Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 71: Nàng thú lông xù này muốn ăn tim (3) - Một cây cỏ
Đến khi Bạch Ly vất vả lắm mới hiểu được “con người” không thể ăn, mẹ Bạch Ly lại ý thức được một vấn đề.

Bạch Ly dã tính khó thay đổi.

Mẹ bạch ly và cha mỹ hồ, mặc dù ngẫu nhiên sẽ biến thành động vật liếm lông cho đối phương, nhưng đa số lúc họ vẫn giữ hình người, làm động tác tượng tự như con người.

Việc động vật liếm lông cho nhau là hành vi thân mật hết sức bình thường, yêu quái đụng chạm da thịt với nhau cũng thế.

Đối với họ mà nói, liếm tay, liếm tai, ngửi mùi, đều rất bình thường.

Song đa số yêu quái khi tu hành hình người, hoặc là sau khi ý thức được mình là yêu quái, sẽ lập tức thu liễm bản tính của động vật.

Ví dụ như ăn đồ sống, còn ăn máu tươi đầm đìa, chính là hành vi cực kỳ không giống “người”.

Còn Bạch Ly thì lại không biết thu liễm chút nào, hơn nữa còn vui vẻ trong chuyện đó.

Mẹ bạch ly xỉa vụn thịt trong hàm răng cho nàng, sau đó đặt Bạch Ly lên đầu gối, giúp nàng chải chuốt bộ lông bồng bềnh.

Lông của Bạch Ly vừa dài vừa dày, lại thêm nàng cứ cọ vào thân cây trên mặt đất, khiến lông của Bạch Ly sẽ thường xuyên bị rối thành cục, hoặc là dính liền vào nhau.

“Bạch Ly à, thỉnh thoảng con ăn ít rau được không?”

Bạch Ly thoải mái giương bụng lên trời, hơi nheo mắt, trong cổ họng rặn ra một tiếng: “Áu áu.”

Nghĩa là con không ăn, không ngon.

Mẹ bạch ly và cha mỹ hồ tu thành hình người bao nhiêu năm, vì tu thân dưỡng tính nên mỗi bữa cơm sẽ ăn chút lá xanh.

Ví dụ như chân dê nướng béo múp, kẹp một chút rau dại ở giữa, coi như “ăn chay”.

Bạch Ly ăn thịt, không chấp nhận được một hạt cát nào, ngậm thịt rồi vung qua vung lại, rau dại bên trong rơi rụng trên mặt đất như lông gà rụng.

Mẹ bạch ly vắt hết óc muốn sửa lại tập tính của Bạch Ly, nhất là thói quen ăn uống của nàng.

Mẹ bạch ly hành tẩu trên thế gian, từng gặp rất nhiều cao tăng đạo trưởng đức cao vọng trọng, cũng từng giao thủ.

Dáng vẻ dã thú huyết khí tứ tung như Bạch Ly, sau này hành tẩu ở nhân gian nhất định sẽ lộ tẩy.

Mẹ bạch ly tưởng tượng một chút, chờ Bạch Ly hóa thành hình người, hẳn là một thiếu nữ diện mạo xinh đẹp.

Thiếu nữ đáng yêu như thế đôi mắt xanh mượt nhìn chằm chằm gà sống chảy nước miếng, nhe lợi hồng hào, trong cổ họng phát ra tiếng gầm khẽ “gru gru”… Bất kể ai nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy không bình thường.

Mẹ bạch ly nghĩ, cho dù không thể thay đổi khẩu vị của Bạch Ly triệt để thì cũng phải cho nàng ăn nhiều rau một chút, không chừng còn có thể thu liễm tính tình một chút.

Mấy vị cao tăng ở nhân thế đều ăn chay, cho nên mới có thể vững chãi như núi, có thể giới sân tham dục mê hoặc lòng người.

Bạch Ly không hiểu tấm lòng tha thiết của mẫu thân mình, bốn móng vuốt duỗi thẳng về phía trước để bày tỏ sự kháng cự.

Mẹ bạch ly ngẫm nghĩ, dỗ dành nàng: “Nếu mỗi ngày Ly Nhi ăn chút cỏ xanh, mẹ sẽ chải lông cho con hằng ngày.”

Bạch Ly nghe thấy, nàng biết hai chữ “chải lông”, thoải mái đến mức khiến nàng buồn ngủ.

Nàng dựng đứng lỗ tai nhọn, đôi mắt xanh lam to tròn nhìn mẹ mình, vươn cổ kêu “áu áu” một tiếng.

Thật không?

Mẹ bạch ly cười nói: “Mẹ không lừa con đâu.”

Bạch Ly lăn một vòng trên đầu gối mẫu thân, chiếc đuôi trắng bồng bềnh sung sướng lắc lư.

Thành giao!

Lúc đồng ý thì rất dễ, nhưng thật sự đến lúc ăn cỏ, Bạch Ly không khỏi đạp chân tại chỗ kháng cự.

Nàng nhàm chán đi lòng vòng trong rừng cây, đi tới đi lui liền đến chỗ ăn thịt thỏ mấy ngày trước.

Một cây cỏ xanh vừa to vừa dài mọc chính giữa bụi cỏ xanh nhạt, trên thân lá có mấy chỗ bị răng nanh cắn xuyên qua, chóp lá hơi ố vàng, trông như thể không còn sống được bao lâu.

Bạch Ly liếm thịt mềm hai bên má, nàng vẫn còn nhớ cây cỏ này.

Mặc dù hơi già, nhưng không đắng.

Bạch Ly càng đến gần, nàng kinh ngạc phát hiện cây cỏ này cũng đang nghiêng về phía nàng.

Nếu toàn bộ cỏ đều nghiêng về phía nàng, thì chắc là bị gió thổi.

Nhưng cỏ non chung quanh đều không hề nhúc nhích, chỉ có một cây cỏ này ra sức vươn mình trước mắt nàng.

Bạch Ly dừng chân trước, nghiêng đầu. Nàng không hiểu, sao cây cỏ này lại có thể tự lắc lư mà không cần gió?

Nếu cảm thụ kỹ thì chỉ có một tia gió nhẹ mà thôi.

Bạch Ly không biết rằng để được nàng ăn, cây cỏ này đang dốc hết sức “mượn gió đông”…

Sau khi bị Bạch Ly cắn, thân thể rách mướp khiến Tuế Du nhanh chóng héo úa, chóp lá đã khô héo thành lá vàng, thọ chung chính tẩm là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Nhưng tâm nguyện của nó còn chưa hoàn thành.

Cỏ xanh nho nhỏ, nhưng lại có giấc mơ to to.

Hắn muốn lấy thân nuôi Ly…

Bạch Ly đi vòng quanh cây cỏ này, hứng thú quan sát nó.

Sau đó thấy cây cỏ này bất ngờ xoay tròn thân thể của mình theo hướng di chuyển của nàng.

Cứ như thể Bạch Ly là mặt trời rực rỡ, mà cây cỏ này là đóa hoa hướng dương cuồng nhiệt.

Mặt trời đi đến đâu, nó sẽ theo đến đó.

Trừ cha mẹ, cả ngọn núi Phiêu Miểu không có vật sống nào dám chơi đùa với Bạch Ly, chỉ cần sơ sẩy thì sẽ từ bạn bè biến thành đồ ăn, quá mạo hiểm.

Đa số sinh linh chỉ cần ngửi thấy mùi của Bạch Ly thì sẽ nhanh chân bỏ chạy.

Chỉ có mãnh thú cỡ lớn trong núi thấy Bạch Ly sẽ không chạy trốn, bình thường đều sẽ làm lơ nàng.

Chúng không sợ Bạch Ly, nhưng lại e ngại cha mẹ nàng.

Bây giờ Bạch Ly còn quá nhỏ, không gây ra bất cứ đe dọa nào đối với chúng.

Bạch Ly không có bạn chơi cùng từ thuở bé bỗng nhiên bị khơi mào hứng thú, nàng duỗi chân trước, hạ thấp đầu, nhếch mông lên, bày ra tư thế săn mồi, chiếc đuôi bồng bềnh lắc lư qua lại trong không trung, từ đó có thể thấy được nàng đang vui vẻ.

“Áu áu.” Bạch Ly nhìn cỏ xanh tru lên.

Tiếng kêu của nàng non nớt, mang theo giọng sữa đặc trưng của ấu tể động vật.

Nghe thấy thanh âm của nàng, cỏ xanh lung lay như rong biển, theo gió nhẹ càng liều mạng vươn người về phía nàng.

Bạch Ly thấy nó càng duỗi càng dài, lá cây bị răng nanh đâm xuyên phát ra tiếng xé rách giòn tan theo động tác vươn mình, chỉ nghe “roẹt” một tiếng, bị đứt mất một nửa.

Cỏ xanh dùng hết sức lực nhào về phía trước, nhẹ nhàng lướt qua thịt mềm bên má Bạch Ly, cứ như chuồn chuồn lướt nước.

Bạch Ly lui về sau nửa bước, liền thấy cây cỏ kia đã bị đứt làm đôi, phần thân còn lại không dài bằng một nửa ban đầu.

Cỏ xanh thoạt nhìn sống dở chết dở, ỉu xìu rũ thân thể tàn khuyết.

Bạch Ly cào đất dưới chân, xoay người chui vào bụi cỏ.

Tuế Du rõ ràng cảm nhận được hơi nước trong người nó đang nhanh chóng xói mòn từ chỗ thân lá bị đứt, nó nhìn con thú màu trắng biến mất trong bụi cỏ, mãi tới khi thanh âm đi xa.

Nó nhắm hai mắt, cuộn lá tàn, giảm bớt hơi nước bốc hơi.

Mặc dù nó không thể thực hiện nguyện vọng bị nàng ăn luôn, nhưng nó đụng được vào thịt mềm bên miệng nàng.

Con thú hung ác như thế, thịt mềm bên mõm lại mềm mại giống hệt trái mâm xôi tươi.

Vào mùa xuân, chim chóc bay ngang qua bất cẩn làm rơi một trái mâm môi tươi mới từ trong móng vuốt.

Trái mâm xôi đỏ au, mềm mại, tỏa ra mùi thơm ngát của trái cây.



Tuế Du cuộn thân thể, lẳng lặng chờ đợi cái chết. Không biết qua bao lâu, hắn bỗng cảm nhận được một luồng mát lạnh.

Lá cỏ mất nước giãn ra, nó thấy một quầng sáng trắng.

Bạch Ly không muốn để cây cỏ này chết mất. Lần đầu tiên nàng thấy loại cỏ quái dị như vậy, còn thú vị hơn cả loại cỏ biết xấu hổ.

Nàng chạy đến bên bờ sông, ngậm một ngụm nước lớn, khiến hai bên má phồng lên, lại nhanh chóng chạy về bên bụi cỏ, phun hết lên đỉnh đầu cây cỏ này.

Liền thấy cây cỏ này chậm rãi ngẩng đầu lên, lại bắt đầu đuổi theo bóng dáng nàng như hoa hướng dương.

Mấy ngày sau, mẹ Bạch Ly nhận thấy hình như Bạch Ly cứ chạy ra bên ngoài, còn không giống như đi săn.

Để thăm dò tới cùng, bà lặng lẽ bám theo.

Sau đó thấy Bạch Ly ngậm một ngụm nước, mang tới bên cạnh một cây cỏ xanh nửa sống nửa chết, phun hết nước lẫn nước miếng lên cây cỏ, lại nghiêng đầu nhìn cây cỏ tru lên “áu áu”.

Mà cây cỏ kia càng kỳ diệu, điên cuồng lắc lư như gió lớn thổi qua, mặc dù là một cây cỏ, nhưng lại lắc lư cứ như đuôi chó.

Mẹ bạch ly: …

Không ngờ Bạch Ly không thích ăn cỏ, mà thích nuôi cỏ.

Mẹ bạch ly quan sát kỹ cây cỏ kia, nếu không phải không có yêu khí, bà còn nghi ngờ cây cỏ kia đã thành tinh!

Bạch Ly dùng móng vuốt vỗ lên cỏ xanh, cây cỏ xanh kia liền thuận thế kề sát móng vuốt của Bạch Ly dụi đầu.

Bạch Ly rất ít khi cắn nó, sợ lỡ bất cẩn cắn chết nó.

Ngày sương mù dày đặc trong rừng, Bạch Ly sẽ thè chiếc lưỡi mọc đầy xước mang rô liếm giọt nước trên lá cỏ.

Cỏ xanh sẽ ra sức chui vào miệng nàng cứ như cá chạch.

Cỏ xanh cố chấp muốn chết trong miệng con thú non màu trắng, thậm chí chủ động nằm lên răng nanh của nàng, chỉ cần nàng cắn nhẹ một cái, hắn sẽ thăng thiên ngay tại chỗ.

Nhưng Bạch Ly lại không biết tâm nguyện của nó.

Nàng dùng lưỡi đẩy nó ra, nghiêng đầu nhìn cây cỏ này, hạ giọng kêu: “Áu áu.”

Nghĩa là ngươi đừng chui vào miệng ta suốt thế, sẽ cắn chết ngươi đấy.

Tuế Du: …

Cỏ xanh đã có lòng muốn chết lại không được thỏa mãn ước nguyện, cứ thế sống từ mùa hè đến mùa thu, thậm chí còn sống lâu hơn cả cỏ non chung quanh.

Đến cuối thu, cỏ xanh dần dần trở nên khô vàng.

Nó đã đến tuổi rồi, lần này thật sự đã đi đến cuối sinh mệnh.

Bạch Ly không rõ, tại sao sinh mệnh lại yếu ớt đến thế, cỏ xanh mùa hè còn ra sức chui vào miệng nàng, bây giờ lại ỉu xìu tựa như dây thừng bện từ cỏ khô.

Tuế Du cố gắng lắc mình về phía Bạch Ly, nhào vào thịt mềm bên miệng nàng.

Bạch Ly chờ cỏ khô tiếp tục lắc lư như rong biển, nhưng rốt cuộc nó không bao giờ cử động được nữa.

Nàng liếm cây cỏ, chờ từ hừng đông tới khi trời tối, cuối cùng, nàng dùng chân trước đào một cái hố nhỏ, chôn cây cỏ vào đó.

Bạch Ly ỉu xìu lắc đuôi, nàng không rõ tại sao tâm trạng của mình lại không vui, nhưng nàng cần một bữa cơm no nê để phát tiết sự phiền muộn này.

Đêm đó trở về hang động, mẹ bạch ly liền thấy Bạch Ly ăn đến mức máu dính lênh láng trước ngực. Tựa như người mẹ nhìn thấy đứa con làm bẩn quần áo, mẹ bạch ly cũng không khỏi bưng trán thở dài một hơi.

Cho dù cây cỏ này chơi đùa với nàng hai mùa, Tiểu Bạch Ly chỉ nhớ ăn không nhớ chuyện chẳng mấy chốc đã quên người bạn cỏ xanh. Thỉnh thoảng đi ngang qua thảm cỏ bị tuyết trắng bao phủ, Bạch Ly sẽ dừng chân nhìn một lát, sau đó tiếp tục chạy về phía trước.

Nàng từng ngây thơ cảm nhận được cảm giác bạn bè chia lìa, nhưng không lâu sau đã được thịt thỏ tươi ngon chữa trị.

Mùa đông đến, có thể đục lỗ bắt cá trên sông băng.

Cỏ xanh chết đi, một luồng kim quang mà sinh linh không thể nhìn thấy chậm rãi bay lên không trung. Nó bay lơ lửng, xuyên qua ngọn cây, xuyên qua tổ én trống không, chậm rãi bay về phía trước theo làn gió như đom đóm.

Bay đến trên mặt sông đóng băng, nó thấy một con thú non màu trắng, mõm nhọn thò vào sông băng.

Nó không hề sợ lạnh, há mỏ nhọn trong nước sông lạnh lẽo, tạo ra một chuỗi bọt nước.

Kim quang dừng bước, nó chậm rãi đáp xuống mũi đuôi lắc lư của Bạch Ly, theo lông trắng bồng bềnh lăn đến lỗ tai nhọn của nó.

Luồng kim quang này không có ký ức lúc làm cỏ xanh, lúc này nó như một sinh linh ngây thơ bình thường sắp đầu thai.

Nhưng không biết tại sao, nó lại không tự giác được mà muốn thân cận với con thú non này. Tựa hồ nó đã sớm muốn vùi mặt vào bộ lông màu trắng, hít một hơi thật sâu.

Thời gian trôi qua hồi lâu, kim quang mới lưu luyến không rời trượt xuống vành tai của Bạch Ly, nhảy vào trong sông băng.

Kim quang chậm rãi rơi xuống, trong đáy sông sâu thẳm, nó tựa như một đốm lửa lóe lên, dần dần phóng to.

Một con cá lớn màu đỏ vừa lúc bơi ngang qua, kim quang bị sức hút kỳ lạ trong cơ thể cá đỏ thu hút, dần dần ẩn mình vào bên trong cá lớn.

Cá lớn không hề phát hiện. Nó vẫn lắc lư đuôi cá như ngày thường, biến mất dưới đáy sông tối om.

Chương kế tiếp