Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 72: Nàng thú lông xù này muốn ăn tim (4) - Một con cá
Mùa đông trong rừng cây vừa tĩnh lặng vừa lâu dài, nhưng Bạch Ly lại có thêm một lạc thú.

Đó là tìm kiếm gấu con ngủ đông.

Đương nhiên không phải tìm chúng để chơi, chỉ đơn thuần vì ăn thôi. Gấu con ngủ đông tựa như dê núi chờ bị làm thịt, bắt một phát trúng ngay.

Đến mùa xuân, Bạch Ly vẫn chưa thể đối phó với một con gấu con cường tráng.

Mùa đông tiến đến, nàng nhanh chóng trưởng thành như thổi hơi. Tốc độ sinh trưởng của động vật nhanh hơn con người rất nhiều, chỉ thoáng chốc đã trưởng thành một con thú lớn màu trắng.

Để chống lại cái lạnh, Bạch Ly mọc ra một lớp lông tơ thật dày, khiến cả người nàng trông như béo thêm một vòng. Mẹ bạch ly vươn hai tay ôm nàng, chỉ cần khép hai tay thì khuôn mặt nhất định sẽ vùi vào lớp lông xù.

Hình thể tăng lên, đồng nghĩa với sức chiến đấu cũng tăng. Mùa xuân hè Bạch Ly chỉ lớn bằng sói con, bây giờ nàng đã lớn hơn cả nguyên hình của mẹ bạch ly.

Tựa như một con sói trắng lớn, chỉ nhìn bóng lưng lại có phần giống sư tử trắng vừa trưởng thành.

Bạch Ly đã có thể dễ dàng lôi kéo một con gấu con lớn hơn nàng hai ba lần, điều này cũng đồng nghĩa với phạm vi săn bắt của nàng đã trở nên càng rộng lớn hơn.

Cả ngọn núi Phiêu Miểu chính thức trở thành kho lúa của nàng.

Không có con nào nàng không dám ăn, cũng không có con nào nàng không thể ăn.

Đám mãnh thú trước kia chỉ làm lơ nàng, bây giờ ngửi thấy mùi nàng từ xa sẽ nhanh chóng trốn đi.

Trong rừng cứ cách hai ngày ba bữa lại vang lên tiếng kêu thảm thiết của gấu con, đám động vật nghe thấy đều không khỏi run rẩy, cảm khái mùa đông năm nay đúng là quá lạnh…

Nhưng Bạch Ly không chỉ ăn động vật trên mặt đất, nàng cũng ăn cá sống.

Cá tôm, ngay cả sò hến nàng cũng ăn.

Vỏ sò hến khép kín mít, không cho nàng một chút cơ hội tranh thủ. Bạch Ly sẽ ngậm vỏ sò hến, nhảy lên cây rồi há miệng.

Rất nhiều sò hến sau khi rơi xuống đất sẽ vỡ, thỉnh thoảng có vỏ sò ngoan cố, Bạch Ly sẽ dùng móng vuốt đẩy một cục đá đến, đặt vỏ sò bên dưới rồi dùng sức đập.

Đập cho thịt sò bay tứ tung, vỏ sò vỡ tan, cực kỳ hung ác.

Bạch Ly lại thè lưỡi liếm một phát, thịt sò tươi ngon liền vào bụng.

Cùng lúc đó, dưới đáy sông lạnh lẽo sâu thẳm, một con cá lớn màu đỏ đang thong thả bơi lội.

Thời kỳ đẻ trứng của nó là mùa hè hằng năm, năm nay lại hơi khác thường, rõ ràng là mùa đông giá rét, nó lại sắp đẻ trứng cá.

Cá lớn thong thả đong đưa đuôi cá, bơi vào một bụi tảo sông.

Nó trợn con mắt tròn vo, miệng phun một hơi, vẩy cá màu đỏ tỏa ra ánh sáng diễm lệ dưới đáy sông.

Cá lớn lẳng lặng nằm trong bụi tảo sông một lát, sau đó một viên trứng cá trắng đen bơi ra từ trong thân thể nó. Bên ngoài trứng cá được bọc một lớp màng trong suốt, là cảng tránh gió của cá con trước khi trưởng thành.

Trứng cá chậm rãi chìm trong nước, lọt vào cụm tảo sông.

Cá đỏ sẽ không nuôi nấng cá con của mình. Một khoảng thời gian kế tiếp, trứng cá cần ở trong này chậm rãi trưởng thành.

Cá đỏ hơi buồn bực, sao lần này mình chỉ đẻ một quả trứng thế nhỉ? Hình như những con cá khác đều đẻ cả chuỗi cơ mà.

Trí nhớ của cá đỏ không khá hơn cá vàng là bao, còn chưa phun ra mấy bong bóng, trí nhớ của nó đã bắt đầu rối loạn.

Chắc là nó nhớ nhầm.

Cá đỏ - dung lượng não còn không to bằng hạt đậu phộng - lắc đuôi, bơi về phía trước theo dòng nước, không lâu sau đã hội hợp với một bầy cá đỏ khác. Một bầy cá đỏ au tựa như con sóng màu đỏ bơi lội, hoàn toàn không phân biệt được con nào với con nào.

Thời gian dần trôi, viên trứng cá trong bụi tảo sông từ một viên trứng cá màu đen dần dần trưởng thành một chấm đen nho nhỏ, chấm đen xé rách lớp màng bảo vệ bên ngoài trứng cá, biến thành một con cá nho nhỏ.

Cá nhỏ ngay cả ký ức cũng không thể duy trì được một giây, nhưng không biết tại sao lại rất muốn bơi lên mặt sông.

Nó muốn làm gì nhỉ?

Cá nhỏ ngẫm nghĩ… Ủa? Nó vừa nghĩ cái gì nhỉ?

Cá nhỏ lớn lên rất nhanh. Đến khi băng tuyết tan chảy, nó đã trưởng thành thành một con cá lớn béo múp. Vẩy cá dày màu đỏ, mắt cá đờ đẫn, trông không được thông minh cho lắm.

Nó chưa bao giờ chui vào bụi tảo sông tìm thức ăn ngon, bình thường luôn ngây ngốc há miệng, cái gì chui vào miệng thì nó ăn cái đó.

Sinh vật trong sông từng gặp nó đều biết, con cá đỏ lớn kia hình như đầu óc có vấn đề, mặc dù đầu óc của loài cá như chúng đều không được thông minh cho lắm.

Bầy sò và cua sông phỏng đoán, có lẽ là vì con cá đỏ này sinh ra vào mùa đông, nên đầu óc bị đông lạnh hư mất rồi…

Mỗi ngày, cá đỏ sẽ bơi về phía những lỗ hổng trên mặt băng, đôi lúc thậm chí sẽ nhảy nửa thân thể lên mặt nước, suýt nữa biến mình thành cá tươi đóng băng.

Sinh vật trong nước bơi ngang qua đều ghé mắt, một con tôm sông nhịn rất nhiều ngày, thật sự không nhịn nổi nữa, bèn hỏi nó: “Ngươi đang làm gì đấy?”

Cá đỏ nhìn mặt sông trống trơn, ánh nắng lọt vào nước sông trở nên gấp khúc nhiều tầng, ngơ ngác đáp: “Ta muốn lên mặt sông.”

Tôm sông: “… Ngươi không phải là thú vật, ngươi là một con cá. Ngươi cũng không phải ếch hay rùa sông, lên đó sẽ chết đấy.”

Tôm sông kinh ngạc vì con cá lớn này không có chút nhận thức mình là sinh vật trong nước, cũng giống như một người, mỗi ngày đều nhảy xuống sông, người khác hỏi hắn, ngươi muốn làm gì vậy? Hắn đáp, ta muốn trở thành một con cá, sống dưới nước.



Nghe thấy đáp án này, bất kể là người hay động vật đều sẽ cảm thấy sinh vật nói chuyện này… chắc có chỗ nào xảy ra vấn đề.

Cá đỏ chầm chậm phun bong bóng, chậm rãi nói: “Ta muốn gặp trắng…”

Tôm sông: “Trắng gì?”

Cá đỏ lắc đuôi, cái gì trắng nhỉ? Nó không nhớ nổi.

Tôm sông nhìn bên ngoài lỗ băng, vừa lúc thấy một lớp tuyết trắng, nó hỏi: “Ngươi muốn thấy tuyết à?”

Cá đỏ cũng nhìn bên ngoài, thấy tuyết trắng bao phủ bên ngoài sông băng. Nó dừng một lát, lắc đầu theo trực giác, đáp: “Không phải, không phải cái này.”

Cá đỏ không thể nói rõ mình muốn tìm cái gì, mỗi ngày nó xuyên qua xuyên lại giữa các lỗ băng như lính tuần tra.

Rồi một ngày, nó bơi lội dưới lớp băng như mọi khi, sau đó thấy một khúc miệng nhòn nhọt thò xuống sông băng.

Thú mỏ nhọn này có cái mũi màu hồng hơi hé mở, đầu lưỡi đầy xước mang rô cuốn nước trong sông băng, đưa vào miệng.

Sinh vật trong sông thấy khúc miệng này thì đều chạy trốn tứ tán, chỉ có con cá đỏ kia, bỗng ngưng bơi tới “nghênh đón”!

Cá đỏ cứ như bị hớp hồn, ngơ ngác nhìn đoạn miệng nhọn đó. Nhìn từ dưới nước, đầu của con thú màu trắng bị phản chiếu phóng to một vòng, thoạt nhìn vô cùng hung mãnh.

Nhất là đôi mắt xanh lam kia, sẽ khiến động vật liên tưởng tới băng giá lạnh lẽo mùa đông.

Tôm sông vội vàng gọi cá đỏ: “Đừng đi! Bạch Ly này thích ăn cá đấy!”

Cá đỏ không dừng động tác vẫy đuôi. Nó nhìn con thú lớn trên mặt sông, nhanh chóng phun bong bóng nói: “Ta tìm được rồi.”

Trong biển rộng xanh biếc, có “con gái của biển cả” vì hoàng tử yêu dấu mà lên bờ, dưới sông ngòi đóng băng, cũng có “con trai ngốc của sông lớn” vì một luồng màu trắng mà lao lên mặt nước.

Sinh vật trong sông bơi lội khiến nước sông sóng sánh, tôm sông không nghe rõ, nó hỏi tiếp: “Cái gì? Màu trắng?”

Cá đỏ đong đưa đuôi, phun một bong bóng màu trắng nho nhỏ trong nước sông.

“Màu trắng, ta tìm màu trắng.”

Tôm sông ngẫm nghĩ, mới hiểu được ý của cá đỏ. Nó há hốc mồm nhìn về phía con thú lớn trên mặt nước, không sai, đúng là màu trắng.

Tôm sông: “… Không phải, ngươi không phải đang tìm màu trắng, mà là tìm cái chết mới đúng!”

Cá đỏ không hề dao động, nó sung sướng vung đuôi, bơi về phía thịt mềm bên miệng con thú lớn.

Hôm nay Bạch Ly đến bên bờ sông không phải là để kiếm ăn, nàng chỉ khát nước nên muốn uống một chút nước đá mát lạnh.

Thời kỳ Viên Độn của mẹ bạch ly sắp kết thúc, đầu xuân sẽ rời đi. Cho nên mấy ngày nay bà vẫn luôn dạy Bạch Ly nói tiếng người và phép thuật biến hóa.

Nếu bàn tới điều kiện bẩm sinh, Bạch Ly còn có ưu thế hơn các anh chị của mình.

Yêu đan trong cơ thể nàng tròn trịa, yêu khí tràn đầy, nếu chăm chỉ tu luyện, nhất định sẽ trở thành đại yêu một vùng.

Nhưng Bạch Ly lại không thông suốt, đến nay ngay cả hình người hoàn chỉnh cũng không biến được.

Lần trước vất vả lắm mới thành công, lại chỉ thành công biến ra hai cánh tay.

Có thể tưởng tượng được không? Một con Bạch Ly to bằng sói lớn, hai chân trước lại là cánh tay trắng nõn của trẻ con.

Thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.

Mẹ bạch ly: …

Bạch Ly lại cảm thấy rất tốt. Nàng ngồi dưới đất như cún con, dùng hai tay cầm gà xông khói trên bàn, một phát xé ra.

“Áu áu.”

Nàng nhai xương gà rốp rốp, biểu đạt sự hài lòng đối với hai cánh tay.

Lúc không có tay, nàng muốn ăn đồ ăn không nuốt nguyên cả con thì cũng phải thả xuống đất đè bằng móng vuốt để ăn, sau khi có tay thì cực kỳ tiện lợi, dùng tay cấu ăn.

Đúng vậy, cấu.

Bạch Ly còn chưa học được những động tác nhẹ nhàng như cầm, nâng.

Nàng túm, lôi, xé, cấu theo bản năng, dùng tay như dùng móng vuốt.

Mẹ bạch ly không khỏi thở dài thườn thượt thêm lần nữa.

Hiện tại Bạch Ly giống hệt yêu quái thân thú tay người trong chuyện thần thoại, còn nhai xương cốt răng rắc.

Hiển nhiên, còn cần thêm một đoạn thời gian nữa thì Bạch Ly mới có thể biến thành hình người hoàn chỉnh.

Không lâu sau, mẹ bạch ly liền phát hiện từ sau khi Bạch Ly biến ra cánh tay, tốc độ hấp thu yêu pháp của nàng càng tăng nhanh, chưa được mấy ngày sau nàng đã có thể biến ra đôi chân.

Mặc dù tứ chi là người, nhưng đầu nàng vẫn là Bạch Ly… Hơn nữa tứ chi còn bò trên mặt đất.

Bạch Ly không hiểu tại sao mẹ nàng cứ bắt nàng tu luyện thành “người”. Làm động vật không sướng hơn à?

Cha mỹ hồ mỗi ngày bận rộn dọn dẹp hang động và nấu cơm sẽ tranh thủ nói cho nàng, trở thành người thì con có thể hành tẩu thiên hạ, ngắm hết núi non sông ngòi trên thế gian này, được chiêm ngưỡng “đủ loại” người.

Cha mỹ hồ thích sạch sẽ, mặc dù bản thân là động vật có lông, nhưng ông ấy không chịu nổi trong hang toàn là lông tóc, cho nên mỗi ngày đều quét dọn sạch sẽ.

Cha mỹ hồ nói tiếp, loài động vật được gọi là con người này còn thú vị hơn dã thú trong rừng nhiều.

Có thiện lương, có gian trá, có ngoài một đằng trong một nẻo, cũng có ngoài thế nào trong thế ấy.

Cha mỹ hồ còn nói với Bạch Ly, sau này nếu con xuống núi hành tẩu, nhất định phải chú ý tới những kẻ ra vẻ đạo mạo.

Không phải ai cũng là người tốt, cũng có những kẻ xấu mượn danh nghĩa là người tu tiên, mặc sức ngược đãi yêu quái tới chết để thu thập yêu đan.

Bạch Ly không hiểu lời cha nói cho lắm, nhưng chỉ nghe thấy mấy chữ “ngược đãi yêu quái tới chết”, lông trên người Bạch Ly đều dựng đứng lên, nhe răng nanh phát ra tiếng “Gru gru” đe dọa.

Cha mỹ hồ cười vuốt ve bộ lông dài của nàng, nói: “Ly Nhi học yêu pháp cho cẩn thận, vậy thì cho dù gặp phải chân nhân, đạo sĩ có chút năng lực, chúng cũng không thể làm gì được con.”

Chân trước của Bạch Ly bổ nhào lên người cha hồ ly, kêu to: “Áu áu.”

Chân nhân, đạo sĩ mà cha nói, có người tốt không?

Cha hồ ly nói: “Không phải tất cả những người có thể bắt yêu đều là kẻ xấu. Sau này con sẽ gặp được rất nhiều người tốt. Chúng ta thân là yêu quái đều rất chú ý tới nhân quả, người khác tốt với con, đương nhiên con cũng phải tốt với họ.”

Nói xong, cha hồ ly cầm chiếc chổi nhỏ đặt bên cạnh, quét lông trắng dính trên người mình, kết quả phát hiện không biết khi nào trên mặt đất đã rơi một lớp lông tơ trắng…

Cha hồ ly “gru gru” trấn an Bạch Ly mấy tiếng, sau đó xắn tay áo, bắt đầu quét tước thêm lần nữa.

Bạch Ly chỉ hiểu biết nông cạn, chân sau giơ lên gãi tai, lại gãi rớt lông trắng xuống đất.



Bạch Ly uống nước sông lạnh lẽo, nghĩ tới phép thuật biến hóa mà cha mẹ dạy cho mình.

Bỗng nhiên, thịt mềm bên miệng nàng bị thứ gì đó đụng vào một chút.

Bạch Ly cảnh giác rút miệng ra khỏi mặt nước, cúi đầu nhìn xuống, lập tức thấy một con cá lớn màu đỏ ngoi nửa thân mình ra mặt nước, không ngừng hé miệng với nàng.

Bạch Ly vẩy thính tai, khó hiểu quan sát con cá đỏ như muốn nhảy lên bờ này.

Nàng từng thấy những con thú nhỏ trong rừng, không cẩn thận đụng vào thân cây mà chết.

Nàng không khỏi nghĩ, con cá này đang làm gì vậy?

Nó muốn tự sát chắc?

Chương kế tiếp