Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 80: Nàng thú lông xù này muốn ăn tim (12) - Một chú chó
Năm tháng vội vã trôi qua, chớp mắt một cái, núi Phiêu Diểu lại đón một mùa đông nữa.

Trong hang đá trên đỉnh núi, thiếu nữ vén tóc lên, vấn thành một búi tóc xinh đẹp, lộ ra cần cổ mảnh khảnh.

Bạch Ly đang soi gương đồng, kiên nhẫn vuốt thẳng vạt áo, hai tay nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc và đôi mắt, trong phút chốc mái tóc bạc biến thành tóc đen, đồng tử màu băng xanh cũng biến thành màu đen.

Bạch Ly tỉ mỉ soi xét vẻ ngoài của mình, xem xem có điểm nào không giống với một “con người” thực thụ.

Muốn đi lại trong nhân gian, không lộ ra một chút dấu vết của yêu quái, nàng buộc phải học cách thích ứng với rất nhiều thứ.

Không thể nhe răng, không thể phát ra tiếng gầm nhẹ uy hiếp từ trong cổ họng, cũng không thể đụng một chút là thò móng vuốt ra.

Bạch Ly cau cau hàng mày dài giống như của cha, cúi đầu liếc nhìn chân mình, ngón chân tròn nhỏ hơi co lại.

Nàng lại quên mang giày rồi.

Quanh năm đi chân trần trên đất, nàng không có khái niệm mang giày, gần đây mới thử mang đôi giày vải mềm mềm mỗi ngày.

Đi đường trơn trượt, không vững chút nào.

Bạch Ly đứng dậy khỏi ghế, học cách đi lại giống cô nương nhà người ta, đi từng bước nhỏ nhịp nhàng.

Lúc nào nàng cũng phải kiềm chế ý muốn bốn chân chạm đất, vừa khuỵu chân xuống, Bạch Ly lại xấu hổ lẩm bẩm một câu.

Trên tường treo một chuỗi vòng bằng vảy cá, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, chuỗi vòng hắt ra tia sáng lấp lánh. Trên giá treo bên cạnh chiếc vòng có đặt hai cái răng nanh dài nhọn.

Răng nanh được lau chùi vô cùng sạch sẽ, mỗi lúc Bạch Ly nhàn rỗi, nàng đều lấy nó xuống để lau chùi.

Khi còn sống lợn rừng rất hôi hám, nhưng hai cái răng nanh này lại chẳng có mùi hôi nào.

Ngày tuyết đầu mùa rơi, ở cửa hang, Bạch Ly phát hiện một con vật nhỏ đang co rúc như quả cầu bông.

Bạch Ly liếc nhìn một cái, không hề bận tâm tới nó, mang giày vải đi vào trong rừng.

Đi được một đoạn mới nhớ ra cô nương nhà người ta đều phải che dù chắn tuyết.

Nàng vội mở chiếc dù giấy ra, y phục trên người đã bị thấm ướt một mảng vì tuyết.

Nàng phải vào rừng tìm một ít thức ăn.

Từ sau khi ăn con lợn rừng kia, thói quen ăn uống của Bạch Ly có nhiều thay đổi. Nàng không nhất nhất phải ăn thịt nữa, đặc biệt là thịt lợn rừng, nàng càng không muốn ăn.

Đến dòng sông băng bắt mấy con cá, dùng dây cỏ xâu lại, trên đường trở về bắt thêm hai con gà rừng và hái một nắm quả rừng.

Bạch Ly đi về, khi gần đến cửa hang, nàng phát hiện con vật nhỏ kia đã tỉnh dậy, nó run rẩy đứng trong tuyết, cặp mắt to tròn hơi lồi ra.

Bạch Ly chưa từng nhìn thấy loài chó này, ở trong rừng, những loài vật nhỏ gầy trơ xương như thế này đều không sống nổi.

Đi tới cửa hang, Bạch Ly đặt thức ăn xuống, rũ tuyết phủ trên dù giấy. Yêu khí ấm nóng lượn lờ quanh cơ thể một vòng, y phục nhanh chóng được hong khô

Từng luồng hơi trắng bốc lên.

Bạch Ly không đếm xỉa đến chú chó, xách thức ăn đi vào trong hang.

Chú chó kia trông cũng kỳ lạ, chỉ nằm bò ở cửa hang, không kêu không gào, đôi mắt to quay tròn nhìn về phía Bạch Ly.

Bạch Ly làm như không nhìn thấy, chỉ lo nướng chín thức ăn.

Nàng vụng về cầm đũa, ăn uống một cách rất vụng về.

Ăn được một lúc, cuối cùng không còn đủ kiên nhẫn nữa, nàng ném đôi đũa đi, nhét cả đầu cả xương con vật vào miệng, nhai nhồm nhoàm.

Nàng vô tình nhìn về phía cửa hang, chú chó nhỏ kia yên lặng nhìn nàng, vẻ mặt khiến nàng cảm thấy hết sức quen thuộc.

Bạch Ly nhai chậm lại, lấy ra một đoạn xương vẫn chưa cắn nát trong miệng rồi ném cho chú chó ở cửa hang.

Hai mắt Chihuahua sáng lên, bổ nhào tới, hai chân ôm lấy miếng xương, từ từ gặm nhấm.

Mặc dù không biết tại sao nhưng Bạch Ly đã quen rồi, luôn có những con vật dính dáng tới nàng theo một cách nào đó.

Chẳng hạn như cá đỏ, lợn rừng, và cả chú chó gầy trơ xương này nữa.

Ban đầu Bạch Ly tưởng rằng chú chó này còn nhỏ nên mới như vậy, nhưng đến nửa năm sau, chú chó vẫn nằm ở cửa hang trong bộ dạng như con ma đói đầu thai, lúc này nàng mới hiểu ra, chú chó này vốn có hình dạng như vậy.

Chú chó rất yên tĩnh, cũng rất biết cách tỏ ra đáng thương.

Ánh mắt long lanh nhìn nàng chằm chằm, cổ họng cố phát ra tiếng nức nở khe khẽ.

Bạch Ly hóa thành hình thú nằm hóng mát trong hang, nghe thấy tiếng nức nở của nó, nàng liền phe phẩy cái đuôi, giống như đang chọc trẻ nhỏ.

Chú chó lập tức không kêu nữa, cũng to gan bò vào, nằm bên cạnh cái đuôi lù xù của nàng.

Bạch Ly ngước mắt liếc nhìn nó rồi đành mặc kệ.

Chú chó quá nhỏ, chỉ lớn hơn bàn tay nàng một chút, nếu nàng dùng sức vỗ nó một cái, chú chó này hẳn phải bay đến Tây Thiên.

Mặc dù nó nhỏ nhưng lượng ăn lại không ít chút nào.

Ngoại trừ cơm thừa canh cặn Bạch Ly cho nó, tự nó cũng biết tìm thức ăn, khi thì côn trùng, khi thì động vật mới chết không lâu. Nó luôn có thể nghĩ ra cách để làm no bụng mình.

Lúc Bạch Ly đến bờ sông tắm rửa, Chihuahua đi theo sau như hình với bóng.

Đối với loài cự thú màu trắng này, dòng nước kia mới ngập đến ngực nàng, nhưng đối với Chihuahua thì chẳng thấy đầu đâu nữa,...

Nhưng trời sinh loài chó đã biết bơi chó, Bạch Ly tắm dưới nước, còn Chihuahua bơi quanh nàng.

Chihuahua rất thích bám nàng, Bạch Ly đi đâu nó cũng đi theo đó, ngay cả Bạch Ly đi tiểu tiện, nó cũng đi cùng nhưng lại bị Bạch Ly la hét đuổi đi.

Lúc Bạch Ly ở trong hang núi đọc sách, Chihuahua sẽ lết từng bước nhỏ vào, nằm lì bên chân Bạch Ly không nhúc nhích.

Bạch Ly đều làm như không thấy gì, đến khi nàng cúi đầu nhìn thì Chihuahua đã cất tiếng ngáy khò khò.

Mùa thu năm thứ hai khi nhặt Chihuahua về, Bạch Ly dùng da lông động vật để làm một cái ổ cho nó. Nhóc con này quá gầy, vào mùa đông thường lạnh run cả người.

Bạch Ly từng thấy nó hắt xì.

Chú chó nhỏ như thể hắt xì bằng tất cả sức lực toàn thân, đã vậy còn ngã nhào ra đất.

Đến mùa đông, Bạch Ly đặt cái ổ nàng đã làm xong xuôi ở một chỗ cách xa giường nàng trong hang.

Chihuahua rất giỏi trèo cột, nó lắc lư chạy vào trong hang, sau khi nằm một lúc ở chiếc ổ mới, nó bắt đầu thăm dò mọi thứ trong hang.

Bấy lâu nay nó đều nhân lúc Bạch Ly không chú ý mới dám len lén vào hang, giờ đây Bạch Ly cho phép nó dọn vào, nó vô cùng vui vẻ, chạy tới chạy lui trong hang.

Dù nó nhỏ nhưng vẫn là một chú chó đực, rất có ý thức về lãnh địa của mình.

Bản tính của chó đực Chihuahua khiến nó không kiềm chế được mà nâng một chân lên, vừa định đi tiểu trên vách hang để đánh dấu chủ quyền, nó bỗng nghe thấy Bạch Ly thấp giọng nói: “Nếu ngươi dám tiểu bậy thì ta sẽ phế ngươi.”

Phế, nói cách khác chính là thiến.

Sau lưng Chihuahua đổ mồ hôi lạnh, trợn đôi mắt tròn xoe, “soạt” một tiếng, đặt cái chân nhỏ nhắn xuống, thít chặt đuôi không dám tiểu bậy.

Bạch Ly càng ngày càng thường xuyên ra vào thành trấn nơi con người sinh sống.

Trong chiếc áo choàng lông thú dày dặn, Chihuahua ngoan ngoãn vùi trong lòng nàng.

Từ khi biết nhận thức, Chihuahua đã thường lẻn ra ngoài, nó không biết mình muốn đi đâu, chỉ chạy về phía trước theo trực giác.

Sau khi vào núi Phiêu Diểu, vì phải đề phòng bị dã thú ăn thịt, mỗi ngày nó đều sống trong nơm nớp lo sợ, cho đến khi nó tìm thấy một hang đá.

Một mùi hương vừa xa lạ vừa quen thuộc thâm nhập vào lỗ mũi nhạy bén của nó.

Nó rướn cổ ngó vào trong hang núi, chợt nhìn thấy một thiếu nữ ở trong sơn động đang tập dáng đi một cách vụng về.

Chihuahua có cảm giác thân thuộc, nó biết, nó đã tìm được rồi.

Nó muốn sống ở nơi này, làm một chú chó trung thành, sống ở đây đến hết đời.

Bạch Ly ban ngày đi xem xét trong thành trấn, buổi tối trở lại hang động, luyện tập theo những gì ban ngày nàng nhìn thấy.

Thiếu nữ ở nhân gian trước khi nói chuyện đều hơi rủ mí mắt, mỉm cười rồi mới cất lời.

Bạch Ly cũng rủ xuống hai hàng mi dài, khóe miệng hơi nhướng lên, mỉm cười dịu dàng với Chihuahua: “Không được chui vào giày!”

Chihuahua rất thích chui vào giày của nàng, đôi giày vải nhỏ bị chú chó nới rộng miệng ra...

Tốc độ trưởng thành của dã thú nhanh hơn con người rất nhiều, có loài từ lúc ra đời cho đến khi lìa đàn nhanh nhất chưa đến một năm.

Nhưng từ một dã thú biến thành con người thì cần quãng thời gian rất lâu.

Nàng muốn che giấu bản tính của mình, thay đổi thói quen sinh sống từ trước đến nay, còn phải kìm hãm sát khí trên người.

Bạch Ly tập cách đi đứng, cử chỉ, cách nói chuyện, thậm chí là ánh mắt nhìn người khác mà không biết mệt mỏi.

Từ trời đông giá rét đến mùa hè nóng bức, từ mùa thu rồi lại đến mùa đông.

Trên bầu trời tuyết bay lả tả, Chihuahua lăn một vòng trong tuyết, sau đó rũ sạch tuyết trên mình rồi nhanh chóng chạy về hang núi.

Bạch Ly ngồi ngay ngắn ở trước bàn, đang nâng cổ tay viết gì đó, khóe mắt quét qua con vật nhỏ chạy một mạch từ ngoài vào.

Chihuahua nhào lên đầu gối Bạch Ly, đầu bút của Bạch Ly hơi khựng lại, mực làm lem ra bài trường ca có nét chữ nắn nót.

Bạch Ly: “...”

Chihuahua vô cùng nhanh trí, nó trợn mắt tròn xoe, rướn chiếc cổ dài liếc nhìn bài trường ca, giây kế tiếp nó tựa cái đầu nhỏ lên hai đầu gối của Bạch Ly, nghiêm túc giả bộ đáng thương.

Bạch Ly liếc nó một cái, đặt bút lông xuống, một tay xách gáy nó lên, ôm vào trong lòng, nói: “Ngươi làm phiền ta có chuyện gì?”

Thấy Bạch Ly không tức giận, Chihuahua vẫy vẫy đuôi, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài hang.

Bạch Ly cũng nhìn ra ngoài theo tầm mắt nó, trông thấy những bông tuyết trắng bay trong không trung.

Chihuahua rất thích tuyết.

Có lẽ là vì Bạch Ly nhặt được nó vào mùa đông nên nó giống như chim non vậy, rất thích mùa đông lạnh thấu xương.

Bạch Ly ôm Chihuahua ra cửa hang, dựa trên vách động ngắm tuyết rơi.

Chihuahua dùng đầu cọ vào cằm Bạch Ly, thấy Bạch Ly không phản đối, nó được đằng chân lân đằng đầu, thè lưỡi ra liếm mặt nàng.

Bạch Ly cúi đầu nhìn nó, xoa xoa đầu nó.

Nàng hà một hơi, làn khói trắng bay ra, chớp mắt một cái đã biến mất trong không khí.

Chihuahua đã ở bên Bạch Ly nhiều năm, ngay cả Bạch Ly cũng không nhớ được số năm cụ thể.

Nhưng có thể chắc chắn rằng mỗi lần ly biệt đều khiến cho Bạch Ly học được một điều rất quan trọng.

Cỏ xanh tự đung đưa mà không cần gió dạy cho Bạch Ly biết thế nào là thương xót.

Cá đỏ nhảy cao nửa thước dạy cho Bạch Ly biết cách đối xử dịu dàng với cuộc sống.

Lợn rừng không biết xấu hổ khiến nàng hiểu thế nào là dũng cảm tiến lên.

Thời điểm Chihuahua nhắm mắt ra đi, một lần nữa Bạch Ly cảm nhận được tầm quan trọng khi có người bầu bạn.

Bạch Ly thu dọn tay nải, cài lên tóc chiếc trâm tinh xảo, mặc xong bộ y phục cầu kỳ, nàng che dù bước ra khỏi hang núi râm mát.

Trong tay nải có vảy cá lấp lánh, răng nanh mài bóng và một mảnh vải cũ của ổ chó.

...

Cái gọi là Bách Sinh Đạo có nghĩa là phải đi qua nhân gian ngàn năm một lần.

Từ ruồi muỗi trứng chuột đến hoa cỏ cá trùng, rồi đến chim muông thú vật.

Ở kiếp cuối cùng mới có thể đầu thai thành người đứng đầu bách linh.

Kim quang lượn lờ trên không trung, còn hoang mang hơn cả kiếp trước.

Nó vốn tưởng rằng chỉ cần bầu bạn với nàng thêm một kiếp nữa là có thể dứt bỏ mọi chấp niệm.

Nhưng nó sai rồi.

Trải qua một kiếp, nó càng trở nên tham lam hơn.

Bên nàng hết một kiếp, lại muốn bên nàng thêm một kiếp nữa, vĩnh viễn càng tốt.

... Vĩnh viễn ư?

Nhìn bóng lưng Bạch Ly xuống núi đi xa, kim quang nghĩ có lẽ... nó biết mình muốn gì rồi.

Chợt lóe lên ngay tại chỗ, kim quang biến mất.

Bạch Ly quay đầu lại như có linh cảm, nhưng nàng không nhìn thấy gì.

...

Một năm sau, ở một nhà giàu nào đó trong kinh thành.

Bà mụ dùng tấm vải đỏ bao bọc đứa trẻ sơ sinh trắng trẻo, mũm mĩm, mừng rỡ nói: “Chúc mừng Tuế lão gia, là một công tử!”

Tuế lão gia vui mừng ngắm nhìn đứa con trai bé bỏng của mình, nói: “Sao đứa nhỏ này không khóc thế?”

Bà mụ cười nói: “Tiểu công tử hiểu chuyện, không muốn làm ồn đến phu nhân, lúc mới ra đời chỉ kêu lên mấy tiếng lanh lảnh rồi chẳng quấy khóc nữa!”

Tuế lão gia gặp chuyện vui, mặt mày hớn hở đón lấy con trai đang ngủ say, đoạn nói: “Tốt! Thưởng!”

Đã đến tuổi trung niên mà còn đón đứa con trai út, Tuế gia mở tiệc linh đình suốt ba ngày ba đêm.

Tuế lão gia chỉ mong con trai út cả đời bình an, thong thả nhàn hạ.

Thế nên đặt tên cậu là Tuế Du.

Chương kế tiếp