Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 63: Nàng tiên ốc đồng biết giết người (30) - Trường Phong trại
Dư Thủy Nguyệt chân trước vừa ra khỏi kinh thành, Chung Khánh Hòa cùng Trường Phong bên này đã xảy ra chuyện.

Sau khi Thanh Nhĩ điều tra, không đến mấy ngày đã tra ra được Chung Khánh Hòa mua ngọc ở Tây Thành.

Bên kia, Thiên Thịnh thay đổi trang phục đạo cụ, ngày ngày ngồi canh trong khách điếm nơi Chung Khánh Hoà ở. Chỉ cần Chung Khánh Hoà xuống lầu, hắn ta lập tức sắp xếp người bắt đầu biểu diễn.

Làm theo căn dặn của Liễu Bạch Chiêu, kể ra Chung đại nhân thê thảm đến nhường nào, già trẻ của Chung gia đáng thương biết bao.

Chung Khánh Hoà vốn đã áy náy lại hối hận, vừa nghe thấy vậy càng không muốn ăn uống gì.

Gã đã năm lần bảy lượt nhắc tới chuyện cứu người với Trường Phong, Trường Phong ngoài miệng đồng ý nhưng lại chẳng tỏ vẻ gì, ngay cả kế hoạch cũng không có.

Dù Chung Khánh Hoà có ngốc đến thế nào cũng nhận ra Trường Phong đang lừa mình.

Gã không khỏi nghi ngờ, nếu Trường Phong không muốn giúp gã, vậy sao còn lặn lội ngàn dặm xa xôi đưa gã về kinh làm gì?

Sau khi trong lòng nảy sinh nghi ngờ, cuối cùng Chung Khánh Hòa đã không tiếp tục phớt lờ được nữa. Gã không khỏi bắt đầu xem kỹ lại mối quan hệ giữa hai người. Ngoài ban đầu khen gã đôi câu, rồi lại cử hai người bảo vệ gã ở kinh thành ra, dường như Trường Phong chưa hề làm gì cả.

Còn hắn thì triệu tập mọi người trừ gian diệt ác, lại đi tuyên truyền sách phản loạn, còn lôi cả một nhà già trẻ lớn bé vào trong.

Nói đến cùng, Chung Khánh Hoà gã không hề có chút liên quan nào đến tiền triều. Nhưng người khác sẽ không biết gã chỉ là người giúp đỡ, còn Trường Phong mới là kẻ chủ mưu.

Khi cán cân trong lòng gã đang dao động giữa đi tự thú hay duy trì tình trạng hiện tại thì Trường Phong lại hạ quyết tâm.

Trường Phong cảm thấy mấy ngày nay Chung Khánh Hòa tỏ ra hốt hoảng. Nếu hắn ta còn giữ gã lâu thêm mấy ngày, nói không chừng ngày nào đó Chung Khánh Hòa nhân lúc hắn ta lơ là, lén đi ra ngoài làm chuyện ngu xuẩn gì đó.

Kinh thành có Gián Hoàng ti lại có Hoàng Vệ Quân, muốn bắt hắn ta thì hắn ta có chắp cánh cũng khó thoát.

Để tránh đêm dài lắm mộng, Trường Phong đã thầm chọn ra một ngày, tiện tìm một cái cớ mời Chung Khánh Hòa tới tửu lâu dùng bữa.

Xem như tặng gã bữa cơm lên đường.

Hai ngày nay Chung Khánh Hoà vốn đã suy ngẫm nhiều, theo bản năng cảm thấy bữa cơm này không hề đơn giản như vậy.

Trường Phong khuyên gã ăn nhiều mấy lần, gã đều lấy cớ không có khẩu vị mà từ chối.

Trường Phong cũng không bắt ép, Chung Khánh Hoà đã có một khoảng thời gian ăn uống không tốt, nên hắn ta không hề nghi ngờ.

Ngay tối hôm đó, Trường Phong lập tức hành động.

Cũng may, lúc ấy đầu óc Chung Khánh Hoà vẫn đang quay cuồng suy tư nên không hề buồn ngủ. Gã nghe thấy tiếng động lập tức xoay người, thì đã thấy Trường Phong đang cầm chủy thủ trên tay đứng ở mép giường của mình.

Đêm khuya tối tăm mịt mùng, chủy thủ lóe ánh sáng sắc lạnh dưới ánh trăng. Chung Khánh Hòa xém chút đã bị dọa tè ra quần.

“Trường Phong đại ca? Huynh làm gì vậy?”

Vẻ mặt Trường Phong lạnh nhạt nói: “Hiền đệ, xin lỗi.”

Ngươi nhất định phải chết ở đây.

Nói xong, Trường Phong lập tức giơ chủy thủ đâm tới.

Võ công của Trường Phong khác với Dư Thủy Nguyệt.

Dư Thủy Nguyệt là Ma giáo chân chính, học võ thuật bí tịch chính thống.

Còn Trường Phong, nói trắng ra chỉ là một tên sơn tặc, nào từng học khinh công chưởng pháp gì, giết người đánh nhau toàn dựa vào vũ khí cùng điều kiện của bản thân mà tới tranh đua.

Mấy ngày nay, Chung Khánh Hoà không ăn uống gì đã tụt mất mấy cân, lại thành ra may mắn là động tác còn lanh lẹ hơn lúc trước. Một nhát dao này của Trường Phong vừa hạ xuống, gã đột nhiên né tránh sang bên cạnh, chủy thủ sắc bén trượt qua cánh tay gã cắm lên chăn đệm, gã cả kinh tránh thoát được.

Chung Khánh Hoà xoay người lăn xuống, vừa kêu cứu mạng vừa chạy ra bên ngoài.

Lúc này gã đã hiểu rõ!

Trường Phong đưa gã về kinh không phải vì hắn ta thương gã nhớ nhung người nhà, mà là muốn gã chôn thây ở nơi này! Nói không chừng còn sẽ bày ra hiện trường gã sợ tội mà chạy trốn.

Sao Trường Phong có thể để gã chạy trốn được, hai bước đã đuổi theo.

Cơ thể hắn ta vạm vỡ hơn Chung Khánh Hòa, bước chân cũng rộng hơn gã, hai ba bước đã túm được gã.

Chung Khánh Hoà kêu gào thảm thiết, hai tay liều mạng giãy giụa, cố tranh thủ một chút thời gian cho mình.

Ngay lúc gã tưởng rằng mình sắp bỏ mạng, thì đám người Gián Hoàng ti phụ trách biểu diễn vở kịch lâm ly bi đát cho gã mỗi ngày đã xông vào.

Tuy các ti hầu trong Gián Hoàng ti không ai có thể đánh bại được Dư Thủy Nguyệt, nhưng vẫn thừa sức xử lý một tên như Trường Phong.

Chẳng phải dây dưa triền đấu, Trường Phong đã bị đưa về Gián Hoàng ti.

Chung Khánh Hòa khóc lóc nức nở, run rẩy chủ động bước tới cảm ơn: “Đa… đa tạ ơn cứu mạng, xin hỏi, xin hỏi các vị là?”

Gã còn buồn bực, sao trông có vẻ quen mắt thế nhỉ?

Thiên Thịnh quan sát gã đôi chút rồi nói: “Gián Hoàng ti.”

Vốn còn tưởng rằng Chung Khánh Hòa sẽ giật mình thon thót, ai ngờ ti hầu còn chưa ra tay, gã đã kích động nói: “Mau đưa ta đi! Ta khai! Ta sẽ khai toàn bộ! Có thể nhốt ta vào cùng một nhà lao với gia đình được không?”

Thiên Thịnh: “...” Tích cực vậy cơ à? Thế ban đầu ngươi chạy cái gì?

Chung Khánh Hòa nhìn sắc mặt cổ quái của Thiên Thịnh, còn tưởng rằng hắn ta không bằng lòng bèn nói: “Phòng giam bên cạnh cũng được.”

Thiên Thịnh: “... Địa lao không phải là khách điếm, đâu phải nơi ngươi muốn ngủ ở đâu là được.”

Ngọn nguồn của sự việc Chung Khánh Hòa tạo phản còn đơn giản hơn rất nhiều so với tưởng tượng. Không phải phản tặc mưu mô có bề ngoài ăn chơi trác táng gì, chỉ có một tên công tử khờ khạo bị người lợi dụng từ đầu tới cuối.

Dư Thủy Nguyệt vừa mới lên đường về nhà ngoại, đêm đó Liễu đại nhân đã bắt đầu ngắm trăng nhớ thê tử.

Liễu đại nhân – người không giỏi văn thơ còn định viết một bài thơ tỏ nỗi nhớ nhung thê tử. Đợi sau khi Dư Thủy Nguyệt trở lại sẽ cùng nàng thưởng thức. Hắn vừa mới mài xong mực thì Thiên Thịnh đã đến bẩm báo, bắt được Chung Khánh Hòa rồi.

Liễu Bạch Chiêu: “… Bổn ti đi ngay đây.”

Chịu đựng tới tận rạng sáng, Chung Khánh Hoà đã khai ra ngọn nguồn sự việc và vị cụ thể của Trường Phong trại một cách chi tiết.

Sau khi Liễu Bạch Chiêu kêu ti hầu ghi chép lại lời khai của Chung Khánh Hòa một lượt, hắn lập tức tiến cung gặp Hoàng thượng.

Thức suốt một đêm, vẻ mặt Liễu Bạch Chiêu đầy mỏi mệt, trông rất tiều tụy.

Hắn lại bắt đầu nhớ Dư Thủy Nguyệt.

Mỗi lần Liễu Bạch Chiêu thẩm vấn phạm nhân suốt đêm, lúc về đến nhà Dư Thủy Nguyệt sẽ luôn hôn mắt hắn trước, sau đó sắp xếp cơm nước tắm gội cho hắn, ngủ bù một giấc cùng hắn.

Có đôi khi hắn ngủ quên trong thùng tắm, Dư Thủy Nguyệt sẽ vớt hắn ra rồi bế trở về phòng ngủ…

Liễu Bạch Chiêu nghĩ đến hôm nay sau khi mình về nhà, không còn nụ hôn nơi đôi mắt, không có Dư Thủy Nguyệt, càng không được ngủ bù cùng nàng. Liễu đại nhân run run ống tay áo, vẻ mặt càng sa sầm.

… Hay là chờ hắn kết thúc vụ án của Chung Khánh Hoà, xin Hoàng thượng nghỉ phép nhỉ?

Chính hắn đã lâu chưa gặp nhạc phụ rồi.

Nhớ tới Trường Phong trại ở Tây Thành, Liễu Bạch Chiêu im lặng trầm ngâm giây lát.

À, vẫn còn một cách.

“Liễu đại nhân, Hoàng thượng cho mời.” Đức công công cười tủm tỉm từ trong điện đi ra.

“Cám ơn Đức công công.” Liễu Bạch Chiêu khẽ gật đầu, cất bước đi vào.

Sau khi hắn bẩm báo ngọn nguồn sự việc với Hoàng thượng xong, Liễu Bạch Chiêu nói: “Tuy mặt ngoài Trường Phong trại là sơn tặc, nhưng kẻ cầm đầu của họ là Trường Phong, có lẽ người bên dưới cũng ôm tâm tư đại nghịch bất đạo như khôi phục tiền triều. Theo như thần thần, tốt nhất vẫn nên diệt trừ sớm chút.”

Hoàng thượng trầm ngầm giây lát, nói: “Thế theo ái khanh, cử vị nào đi thì thích hợp?”

Liễu Bạch Chiêu khẽ ngẩng đầu nói: “Vi thần bất tài, nguyện xung phong tiến đánh.”

Hoàng thượng: “...”

Với cơ thể ốm nhách này của ngươi, có thể đánh sơn tặc được à?

Liễu Bạch Chiêu thong thả nói: “Nếu cử võ tướng đi trước, khó tránh khỏi quá mức gây chú ý. Để tránh phản tặc nghỉ ngờ, vi thần lấy danh nghĩa của Thông Thiên đình đi mua ngọc thạch cho Hoàng thượng. Đến nơi đó điều tra thực hư rồi mới lên kế hoạch.”

Dựa theo lời khai của Chung Khánh Hòa, Trường Phong trại cũng chỉ có mấy chục người. Nếu chỉ có trình độ như Trường Phong thì người của Gián Hoàng ti có thể giải quyết được.

Nhưng lời khai của Chung Khánh Hòa vẫn còn phải chờ chứng thực. Rất có thể Trường Phong không để gã thấy được tình hình thực sự, cho nên Liễu Bạch Chiêu cần phải tới đó tìm hiểu một lượt.

Rồi mới quyết định mượn dùng lực lượng nha môn của địa phương, hay là điều quan binh ở gần đó.

Hoàng thượng cảm thấy Liễu Bạch Chiêu nói có lý, bèn nói: “Trẫm sẽ gửi chi nha môn và quân đội đóng quân ở đó một bức thư, kêu họ phối hợp với hành động của ngươi.”

Liễu Bạch Chiêu khom người: “Tạ ơn Hoàng thượng.”

Hoàng thượng: “Ái khanh định xuất phát khi nào?”

Liễu Bạch Chiêu: “Việc này không nên chậm trễ, hôm nay vi thần định hành động luôn.”

Hoàng thượng: “… Nhanh vậy luôn à?”

Liễu Bạch Chiêu nghiêm mặt nói: “Trường Phong chậm chạp không trở về, vi thần sợ bọn sơn tặc đã phát hiện điều gì đó.”

Hoàng thượng trầm ngâm: “Vậy, buổi chiều trước khi xuất phát, ái khanh tới lấy thư đi.”

Hoàng thượng không khỏi cảm thán, Liễu khanh thật đúng là vị quan tốt vì nước thương dân, bản thân cũng không chịu nghỉ ngơi lấy một khắc.

Sau khi Liễu Bạch Chiêu ra khỏi hoàng thành trực tiếp chạy về nhà, dặn dò Thổ Đậu thu dọn hành lý cho mình.

Lòng thầm nghĩ, nếu mình lên đường mau một chút, liệu có thể đuổi kịp Thủy Nguyệt không nhỉ?

Còn vì sao phải dùng danh nghĩa của Thông Thiên đình ư?

Ngoài mặt Liễu Bạch Chiêu sẽ nói là để che giấu tai mắt, Thông Thiên đình đi thành Tây mua ngọc cho Hoàng thượng sẽ danh chính ngôn thuận.

Trên thực tế, Liễu đại nhân chỉ muốn tặng cho phu nhân mình một niềm vui bất ngờ mà thôi.

Rõ ràng Dư Thủy Nguyệt không biết tướng công của mình tự chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho nàng, mà vẫn đang ra roi thúc ngựa trở về nhà ngoại.

Lúc nàng mới ra khỏi kinh thành vẫn chưa cảm thấy gì, nhưng khi khoảng cách ngày càng xa, Dư Thủy Nguyệt ngày càng nhớ hai mẫu tử Liễu Bạch Chiêu.

Liễu Bạch Chiêu có thể tự mình cơm nước không? Một mình Dương thị ở nhà liệu có buồn quá không? May là, trước khi đi nàng đã nói qua với Vương phu nhân, thường xuyên tới nhà nàng bầu bạn đi dạo cùng Dương thị.

Thậm chí nàng còn nhớ cả đầu bếp nữ của phòng bếp cùng Bạch Đoàn Tử, tất cả đều lướt qua trong đầu Dư Thủy Nguyệt.

Những năm trước nàng ở Tây Thành đã dừng chân nhiều nơi như vậy, nhưng lúc nàng rời đi đều không hề nhớ nhung gì cả.

Bách Tước thấy vẻ mặt Giáo chủ không vui bèn hỏi: “Giáo chủ?”

Dư Thủy Nguyệt đùa nghịch ngọc hoàn trong tay nói: “Không sao, chẳng qua nhớ bọn họ thôi.”

Bách Tước: “Giáo chủ nhớ nhà hả?”

Dư Thủy Nguyệt sững sờ, hóa ra là như vậy.

Nàng đã coi ngôi nhà ở kinh thành đó là gia đình của mình.

Vì thế, nàng càng thêm nóng lòng, muốn mau chóng dọn sạch Trường Phong trại, sau đó nhanh chóng trở về kinh.

Vì có thể mau chóng gặp lại nhau, hai phu thê vội vã lên đường, ngựa không dừng vó.

Dư Thủy Nguyệt tiến vào cổng Tây Thành, hít sâu một hơi rồi nhìn cảnh tượng trước mắt. Nàng khẽ siết chặt dây cương rồi quát lên: “Ya!”

Chờ đến khi tới chân núi, Hoàng Ly dồn khí thổi một tiếng ám hiệu, người canh cửa Đồ Hoan giáo nghe thấy vậy, lập tức cử người đi bẩm báo Thạch trưởng lão. Sau đó tới ven đường châm lửa, chiếu sáng cả con đường từ dưới chân lên tới đỉnh núi.

Thạch Lựu nghe thấy giáo đồ tới bẩm báo, trực tiếp bật dậy khỏi giường, mau chóng mặc quần áo lên, đẩy cửa phòng ra ‘kẽo kẹt’ một tiếng.

“Giáo chủ đã trở lại rồi à?”

“Hồi bẩm Thạch hộ pháp, thủ vệ nghe thấy ám hiệu, chắc hẳn giáo chủ đã trở lại.”

“Giáo chủ!” Thạch Lựu lướt khinh công, sau khi nhảy vọt mấy cái, thân ảnh đã biến mất trong đường núi.

Từ xa, Dư Thủy Nguyệt đã nghe được tiếng gọi ầm ĩ của Thạch Lựu. Nàng nhìn theo hướng phát ra âm thanh, đã trông thấy vẻ mặt đầy chân tình của nàng ấy.

Lần này Dư Thủy Nguyệt rời đi một mạch mấy năm liền, trong một năm nhiều nhất cũng chỉ trở lại hai lần, ngày thường đều giữ liên lạc bằng thư từ do tiêu cục đưa. Thạch Lựu là người có tính cách thích tự do, nghĩ tới Hoàng Ly và Bách Tước đi theo giáo chủ cơm ngon rượu say ở kinh thành, còn có thể cọ xát mấy chiêu. Nàng ấy cảm thấy bản thân mình thật sự sống không còn gì luyến tiếc.

Nếu là người khác, có lẽ chỉ ước gì Dư Thủy Nguyệt đừng bao giờ trở lại, mình có thể thượng vị.

Nhưng Thạch Lựu không muốn thế.

Nàng ấy sợ Dư Thủy Nguyệt không quay lại!

Nhiều sổ sách như vậy, còn có bao nhiêu miệng ăn, nàng ấy mệt chết đi được!

Suốt dọc đường lên núi, những lời Thạch Lựu nói vừa lê thê vừa ngán ngẩm.

Dư Thủy Nguyệt chịu đựng sự nhiệt tình lâu ngày gặp mặt của Thạch Lựu. Sau khi đến sảnh họp của Đồ Hoan giáo, bắt đầu dò hỏi chuyện của Trường Phong trại.

Vừa nhắc tới Trường Phong Trại, Thạch Lựu đã cau mày lại: “Thạch Lựu ta vừa nghe thấy cái tên Trường Phong trại này đã cảm thấy rất quen tai. Sau đó ta mới nhớ ra, đây chẳng phải là sơn trại mà ngài vẫn luôn tìm kiếm đó sao?”

Dư Thủy Nguyệt uống trà nóng, nói: “Thấy trong thư ngươi viết, đã xảy ra tranh chấp với đối phương hả?”

Thạch Lựu nhổ một ngụm nước bọt: “Ta còn chưa gây phiền toái cho chúng đâu! Chúng đã đến gây rối với chúng ta rồi! Hỏi có phải trong giáo chúng ta có một thư sinh tên là Tôn Huy Ngân, còn dẫn theo một lão nô bộc không?”

Dư Thủy Nguyệt khựng lại, hờ hững cười nói: “Có người này à?”

Thạch Lựu đã quên mất đôi chủ tớ bị giáo chủ làm thịt này từ lâu, vì thế vội vàng xua tay nói: “Giáo chủ, ngài cũng biết đấy, giáo chúng ta không có lấy một người đọc sách! Ngay cả tên cũng không biết viết, sao có được một cái tên văn vẻ như thế chứ? Duy nhất chỉ có một tú tài viết thư áp tải, họ Lý, tên đầy đủ là Lý Đại Lương. Căn bản không hề có Tôn Hy gì gì đó.”

Dư Thủy Nguyệt: “Sau đó thì sao?”

Thạch Lựu nói; “Ta bèn nói với họ rằng, không có! Kết quả họ còn không tin, nói có người trông thấy hắn ta đi lên núi! Vậy chẳng phải nói nhăng nói cuội ư? Đâu có thư sinh nào dám lên ngọn núi của chúng ta chứ? Đây không phải gà tới chúc tết chồn à, muốn tìm kích thích ư?”



Lời tác giả:

Đôi phu thê tề tụ ở Tây Thành, ha ha ha

Chương kế tiếp