Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 64: Nàng tiên ốc đồng biết giết người (31) - Tình cờ gặp gỡ
Dư Thủy Nguyệt thấy Thạch Lựu nói sinh động như thật, nàng cười gật đầu: "Nói tiếp đi."

Thạch Lựu: "Chúng còn hai ba hôm đến một lần! Ta cảm thấy bọn người này đến không có ý tốt nên đánh cho chúng một trận. Kết quả, chúng còn nghiện ăn đòn, sau khi bị đánh còn không học ngoan, vẫn cử người tới khiêu khích. Bấy giờ ta mới nhớ ra, đây chẳng phải là sơn trại mà Giáo chủ dặn ta tìm đấy ư? Nên mới viết thư cho ngài. Mấy ngày nay bọn chúng cũng ko chịu ngừng nghỉ, không dám lên núi nhưng cứ lởn vởn dưới chân núi cứ như đám cóc vậy, trông dọa người lại ghê tởm!"

Thạch Lựu nói tiếp: "Giáo chủ, ngài nói xem nên xử lý bọn chúng như thế nào?"

Sở dĩ khoảng thời gian này nàng ấy không đi đánh ngọn núi bên cạnh là vì Dư Thủy Nguyệt muốn tìm Trường Phong trại kia. Nàng ấy chắc chắn không thể phá hư việc lớn của Giáo chủ được.

Dư Thủy Nguyệt đặt tách trà xuống nói: "Quy tắc cũ, ngày kia diệt sơn."

Mấy năm nay, nàng không ở Tây Thành, có lẽ đám sơn tặc đã quên mất quy củ của Đồ Hoan giáo rồi.

Có ba loại người Đồ Hoan giáo không giết, đó là không giết người lương thiện, trẻ nhỏ ngây thơ, lạm sát người sắp chết.

Như vậy, Đồ Hoan giáo giết người đơn giản hơn nhiều.

Năm lần bảy lượt khiêu khích, cộng thêm thù mới hận cũ, Trường Phong trại xứng đáng nằm trong phạm vi bị giết.

Bây giờ, Dư Thủy Nguyệt nghĩ đến, rất có thể không phải Tôn Huy Ngân đi tìm Trường Phong trại, mà là Trường Phong trại cũng muốn tìm hắn ta!

Rốt cuộc là có chuyện gì, nàng cứ bắt trại chủ của Trường Phong trại hỏi một chút là biết.

Thạch Lựu tò mò hỏi: “Vậy ngày mai làm gì?”

Ngày kia là ngày lành gì thế?

Dư Thủy Nguyệt nói: “Đi mua hàng Tết.”

Nàng đã nói ra rồi, sao có thể không đi chuẩn bị hàng Tết chứ? Còn phải kéo đầy ba thùng lớn trở về...

Cả ngày hôm sau, Dư Thủy Nguyệt đều đang chuẩn bị hàng Tết, còn chưa mua đủ. Nàng chỉ đành đẩy kế hoạch giết người lùi lại một ngày.

Ngày thứ tư, Giáo chủ triệu tập thuộc hạ, nghênh ngang thẳng tiến Trường Phong trại.

Mà cùng lúc đó, một đoàn người ra roi thúc ngựa tiến vào cổng Tây Thành.

Người dẫn đầu lắc lư trên người.

Vừa đến dưới chân thành, hắn đã lảo đảo, được thị vệ bên cạnh đỡ xuống ngựa.

Gương mặt phù dung tái nhợt cả mảng, dạ dày không khỏe khiến bả vai co giật run run.

“Liễu đại nhân, ngài không sao chứ?”

Liễu Bạch Chiêu đang định xua tay thì nghe thấy có người nói: “Ôi này, ta nghe tiều phu nói, người của Đồ Hoan giáo đã tới ngọn núi cách vách rồi đấy!”

“Cuối cùng cũng đánh nhau rồi à!”

“Mà ta nói chứ, Trường Phong trại cũng vênh váo thật, ngươi xem, đâu có sơn tặc nào dám chọc Đồ Hoan giáo đâu?”

“Đồ Hoan giáo nhiều nữ tử như vậy, cũng chưa chắc có thể đánh bại được Trường Phong trại toàn nam tử vạm vỡ cường tráng!”

...

Thanh Nhĩ nghe thấy dân chúng trò chuyện, bước tới ghé sát bên tai Liễu Bạch Chiêu: “Đại nhân, ngài xem...?”

Lần này bọn họ tới là để tra xét Trường Phong trại. Một khi bọn chúng đánh nhau với bang phái khác thì việc điều tra sẽ rất phiền phức.

Nghe thấy ba chữ “Đồ Hoan giáo”, lông mi của Liễu Bạch Chiêu giật giật, nói với Thanh Nhĩ: “Ngươi mang theo thư của Bệ hạ mau chóng điều động binh lính của quan phủ, bổn ti tới đó trước.”

Liễu Bạch Chiêu thầm nghĩ, Thủy Nguyệt có mối quan hệ dây mơ rễ má với Đồ Hoan giáo.

Đồ Hoan giáo đi đánh Trường Phong trại, nếu Thủy Nguyệt cũng ở bên trong sẽ nguy hiểm nhường nào.

Liễu Bạch Chiêu như thể quên mất chuyện thê tử của hắn có thể ôm mình lên bằng một tay rồi. Hắn lo lắng đến độ mặt càng thêm tái nhợt.

Mà Dư Thủy Nguyệt – người Liễu Bạch Chiêu một lòng mong nhớ, lúc này đã đến cổng của Trường Phong trại.

Lính gác của Trường Phong trại sửng sốt nhìn đám người mênh mông cuồn cuộn, to gan quát mắng: “Kẻ nào dám xông vào Trường Phong trại?”

Thạch Lựu xung phong xông lên, cất cao giọng: “Bà tổ của ngươi!” Một cước đạp văng gã ta.

Một tên lính gác khác thấy tình thế không ổn, lập tức chạy vào trong chạy hét lên: “Người của Đồ Hoan giáo tới rồi! Họ đánh...”

Gã còn chưa kịp nói hết câu đã bị một viên đá đánh trúng gáy, mắt tên lính canh trợn ngược rồi ngất xỉu.

Dư Thủy Nguyệt tự tin tiến tới, thoải mái như ở sân viện nhà mình vậy. Cánh tay dài vung lên trong không trung, nói với giáo đồ ở phía sau: “Tóm tên Trại chủ của chúng ra đây cho ta!”

Dưới sự dẫn dắt của Dư Thủy Nguyệt, Đồ Hoan giáo giống như đám sói rơi vào bầy dê tìm mồi. Cả Trường Phong trại lập tức trở nên gà bay chó sủa!

Thạch Lựu đánh đến hứng thú bừng bừng, còn muốn ngửa đầu lên trời hú hai tiếng: “Hú hú hú.” Giống như một con sói.

Thạch Lựu vận đầy khí, âm thanh truyền khắp Trường Phong trại. Ngay cả đám người Liễu Bạch Chiêu dưới chân núi cũng có thể nghe thấy tiếng rú.

Thiên Thịnh khó hiểu hỏi: “Đại nhân, ngài nghe xem, đây là âm thanh gì thế?”

Một ti hầu khác nói: “Nghe như tiếng sói hú, trong núi còn có sói à?”

Sắc mặt Liễu Bạch Chiêu càng thêm trắng bệch: “Nhanh chân lên đi.”

Vậy mà còn có sói! Thật sự quá nguy hiểm!

Đám người Dư Thủy Nguyệt một đường gặp tên nào chém tên đấy, mãi cho đến ổ chính của Trường Phong trại.

Nhị đương gia Trường Phong trại vẫn coi như một nam tử hán, không hề lâm trận chạy trốn. Hắn ta muốn đấu một trận sống chết, kết quả Hoàng Ly hoàn toàn không cho hắn ta cơ hội. Một cái hất người đã tóm được tên này, tiện tay bẻ gãy cánh tay hắn ta.

Lúc Nhị đương gia vẫn còn đang la hét thảm thiết, Hoàng Ly đã xách người đến trước mặt Dư Thủy Nguyệt rồi.

Dư Thủy Nguyệt quan sát khắp phòng một lượt, trên tường và ghế chính được lót da hổ. Bên trong xem ra vẫn còn có một căn phòng, xung quanh bày đầy tiền bạc vụn vặt, trên bàn trà còn có xương cốt vẫn chưa dọn.

“Đại đương gia của các ngươi đâu?”

Nhị đương gia đau đến đổ mồ hôi hột, nghe xong nói: “Đại đương gia không có ở đây, hắn đã đến kinh thành rồi!”

Dư Thủy Nguyệt nhíu mày: “Kinh thành? Đi lúc nào thế?”

Nhị đương gia: “Đã hơn hai tháng!”

Dư Thủy Nguyệt nghĩ thầm, nếu tên Nhị đương gia này không nói dối thì thì nàng và Đại đương gia vừa mới tách ra.

Dư Thủy Nguyệt nói: “Hắn đi một mình à?”

Nhị đương gia ậm ừ trả lời ba phải: “Ừm hứm.”

Hoàng Ly thấy thế, trực tiếp vặn cánh tay bị gãy của hắn ta.

Nhị đương gia: “A! Ta nói! Ta nói! Đừng vặn!”

Hoàng Ly buông tay ra, Nhị đương gia chật vật sờ cánh tay đã gãy rồi nói: “Là đi cùng với Chung Khánh Hòa công tử.”

Dư Thủy Nguyệt nghe xong, hóa ra là Nhị công tử của Chung đại nhân trốn tới Tây Thành! Còn có cấu kết với Trường Phong trại.

Dư Thủy Nguyệt nhìn Nhị đương gia chằm chằm, nói với Hoàng Ly: “Trói lại, đưa về rồi từ từ hỏi.”

Nghĩ đến dạo này Liễu Bạch Chiêu đang điều tra án tạo phản, Dư Thủy Nguyệt cảm thấy nàng cần phải “khéo léo” đưa Nhị đương gia này cho Gián Hoàng ti.

“Giáo chủ!” Thạch Lựu vội vội vàng vàng từ bên ngoài xông vào.

Dư Thủy Nguyệt: “Sao thế?”

“Người ở Trường Phong trại nói là nhìn thấy có người lên đây!”

Dư Thủy Nguyệt kinh ngạc hỏi: “Ai? Quan phủ?”

Mấy năm nay nàng vắng mặt, quan phủ của Tây Thành tiến bộ rồi, dám quản chuyện riêng của các môn phái trong võ lâm.

Khi nàng còn ở đây, quan phủ Tây Thành chỉ để bài trí, đụng phải chuyện của Đồ Hoan giáo thì lập tức nhắm mắt, yên tĩnh như gà...

Dư Thủy Nguyệt nghĩ không sai, quan phủ Tây Thành vẫn là đám quan năm đó. Thanh Nhĩ tuân lệnh Liễu Bạch Chiêu, cầm thư Hoàng thượng tự mình viết đi tìm viện binh.

Thành tri Tây Thành biết được đau đầu không thôi!

Không phải vì Tây Thành bọn họ xảy ra chuyện lớn như vậy, còn có quan to bậc này tới, mang theo “thư giới thiệu” của Hoàng thượng.

Mà là vì, kêu họ đi ngăn cản Đồ Hoan giáo!

Họ không thể nào cãi lý với đám Ma giáo này được!

Quan phủ bắt người phải có chứng cứ, còn cân nhắc xử phạt, nhưng Đồ Hoan giáo có cần không?

Căn bản không cần rồi!

Họ không quan tâm đến việc xử phạt, chỉ bận tâm giết ngươi hay là mặc kệ ngươi...

“Đại nhân?” Thanh Nhĩ nghi hoặc nhìn sắc mặt khó coi của Thành tri Tây Thành, thầm đoán lẽ nào ông ta có khúc mắc gì với bên nào hả?

Thành tri Tây Thành run cầm cập đội mũ quan lên: “Bổn… bổn thành tri cử người ngay đây.”

Ông ta cảm thấy Trường Phong trại kia quá vênh váo! Nhìn đi, giờ đủ vênh rồi!

Dưới tác phong làm việc lề mà lề mề của Thành tri Tây Thành, tất nhiên là không kịp tới Trường Phong trại... Có thể nói là không có chút tác dụng nào hết.

Bên này, Thạch Lựu trả lời: “Quan phủ nào dám nhúng tay vào chuyện của chúng ta! Một năm chúng ta đã giao nộp biết bao tiền thuế!” Bây giờ họ chính là môn phái nửa đàng hoàng, hộ giàu nộp thuế cho triều đình đấy.

“Nói là giơ cờ, bên trên cờ có viết hai chữ ‘Thông Thiên’.”

Dư Thủy Nguyệt ngạc nhiên nói: “Thông Thiên?”

Hoàng Ly: “Giáo chủ, lẽ nào là Thông Thiên đình?”

Dư Thủy Nguyệt buồn bực, sao Thông Thiên đình lại đến Tây Thành chứ? Nếu là vì chuyện điều tra phản tặc, người đến hẳn là Gián Hoàng ti của tướng công nàng.

Hơn nữa, lúc nàng rời khỏi kinh thành cũng chưa từng nghe thấy Thông Thiên đình muốn tới Tây Thành.

Dư Thủy Nguyệt trầm ngâm giây lát rồi chỉ vào Nhị đương gia nói: “Đưa tên này đi, chúng ta về giáo trước đã.”

“Thạch Lựu, ngươi dẫn mấy giáo đồ, đóng gói hết của cải ở sau viện của chúng mang về.” Dư Thủy Nguyệt nghĩ một chút lại nói: “Nếu có bạch ngọc tốt thì nhớ gói lại cho ta.”

Thạch Lựu hỏi: “Giáo chủ muốn lấy đồ à?”

Hoàng Ly ở bên cạnh nói: “Đồ ngốc này! Giáo chủ muốn lầy đồ tặng cô gia.”

Dư Thủy Nguyệt im lặng, ngầm thừa nhận.

Đã đến một chuyến, sao có thể về tay không được?

Hơn nữa, “đen ăn đen” hoàn toàn không hề có gánh nặng tâm lý chút nào. Vốn dĩ mấy thứ này cũng chẳng sạch sẽ gì.

Sau khi dặn dò giáo đồ dọn sạch của cải ở sau viện của Trường Phong trại, cả đoàn người lại cuồn cuộn xuống núi như lúc mới tới.

Trong Trường Phong trại một mảnh thê lương, kẻ bị thương, người chạy trốn... còn ai chưa chạy kịp thì đều bị giáo đồ của Đồ Hoan giáo bắt mang về.

Không thiếu một mống.

Lúc người của Đồ Hoan giáo xuống núi, nhóm Liễu Bạch Chiêu cũng vừa lên núi.

Đúng như dự đoán, khi hai đội nhân mã nhìn thấy bóng dáng đối phương đều trở nên cảnh giác.

Đám ti hầu của Gián Hoàng ti đóng giả thành Thông Thiên đình cảnh giác quan sát nhóm giáo đồ Ma giáo này. Mà Ti trưởng Liễu Bạch Chiêu của họ thì đang tìm kiếm ái thê của mình trong đám người của Đồ Hoan giáo.

Từ đằng xa, hắn đã nhìn thấy nữ tử đi phía trước mọi người.

Tuy sức khỏe của Liễu Bạch Chiêu không tốt, nhưng mắt hắn tốt.

Người trong lòng cùng chung chăn gối bao năm, dù nàng có dịch dung thì e rằng hắn cũng có thể nhận ra được. Chứ chưa kể tư thế đi đứng của Dư Thủy Nguyệt, hắn nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng ở trong đầu.

Bởi vì liên quan tới Dư Thủy Nguyệt nên đầu óc Liễu đại nhân tạm thời mất đi sự sáng suốt. Hắn không suy nghĩ tới việc tại sao phu nhân nhà mình lại dẫn đầu đám người này?

Khoảng cách càng gần, hắn càng chắc chắn đó là phu nhân nhà mình.

Thấy trên người nàng không có bất cứ vết thương nào, trái tim vẫn luôn thấp thỏm lo âu của hắn mới bình tĩnh trở lại.

Mà đầu bên kia, đám người Đồ Hoan giáo vừa đánh trận xong vẫn còn đang hưng phấn, quan sát nhóm binh lính của Thông Thiên đình đang lên núi với vẻ mặt tò mò.

Dĩ nhiên, Dư Thủy Nguyệt cũng trông thấy bóng dáng đang chật vật leo núi kia, ngay lập tức khựng lại.

“Bách Tước, đưa khăn tay cho ta.”

Bách Tước cũng thấy được cô gia, vội vàng lấy khăn tay từ trong ngực ra đưa cho Dư Thủy Nguyệt.

Khăn tay hơi nhỏ một chút, Dư Thủy Nguyệt đành lấy nó che mặt rồi nói: “Ngươi và Hoàng Ly đi phía sau, đừng để chàng trông thấy.”

Dư Thủy Nguyệt hơi ngạc nhiên, chẳng phải nói là người của Thông Thiên đình à? Sao lại là tướng công của nàng thế kia?

Hai bên đã cách nhau ngày càng gần, Dư Thủy Nguyệt khẽ cúi đầu, giả bộ không nhận ra nhau.

Đúng lúc này, Thạch Lựu dẫn thuộc hạ đi bê bảo vật cũng đuổi kịp, sau lấy liền nghe thấy giọng nói lanh lảnh của nàng ấy: “Giáo chủ! Ta đã dọn sạch ổ của Trường Phong trại rồi! Ha ha ha!”

Dư Thủy Nguyệt: “...”

Hoàng Ly cùng Bách Tước trốn phía sau: “...”

Thấy Liễu Bạch Chiêu chậm rãi mở to mắt, Dư Thủy Nguyệt nuốt nước miếng, giả bộ không nghe thấy lời hô hào của Thạch Lựu. Chỉ cần nàng không đáp lại thì sẽ không ai biết nàng là giáo chủ.

Nhưng tính tình Thạch Lựu tăng động, mạnh mẽ!

Nàng ấy khéo lèo nhào lộn hai cái trên không trung rồi dừng ngay bên cạnh Dư Thủy Nguyệt.

“Giáo chủ, ngài đeo khăn che mặt làm gì thế?”

Dư Thủy Nguyệt định né sáng bên cạnh một chút, chiếc khăn tay vốn hơi nhỏ lỏng lẻo rơi xuống.

Thạch Lựu là người không sợ trời không sợ đất, nàng ấy căn bản không coi Thông Thiên đình đang đi tới đối diện ra gì cả.

“Giáo chủ, ngài xem, vừa rồi lúc ta thu vét đã tìm được bạch ngọc rồi. Chẳng phải ngài nói muốn tìm bạch ngọc khắc tặng cô gia cái... Giáo chủ?”

Chỉ thấy vẻ mặt Dư Thủy Nguyệt càng lúc càng âm trầm, như thể giăng đầy mây đen trước cơn bão.

Mọi người của Gián Hoàng ti đi tới đối diện, lấy Liễu đại nhân cầm đầu, tất cả ti hầu đều ngây người.

Đây chẳng phải là... phu nhân của Liễu đại nhân à?

Liễu đại nhân ngơ ngác nhìn ái thê của hắn, nhất thời cũng không biết nên phản ứng ra sao.

Dư Thủy Nguyệt ra sức nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hỏng rồi, rút lui!”

Thạch Lựu chớp mắt: “Là sao?”

Giây tiếp theo, Dư Thủy Nguyệt đã nhún chân bay lên ngọn cây, lao vút về phía Đồ Hoan giáo!

Chuyện bất ngờ xảy ra, nàng cần yên tĩnh chút đã!

“Thủy Nguyệt!”

Thấy nàng muốn đi, Liễu Bạch Chiêu sốt sắng gọi nàng, nhưng Dư Thủy Nguyệt đã không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.

Hoàng Ly cùng Bách Tước vội vàng đuổi theo, quay đầu lại quát Thạch Lựu: “Ngu xuẩn!”

Sau đó lại nói với đám người trong giáo: “Theo sát Giáo chủ, bay trở về thôi! Ai không biết khinh công thì chạy.”

Thạch Lựu điểm mũi chân đuổi theo: “Đang muốn so khinh công đấy à! Giáo chủ, chờ ta với!”

Bách Tước thả chậm tốc độ khinh công, sánh vai cùng Thạch Lựu, nói: “Vừa rồi ngươi có nhìn người đứng trước Thông Thiên đình kia không?”

Thạch Lựu gãi gãi đầu: “Ta nhìn hắn làm gì?”

Bách Tước: “… Đó là cô gia đấy.”

Hai giây sau, Thạch Lựu mới phản ứng lại, lập tức mở to hai mắt nhìn: “Cô gia?”

Mẩu chuyện nhỏ:

Thạch Lựu: Cô gia thật xấu xa, sao lại còn “cải trang vi hành” chứ?

Câu chuyện này bắt đầu đếm ngược rồi!

Chương kế tiếp