Xuyên Nhanh: Không Cẩn Thận Trở Thành Đạo Tổ

Chương 130: Nữ nhân thất bại trong cung đấu (14)
Ôn Thư Lan rất lo lắng tình cảnh của Ôn Hoán trong cung. Mỗi khi về tới lãnh cung đều chờ Bạch Xu Hòa kể cho bà ấy nghe tình hình của Ôn Hoán.

Sau khi nghe xong, bà ấy rơi vào trầm mặc.

Nội tâm nhi tử nhà mình phát triển như thế nào vậy. Tại sao tất cả nhi nữ của Tô Tây Tây đều quấn quýt đến chỗ nó hết rồi?

Đặc biệt là bộ dạng kia của Hách Liên Hồng sợ là hận không thể vì nhi tử nhà mình mà liều mạng.

Ôn Thư Lan ý thức được rằng nhi tử này có khả năng làm lung lạc lòng người. Tông chủ lúc trước tính ra nó có ngôi cửu ngũ chí tôn cũng không kì lạ. Nghe tông chủ nói, bọn người Khương Ung đã tin phục với nhi tử của bà ấy.

Hài tử này còn chưa tới hai mươi đã có năng lực như vậy, cũng không biết mấy năm nay đã học được những gì.

Bạch Xu Hòa không tiết lộ Ôn Hoán biết thiên cơ, biết được những việc xảy ra sau này.

Biết trước thiên cơ, lại lớn lên trong sự dạy dỗ của người ở Tiêu Dao Tông. Bản thân Ôn Hoán tư chất tốt, đầu óc thông tuệ cũng không phải là một hài tử thật sự làm được như vậy không hề kỳ quái. Hắn có thể giấu mình nhiều năm như vậy quả thực ít ai sánh được.

Vốn bà còn nghĩ rằng Ôn Hoán yếu đuối nếu thất bại cũng còn có thể tới Tiêu Dao Tông. Hiện giờ sợ là không được, đứa nhỏ này vừa nhìn là biết có thể làm việc lớn. Cứ xem mưu kế của hắn mấy năm nay, trừ phi phát sinh việc ngoài ý muốn bằng không cuối cùng nhất định sẽ thành công.

“Tông chủ, chúng ta đi xem Hoán Nhi đi, nó bị phái đi trị thủy không biết tình huống bên kia thế nào, ta có chút lo lắng. Hách Liên Tiêu đúng là không chịu để yên cho Hoán Nhi, Hoán Nhi hơi biểu hiện một chút ông ta đã không chấp nhận được.”

Bạch Xu Hòa đồng ý. Năm nay thủy tai tràn lan, loại thiên tai này Ôn Hoán thực đúng là không thể giải quyết. Đến lúc đó nếu giải quyết không được để xảy ra chuyện, Hách Liên Tiêu tuyệt đối sẽ lấy cớ này mà gây cho phiền toái Ôn Hoán.

Hỗ trợ giải quyết thiên tai lại không tham dự hoàng quyền đấu tranh, không chịu hạn chế ngược lại có thể kiếm lấy công đức. Bạch Xu Hòa trong lòng nảy lên một ý tưởng, có lẽ lúc này nên để Tiêu Dao Tông lộ mặt.

Phần công đức trị thuỷ này cứ để cho đệ tử của Tiêu Dao Tông làm đi.

Cùng ngày, Bạch Xu Hòa cùng Ôn Thư Lan đi đến điểm xảy ra lũ lụt. Tới nơi mới biết được, tình huống nơi này so với trong tưởng tượng nghiêm trọng hơn không ít. Nhà cửa của bá tánh đều bị lũ phá tan hết cả, đến bây giờ vẫn có không ít người chạy nạn, còn có những người phải bỏ mạng trong dòng lũ.

“Hách Liên Tiêu nhất định là biết rõ tình hình nơi này mới phái Hoán Nhi tới. Còn ý tứ nói xử lý không tốt thì đừng trở về, đây không phải là giải quyết Hoán Nhi một cách trá hình sao?” Ôn Thư Lan tức đến cắn răng, hiện tại bà ấy thật sự rất muốn nhìn xem ngày mà Hoán Nhi thành công Hách Liên Tiêu sẽ phản ứng như thế nào.

Ôn Hoán đang bận cứu tế, Hách Liên Tiêu thật sự chơi hắn một vố, nếu không xử lý tốt chuyện này khả năng hắn sẽ phải ở lại nơi đây. Nhưng với hắn mà nói cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Điều duy nhất hắn lo lắng đó là lũ lụt vẫn đang tiếp diễn. Ngày ngày nhìn vô số nhà cửa, trang gia bị lũ tàn phá, bên tai đều là tiếng khóc la. Không có cách nào ngăn cản thiên tai xảy ra khiến hắn cảm thấy bất lực. Hắn có thể kiểm soát những người đó trong lòng bàn tay, nhưng không có biện pháp chống lại quyền uy của ông trời.

Đêm khuya, Ôn Hoán ở nơi cao nhất dựng một cái lều trụ. Bạch Xu Hòa cùng Ôn Thư Lan xuất hiện trước mặt làm buồn bực trong lòng hắn giảm đi không ít.

“Tông chủ, nương, sao hai người lại tới đây?”

Bạch Xu Hòa: “Nghe nói ngươi ở nơi này gặp phiền toái nên đến xem sao. Nơi này lũ lụt dường như rất nghiêm trọng, mùa hè mới qua được một nửa còn không biết sau sẽ xảy ra chuyện gì. Chỉ dựa vào sức người e là không có biện pháp giải quyết khó khăn ở đây.”

“Đúng vậy, lúc ta tới mới biết được số ngân lượng được ngân sách chi xuống để phòng lũ lụt đều đã bị quan viên địa phương tham ô. Bọn họ tùy tiện làm ẩu một cuộc kiểm tra cho có. Chờ đến khi lũ tới căn bản ngăn không được. Lúc này tu sửa đập nước cũng vô dụng. Chỉ chờ lũ lụt rời đi mới có thể xem xét lại những việc này.” Đây cũng là lần đầu tiên Ôn Hoán gặp phải việc ngàn cân treo sợi tóc như vậy.

Hắn cảm thấy bản thân trong trí nhớ đó quả thực quá ngốc, thậm chí tầm nhìn có phần thiển cận. Nếu hắn thật sự thay thế được vị trí của Hách Liên Tiêu, thiên hạ một đống chuyện phiền toái đều sẽ chờ hắn tới giải quyết. Nhiêu đó khó khăn không làm hắn đánh mất mong muốn thay thế được Hách Liên Tiêu, ngược lại càng muốn sớm ngày ngồi trên vị trí kia.

Ở dưới sự cai trị của Hách Liên gia thiên hạ này xác thực cường đại, nhưng đồng thời có rất nhiều vấn đề. Liên quan đến vấn đề lớn là lũ lụt vẫn không có biện pháp giải quyết. Hách Liên Tiêu còn rất thích bài trừ ý kiến của người khác, dựa theo ý nghĩ của chính mình làm việc, lấy cớ tru sát không ít hiền thần.

Hắn học được một chiêu từ tông chủ, bất luận là người nào, có phải việc gì cũng đều nghe ngươi hay không, chỉ cần là thần tử có năng lực làm việc đều là thần tử tốt. Một thần tử ở tại vị trí của mình nếu có thể phát huy tốt tài năng, làm một đế vương không phải là không thể chấp nhận. Tiền đề là thần tử không có lòng dạ khó lường, đế vương cũng cần phải có đủ năng lực áp chế, kiềm chế thế lực này lại.

Ôn Hoán cảm thấy chính mình nghĩ quá xa, bừng tỉnh liền hỏi: “Tông chủ, các ngươi hôm nay tới, có phải là có biện pháp gì rồi?”

Ôn Hoán sớm đã có suy đoán, tông chủ có lẽ là thần tiên rồi. Liền ngay cả nương hắn, ở hoàng cung qua lại tự nhiên bay tới bay lui đều không có vấn đề, không phải kẻ khổ luyện võ công như hắn có thể so được. Dáng người nương hắn càng ngày càng mờ ảo đứng ở nơi đó, nếu không căng mắt mà nhìn phảng phất nơi đó căn bản không có người. Trong lòng hắn liền có chút hoảng, thật sợ có một ngày nương bay đi ở ngay trước mặt hắn.

“Lũ lụt nơi này không phải việc ngươi có thể giải quyết. Ngươi thu xếp bá tánh, phát lương để cho bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn này. Lại không có biện pháp ngăn cản lũ lụt tiếp tục xảy ra.” Bạch Xu Hòa nói: “Ta chỉ cho ngươi một biện pháp, biết núi Bạch Vụ không?”

Ôn Hoán: “Núi Bạch Vụ, nơi ở của tiên nhân.”

“Truyền thuyết này đã mười mấy năm, nghe nói trong núi kia có tiên nhân lui tới. Nơi đó vốn là hoang vắng đến cực điểm liền nói núi Bạch Vụ có truyền thuyết về tiên nhân, rất nhiều người đều nghe danh mà đến, hấp dẫn những kẻ yêu thích du sơn ngoạn thủy. Địa phương hẻo lánh nhưng cảnh trí thật ra rất độc đáo. Mấy năm trước ở chỗ sườn núi còn tu sửa một tòa chùa miếu, hương khói nghi ngút. Có người truyền chùa miếu kia là đại biểu tiên nhân núi Bạch Vụ.”

"Hoá ra còn có truyền thuyết như vậy.” Sau khi Bạch Xu Hòa nghe được không khỏi nhíu mày, hòa thượng kia cũng thật biết cọ nhiệt. “Bên ngoài đồn không sai, núi Bạch Vụ xác thực có tiên nhân, lúc này muốn giải quyết lũ lụt nơi đây phải mời tiên nhân rời núi.”

Ôn Hoán sửng sốt chớp mắt một cái, nhanh chóng bừng tỉnh. Núi Bạch Vụ, không phải là địa bàn của tông chủ chứ? Bằng không sao tông chủ lại khẳng định đến như vậy.

Lúc này Ôn Thư Lan lên tiếng: “Qua một thời gian nữa, bên ngoài sẽ xuất hiện lời đồn đại về núi Bạch Vụ có thể giải quyết lũ lụt, đến lúc đó con theo lời đồn mà đi.”

“Ngươi đi chùa miếu hỏi trước, hỏi bọn họ có thể dẫn tới gặp tiên nhân không. Những hòa thượng đó khẳng định sẽ ba phải trả lời, dặn dò ngươi tâm thành tắc linh. Ngươi tin tưởng bọn họ vào trong núi bái tiên nhân, tiên nhân nhìn thấy ngươi thành tâm sẽ ra gặp ngươi.” Bạch Xu Hòa nói theo vào, chùa miếu kia thích cọ nhiệt cũng không có gì, bất quá cọ nhiệt độ cũng giúp đỡ làm chút việc đi.

Khóe môi Ôn Hoán hơi hơi kéo lên, hắn đã bổ não ra đáp án luôn rồi.

Đây rõ ràng là tông chủ muốn cùng hắn diễn một vở, để tiên nhân núi Bạch Vụ ra ngoài cứu tế. Như vậy là danh chính ngôn thuận rồi. Để xem những tiên nhân đó có phải hay không đều là người hắn quen. Nếu đúng như vậy, tông chủ thật sự là thần tiên sống.

Trong lòng Ôn Hoán hơi tiếc nuối, tông chủ nói giữa bọn họ không có duyên phận sư đồ, chẳng lẽ là bởi vì hắn lựa chọn tranh đoạt hoàng quyền để phục thù? Quả thật chưa hề nghe qua kẻ nắm giữ hoàng quyền có thể được thành tiên. Ôn Hoán nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái, nói lời cảm tạ với Bạch Xu Hòa.

Bạch Xu Hòa để lại thời gian cho hai mẫu tử ôn chuyện liền rời đi.

Bà muốn đi núi Bạch Vụ xem xem diễn kịch diễn trò để mọi người chuẩn bị, thương lượng đến lúc đó muốn cứu tế như thế nào.

Bạch Xu Hòa tính toán xong xuôi, việc các nàng có thể làm đó là bố trí trận pháp, dẫn dòng hồng thủy chảy ra biển rộng, né qua nhà cửa, hoa màu của bá tánh.

Đợi qua ngày hè, lũ lụt sẽ tự nhiên mà tiêu mất.

Chờ sau khi người của Tiêu Dao Tông công thành thoát thân, bên Ôn Hoán an bài xây dựng lại những nơi xảy ra tai nạn, tu sửa đập nước. Đến lúc đó Hách Liên Tiêu cho dù không chịu được thấy Ôn Hoán yên ổn, cũng không thể không chi ngân sách xuống dưới để tu sửa. Đây là nơi tiên nhân từng tới qua, vì thanh danh đều sẽ được rất mực coi trọng bằng không sẽ tổn thất đến uy nghiêm thiên tử của ông ta.

Không chỉ có như thế, Ôn Hoán còn sẽ vì vậy được người cho rằng hắn có tiên nhân chiếu cố. Cho dù Hách Liên Tiêu không ưa Ôn Hoán, trong thời gian ngắn cũng không dám làm gì hắn. Nhưng sau lưng vẫn là sẽ nghĩ cách đối phó Ôn Hoán, việc này cũng nằm trong tính toán của Ôn Hoán.

Hách Liên Tiêu không ngừng đối phó Ôn Hoán, với Ôn Hoán càng có lợi.

Vài ngày sau, tin tức tiên nhân núi Bạch Vụ có thể giải quyết lũ lụt ở phương nam truyền ra ồn ào huyên náo khắp nơi. Đây là Bạch Xu Hòa cố ý tuyên truyền, đừng nói là kinh thành ngay cả hậu cung cũng đều biết.

Hách Liên Tiêu nghe được tin tức cũng sửng sốt. Ông ta không tin việc có tiên nhân gì đó. Ông ta chính là thiên tử, nếu có tiên nhân ông ta sao có thể chưa từng gặp qua.

Nhưng thật ra Tô Tây Tây có chút lo lắng, nếu thực có tiên nhân có khi nào có thể nhìn ra bà ta khác thường không.

“Hệ thống, ngươi không phải nói thế giới này đều là người thường sao?”

Hệ thống cũng rất buồn bực, nhưng nó sẽ không thừa nhận chính mình sai, chỉ nói: “Mỗi một thế giới đều sẽ phát sinh các loại biến hóa, lúc trước không kiểm tra ra, hơn phân nửa là năng lượng không đủ, tiên nhân cấp bậc quá cao ta không nhìn trộm được, cho nên ký chủ phải chăm chỉ làm nhiệm vụ. Hiện giờ còn không biết có tiên nhân hay không, nhưng vì an toàn ký chủ vẫn là hạn chế chút tốt nhất không cần đi ra ngoài cung.”

“Hoán Nhi còn không phải là bị phái đi trị thủy sao?” Tô Tây Tây hỏi: “Cũng không biết tình hình thế nào.”

“Hoàng đế không thích Hách Liên Hoán, lần này phái hắn đi trị thủy phỏng chừng là muốn chỉnh hắn.” Hệ thống nói.

Tô Tây Tây nhăn mày lại: “Chỉ là một hài tử, đứa nhỏ này vẫn luôn rất thành thật lại là con của hắn, mới thể hiện chút tài năng đã không chấp nhận được sao? Tính tình cũng quá quái lạ.” Phải biết rằng bà ta sinh nhiều con như vậy cũng may mắn có đứa nhỏ này hỗ trợ, bằng không còn không khiến bà ta sầu não phát mệt: “Trở về ta thử khuyên Hoàng Thượng đừng có một đứa nhỏ mà cũng không bỏ qua được.”

Hệ thống: “Ký chủ, Hách Liên Tiêu nhằm vào Ôn Hoán đó là bởi vì hắn chảy trong người là máu nhà họ Ôn, nếu ngươi thay Ôn Hoán nói chuyện nói không chừng sẽ hạ thấp hảo cảm của hoàng đế với ngươi, việc này sẽ gây bất lợi, đến lúc đó muốn hoàn thành nhiệm vụ lại tốn thêm không ít thời gian cùng tinh lực.”

Tô Tây Tây lâm vào thế khó, cắn cắn môi nói: “Cái đó thì xem tình hình đi, nếu Hoán Nhi không nguy hiểm tới tính mạng thì tạm thời không nói nữa. Nếu thật sự có nguy hiểm ta lại đi cầu tình.”

Chương kế tiếp