Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 38: Nàng tiên ốc đồng biết giết người (5) - Tổn thương tự tôn
Tắm rửa xong, Dư Thủy Nguyệt lấy cao thơm mà Dương thị mua cho mình bôi lên người.

Nàng luyện công từ nhỏ, toàn thân từ trên xuống dưới nhiều sẹo đếm không xuể, lúc trước Dương thị cùng nàng tắm nước nóng, ban đầu còn ngượng ngùng, sau này thấy vết sẹo trên người nàng thì bắt đầu chảy nước mắt…

Nước nóng vốn đã nóng, lại thấy Dương thị rơi lệ lã chã, chảy ào ào như thể không cần tiền, Dư Thủy Nguyệt vô cùng khó chịu, lại không tiện qua loa với bà ấy.

Sau khi tắm nước nóng xong, Dương thị liền bắt đầu thích mua cao thơm cho nàng, đều dùng để bôi lên người, nghe nói có thể làm mờ sẹo giảm sưng.

Vết sẹo có mờ hay không, Dư Thủy Nguyệt không nhìn thấy, nàng chỉ cảm thấy quá thơm. Tựa như ngâm mình trong mật hoa, ngâm bảy ngày bảy đêm, còn mỗi ngày cho nàng ăn cánh hoa.

Không bôi càng không được, Dương thị sẽ chảy nước mắt, Liễu Bạch Chiêu mặt ngoài không nói gì, nhưng chỉ cần nàng lười không muốn bôi thì hắn sẽ đặt cao thơm trên tủ đầu giường.

Dư Thủy Nguyệt nghĩ tranh thủ lúc Liễu Bạch Chiêu không chú ý đổ cao thơm đi, nhưng lương tâm lại cắn rứt, mặc dù nàng không biết mình có còn cái gọi là lương tâm hay không.

Cho nên mỗi đêm tắm rửa xong, nàng sẽ đực mặt bôi cao thơm trên đầu giường, bôi đến mức trong màn toàn là mùi thơm đó, Dư Thủy Nguyệt cảm thấy hiện tại mình giống hệt một nữ nhân.

Học được thêu hoa vẽ lông mày, bây giờ toàn thân còn thơm nức mũi!

Dư Thủy Nguyệt âm thầm thở dài, bàn tay nhanh chóng thoa cao thơm trên đùi, bóng nhẫy, da thịt sáng bóng.

Màu da vốn có của Dư Thủy Nguyệt cũng không trắng trẻo, dù gì cũng luyện công bên ngoài một năm bốn mùa, phơi dưới mặt trời chói chang, nếu màu da vẫn trắng trẻo thì nhất định là bị bệnh.

Bàn bên cạnh, Liễu Bạch Chiêu giả vờ giả vịt cầm quyển sách, nhưng lại không có chữ nào vào đầu.

Khóe mắt liếc thấy nương tử của mình đang thoa cao thơm, tứ chi cân đối, mấy năm nay che chắn kĩ nên đã trắng hơn nhiều, khiến hắn không thể tĩnh tâm mà nghiên cứu học vấn.

Liễu Bạch Chiêu nghĩ khoảng thời gian kế tiếp hắn sẽ rất bận rộn, chắc sẽ không có thời gian rảnh đâu.

Cho nên tối nay hắn muốn thân mật với Dư Thủy Nguyệt.

Hắn xõa mái tóc đen, hơi mở rộng cổ áo, lộ ra lồng ngực trắng nõn, tràn đầy ám chỉ.

Nhưng Dư Thủy Nguyệt lại thờ ơ.

Liễu Bạch Chiêu: …

Bình thường thấy hắn thế này, nương tử của hắn đã sớm nhào lên.

Dùng từ “nhào” thì có lẽ sẽ biểu lộ Liễu Bạch Chiêu không đủ cao lớn… Nhưng thân thể hắn thực sự không khỏe mạnh, việc nặng đều phải trông cậy vào Dư Thủy Nguyệt.

Dư Thủy Nguyệt rất vui lòng đối với hoạt động giúp vợ chồng càng thêm thân mật khăng khít, nhưng hôm nay nàng chiến đấu với bức miêu hí thải điệp kia một buổi chiều, đôi mắt hơi mỏi.

Mỗi ngày trước khi đi ngủ, tướng công của nàng đều phải đọc mấy trang sách, chắc là để có thể nghiên cứu học vấn trong mơ, nàng thầm nghĩ.

Dư Thủy Nguyệt không quấy rầy hắn, đặt cao thơm vào tủ gỗ bên giường, trực tiếp chui vào trong chăn. Ngày mai nàng phải tới sòng bạc kêu đám thuộc hạ “khép nép” một chút, buổi chiều còn phải cùng Dương thị đi lấy áo bông đã đặt làm mấy ngày trước đó.

Một ngày của Dư Thủy Nguyệt “kiêm chức phu nhân quan viên” vô cùng bận rộn.

Cụm từ “kiêm chức” này nàng học được trong cuốn sách được đọc lúc chết ở kiếp trước.

Liễu Bạch Chiêu “nở rộ” một mình trên bàn bên cạnh: …

Liễu Bạch Chiêu muốn uống trà, nhớ tới lời dặn của Dư Thủy Nguyệt, hắn dừng một chút, vươn tay lấy một ấm nước khác, nước bên trong hơi ấm.

Uống nước ấm, Liễu Bạch Chiêu nhìn ánh trăng trắng bạc ngoài cửa sổ, ánh trăng cô đơn treo một mình trên vòm trời, không biết ánh trăng cô đơn hơn hay hắn cô đơn hơn.

Nhưng Liễu đại nhân không có thời gian để cô đơn. Nếu hắn còn không nói gì đó thì nương tử của hắn sẽ ngủ mất…

Mượn ánh nến và ánh trăng, Liễu đại nhân nhìn gương mặt của mình phản chiếu trong nước ấm trong ly.

Lông mi dài, mắt sáng, mũi thẳng môi mỏng, chẳng qua sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng tối lửa tắt đèn, thổi tắt nến sẽ không thấy rõ sắc mặt.

Liễu đại nhân biết rõ, nương tử nhà hắn cực kỳ thích gương mặt của hắn.

Song Liễu Bạch Chiêu lại không thích gương mặt của mình, hắn cảm thấy không đủ uy vũ. Hắn từng thử để râu, nhưng lông tóc của hắn thưa thớt, để râu trông chẳng ra gì cả.

Mặt ngoài hắn rất bình tĩnh, hỏi ý kiến của Dư Thủy Nguyệt đối với bộ râu “thưa thớt” của mình.

Dư Thủy Nguyệt nở nụ cười, nụ cười ấy như thấy con nít mặc quần áo người lớn vậy, mang theo một chút trìu mến, còn có một chút an ủi.

Liễu Bạch Chiêu: … Cạo đi.

Từ đó về sau hắn không còn để râu nữa.

“Muốn ngủ à?”

Liễu Bạch Chiêu từ trên ghế đứng dậy, gấp cuốn sách không đọc được một chữ nào, thong thả tiến về phía giường.

Trong mơ Dư Thủy Nguyệt đã sắp vượt qua hai ngọn núi, nghe thấy giọng nói của Liễu Bạch Chiêu, nàng mở mắt: “Ngày mai phải cùng mẹ ra ngoài, phải ngủ sớm một chút.”

Dư Thủy Nguyệt ngủ ở phía trong còn Liễu Bạch Chiêu ngủ phía ngoài. Hắn ngồi trên mép giường, áo lụa trắng bóng bẩy như ngọc trai.

Loại áo lụa như này, Dư Thủy Nguyệt rất không thích mặc, nhất là xiêm y tơ tằm. Ngón tay nàng thô ráp, rất dễ làm xước vải quần áo.

Ngón tay Liễu Bạch Chiêu thon dài, khớp xương rõ ràng, làn da mịn màng, mặc áo lụa vào trông đẹp vô cùng.

Nhìn gương mặt nửa tỉnh nửa mê của Dư Thủy Nguyệt, Liễu Bạch Chiêu vươn tay, rụt rè đè lên vai Dư Thủy Nguyệt. Đối với Liễu đại nhân đứng đắn mà nói, hành động này đã là lời ám chỉ rõ ràng nhất.

Hiển nhiên Dư Thủy Nguyệt không hề cảm nhận được sự ám chỉ từ nhiều mặt của tướng công nhà nàng.

Nàng rướn cổ, cho rằng Liễu Bạch Chiêu muốn bóp vai cho mình, trực tiếp xoay người nằm úp, nói: “Hai bên vai đều xoa hết nhé, mạnh một chút.”

Liễu Bạch Chiêu cứng ngắc một lát, hai tay bóp vai Dư Thủy Nguyệt, bắt đầu mát xa nghiêm túc.

“Đúng đúng, dùng sức một chút.” Dư Thủy Nguyệt đánh giá.

Tay Liễu Bạch Chiêu thật sự không có sức, ngay cả Hoàng Ly cũng không bằng.

Tên của Hoàng Ly là do mẹ nàng ấy đặt, không phải bởi vì Hoàng Ly có giọng nói trong trẻo, mà là vì giọng nàng ấy quá thô ráp, mẹ của nàng ấy muốn nàng ấy có giọng nói hay như Bách Tước nên muốn đặt tên cho nàng ấy là “Bách Tước Nhị”.

Cái tên “Bách Tước Nhị” bị Hoàng Ly kháng cự mãnh liệt, mẹ của nàng dùng cái đầu khác hẳn với người thường của bà ấy suy nghĩ, sau đó đặt tên cho nàng ta là Hoàng Ly.

Đều là chim, cũng chẳng khác là bao.

Liễu Bạch Chiêu xoa bóp một khắc, không thể tiếp tục bóp được nữa, nếu còn tiếp tục bóp thì sẽ không còn sức làm chuyện khác!

Hai tay thon dài dừng lại, Liễu Bạch Chiêu đanh mặt, hai tay nhẹ nhàng đặt lên eo Dư Thủy Nguyệt.

Vòng eo của Dư Thủy Nguyệt đường cong mượt mà, cơ bắp căng chặt, không có một chút thịt thừa.

Điều tối kỵ của người luyện võ là quay lưng về phía người khác, cho dù là tướng công nhà mình cũng không ngoại lệ, Dư Thủy Nguyệt sẽ giữ lại một tia cảnh giác theo thói quen. Đây là kết quả của việc bắt buộc cơ bắp ký ức, không thể thay đổi.

Khi hai tay của Liễu Bạch Chiêu vừa trượt xuống, Dư Thủy Nguyệt phản xạ có điều kiện xoay người ra sau, suýt nữa hất ngã Liễu Bạch Chiêu.

May mà Dư Thủy Nguyệt kéo cổ tay của hắn kịp thời.

Đối với chuyện Dư Thủy Nguyệt biết võ, ban đầu nàng giải thích rằng bởi vì nhà nàng mở tiêu cục, hơn nữa chỉ có một nữ nhi là nàng, cho nên từ nhỏ nàng đã đi theo cha tập võ.

Còn chuyện vết thương lớn nhỏ trên người nàng, đều là do tập võ từ hồi bé, phụ thân rất nghiêm khắc, hy vọng một nữ nhi gia như nàng có thể chống đỡ sản nghiệp.

“Cha hời” của Dư Thủy Nguyệt còn chưa chết, cho nên không cần nàng kế thừa tiêu cục. “Cha hời” có thể sống đến bao nhiêu tuổi, đều do Dư Thủy Nguyệt quyết định.

Liễu Bạch Chiêu suýt nữa bị Dư Thủy Nguyệt hất bay, lúc này đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn chằm chằm nương tử nhà mình, không hề có vẻ sợ hãi vì suýt nữa bị hất ngã xuống, bởi vì Liễu Bạch Chiêu đã quen rồi.

Lúc mới thành thân, phản ứng của Dư Thủy Nguyệt càng nhạy bén.

Nửa đêm Liễu Bạch Chiêu tỉnh ngủ, muốn kéo Dư Thủy Nguyệt vào lòng, kết quả bị Dư Thủy Nguyệt một chân đạp thẳng xuống giường, may mà lúc ra chân Dư Thủy Nguyệt đột nhiên bừng tỉnh, dừng chân đúng lúc, không thì thân thể của Liễu Bạch Chiêu chắc sẽ không có “sau đó”.

Để giảm bớt sự kiện ngộ thương Liễu Bạch Chiêu tiếp tục xảy ra, Dư Thủy Nguyệt tuân theo ý nghĩ không muốn mưu sát chồng, một khoảng thời gian sau khi tân hôn, Dư Thủy Nguyệt đều chủ động tiếp xúc với thân thể của Liễu Bạch Chiêu, muốn quen thuộc với hắn, có lẽ sẽ không lúc nào cũng “làm tổn thương” hắn.

Tựa như phi tiêu mà Dư Thủy Nguyệt mang theo bên mình, lâu ngày sẽ quen thuộc.

Từ nhỏ Liễu Bạch Chiêu đã mặt trắng dáng chuẩn, cho nên rất nhạy cảm với những từ ngữ như “suy nhược”, mỗi lần Dư Thủy Nguyệt “đánh” hắn đều sẽ hỏi hắn có đau hay không.

Không đau sao được?

Nhưng tâm lý đại trượng phu lại bùng lên, Liễu Bạch Chiêu lạnh nhạt nói: “Không đau.”

Dư Thủy Nguyệt: “Ừ.”

Thầm nghĩ, đôi môi mỏng xinh đẹp đều mím lại cả rồi kia kìa, xem ra lần này ra tay nặng quá.

Để không tiếp tục bị đánh, Liễu Bạch Chiêu cũng tích cực phối hợp luyện tập thân thể với Dư Thủy Nguyệt.

Nhưng trong mắt người ngoài, cặp vợ chồng mới cưới này lại thành không thể rời xa nhau, lúc nào cũng kè kè bên nhau.

Ngay cả Liễu Bạch Chiêu đi nhà vệ sinh, Dư Thủy Nguyệt cũng phải nắm tay hắn đi cùng. Liễu Bạch Chiêu cao hơn Dư Thủy Nguyệt hơn một cái đầu, nửa thân thể đều tựa lên người Dư Thủy Nguyệt.

Tại sao lại thế?

Bởi vì Liễu Bạch Chiêu muốn hôn khuôn mặt lúc ngủ trưa của nàng, kết quả bị Dư Thủy Nguyệt một chưởng đánh ngã xuống đất, bong gân…

Cho nên Dư Thủy Nguyệt không thể không đỡ hắn đi vệ sinh.

Liễu Bạch Chiêu xụ mặt quyết tâm hôm nay lại luyện tập hôn môi năm mươi lần với nương tử nhà mình, khiến Dư Thủy Nguyệt từ nay trở đi chết lặng với hôn môi!

Nửa đêm không ngủ được, tóc tai bù xù nhìn chằm chằm vào nàng, đôi môi vừa uống nước ướt át, còn rất xinh đẹp, tựa như diễm quỷ lòng có mưu mô.

Dư Thủy Nguyệt mới xoay người như rồng sang sông, chút buồn ngủ ấy đều biến mất.

Nàng hậu tri hậu giác quan sát tướng công xinh đẹp của mình, cảm thấy hiểu rõ, liền nói: “Muốn ngủ trễ một chút à?”

Liễu Bạch Chiêu chưa bao giờ đỏ mặt tía tai, cứ như thể không có dây thần kinh đó.

Thấy Dư Thủy Nguyệt cuối cùng cũng hiểu ám chỉ của mình, hắn gật đầu, bắt đầu nhanh chóng cởi quần áo.

Mỗi lần Dư Thủy Nguyệt đều âm thầm cảm khái, tướng công của nàng thoạt nhìn thanh tâm quả dục, thực tế lại rất sắc dục.

Nhưng sức khỏe lại không được tốt.

Trăng lên giữa trời, Dư Thủy Nguyệt nhìn Liễu Bạch Chiêu mồ hôi đầm đìa, có phần giống như mồ hôi thơm của mỹ nhân.

“… Dừng lại, nghỉ ngơi một lát được không?”

Hôm nay biểu hiện của Liễu Bạch Chiêu không tệ, chẳng qua hơi tham nhiều, dẫn tới thời gian kéo dài, đối với hắn mà nói đã là cực hạn vận động.

Dư Thủy Nguyệt cầm quần áo bên cạnh không biết là của ai, sờ bằng cảm giác thì hẳn là áo lụa của Liễu Bạch Chiêu, lau mồ hôi cho hắn.

Liễu Bạch Chiêu thở hổn hển mấy hơi: “Khoan đã.”

Liễu Bạch Chiêu như gió mát trăng sáng tay trói gà không chặt, gần đây bởi vì công việc bận rộn nên ngừng rèn luyện mỗi buổi sáng.

Mặc dù trong mắt Dư Thủy Nguyệt, bộ quyền pháp mà Liễu Bạch Chiêu rèn luyện mỗi buổi sáng còn không bằng bài quyền vỡ lòng của trẻ con trong giáo.

Nhưng nàng không thể nói như thế, làm tổn thương tự tôn của người khác.

Cuối cùng thời gian “Chờ” của Liễu Bạch Chiêu hơi lâu, Dư Thủy Nguyệt mất kiên nhẫn.

Nàng trực tiếp giành quyền của đạo của Liễu Bạch Chiêu không cam lòng, không lâu sau đã kết thúc trận chiến dịch này.

Sáng sớm hôm sau, Liễu Bạch Chiêu thức dậy khi trời còn chưa sáng.

Hắn vừa động đậy là Dư Thủy Nguyệt đã tỉnh, dụi mắt hỏi: “Đi vệ sinh à?”

Tóc đen xõa tung bên người, Liễu Bạch Chiêu ưỡn thẳng lưng, giọng nói vừa tỉnh ngủ hơi khàn khàn, nói: “Đi rèn luyện buổi sáng.”

Nghe vậy, Dư Thủy Nguyệt suýt nữa cười ra tiếng. Nhưng biểu cảm khe khẽ của nàng vẫn khiến Liễu Bạch Chiêu nhúc nhích đuôi lông mày.

Nghe tiếng khẽ quát của Liễu Bạch Chiêu lúc luyện quyền ở bên ngoài.

Dư Thủy Nguyệt gối hai tay ra sau đầu, nằm trong chăn thầm nghĩ, xem ra lần này bị kích thích dữ lắm.

Thực ra nàng cũng muốn để hắn làm, tiếc rằng Liễu Bạch Chiêu là quan văn chỉ có thể chơi quyền mưu, ngay cả thể lực để “an năng biện ngã thị hùng thư”* với nàng cũng không có.

(*: Xuất xứ từ “Mộc Lan Từ”, nghĩa là “Sao có thể phân biệt ra ta là nam hay nữ”)

Chương kế tiếp