Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 89: Nàng thú lông xù này muốn ăn tim (21) - Một tòa thànhChương
Trong ấn tượng của Như Lan, trước giờ tiểu sư thúc đều đơn độc một mình.

Không phải hắn như con thoi qua lại ở tàng thư điện thì cũng vác kiếm đến luyện võ trường.

Lúc tiểu sư thúc nghỉ ngơi chỉ như chợp mắt đôi chút, dường như không có thứ gì khiến hắn thấy hứng thú.

Cho đến khi gặp Bạch cô nương, tiểu sư thúc bỗng nhiên “sống” dậy, hắn trở nên hoạt sắc sinh hương, rực rỡ sắc màu…

Nói tới Bạch cô nương… Lần đầu gặp mặt, Như Lan cảm thấy nàng giống như con búp bê bằng sứ xinh đẹp.

Tuy nàng luôn mỉm cười, lúc gặp chuyện khó sẽ hơi cúi đầu hoặc khéo léo coi như không thấy.

Nhưng như Như Lan thấy, Bạch cô nương lễ độ lịch thiệp thực ra lại giống như có một bức tường vô hình bao bọc xung quanh.

Trong bức tường ấy là thế giới của mình nàng, không cho phép bất cứ người nào tiến vào, nàng cũng không chủ động đi ra, luôn duy trì khoảng cách vừa phải và xa cách với người khác.

Thế mà, tiểu sư thúc dựa vào tấm lòng nhiệt tình của mình đã xé ra được một lối vào ở ngay bức tường cứng ngăn giữa Bạch cô nương và thế giới bên ngoài ấy, sau đó không biết xấu hổ để chui vào trong.

Kết quả là để Bạch cô nương khách sáo lễ độ phải kẹp cổ đánh cho một trận…

Thời điểm Phó Tức và Như Lan đuổi đến nơi bèn trợn mắt hạ miệng nhìn cảnh tượng trước mắt.

Một Bạch cô nương trước giờ lịch sự mềm mỏng đang cưỡi lên người tiểu sư thúc, mệt đến thở hồng hộc.

Thân thể con người đúng là vô dụng, hơi dùng sức một chút thôi sẽ ướt đẫm mồ hôi.

“Các ngươi về phòng đi, ta và Bạch cô nương đang đùa thôi.”

Tuế Du hoàn toàn không để ý tới việc mình bị Bạch Ly túm đầu, tóc tai dựng đứng mà vẫn còn cười tươi nói đối phó với bọn họ như thế.

Bạch Ly thấy có người đến mới nới lỏng bàn tay, đủng đỉnh trèo xuống người Tuế Du, phủi phẳng tà váy bị đè nhăn.

“Bạch cô nương đã hết giận chưa?” Tuế Du không nỡ rời xa, nắm lấy tà áo Bạch Ly như có ý nếu nàng chưa hết giận thì cứ tiếp tục đánh đi.

Bạch Ly nhe răng. Nếu không phải là hai người Phó Tức và Như Lan đang ở đây thì nàng còn muốn đánh một trận nữa, dạy dỗ đến nơi đến chốn tên chân nhân bất lương này.

“Như Lan, chúng ta về phòng đi.” Bạch Ly giựt tay áo Tuế Du đang cầm, hất cằm rồi đưa theo Như Lan còn đang mải hóng hớt như đang định nói gì quay về phòng.

Tuế Du vuốt tóc rối trên đầu, nhìn theo bóng lưng Bạch Ly vẫn còn chưa hết giận bỏ đi. Hắn đứng nguyên tại chỗ ôn lại dư vị vừa rồi.

Sau đó lại không kìm được nâng cánh tay vẫy gọi theo bóng lưng Bạch Ly: “Bạch cô nương, mai gặp nhé.”

Bạch Ly mắt điếc tai ngơ còn phất tà váy tỏ rõ bực bội.

“Sư thúc, người không sao chứ?” Phó Tức thấy hắn cười quái dị như thế không nhịn được cất tiếng hỏi.

Tuế Du chóp chép miệng, đáp: “Đương nhiên không sao rồi, ngươi còn non và xanh lắm, không thể hiểu hết những điều này đâu.”

Phó Tức đánh giá từ đầu tới chân vị tiểu sư thúc như tên điên này mà thầm nghĩ, mình không nên hiểu thì hơn. Chẳng trách thế nhân đều nói “si nam oán nữ”, tình yêu sẽ khiến con người ta hóa điên.

Sư thúc của hắn ta điên không nhẹ đâu…

Ngày hôm sau, bốn người quyết định nghỉ lại một ngày trong thôn.

Đêm hôm đó, Bạch Ly tắm xong không hề để cho Tuế Du kịp có cơ hội nhặt nhạnh.

Nàng vênh mặt giống như đốc công nhìn chằm chằm Tuế Du, tận mắt thấy hắn đổ nước vào trong vườn hoa.

Biểu cảm của Tuế Du như đang đổ rượu ngon trà thượng hạng gì đó.

Đến cả Uyển phu nhân đi qua cũng không khỏi co giật khóe miệng.

Ngày khởi hành, Bạch Ly thu dọn hành lý trong phòng, Uyển phu nhân xuất quỷ nhập thần lại chui từ tường ra.

May mà Như Lan không ở đây, nếu không chắc nàng ta lại bị dọa đến hét lên mất.

Bạch Ly như không nhìn thấy bà ấy, nàng vừa thu dọn hành lý, vừa hỏi: “Mấy ngày trước, bà nói kiếp trước có duyên gặp hắn, bà có nhìn ra kiếp trước của hắn là thứ gì không?”

Hôm nay Uyển phu nhân mặc một bộ trường sam lấp lánh, giống như một con tắc kè mạ vàng đang tỏa sáng vạn trượng.

“Cô tin lời ta nói không?”

Uyển phu nhân bưng miệng cười, nói: “Kiếp trước, chân nhân đó có lẽ tích được chút công đức nên ta không nhìn rõ tiên thân của hắn.”

Nếu là người thường thì Uyển phu nhân có thể không hề bốc phét mà nói rằng ít nhất bà ấy có thể nhìn rõ được ba kiếp trước của người đó. Thế mà đến lượt Tuế Du, bà ấy chỉ nhìn ra được có chút khung sườn.

Bà ấy nói nước đôi: “Chắc không phải là người. Có một chiếc bàn rất lớn, rất rộng, có hai thứ gì dài dài như sừng như ngà… còn có bóng hình rất nhỏ rất nhỏ, giống như con chó hoặc là mèo.”

Uyển phu nhân nhìn kiếp trước của Tuế Du chỉ thấy những bóng đen tối mịt, ẩn ẩn hiện hiện như thế, không nhìn rõ được.

Mắt của bà ấy lại sáng lên, cũng không nhìn rõ được chân thân một trăm năm trước của Thiên Địa Sơn Quân.

Bạch Ly cong môi không chút vết tích, nhẹ nói: “Đa tạ!”

Sau khi mấy người rời khỏi sơn thôn nhỏ thì lại tiếp tục xuất phát tiến về Lỗ trấn.

Cả đường đi ngắm chỗ này lại nghía chỗ kia nên chậm lỡ khá nhiều thời gian, vốn chỉ cần nửa năm đã có thể đến được Lỗ trấn, thế mà mất tới hơn tám tháng vẫn còn chưa tới nơi.

Vừa qua đông chí, trời đã có tuyết rơi.

“Tuyết rơi rồi!” Như Lan như trẻ con xông ra khỏi khách điếm, hai tay nàng ta bưng lại đón nhận những bông tuyết đang bay đầy trời, vui vẻ hét lên.

Bạch Ly đang ở trong thời kỳ Viên Độn nên không lo mùa đông năm nay lại mọc lớp lông dày cộm nữa. Nàng nghe Như Lan hô lên bèn túm lấy miếng thịt bò rồi đi đến bên cửa sổ.

Nàng nghĩ tới chú chó nhỏ nào đó rất thích mùa đông, đặc biệt là khi có tuyết rơi.

Tuế Du gọi tiểu nhị tới thêm than vào lò sưởi cho Bạch Ly. Hắn nhìn theo Bạch Ly đang đứng bên cửa sổ ngắm tuyết bèn sà đến theo, nói: “Nhanh thật đấy, đã đến mùa đông rồi.”

Đợi tiểu nhị rời khỏi phòng, Tuế Du đóng cửa lại, cực kỳ tự nhiên đi đến sau lưng Bạch Ly, vung hai cánh tay như càng cua ôm lấy nàng. Hắn dõi mắt chú ý tới động tác của Bạch Ly, nếu một khi nàng bực bội sẽ nhanh chóng rút tay về, nhận sai.

Ai ngờ Bạch Ly lại hiếm có không mắng gì hắn, hoàn toàn coi như không biết động tác nhỏ của hắn.

Tính Tuế Du là không biết dừng đúng điểm mà cứ thích đổ thêm dầu vào lửa. Hắn thấy Bạch Ly yên lặng không nói gì bèn tiếp tục được nước lấn tới.

Trước tiên hắn thử thăm dò sà đến gần, áp lồng ngực mình nhẹ chạm vào lưng nàng, rồi hai cánh tay bọc lấy cánh tay Bạch Ly, bày ra tư thế hoàn toàn bọc kín lấy nàng.

Bạch Ly vẫn không có phản ứng gì, còn không cả chẹp miệng.

Giờ đến lượt Tuế Du thấy khác thường, hắn ngó qua nhìn Bạch Ly, hỏi: “Bạch cô nương, hôm nay nàng không khỏe à?” Sao nàng không tẩn hắn nhỉ?

“Chưa thấy loại người chỉ muốn ăn đòn như ngươi.” Bạch Ly ngẩng đầu, lườm hắn, sau đó tựa người ra sau.

Thân hình vừa thơm vừa mềm bỗng dưng ngã vào lồng ngực khiến Tuế Du vô thức ôm chặt, ngây ra mấy phút.

Nhịp tim Tuế Du đập thình thịch, hắn vội vàng nuốt nước bọt, miệng lưỡi nhanh nhảu khi thường bỗng trở nên lắp bắp: “Bạch… Bạch cô nương?”

Bạch Ly mím môi, ý cười nơi đáy mắt trào dâng: “Ta không tên là Bai Bai* cô nương.”

(*: Đọc gần giống Bạch Bạch)

Niềm vui đến quá bất ngờ, Tuế Du ngây người vài giây mới phát hiện ra đang có bánh từ trên trời rơi xuống.

“Bộp” một cái rơi trúng lên đầu hắn.

Hắn ôm chặt Bạch Ly, kích động đến mức giọng điệu cũng nhanh hơn: “Bạch cô nương, có lẽ nàng không biết Tuế mỗ ta quen chiếm đồ rồi… Cha mẹ ta từng nói khi ta còn nhỏ, lúc thôi nôi bốc đồ bèn bốc được một mảnh da lông trắng mà đến cả khi ngủ ta cũng không chịu buông tay. Cha mẹ ta hết cách, chỉ đành cắt tấm da ấy ra làm hai. Bạch cô nương, Tuế Du muốn nói rằng, chính Bạch cô nương ngã vào lòng Tuế mỗ thì ta sẽ không buông tay đâu.”

Tuế Du càng nói càng nhanh, giống như con cá nhả từng hàng bong bóng mà không cho Bạch Ly cơ hội nuốt lời.

“Bạch cô nương, tâm sự trong lòng Tuế Du còn nặng hơn những gì cô nương nghĩ nhiều, muốn tham…”

Hắn ngày nghĩ đêm mong, mong chờ bao nhiêu năm nay.

Hắn từng mô phỏng biết bao lần yêu đồ của nàng, ngay đến cả trong mơ cũng nhìn thấy đôi mắt ấy của nàng.

Mỗi lần nghe thấy nàng ăn tim người, Tuế Du lại sợ là nàng bị thương, hai là nghĩ nếu hắn có được nàng để nàng móc đi tim của hắn thì hắn cũng cam lòng.

Mà giờ đây, cuối cùng Bạch Ly cũng đã rơi vào lòng hắn, sao hắn có thể thả cho nàng đi đây.

Đừng nói mười mấy hai mươi năm, cho dù trăm năm lại trăm năm, hắn cũng không thể buông tay.

Bạch Ly thả lỏng, ngả người nằm về phía sau. Nàng biết Tuế Du sẽ giữ lấy nàng, không để cho nàng có chút tổn thương.

“Cũng đâu phải ta không biết đức hạnh của ngươi.” Bạch Ly nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

Còn về chuyện sau này thì cứ để sau rồi nói.

Dù sao thì tên ngốc này có đầu thai mấy lần thì dường như đều sẽ ngoan ngoãn trở về bên nàng.

Bạch Ly thực sự muốn biết hắn sẽ có phản ứng thế nào nếu biết nàng chính là bạch ly yêu mà hắn tìm kiếm biết bao năm nay.

Hạnh phúc bỗng dưng đến đập cửa “uỳnh uỳnh” khiến Tuế Du choáng váng. Hắn ôm chặt Bạch Ly không buông, cả người ngây ngất.

Trầm ngâm một lúc, Tuế Du mới từ từ lấy lại tinh thần, nói: “Bạch cô nương, Tuế Du có mong ước quá phận này...”

Tâm trạng Bạch Ly tốt bèn nhìn hoa tuyết đang bay chầm chậm, đáp: “Ngươi nói đi.”

“Tuế mỗ muốn sờ thử răng của Bạch cô nương.”

Lúc Bạch Ly nhe răng, hắn nhìn thấy hai lần, cảm thấy răng nàng hơi nhọn, cực đáng yêu.

Giống như chiếc lông vũ nhẹ bay mơn trớn trong tim hắn.

Bạch Ly: …

Nàng quên mất, thói quen xấu của nam nhân này không ít chút nào hết.

“Hôm nay không được.”

Bạch Ly nghĩ, đợi nàng khôi phục lại yêu lực, nếu hắn còn quấn lấy nàng không buông thì nàng sẽ thỏa mãn tâm nguyện của hắn.

Nhưng mà… ngoan ngoãn há miệng ra cho hắn sờ răng, thử nghĩ thôi đã thấy cũng không thoải mái lắm.

Tuy Tuế Du có chút tiếc nuối, nhưng Bạch Ly nói là hôm nay không được, nghĩa là sau này sẽ được hả?

Một lát sau, Tuế Du lại khôi phục thần sắc như thường bàn chuyện lớn đến nhà thăm hỏi.

“Bạch cô nương, Tuế mỗ đưa nàng về nhà xong, nếu như có thể, ta muốn tới thăm hỏi một chút nhị lão trong nhà Bạch cô nương.”

Hắn hận không thể ngay lập tức đưa Bạch Ly về nhà để ra mắt cha mẹ hắn, để họ biết cái gì gọi là có trí ắt làm nên.

Bạch Ly vừa nghe thấy thế, bất ngờ trợn tròn mắt.

Nhanh đến thế sao?

Nhưng quan trọng là, mẹ bạch ly và cha ngân hồ còn đang vân du bên ngoài, thực sự nàng không biết bọn họ đang ở đâu, hơn nữa ở sơn động kia của nàng cũng không thể để người khác biết.

Bạch Ly không biết rằng Tuế Du đã sớm đọc hết điển tích chăm sóc sau khi sinh của bạch ly rồi… bảo thủ mà nói thì hắn đã chuẩn bị tất cả, chỉ còn đợi nàng đồng ý.

“Còn sớm, chuyện này để sau hẵng nói.” Bạch Ly lấp liếm cho qua chuyện.

Trong lúc Bạch Ly còn đang đắn đó sau khi đến Lỗ trấn sẽ thế nào thì lúc này Thiên Minh chân nhân đã truyền phi tin cho đám người Tuế Du.

Chiếc hộp to bằng bàn tay bỗng nhiên xuất hiện giữa không trung.

Người của Huyền Đạo tông đã sớm quen chuyện này, Tuế Du đọc thư xong bèn nói: “Sư phụ tìm được tung tích của xà yêu rồi nên bảo bọn ta bây giờ khởi hành đến Phương thành.”

Xà yêu trốn đông trốn tây lại cực kỳ giảo hoạt, nếu không phải vì nó không nhịn được cơn thèm lại muốn ăn trẻ nhỏ thì lần này cũng sẽ không để lộ dấu vết.

Như Lan: “Vậy Bạch cô nương thì sao? Nơi này vẫn còn cách Lỗ trấn gần nửa tháng nữa.”

Tuế Du nhìn Bạch Ly, nói: “Ta tìm một khách điếm cho nàng ở, đợi ta giết được xà yêu rồi lại quay về đón nàng, đưa nàng về nhà.”

Hắn không thể để Bạch Ly đi theo hắn giết yêu được.

Bản thân Bạch Ly chính là yêu quái, giết yêu trước mặt nàng như thế có vẻ quá tàn nhẫn.

Bạch Ly nghĩ ngợi một lúc, bèn nói: “Ta đi cùng ngươi.”

Nàng có từng nghe nói tới xà yêu đó, nó thích ăn thịt trẻ nhỏ và phụ nữ, độc của nó có tính ăn mòn, nghe nói có thể làm tan chảy bảo kiếm huyền thiết.

Bạch Ly tính toán thời gian, đợi khi tới Phương thành, kỳ Viên Độn của nàng cũng đã gần kết thúc.

Nàng không rõ đám tu sĩ kia có bao nhiêu năng lực, nhưng nàng không thể mở mắt nhìn Tuế Du dấn thân vào nguy hiểm được.

Nhỡ đâu hắn không cẩn thận, biến thành thức ăn cho xà yêu kia thì sao?

Cho dù nàng có biến con rắn kia thành đèn lồng bằng da rắn thì hắn cũng không về được nữa.

Quan trọng nhất là nhỡ đâu kiếp sau hắn lại đầu thai thành động vật thì biết làm sao…



Mẩu chuyện nhỏ:

Nếu lại đầu thai thành động vật thì phải làm sao?

Tuế Du mỉm cười, đáp: Ta không để ý

Bạch Ly: Ta để ý!

Chương kế tiếp