Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 81: Nàng thú lông xù này muốn ăn tim (13) - Một con người
Ngoài cửa sổ chim kêu ríu rít không ngừng, âm thanh ồn ào chói tai, khiến ai nghe cũng phải nhíu mày vài lần.

Phu tử rất buồn bực, bị quấy nhiễu như vậy nhưng tại sao vẫn có người ngủ say đến thế, còn ngáy đều đều?

Lũ trẻ bảy tám tuổi đưa mắt nhìn nhau, che miệng cười chế giễu, len lén nhìn ra đằng sau.

Trong học đường, một cậu bé đang nằm bò trên chiếc bàn chính giữa hàng thứ hai từ dưới lên, mái tóc buông lõa xõa sau gáy, cậu tựa đầu trên cánh tay, ngủ quên trời quên đất, không biết bây giờ là ngày tháng năm nào.

Trán phu tử nổi lên gân xanh, không nhịn nổi nữa, cất cao giọng gọi: “Tuế Du!”

Nghe có người gọi mình, Tuế Du mới nâng mí mắt nặng trĩu, chầm chậm hé mở đôi mắt.

Nhìn thấy người gọi cậu là phu tử, Tuế Du lười biếng ngồi dậy, trên gò má trắng nõn còn hằn vết xiêm áo khi ngủ.

“Phu tử, sao người lại đi vào giấc mộng của con thế này?” Tuế Du ngủ đến nỗi tâm trí mơ màng, tưởng rằng mình vẫn đang trong mộng.

Lũ trẻ nghe thấy thế liền cười rộ lên.

Phu tử đập bàn một cái, quát Tuế Du: “Không phải ta vào giấc mộng của con, là con ngủ quên ở học đường!”

“Ồ.”

Tuế Du đáp, dựng đứng sách trên bàn lên, tựa đầu vào cánh tay trái, vẫn là bộ dạng ngủ gà ngủ gật.

Ngồi không ngay ngắn, đứng cũng không thẳng, ngã trái ngã phải, mơ mơ màng màng.

Nếu là đứa trẻ khác thì đã cuống cuồng đứng dậy, cúi người xin lỗi phu tử rồi.

Nhưng Tuế Du trước giờ không như vậy, dường như chỉ cần cậu đủ lì, cậu ngủ ở học đường sẽ không phải vấn đề gì to tát.

Phu tử: “... Đứng lên!”

Tuế Du không nhúc nhích, không hề nhận ra lỗi sai của mình.

Phu tử: “Tuế Du, đứng lên!”

“Ồ.” Tuế Du chậm rãi đứng lên, y phục xộc xệch, tóc tai lộn xộn.

Phu tử: “Đứng đến khi tan học!”

Tuế Du đã quen với việc bị phạt đứng. Cậu che miệng ngáp một cái, dụi dụi nước mắt chảy ra bên khóe mắt, nói năng không rõ: “Vâng.”

Phu tử thở dài.

Ông ta rất đau đầu với cậu con trai của Tuế lão gia.

Tuế Du từ nhỏ thiên tư thông minh, vừa nghe đã hiểu, tài trí hơn người.

Nhưng cậu có một nhược điểm rất lớn, ấy là lười biếng.

Từ lúc mới sinh ra, cậu đã rất thích ngủ.

Trẻ nhỏ nhà người ta ban đêm thức dậy bốn năm lần, Tuế Du nhiều nhất cũng chỉ có một lần. Cậu hức hức vài tiếng để bày tỏ nhu cầu của mình, uống sữa xong hoặc là thay tã cho cậu xong, chẳng mấy chốc cậu đã lăn ra ngủ mất, không cần người khác phải nhọc lòng.

Ưu điểm khi còn bé xem ra chưa chắc là chuyện tốt khi lớn lên.

Cậu ngủ quá nhiều.

Ban ngày ngủ ở học đường, về nhà ngủ trên trường kỷ, tối đến lên giường vẫn ngủ ngon được, cậu đi đến đâu cũng giống như một bãi bùn nhão, không ra bộ dạng gì.

May mà cậu có vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú nên rất được yêu mến.

Tuế lão gia và Tuế phu nhân vẫn luôn lo lắng, không biết cậu con út nhà mình có phải mắc chứng thèm ngủ hay không. Họ mời về mấy vị danh y trong kinh thành nhưng không có ai bắt mạch ra bệnh gì.

Cho đến khi một người bạn biết về tu tiên của Tuế lão gia nhìn Tuế Du hồi lâu, nói với Tuế lão gia rằng: “Chi bằng ngài tìm người tu tiên hỏi xem sao?”

Vừa nghe thấy vậy, Tuế lão gia bỗng ngờ vực, chẳng lẽ con trai út nhà mình bị dính vào thứ gì đó không sạch sẽ? Hay là có cơ duyên tu tiên?

Nhưng người tu tiên phải luyện trong mùa hạ nóng bức, mùa đông giá rét, nó có thể chịu cực khổ được không?

Tuế lão gia càng nghĩ càng cảm thấy vô lý, thế là đành giấu chuyện này trong lòng.

Đến khi Tuế Du vừa tròn tám tuổi, có một vị tu sĩ rất lợi hại đến kinh thành, đó là Thiên Minh chân nhân của Huyền Đạo tông.

Huyền Đạo tông đứng đầu tam tông tiếng tăm lừng lẫy, tu sĩ nổi danh có mặt khắp nơi trong thiên hạ, bất cứ vị nào cũng đều danh tiếng vang dội.

Tuế lão gia đang muốn đưa Tuế Du đi gặp Thiên Minh chân nhân xem sao, nào ngờ Thiên Minh chân nhân lại nhắm trúng Tuế Du trong đám người trước.

Thiên Minh chân nhân đã hơn hai trăm tuổi, râu tóc bạc trắng, cười lên trông giống một ông cụ hiền từ, phúc hậu.

Thấy Thiên Minh chân nhân đi về phía này, mọi người rối rít nhường đường, tò mò nhìn xem rốt cuộc vị chân nhân toàn thân một màu trắng này muốn đi đâu.

Cuối cùng Thiên Minh chân nhân dừng trước mặt Tuế Du, mỉm cười hỏi Tuế Du: “Tiểu hữu này linh căn sáng rõ, có muốn có tu tiên chăng?”

Nghe thấy chân nhân nói vậy, các tu sĩ đi theo phía sau đều trợn tròn hai mắt, ngạc nhiên không thốt nên lời.

Không phải chuyện bình thường, chân nhân đang muốn thu nhận đồ đệ!

Thiên Minh chân nhân hơn hai trăm tuổi chỉ thu nhận có hai đồ đệ.

Một người là kiếm tu Đạt Khôn uy chấn tứ phương, người còn lại là Tông trưởng Huyền Đạo tông, Bích Côn chưởng môn.

Ai ai cũng đều là tài năng xuất chúng.

Một Thiên Minh chân nhân như vậy lại muốn thu nhận đồ đệ ư?

Các tu sĩ nghiêm túc quan sát Tuế Du, muốn xem xem rốt cuộc đứa trẻ này có gì khác biệt.

Tuế Du không hề ý thức được mình là thiên tuyển chi tử*, cậu gãi gãi đầu, liếc nhìn ông cụ râu bạc, y phục trắng, đến cả lông mi cũng màu trắng nốt, đáp: “Không muốn.”

(*: người được trời chọn, ý chỉ người cực kỳ may mắn)

Vô cùng dứt khoát.

Các tu sĩ: !!!

Thằng nhóc vô tri!

Tuế Du không nể mặt, nhưng Tuế lão gia lại là người khôn ngoan.

Mặc dù ông không biết giới tu tiên tròn méo là ra làm sao, nhưng ông đã từng nghe nói đến địa vị của Thiên Minh chân nhân này, thế là vội vàng bày ra vẻ mặt hiếu khách, nói với pháp sư: “Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, xin pháp sư đừng trách tội.”

Thiên Minh chân nhân cười hiền từ, hỏi Tuế Du: “Vì sao thế?”

Ngoại trừ cha mẹ mình ra, rất ít người lớn đủ kiên nhẫn nói chuyện với Tuế Du. Cậu không thể không chú ý đến ông cụ này nhiều hơn, nói: “Vì sao phải tu tiên? Đó là mong muốn của người khác, không phải là mong muốn của ta.”

Người người đều muốn tu tiên, người người đều muốn công thành danh toại, nhưng Tuế Du thì không.

Thành tiên là tốt sao? Làm quan là sung sướng sao? Mấy chục năm cuộc đời quan trọng đối với người khác chứ không quan trọng với cậu.

Thiên Minh chân nhân cười lớn, nói: “Tiểu hữu còn chưa tu, làm sao biết đây có phải điều ngươi mong muốn hay không?”

Tuế Du nghiêng đầu suy nghĩ một lát, đúng lúc này, một tu sĩ đứng sau lưng Thiên Minh chân nhân vô tình run tay, làm tuột ống tranh khỏi tay áo rộng.

Hơn mười bức tranh rơi xuống đất, trùng hợp có một bức lăn đến bên giày Tuế Du.

Tuế Du cúi người nhặt bức tranh lên, vừa thoáng nhìn qua người trong tranh, tầm mắt cậu không dời đi nữa.

Trên giấy Tuyên Thành khô vẽ một người bằng mực nước.

Dáng người mảnh mai, sợi tóc bay lượn sau lưng, nữ tử nâng tay áo rộng che đi nửa dưới gương mặt, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt sắc bén.

“Nàng ấy là ai?” Tuế Du chăm chú quan sát người trong bức tranh, khẽ hỏi.

Tu sĩ sau lưng Thiên Minh chân nhân đang nhặt yêu đồ trên đất, Thiên Minh chân nhân liếc nhìn bức tranh trong tay Tuế Du, trả lời: “Nàng ta là một con bạch ly yêu.”

“Yêu quái ư? Ngươi biết nàng ấy?” Tuế Du cảm thấy hứng thú, hỏi.

Thiên Minh chân nhân cười nói: “Ta không biết nàng ta, nàng ta đã giết chết mấy tu sĩ nên mới bị vẽ lên yêu đồ.”

Bạch ly yêu này mới xuống núi một năm trước, không bao lâu sau tiếng tăm đã đồn xa, tuy vậy chẳng phải là tiếng tăm tốt đẹp gì.

Nàng ta giết chết mấy tu sĩ, đồng thời moi hết tim gan của bọn họ. Kỳ lạ ở chỗ là nàng ta chỉ giết tu sĩ, hơn nữa đều là những tu sĩ tâm địa xấu xa.

Vì thế rất nhiều danh môn đại tông đều chỉ vẽ nàng lên yêu đồ chứ không dốc lòng phái đệ tử đi bắt.

Nghe thấy yêu quái giết người, Tuế lão gia sợ mất hồn, trong đầu lập tức suy nghĩ vẩn vơ.

Nhưng mặt Tuế Du lại không biến sắc, như thể yêu quái ăn thịt người không phải là chuyện gì đáng sợ cho lắm.

Tuế Du nhìn chằm chằm người trên bức tranh, hỏi: “Mấy người đạo sĩ kia đã làm gì chọc giận nàng?”

Người bình thường khi nghe đến yêu quái giết người đều sẽ theo phản xạ mà nghĩ xem con yêu quái này đáng sợ và vô nhân tính đến mức nào, còn Tuế Du lại chẳng hề chăm chăm vào kết quả.

Trực giác của cậu mách bảo rằng bạch ly yêu trong tranh sẽ không vô duyên vô cớ giết người.

Thiên Minh chân nhân suy nghĩ một chút rồi nói: “Lão phu cũng không biết, đợi đến khi tìm được con bạch ly yêu này sẽ đích thân hỏi nàng ta.”

Tại sao bạch ly yêu lại giết người, Thiên Minh chân nhân cũng có suy đoán của riêng mình.

Có những tu sĩ làm chuyện sai trái nên chọc giận con yêu quái này mà thôi.

Tuy nói yêu quái giết người nhiều sẽ nhập ma.

Nhưng có một số “người” mà yêu quái giết vốn dĩ không xứng gọi là con người, lẽ trời tự có đúng sai thiện ác, chưa đến cuối cùng, không ai có thể đoán được nhân quả phía sau.

Tuế Du cuộn bức tranh lại xong, ngẩng đầu hỏi: “Nếu ta tu tiên thì có cơ hội gặp được nàng không?”

Thiên Minh chân nhân mỉm cười gật đầu: “Chuyện này lão phu không thể dám chắc, nhưng nếu tiểu hữu không tu tiên thì cơ hội gặp được nàng sẽ ít hơn đấy.”

Lúc này Tuế lão gia mới thấy có gì đó không ổn, nhưng ông chưa kịp ngăn cản đã nghe Tuế Du mới vừa quả quyết từ chối bây giờ lại gật đầu nói: “Vậy ta sẽ nhập tông.”

“Này! Đợi đã!” Tuế lão gia vội vàng chen lời vào, cười cười với Thiên Minh chân nhân: “Chân nhân chờ một chút, để ta hỏi lại con ta.”

Tuế lão gia kéo Tuế Du ra khỏi đám người, lấy khăn tay lau đi mồ hôi trên trán. Tuế lão gia phát tướng ở độ tuổi trung niên, mới đi mấy bước đã đổ mồ hôi như mưa.

Tuế Du đi theo cha mình, tay phải ngang nhiên nhét bức tranh vẽ bạch ly yêu vào trong y phục, trộm tranh một cách trắng trợn.

“Du Du à, con không thể làm tu sĩ được, không cẩn thận là dễ mất mạng như chơi, con không nghe Thiên Minh chân nhân nói hay sao, yêu quái ăn thịt người đấy!”

Tuế Du: “Người tu tiên sẽ tự học cách bảo vệ mình, cha đừng lo lắng.”

Tuế Du rất lười biếng, còn thường xuyên không nghiêm chỉnh, nhưng cậu là người có chính kiến, một khi đưa ra quyết định thì sẽ không dễ gì thay đổi.

Tuế lão gia thật sự rất hối hận! Hôm nay ông không nên đưa Tuế Du tới đây!

“Tại sao đột nhiên con lại muốn tu tiên? Muốn bắt yêu à?” Tuế lão gia không hiểu, vì sao con trai nhà mình chỉ mới dăm ba câu đã thay đổi suy nghĩ.

Bắt Tuế Du làm chuyện cậu không muốn còn khó hơn lên trời, nếu không có lợi ích gì thì cậu tuyệt đối sẽ không bằng lòng.

Mới sáng sớm Tuế Du đã bị cha lôi ra ngoài nên có hơi mệt mỏi. Cậu dụi dụi mắt, nói: “Con muốn con bạch ly yêu kia.”

Tuế lão gia lờ mờ cảm thấy không ổn, nuốt nước miếng nói: “Con bạch... bạch ly yêu giết người kia ư?”

Tuế Du: “Phải.”

“Muốn... muốn con yêu quái đó làm... làm gì?”

Tuế lão gia mong rằng nghe được chính miệng con trai nói câu: Vì để trừ hại cho dân, vì những tu sĩ đã chết...

Nhưng Tuế Du lại nói: “Con muốn nàng ở bên cạnh con.”

Trên mặt Tuế lão gia càng lúc càng đổ nhiều mồ hôi, ông lắp bắp nói: “Ở bên con? Mãi mãi?”

Tuế Du nghĩ nghĩ một chút, ra vẻ người lớn mà nói: “Chờ con lớn lên, con sẽ cưới nàng làm thê tử.”

Ánh mắt Tuế lão gia tối sầm, tựa lên thân cây, may mà chưa ngất đi. Ông nghĩ, lời trẻ con dại dột, con trai còn nhỏ, biết đâu lớn lên sẽ quên mất.

“Nhưng yêu quái kia ăn thịt người đấy! Nàng ta ăn thịt con thì làm thế nào?”

Tuế Du không hề nghĩ ngợi liền nói: “Vậy thì cứ để cho nàng ăn, nàng muốn gì con đều cho hết.”

Tuế Du cũng không biết mình bị làm sao, từ khi nhìn thấy bức tranh đó, tâm trí cậu đều dồn hết ở người trong tranh.

Tuế Du nghĩ, nàng là bạch ly yêu, lông trên người chắc chắn vừa dài vừa trắng.

Cậu muốn ôm lấy nàng, vùi đầu vào đó, và rồi sẽ... không ngừng hít hà!

Chương kế tiếp