Xuyên Nhanh: Không Cẩn Thận Trở Thành Đạo Tổ

Chương 131: Nữ nhân thất bại trong cung đấu (15)
Chuyện núi Bạch Vụ có tiên nhân có thể trị thủy đã lan truyền ba ngày rồi, Ôn Hoán thương nghị với người bên cạnh về việc sẽ đi một chuyến đến núi Bạch Vụ, nơi này cách núi Bạch Vụ cũng không quá xa, ra roi thúc ngựa đi đường ngày đêm thì chưa đến năm ngày là có thể đến nơi rồi.

Mắt thấy không còn biện pháp nào khác, hơn nữa lại không biết khi nào thì đợt lũ lụt tiếp theo sẽ đến, vẫn còn rất lâu mới hết mùa lũ, có lẽ sẽ thiệt hại không ít của cải và mạng người. Có người bắt đầu chạy nạn, bọn họ đều cảm thấy nơi này không thể cứu được nữa rồi.

Ôn Hoán chỉ dẫn theo hai người, các tâm phúc còn lại đều ở lại nơi xảy ra tai nạn chủ trì đại cục.

Mất gần năm ngày thì đoàn người mới phong trần mệt mỏi đi đến chân núi Bạch Vụ, ba người đều là người tập võ nhưng lại tỏ rõ vẻ mỏi mệt. Bước chân của bọn họ không hề ngừng lại, vừa xuống ngựa đã đi lên núi.

Dựa theo lời nói của Bạch Xu Hoà, đầu tiên là Ôn Hoán đến chùa miếu xin nước uống rồi lại mượn cơ hội này hỏi thăm chuyện tiên nhân trên núi Bạch Vụ, hắn còn nói rõ ý đồ khi mình đến đây. Trụ trì của ngôi chùa này cũng giống như Bạch Xu Hoà đã đoán, lão nói chuyện lập lờ nước đôi, không phủ nhận cũng không khẳng định, đại ý chính là nếu có duyên thì có thể nhìn thấy tiên nhân, tâm thành ắt linh.

Trong lòng Ôn Hoán tựa như gương sáng, hắn không vạch trần trụ trì bởi vì tông chủ bảo hắn làm như thế chỉ là muốn mượn dùng chùa miếu này để khẳng định thần thoại tiên nhân trên núi Bạch Vụ mà thôi. Làm sao trụ trì ngôi chùa này dám nói lão thấy nhiều người đến đây nên mới mượn tên tuổi tiên nhân kiếm chút tiền dầu vừng, lão chỉ có thể nói theo hướng tốt, ngay cả bản thân lão cũng không rõ ràng không biết trong núi này có tiên nhân hay không.

Lão cũng không biết mình đã tiếp đãi bao nhiêu tân khách như thế này rồi, thân phận gì cũng có, bọn họ đều vì tiên nhân mà đến nơi này. Làm sao lão biết phải đi đâu mới gặp tiên nhân được chứ, ngay cả lão cũng chưa từng thấy tiên nhân nữa mà.

Trong lòng Ôn Hoán lại đang nghĩ là, đợi đến khi hắn mời tiên nhân xuống núi thì không biết phản ứng của trụ trì này sẽ như thế nào. Ôn Hoán uống nước xong rồi giả vờ như đã được cao nhân chỉ điểm, hắn dẫn theo hai tùy tùng nhanh chóng rời đi.

Trụ trì nhìn theo bóng lưng ba người vội vã lên núi, lão cũng không nhịn được mà nói một tiếng a di đà Phật, lão thật sự hy vọng trên núi Bạch Vụ thật sự có tiên nhân. Lũ lụt đã kéo dài liên tục một tháng dẫn đến việc rất nhiều người không có nhà để về, thậm chí là còn có người bị lũ cuốn đi và trở thành cái xác không hồn.

Hai ngày sau, Ôn Hoán xuống núi.

Đi theo hắn xuống núi còn có những nữ tử che mặt bạch y tung bay trong gió, bước chân của các nàng không chạm đất, ngay cả bụi bặm dưới đất cũng không thể dính vào góc váy của bọn họ. Nếu nói ba người Ôn Hoán là chạy trên mặt đất thì mũi chân của các nàng chỉ nhẹ nhàng điểm trên mặt đất mà thôi, dáng người thướt tha tung bay rơi xuống.

Khi đi ngang qua ngôi chùa thì Ôn Hoán còn mời những tiên nữ che mặt này chờ một lát, hắn bước vào chùa cảm ơn trụ trì.

“Cảm ơn trụ trì đã chỉ điểm cho nên Hoán mới có thể mời được tiên nhân.” Nếu đã diễn trò thì phải làm cho nguyên vẹn, cũng may là có đại sư chỉ điểm cho nên hắn thành công và phải đến cảm ơn đại sư. Ôn Hoán còn góp tiền dầu vừng cho chùa miếu, vẻ mặt vô cùng chân thành, sau đó bảo rằng tiên nhân muốn giúp đỡ trị thủy cho nên không thể ở lại được nữa, chờ đến khi xử lý được lũ lụt thì hắn sẽ đến cảm ơn sau.

Trụ trì cầm số vàng nặng trĩu trong tay, lão kéo tăng bào vội vàng đuổi theo thì chỉ thấy Ôn Hoán đang chắp tay cúi đầu với những nữ tử che mặt tràn đầy tiên khí kia, hắn vô cùng khách sáo mời các nàng xuống núi.

Ở đó có hai mươi tiên nữ váy trắng, mỗi người đều có dáng vẻ nhẹ nhàng thướt tha chân không chạm đất, mới chớp mắt đã biến mất trong tầm mắt của trụ trì. Không biết đã qua bao lâu, nơi đó chỉ còn lại sương mù đang chậm rãi bay lên, trụ trì lập tức giật mình tỉnh táo lại, lão vội vàng chạy vào trong chùa.

Núi Bạch Vụ này thật sự có tiên nhân kìa.

Vậy lão ở đây cọ tiền dầu vừng thì tiên nhân có thể ghi hận lão không đây? Nhưng mà lão cũng đã ở đây mấy năm rồi, hình như tiên nhân cũng không làm gì lão cả, có thể thấy rằng tiên nhân đều rất độ lượng. Nhưng mà nếu đã biết được chuyện này thì lão không thể giả vờ như không biết được nữa, lão phải đi bái lạy tiên nhân mới được.

Ôn Hoán cũng mặc kệ trụ trì có phản ứng gì, hắn tốn năm ngày để đến được nơi này, khi trở về thì lại có người của Tiêu Dao Tông giúp đỡ nên chỉ tốn một nửa thời gian mà thôi.

Tin tức Ôn Hoán đã mời được tiên nhân thật sự xuống núi trị thủy nhanh chóng lan truyền trong dân chúng.

Khi tin tức được truyền bá ra ngoài thì các thành viên Tiêu Dao Tông đều dựa theo phân phó của Bạch Xu Hoà mà bố trí trận pháp ở những nơi có thể xảy ra lũ lụt, khi nước lên thì sẽ bị trận pháp ngăn cản và dẫn lưu chảy vào sông lớn rồi chảy ra biển rộng, sẽ không ảnh hưởng đến nhà cửa và hoa màu của bách tính gần đó nữa, cũng không sợ có người sẽ bị lũ lụt cuốn đi.

Rất nhiều người đều không tin nhưng bọn họ lại thấy những người được gọi là tiên nhân đó có thể bay tới bay lui, muốn hỏi người nào bay được sao? Chắc chắn chỉ có tiên nhân mới có thể bay được rồi, danh vọng của Ôn Hoán cũng đạt đến cực hạn trong trận lũ lụt này. Hắn nói cho mọi người biết trải nghiệm của mình, hắn nói hắn đã được trụ trì trong ngôi chùa ở sườn núi chỉ điểm, tâm thành ắt linh, hắn cố gắng hết lòng đi mời tiên nhân, tiên nhân cảm động lại thương xót bách tính nơi đây cho nên mới quyết định xuống núi.

Người ở nơi này đều cảm kích tiên nhân, càng cảm kích Ôn Hoán nguyện ý cứu vớt bọn họ.

Bạch Xu Hoà cũng che mặt trà trộn vào trong đó bởi vì nàng cần phải bố trí mắt trận vào thời điểm quan trọng.

Không bao lâu sau thì lũ quét bùng phát. Đám đông trốn trong trận pháp nhìn thấy nước lũ không ngừng kéo đến, những nơi mà lũ lụt đi qua thì tất cả mọi thứ đều bị nó cuốn trôi một cách đáng sợ, trong lòng mọi người đều đang run rẩy.

Ở trước mặt thiên tai thì mọi người đều cảm thấy bản thân quá nhỏ bé, thậm chí rất nhiều người đều nhắm mắt lại. Trải qua nhiều lần lũ lụt, lần này lại có lũ quét khủng bố như thế, bọn họ cũng không dám đối mặt nữa rồi.

Bên tai truyền đến tiếng lũ quét, âm thanh đó khiến bọn họ run chân.

Sau đó bọn họ lại phát hiện là một giọt nước lũ cũng không thể bắn lên người bọn họ, một viên đá cũng không thể bay tới tấn công bọn họ, ngay cả ống quần mà cũng không dính nước bùn.

Bọn họ sững sờ nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện dường như có một lớp màng bảo vệ trong suốt đang bao phủ tất cả bọn họ ở bên trong. Hèn chi vừa rồi Bát hoàng tử lại bảo bọn họ hãy ở lại chỗ này và không được tùy ý di chuyển, thì ra là vì nơi này đang bảo vệ bọn họ.

Bọn họ nhìn chằm chằm vào nơi bị lũ quét qua và thấy rằng những đợt lũ quét này đến rất dữ dội nhưng lại không xông thẳng vào, như thể đang bị thứ gì đó ràng buộc, lũ quét được chia thành vài dòng chảy nhỏ và chảy vào trong sông lớn, không biết vì sao nhưng lại có thể giảm tốc độ lũ quét.

Ôn Hoán cũng rất rung động, quả nhiên tông chủ là tiên nhân, trong lòng hắn lại càng thêm kính trọng và sợ hãi, sau đó hắn lại cảm thấy có chút phức tạp, chỉ sợ là nương cũng muốn thành tiên rồi đúng không? Hắn không bao giờ hối hận vì lựa chọn của mình, nếu như không báo thù thì không thể thay thế Hách Liên Tiêu và sửa lại án xử sai cho Ôn gia và Bạch gia, cho dù tiên duyên có ở ngay trước mắt thì hắn cũng không thể sống yên ổn. Có lẽ là giống như tông chủ đã nói, bọn họ không có duyên phận sư đồ.

Hai tháng trôi qua, nhờ có mọi người trong Tiêu Dao Tông bố trí trận pháp mà mỗi lần lũ quét kéo tới thì bọn họ đều có thể thuận lợi phân luồng dòng chảy lũ lụt và dẫn vào các con sông lớn.

Mùa lụt đã trôi qua, Ôn Hoán bận rộn giúp dân chúng bị ảnh hưởng xây dựng lại nhà cửa.

Trong hai tháng nay, ngày nào Hách Liên Tiêu cũng nghe được các thần tử khen ngợi Ôn Hoán hết lời, còn có tin đồn từ bên ngoài, mọi người đều nói Bát hoàng tử Ôn Hoán có thể mời được tiên nhân giúp đỡ thì nhất định là tâm tư rất đơn thuần, lại còn có trái tim lương thiện. Tiên nhân chính là người có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ trên thế gian này, nếu như tâm tư không đơn thuần thì làm sao có thể mời họ được chứ?

Mỗi lần nghe được những lời khen ngợi Ôn Hoán thì trong lòng Hách Liên Tiêu đều cảm thấy khó chịu. Trong người Ôn Hoán chảy dòng máu của Ôn gia, dù hắn là hài tử của ông ta, dù hắn ưu tú thì ông ta cũng không nghĩ đến chuyện sẽ cho Ôn Hoán kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Ông ta có nhiều hài tử ưu tú như thế, đặc biệt là những hài tử mà Tô quý phi sinh cho ông ta, từng đứa đều vô cùng thông minh, đứa nào cũng có thể đảm đương chức trách lớn, cho dù xếp hàng cũng không đến lượt Ôn Hoán. Ông ta sợ nhất là Ôn gia vẫn còn dư nghiệt rồi đến lúc đó lại tìm tới Ôn Hoán muốn đoạt quyền của ông ta, vậy thì không ổn rồi.

Nhìn từ bên ngoài thì hài tử này rất kính trọng ông ta, giống như một chú mèo con nhưng mà ông ta vẫn không muốn mạo hiểm, lỡ như mèo con này là hổ dữ ngụy trang thì sao đây? Vậy thì chẳng khác nào nuôi ong tay áo nuôi cáo trong nhà.

Lúc này ông ta không thể làm gì Ôn Hoán, chuyện xây dựng nhà cửa cho dân chúng gặp nạn là chuyện cần thiết, ông ta lại không định cho Ôn Hoán làm việc này, mặc dù việc này cực khổ và mệt mỏi nhưng lại đột nhiên làm cho Ôn Hoán có được danh tiếng, người ngoài khen ngợi Ôn Hoán như thế khiến ông ta không thể nào tha thứ được nữa.

Chỉ là một hoàng tử nhỏ bé còn có huyết mạch của tội thần thì làm sao danh vọng có thể so sánh với thiên tử như ông ta được chứ?

Hách Liên Tiêu vung tay lên hạ ý chỉ phái hài tử thứ hai và thứ ba của Tô Tây Tây giúp đỡ dân chúng xây dựng nhà cửa sau trận lũ lụt, giám sát quan viên địa phương, ngoài ra còn phát cho hai hài tử này không ít ngân lượng. Loại chuyện vơ vét công lao thế này, đương nhiên là phải dành cho hài tử mà ông ta coi trọng nhất rồi.

Lúc đầu ông ta rất coi trọng Hồng, đáng tiếc hài tử này chỉ thích để tâm vào những chuyện vụn vặt, cũng thích chiến đấu, nói là muốn đích thân bảo vệ giang sơn, ông ta cũng chỉ có thể mặc kệ hài tử xông pha chiến trường. Lên chiến trường cũng tốt, có thể rèn luyện quật cường hơn, nhưng mà vừa về nhà đã không chung ý tưởng và cãi nhau với ông ta rồi.

Giống như Tô quý phi đã nói, hài tử Hồng Nhi này rất bướng bỉnh, chắc chắn là bị cung nhân dạy hư rồi.

Khi Ôn Hoán nhận được thánh chỉ thì bề ngoài cũng sửng sốt một chút, biểu hiện ra dáng vẻ cô đơn thích hợp khiến cho mọi người xung quanh đều đau lòng. Đặc biệt là hai đệ đệ đi theo thánh chỉ tới đây, nhìn thấy Ôn Hoán như thế thì trong lòng vô cùng khó chịu.

Nếu như có thể thì bọn họ thật sự không muốn cướp công lao của Bát ca, rõ ràng đây là công lao của Bát ca nhưng tại sao phụ hoàng lại không quen nhìn thấy Bát ca thành danh chứ. Chẳng phải chỉ là thanh danh của Bát ca tốt hơn một chút, thể hiện một ít tài năng của mình thôi mà, ngay cả như thế mà phụ hoàng cũng không thể chấp nhận được sao?

Bởi vì không làm mà nhặt được phần công lao này nên hai người cực kỳ áy náy với Ôn Hoán, bọn họ quan sát lẫn nhau, quyết định phải ở đây tuyên truyền ưu điểm của Bát ca nhiều hơn. Nếu như không có Bát ca thì không biết nơi này sẽ thê thảm như thế nào nữa.

Mặc kệ là ai cũng không thể xóa bỏ công lao của Bát ca, ngay cả phụ hoàng cũng không được, là của Bát ca thì sẽ thuộc về Bát ca. Chờ Bát ca đi rồi thì bọn họ cũng phải triển khai hoạt động xây dựng, để dân chúng nơi này xây dựng miếu tiên nhân, thuận tiện nặn tượng Bát ca và bỏ vào, để cho đời đời kiếp kiếp dân chúng ở nơi này đều nhớ đến việc đã có một người nhân từ như thế, vì muốn trị thủy cứu giúp bách tính mà đã mang theo tấm lòng thành kính đi tìm tiên nhân.

“Ca giao nơi này lại cho hai đệ, hai đệ nhất định phải giám sát kỹ lưỡng, không được ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, những người dân này đã phải trải qua hoạn nạn mấy tháng rồi, cuộc sống của bọn họ rất khổ sở, đệ không thể cắt xén lương thực của bọn họ nữa. Chờ đến khi xây dựng được nhà cửa và khôi phục lại ruộng đất thì bọn họ có thể tự lực cánh sinh.” Ôn Hoán dặn dò.

Hai đệ đệ vội vàng gật đầu, biểu thị chắc chắn là mình sẽ không tham ô, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ, nếu có người dám tham ô thì bọn họ sẽ dẫn người về kinh và chém đầu người đó.

Khi Ôn Hoán rời đi thì hai đệ đệ đều vô cùng không nỡ, bọn họ còn tức giận bất bình giùm Ôn Hoán.

Ôn Hoán lại nói: “Phụ hoàng không thích ca cũng đúng thôi, trên người ca chảy dòng máu tội lỗi. Phụ hoàng chỉ sợ dòng máu tội lỗi trong người ta thức tỉnh sẽ gây hại cho đất nước này.”

Hai người nhếch môi, bọn họ cực kỳ muốn nói rằng Ôn gia không hề sai, chẳng qua là phụ hoàng muốn gạt bỏ phe đối lập mà thôi. Cửu ca đã từng nói với bọn họ, trong những năm nay phụ hoàng vì gạt bỏ phe đối lập mà đã tìm cớ tru sát không biết bao nhiêu là thần tử rồi.

Chẳng qua Ôn gia chỉ là một phe đối lập trong số đó mà thôi.

Nhưng mà bọn họ lại không dám nói với Bát ca những lời này, nếu nói thì Bát ca sẽ bị đả kích, sẽ rất hận phụ hoàng, có lẽ còn đi lầm đường và muốn báo thù cho Ôn gia. Đến lúc đó phụ hoàng sẽ lại càng ghét Bát ca hơn nữa. Mấy người bọn hắn vẫn chưa có thế lực gì cho nên không thể bảo vệ Bát ca.

Ánh mắt Ôn Hoán cô đơn xoay người rời đi chỉ chừa lại cho bọn họ bóng lưng cô đơn.

Mấy tháng gần đây quá bôn ba mà hắn thật sự gầy gò hốc hác, thân thể cường tráng cũng có vẻ phong phanh hơn rất nhiều.

“Thập ca, Bát ca thật đáng thương quá đi, có đôi khi đệ thật sự muốn nói cho Bát ca biết rõ chân tướng.”

“Thập nhất, đệ phải nhịn, chúng ta vẫn chưa có quyền thế gì cả, cơ bản là không thể nào bản vệ được Bát ca. Nếu như Bát ca biết rõ chân tướng thì phụ hoàng lại càng không thể chấp nhận Bát ca hơn nữa. Không phải là đệ không thấy thủ đoạn của phụ hoàng trong những năm nay, mấy chuyện âm thầm xử tử hoàng tử thế này, phụ hoàng làm được.”

“Đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta phải nhanh chóng làm theo lời dặn của Bát ca, cũng phải tìm người xây dựng miếu tiên nhân để mọi người mãi mãi nhớ kỹ công lao của Bát ca, để Bát ca được mọi người tín ngưỡng.”

Ôn Hoán ngồi xe ngựa hồi kinh, khi hắn nhận được tin tức về hành động của hai đệ đệ thì không khỏi cảm thán, hắn đã dạy dỗ những hài tử này nhiều năm như vậy thật sự là không uổng phí mà. Hách Liên Tiêu và Tô Tây Tây chỉ biết sinh hài tử mà mặc kệ không hỏi han, bọn họ ném hài tử cho hắn, nếu đã đưa tiểu tùy tùng đến cho hắn thì cũng đừng trách hắn.

“Tông chủ, ta cảm thấy mấy năm nay Hoán Nhi đã thay đổi rất nhiều.” Ôn Thư Lan và Bạch Xu Hoà vẫn luôn đi theo xe ngựa của Ôn Hoán, chẳng qua là lặng lẽ đi theo, các bà sợ có người sẽ gây bất lợi cho Ôn Hoán, dù sao thì các bà cũng muốn hồi cung nên dứt khoát đi theo hắn luôn.

“Sao ngươi lại nói như thế?”

Bạch Xu Hoà biết Ôn Hoán đã thay đổi rất nhiều, đặc biệt là việc bồi dưỡng tiểu tùy tùng rất ra hình ra dáng, cũng không biết là đã học từ người nào nữa.

Chương kế tiếp