Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 65: Nàng tiên ốc đồng biết giết người (32) - Cuộc gặp gỡ vui vẻ
Lúc mới gặp mặt, Dư Thủy Nguyệt sợ Liễu Bạch Chiêu bị dọa nên mới không nói ra thân phận thật sự. Dù sao bất kể là ai, mới quen một người mà nói với đối phương rằng: “Ngươi biết Đồ Hoan giáo không? Ta chính là Giáo chủ của Ma giáo trên núi kia.”



Vậy thì đối phương nhất định sẽ cảm thấy Dư Thủy Nguyệt có bệnh, hoặc sẽ cung kính cách xa theo bản năng.

Dư Thủy Nguyệt cũng không nghĩ tới hai người sẽ đi đến bước này... Thôi được rồi, có lẽ nàng cũng đã nghĩ tới điều này một chút xíu. Nhưng quả thật chưa có cơ hội tốt để nàng nói ra chuyện này, vì thế vẫn kéo dài đến giờ.

Huống hồ dù nàng muốn nói, nhưng cũng phải là hai người họ đơn độc ngồi xuống, từ từ trò chuyện.

Chứ không phải như hôm nay, oanh động hoảng hốt.

Dư Thủy Nguyệt nhíu mày thở dài thườn thượt, chuyện lần này khó xử lý rồi đây.

Triều đình và giang hồ nước sông không phạm nước giếng, từ xưa đến nay trong lòng nàng tỏ tường điều này. Nào có Giáo chủ Ma giáo nào gả cho một vị quan tam phẩm của triều đình chứ?

Có thần trộm nào gả cho quan viên Hình bộ không? Chắc chắn là không!

Nếu nàng là chưởng môn võ lâm chính phái thì còn đỡ, nhưng là thủ lĩnh của Ma giáo, vậy thì có vấn đề rồi. Việc này vừa lớn vừa nhỏ, tuyệt đối không phải là chuyện tốt đối với con đường làm quan của Liễu Bạch Chiêu.

Trong lòng Dư Thủy Nguyệt hiểu rõ, Liễu Bạch Chiêu đã đắc tội với rất nhiều người trong triều. Nắm được nhược điểm hắn cấu kết với Ma giáo lớn như vậy, e rằng có không ít người xếp hàng ném đá hắn đâu.

Thạch Lựu rụt rè ngó vào bên trong qua mép cửa, vừa khéo bắt gặp ánh mắt của Dư Thủy Nguyệt.

Thạch Lựu chột dạ bước vào, thay đổi vẻ bộp chộp thường ngày thành dáng vẻ nhận lỗi, ‘bụp’ một tiếng quỳ xuống.

“Giáo chủ, tiểu nhân biết sai rồi.”

Dư Thủy Nguyệt không nói gì, chỉ thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thạch Lựu quan sát vẻ mặt nàng: “... Hay là, ta đi bắt cô gia về đây cho ngài nhé?”

Nàng ấy thật sự không để đám ti hầu bên cạnh Liễu Bạch Chiêu kia trong mắt.

Dư Thủy Nguyệt: “… Ngươi bắt chàng trở về làm cái gì?”

Thạch Lựu: “Không phải ngài đang lo, sau khi cô gia biết chuyện sẽ trốn tránh ngài sao? Ta bắt hắn trở về là được.”

Liễu Bạch Chiêu sẽ trốn tránh nàng ư? Dư Thủy Nguyệt lại không thấy thế.

Có sóng gió gì mà Liễu Bạch Chiêu chưa từng chứng kiến chứ, lòng can đảm của hắn không phải thứ mà người thường có thể sánh.

Chẳng qua chỉ thay đổi nghề nghiệp của người bên gối mà thôi... Tuy rằng tiêu cục cùng Ma giáo đúng là khác hơi nhiều.

Dư Thủy Nguyệt càng nghĩ càng phiền, dứt khoát trở về phòng vận công điều tức.

Trên một đỉnh núi khác, Liễu Bạch Chiêu thấy Dư Thủy Nguyệt biến mất trong rừng cây. Mặt ngoài không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng lại cực kỳ nôn nóng, hắn sợ Dư Thủy Nguyệt lần này chạy trốn, hắn sẽ không tìm được.

Nhưng vẫn còn một đống cục diện rối rắm đang chờ hắn xử lý.

Lần này hắn tới chính là để tìm hiểu Trường Phong trại, bây giờ thì hay rồi, Trường Phong trại bị diệt sạch bách…

Đến khi Thành tri Tây Thành hai đùi run rẩy, khoan thai tới muộn thì Liễu Bạch Chiêu bên này đã phân loại đồ vật và người xong xuôi, chỉ chờ áp tải xuống núi.

Đồ vật đáng giá của Trường Phong trại đã bị Đồ Hoan giáo dọn gần hết. Vì vậy xử lý vô cùng dễ dàng, chỉ giống như chuyển nhà quét tước vệ sinh thôi.

Liễu Bạch Chiêu nói với đám ti hầu: “Trước khi về kinh, không được bàn tán việc ngày hôm nay.”

Miệng đám ti hầu Gián Hoàng ti ai nấy đều kín như hến, không cần Liễu Bạch Chiêu ra lệnh, họ cũng sẽ không nói bậy.

Ban đầu Liễu Bạch Chiêu còn muốn tặng niềm vui bất ngờ cho phu nhân mình. Ai dè phu nhân hắn còn xuất sắc hơn, tặng hắn bất ngờ càng lớn hơn nữa.

Tuy rằng có chút ngoài ý muốn, nhưng ít nhiều cũng hợp tình hợp lý.

Nếu nương tử nhà mình phụ trách việc làm ăn của Đồ Hoan giáo ở kinh thành thì Giáo chủ Đồ Hoan giáo cũng quá coi trọng nàng quá. Mỗi ngày dòng tiền từ sòng bạc và tiệm ngọc thạch của kinh thành nhiều như nước chảy, lại để một mình phu nhân hắn làm chủ?

Hắn cũng đã từng đoán rằng, Bách Tước và Hoàng Ly có nhiệm vụ giám sát phu nhân nhà hắn.

Nhưng hắn nhìn thế nào cũng không thấy giống. Dù sao sự tôn kính trong ánh mắt của hai người họ không hề gạt người. Có thể giả bộ được nhất thời nhưng không thể ngụy trang tận mấy năm được.

Nếu nàng chính là Giáo chủ, thì còn có thể hiểu được.

Trong những người Liễu Bạch Chiêu từng gặp thì công phu của Dư Thủy Nguyệt là tốt nhất.

Hắn từng nghĩ, nếu người làm ăn của Đồ Hoan giáo đều có võ công tốt như vậy thì Giáo chủ còn phải giỏi đến nhường nào? ... Hóa ra là hắn nghĩ nhiều.

Nghĩ đến đây, Liễu Bạch Chiêu lại nhớ tới một việc khác.

Mấy năm nay, hễ người nào gây phiền toái cho hắn, gần như đều không có kết cục tốt.

Ngay như Trương Tiêu vừa mới chết cách đây không lâu.

Lại liên tưởng những tay đấm mà nhóm Đình Vệ từng gặp ở sòng bạc của Đồ Hoan giáo.

Liễu Bạch Chiêu lập tức hiểu ra.

Mấy năm nay, đều là Dư Thủy Nguyệt trút giận thay hắn.

Liễu Bạch Chiêu xoay chiếc nhẫn ban chỉ bằng bạch ngọc ở ngón tay cái, chỉ ước gì bây giờ có thể tới đỉnh núi bên cạnh.

Tiếc là, hắn còn có công chuyện chưa xong.

Dư Thủy Nguyệt chờ từ chập tối cho đến ban đêm rồi tới sáng ngày hôm sau, cũng không thấy Liễu Bạch Chiêu đến tìm mình.

Dư Thủy Nguyệt vừa điều tức, trong đầu cũng không quên suy nghĩ mọi chuyện.

Nàng đột nhiên nhớ lại cảnh tượng mình gặp Liễu Bạch Chiêu ở kiếp trước.

Tại sao kiếp trước Liễu Bạch Chiêu lại tới Tây Thành?

Hình như hắn đã hỏi nàng rất nhiều chuyện về sơn tặc ở Tây Thành…

Dư Thủy Nguyệt bỗng nhiên hiểu ra, vội vàng tính toán thời gian.

Không sai, tuy rằng hơi lệch một chút, nhưng đời trước Liễu Bạch Chiêu cũng tới Tây Thành vào khoảng thời gian này.

Giờ xem ra, hơn phân nửa lý do là có liên quan tới Trường Phong trại.

Kiếp trước, Trường Phong trại bị Đồ Hoan giáo làm cho như ngọn nến lay lắt trong gió. Đời này thì hay rồi, trực tiếp tắt ngúm...

Dư Thủy Nguyệt ngẫm nghĩ, nàng nhớ rõ kiếp trước lúc mới gặp Liễu Bạch Chiêu, lúc đó hắn mặc bộ áo quan của Gián Hoàng ti cơ mà, sao đời này lại mượn danh nghĩa của Thông Thiên đình đến đây?

Nàng nằm mơ cũng không nghĩ nổi một người tay trói gà không chặt như Liễu Bạch Chiêu sẽ dẫn quân lên núi tiêu diệt sơn tặc... Nếu không dù thế nào nàng cũng phải đội đấu lạp, che mặt kín mít!

Chạng vạng ngày hôm sau, Dư Thủy Nguyệt ngồi không yên được nữa, nàng quyết định xuống núi đi tìm Liễu Bạch Chiêu nói rõ ràng.

Dư Thủy Nguyệt không chịu nổi việc hai người có chuyện gì cứ giữ trong lòng.

Ta không nói cho chàng suy nghĩ của ta, chàng cũng không kể cho ta biết. Hai người chỉ dựa vào trí tưởng tượng, bình thường sẽ suy nghĩ theo chiều hướng xấu. Mà càng nghĩ thì càng khó chịu, nhưng thật ra chưa chắc đã là chuyện như vậy.

Miệng là dùng để làm gì? Để nói chứ còn gì nữa!

Không đợi Dư Thủy Nguyệt ra tay, cửa phòng của nàng đã bị gõ vang.

“Giáo chủ! Cô gia tới rồi!” Thạch Lựu lớn tiếng nói.

Dư Thủy Nguyệt bật dậy khỏi giường, hai ba bước đã mở cửa phòng ra, dò đầu hỏi: “Liễu Bạch Chiêu?”

Thạch Lựu gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy, cô gia, đang chờ ở đại sảnh ạ!”

Dư Thủy Nguyệt nhấc bước đi tới đại sảnh, nàng chưa bao giờ kích động như bây giờ. Hai đời làm người đều không có, lúc giết Tôn Huy Ngân cũng thế.

Cánh cửa đại sảnh mở rộng, một nam nhân đang đứng bên trong.

Nam nhân mặc áo quan của Thông Thiên đình, bên ngoài khoác một chiếc áo dày, mái tóc trước giờ luôn ngay ngắn hơi bù xù, đôi chút tóc tơ lòa xòa trên trán.

Quan phục và ủng không chút cẩu thả hiện giờ cũng trở nên nhăn nhúm.

Dư Thủy Nguyệt mỉm cười.

Liễu Bạch Chiêu đang thưởng thức trà nóng mà Hoàng Ly rót cho hắn.

Hoàng Ly đang xấu hổ bưng khay gỗ đứng bên cạnh thì chợt nghe thấy Liễu Bạch Chiêu thản nhiên hỏi một câu: “Ngươi làm gì ở trong giáo vậy?”

Có thể thường xuyên đi theo bên cạnh Dư Thủy Nguyệt, vậy chắc chắn cũng không phải nha hoàn tầm thường.

Hoàng Ly dừng một chút: “… Trưởng lão.”

Liễu Bạch Chiêu nhấp ngụm trà, im lặng giây lát rồi lại hỏi: “Cha của Thủy Nguyệt là… thật ư?”

Hai mắt Hoàng Ly đờ đẫn, cảm thấy mình không nên bưng ly trà này lên... Bách Tước quá gian xảo, có lẽ đã biết cô gia sẽ hỏi nên mới kêu nàng ấy tới châm trà!

Liễu Bạch Chiêu hiểu rõ gật đầu, hắn đã quen nhìn mặt đoán ý, vừa thấy biểu cảm của Hoàng Ly là hắn đã hiểu ngay.

Thảo nào, hắn luôn cảm thấy nhạc phụ của mình kỳ lạ, đâu có người cha nào sẽ sợ nữ nhi nhà mình chứ?

Lúc trước Thủy Nguyệt muốn tới kinh thành cùng hắn, “nhạc phụ” chẳng những không ngăn cản mà còn tỏ ra vui mừng, loáng thoáng có thể nhìn ra chút vui vẻ...

“Thủy Nguyệt đã phái ngươi làm chuyện của Trương Tiêu đúng không?” Liễu Bạch Chiêu hỏi.

Việc này liên quan đến mạng người, có thể nói thật trước mặt mệnh quan triều đình à?

Hoàng Ly vô cùng bối rối, lại hơi ngạc nhiên.

Cô gia đã phát hiện lâu rồi à? Khi nào thế? Phát hiện được bao nhiêu?

Liễu Bạch Chiêu nhướng mi, nói: “Lần sau làm cho sạch sẽ chút, không đủ tinh tế gì cả.”

Hoàng Ly: “...” Mệnh quan triều đình dạy kẻ khác giết người, có tính là phạm pháp không?

Đến khi nhìn thấy Dư Thủy Nguyệt bước vào cửa viện, Hoàng Ly cứ như trông thấy thần tiên hạ phàm, vội vàng nói: “Cô gia, phu… Giáo chủ tới rồi!”

Liễu đại nhân vừa rồi còn bình chân như vại, lập tức đặt chén trà xuống rồi sửa sang đầu tóc cùng quần áo lộn xộn của mình, khẽ nói với Hoàng Ly: “Nhìn bổn ti có chỉnh tề không?”

Hoàng Ly: “...” Nhìn đi, lật mặt như lật sách.

Lúc trước Bách Tước nói trông cô gia trầm ổn thế thôi chứ thực ra thạo trò lật mặt giả trân lắm.

Hôm Hoàng Ly đã coi như được tận mắt chứng kiến rồi!

Liễu Bạch Chiêu đứng lên, Dư Thủy Nguyệt bước nhanh tới, cách hắn ba bước thì dừng lại.

Liễu Bạch Chiêu khẽ nhướng mày, hắn nhấc chân tiến lên trước ba bước, vừa vặn đứng đối diện với Dư Thủy Nguyệt. Khoảng cách giữa hai người còn chưa đến nửa cánh tay.

Nhìn đại sảnh trống rỗng, cùng hai người chỉ ước gì dính lấy nhau... Hoàng Ly cảm thấy mình rất dư thừa, biết điều đi ra khỏi đại sảnh qua cửa hông.

“Sao dáng vẻ lại như này?” Dư Thủy Nguyệt cười vén tóc mai của Liễu Bạch Chiêu ra sau tai.

Liễu Bạch Chiêu: “Bù xù lắm à?”

Dư Thủy Nguyệt: “Vẫn ổn. Liễu đại nhân khí chất thanh tú, dù có đầu bù tóc rối cũng vẫn đẹp.”

Rõ ràng Liễu Bạch Chiêu rất hưởng thụ, rụt rè xoay chuyển nhẫn ban chỉ bằng bạch ngọc.

Vành mắt Liễu Bạch Chiêu thâm quầng, vừa nhìn đã biết không được nghỉ ngơi tốt, có lẽ vẫn luôn bận rộn đến bây giờ, làm xong việc là đến đây gặp nàng luôn.

Dư Thủy Nguyệt nói: “Chàng bận xong rồi à?”

Liễu Bạch Chiêu: “Vẫn chưa bắt được Nhị đương gia, bọn sơn tặc nói, chắc hắn thừa dịp chạy trốn rồi.”

Dư Thủy Nguyệt lúng túng nói: “… Nhị đương gia? Đang ở chỗ bọn ta.” Quả thật, lúc các nàng trói Nhị đương gia lại thì đám lâu la không có mặt ở đó.

Sau khi trở lại, nàng vẫn luôn điều tức, vẫn chưa thẩm vấn hắn ta.

Liễu Bạch Chiêu: “… Về sau có thể cho vi phu mượn dùng một chút không?”

Dư Thủy Nguyệt xua tay: “Vốn dĩ ta đang định hỏi hắn về tên phản tặc Trường Phong. Nhưng chàng đã đến rồi thì vừa hay giao cho chàng đấy.” Nhị đương gia ở chỗ nàng cũng chẳng có tác dụng gì.

“Đúng rồi, vì sao bọn chàng lại tới đây bằng danh nghĩa của Thông Thiên đình?”

Cho nên nàng mới không kịp trở tay, không hề chuẩn bị gì như vậy.

Liễu Bạch Chiêu cụp mắt: “… Vốn định tặng nàng niềm vui bất ngờ.”

Dư Thủy Nguyệt hiểu ra, Liễu Bạch Chiêu ra roi thúc ngựa tới Tây Thành là định lén đưa người sống tới cho nàng.

Dư Thủy Nguyệt ôm eo Liễu Bạch Chiêu, cười ngặt nghẽo: “Không biết niềm vui bất ngờ này của ta có lớn không?”

Liễu Bạch Chiêu hơi cong khóe môi, mắt mang ý cười nói: “Nương tử tài giỏi, vi phu thua rồi.”

Dư Thủy Nguyệt cười đủ rồi, mới nói: “Liệu thanh danh thủ lĩnh Ma giáo này của ta có thể ảnh hưởng đến con đường làm quan của chàng không?”

Liễu Bạch Chiêu ôm lấy nàng, bình thản nói: “Cùng lắm thì từ quan, trở về Tây Thành làm Ma giáo tướng công của nàng, có khi còn càng tự do tự tại hơn.”

Vốn dĩ hắn tham gia triều chính là vì báo thù, bây giờ đã trả thù xong, cũng không phải không thể lui thân.

Nhưng Dư Thủy Nguyệt biết, Liễu Bạch Chiêu vẫn rất thích điều tra vụ án.

Dư Thủy Nguyệt: “Không có cách gì lật ngược chuyện này hả? Chẳng hạn như lập công lớn tiêu diệt sào huyệt của phản tặc?”

Liễu Bạch Chiêu trầm ngâm: “Cũng khó nói.”

Dư Thủy Nguyệt nghĩ một chút rồi đột nhiên nhớ tới điều gì đó, nói: “Vậy cộng thêm một khối ngọc tỷ nữa thì sao?”

Tối hôm qua, lúc nàng đang đả tọa thì cảm thấy chân giường khập khiễng, bèn khom người xuống xem, mới nhớ tới khối ngọc thạch này.

Liễu Bạch Chiêu yên lặng một giây: “… Thủy Nguyệt, nàng nói gì cơ?”

Dư Thủy Nguyệt: “Ngọc tỷ, chính là thứ khắc hai con rồng ấy.”

Liễu Bạch Chiêu: “Ở chỗ nàng hả?”

Dư Thủy Nguyệt: “Lúc trước lấy được từ chỗ của hoàng tôn tiền triều gì đó, ta cầm đi lót chân giường rồi.”

Liễu Bạch Chiêu: “…”

Lấy ngọc tỷ lót chân giường?

… Không hổ là phu nhân của hắn.

Lời tác giả:

Giữa hai bọn họ sẽ không có bất cứ hiểu lầm và nghi ngờ nào, ha ha!

Chương kế tiếp