Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 79: Nàng thú lông xù này muốn ăn tim (11) - Một con ma
Lợn rừng lộn nhào trên mặt đất, cố gắng dập tắt ngọn lửa trên người.

Nó mang theo mùi heo quay chầm chậm chạy đến bên người Bạch Ly, dùng cái đầu to bự khẽ đụng vào đầu Bạch Ly. Thấy Bạch Ly chồng chất vết thương, lợn rừng buồn bã kêu hức hức.

Nó không dám liếm vết thương của Bạch Ly, chiếc mũi dài vì sốt ruột mà dựng lên.

Bạch Ly để mặc cho chiếc mũi nhiều thịt của nó cọ cọ vào lông bên cổ mình, cổ họng nó phát ra những tiếng khò khè như đang vỗ về nàng.

Đoàn Không chân nhân ở trước mặt đang sững sờ nhìn tro bụi đen kịt bay xa...

Thừng trói yêu mà ông ta trân quý đã biến mất như vậy rồi sao?

Nam tử lam y và nam tử lục y biết thừng trói yêu này quan trong với sư phụ đến mức nào, hai người họ bốn mắt nhìn nhau, không ai dám bước lên nói chuyện.

Đoàn Không chân nhân căm tức nhìn lợn rừng trước mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão tử phải làm thịt súc sinh nhà ngươi!”

Bạch Ly khẽ đụng đầu vào người lợn rừng, dùng tiếng gầm nhỏ thúc giục nó mau rời đi.

Tên Đoàn Không chân nhân này cũng khá lợi hại, muốn giết một con lợn rừng bình thường là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nhưng lợn rừng không hề rời đi, ngược lại nó bước lên hai bước, chắn ngay trước người Bạch Ly.

Răng nanh to dài nhe ra, lợn rừng hừng hực khí thế, đạp chân sau một cái rồi lao về phía Đoàn Không chân nhân!

Bạch Ly muốn ngăn nó lại, lập tức gào lên: “Lợn điên, mau chạy đi!”

Nhưng trước giờ lợn rừng chưa từng nghe lời Bạch Ly.

Bất kể là Bạch Ly bảo nó tránh xa mình ra hay là không cho phép nó ngửi mùi hương trên người mình,... dường như Bạch Ly nói gì, nó cũng đều bịt tai lại không chịu nghe.

Đôi tai to lớn ấy chẳng khác nào chỉ để trưng bày.

Nhìn thấy Bạch Ly lao lên theo, nam tử lam y và nam tử lục y vội vàng lấy ra thừng trói yêu thông thường từ trong ngực mình rồi quăng về phía Bạch Ly.

Bạch Ly nhịn đau, kéo lê thân thể bị thương lật đật né tránh, nam tử lam y và nam tử lục y vung dây thừng trói yêu lần nữa, Bạch Ly đành phải lên tinh thần ứng phó, không có thì giờ lo lắng cho lợn rừng.

Lúc này, Đoàn Không chân nhân lấy ra một thanh trường kiếm từ trong túi pháp bảo, bổ một nhát sắc bén về phía con lợn rừng đang chạy như bay tới.

Sức chiến đấu của lợn rừng còn không bằng Bạch Ly, chứ đừng nói là một tu sĩ tay cầm trường kiếm.

Mũi kiếm quét qua mặt đất, từ dưới hướng lên trên, chỉ nghe thấy lợn rừng gào một tiếng, lưỡi kiếm kéo dài từ dưới bụng, xé rách lồng ngực nó.

Đoàn Không chân nhân cười gằn: “Dám phá hủy thừng trói yêu của bổn chân nhân, ngươi sẽ không được chết tử tế!”

Máu nóng đỏ rực phun ra từ trong bụng lơ rừng, rải trên nền đất vàng. Huyết dịch màu đỏ thấm vào bùn đất, biến thành một vệt máu đen thẳng tắp.

Nghe thấy tiếng kêu của lợn rừng, Bạch Ly không màng đến thừng trói yêu đang vung về phía mình, bất chợt quay đầu nhìn lợn rừng.

Một màu đỏ kia giống như dung nham sau khi núi lửa phun trào, làm chói mắt nàng.

Hai sợi dây thừng trói yêu nhân thừa dịp quấn quanh, trói chặt lấy cơ thể nàng, sức mạnh trong cơ thể bỗng chốc biến mất, ngay cả bước một bước cũng trở nên khó khăn.

Bạch Ly vươn cổ, phát ra tiếng kêu gào trong vô thức. Tiếng kêu gào tuyệt vọng của dã thú khiến cả ngọn núi Phiêu Diểu chấn động.

Bầy chim vỗ cánh, bay lên bầu trời, cất tiếng kêu quang quác hệt như tiếng quạ.

Cho dù bị mổ bụng, lơ rừng cũng không ngừng tấn công. Nó trừng mắt, nhe ra chiếc răng nanh to khỏe, nó không sợ chết, cũng không sợ đau.

Không gì có thể cản được bước chân nó.

Đoàn Không chân nhân cười nói: “Nếu như ngươi là yêu thì biết đâu còn may mắn một chút, nhưng thật đáng tiếc, ngươi chỉ là một con lợn rừng mà thôi.” Vừa nói, ông ta giơ cao cánh tay lên.

Đôi mắt băng xanh của Bạch Ly trợn tròn, mọi thứ trước mắt dường như cũng chậm lại, nàng có thể thấy rõ từng động tác biến hóa của Đoàn Không chân nhân. Lần này ông ta muốn rạch cổ lợn rừng.

Trong phút chốc, yêu khí vây quanh yêu đan lại cuồn cuộn bốc lên lần nữa, chậm rãi ngưng kết vào trăm huyệt ở tứ chi của Bạch Ly.

Trước ánh mắt hoảng sợ của nam tử lam y và nam tử lục y, lông trên người Bạch Ly nhanh chóng thu lại, cái đầu lớn xù lông lập tức biến thành một cái đầu trọc nho nhỏ.

Móng vuốt ở mười đầu ngón tay vươn dài với tốc độ kinh người, trở nên vừa đen vừa thô cứng, hiện lên ánh sáng sắc lạnh, dồi dào huyết khí.

“Sư… sư phụ!”

Nam tử lam y hoảng hốt kêu to, bọn họ từng đi theo Đoàn Không chân nhân bắt yêu rất nhiều lần, biết rất rõ cách ước lượng sức chiến đấu một con yêu quái.

Thừng trói yêu còn không làm gì được thì chứng tỏ không phải là hạng tầm thường.

Đoàn Không chân nhân vẫn đang lo giết lợn, nghe thấy đệ tử kêu la, ông ta liếc mắt sang, ngay sau đó hét lên: “Còn ngây ra đó làm gì, mau xông lên giết chết nàng ta!”

Nam tử lam y luống cuống hỏi: “Sư phụ, vậy yêu đan thì làm thế nào?” Yêu đan moi sống và yêu đan sau khi chết có công hiệu khác nhau một trời một vực.

Đoàn Không chân nhân: “Đừng để ý yêu đan nữa!”

Trạng thái của Bạch Ly bây giờ rất giống mẹ bạch ly của nàng.

Đoàn Không chân nhân còn nhớ năm đó mẹ bạch ly một tay đánh bay tam đại đạo sĩ, đây không phải là trò đùa, một không khi không cẩn thận thì sẽ phải bỏ mạng tại nơi này!

Nam tử lam y và nam tử lục y chỉ đành nhắm mắt, lôi trường kiếm ra cùng nhào tới!

Từ trước đến nay hai người bọn họ đều đi theo sau lưng Đoàn Không chân nhân, cáo mượn oai hùm, không có bản lĩnh thực thụ, đột nhiên bắt bọn họ đối phó với đại yêu, trận cước bỗng trở nên hỗn loạn.

Nam tử lục y không khỏi suy nghĩ, tại sao thừng trói yêu này lại không có tác dụng gì đối nàng ta thế!

Bạch Ly chợt hóa thành hình người, trên người không có y phục, chỉ có hai sợi dây thừng trói yêu. Mới vừa rồi thừng trói yêu còn ngăn cản hành động của nàng, bây giờ chẳng khác nào như hai sợi dây cỏ.

Bạch Ly kéo căng thừng trói yêu rồi quấn quanh người làm thành y phục.

Mẹ nàng từng nói với nàng, không được giết con người.

Người giết người sẽ phải xuống mười tám tầng địa ngục.

Yêu giết người, tội tăng thêm một bậc.

Nhưng mẹ bạch ly quên rằng, trong ba đứa con, thú tính của Bạch Ly là mạnh mẽ nhất.

Dã thú không hiểu được nhân từ, lại càng không biết khoan dung.

Bọn họ chỉ biết ăn miếng trả miếng.

Tơ máu đỏ rực nổi lên từ đáy mắt, che mờ tròng mắt băng xanh của Bạch Ly.

Nàng không thèm để ý đến nam tử lam y và nam tử lục y đang xông lên từ hai bên trái phải mà lao thẳng về phía Đoàn Không chân nhân.

Lời của cha mẹ không ngừng lặp lại trong đầu nàng.

“Ly Nhi, loài người mặc y phục, không được ăn.”

“Yêu không được ăn thịt người!”

Bạch Ly nhỏ tuổi ngây thơ hỏi: “Vậy nếu ăn thì sao ạ?”

Mẹ bạch ly thở dài, bất đắc dĩ lặp lại: “Nhẹ thì luân hồi trăm năm trong đạo súc sinh, nặng thì tan thành mây khói, Ly Nhi à, giết người thì phải đền tội.”

Thấy Bạch Ly nhắm vào mình, Đoàn Không chân nhân hốt hoảng quơ quơ trường kiếm, trong miệng kêu gào: “Lục y! Lam y! Mau ngăn nàng ta lại!”

Bạch Ly nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Trên bãi đất trống, có những thi thể yêu quái bị moi sống yêu đan đang nằm ngổn ngang.

Lợn rừng bị vạch lồng ngực vẫn đang ra sức chạy thật nhanh, nhưng tốc độ của nó càng lúc càng chậm, ruột gan trong bụng cũng rải rác trên đường nó chạy.

Bạch Ly nhe răng nanh sắc nhọn, trước ánh mặt sợ hãi của Đoàn Không chân nhân, nàng tức giận hét: “Cho dù đền tội, ta cũng phải giết!”

Bạch Ly co năm ngón tay lại, hướng thẳng về phía trước muốn móc ngực Đoàn Không chân nhân, nàng không hề sợ mũi kiếm của ông ta.

Ngươi vạch ngực nó, ta sẽ moi tim của ngươi.

Đoàn Không chân nhân vừa kêu lên: “Đừng tới đây!” vừa bổ bốn năm nhát kiếm như bị phát điên. Trên bả vai của Bạch Ly có một vết thương sâu đến tận xương, nàng không hề nương tay, ra sức đâm móng vuốn của mình vào tim ông ta!

Bên này, nam tử lam y và nam tử lục y bị nhát kiếm chém loạn xạ của Đoàn Không chân nhân đánh bay ra ngoài, phun ra máu tươi.

Dòng máu ấm nóng phụt từ ngực của Đoàn Không chân nhân văng tung tóe, đỏ thẫm trên gò má trắng như tuyết của Bạch Ly.

Đoàn Không chân nhân há hốc miệng, đồng tử dần dần mở rộng, kinh ngạc nhìn xuống lồng ngực bị moi sạch của mình.

Bạch Ly bóp lấy trái tim của Đoàn Không chân nhân, lôi ra từng chút một, giống như khi ông ta moi sống yêu đan của đám yêu quái vậy.

“Buông… buông tay ra.” Đoàn Không chân nhân hai mắt trống trỗng, năn nỉ cầu xin.

Âm thanh máu thịt bị xé rách cực kỳ giống tiếng nhai khi ăn sống thịt động vật.

Nam tử lam y và nam tử lục y sợ đến nỗi hai chân run lẩy bẩy, ngã ngồi ở trên mặt đất.

Tim phổi của Đoàn Không chân nhân bị moi sạch, ông ta che lồng ngực trống rỗng của mình trong vô vọng, cơ thể ngã nhào về phía sau.

“Ngươi, ngươi phải biết, yêu giết người thì sẽ nhập ma!” Nam tử lục y run run nói.

Máu tươi của Đoàn Không chân nhân nhuộm đỏ mái tóc dài bạc trắng của Bạch Ly, nàng chậm rãi há miệng, trong tiếng kêu thất thanh của nam tử lam y, hàm răng trắng tinh ngậm chặt lại.

Nàng giống như đang ăn một quả mật đào tươi ngon mọng nước chứ chẳng phải là quả tim vẫn mang hơi ấm của Đoàn Không chân nhân.

Máu tiết ra tràn trề như nước quả đào, Bạch Ly nhai từng miếng từng miếng, âm thanh hệt như báo hiệu nàng sắp nhập ma, vang lên một cách tuyệt vọng bên tai nam tử lục y và nam tử lam y.

“Nhập ma thì có gì đáng sợ?” Bạch Ly lạnh lùng nói.

Yêu vật nhập ma, đừng nói là luân hồi đầu thai, ngay cả súc sinh đạo cũng không xuống được, cuối cùng nhất định sẽ tan biến trong trời đất này.

Lợn rừng đang chạy không biết ngã xuống đất từ lúc nào, nó nhìn về phía nàng, cái mũi dài hít hít đầy vẻ bất lực.

Nội tạng trong bụng nó đều đã rơi hết, không biết sức mạnh nào mới khiến nó gắng gượng đi được đến bước này.

Bạch Ly ăn xong miếng cuối cùng, liếm liếm vành môi.

Nàng từ từ nhặt hết nội tạng rơi ra của lợn rừng, bưng phần ruột mềm nhũn trong tay, Bạch Ly ngồi xuống, sờ vào chóp mũi dần dần lạnh đi của lợn rừng.

Bạch Ly biết, cho dù lợn rừng không bị mổ bụng, nó chui ra từ bức tường lửa, da thịt toàn thân đều đã bị nướng chín, cũng chẳng còn sống được bao lâu.

Lợn rừng cọ cọ vào tay nàng như thể đáp lại, cất tiếng hức hức đáng thương, nhưng âm thanh đã yếu ớt hơn trước rất nhiều.

Bạch Ly muốn nhét những thứ đã rơi ra vào trong bụng nó, nhưng sợ như vậy sẽ làm nó đau.

Nàng nghĩ nghĩ rồi nhẹ giọng nói: “Hay là ta ăn ngươi nhé... Ta ăn vào bụng, cơ thể ngươi sẽ lại hoàn chỉnh.”

Ánh mắt lợn rừng bỗng nhiên sáng quắc, nó ngẩng đầu, như thể dùng hết chút sức lực cuối cùng trong cuộc đời mình mà nói: “Áu áu!”

Bạch Ly không cười, nàng há miệng ra, ăn từng miếng lớn.

Nam tử lam y và nam tử lục y thấy nàng như vậy, cho rằng con bạch ly yêu này sắp nhập ma rồi, hai người đỡ nhau dậy, định chạy trốn.

Thế nhưng khi bọn họ mới vừa đứng lên, lại trông thấy vô số đôi mắt tỏa ra ánh sáng sắc lạnh ở xung quanh rừng cây.

Yêu quái khắp ngọn núi Phiêu Diểu đều đã nghe thấy tiếng đánh nhau ở đây, họ không hẹn mà cùng tập trung lại.

Bạch Ly dường như không nghe thấy tiếng ồn ào sau lưng, nàng vẫn chăm chú nhai thịt trong miệng.

Thịt lợn rừng vừa cứng vừa dai, không ngon chút nào.

Nàng ăn từ lúc hoàng hôn cho tới khi trời tối hẳn.

Lợn rừng đã trút hơi thở cuối cùng từ lâu.

Một luồng hoàng quang bay lên từ trong cơ thể nó, phiêu diêu trên không trung, trông về cự thú màu trắng đang nằm trên một vũng máu đọng.

Luồng kim quang này phải mất ba kiếp mới có được, cuối cùng cũng như ý muốn, bị cự thú màu trắng này cắn nuốt sạch sẽ.

Nhưng nó vẫn không mãn nguyện.

Thậm chí còn cảm thấy đau đớn và trống rỗng vô cùng.

Kim quang bối rối, nó không biết rốt cuộc mình muốn cái gì.

Sau khi chết, thần hồn không thể nán lại chỗ cũ quá lâu, nó lưu luyến bay lên bầu trời.

Kim quang lóe lên trên không trung, lơ lửng không có sức sống.

Nó trôi giạt qua con sông, qua con đường mòn trên núi, đến một trấn nhỏ ở nhân gian nơi đèn đuốc sáng choang.

Nó nhìn thấy một con chó vàng.

Chó vàng ở bên cạnh chủ nhân của nó, vẫy đuôi rất thích thú.

Ở nơi sâu thẳm trong thần hồn của kim quang đang ngây ngốc, nó âm thầm đúc kết một điều vô cùng khó tin... Thì ra... nó giống như con chó vàng này vậy, chỉ muốn ở bên cạnh nàng mà thôi.

... Vậy nếu nó ở bên nàng thêm một kiếp nữa, có phải sẽ dứt bỏ chấp niệm đối với nàng không?

Kim quang chầm chậm giáng xuống, nó vốn định rơi vào trong bụng con chó vàng kia, ai ngờ một chú chó con màu đen từ đâu nhảy ra, chặn đứng cơ hội của nó...

Kim quang còn chưa kịp đấu tranh đã bị chú chó đen hút vào trong cơ thể.

Chú chó đen có đôi mắt to, đôi tai nhọn, nhỏ nhắn xinh xắn, rất đáng yêu.

Bộ lông màu đen ngắn ngủn, thân hình da bọc xương, trông có vẻ như quanh năm ăn không đủ no.

Giống chó này gọi là Chihuahua...

Trên núi Phiêu Diểu, Bạch Ly tỉnh lại trong rừng.

Nàng bước qua hai nam tử lam y và lục y thương tích đầy mình, tơ máu trong mắt rút dần, đôi mắt lại trở về màu băng xanh thường thấy.

Vết máu trên mặt đã được gió thổi khô, Bạch Ly kéo vải vụn nhuốm máu trên đất rồi quấn lên người.

Gió lạnh trong thổi mái tóc trắng của nàng bay phất phơ, Bạch Ly vuốt ve cái bụng no căng của mình, nơi đó vẫn còn miếng thịt chưa tiêu hóa hết.

Nàng thầm nói với nó, nàng muốn đến nhân gian.

Tàn sát hết tu sĩ vô lương trong thiên hạ.

Moi tim gan bọn họ, ăn thịt uống máu bọn họ!

Chương kế tiếp