồ cho ta, chính là cuộn vải hồi đầu thu.”

Thực ra Đồ Hoan giáo còn có tiêu cục ở Tây Thành. Năm đó Dư Thủy Nguyệt mới gặp Liễu Bạch Chiêu, thuận miệng nói trong nhà mở tiêu cục, lời nói dối cứ thế đã nhiều năm.

Cho nên ngay cả người dân sống ở Tây Thành lâu năm cũng không biết thực tế tiêu cục Dư gia chính là sản nghiệp của Đồ Hoan giáo.

Tiêu cục vận chuyển ngọc thạch giúp Đồ Hoan giáo không phải là chuyện có thể giấu diếm, nàng nói rõ trước, để tránh sau này bị nhìn thấy rồi lại giải thích thì sẽ thành giấu đầu hở đuôi.

Gây chú ý cũng không phải là chuyện tốt.

Dư Thủy Nguyệt thuận tay rót một ly trà cho mình, vừa uống vừa quan sát nam nhân đối diện.

Liễu Bạch Chiêu tựa hồ đang nghiêm túc uống trà, hàng mi dài giãn ra, môi mỏng hé mở.

Liễu Bạch Chiêu là người thông minh, hắn không có khả năng nói những lời không có ẩn ý.

Dư Thủy Nguyệt biết Liễu Bạch Chiêu vẫn nghi ngờ nàng có quan hệ với Đồ Hoan giáo.

Nếu không phải muốn thăm dò thì hẳn là muốn cảnh báo nàng chuyện gì đó.

Trước đó cũng chỉ xảy ra vụ Trương Tiêu.

Dư Thủy Nguyệt phỏng đoán, chắc hẳn là đình vệ Thông Thiên đình nói cho Liễu Bạch Chiêu biết chuyện nhìn thấy đám Từ Đạt, hắn cảm thấy Đồ Hoan giáo có quan hệ với nàng nên mới nhắc nhở nàng một chút.

Nghĩ vậy thì sẽ có sức thuyết phục hơn.

Hoàng Ly đứng bên cạnh nghe lời nói của Liễu Bạch Chiêu, không khỏi hoảng hốt, vội vàng cúi đầu, sợ bị Liễu Bạch Chiêu phát hiện gì đó.

“Hoàng Ly, chuẩn bị nước tắm cho ta.”

“Vâng thưa phu nhân.” Nghe xong, Hoàng Ly nhanh chóng đi ra ngoài.

Liễu Bạch Chiêu liếc thấy bước chân có vẻ xao động của Hoàng Ly, im lặng nhấp một ngụm trà.

Dư Thủy Nguyệt uống trà uống rượu đều thích uống một hơi cạn sạch. Nàng giơ ly trà, ngửa đầu uống cạn, liếc về phía Liễu Bạch Chiêu, liền thấy hắn lén lút thò tay, còn định rót thêm một ly…

Nàng xách ấm trà bằng một tay, rót đầy ly cho mình: “Chàng không thể uống, uống nữa thì sẽ mất ngủ.” Nàng uống trà đặc cỡ nào cũng sẽ không ảnh hưởng giấc ngủ, Liễu Bạch Chiêu lại không làm được.

Năm ngón tay thon dài của Liễu Bạch Chiêu nắm lại, duỗi thẳng cổ, thu hồi tay: “Ta không định rót trà.”

Dư Thủy Nguyệt nhướng mày: “Vậy lúc nãy chàng làm gì?”

Liễu Bạch Chiêu thong dong đáp: “Vươn tay một chút thôi.”

Dư Thủy Nguyệt cười như không cười nhìn hắn, Liễu Bạch Chiêu bình tĩnh đối diện với nàng, Dư Thủy Nguyệt nhìn thấy ý cười trong đôi mắt hắc bạch phân minh của hắn.

Nàng giơ ly trà, uống một ngụm như khoe khoang, còn chép miệng: “Thơm.”

Trong lòng nàng thầm nghĩ, đám Từ Đạt thật là sơ suất.

Còn sòng bạc, vẫn nên kín tiếng hơn một chút.

Ngươi kiếm được nhiều, người khác sẽ ghen ghét, sủi cảo chỉ có chừng đó, ngươi ăn nhiều thì người khác sẽ ăn ít, trong lòng sẽ không cân bằng.

Dư Thủy Nguyệt cũng không sợ bị Liễu Bạch Chiêu biết chuyện gì, cùng chung chăm gối mấy năm, nam nhân này đặt nàng ở vị trí nào, trong lòng nàng vẫn luôn biết.

Ánh mắt Liễu Bạch Chiêu mỉm cười, ánh nến bập bùng làm dịu mặt mày của hắn.

Hắn vẫn không miệt mài làm rõ quan hệ giữa Dư Thủy Nguyệt và Đồ Hoan giáo, bởi vì bất kể kết quả như thế nào, đều sẽ không thay đổi lập trường của hắn.

Liễu Bạch Chiêu hắn tính kế ai cũng sẽ không tính kế nàng.



Vở kịch nhỏ:

Vợ chồng già, nhìn thấu không nói toạc

Liễu Bạch Chiêu: Ta vẫn cho rằng nàng chỉ là lính tôm tướng cua trong Đồ Hoan giáo thôi…

Chương kế tiếp